Đại Sư ánh mắt trở nên có chút ngưng trọng.
Đối với nhị đồ đệ, kỳ thực hắn không hi vọng nhiều lắm, đương nhiên hắn vẫn là mong muốn nàng mạnh lên, nhưng hắn chưa từng thử thăm dò quá cực hạn thực lực thật sự của nàng.
Con bé đã làm thế nào để đứng trên không trung?
Phải biết rằng đạt tới cấp bậc Phong Hào Đấu La, hoặc là hồn sư võ hồn có khả năng phi hành mới có thể tự do trên không như vậy.
Diệp Phi Linh đứng ở trên không, ngạo mạn nhìn thẳng xuống cái đầu bóng lưỡng của Lôi Động, Đồng Hồ võ hồn chợt biến to ra, giống như một cái mâm thật lớn, sau đó lại bị Diệp Phi Linh nhanh như chớp tàn nhẫn quăng đến.
Lôi Động tâm tình cợt nhả chợt biến mất, đáy mắt co rụt lại, cũng nhanh chóng triển khai đệ tam hồn kỹ của chính mình. Thân là khống chế hệ, hắn có vô vàn cách để trói định đối thủ, nhưng đây là lần đầu tiên hắn bị đối thủ công kích kiểu như thế này. Từ hai bàn tay hắn đã xuất hiện hai quả cầu sét, tùy thời phóng tới Diệp Phi Linh, hai chân cũng vội vàng đứng dậy chạy sang một vị trí khác.
Rầm một tiếng thật mạnh, mặt sân thi đấu giống như bị vỡ ra, Lôi Động toát mồ hôi lạnh nhìn tới vị trí cũ hắn vừa đứng, gạch đá vỡ vụn.
Nếu không phải hắn nhanh chân chạy sang chỗ khác, có phải cũng bị cái võ hồn kia đè ép xuống mặt sàn gạch này không?
Nhưng khi hắn còn chưa kịp thở dốc, bóng dáng Diệp Phi Linh đã ở trước mặt hắn.
- Hoan nghênh ngươi - tới chơi cùng Sử - Lai - Khắc học viện!
Diệp Phi Linh nhấn mạnh ba từ tên học viện, mục đích không cần nói cũng biết, chính là dạy cho kẻ kiêu ngạo này biết cách tôn trọng Sử Lai Khắc học viện.
Bởi vì biểu lộ thành ý của bản thân một cách rõ ràng nhất, Diệp Phi Linh lại tặng kèm cho hắn một cú đấm vào má phải, bản thân lại gia trì cho đối phương một cái đệ nhất hồn kỹ khiến Lôi Động nhất thời không kịp phản ứng, chỉ có thể tiếp nhận cú đấm một cách đầy bị động.
Thế nhưng thân là một hồn Tông, làm sao hắn có thể thua bởi một tên Hồn Tôn?
Đái Mộc Bạch hướng ánh mắt nhìn tới Diệp Phi Linh nhìn kỹ một chút.
Kỳ thật trong tiềm thức của hắn, có tồn tại một chút kiêng kỵ Cửu muội. Vị tiểu muội rất thần bí, và cũng rất quái dị. Hơn nữa tuy rằng bộ dạng nàng lúc nào cũng tỏ ra dễ thương, nhưng vừa nãy khí tức tàn nhẫn kia, Đái Mộc Bạch hắn cảm giác len lỏi một tia nguy hiểm.
Hơn nữa cái phương thức làm mỳ kia, thủ pháp vật bột 108 lần, kéo sợi mảnh 216 lần, nhớ lại thôi mà có chút đau nhức cả người.
Hy vọng nàng sẽ không phải là người cản đường ta.
Bên dưới mỗi người một suy nghĩ, bên trên đài bắt đầu phóng ra quang mang hồn kỹ.
Lam quang mãnh liệt từ hai tay Lôi Động chuẩn bị phát ra, sau lưng hắn tám đạo tia sét bắn lên, tám đạo lôi quang phun ra cùng lôi quang từ song chưởng hắn đồng thời phóng xuất, trong nháy mắt liền hợp nhất thành quả cầu sét đường kính ba thước, to như cánh tay hiện ra trước mặt Lôi Động.
Diệp Phi Linh thu hồi khoảng cách, nhếch môi cười lạnh, ánh mắt như có như không xuyên thấu vào mắt Lôi Động.
Bên phía Lôi Đình học viện, Ngọc Thiên Tâm nhíu mày. Lôi Động vậy mà xuất ra thực lực mạnh nhất của bản thân rồi, sao đối phương trông chẳng hề nao núng chút nào, ngược lại còn có vẻ ung dung.
Khẽ liếc mắt nhìn tới người dẫn đội, hắn đang cầm trong tay tư liệu, sắc mặt thập phần khó coi mà báo cáo.
- Thiếu gia, theo tư liệu thu thập được trong này có ghi, người đang đứng trên đài tên là Diệp Phi Linh, 13 tuổi, võ hồn Đồng Hồ, phụ trợ hệ, năng lực chính thao túng thời gian, nhưng theo hạ nhân thấy dường như hắn năng lực không chỉ có như vậy!
Ngọc Thiên Tâm nghe được tin tức, bỏ một chân đang gác xuống, chuyên chú ngồi thẳng dậy xem xét trận đấu.
Phụ trợ hệ?
Đây mà là phụ trợ hệ ư? Thản nhiên công kích đối phương một cách tàn nhẫn như thế này, sợ rằng thực lực của người này không chỉ là ba mươi tám cấp.
Không ngoài dự cảm của Ngọc Thiên Tâm, Lôi Động xuất ra quang lôi huyễn cầu, hợp nhất đệ tam cùng đệ tứ hồn kỹ tạo thành một cái lồng giam bằng lam lôi vây nhốt diệp Phi Linh trong đó.
- Này nhóc, gọi ta là gia gia ngươi thì ta tha cho!
Lôi Động liếm môi, cười lớn. Dưới Lôi Tù bí kỹ của hắn, trước giờ chưa ai từng thoát ra được. Ngoại trừ Lão Đại, tất cả đều phải ngoan ngoãn gọi hắn một câu này, hắn mới chịu buông tha đối phương.
Diệp Phi Linh lặng im không đáp, vào lúc này toàn thân nàng tản mát ra một ánh sáng trắng, trên người phát động Huyền Ngọc Thủ Huyền Ngọc Thân thay cho Hắc Hóa, nhìn Lôi Động đứng ở bên ngoài trả treo cười mà búng tay một cái.
Ting một tiếng. Đệ Tam hồn hoàn lại phóng xuất lần nữa, mang theo quang hoàn nửa tím nửa đen lộ rõ khiến rất nhiều học viện khác hai mắt đều hiện lên dị sắc.
Mạng lưới từ trên đầu phủ xuống, dưới cuối sợi xích Đồng Hồ võ hồn hiện lên thân ảnh Ngọc Tử Phong kéo dài.
Từng tia sét bạo động trong cái lồng giam dừng lại. Diệp Phi Linh hai tay bạch ngọc dường như chẳng khó khăn mấy, nhất kích liền bóp vỡ một khung nối của lồng giam, nhanh chóng thoát ra ngoài.
Lôi Động sắc mặt trở nên khó coi. Vốn dĩ còn định trêu đùa thằng nhóc này một chút, không nghĩ tới lật thuyền trong mương.
Diệp Phi Linh cười nhạt, song chưởng trong tay phát động, Khống Hạc Cầm Long giống như lực hút ép Lôi Động bị hút vào bên ngoài cái lồng giam, Ngọc Tử Phong ở trên đầu dây xích vù vù bay đến khóa định Lôi Động, mang theo dây xích trong chớp mắt quấn thành một vòng chung với cái Lôi Tù.
Diệp Phi Linh lại búng tay một cái, giải khai đệ tam hồn kỹ.
Lôi Động bởi vì bị dây xích quấn lấy, nháy mắt không thoát ra được, hơn nữa lôi điện mạnh mẽ từ Lôi Tù của hắn tràn tới, xâm nhập theo dây xích quấn quanh mà công kích, đánh cho hắn bị điện giật thành tím đen.
Diệp Phi Linh hờ hững nhìn đối phương nằm ngửa sùi bọt mép ở trên sàn đấu, trong lòng có chút tiếc hận. Các học viện thi đấu không cho phép giết người, hơn nữa tên này là lôi thuộc tính, không chết được, đúng là đáng tiếc. Nếu không bằng vào cái bố cục ban nãy nàng thiết kế, chỉ cần điện năng từ cái lồng giam của tên này mạnh hơn, hắn tuyệt đối sẽ bị điện lôi của chính hắn giật chết.
Lôi Đình học viên thần sắc nghiêm trọng hẳn lên.
- Tiểu Động lần này đúng là đá phải thiết bản rồi!
- Aiz, đáng chết thật, miệng của hắn rất tiện, nhưng dường như đối phương ra tay cũng quá độc ác rồi đi!
- Ta nói rồi, đã bảo hắn đừng trêu chọc học viện khác, không nghĩ lần này còn thảm hơn cả tiểu Sư! Aizô, ngươi có lên thì cũng đừng lắm miệng như tiểu Động, không cẩn thận bị người ta trói lại giật chết đó!
Âm thanh bàn tán của mấy đội viên làm Ngọc Thiên Tâm càng nhíu mày chặt hơn. Mấy người này không biết mà nói bừa, nhưng hắn nhìn ra được, đối phương đúng thật sự là muốn giật chết người bên mình.
Bóng dáng Diệp Phi Linh trầm tĩnh đứng ở trên lôi đài, nhàn nhạt nhìn người ta dùng cáng cứu thương khênh đối thủ đi, tự mình nghỉ ngơi chừng bốn phút, lập tức lại có người lên đài.
Một tên cao to, trên đầu để một chỏm tóc màu vàng, hồn lực là bốn mươi hai cấp, võ hồn lôi tích điểu.
Hồn sư phi hành hệ lôi.
Trong khi Diệp Phi Linh cẩn thận phân tích thông tin đối phương, Đại Sư ở bên dưới đài hít một ngụm khí lạnh.
Không chỉ có hắn, Đái Mộc Bạch đồng dạng cũng vậy, bởi vì công kích của hắn cũng có mang theo “” lôi ““.
Thần sắc Đại Sư nhìn tới Diệp Phi Linh, trong đó có chút biến hóa, ngay lập tức lôi ra một quyển sổ, ghi thêm vào đó vài chữ “” chuyển hệ ““.
Nhưng ngoài hai người đang nghiêm túc suy tính này ra, những người còn lại đều hi hi ha ha cười.
- Cửu muội đánh hay lắm, như vậy liền trả thù được cho Kinh Linh cùng Hoàng Viễn ca ca rồi!
Trữ Vinh Vinh ôm lấy Chu Trúc Thanh lôi kéo mà tấm tắc vỗ tay, trong ánh mắt nàng tràn đầy hình ảnh Diệp Phi Linh phá vỡ lồng giam thoát ra, thực soái ca quá đi mất.
Tiểu Vũ cùng Giáng Châu không hẹn mà hô to hai chữ cố lên.
Áo Tư Tạp cùng hai người Kinh Linh Hoàng Viễn hai mắt nghiêm túc nhìn tới sàn đấu. Tuy biết rằng nàng có thể chiến đấu, nhưng không ngờ năng lực chiến đấu như thế này, bọn họ tự nhận đúng là không bằng.
Trên đài.
- Phóng ra thực lực mạnh nhất của ngươi đi, ta còn muốn về ngủ!
Âm thanh lười biếng của Diệp Phi Linh lại vang lên, vừa rồi quá trình chiến đấu cùng tên đầu trọc kia đã hao tốn gần ba mươi phút của nàng, bây giờ nam thân chỉ còn duy trì được hai tiếng, nếu như kéo dài quá nhiều, tới đó sẽ rất phiền phức.
Thân phận nam nhân bao giờ cũng dễ hành động hơn một chút.
Lưu Tích nhìn tới đối thủ của mình, trong lòng thầm than đáng chết, tiểu gia hỏa này kiêu ngạo cái gì chứ? Lão ca đây sẽ đánh cho ngươi kêu cha gọi mẹ!
Đáng tiếc, hắn cũng chỉ là nghĩ như thế, thực lực mà đối phương bày ra khiến cho hắn cảm giác nên thập phần cảnh giác.
- Ngươi sẽ phải trả giá vì hành động ban nãy của mình!
Lưu Tích nghiến răng nghiến lợi nói, phụ thể võ hồn bay lên trên không cách mặt đất một thước, đứng đối diện với Diệp Phi Linh.
Tuy rằng là đang bay, nhưng toàn thân hắn cũng tản ra lôi điện lập lòe chói mắt.
Không đợi cho đối thủ của mình chuẩn bị xuất chiêu, Diệp Phi Linh ngay lập tức phóng xuất ra võ hồn thứ hai.
Toàn thân nàng tản mát ra hai loại khí tức, Tâm Cầm công pháp cùng Huyền Thiên Công bắt đầu xoay tròn, dung hòa thành một thái cực xanh đỏ trên đỉnh đầu.
Ngọc Thiên Tâm biểu tình nghiêm túc đứng thẳng dậy. Toàn trường thi đấu nhất thời ồ lên.
Tấn Cấp Đại Tái không như Dự Tuyển Đại tái, nơi này kẻ nào cũng là hồn sư có nhãn lực, tự nhiên hiểu rõ võ hồn thứ hai đại biểu cho cái gì.
Song sinh võ hồn.
Tuyết Dạ Đại Đế nháy mắt thần sắc cứng ngắc, Trữ Phong Trí thì là thản nhiên, cùng với một vị Tát Lạp Tư Bạch Kim Giáo Chủ trong lòng trở nên nghiêm trọng.
Chuyện này, nhất định phải báo lại cho Giáo Hoàng!