Khu vực đăng kí tham gia thi đấu.
- Đó là cái học viện gì vậy? Trời ạ, bọn họ mới từ trong nhà xí ra hay sao?
- Buồn cười chết mất, cái đồ án hình quái vật màu xanh biếc trước ngực bọn họ trông thật đáng yêu, cái lỗ tai tại sao lại giống như con dao vậy?
- Ngươi xem, ngươi xem, sau lưng bọn họ còn có quảng cáo cái gì kìa? Thật sự có hồn sư cao cấp học viện như vậy sao? Vậy là cũng có thể tham gia tinh anh cao cấp hồn sư học viện toàn Đại lục đại chiến à? Quả thực là quá buồn cười, rất kỳ dị?
- Nhỏ giọng một chút, người ta thế nào cũng là một hồn sư, chỉ là phỏng chừng cũng không qua được vòng đầu tiên, ngươi xem kìa, bọn họ còn có cả một tên mập mạp, trông giống như một quả bóng?
Ngay khi bước vào khu vực đăng kí, chiến đội Sử Lai Khắc học viện đã trở thành mục tiêu bàn tán cùng cười nhạo của vô số người. Bất kể là ai trong số học viên thi đấu cũng giận đến bỏng người, chỉ là bởi vì nhớ rõ quy tắc tham chiến, cho nên không có động thủ.
Nếu không...
Đường Tam cầm mặt nạ trong tay, phút chốc tinh thần đà điểu hiện lên, há mồm định nhắc nhở mọi người đeo mặt nạ vào thì phát hiện ra tất cả đeo mặt nạ từ bao giờ.
Thời gian chờ đợi để khai mạc diễn ra có chút lâu, nhóm học viên bởi vì sợ muộn giờ đăng ký mà tới sớm một chút, bây giờ tâm tình bắt đầu có chút không chịu đựng được.
- Hình tượng anh tuấn thần dũng của ta đều bị hủy cả rồi! Không còn mặt mũi nào nhìn người nữa cả!
Đái Mộc Bạch bực bội than lên, Áo Tư Tạp ở bên cạnh cong môi rầu rĩ.
Nhìn hai tên đại ca không có chí khí như vậy, Tiểu Vũ bực bội quát:
- Đội trưởng thật là, vậy đâu còn bộ dạng của đội quán quân nữa chứ hả?
- Hờ, bằng vào mấy người các ngươi mà cũng đòi đạt quán quân? Thật là nực cười đó! - Một giọng nói không chút hảo ý từ bên cạnh xen vào.
Đám đệ tử của Sử Lai Khắc học viện đang đầy một bụng tức, đột nhiên nghe thấy âm thanh đó, liền hung hăng đến phương hướng phát ra tiếng nói đó nhìn tới.
Đó là một đội ngũ đang đi tới gần bọn họ, vừa quay lại nhìn thì thấy thật trùng hợp, trong đội ngũ này có vài người mà Sử Lai Khắc thất quái từng biết qua, đúng là những kẻ mà lúc trước bọn họ gặp tại Tinh Đấu đại sâm lâm trong khi đi tìm đệ tam hồn hoàn, những đệ tử của Thương Huy học viện.
Vẫn như trước là bộ hồn sư bào màu nguyệt bạch, bên trên vai áo còn có hai chữ Thương Huy màu xanh, chỉ có điều bất đồng là lần này trên đồng phục của bọn họ còn có những trang sức màu bạc lóng lánh, nhìn qua càng thêm rực rỡ.
Tên chủ sự là một gã hồn vương tên Diệp Tri Thu, chính là cái gã mà cả nhóm thất quái đã đụng độ ở khu vực biên giới Tinh Đấu Đại Sâm Lâm lần trước, võ hồn là Huyền Quy.
Hắn khinh thường nhìn đám người Sử Lai Khắc, còn nói thêm mấy câu ác ý, nhưng nhóm học viên Sử Lai Khắc lại không hề để ý, chỉ tự nhiên nghĩ tới lần trước giao chiến.
- Ồ, hình như trước đây chúng ta từng gặp cái người này rồi!
- Hình như tên là vương bát đản thì phải?
Không hẹn mà cả 8 người cùng nhau đồng thanh câu sau. Tri Thu tức muốn điên lên, hắn ghét nhất là bị người khác nói vương bát đản ( con rùa rụt đầu).
- Các ngươi dám gọi ta là vương bát, ta sẽ xé xác bọn trẻ con các ngươi!
Diệp Tri Thu tức tối định nhào đến, thế nhưng hắn chưa kịp động thủ, đã có một bàn tay giữ hắn lại.
- Tri Thu, ngươi vì bọn tiểu tử trẻ người non dạ này mà tức giận thì chẳng phải sẽ mất mặt quá sao?
Diệp Tri Thu toát mồ hôi hột, vội vàng gật đầu. Người tới là Thời Niên, viện trưởng học viện Thương Huy. Sau khi nhắc nhở người bên mình, lão trầm giọng xuống:
- Không biết đám rác rưởi này thi đấu thua thì dám vênh váo như vậy không?
Diệp Phi Linh phát giác tình huống không ổn, kẻ này thực lực ngang ngửa với mấy vị cao tầng trong nhà, hơn nữa hồn lực của hắn rất quái dị, không biết vì cái gì mà nàng cảm thấy không thích.
Chính là người cắn ta, nhưng ta nếu không phản kích lại, vậy thì tự mình soi gương đi!
Diệp Phi Linh tay áo xuất ra một cái mâm bạc, độ sáng bóng của nó phải nói là gần ngang bằng với tấm gương, lại mượn son môi của Giáng Châu tỷ, bằng tốc độ nhanh nhất viết ra mấy chữ: Soi gương đi xem có đẹp không?
- Còn sủa lung tung nữa!
Thời Niên đáy mắt phát nộ, bên trong ánh mắt mang theo chấn động hồn lực, đáng tiếc là nhóm người Sử Lai Khắc bị cái mâm bạc che mất, còn phản lại khuôn mặt dữ tợn của hắn trong mâm.
Diệp Phi Linh đứng phía sau mâm bạc, lạnh lùng liệt thêm người này vào sổ đen cần giết. Nàng cảm nhận được sát ý truyền tới, tuy rằng ba động rất nhỏ, nhưng lão chính là động sát tâm rồi.
- Ha ha ha, đây chẳng phải Thời lão quái sao? Lâu lắm không gặp! Có muốn đến đầu tư vào quảng cáo của người bạn cũ này không? Tôi sẽ chiết khấu cho!
Phất Lan Đức quay trở lại, đoạt lấy cái mâm trên tay Diệp Phi Linh, tung tờ quảng cáo, hài hước nhìn Thời Niên. Cái học viện Thương Huy này nổi tiếng bao che, trò không làm được toàn thầy ra mặt, không ngờ bị một cái tiểu nha đầu chặn họng, đáng đời!
Thời Niên hai ngón tay tiếp tờ quảng cáo, đọc cũng không đọc, hồn lực ba động bắt đầu dâng lên.
- Phất Lan Đức? Lâu vậy rồi mà ngươi vẫn còn sống ư?
- Ha ha, lão huynh vẫn luôn nói những lời lạnh lùng như vậy! Tôi chưa kiếm đủ tiền thì làm sao nỡ chết chứ?
Phất Lan Đức ngẩng đầu ưỡn ngực, hồn lực ba động cũng từ từ dâng lên, tỏ rõ khí thế của Sử Lai Khắc học viện. Dĩ nhiên là hồn lực của hắn cao hơn Thời Niên, chặn đứng cái uy áp hắn định chèn ép đám trẻ trong nhà.
- Nhưng mà ông yên tâm, khi nào ông chết tôi nhất định sẽ đốt thật nhiều vàng mã cho ông!
Phất Lan Đức nhướn mày cười nhạt. Hừ, định bắt nạt ai chứ? Hắn vừa thử thăm dò, cái lão Thời Niên này tưởng thế nào, mấy chục năm rồi vẫn chỉ duy trì hồn lực cấp hồn thánh.
- Hừ, chỉ sợ đến lúc chết ngươi vẫn nghèo khó như vậy, ta đây lại phải mất công đốt vàng mã cho ngươi!
Thời Niên tâm tình bất định cảm nhận được hồn lực của Phất Lan Đức cao hơn mình, sau đó có hiệu lệnh mời đội viên của học viện Thương Huy vào hội trường, hắn lúc này mới nhịn xuống, trước khi rời đi còn không quên hăm dọa:
- Hãy cầu cho đội viên của ông đừng gặp phải Thương Huy bọn ta đi! Bằng không đến lúc đó ông sẽ phải đốt vàng mã cho chúng đấy!
Phất Lan Đức nhíu mày, tuy rằng có chút kiêng kỵ với cái người này, nhưng hiện giờ hắn đã khác xưa, học viện cũng có người chống đỡ, sợ gì một cái lão đầu hăm dọa.
- Cắt, thôi đi! Học viên của ông gặp phải đoàn quái vật nhà tôi chỉ sợ tè ra quần!
Nghe Phất Lan Đức nói vậy, Mã Hồng Tuấn nghi hoặc hỏi:
- Thầy, thầy quen ông ta?
- Ừ, hắn tên Thời Niên, kẻ này là người có Tàn Mộng võ hồn! Cái võ hồn này rất đặc biệt, có thể khiến đối phương sinh ra ảo giác! Mặc dù hồn lực của hắn chỉ tầm 72 cấp, nhưng trong số các hồn thánh hắn tuyệt đối có thể xưng là đệ nhất, ngay cả Hồn Đấu La cũng phải kiêng dè hắn mấy phần!
Tàn mộng? Ảo giác?
Diệp Phi Linh ánh mắt sực tỉnh, kẻ này là mộng võ hồn, như vậy có thể khiến người khác sinh ảo giác? Có lẽ... tinh thần lực của hắn sẽ cao, cho nên ảnh hưởng tới mình?
Không được, cần phải tìm đối sách khác. Đối phương là dạng mê huyễn võ hồn, cần phải cẩn thận tìm phương bán, bằng không bị cắn ngược một cái chính là mình.
Trong khi giải thích về võ hồn cùng khuyên bảo đám nhỏ tránh xa Thời Niên, Phất Lan Đức đồng thời cũng nhìn về Diệp Phi Linh nhiều hơn một cái. Nàng phản ứng vô cùng nhanh, ngược lại là khiến hắn yên tâm hơn một chút. Hơn nữa cái mâm bạc mà hiện tại hắn cầm có vẻ rất có giá trị, lát nữa đem về cống hiến cho học viện.
Diệp Phi Linh cũng không để ý chút đồ vật này, cho thì cho, thiếu thì lại nhờ sư huynh làm một cái.
- Mời đội viên học viện Phong Huyền bước vào!
Âm thanh thông báo giống như nhắc nhở, Phất Lan Đức lúc đăng ký danh sách có nhìn qua, sau chiến đội học viện Phong Huyền sẽ qua một học viện nữa là tới Sử Lai Khắc học viện.
Cả nhóm chỉnh tề đeo mặt nạ, thế nhưng lại bị Phất Lan Đức thu lấy.
- Đúng rồi, không được đeo mặt nạ!
- Tại sao ạ? - Áo Tư Tạp thắc mắc, cả nhóm trong lòng đã thầm nghĩ đến sự kinh dị. Không đeo mặt nạ để đám bên ngoài kia nhìn thấy mà cười chết à?
- Thầy muốn mọi người thấy được khuôn mặt tươi cười tự tin và nhiệt huyết của các em, như thế thì người xem mới thấy gần gũi, các ông chủ mới đến đầu tư vào quảng cáo, hiểu chưa?
Cả đám trực tiếp câm nín. Viện trưởng, ngài có thể mặc cái này vào rồi luyện da mặt dày thêm được nữa không hả???
Cuối cùng vẫn là đến lượt, ngay khi có người thông báo, cả đám bước qua cánh cửa đá, tiến về sàn đấu. Chỉ trong chốc lát đã có những tiếng la ó, chửi rủa cùng cười nhạo vang lên, ngay cả người phát thanh trong khu vực cũng phải nhận xét trang phục của bọn họ thật “” đặc biệt ““.
- Đây là những nhân tài Sử Lai Khắc sao?
- Thật không dám tin, chỉ có mấy tháng không thấy mà họ thảm như vậy?!
Ngọc Thiên Hằng cùng Áo Tư La đều thuộc đội chủ chốt của Thiên Đấu Hoàng Thất, đương nhiên được miễn thi vòng dự tuyển, hai người cơ hồ không tin vào mắt mình. Huyền Phong buồn rầu kêu gọi Mã Hồng Tuấn, nhưng Mã Hồng Tuấn lúc này nào có tâm tình chú ý, ngược lại còn khiến Ngọc Thiên Hằng phải cho người giữ hắn lại, đừng để ai biết bọn họ quen người học viện Sử Lai Khắc lúc này.
May mà hôm nay là nghi thức khai mạc, cũng là ngày đầu tiên của tinh anh cao cấp hồn sư học viện toàn Đại lục đại chiến, ngoại trừ khai mạc ra chỉ có một trận đấu, có Thiên Đấu hoàng gia học viện tham gia, coi như là một trận đoàn chiến đấu hồn mang tính chất biểu diễn, nếu không chỉ với một lễ khai mạc sẽ không thoả mãn được hứng thú của người xem.
Đại hội tinh anh cao cấp hồn sư học viện toàn Đại lục đại chiến cũng có phần thưởng, hơn nữa lại rất trực tiếp, mỗi trận đấu thắng lợi đều được thưởng cho năm trăm kim hồn tệ, tiến vào Tấn cấp chiến đấu, phần thưởng sẽ là ba ngàn kim hồn tệ, còn nếu có thể tiến vào Tổng quyết chiến, Thiên Đấu đế quốc chẳng những phong hào là Nam tước, còn sẽ cho tất cả những thành viên từ chính thức đến dự bị, mỗi người một ngàn kim hồn tệ, càng vào vòng sau của Tổng quyết tái chiến thì kim tệ được thưởng càng cao.
Phất Lan Đức bởi vì những quảng cáo sau lưng Sử Lai Khắc thất quái nên đã buông tha cho phần thu vào này, nói cách khác, những kim tệ thu được vào này đều thuộc về đệ tử.
Nghe người chủ trì phát thanh dõng dạc tuyên bố thể lệ, đám người ngồi trên khán đài đã đứng ngồi không yên.
Có trò hay để xem rồi!
Nhưng mà, phải chờ một chút đã!!!