Chờ đợi không uổng công, ngày này cũng tới.
Nana đang cùng những người khác ngồi tại phòng chờ của tuyển thủ, cả đám đang nói chuyện vui vẻ thì cánh cửa phòng chờ bị mở tung ra, xuất hiện hai người lạ mặt đứng nơi đó. Lại không phải chính là hai tên hôm qua Nana thấy ở khán đài sao! Nana nhếch miệng cười thầm nghĩ, to xác mà đần.
Một tên nam tử cao lớn sắc mặt hung tợn, đi bên cạnh là một nữ tử cũng có chút kiều mị. Tên nam tử làm bộ dạng hống hách mà nhìn mọi người, cũng không ai đáp lại hắn, đơn giản là không quan tâm.
Tên nam tử nhìn một vòng, hắn bỗng dừng lại trên người Trúc Thanh. Khỏi nói, ngoài Nana bình thường nhỏ bé ra, những nữ tử của Sử Lai Khắc ai ai cũng là nhan sắc hơn người, tuy mới 12 tuổi nhưng thân hình đã là phát triển quyến rũ. Tên lạ mặt ánh mắt háo sắc nhìn chọc ghẹo:
“Tiểu mỹ nhân, trông cũng thật xinh đẹp đó, mở mặt nạ ra cho ta xem nào!”
Vừa nói còn định động chạm mặt Trúc Thanh.
Trúc Thanh lạnh lùng tránh né không thèm để ý nhưng người khác thì không chắc. Đới Mộc Bạch rất quan tâm Trúc Thanh, nếu nói đúng chính là yêu, hắn làm sao chịu để yên chuyện này. Đưa tay nắm lấy tay của tên kia, Đới Mộc Bạch nghiến răng nói:
“Cút.”
Tên kia thế mà không nói lí lẽ, xuất quyền đấm tay đôi với Đới Mộc Bạch. Đúng lúc ấy chủ quản trường đấu đi vào ngăn cản, thông báo cho họ chuẩn bị ra sân đấu đoàn đội. Hai tên kia đi ra khỏi phòng với vẻ khinh bỉ coi thường.
“Tên đó là ai, thật đáng ghét.” Tiểu Vũ lên tiếng.
Nana tiếp lời:
“Hắn là người của Cuồng Chiến đội. Hôm qua ta thấy hắn xem trận đấu của ngươi và Tam ca, hình như có ý thăm dò.”
Đại sư cũng gật đầu nói:
“Đúng vậy, vừa rồi cũng là kế sách thăm dò thực lực của Mộc Bạch. Cuộc chiến này tiểu Tam tới an bài, nhưng ta có một lời khuyên cho ngươi, trước phải loại bỏ hồn sư có Như Ý Chi Bàn, không để hắn kịp dùng chiêu đó.”
Đường Tam thắc mắc:
“Như Ý Chi Bàn, chiêu đó là gì vậy lão sư?”
“Là cuồng hóa, Cuồng Chiến đội ở đây là mạnh mẽ, bọn hắn đã thắng bảy trận liên tiếp, chỉ cần trận này nữa sẽ đạt được phần thưởng lớn tám trận liên tiếp. Mấu chốt nằm ở hồn sư Như Ý Chi Bàn đó, làm đồng đội tiến vào trạng thái gia tăng thuộc tính đoàn thể, miễn đau và hiếu chiến. Thật là một đám cuồng nhân nên mới có tên Cuồng Chiến đội.”
“Em đã rõ, lão sư.” Đường Tam lập tức ghi nhớ, trong đầu cũng vạch ra chiến thuật.
Thông báo vang lên, mọi người theo cửa chuyên dụng tiến vào sàn đấu, Nana cùng các lão sư lên khán đài. Cuồng Chiến đội đã đứng sẵn trên sàn, đội hình nhìn qua tràn đầy hung lệ, chấn nhiếp toàn trường. Tiếng chủ quản trường đấu nói:
“Sau đây, đối thủ ngăn cản bát trận liên thắng của Cuồng Chiến đội sẽ là Sử Lai Khắc Thất Quái. Họ là một đội mới ghi tên được bốn ngày nhưng cá nhân và đoàn đội đều có được thành tích xuất sắc.”
Tiếng hô cổ vũ của Cuồng Chiến đội vang dội, còn Sử Lai Khắc lại là ảm đạm ít người biết. Ngồi gần Nana có một đám người là cổ vũ nhân của Cuồng Chiến, họ vừa la hét vừa nhảy nhót khiến cô vô cùng bực mình, đã thế lại còn nói:
“Sử Lai Khắc Thất Quái gì chứ, lại bày vẽ che mặt. Ta thấy, là quái dị mới đúng.”
A! Nana điên rồi đây, chiến đội huyền thoại thần tượng của cô bị nói xấu, không thể nào chấp nhận được. Nana đứng người lên quay lại chỉ tay cãi nhau với đám người kia.
“Cuồng Chiến thì ngon lắm, một đám người điên mà thôi.”
“Con nhỏ láo toét, ngươi là bên Sử Lai Khắc quái dị đó. Ở đây đến lúc thua chớ khóc nhè về mách mẹ hahaha.”
Một tên nữ tử vẻ mặt vừa thô vừa khinh thường nói, cả đám kia cùng cười rộ lên. Nana cũng không phải dạng vừa, ngoáy ngoáy tai nói:
“Aiza, nghe chó sủa thấy ngứa tai quá đi!”
“Ngươi nói ai chó?”
“Người gọi chó đáp lại, là chó đó đó nha!” Nana rất là ngây thơ.
“Ngươi muốn chết?” Vừa nói cô ta còn phóng ra vũ hồn định đánh, rõ là một đại hồn sư.
“Y Sa, kệ cô ta đi. Một con nhóc bình thường mà thôi.” Một tên nam tử bình tĩnh nhất trong nhóm kéo nữ tử tên Y Sa lại, cô ta tức giận hằm hằm nhưng cũng phải nghe theo.
Đại sư cũng nói Nana:
“Nana, chớ làm loạn, trận đấu sắp bắt đầu.”
Nana hất cằm nhìn Y Sa một cái rồi ngồi phịch xuống ghế, vẫn không thể nguôi cơn tức. Nghĩ nghĩ, Nana đưa tay vẽ một vòng âm dương nhỏ.
Bất chợt phía sau lưng truyền đến tiếng hét khủng bố của Y Sa, mọi người đều giật mình nhìn cô ta, còn Nana chỉ nhẹ nhàng vuốt ve con cáo nhỏ trên tay rồi mỉm cười:
“Tiểu Tuyết ngoan lắm!”