Liễu Nhị Long ngẩng đầu nhìn bầu trời kín đáo nói " Vĩnh viễn đừng để ta biết ngươi có lỗi với nó. Nếu không, bất luận ngươi là đệ tử của ai, bất luận ngươi có bối cảnh sâu xa như thế nào, tên vua nằm dưới đất đó
chính là tấm gương của ngươi."
Mặc dù nàng không nói tên nhưng tất cả mọi người đều hiểu nàng đang ám chỉ Đường Tam.
Nhẹ nhàng vỗ lên vai Tiểu Vũ, Đường Tam buông lỏng nàng từ trong ngực mình
ra, trong hai mắt hắn quang mang đột nhiên trở nên cương quyết. Từ trong như ý bách bảo nang lấy ra một lá cây màu bích lục nhét vào trong miệng Tiểu Vũ, đồng thời tiếp nhận mùi thơm khỉ la tiên phẩm từ trong tay
Tiểu Vũ thu vào như ý bách bảo nang.
Đó là long chi diệp, có công hiệu chữa trị vết thương, cũng là lúc trước ở khu băng hoả lưỡng nghi mà có được.
Tiểu Vũ ăn long chi diệp. cảm thấy có một cỗ thanh lương truyền tới khắp
toàn thân, vết thương trước ngực nhất thời trở nên tốt hơn nhiều.
Đường Tam nhìn lên ngọn núi, " Trong núi này, có một vị tiền bối ẩn tu, có một khu vực quanh năm có
băng hoả khí bao phủ. Người nào đến gần tất sẽ bị hàn nhiệt trong đó bạo liệt ảnh hưởng, trong thời gian ngắn sẽ nổ tung mà chết, nhưng cũng tại nơi này, có vô số thiên tài địa bảo được sinh ra.Tất cả những dược thảo mà ta có được chính là đều từ nơi này mà ra. Hai luồng khí hàn nhiệt
này đối với người khác là có hại nhưng ta vì từng sử dụng hai loại dược
thảo, đối với ta ngược lại có ích. Ở nơi này hấp thu hoàn hồn có tác
dụng gấp đôi, phiền các vi chờ ta ở chỗ này, ta sẽ nhanh chóng hoàn
thành việc hấp thụ hoàn hồn. Các ngươi ngàn vạn lần không được đến gần
khu băng hoả lưỡng nghi nhãn để tránh được việc bị thương tích."
Giải thích chỉ đơn giản một chút, mang theo quyết tâm trong lòng, hắn bắt
đầu từ biệt mọi người rồi đi đến bên cạnh con địa huyệt ma chu. Lam tâm
thảo cuốn ra, đem thân thể ma chu bị cấm chế nhấc lên, bát chu mâu sau
lưng phóng thích ra, với tốc độ kinh hồn đem thân thể hắn hướng băng hoả lưỡng nghi nhãn mà phóng tới.
Đường Tam vừa giải thích là để trấn an mọi người, điều mà làm hắn quyết tâm hơn chính là thực lực. Những việc
vừa phát sinh trước mắt nhắc nhở cho hắn là thực lực vẫn chưa đủ mạnh.
Bây giờ hắn thầm nghĩ phải trở nên mạnh mẽ hơn, có đủ thực lực bảo vệ
đồng bọn, bảo vệ người mình yêu quý.
Mắt thấy Đường Tam một mực chọn
địa huyệt ma chu, Tiểu Vũ vừa định nói gì đó liền bị Liễu Nhị Long ngăn
trở lại. Âm thanh của Liễu Nhị Long nhàn nhạt vang bên tai nàng " Nam nhân như thế mới đúng là nam nhân. Bằng quyết tâm như vậy, hắn nhất
định thành công. Thân là một người đàn bà, bất luận là nam nhân của mình quyết định đúng hay sai, vĩnh viễn phải ủng hộ hắn. Nếu hắn thành công, ngươi phải vì hắn mà cao hứng. Nếu hắn sai rồi, hãy nhận sai cùng hắn
đi. Cùng lắm thì chết theo hắn."
Liễu Nhị Long âm thanh rất bình
thản nhưng giọng nói kia tràn ngập bi thương, trong đó bao hàm cả quyết
tâm bất đắc dĩ mà lòng đau xót.
Tiểu Vũ thì thào nói " Cùng lắm thì chết theo hắn. Mụ mụ, người nói đúng. Ta hẳn phải theo hắn làm mọi chuyện. " Nghe Liễu Nhị Long nói, dường như mở ra trong nàng một cánh cửa mới, Tiểu Vũ có cảm giác như suy nghĩ đã thông suốt.
Chính là, Đại sư ở phía sau lưng Liễu Nhị Long lại có một cảm giác hoàn toàn
khác. Lúc này Đại sư đã một câu cũng không thể nói nên lời, cả người như một khúc gỗ, ngơ ngác đứng ở đó một lúc lâu cũng không nói gì.
Phất Lan Đức âm trầm nghiêm mặt, nhìn về phía đại sư " Tiểu Cương, ngươi theo ta, ta có lời muốn nói với ngươi."
Nói xong, Phất Lan Đức liền đi sang một bên, Đại sư mặt không chút thay đổi đi theo phía sau hắn. Làm cho người ta cảm giác giống như là một xác
chết biết đi.
Đưa mắt nhìn Đại sư cùng với Phất Lan Đức đang đi tới
xa xa, Liễu Nhị Long trong lòng thầm than một tiếng. Tiểu Cương à, ta cả đời này cũng không thể yêu thương bất kì nam nhân nào nữa. Nếu ngươi
thật sự không thể chấp nhận ta thì ta cũng sẽ ở vậy đến già. May mà bây
giờ ta cũng đã có nhi nữ. Ta bây giờ cũng có chút rõ ràng vì sao ngươi
thu Đường Tam làm đệ tử đích truyền, ít nhất đứa nhỏ này có thể giúp
chúng ta biểu hiện vài phần phải không ?
Nghĩ tới đây, Liễu Nhị Long
trong lòng cũng cảm thấy thoải mái, đau buồn nội tâm cũng giảm đi vài
phần, cả người đã nhẹ nhàng hơn. Trên mặt, ánh mắt đã buông lỏng, nàng
xem ra có vẻ đẹp hơn vài phần. Nhẹ nhàng ở một bên ôm lấy vai Tiểu Vũ,
nhìn về phía chân trời xa.
Đường Tam vượt núi mà qua, rất nhanh đã tới địa phương quen thuộc kia.
Trở về khu băng hoả lưỡng nghi nhãn, cảnh tượng trước mắt làm hắn không
khỏi rung động. Vốn dĩ đã bị hắn cơ hồ lấy đi hết tất cả địa bảo, lúc
này thông đạo lại một lần nữa khôi phục màu xanh biếc. Mặc dù không
giống như trước kia nhưng nhìn sinh cơ bừng bừng như vậy lại làm người
khác cảm thấy thư thái.
Băng hoả nhãn không hổ là bảo địa, toàn bộ
mầm móng mà Đường Tam lưu lại đã phát triển, bằng khả năng sinh trưởng
gấp mười lần, trong thời gian ngắn ngủi nửa năm này đã một lần nữa tạo
nên ở đây một mảnh sinh cơ. Mặc dù trong thời gian ngắn không có dược
thảo tiên phẩm xuất hiện nữa nhưng ít nhất nơi này vẫn là trọng bảo.
Trăm năm hoặc mấy trăm năm sau, nơi đây sẽ trở lại phong thái vốn có.
Đường Tam đem địa huyệt ma chu ném sang một bên, bát chu mâu sau lưng không
khách khí đâm thẳng vào chỗ yếu hại của nó. Ma thú này đã bị cấm chế Địa Âm, bát chu mâu không ngừng cắn nuốt tính mạng lực.
Đường Tam nhận
thấy địa huyệt ma chu trên mặt đất và nhân diện ma chu vừa bị giết nhìn
thì giống nhau nhưng hắn lại phát hiện nếu cắn nuốt nguồn năng lượng
cường đại kia sẽ giúp mình trong giây lát trở nên cường đại nhưng cũng
nhanh chóng bị biến mất đi, cũng không giống như trước đây bị phụ hồn
cốt bát chu mâu hấp thu. Hắn hiểu được, lần tiến hoá lần này của bát chu mâu nguyên nhân chính là bởi năng lượng này. Khả năng cắn nuốt dù sao
cũng không thể đem năng lượng bên ngoài hoàn toàn trở thành của bản thân mình được. Về phần nguyên nhân thì rất đơn giản, bởi vì Huyền thiên
công của Đường Tam không có phương pháp hấp thu nguồn năng lượng này,
mặt khác năng lượng có thuộc tính bất đồng nếu tuỳ tiện hấp thu chẳng
những không có lợi, ngược lại còn có hại.
Mắt thấy địa huyệt ma chu
dưới đất tính mạng sắp bị bát chu mâu cướp đi, trong đôi mắt nhỏ trên
đầu của nó tràn ngập quang mang âm độc. Đường Tam khoé miệng nở một nụ
cười lạnh, tử quan trong mắt chợt trở nên cường thịnh, tựa như một đạo
lợi kiếm bình thường đâm sâu vào trong mắt của địa huyệt ma chu.
Địa
huyệt ma chu thân thể to lớn nhất thời chấn động kịch liệt, Đường Tam
mượn cơ hội này, dụng bát chu mâu phát động cắn nuốt toàn lực.
Địa huyệt ma chu kịch liệt giãy dụa giảm dần, tính mạng của nó dần dần biến mất.
Nhớ lại Tiểu Vũ từng nói về tinh thần chấn động, Đường Tam chợt nghĩ ra
phương pháp, hay là lợi dụng chính Tử vô ma đồng của mình hướng vào địa
huyệt ma chu đang sắp chết trên mặt đất, đột nhiên rung động tinh thần
của đối phương làm cho oán khí trước khi chết của nó tiêu tan đi, cứ như vậy ý thức trong linh hồn chấn động cũng tự nhiên biến mất, việc hấp
thu hoàn hồn cũng trở nên dễ dàng hơn nhiều.
Một luông quang mang màu đen nhàn nhạt bắt đầu từ trên người địa huyệt ma chu thoát ra, ngưng tụ tại phía trên thân thể nó. Hồn hoàn lực xuất hiện, chứng minh con hồn
thú ngàn năm này chính thức đã mất đi tính mạng.
Đường Tam cởi bỏ áo
ngoài, trực tiếp lao vào trong dòng suối nóng có khả năng hoà tan kim
thiết kia, sau đó lại bơi tới băng hoả lưỡng nghi nhãn nơi hai con suối
hội tụ.
Đối với người khác mà nói, hai con suối này không cái nào
không phải là tồn tại một cách cực kì đặc biệt, nhưng do Đường Tam đã
phục dụng qua Bát giác huyển băng thảo và Liệt hoả hạnh kiều nên trong
khu băng hoả lưỡng nghi nhãn thì hắn chỉ cảm thấy ấm áp và mát mẻ mà
thôi.
Hai nguồn năng lượng bất đồng đồng thời dung nhập cơ thể, cùng
với tiên phẩm dược thảo bên trong cơ thể hắn tương hợp, dần dần tăng
lên. Đường Tam nằm ở trong suối, chậm rãi đưa tay phải của mình lên. Một luồng tử quang từ tay hắn toát ra, lam ngân thảo hướng tới địa huyệt ma chu hoàn hồn kêu gọi.
Luồng khí đen rốt cục cũng tìm được đường
thoát, nhất thời giống như trăm sông đổ ra biển, dũng mãnh hướng tay
phải của Đường Tam lao tới.
Làm như vậy, luồng khí đen cùng với Lam
tâm thảo trong tay Đường Tam tiếp xúc trong nháy mắt, lấy thân thể Đường Tam làm trung tâm, nước suối ở khu vực băng hoả lưỡng nghi nhãn nhất
thời trở nên cuồng bạo.
Đường Tam sở dĩ chọn chỗ này để hấp thu hoàn
hồn thực ra cũng đã có suy nghĩ kĩ. Khu băng hoả lưỡng nghi nhãn này đối với hắn không có hại bởi vì hắn từng phục qua hai loại tiên phẩm dược
thảo kia nên ở trong khu vực này đối với hắn rất thoải mái. Vô hình
trung, ở đây đối với thân thể hắn đã hình thành một tầng bảo vệ. Mà nước suối chính là một nguyên nhân, dược tính của hai loại tiên phẩm dược
thảo trong cơ thể cũng được hoàn toàn kích phát, hình thành tầng bảo vệ
thứ hai. Hơn nữa còn phụ hồn cốt đằng sau lưng, vì vậy muốn chạm tới
thân thể Đường Tam trước tiên phải phá tan ba tầng bảo vệ này đã.
Thực lực của Đường Tam lúc này đã có thể hấp thu hồn hoàn của hồn thú sáu
ngàn năm, lúc này với ba tầng bảo vệ, việc hấp thu hoàn hồn của con địa
huyệt ma chu mới được ngàn năm này tất nhiên là sẽ nhanh chóng thành
công. Đây chính là nguyên nhân trọng yếu để hắn mạo hiểm.
Kế hoạch
cùng thực tế vĩnh viễn luôn có điểm sai khác, tình huống của Đường Tam
lúc này chính là như thế. Không có chính thức hấp thu, vĩnh viễn không
thể tưởng tượng hồn lực mà hồn thú ngàn năm mang lại khổng lồ đến thế
nào.
Cứ thế, luồng khí đen từ tay phải Đường Tam dũng mãnh dung nhập
vào thân thể trong nháy mắt, Đường Tam chỉ cảm thấy ánh sáng xung quanh
tối sầm lại, chính mình phảng phất được bao phủ trong ngập trời những
cơn sóng lớn.
Điều này tuyệt không phải là khoa trương, năng lượng
của hoàn hồn vô cùng dũng mãnh, cơ hồ trong nháy mắt đã tràn ngập khắp
các ngõ ngách trong cơ thể Đường Tam. Thậm chí không cần hắn điều khiển, nguồn năng lượng khổng lồ kia đã tự động vận hành di chuyển.
Hồn lực của địa huyệt ma chu không bá đạo như của nhân diện ma chu nhưng lại
tràn ngập cảm giác âm lãnh, cái loại cảm giác này trong nháy mắt đã cùng băng hoả lưỡng nghi khí có sự xung đột, đó là một loại lãnh lẽo xuất
phát từ sâu thẳm trong linh hồn, là do thế giới tinh thần sinh ra khi bị âm lãnh xâm nhập.