Hắc Khuyết mặc dù được Diệp Tát Khắc trị liệu, nhưng tổn thương tinh thần là thứ cực kỳ khó sửa đổi, đặc biệt Đường Tam dùng Tử Cực Ma Đồng công kích thức hải của hắn, căn bản ám ảnh vẫn lưu lại.
Cho nên Hắc Khuyết sau hai năm cũng không thể bò qua cấp ba mươi bảy.
Hay nói đúng hơn là tổ hợp đắc ý nhất của Thương Huy học viện liền bị thụt cấp nghiêm trọng.
Thời Niên không còn, gánh nặng đè lên vai Diệp Tri Thu, trong thời gian ngắn không có ai giúp đỡ, hắn giống như chó nhà có tang chật vật chạy khắp nơi.
Hắc Khuyết đương nhiên biết Thời Niên xảy ra cái gì, hắn là đồ đệ thân cận nhất của Thời Niên, nhưng phỏng đoán cũng chỉ dừng ở trên người Đường Tam, tuyệt không có khả năng lưu tâm tới người khác trong Sử Lai Khắc chiến đội.
Cho nên, nếu như để ý kỹ, Hắc Khuyết có lẽ đương nhiên sẽ phát hiện Mã Hồng Tuấn.
Chính là bộ dạng Mã Hồng Tuấn lúc này, ba phần đê tiện bảy phần ghê tởm liền triệt để khiến cho đám người trong phòng mù mắt.
Diệp Phi Linh chặn đường tay quản lý, đương nhiên là có ý tứ muốn mời hắn làm việc.
- Ngươi làm việc có vẻ cũng nhanh gọn, có hứng thú làm việc cho bản công tử hay không?
Tay quản lý chớp mắt, trong đầu xoay chuyển một vòng, đương nhiên hắn hứng thú, chỉ là tính mạng hắn không phải do hắn quyết định.
Chủ nhân của nơi này không phải là thứ khiến cho hắn có thể tùy tiện phản bội.
Diệp Phi Linh lướt qua ánh mắt, không thể?
Xem ra chủ nhân thực sự của nơi này không phải là Tuyết Tinh thân vương. Bằng vào năng lực cỡ này, hắn đã sớm trở thành chủ nhân của Thiên Đấu Đế Quốc.
Đương nhiên cũng có thể bao gồm ý tứ của người khác, hoặc là một vài gia tộc có năng lực.
Đằng Khải đối với vị hôn thê của hắn cam lòng bán đi như thế này, xem ra là đám người này nhìn trúng tiền trong tay nàng. Giáng Châu thân phận con riêng cũng không được coi trọng, dường như là nhìn vào vị trí của Tuyết Kha. Nếu Giáng Châu mất tích, Tuyết Dạ Đại Đế đương nhiên sẽ phải cấp một cái công đạo.
Đằng gia này, nghĩ cũng đến là đẹp.
Xòe tay ra hai tấm kim tạp thượng hạng, bên trên còn có ký hiệu của Tinh La Hoàng Thất, Diệp Phi Linh sảng khoái bỏ vào tay tên quản lý.
Tay quản lý trừng mắt, thượng hạng kim tạp, thật sự đúng là giàu đứt thiên hạ. Ánh mát hắn ti hí nhìn về phía Hắc Khuyết, lại chớp mắt hèn mọn liếc qua Diệp Phi Linh một cái, trong lòng tuôn ra chủ ý.
Vẫn là nhờ mấy tấm kim tạp của Chu Trúc Vân, đúng lý hợp thời, thật khiến cho nàng lừa đảo được một đống người.
Hắc Khuyết chờ Mã Hồng Tuấn kiểm tra chán chê, lại chờ tay quản lý phân phó xác nhận xong xuôi mới bắt đầu động thủ.
Diệp Phi Linh đã sớm nhận ra Hắc Khuyết là ai. Đúng là trái đất tròn, đi mòn gót giày không gặp, vừa khéo lại không tốn công sức tìm thấy.
Hắc Khuyết động thủ, ánh mắt tràn ngập âm tàn hướng về phía “” chủ tớ “” hai người Diệp Phi Linh.
Diệp Phi Linh đứng ngược hướng, vờ như không phát hiện ra động thái của Hắc Khuyết, chính là hồn kỹ của hắn phóng tới, ngược lại gây ra một cái ảo cảnh bao trùm bản thân.
Hắc Khuyết an trí nhìn Diệp Phi Linh đứng yên tại chỗ, liếm môi tiến về phía ba mỹ nữ,.
- Sớm đã nghe danh các mỹ nữ, đều là người quen cũ cả! Không cần sợ hãi, ta đến là để đưa các ngươi lên thiên đường!
Bởi vì phòng ngừa các nàng chạy trốn, Diệp Tri Thu đích thân phong lại hồn lực của Thủy Băng Nhi. Hai người còn lại là phụ trợ hệ, hắn cũng không tốn sức phong lại làm gì, chỉ làm một điểm thuốc mê khiến các nàng an tĩnh một chút.
Ánh mắt Hắc Khuyết tràn đầy dục niệm, hơn nữa còn cười lạnh cầm theo ba cái viên tròn, một điểm định nhét vào miệng các nàng.
Diệp Phi Linh nhìn Mã Hồng Tuấn giả bộ mê man, truyền âm nói.
- Vả mặt hắn!
Mã Hồng Tuấn giống như ngủ mớ, loạng choạng bò dậy, trong tay cầm theo vỉ đập ruồi nhảy múa, xoay bốn cái vòng tròn vã một cái.
... Bé..e.. ép...
Hắc Khuyết không có phòng bị hầu gái, luôn tưởng nàng rơi vào ảo cảnh, một cái liền trúng chiêu. Khí lực Mã Hồng Tuấn cực lớn, trực tiếp đập cho hắn lệch mặt.
- Con ruồi to!
Mã Hồng Tuấn còn làm bộ không tỉnh, cứ như trong mơ nhảy múa, một chút nhảy về hướng trái, một cái lại nhảy về bên phải, bép bép đập mấy cái khiến Hắc Khuyết giật mình thon thót, đánh rơi cả mấy viên tình dược.
Hắc liếc đôi mắt đỏ rực nhìn tới.
Không phải ả tỉnh rồi đấy chứ?
Thủy Băng Nhi ngược lại là phát hiện ra thân phận Mã Hồng Tuấn, nhìn bộ dạng hắn giả làm nữ nhân thế này, trong lòng sớm đã buồn cười, hơn nữa Hắc Khuyết đê tiện bị hắn đánh trúng, nàng thật sự muốn cười thật to.
Bất quá...
Hắn... thế nào lại ở nơi này?
Cho dù đổi màu tóc sang màu đen thì Thủy Băng Nhi cũng có thể dễ dàng nhận ra, nhưng cũng chỉ là ú ớ ngậm trong miệng.
- Các ngươi làm việc có phần... cẩn thận đấy!
Diệp Phi Linh âm thanh có chút có chút trọng, không nghĩ tới lại là tấn công nàng trước. Xem ra vẫn cho là nàng ngu ngốc, hay vẫn là nàng đánh giá thấp tính bảo mật của nơi này?
Tay quản lý hai mắt trừng lớn.
Hỏng rồi! Đối phương vậy mà không dính bẫy.
Tay quản lý co cẳng định chạy, Diệp Phi Linh trong nháy mắt dùng hồn kỹ ép xuống.
- Năng lực ngươi làm việc rất được, nên ta chưa có ý định giết ngươi, chỉ là... ngủ một giấc rồi lại tính!
Diệp Phi Linh nhếch môi nhìn tay quản lý, điểm huyệt ngủ của hắn, quăng vào không gian.
Đóng cửa phòng lại, bây giờ là lúc xử lý đám người này rồi.
Vốn dĩ muốn đi tìm Thương Huy học viện đập một trận, hiện tại tên này đã tới cửa, không có lý nào nàng lại buông tha.
Năm đó là hắn hại Đại Ca, khiến cho tên quỷ quái trong người Đái Mộc Bạch kích phát, suýt nữa liền bị thay thế.
Diệp Phi Linh không phải chưa từng nghĩ đến việc nàng tồn tại khiến Đấu La Thế Giới phát sinh nhiều cái không nói được, nhưng cho dù chính nàng tận lực thu liễm, nguy hiểm vẫn như cũ xuất hiện.
Mà... đó là bởi vì lòng tham của đám người này.
Bốp bốp vỗ tay hai tiếng, Mã Hồng Tuấn biến thân, nguyên bản nữ hầu đê tiện béo mập liền hóa thành soái ca đẹp trai khí chất ngút trời.
- Ngươi... Sử Lai Khắc! Là các ngươi!!!
Hắc Khuyết ngay lập tức nhận ra vội vàng hô lên, bất quá... ai bảo thiết kế cái phòng này chuyên chúc để sử dụng vào việc xấu, cho dù hắn gào lên rách họng, bên ngoài vẫn như cũ im lìm một mảnh.
- Chậc, để ông ta trị khỏi cho ngươi thật là lãng phí!
Mã Hồng Tuấn năm đó cũng ghim Thương Huy học viện vào trong lòng, nhưng bởi vì tính cách hắn đơn giản, cũng không mang thù lâu, chuyện cũ quên liền quên.
Thời điểm Hắc Khuyết sử dụng hồn kỹ khiến Mã Hồng Tuấn nhớ lại chuyện cũ, cho nên mới thẳng tay dùng vỉ đập ruồi đánh hắn lệch cả mặt.
Bên ngoài là ba mươi tên hồn sư tầm hai mươi đến ba mươi lăm cấp đang canh gác, bây giờ muốn thoát ra ngoài mà không có động tĩnh gì thì chỉ có thể... giết người giấu xác.
- Tứ ca, đánh hắn đi, chỉ cần không chết, hết thảy đều tùy ngươi đánh!
Diệp Phi Linh đối với Hắc Khuyết không chút lưu tình. Dày vò hắn chết trước, sau đó tới phiên nàng.
Đem ba mỹ nữ cởi trói thành thục, ngược lại đem hai nữ hầu gái phục vụ Giáng Châu vào thay thế, Diệp Phi Linh cẩn thận rót độc câm vào cổ họng khiến hai người này không thể nói chuyện, một mặt nhặt lên mấy viên tình dược nhét vào miệng các nàng.
Nếu Lâm Đạt Minh này đứng sau có dính dáng đến Thương Huy học viện, đương nhiên phải xử lý kỹ.
Muốn ra tay với nàng, hiển nhiên đám người ở dưới đã được ám thị không nghe không thấy không biết, hiện tại nếu nàng bước xuống, ngược lại khiến chúng đồng loạt xông lên.
Mã Hồng Tuấn không chút lưu tình, đánh cho Hắc Khuyết nằm bẹp xuống đất.
Hắn nằm bẹp ở đó, hừ hừ kêu rên, âm thanh oán độc nhìn tới Diệp Phi Linh.
- Diệp lão sư... nhất định sẽ... trả thù cho ta!
Diệp Phi Linh nghiêng người, mỉm cười đáp.
- Chỉ cần ngươi nghẻo, ai biết đấy là đâu nhỉ? Đúng không?
Tử Cực Ma Đồng phát động, trực tiếp kích phát đến não bộ của hắn, Hắc Khuyết chịu quá tinh thần thương tổn, lập tức trợn trắng mắt.
Một viên tình dược cuối cùng bỏ vào miệng Hắc Khuyết.
Dược hiệu rất nhanh liền tan, thân thể Hắc Khuyết lập tức có phản ứng, nhưng chính là thân thể hắn đã bị đánh ngã, liền không thể tự mình đứng lên.
Hai nữ hầu gái vành mắt đều đã phiếm hồng.
Diệp Linh Linh hai tay được cởi trói, cúi mặt niệm hồn chú, phóng thích trị liệu tới chính mình cùng Giáng Châu và Thủy Băng Nhi.
- Ta sẽ quấy rối, ngươi đem các nàng đi trước được không?
Diệp Phi Linh cảm thấy thực lực của Thủy Băng Nhi đã khôi phục, lập tức đề nghị.
Mã Hồng Tuấn vỗ ngực tự tin. Mình hắn còn có thể kéo được sáu người Sử Lai Khắc bay lên, chỉ với ba vị liễu yếu đào tơ này liền không thể làm khó.
- Ngươi..
Thủy Băng Nhi trong lòng có chút hụt hẫng, nhỏ giọng hô lên. Bao năm không gặp, hắn gầy hơn trước, nhưng thủ đoạn vẫn có thể khiến người ta kinh ngạc như vậy.
- Chuyện hôm nay, hi vọng các ngươi nhớ kỹ, cái gì nên nói, cái gì không nên!
Diệp Phi Linh đối với Diệp Linh Linh cùng Thủy Băng Nhi nhắc nhở. Tiện tay kiểm tra hồn lực của Giáng Châu một chút, nàng mạch đập có phần cổ quái.
- Ta có thể tự mình bay, ngược lại không cần phiền tới hắn, nhưng còn ngươi thì làm sao?
- Nếu ngươi có thể bay, vậy thì cho vị tiểu thư này quá giang một đoạn được chứ?
Diệp Phi Linh chỉ hướng Diệp Linh Linh, đối với Thủy Băng Nhi thái độ hờ hững, sau đó trong nháy mắt biến mất. Mã Hồng Tuấn xốc Giáng Châu lên vai, ý tứ nhìn tới Thủy Băng Nhi một cái.
- Hắn không phải người mà ngươi có thể với đến được đâu!
“” Trọng yếu nhất, hắn là nữ, hai người đương nhiên không có cơ hội! “”
Đương nhiên lời này hắn chỉ nghĩ ở trong lòng, không dám mở miệng nói. Để lộ thân phận Cửu muội, nàng không chém hắn mấy khúc mới là lạ.
Thủy Băng Nhi mặc dù hụt hẫng, nhưng hiện giờ cũng không phải lúc thất thần. Dưới tầng một đã có âm thanh huyên náo, bên ngoài Lâm Minh Đạt lập tức thêm mấy bóng người tiến vào.
Cửa sổ nhẹ nhàng mở ra, ánh trăng nhẹ chiếu vào trong phòng, hai nữ một nam quấn lấy điên cuồng.
Bên ngoài căn phòng, một xanh một đỏ cánh phượng hoàng lướt bay ra khỏi nơi tăm tối.
Độc Cô Bác đứng ở trên nóc tòa nhà, chớp lên đôi mắt xanh lè nhìn tới, phát giác không có Diệp Phi Linh trong số bốn người vừa bay ra kia.
..... Ruỳnh!
Phía sau tòa nhà lập tức có một tảng đá to từ trên trời đập xuống, đánh gãy đài phun nước ở bên trong.
********
P.s: Chương mới, chúc mừng năm mới!
Mong mọi người vạn sự như ý ( ^_<)