Trữ Vinh Vinh, Chu Trúc Thanh mặc dù lần đầu gặp mặt, nhưng tín nhiệm
của các nàng làm cho các nàng thấy sức mạnh thực sự, như Đái Mộc Bạch,
không hiểu sao cũng muốn so sánh hồn lực với bốn vị trẻ tuổi kia,nhất là với Đường Tam,lại có niềm tin lớn hơn.
Đường Tam nhớ kỹ Huyền Thiên Lục có một câu nói, vĩnh viên không nên mơ mộng giả Heo ăn cọp, rất dễ trở thành miếng mồi thiệt.
Bây giờ hắn mới hòan tòan hiểu đuợc những lời này, nếu vừa rồi đối mặt
không phải là Sử Lai Khắc sư phụ, mà là địch nhân thì Tiểu Vũ rất khó mà tránh thóat, mà chính mình không còn ra tay thì phải chăng sẽ hối hận
cả đời? Cho nên Đường Tam quyết định không che dấu, hắn cxung nghĩ thông suốt, đối với vị Bất Động Minh Vương Triệu Vô Cực này thực lực chính
mình đã đạt tới trình độ nào ?
Không có Thât Lưu Ly hỗ trợ tốc độ
cùng sức mạnh, Đường Tam rõ ràng cảm thấy cơ thể mình trầm xúông một
chút, hai tay đong đưa lên xuống, cho cơ thể thích ứng trạng thái, đồng
thời hai tay hắn dần biếtn thành màu trắng, trắng như ngọc, mười ngón
lúc đó tựa hồ có khí lưu chuyển nhàn nhạt. Nhắm hờ hai mắt, để đối thủ
không phát hiện đã hòan tòan đổi thành màu tím
Triệu Vô Cực rõ ràng
cảm giác hơi thở của Đường Tam có chút thay đổi, rõ ràng hồn lực cũng
không có, nhưng do đâu làm cho hồn thánh như hắn lại cảm thấy có chút
nguy hiểm ??
Một đứa trẻ hai mươi chín cấp cũng làm cho mình có cảm
giác nguy hiểm sao ? Triệu Vô Cực có chút không tin, thúc dục Bất Động
Minh Vương đệ nhất hồn hòan kỹ năng, hướng Đường Tam đi đến, bước tới
từng bước, đi cẩn thận, mỗi bước xem chừng có chút run rẩy.
"Triệu sư phụ, Cẩn thận" Đường Tam đột nhiên ngừoi đầu lên, tử quang trong mắt phát ra cường
đại, chứng kiến hai mắt màu tím, Triệu Vô Cực lại càng hỏang hốt, bước
chân chậm lại. Dù sao, cũng có kinh nghiệm bị ánh mắt mê hoặc của Tiểu
Vũ làm khốn đốn rồi.
Nhưng rất nhanh, Triệu Vô Cực phát hiện hai mắt
tím của Đường Tam không có chức năng công kích, mà ngay lúc hắn vừa chậm lại, Đường Tam nhạ hai cánh tay buông sõng hai bên hông, ngước nhìn lên .
Vút… vút, mừoi đạo hàn quang từ hai tay Đường Tam phóng ra, phân
biệt hai mắt, vai, cổ họng, trái tim, đầu gối, bụng duới của Triệu Vô
Cực phóng tới. Mười đạo hàn quang công kích các vị trí khác nhau, hơn
nữa là những vị trí yếu hại.
Tiếng xé gió chói tai vang lên, Triệu Vô Cực lại càng hỏang sợ, hắn.. đối với các loại khả năng thì không am
hiểu nhất là nhanh nhẹn, mặc dù có vũ hồn phụ thể, tốc độ cũng gia tăng
đôi chút, nhưng vì hình thể to lớn, hơn nữa lại ỷ vào lực phòng ngự kinh ngừơi, hắn thừơng lựa chọn phương cứng đối cứng với những đối thủ bình
thường.
Đối mặt với sự công kích kỳ lạ, cùng với sự chính xác của
mười đạo hàn quang, Triệu Vô Cực phản ứng rất nhanh, đôi hùng chưởng giơ lên một chút, chắn ngay cặp mắt yếu hại và phần bụng duới, gầm nhẹ,
tòan thân hồn lực phát ra, tòan thân Bất Động Minh Vương căng lên.
Đường Tam bắn ra muời đạo hàn quang, thân thể không ngừng chút nào, lập tức bứoc theo Quỷ ảnh Mê Tung, lui về phía sau.
Mười âm thanh cơ hồ cùng vang lên, mười đạo hàn quang đều đâm chúng Triệu Vô Cực, nhưng đều bị bắn ngược lại, không tạo cho thân thể Triệu Vô Cực
chút xíu thương tổn gì.
Đường Tam trong lòng thầm giật mình, phải
biết rằng hắn vừa bắn ra mười căn Thấu Cốt Đinh,Tại Tiểu Hình ám Khí
thư, Thấu Cốt Đinh xem như là một lọai ám khí nặng, hơn nữa hắn thúc nội lực, tăng thêm khả năng xuyên thấu, nhưng cũng không làm thương tổn
Triệu Vô Cực tí nào, có thể thấy rằng Triệu Vô Cực có lực phòng ngự mạnh mẽ. Đái Mộc Bạch nói rằng hắn không có chút sơ hở nào cũng là có đạo
lý.
Không hề có sơ hở sao? Đuờng Tam hiện lên một tia hàn ý, không có sơ hở thật ra tòan thân đều sơ hở, chỉ có khác một chút chính là tự
mình tận dụng đuợc sơ hở đó.
Lui về phía sau, Đường Tam vung hai tay
như cánh bướm xuyên hoa, từ trong tay hắn hoặc tiền, hoặc đạn (chắc là
lựu đạn- phích lịch đơn của ĐM, he he) không ngừng nhắm vào các trí yếu
hại của Triệu Vô Cực mà bắn ra.
Triệu Vô Cực trong lòng giật mình, so với Đường Tam càng ngạc nhiên.Đối thủ như vậy lần đầu tiên hắn gặp
phải, nếu song phương thực lực ngang bằng, hắn bíêt chính mình hẳn là
thất bại. Đường Tam bắn ra ám khí, không những chính xác mà còn công
kích các vị trí khác nhau, làm cho né tránh cực kỳ khó khăn.
Liễu
Diệp Đao, Phi Hòang Thạch, Kim Tiễn, Thấu Cốt Đinh các loại ám khí được
Đường Tam dùng thủ pháp Mãn Thiên Hoa Vũ (hoa bay đầy trời )phóng ra, có bay thẳng, có bay xéo, lại vòng sau lưng, nhưng mục tiêu chỉ có một, là thân thể của Triệu Vô Cực.
Triệu Vô Cực cảm giác đựoc lực xuyên thấu của ám khí rất mạnh, nếu không vận chuyển Bất Động Minh Vương, ngay cả
chính mình cũng có thể bị thương.
Bât quá, trải qua tiếp xúc rất
nhanh, Triệu Vô Cực cũng biết đuợc lực công kích của ám khí Đường Tam,
tòan thân óng ánh kim quang của Bất Động Minh Vương hộ thể, phóng về
phía Đường Tam.
Nhìn thấy Triệu Vô Cực phóng tới, với Kim Cuơng
Chưởng hùng hậu, nhưng hắn không chút bối rối, duới chân bộ pháp biến
đổi, lui nhanh về phía sau, Lam Ngân Thảo phiêu phiêu xuất hiện ngăn trở giữa hắn và Triệu Vô Cực.
Độ cứng của Lam Ngân Thảo không thể ngăn
cản Triệu Vô Cực, nhưng trì hoãn chút thời gian thì vẫn được, không chỗ
nào không có Lam Ngân Thảo quấn quanh, mỗi lần cũng chỉ là một Lam Ngân
Thảo bám vào chân Triệu Vô Cực, làm tốc độ của hắn chậm lại, cho chính
mình cơ hội đìêu tiết lại nội lực
Bằng vào Lam Ngân Thảo cùng Quỷ Ảnh Mê Tung, Đường Tam mặc dù tốc độ không bằng Triệu Vô Cực nhưng chính
Triệu Vô Cực cũng không thể đuổi kịp hắn, Kim Cương Chưởng vài lần súyt
đánh trúng.