Đấu La Đại Lục: Ý Trung Nhân

Chương 92: Chương 92: Giải đấu Bài Danh




Chu Trúc Thanh luôn ở bên Đới Mộc Bạch chăm sóc hắn, đưa hắn đi thư giãn ở ngoại thành nơi có phong cảnh đẹp cứ như thật sự là những ngày cuối cùng, Nana có chút lo lắng nhưng trong lòng rất muốn cười bởi Đới Mộc Bạch sẽ không chết được đâu. Những người khác vì chuẩn bị thi giải đấu Bài Danh các học viện hồn sư nên không được phép tới thăm Đới Mộc Bạch. Độc Cô Bác không biết vì hiếu kì hay quan tâm mà vẫn thường xuyên tiến đến xem, Đường Tam luyện chế rất nhiều dược liệu quý thành thuốc hy vọng giúp Đới Mộc Bạch vượt qua làm hắn rất xót xa tuy thế hắn không có ngăn cản.

Đã mười mấy ngày không có chút tin tức, mọi người quyết định trốn đi gặp Đới Mộc Bạch, bị Triệu Vô Cực bắt trở về nhưng ngay lúc đó Đới Mộc Bạch khỏe mạnh trở lại đang ở trên một chiếc xe ngựa hào hứng đón chờ những cái ôm cuả bọn họ, Nana mỉm cười đến ôm lấy Trúc Thanh, cô biết mọi chuyện nhất định sẽ tốt đẹp mà, chuyện gì rồi cũng sẽ ổn thôi.

Đới Mộc Bạch đã không sao, mọi người xuất phát đi đến Cự Kiếm Sơn để tham gia giải đấu Bài Danh. Cự Kiếm Sơn là một địa danh nổi tiếng nằm ở biên giới giữa hai đại đế quốc. Giải đấu Bài Danh tổ chức ở các vùng lân cận Cự Kiếm Sơn, lần này có 30 học viện hồn sư ở cả hai đại đế quốc tham gia, thi đấu theo cách một đối một, bảy người của một đội sẽ lần lượt lên đấu, đến khi bảy người bị loại hết sẽ phán thua cuộc, học viện có thành tích thắng năm trận trở lên mới được đi tiếp vòng sau. Đây là giải đấu Nana mong chờ nhất vì cô có thể thoải mái tham chiến khi không liên quan đến Thất Quái, quyết tâm sẽ đạt ít nhất một thành tích liên thắng bảy người. Nhưng đó là chuyện tương lai, giờ đây Nana đang vô cùng khó chịu.

“Tần Minh, ta muốn đi xe ngựa.”

Tần Minh còn lâu mới để Nana làm thế: “Mọi người đều cưỡi ngựa, ngươi ngồi xe ngựa không phải sẽ làm chậm tiến độ sao?”

“Ta cưỡi Huyết Lân Mã, nó là sủng vật của ta sẽ không làm ta bị thương.” Nana nhăn mặt.

“Không được, quá gây chú ý, làm gì có ai cưỡi hồn thú chứ?”

“Nhưng ta cũng không thể cứ cưỡi cùng một con ngựa với ngươi. Nó sẽ bị kiệt sức.”

Tần Minh cười: “Không sao, nó nói với ta ngươi rất nhẹ.”

Thì ra Nana không biết cưỡi ngựa, ai mà ngờ chứ? Trước giờ chỉ ngồi xe, gần thì hồn sư có thể vận hồn lực bay nhảy rất nhanh nhưng bây giờ không biết ai ra cái đề nghị này kết quả mọi người đều thích thú cưỡi ngựa, Nana đành ngồi chung một con ngựa với Tần Minh. Một người cười đến nở hoa, một người thì khó chịu cau có, những người khác nhìn vào không khỏi bật cười. Thành Khoa Nhĩ ở trước mặt, đây là nơi họ sẽ dừng chân, Nana như thấy được vị cứu tinh nhảy bật xuống tìm một gốc cây nôn thốc nôn tháo, cưỡi ngựa thật xóc nẩy, cô thề rằng sau này sẽ không bao giờ cưỡi ngựa nữa.

Tần Minh tiến đến hỏi han: “Ngươi không sao chứ? Không ngờ hồn sư cũng sẽ vì cưỡi ngựa mà cảm thấy không khỏe.”

Nana lau miệng thở ra một hơi: “Trước đây ta bị say tàu xe rất nặng.”

“Say tàu xe là gì?” Tần Minh không hiểu, Nana hay nói những từ khiến hắn không hiểu nổi.

Nana lắc đầu không muốn nói nhiều, nhanh chóng bước theo mọi người vào thành, đội trưởng đội kỵ binh hoàng gia La Sâm Khắc đã chờ để dẫn họ đến khu nghỉ ngơi.

Tất cả các đội tuyển của Thiên Đấu đế quốc tập hợp tại quảng trường, La Sâm Khắc tuyên bố lệnh của hoàng đế Tuyết Dạ sẽ ban tước vị tử tước và thưởng vạn mẫu đất cho đội nào chiến thắng, điều này cho thấy hoàng đế đế quốc Thiên Đấu đang cầu người tài đến vô cùng hào phóng, sau đó thái tử Tuyết Thanh Hà xuất hiện càng làm mọi người xôn xao hơn khi hắn hứa rằng đội quán quân sẽ được phong tước vị bá tước cùng vạn mẫu đất. Nana thấy vị thái tử này vẫn luôn ánh mắt chăm chú soi xét làm Tần Minh vô cùng bực mình.

“Nana, ngươi thích tên thái tử đó hả?”

Nana cau mày nhìn hắn: “Ta nhìn ai thì có nghĩa ta thích hắn hả? Ngươi lý luận kiểu gì vậy?”

“Không thích sao lại nhìn?”

“Vì... Hắn đẹp trai, sao hả, nữ sinh ai chẳng thích trai đẹp, đúng không Vinh Vinh?” Nana một cái nhảy đến tìm Vinh Vinh lánh nạn, tên thái tử này không tốt đẹp gì nên gặp hắn Nana luôn đề cao cảnh giác, không chú ý cái tên Tần Minh này lại cứ thích suy diễn.

Nhìn Tần Minh mặt đã vắt ra một tấn khói đen, Vinh Vinh cứng ngắc đáp: “Ta thấy, Tần Minh học trưởng cũng rất tuấn tú haha!”

Tần Minh hừ lạnh một tiếng giận dỗi, Nana cũng mặc kệ hắn, dỗ dành không phải sở trường của Nana. Có điều tên thái tử này ẩn dấu thật sự thâm sâu, Nana đã biết nhưng không thể soi xét ra điều gì khả nghi, chẳng trách...

Tập hợp xong tất cả các đội xuất phát đến biên giới hai nước, tòa thành nằm giữa thành Khoa Nhĩ của Thiên Đấu và thành Kho Tư của Tinh La, nơi diễn ra giải đấu. Lần này mặc cho Tần Minh khó chịu, Nana cũng quyết tự mình chạy đến thành, tốc độ chẳng hề thua kém, muốn nhanh hơn thì cũng được thôi, Nana thật hối hận sao chưa nói lên luôn cấp 40 để phóng cánh ra bay cho khỏe, quay đầu Nana quyết định hồn kĩ thứ tư sẽ là Điêp Vũ.

Dẫn đội lần này đại sư giao cho Tần Minh, bắt thăm trận đấu thứ ba sẽ là học viện Sử Lai Khắc và học viện Thực Vật của Tinh La, đại diện đầu tiên ra sân là Tiểu Vũ, Tiểu Vũ có hoa vương Tương Tư Đoạn Trường Hồng hộ thân chẳng sợ cái gì thực vật.

Người học viện Thực Vật đều có thân hình rất dễ thương, vô cùng nhút nhát bị Tiểu Vũ dọa chạy mấy người, khán đài quan chiến Nana xem rất vui vẻ, bơ luôn cái lò phản ứng hạt nhân Tần Minh bên cạnh, Tần Minh nghiến răng nói: “Ngươi muốn ta không sắp xếp cho ngươi đấu trận nào không hả?”

Nana giật mình: “Sao thế, ta đã nói nhất định phải có một liên thắng bảy người mà. Lần này Tiểu Vũ dễ dàng đạt được rồi, ta làm sao không được đấu chứ!”

Tần Minh khoanh tay cười vô cùng gian trá: “Ngươi bất kính với người dẫn đội, không có tư cách tham gia cuộc thi.”

“Ngươi, đồ trẻ con. Muốn gì hả?” Nana mắt đã không muốn mở lớn, nhìn tên này càng ngày càng mặt dày.

Tần Minh chỉ đợi có thế tiến lại nói nhỏ: “Muốn quan tâm ta.”

Nana véo cho hắn một cái, liếc mắt: “Còn không biết đây là đâu, ngươi nghiêm túc cho ta.”

“Ta đối lão bà vô cùng nghiêm túc!”

“Ngươi... Hừ!” Nana không biết phải nói gì nữa, ngậm miệng, trước người mặt dày cô luôn bị đuối lý.

Tần Minh nắm tay Nana nói: “Không muốn ngươi nhìn tên thái tử, không được tách ra ta đi riêng, được không?”

Nana khóe miệng giật giật, ngươi đang ghen với một nữ tử đấy biết không hả? Rất muốn nói cho Tần Minh để chọc hắn nhưng chuyện này Nana phải giữ bí mật không thể tiết lộ, rất quan trọng. Ậm ừ cho qua để Tần Minh yên tâm, Nana tiếp tục xem những trận đấu khác.

Buổi tối mọi người rủ nhau đến khu chợ ở Cự Kiếm Sơn tham quan, nơi đây không có ai quản lý nên dần dần phát triển giống với một khu chợ đen, hàng hóa phong phú đủ chủng loại còn có cả, hồn cốt. Nana phát hiện ra được một số người khả nghi, biết không thể tránh khỏi chuyện này nên Nana quyết đi riêng ra với Thất Quái để giả như không có gì xảy ra. Tần Minh thấy Nana tâm trạng không đúng liền hỏi: “Nana, ngươi đói sao? Hay là không khỏe ở đâu?”

“Không có, ta muốn đi dạo.”

“Được, ta đi với ngươi.”

Hai người nắm tay đi dạo quanh thành Khoa Nhĩ, Nana không nói Tần Minh cũng im lặng đi bên cạnh. Hắn cảm thấy Nana thật lạ, có lúc vui vẻ hoạt bát, có lúc lại mang đầy vẻ tâm sự, nếu có chuyện gì Nana cũng nói với hắn thì thật quá tốt.

Lúc sau, Nana mở miệng: “Tần Minh, nếu có một ngày... Ta nói nếu có một ngày, ta đột nhiên biến mất khỏi đây...”

Tần Minh ngay lập tức ôm lấy Nana lớn tiếng: “Ngươi đang nói gì thế hả? Không được nói như thế nữa!”

Nana mặc hắn ôm tiếp tục nói: “Không đâu, ta phải nói. Ngươi nhất định phải quên ta, không được đi tìm. Sống tốt cuộc sống của ngươi, biết không hả? Ta là một người ích kỉ, nhát gan, ta không đủ dũng cảm để giúp đỡ mọi người, đến cả bản thân ta cũng không biết làm thế là đúng hay sai, ta rất tức giận với bản thân. Nhiều lúc ta cảm thấy ta thà không quen biết mọi người, còn hơn là đứng nhìn mọi người nguy hiểm.”

Ta còn không biết khi nào mình sẽ biến mất, người đó nói thời cơ tới sẽ đưa ta trở về nhưng ta không biết thời cơ là lúc nào, ta thật sự muốn về sao? Ta, không có ta ngươi sẽ thế nào? Ta phải dặn dò ngươi khi chưa quá muộn. Tần Minh!

Tần Minh im lặng một lúc lâu để Nana thực sự nói hết những điều muốn nói nhưng hắn thất vọng vì Nana còn rất nhiều điều dấu hắn, vẫn ôm Nana hắn nhỏ giọng khẳng định: “Không có ngươi sẽ không có ta.”

Nana thở dài, Tần Minh quá cố chấp. Lấy lại vẻ hoạt bát Nana đẩy hắn ra rồi kéo hắn chạy trở về hội tụ với mọi người: “Thật là, ngươi không cần để ý, xem ta chọc ngươi tức chết chưa, ai bảo dám dọa không cho ta thi đấu. Hừ, ta, nhất định phải có được liên thắng!”

Tần Minh mỉm cười, hắn biết Nana không đùa nhưng chỉ cần Nana bình an ở bên hắn là hắn phần nào yên tâm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.