Giờ đây vị đại gia được gọi là sư phụ này chỉ muốn nhanh chóng xử lý
thương tích, sau đó uy hiếp mấy đứa nhỏ, ngăn cản chuyện xấu truyền ra
ngoài, nếu không, Bất Động Minh Vương hắn sau này sao còn dám lăn lộn
giang hồ.
"A…" Áo Tư Tạp rất muốn hỏi một chút, thực lực Triệu Vô Cực hắn biết rõ, lại sao bị thê thảm mức này. Nhưng hắn rất nhanh
thấy được ánh mắt của Đái Mộc Bạch. Là người thông minh, Áo Tư Tạp lập
tức thu hồi vẻ mặt kinh ngạc, thể hiện như không có gì xảy ra, đi tới
Triệu Vô Cực, bỏ qua hương tràng vừa rồi, đồng thời ngân xướng lên một
tràng chú ngữ, mà mọi người chẳng biết là giọng khóc hay cười.
"Lão tử là gốc của hương tràng". Mặc dù bản thân Áo Tư Tạp nhìn qua không bỉ ổi, nhưng khi hắn nói câu này thì vẻ hèn mọn không giấu đâu được.
Một cây hương tràng nhỏ xíu như ngón út xuất hiện trong không trung, hắn bắt lấy rất nhanh rồi đưa cho Triệu Vô Cực.
Triệu Vô Cực cũng không khách khí, nuốt toàn bộ hương tràng. Sắc mặt nhanh chóng trở nên dễ chịu hơn nhiều.
Đái Mộc Bạch cố nén cười, đi về bên Chu Trúc Thanh, lập tức thu hút ánh mắt mãnh liệt của Tru Chúc Thanh.
Chu Trúc Thanh thương tích không nhẹ, nhưng ánh mắt rõ ràng đang nói cho
Đái Mộc Bạch, ngươi mà để cho vị Hương Tràng thúc thúc kia lại đây, ta
sẽ giết chết ngươi.
Đái Mộc Bạch ra vẻ bất đắc dĩ, hướng nàng lắc đầu: "Yên tâm đi, ta sẽ không để ngươi ăn thứ này đâu. Ta thiệt không có cách mà".
Chu Trúc Thanh mắt trở nên sắc lạnh, nhắm lại, không thèm nhìn Đái Mộc Bạch.
Ăn hương tràng của Áo Tư Tạp xong, mặt Triệu Vô Cực có chút khởi sắc, quần áo trên người do chiến đấu đã bị rách tả tơi, hắn trực tiếp xé một mảng đưa lên chùi vệt máu trên mặt.
Tác dụng của hương tràng Áo Tư Lạp
còn có tác dụng giải trừ trạng thái bất thường, hai loại tác dụng của
hương tràng đều hiệu quả. Tác hại nhìn thấy được của Mạn Đà La dần dần
tiêu mất nhưng vẫn làm Triệu Vô Cực đau đớn đến nỗi co quắp cả người
lại, ngẩng đầu nhìn lên, hắn thấy trên hai tay, khắp thân thể nơi nơi
đều phát mụn nhọt, toàn thân đau nhức chính là từ những mụn nhọt này gây ra.
"Triệu Sư Phụ, chúng ta có được tính đã vượt qua đợt kiểm tra này không?" Bốn gã thí sinh đứng bên, chỉ có mình Trữ Vĩnh Vinh lên tiếng hỏi .
Triệu Vô Cực quay đầu nhìn lại, chính mình đã được hương tràng chữa lành, tức giận hừ một tiếng: "Nhóm các ngươi vượt qua kiểm tra".
Hắn lúc này không muốn ở lại, vừa bực mình vừa buồn cười, quay người bước đi.
"Triệu sư phụ, xin chờ một chút" Lúc này, có một thanh âm suy yếu vang lên, Triệu Vô Cực quay đầu nhìn lại, người vừa lên tiếng chính là Đường Tam.
Trải qua chút ít thời gian nghỉ ngơi, Đường Tam tinh thần tốt hơn một chút, miễn cưỡng đứng lên .
- "Con Nhím" nhà ngươi còn có chuyện gì? Các ngươi đã thông qua khảo thí của ta rồi.
Triệu Vô Cực nhíu mày nhìn thiếu niên, trong lòng vừa giận lại vừa yêu thích. Mặc dù hắn đã mất thể diện, lại bị thương nhẹ, nhưng đứa nhỏ này thể
hiện khả năng, chiến lược cùng ý chí kiên cường trong chiến đấu, đích
thị là quái vật trong số quái vật.
Đường Tam: "Xin lỗi, vừa rồi ta quá xúc động, lại vì ngài quá cường đại, ta không đủ lực ứng phó nên
phóng ám khí vào ngài, vẫn chưa lấy ra, nếu để trong người thì gây ảnh
hưởng không tốt".
Giấu ở trong bàn tay mười sợi Long Tu Châm (râu rồng ấy bà con, đặt tên cho ám khí kêu vãi – dịch giả), lúc này đều ở
trong cơ thể của Triệu Vô Cực, cơ thể đang bị thương như vậy tuyệt không có khả năng lấy ra, vì Long Tu Châm có khả năng tiêu tán (xạo quá, ta
dịch cũng thấy nổi da gà – dịch giả), nếu không có nam châm hút ra, một
khi đã đông cứng lại, chỉ sợ là Đường Tam cũng mất một thời gian lâu mới lấy ra được. Nếu không, một khi xâm nhập vào mạch máu có thể cắt đứt
các mạch máu, gây xuất huyết nội trầm trọng (kết hợp kiến thức y khoa
dịch thoáng đoạn này – dịch giả)
May là Triệu Vô Cực có khả năng
phòng ngự cao, và nội lực của Đường Tam chưa đủ nên Long Tu Châm chỉ
ghim vào hai tay , nếu để bắn vào cơ thể, có thể không còn cách nào cứu
chữa .
Nghe xong Đường Tam nói, Triệu Vô Cực nét mặt vừa giãn ra vài
phần, lại nhịn không được nhíu mày lên, dù sao hắn cũng là một gã hồn
thánh. Đối mặt với một đứa nhỏ chưa tới ba mươi cấp đã phải dùng tới hồn hoàn thứ năm, rõ ràng là ỷ lớn hiếp nhỏ. Nay lại bị "con nhím" lợi hại này công kích, khiến cho hắn phải đại khai nhãn giới.
Đường Tam đi tới truớc mặt Triệu Vô Cực, xác định vị trí của Long Tu Châm,
mắt thấy Long Tu Châm đều ở trên tay, chưa xâm nhập vào cơ thể, cũng thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi đánh cùng Triệu Vô Cực một trận, trong lòng
hắn lửa giận cũng nguôi đi, lại có chút hối hận, dù sao cũng là sư phụ,
không phải địch nhân, mình ra tay như thế có chút trầm trọng. Thật ra,
dưới tình huống lúc nãy, hắn có muốn nương tay cũng không làm được.
Tay phải một lần nữa biến thành bạch ngọc, ngón tay nhanh nhẹn lướt trên
vết thương của Triệu Vô Cực xử lý, ngay cả Khốn Hạc Cầm Long cũng phát
xuất, một kim châm màu vàng từ da tay ngoi lên, Đường Tam dùng sức nắm
lấy, kéo ra một cây Long Tu Châm.
Triệu Vô Cực bề mặt da tay sưng
lên, toàn bộ Long Tu Châm trong cơ thể lập tức nhú ra, lại cùng chất độc bị cùng một chỗ, mang đến đau đớn tột cùng, ngay cả Bất Động Minh Vương cũng không nén đuợc đau trên mặt co quắp lại.
Sau khi Đường Tam lấy
toàn bộ Long Tu Châm ra, trên người Triệu Vô Cực đã bốc lên một tầng khí nồng đậm, che kín toàn thân đầy mồ hôi do đau nhức, bất quá hắn cũng có chút ngạnh khí, một tiếng hừ cũng không phát ra.