Đấu La Đại Lục

Chương 165: Chương 165: Chuyện cũ của hoàng kim thiết tam giác




Đường Tam thủy chung đi theo phía sau đại sư, cái gì cũng không có hỏi, chỉ lẳng lặng làm bạn với sư phụ mình. Hắn có thể cảm giác được, tâm tình của đại sư rất phức tạp. Phía sau vào lúc này, lựa chọn để cho sư phụ một chút yên tĩnh so với việc gạn hỏi sự tình hẳn là tốt hơn rất nhiều. Tiến vào trong rừng, nhiệt độ so với bên ngoài rõ rang là thấp hơn vài phần. Không khí nhẹ nhàng khiến cho đại sư tinh thần rung lên, tựa hồ ngay cả tâm tình cũng trở nên thư thái vài phần.

Dừng chân, đại sư chuyển hướng nhìn về phía Đường Tam, nhàn nhạt nói: " Tiểu tam, người có phải là muốn hỏi, ta cùng với nhị long cuối cùng là có quan hệ như thế nào, tại sao lại phải giống như bây giờ, tại sao sao ta phải tránh nàng suốt 20 năm có phải không?"

Đường Tam gật đầu.

Đại sư thở dài một tiếng: " Ta nói cho ngươi nghe chuyện xưa vậy."

" Hơn 20 năm trước, một gã thanh niên xuất than từ danh môn, bởi vì bản thân võ hồn sinh ra biến dị khác thường mà thay đổi, không có năng lực kế thừa võ hồn truyền thừa của bổn môn mà bị gia tộc sở viện bài xích. Vì để chứng minh bản than mình, hắn khổ học và nghiên cứu thật sâu về phương diện hồn sư, mong có một ngày có thể bằng vào hiểu biết để cho thế nhân chấp nhận chình mình. Trong khi hắn ở bên ngoài, gặp một hồn sư trẻ tuổi cùng chí hướng, hai người quyết định cùng nhau đặt chân vào hồn sư giới.

"
Có một ngày, khi bọn họ liệp sát hồn thú tại một mảnh hồn thú sâm lâm thì gặp một cô gái xinh đẹp. Với tính cách hoạt bát sang sảng, cô gái rất nhanh thu hút sự chú ý của hai gã thanh niên. Ba người trở thành bạn tốt của nhau. Đội ngũ vốn chỉ có hai người giờ cũng gia tăng trở thành ba người."

"
Theo thời gian, hai gã thanh niên đều nảy sinh tình cảm với cô gái có vũ hồn hỏa long. Nhưng vì tình cảm huynh đệ, ai cũng không muốn để người khác nhận ra. Nhất là gã thanh niên, vì võ hồn bản thân biến dị mà không thể trở thành cường đại nên càng chôn chặt tình cảm tận sâu trong đáy lòng. Bởi vì ba người trong lúc phối hợp mà ngẫu nhiên phát hiện chuyện ngoài ý muốn, có thể thi triển một loại võ hồn dung hợp kĩ cường đại. Bằng vào thực lực của bản thân, bọn họ dần dần khẳng định thanh danh của hoàng kim thiết tam giác trong giới hồn sư.

Nói đến đây, đại sư thở dài một tiếng," cảm tình là phải theo thời gian mà tích lũy. Che giấu càng sâu, đôi khi ngược lại càng làm tình cảm gia tăng mãnh liệt. Tuổi của ba người dần tăng lên, theo đó tình cảm càng sâu sắc. Rốt cục có một ngày, người thanh niên thực lực không hề tầm thường không dằn được sự hành hạ của nội tâm, đem tình cảm nung nấu bấy lâu hướng tới cô gái thổ lộ. Nhưng điều khiến bọn họ không ngờ tới chính là : đối với bọn họ, cô gái vốn biết cả hai đều có tình cảm với chính mình. Nhưng lại sợ nói ra lựa chọn của mình sẽ khiến người kia bị tổn thương nên vẫn im lặng. Lời thổ lộ của thanh niên đã khiến cô gái không thể trốn tránh được nữa. Cô gặp mặt cả hai người thanh niên và nói ra người mình thích chính là thanh niên có vũ hồn biến dị khiến thực lực thấp kém nhưng bằng vào nghị lực và cố gắng phi thường đã nắm được những tri thức và lí luận vô cùng to lớn."

"
Ngươi hẳn là đoán được, cô gái đó chính là nhị long, mà hai gã thanh niên chính là ta và Phất Lan Đức. Đến bây giờ ta vẫn còn nhớ vẻ mặt Phất Lan Đức lúc ấy cực kì thất vọng, còn tim mình thì đập rất nhanh. Trong khoảnh khắc đó, ta đột nhiên cảm giác được một niềm hạnh phúc chưa từng có. Nhưng ta và Nhị Long đều không muốn thương tổn Phất Lan Đức. Nhất thời, cả ba người đều trở nên trầm mặc. Sự việc cứ như vậy trôi qua được vài ngày, không khí ảm đạm và chán nản khiến ta có chút cảm giác hít thở không thông. Rốt cục, Phất Lan Đức đã chấp nhận. Vốn là người lớn tuổi nhất trong số chúng ta, hắn nói muốn ba chúng ta kết thành huynh muội, mà nhị long chính là đệ muội của hắn.

Đường Tam nhịn không được nói: " Phất Lan Đức viện trưởng thật sự là người tốt. Có lẽ đây là kết cục tốt nhất"

Đại sư gật đầu, "
Lời Phất Lan Đức nói cả đời ta cũng không quên được. Hắn nói hắn đã mất đi người yêu, tuyệt không muốn mất đi huynh đệ và muội muội của chính mình. Y chúc phúc cho chúng ta đích xác là phát ra từ nội tâm."

Đường Tam nghi hoặc nói: "
Đã như vậy, ngài và Nhị Long hẳn là có điều kiện để ở bên nhau mới đúng. Tại sao lại phải …"

Đại sư cười khổ nói: "
Nếu hết thảy đều thật sự thuận lợi như vậy thì sẽ không có phát sinh chuyện xưa. Và có lẽ con của chúng ta so với người còn nhiều tuổi hơn. Nhưng không biết có phải lão thiên trêu cợt hay không mà đem chuyện của chúng ta hết thảy đều phá hư."

"
Ta nhớ rõ rang đêm hôm đó thật sự là đặc biệt. Phất Lan Đức làm chủ hôn cho chúng ta. Ta và Nhị Long rốt cục cũng thành hôn. Chúng ta khi đó cái gì cũng không có, không có thân hôn bằng hữu chúc phúc, quy mô hôn lễ cũng không được hoành tráng, nhưng cũng khi đó, chúng ta đều cảm nhận được một niềm hạnh phúc vô cùng. Chỉ cần ta và Nhị Long có thể ở cùng một chỗ, tất cả những cái khác có quan hệ gì đây chứ?"

"
Chúng ta ba người cùng nhau, đồng thời uống rượu, Phất Lan Đức chuẩn bị hướng chúng ta cáo từ, định chính mình đi ra ngoài. Đột nhiên có vài người xuất hiện, mà mấy người này ta đều biết. Người cầm đầu chính là nhị thúc của ta, một trong hai gia chủ của long gia tộc, Lam Điện Phách Vương Long Ngọc La Miện. Lúc ấy sự xuất hiện của hắn đã khiên ta cực kì kinh ngạc hòa lẫn vui mừng. Ta đang trong khoảnh khắc vô cùng mừng rỡ, mà những người vừa tới lại là thân thích và thúc thúc của ta. Lập tức ta trở nên rất cao hứng, đưa bọn họ đến phòng tân hôn của chúng ta."

Nói đến đây, đại sư tâm từng rõ rang trở nên vô cùng kích động, "
Nhưng mà không ai nghĩ đến, nhị thúc đến không phải tới tìm ta, mà chính là Nhị Long."

"
Cái gì? Tại sao?" Đường Tam giật mình hỏi.

Đại sư tiếp tục nói: "
Tại trước khi chúng ta kết hôn, ta cùng Nhị Long, Phất Lan Đức trên đại lục trở thành bằng hữu, chưa từng bao giờ hỏi về thân thế của đối phương. Đó là việc riêng tư của mỗi cá nhân. Ta bởi vì gia tộc sở viện nên không nói, phất lan đức xuất thân từ gia đình bần dân, mà Nhị Long cũng chưa bao giờ chủ động nhắc qua về thân thế của mình. Mục đích mà vị nhị thúc này của ta tìm tới chính là làm thân hôn (người bên nhà gái). Nhị long, nhị long chính là nữ tư sinh (con gái riêng)của y."

Đường Tam giật mình mở trừng cả hai mắt. Ý trời trêu người. Khó trách sư phụ lại lựa chọn rời đi. Tất cả chuyện này, hết thảy đúng là hắn rất không công bình.

"
Khi ta đối với nhị thúc xưng hô, vẻ mặt nàng cũng trở nên trắng bệch. Khi ta không tin tưởng mà hỏi nàng. Khi nàng gật đầu, ta chỉ cảm thấy giống như tình thiên phích lịch (Lửa đạn rợp trời - tức là mắt nổ đom đóm). Ta như thế nào cũng không nghĩ tới, người phụ nữ mình yêu thương, lại chính là đường muội của ta."

Nước mắt không thể khống chế dần lăn trên khuôn mặt của đại sư. Hai mươi năm, quá khứ đã trôi đi hai mươi năm, mà khi hồi tưởng lại tình cảnh đó, đại sư cũng vĩnh viễn không thể phai nhạt đi.

Từ mừng rỡ khi được cùng người yêu thương ái luyến, chợt biến thành đại bi ai. Đó là biết bao thống khổ?

Mang theo thanh âm nghẹn ngào, đại sư ánh mắt mờ mịt, lúc ấy, Nhị thúc đã thấy trang phục trên người chúng ta liền hiểu đuợc tất cả. Câu đầu tiên hắn nói chính là : "
Sao lại thế này? Ngươi tại sao lại có thể gả cho tên phế vật này?" Ta vồn tưởng rằng nhị thúc đối với ta không tệ, cũng sẽ không giống những tộc nhân khác xem ta như vậy.Cho đến lúc đó, ta mới biết là mình đã nhầm rồi, nguyên lai, hắn như trước đối xử với ta như với một phế vật."

"
Sau ta mới được biết, Nhị Long là do nhị thúc ta cùng với một nữ sinh tử sở viện phong lưu sinh ra. Bởi vì xuất thân của mẫu thân Nhị Long, nhị thúc không dám mang nàng về nhà. Trong khi Nhị Long ở bên ngoài , mẫu thân của nàng đã mang bệnh qua đời. Nàng không mang họ của nhị thúc mà mang họ của mẫu thân nàng. Nhưng tên của nàng là Nhị Long. Mẫu thân nàng vì phụ thân nàng mà đặt tên như vậy. Tên húy của nhị thúc ta chính là Nhị Long."

"
Không đúng, sư phụ. Nếu Nhị Long tiền bối đúng là đường muội của ngài, vậy vũ hồn hẳn là cùng với gia tộc truyền thừa của nàng giống nhau, chính là Lam Điện Phách Vương Long mới đúng. Chẳng lẽ vũ hồn của Nhị Long tiền bối cũng là …"

Đại sư gật đầu," Đúng vậy, vũ hồn của Nhị Long cũng là biến dị, chỉ có điều nàng không trở nên nhỏ yếu mà trở nên cường đại, mà còn là một vũ hồn rất cường đại. Lôi điện biến dị có chỗ gần giống với ngọn lửa. Đây chính là nguồn gốc của vũ hồn Hỏa Long của nàng. Chúng ta lúc đó chính là do xảo hợp mà tạo thành bi kịch này."

"
Lúc ấy, ta chạy ra ngoài như phát điên.Khi đó ta thậm chí nghĩ tìm đến cái chết. Nhị Long muốn đuổi theo ta, nhưng lại bị Nhị thúc mạnh mẽ kéo lại. Nếu không có Phất lan Đức đuổi theo ngăn ta tự sát, có lẽ đã chẳng có đại sư ta như bây giờ."

Đường Tam không có gì nữa. Lúc này ngay cả hắn cũng chìm trong thế giới nội tâm đầy bi thương của đại sư.

Bọn họ cũng không biết, cách hai người không xa còn một người khác cũng đang lệ đẫm khuôn mặt, đang không tự chủ nhìn về phía họ.

" Ta còn có thể như thế nào được nữa? Mặc dù bỏ đi ý định tự sát, nhưng trong thâm tâm, Nhị Long là cả sinh mệnh của ta. Ngươi cũng thấy được, ta cũng không được tính là anh tuấn, cũng không có thực lực cường đại. Nhưng nàng đã chọn ta mà bỏ qua Phất Lan Đức, một người vĩ đại hơn ta rất nhiều. Ta chính là như vậy yêu người con gái đáng yêu đó, nhưng trớ trêu thay lại trở thành đường muội của chính mình. Cái loại thống khổ này, thật đúng là thường nhân không thể tưởng tượng nổi. Cuối cùng, chán nản và thoái chí, ta chỉ có thể lựa chọn trốn tránh. Ta không có để cho Phất Lan Đức đi theo. Một mình ta cứ như vậy lặng yên mà rời đi."

"
Nhưng sau đó, nghe được tin tức từ Phất lan đức nói Nhị Long và nhị thúc của ta sau khi trở về gia tộc đã có mâu thuẫn, dường như đang tìm kiếm ta. Ta cũng rất muốn đến gặp nàng, nhưng mà ta không thể. Ta không thể hủy đi danh dự của nàng được."

"
Huynh muội kết hợp. Chuyện tình này thế nhân không thể chấp nhận. Cho dù là ta không để bụng, nhưng Nhị Long lại là nữ nhân, ta làm sao có thể để cho nàng chịu điều tiếng như thế này được chứ. Càng huống chi ta chỉ là một phế vật vô dụng, Nhị Long cùng ta một chỗ, ta thậm chí ngay cả năng lực bảo vệ nàng, người con gái ta yêu cũng không có. Nàng vốn là không nên thuộc về ta."

"
Một năm trôi qua, ta thậm chí còn không dám nghe tin tức về Nhị Long nữa. Ta sợ chính mình không nhịn được sẽ đi tìm nàng.Bất tri bất giác, ta chỉ có thể dồn hết tâm lực của chính mình vào việc nghiên cứu vũ hồn. Cho đến khi gặp được ngươi, nội tâm của ta mới một lần nữa sống dậy. Đem toàn bộ tinh thần kí thác lên người ngươi, mấy năm nay ta mới có cảm giác dễ chịu hơn một chút. Ta biết Phất Lan Đức dám chắc là biết Nhị Long ở nơi này. Hắn cũng không phải là loại người qua loa đại khái, làm việc cẩu thả, nếu không sự tình vừa rồi, ngay tại Thiên Đấu hoàng gia học viện chịu đả kích như vậy, như thế nào lại một lần nữa chọn một học viện khác như thế chứ? Chỉ có điều lúc ấy ta cũng không có nghĩ nhiều như vậy. Gặp lại Nhị Long, sẽ chỉ làm ta càng thêm thống khổ. Nhị Long thực lực quá mạnh mẽ so với ta. Lần này cho dù muốn ly khai nơi này để tránh buồn đau cũng chỉ sợ khó mà làm được."

Đường Tam nhìn đại sư, khóe mắt đã có chút ươn ướt. Đúng vậy, lão thiên đối với sư phụ thật là không công bình. Tước đoạt cường đại võ hồn kế thừa còn chưa tính, vậy mà ngay cả hắn cùng với người yêu thương ở bên nhau cũng bị phá hư.

" Sư phụ, ánh mắt của người đời thực sự là quan trọng như vậy sao? Ai nói ngài là phế vật? Trong lòng ta, ngài mới là một hồn sư vĩ đại nhất. Tri thức cùng với sự hiêu biết cũng là lực lượng, có ai dám nói tại phương diện tri thức về phương diện vũ hồn có thể hơn được ngài? Không ai có thể. Sư phụ, ngài thật đúng là … Nhị Long a di đợi ngài nhiều năm như vậy đều không có lựa chọn người khác, đối với ngài thâm tình như vậy, nếu ngài lại trốn tránh như vậy sẽ chỉ làm hai người đều thống khổ. Dù là ngài thật sự để ý ánh mắt của người đời, thì ngài cũng có thể mang theo nàng mà cao chạy xa bay."

Đại sư thống khổ lắc đầu, " Không, như vậy đối với Nhị Long thật là không công bình. Tiểu tam, yêu một người, không nhất định là phải giành được người đó. Ta đổi lại càng hi vọng nàng có thể có một cuộc sống hạnh phúc"

Lúc này Đường Tam dường như quên đi thân phận đệ tử. Nhìn đại sư u sầu làm lòng hắn mụ mẫm, không khỏi lên tiếng: "Ngài trốn tránh như vậy, Nhị Long a di có thể hạnh phúc sao? Nàng nếu như hạnh phúc, tại sao phải xướng ra một ca khúc bi thương như vậy? Tại sao lại vừa nhìn thấy ngài nàng lại bật khóc? Nàng thậm chí còn không dám nói chuyện với ngài, chỉ sợ khiến ngài khó xử. Ngài thật sự là đáng hổ thẹn. Ánh mắt người đời thì sao? Nhị long a di còn không sợ, ngài sợ gì chứ? Ngài hẳn là phải cùng nàng ở bên nhau, cùng nhau dũng cảm đối mặt, phá vỡ hết thảy chướng ngại. Chứng mình với gia tộc của ngài, chứng minh với tất cả mọi người rằng hai người yêu nhau cũng không có gì sai cả. Đường huynh muội mặc dù huyết thống gần nhau, nhưng thật sự là không thể ở bên nhau hay sao? Sư phụ, ngài không phải chỉ là sợ Nhị Long a di ở bên ngài sẽ phải chịu khổ. Ngài không dám tiếp nhận sự thật này còn vì ngài đang tự ti."

Đại sư ngơ ngác nhìn Đường Tam, môi ông run rẩy, có chút không nói thành lời. Mặc dù hắn và Phất Lan Đức giống nhau, đều là nam nhân trong lòng luôn có ý chí kiêu hãnh. Nhưng mà đúng vì hắn vũ hồn chỉ là bậc thấp nên sâu thẳm trong nội tâm sinh ra cảm giác tự ti. Phất Lan Đức cùng Nhị Long đều không dám nói về đau đớn trong lòng của hắn. Lúc này Đường Tam tuy kích động mà nói ra, nhưng lại nói đúng điểm yếu đó.

" Hắn nói rất đúng. Ngươi tại sao lại phải tự ti? Ngàn vạn người nói người là phế vật thì như thế nào? Chỉ cần Nhị Long ta thấy ngươi như vậy là đủ rồi. Tiểu cương, ngươi thật sự không rõ sao? Nếu ta quan tâm đến quan hệ thân hôn, ta sao phải tìm ngươi như vậy? Tại sao vẫn phải thống khổ như thế này?"

Sau lưng Đường Tam và tiểu cương không xa, nhị long chậm rãi đi ra. Nước mắt không ngừng từ khuôn mặt nàng chảy xuống. Nhìn đại sư, Nhị Long kiên định bước từng bước lại gần. Khuôn mặt kiều diễm như ánh sáng chói lòa.

Lúc này đây, đại sư rốt cuộc không trốn tránh ánh mắt của Nhị Long nữa. Nhìn nàng, bước từng bước đến gần, tim đại sư rõ rang đang đập nhanh hơn. Bao cảm xúc chôn chặt trong nội tâm bấy lâu đang từ từ mở ra. Hai mươi năm che đậy, bức bình phong đã không thể ngăn cản được mối thâm tình tại sâu thẳm trong nội tâm.

Đường Tam yên lặng lui về phía sau, từ từ tiến vào khu rừng. Hắn biết lúc này không nên quấy rầy bọn họ. Nội tâm hắn cũng hướng tới đại sư mà âm thầm chúc phúc. Sư phụ thường xuyên toát ra tâm trạng cô đơn, hắn làm sao có thể không thấy.

Lúc này, ngọn nguồn đều đã tỏ, nếu có thể hóa giải, để đại sư và nhị long có thể thật sự đến được với nhau. Đối với song phương bọn họ, kết cục như vậy là tốt nhất.

Khu rừng u ám yên lặng, Đường Tam cũng không có vội vã trở về, chỉ là tại trong khu rừng lẳng lặng mà đi. Không biết tại sao, nghe xong chuyện xưa của đại sư và Nhị Long, trong đầu hắn đột nhiên nhớ tới Tiểu Vũ. Tâm tính của hắn cũng không phải là của một đứa nhỏ mười ba tuổi, mà đã là tâm tình của một gã trung niên.

Tiểu vũ cũng là muội muội của chính mình. Địa vị của nàng trong lòng mình rốt cuộc là như thế nào? Từ khi quen biết Tiểu Vũ, đây là lần đầu tiên nội tâm Đường Tam nổi lên vấn đề này.

Nếu chuyện của chính mình và Tiểu Vũ cũng giống như chuyện của Đại Sư và Nhị Long thì bản thân sẽ phải giải quyết như thế nào? Đường Tam phát hiện tâm tình của chính mình lúc này cũng có chút mờ mịt.

Không khí chung quanh đột nhiên có chút lạnh leo, Đường Tam cơ linh nhạy bén, đột nhiên rùng mình một cái, không khỏi nhíu mày kì quái.

Hồn lực đột phá ba mươi cấp, huyền thiên công của hắn cũng đã tu luyện tới đệ tứ trọng, đã tới cảnh giới nóng lạnh bất xâm. Vỗn dĩ cái nóng của mùa hè và cái lạnh của mùa đông không thể ảnh hưởng tới Đường Tam. Huống chi đây lại vẫn là đang mùa hè, như thế nào lại có cảm giác lãnh lạnh thế này chứ?

Mà ngay lúc này, Đường Tam đột nhiên đứng lại. Ngay tại hơn ba thước trước mặt hắn không biết khi nào đã xuất hiện một người toàn thân màu xanh biếc.

Một đôi mắt băng lãnh màu xanh biếc . Ánh mắt như độc xà đột nhiên xuất hiện trước mặt Đường Tam. Đây rõ rang là người mà buổi sang đã gặp: Vị phong hào đấu la Độc Cô Bác.

Đường Tam theo bản năng phóng xuất võ hồn của chính mình. Nhưng thân thể Độc Cô Bác trước đó một khắc đã đến trước mặt Đường Tam. Đường Tam không thấy động tác của hắn như thế nào mà chỉ cảm thấy đầu óc mê muội đi, cái gì cũng không hiểu.

Hồn lực ba động chỉ trong nháy mắt nhưng đã làm kinh động đến Nhị Long đang ở trong lòng đại sư cách đó không xa.

"Người nào?" Tinh quang trong mắt Nhị Long đại phóng. Từ trong lòng đại sư đứng dậy, ánh mắt Nhị Long hướng vị trí hồn lực ba động truyền lại. Nàng rõ ràng cảm giác được một cỗ hồn lực ba động cường đại, ẩn chứa một hơi thở kinh khủng. Thân hình chợt lóe, đã đem đại sư ngăn cản ở sau lưng mình.

Đại sư đầu tiên là sửng sốt một chút rồi ngay sau đó sắc mặt đại biến: "Bất hảo, có thể là Tiểu Tam đã xảy ra chuyện. Mau đi xem"

Nhị Long nắm tay đại sư, chợt gia tốc. Bằng vào hồn khí lực, rất nhanh đi tới nơi xảy ra chuyện. Nhưng ngoại trừ không khí lạnh như băng, bọn họ không tìm được bất kì một manh mối nào. Nhị Long toàn lực thúc dục hồn lực bản thân cũng không thể nhận được hơi thở của Đường Tam.

Đại sư quyết định thật nhanh nói: " Đi, trước tiên về tìm Phất Lan Đức.Hơi thở băng lãnh này ta có chút hiểu rõ. Nếu thật đúng là người kia, chỉ sợ khó khăn rồi". Đại Sư thực lực mặc dù không mạnh, nhưng năng lực quan sát và sức phán đoán so với người thường mạnh hơn rất nhiều.

Hơi thở băng lãnh này lập tức khiến hắn nhớ đến người đã gặp tại Thiên Đấu hoàng gia học viện lúc ban sáng: Độc Cô Bác cùng với tử tôn của hắn, Bích Lân Xà hồn sư Độc Cô Nhạn

Đầu choáng váng, Đường Tam từ hôn mê trở nên tình táo lại, phát hiện chung quanh một mảnh tối như mực.

Chỉ có hai điểm lục quang trong bong đêm lóng lánh quang mang âm trầm.

Vận huyền thiên công, hồn lực trong cơ thể Đường Tam từ từ ngưng tụ. Sức lực một lần nữa trở lại, nhưng hắn cũng không có di chuyển. Đại sư đã dạy hắn dưới tình huống nguy hiểm càng phải bảo trì tình táo, tuyệt không thể bởi vì hành động thiếu suy nghĩ của chính mình mà lâm vào nguy cơ.

" Đã tỉnh dậy rồi thì không cần phải giả bộ nữa. Ngươi thật sự chỉ có mười ba tuổi ư?Sao tâm tính giống như một tay lão luyện từng trải như vậy?" thanh âm khàn khàn từ bên cạnh truyền đến. Theo ánh mắt dần thích nghi với bóng tối, Đường Tam lúc này mới nhờ vào hải điểm quang mang xanh biếc mà mơ hồ trông thấy cảnh vật xung quanh. Độc Cô Bác đang ngồi cách hắn không xa, mà hai điểm lục quan dĩ nhiên chính là hai con mắt của hắn.

Xoay người ngồi dậy, Đường Tam cũng không có mở miệng, chỉ là lạnh lùng nhìn Độc Cô Bác. Trong lòng lạnh ngắt. Không cần hỏi, hắn cũng đã biết nguyên nhân độc cô bác bắt hắn tới đây. Chính là vì trả thù cho Độc Cô Nhạn. Bị bắt trong tay phong hào độc đấu la, chính mình có thể có kết cục tốt đẹp gì đây cơ chứ?

"Tiểu tử, người chính là Đường Tam?" Độc Cô Bác dựa người vào thạch bích, nhàn nhạt hỏi.

"Không sai". Đường Tam trả lời đơn giản. Hắn tự nhiên không muốn khoanh tay chịu chết, ngồi tại đó lặng lẽ đề tụ tự thân hồn lực.

Mặc dù hắn biết chính mình với hơn ba mươi ba cấp hồn lực đối mặt với một vị hơn chín mươi cấp sẽ không có bất kì một cơ hội gì, nhưng nếu không cố gắng đến phút cuối cùng, hắn làm sao cam tâm cho được.

Lục quang trong mắt độc cô bác lóe ra một chút, " Nghe nói người phá đệ tam hồn kĩ của cháu gái ta mà lại là dùng độc đối lại nó. Ngươi làm như thế nào để hóa giải xà độc của nó? Chỉ là liệt tửu sợ rằng không đủ."

Đường Tam lạnh nhạt nói:" Thật hổ danh ngươi lão quái vật được xưng là độc đấu la. Chẳng nhẽ ngay cả đạo lí hùng hoàng có thể áp chế độc xà cũng không rõ sao? Hùng hoàng phối cùng với liệt tửu sẽ khiến cho đặc tính của hùng hoàng phát huy đến, hơn nữa lại còn ngọn lửa thiêu đốt. Đệ tam hồn kĩ của cháu gái người mặc dù rất độc, nhưng cũng không phải là không thể hóa giải được."

Độc Cô Bác đột nhiên cười một tiếng quái dị, "Đã bao nhiêu năm, đã không biết bao nhiêu năm không có ai có đủ dũng khí nói chuyện cùng ta như vậy? Tiểu tử, người không sợ chết sao? Dám nghi ngờ độc của lão phu? Ngươi có biết hay không, cho dù là phong hào đấu la đi chăng nữa, gặp độc của lão phu cũng sẽ phải biến sắc."

Đường Tam xem thường hừ một tiếng," Độc của ngươi? Chỉ là rác rưởi mà thôi."

"
Ngươi nói cái gì?" Độc Cô Bác trong mắt lục quang chợt đại phóng. Chỉ khoát tay một cái, thân thể Đường Tam đã bị một cỗ cường lực không thể chống đỡ hất mạnh về vách tường. Đau đớn kịch liệt suýt làm hắn hôn mê đi.

"Tiểu tử, nếu người dám ở trước mặt ta hoa ngôn một lần nữa, cho dù hứng thú với độc của ngươi, ta cũng sẽ lập tức giết ngươi. Độc của ta là rác rưởi? Ta có thể trong nháy mắt khiến cho trong vòng ba dặm sinh linh đồ thán, không còn một ngọn cỏ. Muốn giết ngươi, ta thậm chí không cần động thủ, trực tiếp để ngươi trúng độc mà chết. Trên thế gian này, trong hồn sư độc thuộc tính, không ai có thể so với ta. Ngươi mà cũng dám nghi ngờ độc của ta?"

Đường Tam chậm rãi đứng lên, nén đau nhức trên người, cố gắng đứng thẳng ." Ta cần phải hoa ngôn trước mặt ngươi hay sao? Vậy lời ta nói có ý nghĩa gì? Độc của người quả thật là lợi hại, nhưng như trước vẫn chỉ là rác rưởi. Độc công là phải dụng độc đối với địch nhân, nhưng mà ngay cả ngươi, chính mình đều đã trúng độc, chẳng lẽ độc của ngươi không phải là rác rưởi sao?"

Độc cô bác sửng sốt một lát, vung tay lên, không biết hắn làm thế nào, chung quanh huyệt động liền nổi lên một vòng ngọn lửa màu xanh biếc.

Nhờ lục hỏa chiếu rọi, Đường Tam lúc này mới thấy mình đang ở trong một động quật có phương viên gần ngàn thước. Độc cô bác vẫn mặc trang phục như lúc sáng, đang đứng ở trước mặt mình khoảng hơn mười thước.

"Thật sự là nói đùa, ta dùng độc, như thế nào lại để chính mình mắc độc? Lão phu năm nay bảy mươi tám tuổi, cho tới bây giờ đều là ta dụng độc đối với người khác, chưa bao giờ có người nào khác có thể dụng độc đối với ta." Độc Cô Bác lạnh lùng nhìn Đường Tam. Kì quái chính là lần này hắn không hướng Đường Tam mà ra tay.

Đường Tam xem thường hừ một tiếng," Thật sự là như thế hay sao? Vậy ta hỏi ngươi, mỗi khi trời mưa, hai bên sườn của ngươi sẽ bị một trận đau nhức đến tê dại, và càng ngày càng nặng.Chính ngọ cùng giờ tí ( là giữa trưa và ban đêm đó ) đều phát tác một lần. Xét tình huống hiện tại của ngươi, hẳn là mỗi lần phát tác kéo dài khoảng một canh giờ. Còn nữa, ban đêm, tầm khoảng trên dưới canh ba, đỉnh đầu cùng tâm tính của ngươi đều trở nên vô cùng đau đớn. Toàn thân co giật, ít nhất là khoảng nửa canh giờ. Đau đớn thống khổ đến mức muốn chết đi mà không được. Điều này thì chắc ta không cần miêu tả nữa. Chẳng nhẽ đây không phải là ngươi đã trúng loại bệnh này? Chẳng những ngươi đã trúng độc, mà còn đã ngấm đến tận xương tủy. Ta chỉ là kì quái, ngươi tại sao đến giờ vẫn chưa có chết? Loại độc này hồn lực căn bản không có khả năng áp chế."

"
Ngươi, ngươi như thế nào lại biết?" Độc Cô Bác giật mình, hạ ý thức nói ra.

Đường Tam miêu tả như đã tận mắt nhìn thấy. Bình thường Độc Cô Bác luôn luôn giấu kín bí mật này, đến cả một thân cháu gái cũng không biết. Lúc này từ Đường Tam nói ra, làm sao có thể không làm hắn kinh nghi cho được. Sát khí trong mắt đại thịnh, sát ý lạnh như băng, tựa như xuyên thấu cả Đường Tam.

Phong hào đấu la thực sự quá mạnh mẽ. Sát khí từ trong người Độc Cô Bác phóng xuất ra giống như đã hóa thành thực thể, đánh trúng ngực Đường Tam. Đường Tam hự một tiếng, phun ra một ngum tiên huyết, sắc mặt thay đổi, thụt lùi ba bước mới miễn cưỡng đứng vững. Ngay khi sát khí của độc vô bác áp bách, lam ngân thảo chợt phóng thích, ngay cả ngoại phụ hồn cốt bát chu mâu sau lưng cũng trực tiếp mở ra, phóng xuất hơi thở hung ác, bảo vệ thân thể Đường Tam.

"Quả là có chút thực lực". Độc Cô Bác lúc này đã tỉnh táo lại. Hắn vốn tưởng rằng với sát khí thực thể hóa của mình có thể dễ dàng đánh chết hồn sư ba mươi cấp. Tuy chuyện hắn giết người diệt khẩu xảy ra không biết bao nhiêu lần, nhưng lại không nghĩ rằng Đường Tam vậy mà vẫn có thể không sao, mặc dù thổ huyết nhưng không phải là bị thương nặng. Như vậy có nghĩa là khí lực và tinh thần thể xác của hắn đã không còn là ba mươi cấp hồn sư nữa.

"Để cho ta xem, đây chính là vũ hồn đã làm bị thương cháu gái ta?" Độc Cô Bác thân hình chợt lóe, đã đến trước mặt Đường Tam, vung tay về phía Đường Tam chộp tới.

Lam ngân thảo tự dịch chuyển. Đệ nhất hồn hoàn của Đường Tam lóe sáng. Đệ nhất hồn hoàn kĩ – triền nhiễu (quấn quanh) – phát động.

Đường Tam toàn lực thi triển, lam ngân thảo cứng cỏi điên cuồng nhắm hướng Độc Cô Bác quấn tới.Cơ hồ chỉ trong nháy mắt đã quấn lấy cơ thể hắn.

Nhưng một màn kinh khủng xuất hiện, lam ngân thảo vừa quấn lên thân thể độc cô bác, bỗng như băng tuyết chợt tan rã.

Đúng vậy, chính là tan rã ra, tựa như bông tuyết tan biến khi gặp lửa, không hề có nửa phần dừng lại. Thậm chí còn không thể làm tay của Độc Cô Bác chậm lại một chút nào. Bàn tay to lớn của Độc Cô Bác đã tóm lấy vai của Đường Tam.

Tay của lão rất cứng rắn, nắm trên vai Đường Tam giống như cương thiết. Bát chu mâu sau lưng Đường Tam cơ hồ theo bản năng đồng thời đâm ra, mang theo tiếng xé gió sắc nhọn đâm thẳng về phía độc cô bác. Tử quang bừng lên, kịch độc đã toàn diện phát độc.

"Di ..." Độc Cô Bác có chút kinh ngạc. Với thực lực của hắn, không cần chính thức đụng thân thể đã có thể cảm nhận được công kích của bát chu mâu so với lam ngân thảo mạnh hơn rất nhiều. Lục quang trên người Độc Cô Bác nháy mắt khuếch tán, cũng không thấy hắn sử dụng võ hồn. Bát chu mâu đâm vào trên lục quang, trước tiên chỉ là làm cho tám vòng tròn xanh biếc rung động, mà cũng vô pháp xâm nhập vào bên trong.

"Thì ra là thế. Quả nhiên là ngoại phụ hồn cốt. Khó trách nhạn nhạn không đánh lại ngươi." Độc Cô Bác chợt hiểu ra, nhìn bát chu mâu của Đường Tam, trong mắt không khỏi lộ ra vè tham lam.

Một cỗ hồn lực băng lãnh từ trên đầu vai Đường Tam truyền vào cơ thể, toàn thân hắn bỗng nhiên tê liệt mất đi cảm giác. Tất cả hồn lực đều không thể đề tụ.

Một cỗ khí lưu lạnh như băng trong nháy mắt rà soát toàn thân Đường Tam khiến hắn như rơi vào giữa một hầm băng. Đường Tam thiên phú kinh người, chẳng những thực lực nổi bật, kinh nghiệm chiến đầu cùng với ý nghĩ luôn tỉnh táo. Tuy nhiên trước thực lực chênh lệch, đều không có bất kì tác dụng gì. Trước hồn lực của Độc Cô Bác, đừng nói là phản kháng, ngay cả cử động ngón út cũng không có khả năng.

Độc Cô Bác hiển nhiên không để Đường Tam vào trong mắt, tùy tiện vung tay lên, ném hắn xuống đất, có chút thất vọng nói: " Thật đáng tiếc, không thể ngờ là đã dung hợp, nếu không tiểu tử ngươi thật là mang cho ta một phần đại lễ."

Lục quang trong mắt Độc Cô Bác sáng rực, nhìn chằm chằm vào Đường Tam, tựa như nhìn một hi thế trân bảo. Ánh mắt tham lam lúc ẩn lúc hiện." Ta không thể không thừa nhận, ngươi không những so với cháu gái ta, thậm chí so với Ngọc Thiên Hằng tiểu tử kia còn muốn mạnh hơn. Mười ba tuổi, ngoài ba mươi cấp hồn lực, kịch độc ngoại phụ hồn cốt. Thật sự là đáng tiếc."

Bởi vì thực lực chênh lệch quá lớn, Độc Cô Bác cũng không có ngăn cản hồn lực của Đường Tam. Đường Tam run rẩy từ mặt đất đứng lên, lạnh lùng nói: " Không nghĩ tới ta như vậy mà phải chết trong tay tên quái vật chỉ biết sử dụng mấy cái độc rác rưởi. Đáng tiếc, thật sự là đáng tiếc"

Ánh mắt độc cô bác toát ra quang mang lạnh băng như độc xà." Ngươi muốn ta lập tức giết ngươi sao? Giết ngươi đối với ta dễ như giết một con kiến. Những ta không vội giết ngươi. Hồn cốt nhân diện ma chu, có điểm thú vị. Ta sẽ bức tất cả chất độc trong hồn cốt của ngươi ra, rồi mới từ từ giết ngươi."

Trong mắt Đường Tam toát ra vẻ không cam lòng một cách mãnh liệt. Hắn biết, cho dù là ám khí chính mình mới chế tạo trước mặt lão quái vật cũng sẽ không có một chút cơ hội nào. Đối mặt với đổi thủ như vậy, trừ phi mình tự mình có khả năng chế tạo ra một trong ba ám khí đứng đầu trong trăm loại ám khí, nếu không kết cục vẫn sẽ chỉ là tử vong.

Hắn không cam lòng. Đường môn tuyệt học hắn không được học. Tại thế giới này lại chưa từng điều chế qua kịch độc của Đường môn. Hắn không cam lòng. Bởi vì hắn thậm chí còn chưa có cơ hội tu luyện đệ nhị vũ hồn của mình.Đối với cái thế giới rộng lớn muôn màu muôn vẻ này, so với Đường Môn trước kia, hắn thậm chí còn lưu luyến hơn.

Sau khi đi vào thế giới này, hắn rốt cục đã có thể tiếp xúc với thế giới bên ngoài. Điều này càng làm hắn lưu luyến hơn.

Nhìn ánh mắt không cam lòng của Đường Tam, lão quái vật không khỏi đứng lên cười ha ha, "Không cam lòng có phải không? Ánh mắt này ta đã thấy vô số lần. Ta thích nhất đúng là bóp nghẹt cái loại không cam lòng này. Có lẽ cho ngươi thêm vài thập niên nữa, ngươi thật sự có thể siêu việt hơn cả ta. Nhưng mà bây giờ, ngươi đã không còn cơ hội nữa. Ngươi không phải nói độc của ta là rác rưởi sao? Nhưng ngươi vẫn như trước, chết trong tay ta."

Đường Tam nhàn nhạt nói:" Đây mới là điều ta không cam lòng nhất. Nếu cho ta thời gian, cho dù không cần vũ hồn, ta vẫn có thể giết chết ngươi. Cái loại độc công rác rưởi này, căn bản đúng là vô dụng, đến cứt chó cũng không bằng. Chẳng những ngay cả chính mình người không ra người, quỷ không ra quỷ, lại còn di họa cả đến hậu duệ. Rác rưởi thì vẫn chỉ là rác rưởi."(thằng này chửi ác quá)

"Ngươi nói cái gì?" Tâm tính Độc Cô Bác đột nhiên trở nên vô cùng kích động, Cánh tay vươn ra, vừa tóm cổ Đường Tam vừa kéo hắn đến trước mặt mình.

Vào lúc này, Đường Tam thậm chí ngay cả phản kháng cũng không có, chỉ lạnh lùng nhìn Độc Cô Bác, hít thở mặc dù khó khăn, nhưng hắn vẫn miễn cưỡng nói:" Ngươi cho rằng chính mình sẽ có kết cục tốt đẹp hay sao? Triệu chứng trên người ngươi càng ngày càng nặng. Mặc dù ta bây giờ còn không rõ ngươi chế trụ kịch độc này phát tác như thế nào, nhưng ngươi chắc chắn là có ăn cái thiên tài địa bảo gì đó. Nhưng nó cũng không có khả năng giúp ngươi cả đời. Không tới vài năm nữa, cho dù ngươi không bị chết, cũng không thể ngăn độc tố cắn trả, hành hạ đến thống khổ. Ngươi chết so với ta càng thảm hại hơn."

Quang mang trong mắt độc cô bác lóe ra âm tình bất định, Lời Đường Tam nói chính là đụng đến nỗi đau lớn nhất của hắn. Với thực lực cường đại như hiện nay, hắn vẫn khó có thể chịu đựng được sự hành hạ này. Mỗi lần hành hạ đều làm hắn thống khổ như muốn chết đi sống lại. Căn bản là không thể diễn tả bằng lời được.

P.S(Lời tác giả): Ngày hôm qua nguyệt phiếu đã tăng hơn sáu trăm, thật là ngoài dự liệu của tiểu tam. Ủng hộ của mọi người thật đúng là to lớn. Mắt thấy nguyệt phiếu của tiểu tam đã gấn tiếp cận cà chua, không khỏi khiến tiểu tam có cảm giác nhiệt huyết sôi trào. Vì thế tiểu tam xin hướng về mọi người nói một tiếng cảm ơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.