Đấu La Đại Lục Hệ Liệt - Thiên Hạ Trôi Qua Không Dễ Dàng

Chương 14: Chương 14: Xà Bà Cùng Cháu Gái




- Đái lão Đại, khói đó không có độc đâu!

Đường Tam hô lớn, tiếp tục thi triển hồn kỹ trói con rắn lại.

Đái Mộc Bạch cùng Chu Trúc Thanh nghe được câu này nhất thời cứng người, sau đó là đồng thời đỏ mặt. Không ai bảo ai, tự nhiên cả hai người đều buông nhau ra cách xa nhau vài mét.

- Thầy Triệu giúp tí nào, con rắn này trơn quá!

Dưới sự dãy dụa của Phong Vĩ Kê Quan Xà, Đường Tam phải thi triển Lam Ngân Thảo khá nhiều lần cũng có chút mệt. Triệu Vô Cực khẽ cười, 2 ngón tay búng ra, 2 cái hồn hoàn phát động hồn kỹ bay lên đè ép con rắn nằm xuống.

- Hoho, xem ra con rắn này các ngươi xử không nổi rồi!

Hồn kĩ vừa phát động, con rắn lập tức nằm bẹp trước mặt hắn. Đám học viên thất thanh ồ lên, chỉ có Đường Tam cùng Diệp Phi Linh là giật mình.

Thực lực cỡ này, nếu bữa thi hôm đó không phải 2 người may mắn thì có khả năng giờ cũng bẹp dí như này rồi. Xem ra là Triệu Vô Cực đã bảo toàn lực lượng, bằng không 2 huynh muội không cần phóng ám khí cũng đo đất.

Tiểu Vũ đứng ở bên cạnh Đường Tam cúi đầu, trong đôi mắt to lộ ra vẻ không đành lòng:

- Nhất định phải liệp sát hồn thú sao?

Đường Tam than nhẹ một tiếng, nói:

- Mạnh được yếu thua, đó chính là quy tắc sinh tồn. Nếu như con rắn này mạnh hơn chúng ta, ngươi có nghĩ là nó sẽ chấp nhận bỏ qua thức ăn đã đến miệng thế này không?

Tiểu Vũ không có mở miệng, nhưng nàng vẫn thủy chung cúi đầu, sắc mặt vẫn hơi tái nhợt như trước.

Triệu Vô Cực đưa cho Áo Tư Tạp một con dao nhỏ, bảo hắn cắt cái mao gà trên đầu đi là xong. Áo Tư Tạp run rẩy nhận lấy con dao, trong lòng kích động vạn phần.

Hắn có hồn hoàn thứ 3, lại còn là ngàn năm nữa.

- Xin lỗi, ta sẽ tận lực để mi bớt đau vậy! Xin hãy trở thành hồn hoàn của ta, cám ơn!

Nghe tiếng Áo Tư Tạp lẩm bẩm, thần sắc của Tiểu Vũ lúc này mới khá lên. Nàng mỉm cười nhìn con rắn, miệng khẽ mấp máy 2 chữ “ Tạm Biệt “.

Ngay khi Áo Tư Tạp chuẩn bị hạ một đao trong tay xuống, đột nhiên một tiếng quát chói tai chợt vang lên:

- Dừng tay!

Kèm theo đó là một thứ gì đó rất dài tiến đến tấn công Áo Tư Tạp. Triệu Vô Cực nhanh chóng đẩy Áo Tư Tạp ra, nhưng dường như thứ đó vẫn chưa dừng lại, dự định giết luôn Phong Vĩ Kê Quan Xà đang nằm dưới đất kia.

Tiểu Vũ nhìn ra điểm này, nhanh chóng vận hồn lực, thi triển võ hồn một cước ngăn cản thứ kia.

- Cút ngay, muốn giết hồn thú này chưa tới lượt ngươi!

- Kẻ nào?

Triệu Vô Cực tiến lên đứng ra chắn trước đám học viên.

- Là ta đây!

Một âm thanh mềm nhẹ vang lên, một cô gái bước đến. Nàng ta có mái tóc cắt ngắn, bộ dạng chừng 16-17 tuổi, quần áo ngắn bó sát người. Tay nàng cầm một cái quải trượng đầu rắn chừng 2 thước.

Đôi mắt nâu thủy chung nhìn về con rắn đang nằm dưới đất kia. Trên người nàng sớm có 2 cái hồn hoàn màu vàng bao bọc, càng làm tăng thêm vẻ mỹ lệ động lòng người.

Mỹ nữ xinh đẹp luôn là tâm điểm chú ý của mọi người, cho dù có là ở cái nơi rừng rú thâm sâu này đi chăng nữa. Đám nam sinh sớm đã dán mắt lên người nàng ta, bất quá Triệu Vô Cực cùng Đường Tam không có như vậy.

- Ồ, ngươi muốn dừng lại sao? Vậy ngươi nói xem bằng thứ gì hả a đầu? Bằng - thứ - gì?

Triệu Vô Cực không hề khách khí nói. 7 cái hồn hoàn liên tục hiển lộ ting ting thể hiện thực lực Hồn Thánh của hắn.

Diệp Phi Linh kì quái nhìn Triệu Vô Cực. Mỹ nữ bực này mà hắn không bị sắc dụ, nếu không phải đầu óc có vấn đề thì chính là cái gì nhỉ? À, đoạn tụ! Hung dữ như vậy nữa? Đúng đúng, chính là Đoạn Tụ Đại Lực Kim Cương Hùng!

Ngay lập tức sau lưng mỹ nữ có thêm 6 cái hồn hoàn hiện lên. Triệu Vô Cực toát mồ hôi. Mẹ nó, sao tự dưng lại là Hồn Đấu La?

Đám học viên cũng giật mình. Nhỏ vậy mà đã là Hồn Đấu La rồi sao?

- Bình tĩnh nào, không có gì đâu!

Âm thanh già nua từ phía đằng sau cất lên, không phải giọng của mỹ nữ nọ. Một cái quải trượng rắn từ sau lưng nàng thò lên, tiếp đó là bóng dáng của một lão bà.

- Xin chào, Hồn Thánh tôn kính! Lão thân là Triêu Thiên Hương, được các bằng hữu trong giới hồn sư coi trọng, đặt cho xưng hiệu là Xà Bà. Trượng phu của ta là Khiếu Mạnh Thục, xưng là Long Công. Lần này đến Tinh Đấu đại sâm lâm chính là để tìm giúp cho đứa cháu gái một cái đệ tam hồn hoàn thích hợp! Con Phong Vĩ Kê Quan Xà nằm dưới đất kia chính là do chúng ta phát hiện ra trước đó!

Chưa ai nói gì đã dọa người, Diệp Phi Linh cùng đám học viên khá là căm tức. Mẹ nó cái bà già này là tính ngư ông đắc lợi? Với thực lực như bà ta mà cũng đứng nhìn cho đã rồi mới chui ra? Để mọi người đánh ngất con rắn kia rồi bây giờ quay ra định ăn? Quá âm hiểm rồi!

- Làm hết hồn, tưởng thế nào cũng chỉ là hồn đế, có vậy mà cũng dám ở trước mặt thầy Triệu khoe khoang?!

Mã Hồng Tuấn lẩm bẩm nói. Bất quá ngay lập tức hắn bị Đái Mộc Bạch chặn mồm lại.

- Đừng có lắm mồm, ngươi biết bà ta là ai không? Long Công Khiếu Mạnh Thục cùng Xà Bà Triêu Thiên Hương đôi vợ chồng này được gọi là “ Cái Thế Long Xà “ truyền kì trong giới hồn sư đó! Võ hồn dung hợp kỹ cực kì bá đạo, e là chỉ có Phong Hào Đấu La mới ngăn được!

Triệu Vô Cực cười cười, khẽ làm hòa. Mẹ nó cái thằng nhóc mập, trở về học viện sớm muộn ông cũng xử ngươi!

- À, thì ra là Triêu Thiên Hương tiền bối! Hoho, Bất Động Minh Vương Triệu Vô Cực thất lễ nha!

- Thì ra là Triệu lão đệ, khách sáo, khách sáo quá!

Triêu Thiên Hương cũng mỉm cười ôn hòa đáp lại. Triệu Vô Cực nhìn bộ dạng bà ta cười như vậy, đoán chừng Long Công không có ở đây, nội tâm hắn bình tĩnh lại một chút.

Triệu Vô Cực suy tính, hắn bất quá chỉ là một gã Hồn Thánh, mặc dù Xà Bà trước mắt nhìn qua có vẻ yếu hơn hắn một chút, nhưng chỉ cần Long Công xuất hiện, Long Công không phải là người mà hắn có khả năng đối phó nổi.

Quan hệ vợ chồng của Cái Thế Long Xà này phi thường tốt, vợ chồng không bao giờ rời xa nhau. Xà Bà ở chỗ này, vậy thì Long Công hẳn cũng cách đây không xa.

Triệu Vô Cực không phải không nghĩ tới việc đem hai bà cháu trước mắt giết người diệt khẩu. Nhưng làm tiểu nhân cũng đâu phải là đơn giản, muốn giết được Xà Bà Triêu Thiên Hương đã là cả một vấn đề. Mặc dù chính mình cao hơn nàng một cấp thực lực, nhưng nếu Triêu Thiên Hương cố ý đào tẩu, căn bản là không có cơ hội nào giữ chân nàng lại, dù sao, Triệu Vô Cực cũng là một lực lượng hình hồn sư, về mặt tốc độ cũng không am hiểu cho lắm. Mà một khi để cho Xà Bà thoát đi, vậy thì kết quả chờ đợi là bị Cái Thế Long Xà đuổi giết vô tận.

Hắn thì không e ngại. Nhưng còn mấy đứa nhỏ? Thân là một gã sư phụ, hắn phải có trách nhiệm.

Nhìn điệu bộ Triệu Vô Cực như vậy, Đái Mộc Bạch nhíu mày với Áo Tư Tạp:

- Hồn hoàn của ngươi sắp mất rồi kìa!

- Không phải chứ? - Áo Tư Tạp há hốc mồm. Tuy rằng hắn rất nguyện ý nhìn mỹ nữ, nhưng bảo hắn chết đói hắn không làm được a!

Thấy không khí có chút chùng xuống, Xà Bà Triêu Thiên Hương mở lời:

- Cháu gái ta cấp 30 rồi, con rắn này rất quan trọng với nó, vả lại cũng là do chúng ta phát hiện và săn bắt trước, trên bụng cũng có vết thương chúng ta để lại, mong các ngươi thông cảm!

Diệp Phi Linh sớm đã nhìn thấy trên bụng con rắn có 3 vết thương, nhưng mà 3 vết thương đó căn bản bé xíu, tính ra chẳng đáng có chút tàn phá gì đối với con rắn đó.

Cái lão bà này quả thực là xấu bụng!

- Tiền bối, đệ tử của ta cũng đã đột phá 30 cấp, hơn nữa con rắn này là do chúng ta giết, cho nên hơi khó khăn, tiền bối cũng thông cảm!

Triệu Vô Cực nhíu mày. Hắn dĩ nhiên thừa biết suy nghĩ của Xà Bà, nhưng tình hình bây giờ không cho phép hắn làm căng quá.

Mẹ nó, biết vậy kêu cái lão mê tiền kia cùng dẫn đội rồi!

- Thế thì theo quy tắc của giới hồn sư vậy? Để đệ tử của ngươi so đấu với cháu gái của ta? Dùng thực lực nói chuyện thì sao hả?

Xà Bà nhẫn nại nói chuyện. Long Công không có ở đây, tình thế của 2 bà cháu khá bất lợi, chỉ có thể nhịn một bước.

Triệu Vô Cực vẻ mặt cười khổ nói:

- Nhưng mà đệ tử của ta là hệ thực vật, lại còn thuộc hệ phụ trợ nữa, làm sao so đấu với cháu gái ngài đây?

Nghe Triệu Vô Cực nói xong, Triêu Thiên Hương lại thất kinh.

- Ngươi nói cái gì? Hắn là thực vật hệ hồn sư ư? - Ba chữ Thực vật hệ làm cho bà ta đối với Áo Tư Tạp có vài phần nể trọng. Phải biết rằng trong giới hồn sư, Thực Vật Hệ muốn tăng cấp khó khăn vạn phần, hơn nữa nhìn đám học viên kia tuổi còn trẻ như thế, nếu tương lai kẻ đó giúp đỡ Y Nhiên chẳng phải quá tốt rồi?

Nhưng mà, con rắn này vẫn quan trọng lắm!

- Nếu không ứng chiến thì đành để tiểu tử kia ăn chút thiệt thòi vậy!

Triêu Thiên Hương cười nhẹ, cùng lúc đó cháu gái bà ta cũng gào lên:

- Mau đưa con rắn đó cho ta!

- Xí, ai cho ngươi hả? - Tiểu Vũ la lên. Nói cho ngươi biết, ta rất ghét thái độ ngươi đối xử hồn thú!

- Vớ vẩn vậy? Muốn thái độ gì? Cũng chỉ là đồ để tu luyện thôi mà!

Tiểu Vũ cùng Mạnh Y Nhiên lời qua tiếng lại không giải quyết được liền lao tới đánh nhau.

- Này, các ngươi.. Xà Bà hô lên.

Bất quá, không đợi Triêu Thiên Hương kịp nói ra vài lời lung lạc, một âm thanh đột nhiên xen vào.

- Thầy Triệu, không bằng để cho ta thay thế Tiểu Áo ra tay đi. Ta hai mươi chín cấp, hẳn là không chiếm tiện nghi chút nào đâu! - Người nói chính là Đường Tam.

Đường Tam quan sát hai bà cháu này cũng đã nửa ngày, ở chỗ này chậm trễ thời gian hiển nhiên không phải là một lựa chọn tốt. Hơn nữa hắn từ trong lời nói của Triệu Vô Cực với Xà Bà cũng nghe ra đối phương còn có một nhân vật lợi hại vẫn chưa xuất hiện. Vạn nhất nếu cái lão Long Công kia tới đây, e rằng quyền được nói cũng không thuộc về mình, càng huống chi Áo Tư Tạp lại là bạn cùng phòng với hắn. Phương thức so đấu để đoạt được hồn hoàn này là do đối phương đưa ra, Đường Tam đối với thực lực bản thân rất có tin tưởng. Mặc dù cháu gái của Xà Bà hồn lực cao hơn hắn một cấp, nhưng Đường Tam không nghĩ rằng đối phương có thể thắng nổi hắn.

Triệu Vô Cực ngược lại là mỉm cười. Ngay cả hắn còn bị đánh cho ê ẩm, một nha đầu 30 cấp thì có là gì?

Xà Bà gật đầu, nếu cháu gái của nàng ngay cả thắng một kẻ kém một cấp cũng không làm được, vậy thì còn cái gì để nói nữa chứ.

Áo Tư Tạp nhìn Đường Tam, âm thầm giơ ngón tay cái lên, thấp giọng nói “Hảo huynh đệ “.

Đường Tam cười cười nói:

- Chúng ta là bạn cùng phòng, cũng là bạn tốt, không phải vậy sao? Yên tâm đi, cái hồn hoàn này nhất định thuộc về ngươi!

Vừa nói, Đường Tam vừa bước dài về phía trước, phía đối diện cô gái cũng đi ra, mọi người hai bên chậm rãi lùi về phía sau, nhường cho bọn hắn một khoảng không gian đủ để so đấu.

- Ta tên là Đường Tam, võ hồn Lam Ngân Thảo, hai mươi chín cấp, hai hồn hoàn, chiến hồn sư!

Cô gái lạnh lùng đáp lại:

- Mạnh Y Nhiên, võ hồn Xà Trượng, ba mươi cấp, hai hồn hoàn, chiến hồn sư!

Gió nhẹ thổi qua, lá cây trong rừng kêu lên xào xạc, ánh nắng nhảy nhót xuyên qua các tán cây chiếu xuống. Đường Tam giơ tay phải lên nói:

- Mời!

Mạnh Y Nhiên lúc này lửa giận đã bừng bừng thiêu đốt trong lòng, mắt thấy một cái hồn hoàn hiếm có sắp rơi vào tay lại vuột đi, trong lòng làm sao có thể tốt được, trước mắt chỉ muốn mau chóng giết chết Đường Tam, đoạt lại thiên niên hồn hoàn Phong Vĩ Kê Quan Xà để hấp thu tiến giai.

Thân hình chợt loé, Mạnh Y Nhiên rất nhanh đi tới trước mặt Đường Tam, xà trượng dài hai thước thẳng một đường nện vào mặt của Đường Tam. Nhìn qua bộ dáng Mạnh Y Nhiên chỉ là một cô gái mảnh khảnh, thế nhưng khi bắt đầu chiến đấu không nàng không còn giữ được chút vẻ nữ tính nào nữa, chẳng những khí thế cực kỳ sắc bén, mà trong hồn lực cũng tràn ngập hơi thở bá đạo.

Mắt thấy xà trượng phủ xuống, chân Đường Tam đạp Quỷ ảnh mê tung trượt về phía sau, đồng thời trên người hồn hoàn thứ nhất sáng lên.

Lam ngân thảo đệ nhất hồn hoàn kỹ năng Quấn Quanh phát động.

Lam ngân thảo màu xanh đen không hề báo trước từ dưới mặt đất trồi lên, trong nháy mắt đã đem Mạnh Y Nhiên đang muốn truy kích Đường Tam trói lại, gai trên thân Lam ngân thảo đột nhiên mọc ra, độc tố tê dại trong nháy mắt phát động.

Nương theo một tiếng hừ lạnh, hai cái hồn hoàn trên người Mạnh Y Nhiên đồng thời sáng rực lên.

Chỉ thấy trong vòng trói buộc của Lam ngân thảo, thân thể Mạnh Y nhiên giống như không có khớp xương, vặn vẹo một chút thân thể trở nên mềm mại giống như rắn lặng yên chui ra từ trong vòng Lam ngân thảo, quải trượng đầu rắn trong tay lại nện thẳng vào đầu Đường Tam. Lưỡi rắn từ đỉnh đầu quải trượng ló ra lớn dần lên dài chừng hai thước, trong nháy mắt bay đến sát Đường Tam,trên lưỡi rắn loé lên một màu xanh biếc, hiển nhiên có chất kịch độc. Mạnh Y Nhiên đồng thời phát động hai cái hồn kỹ. Đệ nhất hồn kỹ - Lưỡi Ấn, Đệ nhị hồn kỹ- Xà Thân, nhờ hồn kỹ này, nàng nhanh chóng thoát ra khỏi sự trói buộc của Lam ngân thảo, còn đem Lưỡi Ấn phát ra công kích mạnh mẽ, tình thế trước mắt nhất thời nghịch chuyển.

Hai bên đánh nhau đến trời long đất lở, Triệu Vô Cực thì cười cười giảng hòa với Triêu Thiên Hương.

Tuổi trẻ khí thịnh mà, sao cản được đây!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.