Đái Mộc Bạch ngả bên người Chu Trúc Thanh, thở hổn hển từng ngụm, toàn
thân run nhè nhẹ. Tiểu Vũ tóc tai trên đầu tán loạn, mồ hôi không ngừng
chảy xuống, đôi môi đỏ run nhẹ. Đường Tam dìu thân thể Mã Hồng Tuấn cùng Áo Tư Tạp, cho bọn chúng tựa vào giỏ tre của chính mình, sau đó lấy ra
phụ trọng dư thừa, lúc này trước mắt hắn đồng dạng là một mảnh mông
lung, nhưng trong ý thức còn có một vài thứ chống đỡ hắn. Đối với người
khác mà nói, trừng phạt, hay nói cách khác là huấn luyện đã chấm dứt,
nhưng đối với hắn thì chưa. Tay chống lên cái bàn để thùng nước, lưng
đeo mười lăm cân phụ trọng, Đường Tam miễn cưỡng đứng lên, từng bước
từng bước di chuyển về phía trước. Mặc dù không cần phải đỡ người khác
nữa, nhưng bước chân hắn hoàn toàn lảo đảo.
"Ca, ta đi cùng ngươi"
Tiểu Vũ đồng dạng chống bàn đứng lên, nhưng mới bước được một bước, cả người lại ngã sấp xuống đất. Tình trạng thân thể nàng mặc dù so với Chu Trúc
Thanh tốt hơn không ít, nhưng vừa rồi phải cõng Trữ Vinh Vinh một đoạn
không ngắn, đồng dạng cũng đạt tới cực hạn.
"Tiểu Tam, ta đi cùng ngươi"
Người nói chính là Đái Mộc Bạch, đồng dạng đeo phụ trọng sau lưng, lảo đảo
đuổi tới bên người Đường Tam. Hai người đối mắt nhìn nhau, khuôn mặt tái nhợt miễn cưỡng lộ ra tia cười có chút quái di, đồng thời vươn tay phải của mình lên vỗ vào nhau .
Sau một khắc, hai kẻ nhận nhiều "trừng phạt" nhất trong đám đồng thời ngã xuống, nằm ngay bên cạnh đống bạn.
Sử Lai Khắc thất quái, bảy người thụ phạt, lúc này cả bảy người đều nằm gục xuống.
Đại sư mắt nhìn thấy bọn chúng từng người từng người lần lượt ngã xuống,
nhưng thuỷ chung không động. Cho đến khi Đường Tam cùng Đái Mộc Bạch
cuối cùng đồng thời té xỉu, hắn trên mặt mới toát ra một tia cười nhàn
nhạt.
"Không từ bỏ, không vứt bỏ. Tốt lắm, tốt lắm."
Phất Lan Đức cùng Triệu Vô Cực và mấy vị sư phụ khác yên lặng xuất hiện bên cạnh đại sư. "Đại sư, ngươi làm tốt lắm. Đủ nhẫn tâm."
Đại sư cũng không để ý đến trong lời nói Phất Lan Đức có chút bất mãn, phất phất tay, "Mau dẫn bọn chúng đi đi." Kể cả đại sư, chúng sư phụ vội vàng tháo giỏ tre trên người bọn nhỏ, ôm bọn chúng đi vào học viện.
Khi Đường Tam tỉnh lại, phát hiện mình đang ở trong túc xá, cảm giác ấm áp
từ bốn phương tám hướng truyền vào trong cơ thể làm hắn rên rỉ suýt
thành tiếng. Lấy lại bình tĩnh, Đường Tam phát hiện bản thân đang xích
loã nằm trong một cái thùng gỗ lớn, bên trong tràn đầy chất lỏng màu
nâu. Áo Tư Tạp ở bên kia, còn đang bất tỉnh trong cái thùng gỗ. Bên
trong túc xá lúc có nhiều hơn hai cái thùng gỗ lớn, trông giống như nuôi cá vậy. Tiện tay khuấy chất lỏng quanh ngươì, mùi vị dược thảo nồng đậm xộc lên mũi. Cái mũi Đường Tam giật giật, trong lòng nhất thời rõ ràng
vài điểm.
Sau khi đi tới thế giới này, hắn mặc dù không có cẩn thận
nghiên cứu dược vật nơi đây, nhưng đại khái cũng biết một ít. Dược tài ở cái thế giới này so với thế giới trước của hắn có rất nhiều điểm giống
nhau, mà cái chất lỏng bên trong cái thùng gỗ hắn đang nằm này hẳn chỉ
dùng một vài loại dược tài tự nhiên đun nóng mà thành, có tác dụng thư
cân hoạt huyết cùng với bồi nguyên. Khó trách lúc trước thể lực tiêu hao cạn kiệt, mà bây giờ tỉnh lại cũng không có cảm giác thống khổ gì mấy.
Chỉ có hai chân thoáng đau nhức, thân thể có chút như nhũn ra.
Sau đó Đường Tam mới biết được, đại sư vì duy trì nước ấm bên trong thùng gỗ,
cứ sau một khoảng thời gian nhất định lại đổ thêm một ít nước nóng vào.
Đối với nữ đệ tử thì nhờ nữ hài tử trong thôn hỗ trợ.
Ngay gần thùng gỗ dán một tờ giấy, mặt trên có chữ viết của đại sư. "Sau khi tỉnh lại thì đến thực đường ăn cơm" Chứng kiến hai chữ ăn cơm, Đường Tam nhất thời cảm giác trong bụng mình sôi ùng ục, vừa nghĩ đến đã nổi lên cơn đói cồn cào.
Sau khi từ trong nước đứng dậy, hắn mới phát hiện ngoài hai cái thùng gỗ to còn có hai cái thùng gỗ nhỏ hơn một chút, bên trong là nước sạch, hiển
nhiên là cho bọn chúng tẩy rửa thân thể. Nước trong không được làm ấm,
khiến cho Đường Tam trong lúc ngâm người không khỏi rùng mình, thần chí
linh mẫn, nhất thời cảm giác sảng khoái vô cùng. Cảm giác bủn rủn toàn
thân dần dần biến mất.
Vội vã rửa sạch dược thuỷ trên người, thay một bộ quần áo sạch sẽ, Đường Tam lúc này mới đi ra túc xá. Hắn kinh ngạc
phát hiện bên ngoài trời đã đầy sao. Trong ban đêm yên tĩnh, tiếng côn
trùng và tiếng chim kêu vang, làm cho người ta có một cảm giác yên tĩnh.
Dùng sức co duỗi thân thể một chút, tiếng xương cốt toàn thân lách cách liên tiếp phát ra, khiến cho toàn thân phảng phất dãn ra, hít hai hơi không
khí trong lành thật sâu thay thế trọc khí bên trong cơ thể, hướng thực
đường bước nhanh tới.
Xa xa đã có thể chứng kiến ánh đèn thực đường
toả sáng, khi Đường Tam đi vào bên trong, phát hiện ra một người đang
ngồi ăn mạnh mẽ. Nghe được tiếng bước chân, đang ngồi ăn uống quay lại
nhìn về phía Tiểu Tam, chính là Đái Mộc Bạch. Tu vi hồn lực giúp hắn
tỉnh sớm hơn Đường Tam.
"Tiểu Tam, mau tới ăn đi, mùi vị đúng là không chê được."
Hai con ngươi tà dị trong mắt Đái Mộc Bạch đã khôi phục bình thường, nhìn
thấy Đường Tam, vẻ mặt nhất thời mỉm cười. Bọn chúng đã hơn một lần đồng cam khổ, chia hoạn nạn, cái loại cảm giác này không cần ngôn ngữ biểu
đạt, chỉ cần nhìn nhau đã có thể thấy tình bạn của đối phương.
Đi tới bên người Đái Mộc Bạch rồi ngồi xuống, trên bàn ăn trong thực đường còn có sáu phần thức ăn để riêng biệt, hiển nhiên là chuẩn bị sẵn cho hắn
cùng những người khác. Trên bàn đồng dạng lưu lại mẩu giấy có chữ viết
của đại sư. "Cơm nước xong, đem bát đũa rửa sạch sẽ. Dọn dẹp thùng gỗ trong phòng, thanh tẩy sạch sẽ. Không được ngủ, phải tu luyện hồn lực
cho đến lúc hừng đồng. Sáng sớm tập hợp đi học."
Bữa cơm thập
phần thịnh soạn, một chén lớn thịt bốc mùi thơm nức mũi, năm cái bánh
bao lớn trắng như tuyết, còn có một chén súp, rau vào một ít hoa quả.
Sự kháng nghị của dạ dày làm cho Đường Tam không kịp nói chuyện với Đái
Mộc Bạch, bắt đầu nhai nhồm nhoàm, đem thức ăn trước như phong quyện tàn vân(gió cuốn mây tàn) giải quyết triệt để.
Sảng khoái, rất sảng
khoái, phi thường sảng khoái. Sau khi toàn bộ thể lực bị tiêu hao, bổ
sung thực vật tựa hồ làm cho người ta cảm nhận được thân thể hấp thu
nhanh chóng chất dinh dưỡng trong đó.
Đái Mộc Bạch trong lúc đó cũng đã ăn xong, tựa bàn nhìn Đường Tam, mắt thấy hắn ăn xong mới nói: "Tiểu Tam, đại sư thật là nhẫn tâm, so với viện trưởng Phất Lan Đức còn muốn
hơn. Xem ý tứ đại sư nhắn lại, sợ rằng cuộc sống của chúng ta sau này
không dễ chịu lắm. Trước kia đại sư cũng dạy ngươi như vậy hả?"
Đường Tam lắc đầu nói: "Sư phụ trước kia dạy ta đều là kiến thức lý luận, huấn luyện như vậy ta
mới lần đầu tiên gặp phải. Bất quá, ngày hôm qua sư phụ có nói với ta,
là một gã hồn sư, thân thể là trụ cột. Ta có thể thừa nhận siêu việt cực hạn năng lượng hồn hoàn của Nhân diện ma chu đánh sâu vào, không thể
không có liên quan đến trạng thái thân thể được. Chỉ có thân thể càng
mạnh mẽ mới có thể chứa đựng càng nhiều hồn lực. Có thể là bởi vì lý do
này, sư phụ mới quyết định tăng cường huấn luyện thân thể chúng ta làm
trụ cột."
Đái Mộc Bạch cười khổ nói: "Việc tăng cường này e
rằng không đơn giản như vậy. Đại sư huấn luyện hoàn toàn dựa theo cực
hạn của chúng ta mà an bài, nếu tố chất thân thể chúng ta không tốt, e
rằng nằm vài ngày nữa cũng không dậy nổi. Bất quá chất lỏng kỳ quái kia
tựa hồ cũng có tác dụng nhất định."
"Chết đói rồi, thức ăn ở đâu vậy?"
Một đạo thân ảnh nhanh như gió chạy từ bên ngoài vào, cũng không chào Đưòng Tam và Đái Mộc Bạch một câu, trực tiếp lao về phía đồ ăn trên bàn. Đó
là Tiểu Vũ, nhìn khuôn mặt hồng hào nhỏ nhắn của nàng, Đường Tam nhất
thời toát ra một tia mỉm cười. Hiển nhiên, Tiểu Vũ sau khi bị cực độ
tiêu hao đã khôi phục hoàn toàn.
Tiểu Vũ vừa ăn, vừa nhìn tờ giấy
trên bàn, đồng thời hướng về phía Đường Tam làm mấy động tác ra hiệu đợi ăn xong rồi mới nói. Từ sau khi bất tỉnh tới khi tỉnh táo lại, ăn xong
thức ăn, Đường Tam lúc này cảm giác được thân thể lại uể oải, không muốn động, bắt chước động tác của Đái Mộc Bạch, tựa vào bàn ăn nhìn Tiểu Vũ
không có một chút bộ dáng thục nữ nào với đống đồ ăn trước mặt.
Lượng thức ăn cho nữ đệ tử ngoại trừ bớt đi hai cái bánh bao thì giống mọi
người. Tiểu Vũ mặc dù miệng không lớn, nhưng ăn cũng không có hàm hồ,
sau một hồi công phu cũng đem đồ ăn trước mặt toàn bộ tiêu thất.
Người thứ tư đi tới thực đường, không phải là kẻ đã đạt tới ba mươi cấp-Áo Tư Tạp, mà là Chu Trúc Thanh. Chu Trúc Thanh đi vào, trên mặt thần sắc hết sức bình tĩnh, đến lúc nhìn thấy Đái Mộc Bạch khuôn mặt mới có chút
biến đổi, nhưng từ trong mắt của nàng, Đường Tam rõ ràng không có tìm ra chút tâm tình bài xích nào hết.
Động tác ăn của Chu Trúc Thanh ưu
nhã hơn nhiều so với Tiểu Vũ, nhai kỹ càng, mỗi một động tác càng nhìn
càng thấy đẹp, mà đằng sau mỗi động tác thanh tú đó lại ẩn chưa một thứ, đó là tốc độ. Nếu không phải mắt nhìn thấy vật thực trước mặt nàng
nhanh chóng giảm bớt, Đường Tam thật sự rất khó tin rằng những động tác
chậm rãi như thế mà có thể ăn với tốc độ nhanh không ngờ.
"Thoải mái thật. Ăn no rồi."
Tiểu Vũ không chút tị hiềm trực tiếp tựa vào vai Đường Tam, "Đường Tam, ngươi lúc sau có chạy thêm hai vòng không?"
Đường Tam cười khổ lắc đầu, "Không, sau khi ngươi té xỉu, ta cùng Đái Mộc Bạch cũng hôn mê bất tỉnh. Tỉnh
lại thì đã thấy đang nằm trong thùng gỗ chứa dược thuỷ."
Tiểu Vũ mặt cười đột nhiên đỏ lên, ngồi thẳng người, thấp giọng hỏi: "Lúc đó ngươi không mặc quần áo đúng không?" Đường Tam sửng sốt, gật đầu.
Tiểu Vũ le lưỡi, "Tại túc xá chúng ta có lưu lại tờ giấy, trên đó viết, không cần kinh hoàng, quần áo các ngươi là do thôn nữ hỗ trợ cởi ra. Đến thực đường ăn cơm."
Đường Tam cười a a, nói: "Tiểu Vũ, bộ dáng ngươi đỏ mặt thật đáng yêu, giống như quả táo chín vậy." Vừa nói hắn vừa đưa tay ra nhéo má Tiểu Vũ.
Tiểu Vũ bất mãn trừng mắt nhìn hắn một cái, nhưng cũng không ngăn cản động tác của hắn.
Đái Mộc Bạch nói: "Áo Tư Tạp bọn họ ba người còn chưa có dậy, xem bộ dáng có vẻ rất mệt.
Chúng ta trở về tu luyện đi, không biết ngày mai đại sư còn cho chúng ta huấn luyện ma quỷ như thế nào nữa đây."
Đường Tam gật đầu, liền thu thập bát đũa của mình, nhưng bị Tiểu Vũ ngăn cản. "Đi đi, việc rửa chén bát này không thể để nam nhân các ngươi làm được. Giao cho bọn ta được rồi."
Đường Tam mỉm cười, xoa xoa đầu Tiểu Vũ, xoay người bước ra ngoài.
Ánh mắt Đái Mộc Bạch lạc sang người Chu Trúc Thanh. Chu Trúc Thanh lúc này
vãn chưa ăn xong,nhưng một tay nàng đem bát đũa của Đái Mộc Bạch để vào
một chỗ. Miệng không nói ra, nhưng hành động đã chứng tỏ ý tứ của mình.
Đái Mộc Bạch mừng rỡ, hắn tự nhiên biết da mặt Chu Trúc Thanh mỏng, nên
cũng không lên tiếng, bước vội vàng đuổi theo Đường Tam.
Lúc hai người bữa ra tới cửa thực đường, sau lưng truyện đến âm thanh của Tiểu Vũ. "Việc rửa chén bát không phải việc nam nhân các ngươi nên làm, bất quá, thùng nước thuốc lưu lại cho các ngươi. Sáng mai nhớ dậy sớm giúp chúng ta
nhé."
Đường Tam nghe xong hai chân lảo đảo, suýt nữa bước hụt
ngưỡng cửa, quay đầu nhìn Tiểu Vũ thì vừa lúc chứng kiến trên mặt nàng
hiện ra nét tươi cười giảo hoạt, hướng hắn phất phất tay.Một đêm không
nói chuyện, lúc Đường Tam tỉnh táo lại cũng là lúc bình minh, đồng hồ
sinh học đã đánh thức hắn dậy. Tối hôm qua lúc tu luyện, hắn nhập định
rất sâu, cả người hoàn toàn đắm chìm trong hải dương nội lực Huyền Thiên công. Thậm chí ngay cả khi Áo Tư Tạp tỉnh dậy đi ăn cũng không biết.
Tối qua, trước khi tu luyện, hắn cũng đã rửa sạch thùng nước của mình,
lúc này bên trong phòng trống rỗng, Áo Tư Tạp đang ngồi trên giường tu
luyện, thùng nước của hắn cũng đã được rửa sạch.
Lặng lẽ ra khỏi cửa, tu luyện Tử cực ma đồng, ăn điểm tâm, sau khi hoàn thành mọi việc Đường Tam mới bước tới cửa phòng Tiểu Vũ. Tiểu Vũ cùng Trữ Vinh Vinh cũng đã
đi ăn, Đường Tam giúp hai người đem thùng gỗ xử lý sạch sẽ.
Tiếng chuông quen thuộc vang lên, Sư Lai Khắc thất quái cơ hồ cùng lúc chạy đến thao trường.
Đại sư đã đứng ở giữa thao trường đợi bọn chúng. Nhìn khuôn mặt bình tĩnh
nhưng cứng rắn của đại sư, ngoại trừ Đường Tam, những người khác không
tự giác cảm thấy có chút khẩn trương, thậm chí có chút e ngại.
"Tốt lắm. Hôm nay các ngươi đến đây rất nhanh."
Đại sư gật đầu, ánh mắt theo thói quen đảo qua mặt từng người một. "Hành động ngày hôm qua của các ngươi làm ta rất hài lòng, mặc dù có người
không hoàn thành trừng phạt, nhưng điều làm ta hài lòng chính là, ta
thấy được trên người các ngươi tinh thần không từ bỏ, không vứt bỏ. Là
đồng bọn, như thế nào mới có thể làm cho mọi người yên tâm giao hậu tâm
của mình cho người khác? Phải là hai chữ tín nhiệm. Các ngươi làm tốt
lắm, tín nhiệm lẫn nhau, cho nên các ngươi đã hoàn thành rất tốt bài
kiểm tra ngày hôm qua."
"Trước khi khoá trình hôm nay bắt đấu, Đường Tam, đi hoàn thành trừng phạt của ngươi ngày hôm qua đi."
"Vâng" Đường Tam đáp ứng một tiếng, xoay người hướng học viện chạy đi.
"Tiểu Tam, ta chạy cùng ngươi, ngày hôm qua đã nói rồi mà." Tiểu Vũ nhanh nhảu đuổi theo.
Trữ Vinh Vinh đột nhiên nói: "Chúng ta cùng đi đi, chúng ta không phải là một chỉnh thể hay sao?"
Áo Tư Tạp mở rộng cánh tay, "Làm nóng người cũng tốt, lần này chúng ta không phải là bị phạt, mà chỉ là chạy cùng, dù sao cũng không cần mang phụ trọng."
Mập mạp có chút buồn rầu nói: "Xem ra nếu thật sự phải giảm béo, tưởng ta nuôi béo chỗ thịt này đơn giản lắm sao?"
Đái Mộc Bạch cùng Chu Trúc Thanh đã chạy đi, "Nói nhảm ít thôi, mau đi nào."
Chỉnh thể, là một chỉnh thể tốt. Đại sư có chút ngạc nhiên nhìn đám đệ tử
chạy đi, trong lòng đột nhiên có một loại cảm giác xúc động. Trong đầu
hắn thoáng hiện lên bốn chữ "Thiên chi kiêu tử" (The God"s
favored one). Mặc dù bảy đứa nhỏ này mới ở cùng với nhau chưa đầy một
tháng, nhưng từ hành động lúc này có thể nhìn ra, tình bạn của bọn chúng kéo dài cả đời.
Hai bàn tay nắm chặt, Đại sư âm thầm quyết định,
nhất định phải cố gắng hết sức mình bồi dưỡng đám nhỏ này thật tốt. Cũng từ ngày hôm nay, đại sư khiến cho Sử Lai Khắc thất quái hiểu rõ ràng ý
nghĩa của hai từ "ma quỷ".
Quái vật mà gặp ma quỷ thì sẽ như thế nào?
Đại sư đối với đám đệ tử huấn luyện rất đơn giản. Mỗi ngày hai canh giờ đối chiến, tình huống đối chiến mỗi ngày cũng không giống nhau, song đấu
tiến hành theo tổ hợp ngẫu nhiên, có khi lại là một chọi một, có khi một đấu hai, hai đấu hai, thậm chí là ba đấu ba, ba đấu bốn. Trong khi đối
chiến, mỗi ngày đại sư lại đưa ra một ít yêu cầu đặc thù, tỷ như cho
phép sử dụng hồn kỹ dạng gì, không cho phép sử dụng cái gì, hoặc phương
thức hạn chế nào đó.
Sau khi chấm dứt huấn luyện đối chiến, thì tiến
hành huấn luyện thể năng. Giống như ngày đầu tiên, lúc huấn luyện không
cho phép sử dụng hồn lực, đồng thời phải là bảy người cùng nhau hoàn
thành. Phương pháp huấn luyện thể năng đại sư có thể tăng dần lên. Đơn
giản nhất là chạy mang phụ trọng, còn có phương pháp leo núi mang phụ
trọng, nhưng bất luận là phương pháp nào cũng làm cho đám Sử Lai Khắc
quái vật có chịu đựng tới cực hạn. Trải qua một đoạn thời gian, bọn
chúng đã quen với việc tỉnh dậy trong thùng gỗ có chứa dược thuỷ.
Huấn luyện ma quỷ mặc dù gian khổ, nhưng đại sư lại không có tiết kiệm,
trong phương diện ẩm thực, mang khả năng cao nhất thoả mãn khẩu vị của
mọi người.
Do mật độ huấn luyện rất cao, sau ba tháng, Mã Hồng Tuấn
đã có thể sử dụng Tà hoả hết sức lợi hại trong huấn luyện. Đường Tam, Áo Tư Tạp, Tiểu Vũ ba người chánh thức trở thành hồn tôn. Vì không muốn
gây kinh động, lúc đi đăng ký cho bọn chúng ở Tác Thác Thành, đại sư cố ý để cho bọn chúng mỗi người đeo một cái mặt nạ đặc thù đã được chế tạo
từ trước. Mặc dù nhất định sẽ gây ra sự hoài nhi, nhưng đối với tình
huống, hồn sư muốn ẩn dấu dung mạo bản thân đã từng phát sinh qua, nên
bọn chúng vẫn thành công nhận được tiền trợ cấp.
Ba tháng huấn luyện
ma quỷ, đối với hồn lực của Sử Lai khắc Thất quái cũng không tăng lên
nhiều, trong đó chỉ có hồn lực của Mã Hồng Tuấn tăng lên một bậc mà
thôi. Nhưng trong ba tháng huấn luyện cực hạn như vậy, tố chất thân thể
thay đổi rất nhiều.
Bây giờ, Đường Tam với Đái Mộc Bạch không còn như ngày đầu tiên nữa, phụ trọng mang theo đã vượt quá năm mươi cân, kết
quả vẫn còn cảm thấy dư sức. Phải biết rằng, dưới tình huống không sử
dụng hồn lực, đó cũng là một sự đáng sợ rồi. Tình huống thân thể đều có
cải thiện rất lớn, dưới cường độ vận động cực lớn và bổ sung dinh dưỡng
sung túc, trước tiên là nói về vóc người.
Đái Mộc Bạch rõ ràng trở
nên thêm phần cường tráng, đôi con ngươi tà dị phát ra thêm vài tia uy
thế. Cả người nhìn qua giống như tràn ngập lực lượng sẵn sàng bùng nổ,
bây giờ thật sự giống một mãnh hổ xuống núi.
Áo Tư Tạp biến hoá càng
rõ ràng hơn, cả người gầy hơn một chút, nhưng nếu bây giờ nhìn vào đường nét trên cở thể hắn, tuyệt đối không có ai nghĩ rằng hắn là phụ trợ hệ
hồn sư. Thân hình cường tráng giống như đại đa số chiến hồn sư, đương
nhiên giọng nói của hắn vẫn mềm nhũn như cũ, trên mặt, bộ râu quai nón
rậm rạp cùng cặp mắt hoa đào đều không có gì biến hoá.
Bề ngoài Đường Tam biến hoá rất nhỏ, tướng mạo vẫn bình thường như trước, nhưng cả
người nhìn qua càng thêm nội liễm, vóc người cũng không có phô trương
thái quá, chỉ cao hơn một chút. Cảm giác giống như là một thiếu niên
bình thường, nhưng lại tuyệt đối là dạng hiếm có khó tìm.
Điều khiến
người khác phải vui mừng lẫn sợ hãi chính là, hồn lực của Đường Tam đã
đạt tới ba mươi hai cấp, cái này không phải là kết quả của ba tháng huấn luyện mang đến, mà đến từ hồn hoàn của Nhân diện ma chu lúc đầu. Có lẽ
bởi vì đã đột phá cực hạn, mặc dù hồn hoàn của Nhân diện ma chu gây cho
Đường Tam sự thống khổ thật lớn, nhưng tiền lời cũng đồng dạng không hề
ít chút nào. Ngoại trừ hồn hoàn, hồn cốt ra, ngay cả hồn lực cũng trực
tiếp tăng lên tới ba mươi hai cấp, khiến cho những người khác hâm mộ
không thôi, đường nhiên, chỉ là hâm mộ thôi, bọn chúng ai cũng không dám làm như Đường Tam mà đi hấp thu hồn hoàn vượt cấp.
Mã Hồng Tuấn thì
gầy đi khá nhiều, nhìn qua không giống như tên béo trước kia, mặc dù vẫn còn mập mạp nhưng khiến cho người khác cảm giác mạnh mẽ.Hồn lực tăng
lên tới hai mươi tám cấp, theo xu hướng bước thẳng tới mức đạt ba mươi
cấp. Biến hoá thân thể khiến toàn thân hắn nhìn qua vô cùng sắc bén.
Tiểu Vũ vẫn bộ dáng như cũ, trong tất cả đám đệ tử thì nàng ngay cả biến hoá bên ngoài nhỏ nhất cũng khó thấy, ngay cả da tay cũng không có sạm đen
đi, suốt ngày đều là bộ dáng vui sướng hoạt bát. Bất quá, mỗi ngày khi
tiến hành đối chiến, nàng khiến cho mọi người nếm không ít đau khổ. Đệ
tam hồn kỹ của nàng là Thuấn Di xuất quỷ nhập thần, ngay cả Đái Mộc Bạch với Đường Tam cũng gặp không ít đau khổ. Cũng may là khoảng cách thuấn
di của nàng bây giờ chỉ có thể duy trì năm thước, mặc dù như vậy nhưng
phối hợp với Yêu cung cùng Mị hoặc, ba hồn kỹ phát huy tác dụng cận
chiến đủ để kẻ khác cảm thấy khinh khủng.
Trữ Vinh Vinh so với lúc
mới tới học viện thì không thể nói là đã hết kiêu căng, nhưng so với
trước kia thì tốt hơn không biết bao nhiêu lần. Trên đôi mi toát vài
phần anh khí, tính cách nội liễm làm nàng càng trở nên tràn ngập mị lực, khiến cho Áo Tạp Tư vốn đã buông bỏ không còn theo đuổi nàng nữa lại có hy vọng, tất nhiên là trong ba tháng này, cho dù Áo Tư Tạp có lòng theo đuổi nàng, cũng không có chút khí lực nào để làm điều đó cả.
Về phía Chu Trúc Thanh, không thể không nói, nghị lực của nàng không kém nam tử chút nào, trong ba tháng huấn luyện ma quỷ chưa bao giờ thốt ra một
tiếng khổ, chẳng những cắn răng kiên trì đến cùng, mà thậm chí còn từng
chủ động yêu cầu gia tăng cường độ. Người gầy đi một chút, nhưng là mẫn
công hệ hồn sự, dưới tính huống thân thể mạnh mẽ, tốc độ của nàng gia
tăng lên rất nhiều.
Ba tháng huấn luyện ma quỷ rốt cục kết thúc ngày
hôm qua, đại sư cho phép Sử Lai Khắc thất quái nghỉ ngơi bảy ngày, để
cho bọn chúng tự mình điều chỉnh trạng thái. Rốt cục cũng có cơ hội nghỉ ngơi, Áo Tư Tạp ngay lập tức ôm lấy cái giường làm một giấc, Đường Tam
tiếp tục luyện tập như mọi khi, còn Chu Trúc Thanh kiên trì rèn luyện
trụ cột thân thể, nên Đái Mộc Bạch cũng chủ động yêu cầu được giúp đỡ.
Tiểu Vũ và Trữ Vinh Vinh không khác biệt lắm so với Áo Tư Tạp, tranh thủ bảy ngày nghỉ ngơi thật tốt. Chỉ có Mã Hồng Tuấn là không có việc gì
làm, trong đợt huấn luyện ma quỷ vừa rồi, hắn là người chịu khổ nhiều
nhất, nhưng lúc này là nghỉ ngơi, gã mập này lập tức ra ngoài học viện,
vào Tác Thác thành giải quyết vấn đề tà hoả.
Một bên là tiếng ngáy
của Áo Tư Tạp, một bên Đường Tam thu thập các bộ phận lẻ được thợ rèn
đưa tới từ trước, hôm nay mới có dịp động đến. Công nghệ rèn của Thiết
thị huynh đệ làm hắn rất hài lòng, đến bây giờ, tụ tiễn không tiếng
động, hàm sa xạ ảnh, một vài linh kiện tối mật của ám khí cũng đã hoàn
thành, chỉ có Chư cát thần nỏ yêu cầu khá cao, nên vẫn đang tiếp tục
trong giai đoạn chế tạo.
Đường Tam định thừa dịp này có vài ngày nghỉ ngơi, ngoại trừ tu luyện thì sẽ đem một vài bộ ám khí đã làm hoàn chỉnh phát cho mọi người, hơn nữa còn dạy mọi người phương pháp sử dụng. Tập
trung lắp ráp ám khí, thời gian trôi qua thật nhanh, cho đến khi Áo Tư
Tạp tỉnh dậy gọi hắn đi ăn cơm, Đường Tam mới phát hiện ngoài trời mới
lúc nào sáng rực đã biến thành ánh trăng, như vậy là một ngày đã trôi
qua. Hai người ra khỏi túc xá, cùng nhau đi tới thực đường. Đang đi, đột nhiên nhìn thấy phía trước có một người hốt hoảng lảo đảo đi tới.
"Ai thế này, sao lại biến thành bộ dạng đầu heo như thế?"
Áo Tư Tạp âm thanh có chút khoa trương kinh hô một tiếng. Đường Tam nhìn
kỹ lại cái thân thể loạng choạng kia, bộ dáng có chút tập tễnh đi tới,
chính là Mã Hồng Tuấn, chỉ có điều lúc này hắn thoạt nhìn cực kỳ chật
vật. Chẳng những quần áo trên người nhếch nhác bẩn thỉu, đồng thời khuôn mặt tròn trịa của hắn sưng phồng,trên vòng mắt mang theo hai vòng thâm
tím , khoé miệng vẫn còn lưu lại một vệt máu khô.
"Mập mạp, có chuyện gì xảy ra vậy?"
Đường Tam vội vàng bước tới đỡ lấy Mã Hồng Tuấn đang lảo đảo như muốn ngã, Áo Tư Tạp ngay lập tức xuất ra khôi phục hương tràng đưa tới. Mã Hồng Tuấn cũng không khách khí, vội vàng nhai hai cái hương tràng, nhìn qua mới
đỡ hơn một chút.
"Con mẹ nó, lần này thật là mất mặt."
Mã
Hồng Tuấn trong mắt tràn ngập hận ý, đôi mắt vốn đã nhỏ, lần này bị đánh đến mặt mày sưng húp, đôi mắt tựa hồ bị thịt che đi không còn thấy đâu
nữa.
"Là kẻ nào đã đánh ngươi ra nông nổi này?"
Trong giọng nói của Đường Tam rõ ràng có vài phần hàn ý. Trong ba tháng huấn luyện
ma quỷ, mọi người đều giúp đỡ lẫn nhau mà hoàn thành, tình cảm sớm đã
không còn chỉ là tình cảm đồng học đơn thuần. Mắt thấy huynh đệ bị đánh
ra nông nỗi này, Đường Tam làm sao mà không phẫn nộ cơ chứ?
Mã Hồng Tuấn uất hận nói: "Ta bị một gã trung niên hèn mọn đánh, nhục nhã, thật sự là quá mất mặt mà."
Áo Tư Tạp nhíu nhíu mày, "Mập mạp, không phải là ngươi cùng người ta tranh gái mà bị đánh đấy chứ?"
Mã Hồng Tuấn cả giận nói: "Cái gì mà tranh gái, rõ ràng là ta và tiểu muội đó hợp ý nhau trước, vậy mà cái tên hèn mọn kia thật không biết xấu hổ chen vào."
Nghe Mã Hồng Tuấn nói vậy, Đường Tam nhất thời hiểu một chút, rất rõ ràng,
giống như Áo Tư Tạp nói vậy, tên mập này đúng là bị ăn đòn khi đang muốn giải quyết vấn đề tà hoả đây mà.
Đường Tam vỗ vỗ vai Mã Hồng Tuấn, "Đi thôi, tới thực đường ăn một chút gì đi, rồi từ từ kể lại cho bọn ta nghe."
Có khôi phục hương tràng của Áo Tư Tạp trợ giúp, tình trạng thân thể Mã
Hồng Tuấn tốt hơn rất nhiều, ba người đi vào thực đường. Trong thực
đường, Đái Mộc Bạch đang ngồi ăn uống như hổ, Chu Trúc Thanh không có
bên cạnh hắn.
"Mập mạp, …ngươi bị làm sao thế?"
Chứng kiến
bộ dáng chật vật của Mã Hồng Tuấn, Đái Mộc Bạch cũng vô cùng hốt hoảng.
Tính tình của hắn so với Đường Tam thì nóng nảy hơn nhiều, hung dữ đứng
dậy, đôi mắt tà dị loé sáng.
Mã Hồng Tuấn vẻ mặt dài ra, nói: "Đái lão đại, ngươi phải vì huynh đệ tác chủ a. Ngươi xem, bọn chúng đánh
ta, khiến cho khuôn mặt anh tuấn của ta méo mó, sau này ta làm sao mà
tán gái a!"
Áo Tư Tạp phì cười. "Khuôn mặt anh tuấn của ngươi
vẫn còn nguyên vẹn đây mà, có khác gì cái đầu heo đâu. Rốt cuộc là xảy
ra chuyện gì, trước tiên ngươi kể đầu đuôi cho chúng ta nghe đi đã."
Mã Hồng Tuấn lôi cái ghế ngồi xuống, lúc này mới đem sự tình trải qua nói ra.
"Sáng nay ta đã tới Tác Thác thành chuẩn bị giải quyết một chút tà hoả trong
người. Tới nơi, ta phát hiện ra một ả phượng hoàng trong Thanh lâu, ngay khi ta chuẩn bị rủ tiểu muội muội đi giải quyết vấn đề, ai ngờ xuất
hiện một gã hèn mọn. Hắn nhìn qua cũng hơn bốn mươi tuổi, tóc ngắn, nhìn có vẻ hung dữ,.trông qua như chân thật và giản dị, nhưng nhìn kỹ lại
thì trong đôi mắt lộ ra tia dâm quang, một tay của hắn dùng vải sa bao
lại.Đúng ra hắn không nên tranh đoạt tiểu muội kia với ta mới phải
chứ.Lúc ấy, ta còn hỏi hắn: "Đại thúc, tay ngươi như vậy, còn làm gì được?". Các ngươi đoán xem hắn nói cái gì? Hắn thản nhiên nói: "Lão tử không cần dùng đến tay." Ta chưa từng gặp qua người nào hèn mọn như vậy."
Đái Mộc Bạch nói: "Sau đó ngươi đánh nhau với hắn?"
Mập mạp khí tức tràn ra, nói: "Điều đó là đương nhiên, hắn khi dễ ta, chẳng lẽ ta phải chịu? Vốn ta thầm
nghĩ đuổi hắn đi, ai mà ngờ nổi, hắn cũng là hồn sư, lại là Hồn tôn bốn
hồn hoàn, nhanh chóng và gọn gàng cho ta nếm đòn, rồi ném ta ra khỏi
Thanh lâu. Nhưng điều khiến ta không thể chịu nổi chính là, hắn còn
ngang nhiên búng vào "con gà con" của ta, còn chê của ta nhỏ. Một nam nhân chân chính,bị vũ nhục như vậy làm sao ta có thể chịu được. Sau đó ta lại đứng lên đánh nhau với hắn tiếp, rồi trở thành bộ dạng như
thế này đây. Các ngươi không nhìn thấy bộ dáng kiêu ngạo của hắn đâu,
Đái lão đại, Áo nhị ca, Đường Tam ca, các ngươi phải vì huynh đệ làm chủ a! Nếu không phải là mới huấn luyện xong, nói không chừng ta còn không
về nổi đó."
Mã Hồng Tuấn lần này hiển nhiên bị đòn không nhẹ, nhất là tinh thần bị đả kích càng nghiêm trọng, nước mắt nước mũi tùm lum,
hướng ba người Đường Tam nhăn nhó.
Đường Tam hỏi: "Hắn tên là gì?" Mã Hồng Tuấn dùng ống tay áo lau mặt mũi, "Ta nghe lão bản Thanh lâu gọi hắn là Bất Nhạc, phỏng chừng không phải là tên thật."
"Bất Nhạc? Một gã hồn tôn mà dám khi dễ huynh đệ ta? Đi, Mập mạp, ngươi dẫn
đường, chúng ta phải đi xem sao. Tiểu tam, Tiểu Áo, hai ngươi có đi
không?" Đái Mộc Bạch hoàn toàn có thể hiểu được tâm trạng của mập
mạp, lúc trước hắn cũng không ít lần tranh gái, chỉ có điều hắn toàn
chiếm tiện nghi mà thôi, từ khi Chu Trúc Thanh tới, hắn mới kiềm chế
lại, càng huống chi mập mạp bị đánh thật là thảm, mặc dù nhìn qua không
có tổn thương gân cốt, nhưng tội này đủ lớn rồi. Đường Tam gật đầu,
"Đi, cùng đi xem sao"
Loại chuyện này căn bản không thể nói ai đúng ai sai, nhưng phải đứng về
phía huynh đệ mình. Mắt thấy huynh đệ mình bị đánh, nếu không ra tay thì không phải là nam nhân.
Áo Tư Tạp cười hắc hắc, nói: "Ta đương
nhiên là đi, ta muốn nhìn xem, ai có thể hèn mọn hơn cả tên mập này. Cho dù đánh không lại, có Ma Cô tràng của ta, chẳng lẽ lại không kịp chạy
sao."
Mã Hồng Tuấn vừa nghe ba người khẳng định sẽ vì mình xuất đầu lộ diện, nhất thời mừng rỡ, "Hảo huynh đệ, đi, chúng ta bây giờ phải đi ngay, nói không chừng còn có thể tóm được hắn."
Nói xong hắn lập tức nhảy dựng lên, xoay người chạy ra ngoài, tựa hồ trên người không có chút thương tích nào.
Đái Mộc Bạch kéo tay Mã Hồng Tuấn, " Gấp cái gì, muốn đi cũng phải ăn no đã, như vậy mới có khí lực. Thuận
tiện ngươi kể một chút về vũ hồn của tên kia đi. Biết người biết ta,
trăm trận trăm thắng."
Mã Hồng Tuấn mặc dù có vẻ rất vội, nhưng
trong bụng quả thật trống rỗng, một lần nữa mọi người lại ngồi xuống,
vừa ăn cơm tối, Mã Hồng Tuấn vừa đem mọi chuyển kể ra. "Hắn vóc
người không cao, ước chừng chỉ khoảng một thước sáu, mặt mũi đen xì,
trông như mới bước ra từ hố than. Vũ hồn của hắn rất kỳ quái, không phải công kích, phòng ngự hay tốc độ, có cảm giác như …"
Ánh mắt mập mạp chuyển sang người Đường Tam, "Tựa hồ có tác dụng không sai biệt lắm so với Tam ca, chỉ là hình dạng khác." Đường Tam cùng Đái Mộc Bạch liếc nhau, hai người cơ hồ đồng thanh nói: "Khống chế hệ hồn sư?"
Mập mạp gật đầu, "Chính là khống chế hệ. Vũ hồn của hắn nhìn bên ngoài là hai nửa vòng tròn
giống cái lồng tử (lồng chim lồng gà), cỡ cái bánh bao hấp, màu hồng
phấn. Khi hắn xuất ra vũ hồn ngang hông, bộ dáng trở nên rất độc ác. Lúc đánh với ta, tổng cộng hắn sử dụng hai hồn kỹ. Hồn kỹ thứ nhất biến hai cái lồng tử to dần, ngăn chặn Phượng Hoàng Hoả Tuyến của ta. Hồn kỹ thứ hai dùng hai cái lồng tử một trước một sau vây khốn thân thể ta. Cái
lồng tử kia cảm giác rất mềm dẻo, không biết làm bằng chất gì, ngay cả
Phượng Hoàng Hoả Diễm của ta cũng không thể phá hư nó. Đem ta bao vây
trói buộc không khác gì hấp bánh bao, sau đó biến ta thành bao cát."
Hai cái lồng tử màu phấn hồng? Đây là vũ hồn loại gì? Cho dù theo đại sư
học đã nhiều năm, với kiến thức rộng rãi như Đường Tam cũng không nghĩ
ra được.
Đường Tam nói: "Nói như vậy, hắn còn hai hồn kỹ khác chưa có thi triển ra."
Mập mạp nói: "Tam ca, với ba người đều là hồn tôn, hơn nữa còn ta là đại hồn sư hai mươi
bảy cấp, chẳng lẽ còn sợ không làm gì được hắn? Huống chi, ngươi cũng là khống chế hệ hồn sư a!"
Hắn hiểu sai ý, tưởng rằng Đường Tam sợ.
Đường Tam nói: "Khống chế hệ hồn sư tương đối đặc thù. Dưới tình huống một chọi một, khống
chế hệ hồn sư có ưu thế rất lớn. Mập mạp, nếu chúng ta gặp hắn, ngươi
phụ trách công kích xa quấy nhiễu, ta cùng Đái lão đại tấn công trực
diện. Tiểu Áo phụ trách hỗ trợ. Hắn khẳng định không phải là đối thủ của chúng ta. Khống chế hệ không giống với cường công hệ, chỉ cần hắn không thể khống chế đồng thời tất cả chúng ta, thì hắn sẽ thua. Nếu ta đoán
không sai, vũ hồn của hắn trời sinh đã khắc chế lửa, nếu không tà hỏa
của ngươi không đến nỗi một điểm tác dụng cũng không có. Khi động thủ,
ta sẽ khống chế lại hắn, mặc dù hồn lực của ta không bằng hắn, nhưng ít
ra có thể quấy nhiễu khiến cho hắn không cách nào khống chế được chúng
ta. Năng lực cận chiến của khống chế hệ hồn sư hoàn toàn không có khả
năng ngăn cản công kích của chúng ta, cho dù hắn có bốn mươi cấp cũng
vậy thôi."