Ba tên hồn vương này ấy vậy mà cũng có giới tử chứa được vật sống, nhưng chắc chắn là không gian rất nhỏ, nếu không cũng sẽ không phải bỏ đi nhiều như vậy hồn thú yếu ở đây. Sau khi làm Tuyết Hồ hôn mê, chúng dùng một loại thuốc gì đó để làm tan chiếc vòng giam, giờ mới bỏ Tuyết Hồ vào giới tử.
Nhóm Nana luôn theo sát ba tên đó, bọn chúng cũng không có để ý, hẳn là nghĩ ba tên hồn vương đã là không sợ trời không sợ đất, ngạo nghễ mà đi. Ra khỏi thành Thiên Đấu, tiếp tục một đoạn đường khá dài, bọn chúng mới dừng lại trong một biệt viện bỏ hoang, ở đó đã có hai người chờ sẵn.
Nhóm Nana phủ phục trên mái nhà cũ, dùng Điệp Thần Bảo Hộ che dấu khí tức âm thầm quan sát.
Ba tên hồn vương phóng Tuyết Hồ đang hôn mê ra ngoài, hai tên kia kiểm tra nó còn sống, lúc ấy mới đưa cho ba tên hồn vương một túi kim hồn tệ rất lớn. Nana tặc lưỡi: Nếu đưa cái đó về cho gia gia chắc ông sẽ vui đến phát điên.
Tiểu Vũ thấy biểu cảm của Nana, buồn cười nói nhỏ:
“Nana, ngươi không phải đang nghĩ sẽ cướp túi kim hồn tệ đó về cho viện trưởng đấy chứ?”
Nana bị nói trúng tim đen thoáng giật mình cười ngây ngốc, những người khác thì một mực lắc đầu, hai ông cháu càng ngày càng giống nhau tham tiền.
Bên dưới giao dịch xong xuôi, năm tên lại chia nhau ra đi. Theo Đường Tam phân phó, Đường Tam cùng Áo Tư Ca và Tiểu Vũ sẽ theo dõi ba tên hồn vương. Tần Minh, Nana sẽ chặn đánh hai tên kia cứu Tuyết Hồ, không biết là Đường Tam vô tình hay cố ý chứ Tần Minh là cảm kích hắn vô cùng. Trước đó, Đường Tam đã đưa cho Tần Minh một cái thẻ người thần bí để hắn sử dụng, dù sao chuyện cướp hồn thú giữa đường cũng không quang minh chính đại cho lắm, nên giờ tên của Tần Minh xưng là thế này.
“Tiểu Tần, ngươi trước xông ra thử thực lực hai tên đó, nếu cần ta mới ra tay.”
“Nana, đừng gọi ta tiểu Tần được không? Ta dù sao tuổi cũng có chút lớn.”
Nana lườm hắn.
“Ngươi cũng biết tuổi mình lớn, còn mặt dày bám theo ta. Không thích gọi tiểu Tần thì tránh xa ta ra.”
“Được rồi, tiểu Tần thì tiểu Tần vậy, ta đánh đây.”
Tần Minh mặt mày ủ rũ phóng thích vũ hồn bất ngờ đánh hai tên kia, trước dụ bọn chúng rời xa Tuyết Hồ. Nana ở phía sau mỉm cười, đợi cơ hội đã đi đến chỗ Tuyết Hồ... giật một nhúm lông. Chỉ là do trên đó có dính thứ thuốc kia làm tan vòng giam cần phải đưa về nghiên cứu.
Xong xuôi, Nana phóng thích Điệp Thần Trượng khôi phục thần trí cho Tuyết Hồ, con vật được Nana cứu mạng hai lần, ánh mắt nhìn cô vô cùng thân thiết. Nana đã ra hiệu cho nó mau trở về rừng Lạc Nhật, bấy giờ cô mới quan sát trận đánh.
Hai tên kia cũng là hồn vương, tuy nhiên đọ không lại hồn đế thiên tài Tần Minh, hắn còn không thèm dùng đến hồn kĩ thứ sáu, khí thế anh dũng của hắn bây giờ thật khác khi hắn ở bên Nana. Trận chiến nghiền ép diễn ra không hề quyết liệt, Nana đã định ngồi yên xem nhưng lại thấy điểm bất thường, lập tức xông tới phóng thích ra Điệp Thần Bảo Hộ giúp Tần Minh tránh đi một kích trí mạng, Nana giận dữ hét lớn.
“Ngươi điên sao? Ngu ngốc, thích thì lúc về ta sẽ mua cho ngươi mấy cái!”
Tần Minh cầm chiếc nơ màu lam trên tay nhìn Nana, vừa rồi đang đánh thì chiếc nơ bị rơi ra, nếu Tần Minh tránh nó sẽ bị hủy nát, Tần Minh ánh mắt u buồn mà nói:
“Ngươi là không hiểu hay cố tình không muốn hiểu?”
“Nói nhiều làm gì, đánh nhanh đi, hiệu lực thẻ người thần bí của ta sắp hết rồi. Chúng ta còn quay về gặp mọi người.”
Tần Minh hít sâu một hơi, cuồng nộ mà xông ra giải quyết hai tên hồn vương trong nháy mắt. Nana thu phòng ngự, dùng Linh Lan Hoa trói chặt bọn chúng kiêu ngạo hỏi:
“Tên gì? Người ở đâu? Tại sao biết bọn buôn Tuyết Hồ?”
Bọn chúng im lặng, Nana tát mỗi tên một cái thật mạnh, hỏi lại, bọn chúng vẫn im lặng, tiếp tục vài ba lần vẫn không có tác dụng. Nana bực mình cho một tên “nở hoa”, hắn liền gục xuống ngay trước mặt tên kia. Nana gằn giọng nói:
“Biết hậu quả của trúng độc Linh Lan thì mau nói. Ta không có đủ kiên nhẫn cho ngươi đâu.”
Tên kia sợ run cầm cập, rõ ràng là một tiểu cô nương nhỏ nhắn nhưng sức mạnh lại cường đại, thủ đoạn tàn nhẫn. Hắn nói như khóc.
“Tiểu, tiểu thư. Bọn ta chỉ là người được thuê thôi, bọn ta không biết gì cả. Người thuê bọn ta là một tên giàu có, hắn không muốn phí sức đi tìm kiếm hồn thú nên mới thuê bọn ta đi mua hàng. Ta không biết gì nữa, xin tha cho ta đi.”
Nana nghe thì thấy rất khó chịu, có những người có tiền ỷ thế như vậy mới khiến bọn buôn lậu càng ngày càng hung hăng phát triển. Nana liếc mắt đe dọa tên hồn vương.
“Ta đã trồng hạt giống hoa trên người các ngươi, muốn sống thì biết trở về, nên nói như thế nào rồi chứ?”
“Vâng, vâng, ta sẽ làm theo lời tiểu thư, ta sẽ nói do giữa đường Tuyết Hồ tỉnh lại trốn thoát, là lỗi của bọn buôn. Tiểu thư thấy được không?”
“Xem như ngươi còn thông minh, hừ.”
Nana giải độc Linh Lan cho tên bị hôn mê rồi ung dung bước đi trước sự sợ hãi của tên hồn vương còn lại. Dáng người nhỏ nhắn, tóc đen dài xõa ngang lưng, váy trắng nhuốm máu, ánh mắt kiêu ngạo, hình ảnh Nana trong mắt tên hồn vương đích thực là một ma nữ.
Trở về, mọi người đã tập trung trước cổng học viện, trừ Tần Minh, mọi người đều đã hiện ra thân phận. Đường Tam tổng kết một chút kết quả điều tra.
“Nhóm Trúc Thanh đã xác nhận tên mập kia là người ở phòng đấu giá Thiên Đấu, hơn nữa địa vị có vẻ rất cao. Lệnh bài lúc trước có được là của phòng đấu giá ban ra gần giống đồ án ở trước cổng thành, hèn gì ta thấy quen mắt. Nhóm ta cũng đã biết được chỗ ở của ba tên hồn vương, tên hồn đế vẫn chưa về vì hắn đang săn Tuyết Ưng. Nhóm Nana đã có được manh mối về cách phá giải vòng giam và thả ra Tuyết Hồ. Bây giờ thời gian gấp gáp, nếu bên mua Tuyết Hồ đổ trách nhiệm cho ba tên kia thì bọn chúng rất nhanh sẽ nghi ngờ mà hành động.”
“Tam ca, vậy giờ chúng ta làm gì?” Vinh Vinh hỏi.
“Đến phòng đấu giá, tên mập kia chắc chắn là đầu mối trung gian. Hỏi hắn sẽ tìm ra được chút tin tức.”
Tất cả mọi người đều xuất phát đi phòng đấu giá, nhưng bây giờ là buổi chiều, phòng đấu giá đóng cửa. Bọn họ đều là những đứa trẻ trong mắt mọi người, lại có một tên không biết rõ lai lịch, không ai cho họ vào chứ đừng nói tìm tên mập kia. Đang loay hoay không biết làm gì thì Nana đã nhận ra được một số người “quen” từ phòng đấu giá đi ra.
“Tiểu Đại, Nhị, Tam, Tứ! Hay quá, gặp các ngươi ở đây.”
Bốn người nghe tiếng chú ý đến, mắt thấy là Nana, cả bốn không tự giác mà run lên, vừa chạy vừa la.
“Ma nữ, ma nữ tới!”
Tám người: “...”
Vinh Vinh cười: “Xem ra Nana tiếng xấu đồn xa đây, đã ra đến bên ngoài học viện cơ đấy.”
“Không phải đâu, họ là học sinh của học viện.” Nana thở dài. Vậy là mất đi quý nhân rồi, khoan đã, nếu bốn tên này ở đây, liệu hắn cũng ở.
“Sở Phượng Na? Đúng là ngươi rồi!”
Thiên Minh vẻ mặt hớn hở bước nhanh tới, không nhận ra Tần Minh nên hắn cũng không cần chào ai khác. Nana thấy hắn thì mừng rỡ, đại quý nhân đến rồi.
“Haha, Thiên Minh. Không ngờ ngươi còn nhớ ta đấy!”
Nghe Nana nói, sáu người phía sau vô cùng kinh ngạc. Hắn là ai? Nana quen lúc nào? Tần Minh học trưởng!
Sáu người nhìn sang Tần Minh, ai cũng cảm thấy như có vẻ hôm nay thời tiết hơi ấm quá rồi, mồ hôi chảy quá trời luôn nè.
Nana vẫn đang vui mừng vì có thể bắt được cái đùi lớn để điều tra rồi, nên không hề quan tâm đến những thay đổi thất thường phía sau lưng.