Vèo một cái đã 5 tháng trôi qua, toàn bộ thành viên tham gia Tinh Anh Đại Hội dưới sự rèn luyện cấp tốc của các vị sư phụ đã tiến bộ thần tốc.
Một ngày đẹp trời, Phất Lan Đức cười tươi như hoa hướng dương, hướng đến chỗ đám học viên thông báo:
- Nào nào, để ta đo thân thể cho các ngươi, chuẩn bị sắp tới làm một bộ đồng phục thật đẹp, dùng khí thế áp đảo đối thủ!
Quác??? Cái gì cơ???
Toàn bộ học viên cơ hồ không thể tin vào mắt mình. Viện trưởng may đồ mới? Viện trưởng chịu chi tiền?
Tất cả đều kinh ngạc đến rớt cằm, thế nhưng mà viện trưởng cầm thước dây đến đo tỷ lệ cơ thể thật kìa.
Diệp Phi Linh là người đầu tiên nhận thức thấy điều không ổn. Lão đầu này, may quần áo không hỏi qua ý kiến của mọi người, tám phần lại nghĩ ra chủ ý quái gở gì rồi!
Mã Hồng Tuấn ngược lại là phản thầy, quay đầu sang dặn dò mọi người:
- Ta nghĩ là đừng quá tin, sư phụ chịu may đồ mới là đã đáng sợ lắm rồi!
Mọi người nghe rõ như vậy cúi đầu ăn cơm tiếp, không dám ho he một tiếng. Diệp Phi Linh dạo gần đây bởi vì luyện tập xong thực sự rất mệt mỏi, cho nên cũng không có thời gian để ý viện trưởng đang làm cái gì.
Buổi tối, tại khu vực ký túc xá. Phòng nữ sinh, bên trong là năm người.
- Trữ Vinh Vinh, các tỷ có biết viện trưởng đang âm mưu cái gì không?
- Ta không rõ nữa, nhưng nhìn từ sự mờ ám trong mắt ổng, ta cảm giác được nhất định không phải chuyện tốt lành gì!
- Ờ đúng đó, hơn nữa ta còn cảm giác được lần này viện trưởng nhất định là kiếm ra tiền nữa! - Tiểu Vũ lắc lư bím tóc tán đồng.
- Khả nghi lắm! - Chu Trúc Thanh gật đầu.
- Chúng ta có nên thăm dò không? - Giáng Châu phụ họa. Cùng ở chung với mấy nữ hài này khiến nàng đã có cảm giác thân thiết hơn, cũng không còn cảm thấy tách biệt như xưa nữa.
- Ta kiến nghị Tiểu Vũ tỷ nhờ mụ mụ tỷ thăm dò, sau đó chúng ta sẽ ra đối sách. Viện trưởng may quần áo mới, ta chỉ sợ... đồ may chất liệu thì được, chính là thiết kế xấu quắc, khiến cho mặt mũi chúng ta liền mất hết!
Diệp Phi Linh suy tư hồi lâu mới nói ra điều này. Nàng biết thừa sở thích của Phất Lan Đức, cho nên chỉ sợ lần này may đồ mới cái màu chính là màu xanh cổ vịt kia rồi.
- Được, vậy ta đi nhờ mụ mụ! Phi Linh, ngươi ở nhà nghĩ ra thiết kế mới, nếu quả thực đúng là như vậy, chúng ta nhất định phải chuẩn bị từ trước!
Tiểu Vũ dậm chân lên bàn, chính nghĩa chỉ về hướng mặt trăng đang tròn.
Nhìn thấy mặt trăng, Diệp Phi Linh lúc này mới sực nhớ ra nàng đã quên cái gì. Năm người cúi đầu, chụm tay lại hô quán quân một cái rồi mới chia nhau ra làm việc.
Giáng Châu tuy xuất thân bình dân nhưng tay nghề may vá thì tuyệt không thể tả được. Diệp Phi Linh khi nhìn thấy nàng tự mình vá áo bị rách sau luyện tập, tâm tình dường như muốn khóc. Có thể tìm được đồng đạo giữa một bầy thiên nga này quả là tuyệt vời.
Tiểu Vũ làm việc hiệu suất cực kỳ nhanh, chỉ nửa tiếng sau nàng cùng Liễu Nhị Long quay lại, trên mặt là biểu tình không thể tin được.
- Ngươi đoán trúng rồi, viện trưởng vậy mà tính toán may đồ chúng ta, mụ mụ xem qua thiết kế, phải nói là xấu đến kinh người!
Đồng phục tiêu chuẩn của Sử Lai Khắc học viện cũng không phải mà màu lục bình thường mà là một loại màu sắc được pha giữa màu vàng và màu xanh biếc, theo như lời Đái Mộc Bạch nói thì đó là màu phân xanh biếc.
Bởi vì tràng học viện đại chiến này, Phất Lan Đức viện trưởng đã tự thân chế đồng phục cho bọn hắn, chất liệu thì quả thật không tồi, đứng ngồi rất thoải mái, nhưng ngoại trừ màu phân xanh biếc ở ngoài, trước ngực của mỗi người còn có hình vẽ của một con quái vật Sử Lai Khắc, cơ hồ chiếm cứ cả ngực áo, hơn nữa hình đồ án này lại có màu xanh biếc ướt át, lóng lánh.
Liễu Nhị Long cầm một bộ đồ trong tay mà cũng phát run lên vì tức giận. Phất Lão Đại, ngươi tính toán may như thế này cho con gái ta mặc đó hả???
- Sư mẫu, may quá cảm ơn người, nếu không có người chặn đường thì chắc chúng con chết mất! Mặc đồ như thế này thì ai dám ra đường nữa cơ chứ!
Diệp Phi Linh trân trọng cúi đầu với Liễu Nhị Long. May nhờ có nàng hỗ trợ, nàng mới có thể kịp thời chặn đứng âm mưu của viện trưởng.
- Bây giờ muốn trả lại đồ cũng không còn kịp rồi, mấy đứa các ngươi có cách gì không? Bằng không lão nương đi tế sống hắn một trận cho hả tức?
Liễu Nhị Long nghe một tiếng sư mẫu kia đến bùi tai, quyết tâm bảo vệ đám học viên ngoan ngoãn này một trận. Đến nàng nhìn bộ đồng phục kia còn không ưa được, có lý nào để cho đám đệ tử này phải chịu xấu hổ?
Diệp Phi Linh xuất ra một quyển mẫu thiết kế, bên trong là hình vẽ trang phục nàng đã sớm thiết kế dành riêng cho mỗi người. Màu sắc tất nhiên là ứng màu riêng với mỗi người, nhưng trong tình hình này không thể cải tiến mà thay đổi thành màu cổ vịt kia.
- Điểm này thì không thể thay đổi được màu sắc và chất vải, cho nên trong thời gian ngắn nhất chúng ta chỉ có thể sửa và thay đổi được hình mẫu thiết kế mà thôi! Hơn nữa cái đồ án kia ta cũng sẽ thay đổi thành huy hiệu, cái này phải phiền sư huynh rồi! Tiểu Vũ tỷ, ngươi giúp ta gọi hắn đến đây thương lượng đi, bằng không tất cả chúng ta tới đó sẽ ngỏm hết!
Tiểu Vũ nhanh chân chạy đi, chỉ mấy phút sau Đường Tam đã chạy đến, khi nhìn thấy bộ đồng phục, hắn cũng hết hồn hết vía, lại nhờ Tiểu Vũ gọi cả bọn đến đây để quyết định. Phái nam sinh cũng mong đợi phải thiết kế lại trang phục khác, bằng không bọn họ chắc là đào lỗ mà chui xuống mất.
Mã Hồng Tuấn lần này không có lắm mồm, im lặng mà nhìn Cửu muội bình phẩm viện trưởng, chính hắn cũng chêm vào một câu thật xấu, rồi mọi người cùng nhau quyết định.
- Viện trưởng làm thế này là muốn chúng ta nhục mà chết hay gì?
Áo Tư Tạp sờ sờ cằm, bắt đầu phân tích. Má, lão đầu này thật sự không có khiếu thẩm mỹ một tý nào cả. Nhìn màu sắc tràn đầy tuyệt vọng này, tất cả đều cảm thấy chính mình đều nhụt chí đi một tí.
- Hừ, trong tay ta còn có mấy bộ đồ, phần lớn đều là đồ kiểu cách, vốn là định chờ mọi người tới Tinh Anh Đại Hội trực tiếp làm quảng cáo sống cho học viện, nhưng mà viện trưởng chơi ta một vố, ta nhất định khiến hắn cũng phải nhảy hố!
Diệp Phi Linh giơ nắm đấm, bắt đầu cùng mọi người thảo luận. Trên dưới đều nhất trí đồng lòng, quyết định chơi lão viện trưởng này một vố thật đau.
Đường Tam phụ trách chế tác huy hiệu, trong đó Mã Hồng Tuấn trợ giúp thổi lửa và Áo Tư Tạp phụ trách đánh bóng. Đái Mộc Bạch cùng Chu Trúc Thanh lãnh trách nhiệm cắt vải. Kinh Linh cùng Hoàng Viễn chịu trách nhiệm băm thảo dược. Về phần những người còn lại sẽ cùng Liễu Nhị Long sư phụ hoàn thiện nốt trang phục theo bản vẽ.
Diệp Phi Linh mở một bao đồ ra, sau đó đưa một mẫu cho Liễu Nhị Long nhìn xem. Trang phục trong này chính là 12 bộ “” Khuê Nữ “” 4 màu, nàng đã làm từ thời gian còn học tại học viện cũ, sau khi tới Lam Bá học viện mới bắt đầu sửa lại các phụ kiện.
- Trời đất ơi! Phi Linh, bán bộ này cho ta được không?
Trữ Vinh Vinh thốt lên kinh ngạc, mặc dù nàng gặp qua không ít đồ xịn, nhưng chưa từng thấy trang phục kiểu này, kín đáo mà lại tỉ mỉ chi tiết đến như vậy. Giáng Châu, Tiểu Vũ hai mắt đã tỏa ánh sáng trái tim ngọt ngào bắn đến, Chu Trúc Thanh chỉ khẽ liếc qua rồi cười nhẹ.
Liễu Nhị Long ha ha cười, trong mắt cũng không khỏi toát ra thần sắc mong đợi. Nữ nhân đối với quần áo đẹp chính là có tín nhiệm chấp nhất. Đây mới đúng là thứ con gái nàng nên mặc, càng nhìn lại càng cảm thấy nhị đồ đệ của lão công thuận mắt hơn.
- Vốn là muốn bán cho mọi người nên mới may đó, chỉ là cái này ta muốn rằng khi tới Tinh Anh Đại Hội mọi người hãy cùng nhau mặc! Như thế vừa đồng đều lại vừa khiến mọi người nhìn về Sử Lai Khắc học viện mà điên cuồng hò hét cổ vũ!
Diệp Phi Linh hì hì cười, nàng làm trang phục không phải là cho không. Ngoại trừ Tiểu Vũ, nàng rất ít khi may đồ không lấy tiền cho người khác.
- Bởi vì yêu cầu của viện trưởng, cho nên con muốn nhờ sư mẫu cùng chúng con dùng tốc độ nhanh nhất để sửa đai lưng của mấy bộ trang phục này bằng chất vải kia, nhưng mà người nhớ phải bí mật nha, ngay cả sư phụ cũng đừng nói, bằng không bọn con lại bị ăn mắng!
Liễu Nhị Long cong cong khóe mắt cười vui vẻ, lại đáp ứng rồi. Diệp Phi Linh trong lòng cũng thầm tự sướng, bản lĩnh bán manh của nàng đã luyện đến mức thần tiên cũng phải cười!!
Đương nhiên bởi vì hành động diễn ra bí mật, cho nên tất cả đều chỉ dám làm lúc nghỉ ngơi vào buổi tối. Sau 10 ngày thì Đường Tam cũng hoàn thiện việc chế tác huy hiệu, chỉ bằng vào kỹ năng công tượng tinh xảo của hắn, những tấm mề đay huy hiệu bằng vàng này triển lộ hết sự quý phái của học viện, đảm bảo đẹp gấp trăm lần cái đồ án chán đời kia.
Kinh Linh cùng Hoàng Viễn nhận nhiệm vụ băm thảo dược, mặc dù không hiểu vì sao tiểu muội lại bắt hai người bọn hắn làm cái này, nhưng về sau thấy nàng chỉnh một bồn nước, bắt đầu ngâm quần áo vào thì mọi người mới hiểu ra mấy thứ này có công dụng gì. Không chỉ khiến cho quần áo có một mùi cực kì dễ chịu, mà cảm giác chất vải dường như đã biến đổi trở nên trơn mềm mát lạnh cùng co dãn thoải mái đến không ngờ.
Liễu Nhị Long cảm thán về đám nhỏ này không thôi, chỉ 10 ngày chúng đã thay đổi thế cục một cách nhanh đến không ngờ, ngoại trừ trường bào màu xanh biếc mà Phất Lan Đức chế tác Diệp Phi Linh không động đến, còn lại toàn bộ quần áo bên trong đều bị nàng “” biến hình “” không thương tiếc. Mặc dù cái màu xanh của Phất lão Đại rất kinh dị, nhưng qua bàn tay nàng biến hóa không ngừng, thậm chí khi mọi người thử mặc lên phục trang còn có chút dễ nhìn.
Thái Long là kẻ không có đầu óc nhất trong cả bọn, nhưng hắn cũng không khỏi cảm thấy quần áo như thế này hắn mới muốn mặc. Mặc dù Diệp Phi Linh không có nói muốn hắn làm cái gì, nhưng chính hắn lại chủ động chạy ra ngoài canh gác, phòng trừ trường hợp viện trưởng đột xuất đến lại phá hư kế hoạch.
Thế nhưng Phất Lan Đức còn đang bận rộn đắm đuối nhận đơn quảng cáo, nào có thời gian để ý nhìn tới bọn họ. Mỗi ngày Đại Sư luyện tập cho bọn họ xong cũng sớm vùi mình vào bày mưu tính toán phân lượng của các trường khác, cũng không có quản tới bọn họ ban đêm làm cái gì.