Đấu La Đại Lục: Ý Trung Nhân

Chương 74: Chương 74: Hạ Vũ, Mặc Trà




Buổi sáng tám người lén lút ra khỏi học viện, xác nhận không có ai đi theo họ mới yên tâm bắt đầu điều tra. Địa điểm: Biệt phủ họ Hạ.

Tiểu Vũ quay sang hỏi Nana đang đi bên cạnh.

“Nana, ngươi chắc chắn đây là do tà hồn sư làm chứ?”

Nana lắc đầu: “Không chắc, ta không mong bọn chúng xuất hiện. Nhưng đây là đối tượng duy nhất ta có thể nghĩ tới, chúng ta điều tra mọi chuyện sẽ sáng tỏ. Cho dù có là cường giả, ta cũng không để mọi người gặp nguy hiểm vì chuyện này.”

Đường Tam nhíu mày. Nana vì sao có thể tự tin như vậy? Thực lực của cô ấy đến bây giờ không ai biết chính xác, hồn kĩ phi thường cường đại, sủng vật, song sinh vũ hồn, thần thú. Còn biết tà hồn sư.

Nana không biết Đường Tam đã bắt đầu nghi ngờ thân phận của mình. Giờ nỗi lo lắng duy nhất của cô chính là.

“Ta sợ rằng Hạ Vũ không chịu hợp tác, ta đã đánh cô ta, còn náo lên một trận đây.”

Vinh Vinh bật cười: “Nana, ngươi thật đúng như lời Tam ca, rất giỏi tìm rắc rối.”

Nana nghe Vinh Vinh nói thì không thể không quăng cho Đường Tam một ánh mắt hình lưỡi đao làm hắn giật thót, Nana nghiêm túc tuyên bố.

“Nếu cô ta không hợp tác, ta sẽ đánh cô ta đến khi nói thì thôi.”

“Không thể, muốn đánh cũng phải để ta!” Tiểu Vũ hào hứng vung nắm đấm.

Vinh Vinh bước lên trước một bước, bỏ tay ra sau lưng, quay lại với bộ dáng tinh nghịch.

“Vậy sao? Hai người đánh chắc cô ta sẽ chết, chi bằng, để cho ta đi.”

“Hahaha!”

Ba nữ cười lớn khiến những người khác không còn gì để nói. Đi cầu người ta điều tra phá án, lại biến thành đánh nhau.

Còn may Hạ Vũ rất biết điều, thực chất vì cô ta quan tâm đến người bạn bị mất tích kia. Hạ Vũ nhìn Nana với ánh mắt không thể xấu hơn, mở miệng nói:

“Ta đây là muốn tìm lại Yên Nhi chứ không phải giúp ngươi, đừng hiểu lầm.”

Nana một bộ “lẽ dĩ nhiên” làm Hạ Vũ tức chết còn may có Vinh Vinh giỏi ăn nói, đứng lên đến bên Hạ Vũ ra vẻ dịu dàng, Vinh Vinh bắt đầu dò la.

“Hạ Vũ, ngươi đừng để ý Nana, cô ấy vốn không biết cách biểu lộ cảm xúc, chính là như gỗ mục. Ngươi có thể kể cho chúng ta về Yên Nhi và lần cuối cùng ngươi gặp cô ấy, được không?”

Nana toàn thân hóa đá quyết không mở miệng nữa. Nhìn thái độ của Vinh Vinh rất ưng ý, Hạ Vũ ngồi xuống kể:

“Yên Nhi 13 tuổi, là bạn từ nhỏ của ta, cô ấy là hồn sư nhất hoàn nhưng rất nhút nhát, ra ngoài lúc nào cũng phải ở bên cạnh ta. Chỉ là vào khoảng một tháng trước khi cô ấy mất tích, nhiều lúc ta tới phòng tìm thì không thấy Yên Nhi, ta tự hỏi có phải cô ấy đã can đảm lên rồi không? Nhưng không phải, trừ những lúc đó còn lại cô ấy vẫn bình thường. Yên Nhi mất tích là lúc ta và cô ấy đang đi...”

Hạ Vũ liếc mắt nhìn Nana một cái mới nói tiếp:

“Đang đi đánh Tiểu Ly. Trên đường về Yên Nhi nói cô ấy đau bụng nên tách ra ta đi tìm nhà vệ sinh, ta chờ lâu không thấy mới cùng những người khác đi tìm. Sau đó thì các ngươi biết rồi.”

Vinh Vinh hỏi: “Ngươi nói là do Yên Nhi tự mình rời đi?”

“Phải, ta cũng lấy làm lạ.” Hạ Vũ đến giờ vẫn không hiểu sao Yên Nhi nhút nhát lại tự rời khỏi cô.

Nana giờ mới lên tiếng: “Ngươi kể ta nghe vì sao ngươi đánh Tiểu Ly?”

Hạ Vũ giật mình, Nana hứa không đánh cô ấy mới nói:

“Là Yên Nhi thấy cô ta gặp ca ca ta, ca ca ta 15 tuổi đã là đại hồn sư, gia tộc ta trừ Hạ Từ gia gia cũng không có ai có thiên phú bằng ca ca. Ta không thể để ca ca bị hồ ly tinh câu dẫn, ai gặp hắn ta đều đánh.”

Nana chép miệng: “Đúng là ca ca nô. Ngươi đưa ta một vật mà Yên Nhi hay dùng đi.”

Mặc dù không cam tâm nghe Nana đề nghị nhưng Hạ Vũ vẫn lấy chiếc lược Yên Nhiên thích nhất đưa cho Nana. Nana cầm nó xong cùng mọi người ra khỏi biệt phủ.

“Tiểu Tuyết, tìm người có mùi này.” Nana cho gọi Cửu Vĩ Hồ tiểu Tuyết.

Tiểu Tuyết nhanh nhẹn đánh mùi rồi biến mất, một cái nháy mắt đã trở lại chỉ vào biệt phủ, Nana bực mình cốc đầu nó một cái.

“Bọn ta lấy cây lược từ trong đó ra mà, ngươi thật là, tìm hướng khác đi.”

Tiểu Tuyết đưa chân nhỏ gãi gãi đầu ra vẻ đáng thương sau đó mới tiếp tục tìm kiếm. Tiểu Tuyết dẫn tám người đi vào trong một khu rừng, giữa đường thì bị mất dấu vết, Nana khẳng định.

“Giữa đường mất dấu, chắc chắn có hồn sư hệ nước tẩy rửa, xem ra Yên Nhi đúng là bị bắt đi ở đây.”

Vinh Vinh tò mò hỏi: “Hạ Vũ nói Yên Nhi nhút nhát, nhưng cô ta lại tự ý rời đi đến tận đây. Có chuyện gì xảy ra?”

Đường Tam cũng khó hiểu, xem ra phức tạp hơn hắn nghĩ, chờ một chút hắn nói:

“Nạn nhân đầu tiên đã mất đi dấu vết, vậy thì tới nạn nhân mới nhất. Người gần nhất bị mất tích là Hồng Tâm, 13 tuổi nữ sinh học viện Long Khiếu, là một học viện nhỏ ở phía bắc. Người báo án là bạn thân của cô ta, Mặc Trà đang nội trú tại học viện, chúng ta phải tìm người này.”

“Được, vậy chúng ta mau đi, đã mất tích hai ngày sợ rằng lành ít dữ nhiều.” Vinh Vinh càng ngày càng lo lắng, bất an.

Tám người tới học viện Long Khiếu nhưng Mặc Trà không gặp, cô ta đang rất hoảng sợ không ra khỏi học viện, cũng không gặp người lạ, tám người hết cách.

Tiểu Vũ bực mình đấm vào một thân cây bên cạnh học viện Long Khiếu.

“Thật là, càng lúc càng mờ mịt, chả trách đội chấp pháp đau đầu.”

Nana: “Khó gì, không gặp thì chúng ta... bắt cóc.”

“Hả?”

Bảy người giật mình, đi phá án mất tích, chính mình lại đi bắt cóc người ta.

Đường Tam không đồng ý, lỡ như bị phát hiện họ lại phải làm dê tế thần không biết chừng, mọi người rơi vào trầm tư.

“Là nữ sinh thì không thể không yêu mến nam sinh tuấn tú đi!” Vinh Vinh đứng bật dậy hùng hổ nói ra một chân lý.

Nghe Vinh Vinh nói, ba nữ rất là đồng tình, các nam nhân lại là trong lòng gợn sóng, chẳng lẽ Vinh Vinh muốn nhờ họ thực hiện mỹ nam kế, vậy ai sẽ được chọn làm mỹ nam đây.

Nana hai mắt lấp lánh đã hiểu ý Vinh Vinh:

“Vinh Vinh, ngươi thật giỏi. Ta sẽ lập tức tìm Thiên Minh.” Nana vù cái nhanh chân biến mất.

“Hả?” Rầm, con tim nhỏ bé của bốn nam nhân đã tan vỡ.

Đới Mộc Bạch: “Tại sao phải tìm hắn? Bọn ta cũng rất tuấn tú mà.”

Áo Tư Ca: “Đúng vậy, các ngươi có thể coi thường nhân phẩm nhưng không được coi thường nhan sắc của ta.”

Vinh Vinh bĩu môi: “Nhìn lại bộ dạng mấy người, so với Thiên Minh càng là kém xa.”

Tiểu Vũ cũng chống eo: “Đúng vậy đấy, người ta khí chất mỹ nam nhà giàu. Các người ai có thể so được chứ?”

Trúc Thanh liếc Đới Mộc Bạch một cái rồi nhắm mắt, làm hắn đập thẳng cái cằm xuống đất mới có thể đứng vững.

Đường Tam ánh mắt nước mắt giăng đầy nhìn Tiểu Vũ.

“Tiểu Vũ, ngươi nói vậy, ta tổn thương.”

Hahaha! Nhìn bộ dạng các nam nhân, ba nữ không thể khống chế được cười lớn.

Đúng như Vinh Vinh suy đoán, đưa Thiên Minh đến tìm Mặc Trà là đúng đắn. Dụ Mặc Trà ra khỏi học viện, Nana dùng Điệp Thần Trượng khiến Mặc Trà bình tĩnh lại. Tìm một lí do nói dối đuổi Thiên Minh đi và dặn hắn giữ bí mật, tám người bắt đầu thẩm vấn Mặc Trà.

Vẫn nhờ Vinh Vinh dịu dàng trò chuyện, nắm tay Mặc Trà, Vinh Vinh nói:

“Mặc Trà, ta biết ngươi sợ hãi nhưng chúng ta là có ý tốt, chúng ta giúp ngươi tìm Hồng Tâm, bắt hung thủ về quy án ngươi sẽ không phải lo lắng nữa. Kể cho chúng ta nghe về Hồng Tâm, được không?”

Mặc Trà nhìn Vinh Vinh xinh đẹp lại tốt bụng, lòng đã an tâm, khóc một chút sau bắt đầu kể cho họ nghe.

“Ta và Hồng Tâm là bạn cùng phòng, bọn ta rất hợp nhau, Hồng Tâm có chuyện gì đều kể cho ta nghe. Nhưng gần đây cô ấy rất ít nói chuyện với ta, rất hay ra ngoài lúc lâu mới trở về, ta tôn trọng cô ấy nên cũng không hỏi. Ba ngày trước ta đợi mãi không thấy Hồng Tâm trở về mới đi tìm, phát hiện chiếc nơ cài áo của cô ấy rơi trước cổng học viện. Ta sợ hãi mới đi báo cho đội chấp pháp.”

“Ngươi nói là ba ngày, chứ không phải hai?” Vinh Vinh thấy có chút khác so với bản danh sách, thời gian càng lâu sẽ càng khó khăn.

Mặc Trà gật đầu: “Đúng vậy, ba ngày trước, hai ngày là ngày ta đến báo án.”

Nana đi tới chỗ Mặc Trà: “Có thể đưa ta cái nơ cài áo của cô ấy?”

Mặc Trà lấy trong giới tử một chiếc nơ màu hồng đưa cho Nana. Căn dặn Mặc Trà không nói cho ai biết, để Mặc Trà an tâm trở về, tám người tiếp tục tìm kiếm dấu vết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.