Không phải Đường Tam không nghĩ đến sử dụng Lam Ngân Bá Vương thương với lực công kích mạnh hơn, thật sự là bởi vì hắn căn bản không có thời
gian đi ngưng tụ Lam Ngân Bá Vương thương, cứ việc thời gian súc lực đã
rút ngắn rất nhiều.Nhưng là, thời gian hiệu quả của Vô Địch Kim Thân
cũng chỉ có ba giây mà thôi.Hạo Thiên Chuy không cần phóng thích hồn kỹ, mà lực công kích cũng mạnh mẽ ngang ngửa chính là lựa chọn tốt nhất.
Hạo Thiên Chuy bay ra, ngay trước khi bạch quang bạo hiện, sát thần lĩnh
vực trong một kích thấy chết không sờn này của Đường Tam đã sinh ra uy
lực lớn nhất.
Công kích của Dương Vô Địch mặc dù khí thế rất mạnh,
nhưng tại một khắc này, hắn cũng không thể không lui.Hạo Thiên Chuy có
lẽ không đủ để uy hiếp đến tính mạng hắn, nhưng là tám cây Bát Chu Mâu
kia làm hắn cũng phải sinh ra hàn ý lại có thể.Đó là một loại trực giác, trực giác của cao thủ cấp bậc Hồn Đấu La.
Bởi vậy, Dương Vô Địch
trong nháy mắt chọn ra lựa chọn chính xác nhất đối với hắn mà nói, hữu
chưởng mạnh mẽ đánh lên Phá Hồn Thương của mình, khiến cho công kích của hắn cũng không có bởi vì mình cùng thương thoát ly mà yếu bớt, đồng
thời bản thân dưới lực phản chấn mãnh liệt này bay ngược trở lại.Từ lúc
bắt đầu chiến đấu đến bây giờ, đây cũng là lần đầu tiên Dương Vô Địch
phải lui bước.Đương nhiên, cũng chính là bởi vì lựa chọn lui bước, hắn
đã tránh khỏi bị Bát Chu Mâu xuyên thứ (đâm chọc).
Song chưởng khép lại trước ngực, Dương Vô Địch đang ở giữa không trung tụ tập toàn lực để ngăn cản Hạo Thiên Chuy đang bay đến.
Luận về uy lực của Vũ Hồn Chân Thân có lẽ là Khí Hồn Chân Thân mạnh hơn,
nhưng là, Khí Hồn Chân Thân lại không có ưu điểm của Vũ Hồn Chân
Thân.Tất cả tăng phúc cơ hồ đều là tập trung lên khí vũ hồn, Dương Vô
Địch mất đi Phá Hồn Thương, lúc này chính là dùng thân thể hắn chính
diện tiếp nhận công kích của Hạo Thiên Chuy.
Xuyên thứ khí tức băng
lãnh đến cực hạn vừa xâm nhập vào thân thể hắn, Dương Vô Địch chỉ cảm
thấy toàn thân lạnh lẽo, một cỗ hàn ý tràn ngập bạo lệ nhập vào cơ thể,
không có Phá Hồn Thương trong tay, hắn cũng không thể nào ngăn cản luồng sát ý lan tràn trong cơ thể mình.Sau một khắc, Hạo Thiên Chuy đã nặng
nề nện ở trên song chưởng hắn.
Dưới tác dụng của sức mạnh cự đại, thủ chưởng Dương Vô Địch trực tiếp nện lên lồng ngực mình, trước ngực nổi
lên một trận tức (nghĩa là bị "tức ngực"), cả người phi ngược ra, đang ở giữa không trung đã là tiên huyết cuồng phún.Bất quá, hắn coi
như là miễn cưỡng chặn lại được công kích được ăn cả ngã về không này
của Đường Tam.
Nhưng cũng cùng lúc với Dương Vô Địch bị Hạo Thiên Chuy gây thương nặng, thời gian Vô Địch Kim Thân của Đường Tam cũng đã hết.
Kim quang thu liễm, đã không còn Vô Địch Kim Thân bảo vệ, Đường Tam mới rõ
ràng cảm nhận được công kích của Phá Hồn Thương kinh khủng ra sao.Phốc
(phụt) một tiếng.Huyết quang tuôn ra, cây Phá Hồn Thương kia cứ như vậy
xuyên thấu qua ngực phải Đường Tam, cây trường thương kinh khủng dài đến một trượng hai (chắc là 1m2) dĩ nhiên hoàn toàn đam xuyên qua thân thể
Đường Tam.Lại vẫn tiếp tục bay ra xa, chìm vào trong vách tường sau lưng hắn rồi tiêu thất.
Thân thể Đường Tam lay động một chút, sắc mặt
trong nháy mắt trở nên tái nhợt, Hạo Thiên Chuy trên không trung cũng
theo đó biến mất.
"Thiếu chủ." Thái Thản vội vàng hương phía
Đường Tam chạy tới.Ngay lúc này, hai quang thải cực kỳ dày đặc đồng thời dâng lên từ trên người Đường Tam.
Lam kim sắc quang mang nồng hậu từ thối phải Đường Tam kéo lên.Trong nháy mắt bao phủ toàn bộ thân thể
hắn.Cùng lúc đó, từ tay trái Đường Tam hồng quang chợt bộc phát ra.Đồng
thời xuất hiện theo, còn có vô số gốc Lam Ngân Hoàng lan tràn ra.
Đường Tam cũng không phóng thích vũ hồn của mình, trong thống khổ hít thở
không thông, hắn cũng căn bản không thể nào làm được gì cả.Lúc này bởi
vì ngực phải bị thương đâm thủng, ngay cả hô hấp cũng đã thành vấn
đề.Nhưng ở dưới loại tình huống này, Lam Ngân Hoàng của hắn lại tự xuất
hiện.
Sáu cái hồn hoàn một lần nữa phụ thể.Mười vạn năm hồn hoàn xếp hạng cuối cùng lóe ra quang thải yêu dị chợt quang hoa đại thịnh.
Thân ảnh hư ảo màu hồng phấn lặng yên hiện ra trong quang hoàn.Sau một khắc, nàng đã vọt tới trước người Dương Vô Địch.
Đúng vậy, đó là ảo ảnh của Tiểu Vũ.Cứ việc Đường Tam vẫn khắc chế không
phóng thích ra đệ lục hồn hoàn này của mình, nhưng khi hắn đã bị thương
nặng như thế.Tinh thần lực của hắn sau khi bị tiêu hao một lượng lớn
cũng đã vô pháp ngăn cản sự xúc động của linh hồn Tiểu Vũ.Cho nên, đệ
lục hồn kỹ Tiểu Vũ của hắn xuất hiện.
Trong phút chốc, thân thể Đường Tam cũng trở nên hư ảo, tiên huyết vốn đang chảy ra nhất thời dưới
trạng thái hư vô mà ngừng lại.
Tiểu Vũ xuất hiện giữa không trung,
sớm đã không còn vẻ ôn nhu như hôm qua khi đối mặt Bạch Hạc, khuôn mặt
chứa đầy sát ý, nàng tuy ở dưới trạng thái hư ảo, dĩ nhiên cũng toát ra
lãnh ý cùng sát khí mãnh liệt.
Mạnh mẽ xoay đầu, mái tóc thon dài đã
quấn lên cổ Dương Vô Địch, mà lúc này, Dương Vô Địch vẫn vây trong trạng thái hôn mê do bị Hạo Thiên Chuy.
Tiểu Vũ một chân đạp lên lưng hắn, lấy lực hông uốn thân trên, cần cổ hướng về phía sau vung lên, cước
hướng phía trước đạp một bước, thân thể Dương Vô Địch cũng đã bay lên
không trung.Trông thấy tràng cảnh quen thuộc này, Đường Tam cũng có cảm
giác bất khả tư nghị.Hắn rốt cuộc hiểu được toàn bộ năng lực của đệ lục
hồn kỹ Tiểu Vũ mà mình có.Cận thân bát đoạn suất cuồng bạo trước mắt còn có thêm cả trạng thái hư vô.
Đuôi tóc lặng yên thoát ly, thân ảnh
như hư ảo của Tiểu Vũ dĩ nhiên đem Dương Vô Địch quăng lên không
trung.Tiểu Vũ sau khi hóa thành đệ lục hồn kỹ của Đường Tam.Chẳng những
uy lực của bát đoạn suất không bị suy giảm, ngược lại còn giống như mạnh thêm.Dương Vô Địch bị nàng trực tiếp quăng vào không trung. nặng nề đập lên nóc nhà, rồi lại bắn ngược xuống.Mà Tiểu Vũ trong lúc hắn vừa mới
bị bắn ngược lại cũng trong nháy mắt đuổi theo.
Thân ảnh màu hồng
phấn xuất hiện tại nơi mà Dương Vô Địch nhất định phải rơi xuống, hai
tay trực tiếp nắm lên hông của hắn, chiếc eo thon nhỏ lúc này tựa như bị bẻ gẫy bình thường mang theo thân thể Dương Vô Địch trong nháy mắt xoay tròn về phía sau, lúc này Dương Vô Địch mặc dù muốn phản kháng, nhưng
là vừa rồi bị đụng phải nóc nhà làm hắn xuất hiện trạng thái hôn mê liên tục, ngoại trừ cảm giác trời đất đảo lộn, hắn cũng chỉ có thể một lần
nữa triệu hồi ra Phá Hồn Thương của mình.
Tiểu Vũ cứ như vậy mà cầm
lấy y phục ở bên hông Dương Vô Địch, xoay tròn giữa không trung đủ hai
vòng, lúc nàng rơi xuống đất, dưới tác dụng của Yêu Cung, nàng cấp tốc
xoay tròn mang theo thân thể Dương Vô Địch cùng một tiếng thét kinh tâm
động phách quật xuống mặt đất.Dương Vô Địch muốn dùng Phá Hồn Thương
chống xuống mặt đất, nhưng là, lúc này trong tình huống bị quay mòng
mòng như hắn, làm sao còn có thể thấy rõ thế nơi nào mới là mặt đất chứ?
Ba người Thái Thản đang trợn mắt há mồm cơ hồ đồng thời nhắm hai mắt
lại.Khí lực của loại lăng không kiếp sát bàn toàn suất (quật cho toàn
thân ngã nhào từ trên không như kẻ nhảy lầu tự sát) này là có thể tưởng
tượng ra, Dương Vô Địch hôm nay coi như là xui xẻo, hắn gây thương nặng
Đường Tam, không thể nghi ngờ chính là hoàn toàn chọc giận linh hồn Tiểu Vũ, làm cho đệ lục hồn kỹ mang theo hóa thân của Tiểu Vũ này toàn diện
bộc phát. Sau khi hóa thành hồn kỹ, mỗi chiêu trong bát đoạn suất của
Tiểu Vũ đều thêm vào hiệu quả hôn mê, bởi vậy, chỉ cần bị nàng bắt được, cơ hồ sẽ rất khó có cơ hội tránh thoát.Mà hồn kỹ này đối với sự tiêu
hao hồn lực của Đường Tam là cực kỳ ít, thứ tiêu hao chỉ là linh hồn lực của Tiểu Vũ mà thôi, mỗi một lần thi triển, linh hồn lực nàng đều cần
phải trải qua thời gian mười hai canh giờ để nghỉ ngơi mới có thể hoàn
toàn khôi phục.Nói cách khác, dưới điều kiện tiên quyết là không thương
tổn đến linh hồn Tiểu Vũ, Đường Tam chỉ có thể sử dụng hồn kỹ này một
lần một ngày.
Dương Vô Địch hiện tại có thể làm được, cũng chỉ có
miễn cưỡng đem hồn lực trải rộng ra toàn thân, bảo vệ thân thể mình.Mà
ngay sau đó một khắc, chấn động kịc liệt cũng đã đem hồn lực hắn đề tụ
đánh tan.Dù sao, vị tộc trưởng Phá Chi Nhất Tộc này cũng không am hiểu
về phòng ngự.
Oanh ----, thân thể Dương Vô Địch nặng nề đập lên mặt
đất, chính là do Tiểu Vũ đưa thân thể hắn đập xuống đất, hoàn toàn là cả người tiếp xúc thân mật với đất.Dương Vô Địch kêu lên một tiếng đau
đớn, máu mũi chảy ngang.Cả người đều bị ngã đến sinh ra mộng mị, hiệu
quả hiệu quả lại phủ xuống.Nhưng là, lúc này mới chỉ là vừa mới bắt đầu
mà thôi.
Tiểu Vũ không dừng lại chút nào, hai tay đặt tại bên hông
Dương Vô Địch lộn ngược ra sau, hai chân trực tiếp kẹp hai bên đầu hắn,
mang theo thân thể của hắn trực tiếp ném ra phía trước, tay buông lỏng,
nhưng chân lại có thể phát huy ra sức mạnh lớn hơn.Thân thể Dương Vô
Địch bị hai chân Tiểu Vũ kéo đi, theo thân mình Tiểu Vũ cũng lộn ngược
ra sau, cả người bị cuốn lên lại một lần nữa bị đập mạnh trên mặt đất.
Mượn lực phản hồi của đệ nhị suất, Tiểu Vũ lộn một vòng mà quay về, đem
Dương Vô Địch quật trở lại vị trí trước đó.Hiện tại vị tộc trưởng Phá
Chi Nhất Tộc này, giống như là bị Tiểu Vũ dùng chân cuộn lại thành một
cái bao vải, tổng cộng sáu đòn, trước sau ba lần.Đập cho xương cốt toàn
thân hắn không ngừng phát ra tiếng gãy vụn.
Thái Thản, Ngưu Cao, Bạch Hạc, ba vị tộc trưởng nhìn tràng cảnh trước mắt, không hẹn mà đồng thời nuốt một ngụm nước miếng.Bọn họ hoàn toàn có thể tưởng tượng ra lúc này thân thể Dương Vô Địch phải chịu bao nhiêu lực trùng kích.Ngoài Ngưu
Cao còn có vài phần tự tin có thể không bị loại suất kích này đả thương
ra, ngay cả Thái Thản cũng tự cho rằng mình không chịu nổi.
Máu của
Dương Vô Địch đều đã văng ra tới bên chân bọn họ.Rốt cuộc, đúng lúc Tiểu Vũ lại một lần nữa đem Dương Vô Địch thân thể vung lên, lại không trực
tiếp quất xuống mặt đất, mà là quăng lên giữa không trung, lục liên suất mới xem như chấm dứt, thêm vào lăng không kiếp sát bàn toàn suất lúc
đầu, đã là bảy đòn.
Tiểu Vũ lại một lần nửa nhảy lên, đuổi theo than thể Dương Vô Địch giữa không trung đồng thời hai chân lần nữa kẹp lên cổ hắn.
"Tiểu Vũ, hạ thủ lưu tình."Tiếng hô to đầy lo lắng của Đường Tam đã cứu được Dương Vô Địch.Tiểu Vũ giữa
không trung hướng về phía Đường Tam nhìn lại thì sát khí trong mắt nhất
thời biến thành nhu tình.Hai chân kẹp cổ Dương Vô Địch buông lỏng rồi
rời ra, chân phải bổ xuống, trực tiếp đưa hắn đập xuống mặt đất, mà
chính nàng thì giống như nhũ yến đầu hoài bình thường, nhào tới trước
người Đường Tam.
Phanh ----
Dương Vô Địch đáng thương lại một lần
nữa nện ở trên mặt đất, hắn lúc này, đã là mặt mũi bầm dập, nếu như
không phải hắn có hơn tám mươi cấp hồn lực không ngừng hộ thể, Tiểu Vũ
lại không hoàn thành bát đoạn suất bạo sát tối hậu suất xoay tròn ba
vòng giữa không trung.Hắn cứ xem như không chết cũng muốn đi nửa cái
mạng.Phải biết rằng, sau khi hóa thành hồn kỹ, bảy mươi phần trăm lực
công kích trong bát đoạn suất của Tiểu Vũ, đều tập trung lên tối hậu
nhất suất sau khi không ngừng súc lực.Thất suất đầu, chỉ là tận khả năng phá đi hiệu quả phòng ngự của đối thủ mà thôi.
Tràng diện lúc này đã hoàn toàn vượt ra khỏi ý liệu của tất cả người đang xem cuộc chiến,
Dương Vô Địch ngã trên mặt đất hoàn toàn hôn mê, mà Đường Tam đã bị một
vết thương gần như trí mệnh lại đứng nguyên như bình thường.Nếu như nói
rằng Dương Vô Địch bị ném tới hôn mê đủ làm cho người khác khiếp sợ.Vậy
thì, hết thảy những gì phát sinh trên người Đường Tam lúc này thì lại
làm mọi người tràn ngập kinh hãi.
Thân thể sau khi tiến vào trạng
thái hư vô, miệng vết thương của hắn không còn chảy máu nữa, mà lam kim
sắc quang mang từ chân phải lan tràn đến trước ngực hắn nhanh chóng lan
tràn đến cả miệng vết thương bị đâm thủng kia.Ngay sau đó, tại nơi được
kích thích bởi lam kim sắc quang mang, có thể rõ ràng chứng kiến, phần
thân thể có vết thương của Đường Tam đang không ngừng sinh trưởng cực
nhanh, lấy một loại phương thức kỳ dị, vết thương đó dĩ nhiên rất nhanh
được khép lại.
Khi Đường Tam hét lớn, ngăn cản Tiểu Vũ hoàn thành tối hậu nhất suất của bát đoạn suất thì, vết thương trên ngực phải hắn cũng đã hoàn toàn khép lại, mà ngay sau xương cốt là làn da cũng dần dần
lành lại. Ngọai trừ quần áo bị rách không cách nào đền bù ra, hắn lúc
này, nhìn qua dĩ nhiên không còn một chút dấu vết nào của vết
thương.Phảng phất trước đó dường như Phá Hồn Thương cũng không phải là
xuyên qua từ trước ngực hắn.Ánh mắt của Tiểu Vũ hư ảo nhìn Đường Tam có
chút trách cứ, lại nhìn thấy vết thương nơi ngực hắn đã khép lại, giơ
tay phải lên, vỗ vỗ ngực mình, làm thành một động tác thở phào nhẹ nhõm, hướng Đường Tam cười nhẹ.Rồi lại nâng tay chỉ chỉ vào Như Ý Bách Bảo
Nang bên hông hắn, thân hình chợt lóe, lúc này mới dung nhập vào đệ lục
hồn hoàn trên người Đường Tam rồi biến mất không thấy đâu nữa.
Đường Tam thương nặng như thế, tại sao lại rất nhanh lành lặn trở lại?
Mười vạn năm hồn cốt mà Tiểu Vũ trao cho Đường Tam có hai kỹ năng bá đạo,
Thuấn Gian Chuyển Di (gọi tắt là thuấn di, nghĩa là dịch chuyển tức thời – teleport:-P) cùng Vô Địch Kim Thân.Mà mười vạn năm hồn cốt của Đường
Tam cũng không chỉ có mỗi một khối này, khối đầu tiên của hắn, chính là
mẫu thân để lại cho hắn là Lam Ngân Hoàng hữu thối cốt.
Phải biết
rằng, mẫu thân của Đường Tam chính là sau khi tiến vào thành thục kỳ mới hướng Đường Hạo tự sát dâng ra hồn hoàn.Phẩm chất hồn cốt của nàng làm
sao lại kém hơn so với Tiểu Vũ chứ? Trừ bỏ kỹ năng Phi hành ra, Lam Ngân Hoàng hữu thối cốt còn ẩn giấu kỹ năng khác.
Không lâu trước, Đường
Tam cũng đã phát hiện ra Lam Ngân Hoàng hữu thối cốt có đệ nhị kỹ năng
này.Nếu không, làm sao hắn sẽ vì thu phục Phá Chi Nhất Tộc mà đưa mình
vào tình huống có khả năng bị đánh chết chứ?
Bất quá, ngay cả bản
thân Đường Tam cũng không biết hiệu quả chữa trị lớn nhất của kỹ năng mà Lam Ngân Hoàng hữu thối cốt thêm vào này có thể đạt tới trình độ
nào.Nhưng hắn có thể khẳng định là, ở trong Lam Ngân Lĩnh Vực cùng nơi
tràn ngập lam ngân thảo, đối với sự phát huy của hồn kỹ này đều cực kỳ
có lợi.
Lúc này, mặc dù sắc mặt hắn như trước là một mảnh tái nhợt,
nguyên khí cũng tổn thương không ít.Nhưng là, cùng so sánh với vết
thương bị đâm xuyên, thế này thì tính là gì chứ? Chỉ cần tĩnh dưỡng vài
ngày, trạng thái thân thể cũng có thể tự khôi phục.
Hai gã thanh niên mà Dương Vô Địch mang theo đã tới bên cạnh giúp hắn đứng lên.May là,
hồn lực Dương Vô Địch cường hãn, mặc dù bị ngã đến thất điên bát đảo,
trước đó lại bị Hạo Thiên Chuy đả thương. Nhưng ít ra xương cốt còn
không có vấn đề gì lớn.Nội thương thì đương nhiên khó tránh khỏi.
Hai gã thanh niên một người dìu Dương Vô Địch ngồi trở lại vị trí, người
kia rất nhanh lấy ra từ trong lòng một cái bình sứ, đổ ra vài hạt dược
hoàn đưa vào miệng Dương Vô Địch, lại từ trong hồn đạo khí của mình lấy
ra nước xanh đưa lão uống.
Đường Tam nhớ tới động tác lúc Tiểu Vũ gần đi đã chỉ vào Như Ý Bách Bảo Nang, tưởng rằng nàng là nhắc mình ăn chút dược vậy để cố bổn bồi nguyên.Giờ lại nhìn thấy Dương Vô Địch uống
thuốc.Hắn cũng hạ ý thức lấy tay đưa vào trong Như Ý Bách Bảo Nang, còn
thừa một chút Long Chi Diệp, ăn một phiến cũng đủ để giúp hắn rất nhanh
khôi phục nguyên khí.
Nhưng là, khi tay Đường Tam đưa vào thăm dò Như Ý Bách Bảo Nang của mình, vẻ mặt lại trong nháy mắt trở nên cổ quái hẳn lên, cơ hồ là giống như bị điện giật bình thường, rất nhanh thu tay trở lại.
Thái Thản nhanh chóng đi tới bên người Đường Tam, Ngưu Cao cùng Bạch Hạc thì tụ tập ở chỗ Dương Vô Địch bên đó, dùng hồn lực giúp hắn
thôi động dược lực.Thái Thản trông thấy động tác đột ngột của Đường Tam
bèn vội vã hỏi: "Thiếu chủ, người không sao chứ?"
Đường Tam lắc đầu, hướng tới Thái Thản nói: "Tiền bối, ta có mệt một chút, ta về nghỉ ngơi trước.Chờ khi Dương Vô Địch
tiền bối, phiền toái ngài lời cho ông ấy, buổi chiều ta hy vọng có thể
cùng ông ấy hảo hảo nói chuyện." (Ài, từ "hảo hảo" này bình thường dịch là "cho thật tốt", nhưng dịch là "nói chuyện cho thật tốt" lại ngang phè phè ra.Mình cứ tạm thời để nguyên, nếu bạn nào có ý kiến về việc dịch từ này thì vào topic "Góp ý cho bản dịch ĐLĐL" nhé, cám ơn.)
Nhìn thấy Đường Tam sắc mặt tái nhợt, Thái Thản vội vã gật đầu, "Ta đưa người trở về nhé."
Đường Tam lắc đầu nói: "Không cần đâu.Dương Vô Địch tiền bối sợ rằng bị chút nội thương, ngài cũng lưu lại đi.Ta không có việc gì.Ngài cũng thấy đó." Vừa nói, hắn vừa chỉ vào trước ngực mình, nơi vốn là vị trí vết thương bị xuyên qua trước đó.
Ánh mắt Thái Thản nhất thời trở thành cổ quái hẳn lên, hắn đương nhiên năng nhìn ra được, vết thương Đường Tam khép lại một cách thần kỳ như vậy
tuyệt không phải hiệu quả của hồn kỹ.Không phải hồn kỹ, vậy tự nhiên
chính là hồn cốt.Kỹ năng của hồn cốt đối với bất cứ hồn sư nào mà nói
đều là cấm kị, hắn mặc dù trong lòng tò mò cực độ, nhưng cũng không hỏi
nhiều.
Mã Hồng Tuấn thì lại không có cố kỵ như Thái Thản, Đường Tam
cự tuyệt Thái Thản hộ tống, mập mạp lại sớm đã dìu tay Đường Tam.Hộ tống hắn đi ra khỏi phòng tiếp khách, chân mới đi được một bước ra khỏi cửa
thì đã không nhịn được mà hỏi Đường Tam: "Tam ca, vết thương đó của ngươi là xảy ra chuyện gì? Vừa rồi làm ta sợ muốn chết."
Đường Tam mỉm cười, dùng truyền âm hướng mập mạp nói: "Đó là hồn cốt kỹ năng.Ta đặt cho nó một danh tự, gọi là: Dã hỏa thiêu bất tận, xuân phong xuy hựu sinh."(1)
Đường Tam cùng Mã Hồng Tuấn vừa mới đi khỏi, sau một khắc. Dương Vô Địch "Oa" một tiếng, phun ra một ngụm máu ứ đọng màu tím đen, thở dài một hơi, lúc này mới từ trong hôn mê tỉnh táo lại.
Dược vật mà Phá Chi Nhất Tộc luyện chế ra cũng là không tồi, lúc này hắn mặc dù như trước cảm thấy ngũ tạng như đốt, toàn thân càng lại tràn ngập
cảm giác đau nhức, nhưng tính ra vẫn là ổn định được thương thế.
Dương Vô Địch vừa mới mở hai mắt, đầu tiên là nhìn thoáng qua vị trí Đường
Tam trước đó, thứ mà lão có thể thấy tự nhiên chỉ có một ít tiên huyết,
sau khi phát hiện ra Đường Tam không còn ở đây, ánh mắt của hắn thừ ra,
kinh ngạc nhìn về phía trước mà không nói một lời nào, nhưng từ việc hai tay có chút run rẩy là có thể nhìn ra lúc này tâm tình của hắn phức tạp đến nhường nào.
Thái Thản, Ngưu Cao, Bạch Hạc ba người rất ăn ý
không quấy rầy hắn, Bạch Hạc như trước không ngừng đem hồn lực của mình
rót vào trong cơ thể Dương Vô Địch, giúp hắn ổn định lại khí huyết đang
bị tán loạn.
Một lúc lâu sau, ánh mắt đờ đẫn của Dương Vô Địch từ từ
ảm đạm xuống, cố nén thân thể đang đau nhức mà động thân, ngăn Bạch Hạc
tiếp tục đưa hồn lực vào.Một khắc này, hắn phảng phất già đi mười tuổi,
ngạo khí trên mặt đã hoàn toàn bị vẻ ảm đạm thay thế.
Bạch Hạc cũng là không nhịn được mở miệng, "Lão sơn dương, ngươi không cần bực tức, đổi lại là mấy người chúng ta, kết
quả cũng không khác là mấy.Càng huống chi, ngươi còn không có dùng ra đệ bát hồn kỹ của mình.Là bởi vì ngươi hạ thủ lưu tình, hắn mới có được cơ hội."
Dương Vô Địch hướng Bạch Hạc phất tay áo, "Ngươi không cần an ủi ta.Thua là thua.Chẳng lẽ ta lại còn không nhận hay sao?" Vừa nói, hắn vừa từ trong hồn đạo khí của mình rất nhanh lấy ra mấy bình thuốc đưa cho Bạch Hạc.
"Cầm giúp ta, phải nhanh chóng trị thương cho tiểu tử đó.Dẫn ta đi thăm
hắn.Bị Phá Hồn Thương xuyên qua, nếu như không trị liệu thật tốt, sẽ để
lại di chứng."
Bạch Hạc cũng không có tiếp lấy mấy bình thuốc của Dương Vô Địch đưa cho, thần sắc ba vị tộc trưởng cũng nhất thời biến
thành cổ quái hẳn lên.
Dương Vô Địch trong lòng cả kinh, nhìn về phía Bạch Hạc nói: "Chẳng lẽ hắn đã chết? Các ngươi rõ ràng chứng kiến hắn bị đâm thủng chính là
ngực phải.Chỉ cần không phải là mất máu quá nhiều.Còn có thể cứu được
a!"
Ngưu Cao cười khổ nói: "Năng lực tiểu tử đó so với chúng
ta tưởng tượng được còn nhiều hơn.Lúc ngươi bị ngã ra, vết thương của
hắn cũng đã tự khép lại.Nếu như ta không đoán sai, hắn sớm đã đoán trước được mình sẽ bị thương rồi, cho nên mới dám chính diện va chạm với
người."
"Tự khép lại?" Tay Dương Vô Địch run lên, mấy cái
dược bình nhất thời rơi xuống đất.May là Bạch Hạc phản ứng nhanh, thuận
tay quơ lại, đem chúng vào trong lòng bàn tay của mình.Lúc này mới không bị lãng phí chỗ dược vật đó.
Khóe miệng Dương Vô Địch toát ra một tia khổ sở, "Xem ra, chuẩn xác chính là ta hoàn toàn thua a! Tiểu tử đó đã nói ra điều kiện gì?"
Thái Thản nói: "Đường Tam chưa nói.Hắn đi nghỉ ngơi trước.Hắn chỉ là để cho ta chuyển lời cho ngươi.Để ngươi nghỉ ngơi trước, buổi chiều hắn hy vọng có thể cùng
ngươi hảo hảo nói chuyện."
Dương Vô Địch cười khổ, "Xem ra.Ta
đúng là nên nghỉ ngơi rồi.Khổ luyện công kích cả đời, nhưng lại bại bởi
một thanh niên hơn sáu mươi cấp, đi thôi, dẫn ta đến phòng nghỉ."
Hai đệ tử Phá Chi Nhất Tộc vội vã từ hai bên dìu đỡ hắn, đi ra phía ngoài.Ngưu Cao tự mình dẫn bọn họ đi nghỉ ngơi.
Thái Thản cùng Bạch Hạc nhìn nhau, Bạch Hạc thở dài nói: "Một trận chiến này, lão sơn dương không chỉ bị đãnh ngã sự quật cường, cũng đánh ngã sự tự tin của hắn."
Thái Thản gật đầu."Đối với hắn mà nói, đả kích tuy là trầm trọng một chút, nhưng cân nhắc từ
một góc độ nào đó, không nếm phải thì cũng không phải là chuyện tốt.Dù
sao, tâm tính lão sơn dương này vốn là không tốt."
Trên mặt Bạch Hạc toát ra một tia mỉm cười, "Xem ra, lúc này đơn thuộc tính tứ tông tộc chúng thật sự phải đoàn tụ một
chỗ rồi.Tiếp theo, cứ xem ngoại tôn của ta làm thế nào để thuyết phục
Dương Vô Địch.Ta tin tưởng rằng, hắn có tài ăn nói như vậy."
Thái Thản nói một cách bất hảo: "Lão bạch điểu.Ta phát hiện, trong mấy người chúng ta, kỳ thật giảo hoạt
nhất chính là tên gia hỏa ngươi đó.Ngày hôm qua còn làm bộ làm tịch, kỳ
thật, khi ngươi nghe nói đến thân phận Đường Tam, cũng đã nguyện ý rồi
đó chứ."
Bạch Hạc cười hắc hắc, nói: "Ngươi mới làm bộ
đấy.Ngoại tôn ta có bản lãnh, ta cao hứng vô cùng.Mới đầu, ta cũng không biết hắn là ngoại tôn ta a! Ta phát hiện, ta đã bắt đầu có chút ước mơ
về tương lai Đường Môn.Ít nhất, Mẫn Chi Nhất Tộc chúng ta không phải vì
cuộc sống mà lo lắng nữa.
Mã Hồng Tuấn một mạch đưa Đường Tam trở lại phòng nghỉ, sau khi Đường Tam một mực khẳng định mình không cần người
hộ pháp, hắn mới rời đi.
Đường Tam không có nóng lòng tu luyện, vẻ
mặt hắn lúc này có vẻ rất quái dị, cúi đầu, nhìn Như Ý Bách Bảo Nang
giắt bên hông mình mà không chớp mắt lấy một cái.
Ngay lúc này, hắn thậm chí chẳng quan tâm nghĩ xem buổi chiều nên đi thuyết phục Dương Vô Địch như thế nào.
Tình huống trong Như Ý Bách Bảo Nang thì Đường Tam hoàn toàn minh bạch.Bằng
vào sức nhớ hơn người, hắn rõ ràng biết mỗi một loại dược vật của mình
đặt ở chỗ nào.Bản thể của Tiểu Vũ được hắn đặt một mình ở trong một
không gian riêng.
Nhưng là, vừa rồi, ngay lúc hắn đưa tay vào túi
chuẩn bị lấy ra Long Chi Diệp để ăn, hắn đột nhiên phát hiện, mình lại
đụng phải một thứ nhu nộn cực kỳ đặc thù.Sự nhu nộn tuyệt không nên xuất hiện Như Ý Bách Bảo Nang.
Nếu như không thể hình dung được, cảm giác trơn mềm tựa như quả vải mới bóc vỏ, mà lại không mát như băng tuyết
giống quả vải, mà là nhu nộn ấm áp.Là cái gì? Đến tột cùng là cái gì đột nhiên chiếm cứ bộ phận không gian này trong Như Ý Bách Bảo Nang?
Cẩn thận đưa tay vào trong Bách Bảo Nang, tưởng rằng lại đụng phải thứ nhu
nộn đó, Đường Tam lại phát hiện, vật thể mà lúc trước mình chạm phải đã
không còn.Hết thảy tựa hồ đều khôi phục bình thường. Hắn nhất thời nhớ
tới Tiểu Vũ, vội vã đem nàng ra từ trong Như Ý Bách Bảo Nang.
Tiểu Vũ với hình dạn con thỏ vẫn như trước cuộn mình lại một chỗ mà ngủ say,
tầng khí thể trở như sương vụ trên người nọ càng trở nên dày đặc, năng
lượng ba động khổng lồ ẩn chứa trong cơ thế thậm chí ở bên ngoài cũng có thể rõ ràng cảm giác được.Đúng vậy, sau ăn xong hai loại chí cao tiên
phẩm dược thảo, nếu không phải nàng có thân thể hồn thú từng tu luyện
hơn mười vạn năm, sợ rằng sớm đã nổ tung.
Nhìn Tiểu Vũ đang ngủ say,
trong lòng Đường Tam lại ít nhiều có chút thất vọng, ngay cả chính hắn
cũng không hiểu được, trong nội tâm mình đến tột cùng là hy vọng về cái
gì.
Đường Tam quả thật có chút mệt mỏi, kỹ năng "Dã hỏa thiêu bất tận, xuân phong xuy hựu sinh" của Lam Ngân Hoàng hữu thối cốt cũng là lần đầu tiên hắn thể nghiệm.Lúc này chỉ có cảm giác tê ngứa ở chỗ lúc trước bị thương.Hơn nữa cảm thấy
rất mệt mỏi.Cùng Dương Vô Địch đánh một trận, hắn có thể nói là cạn kiệt toàn lực, dùng ra hết thủ đoạn. Cuối cùng vẫn là bởi vì triển hiện ra
đệ lục hồn kỹ Tiểu Vũ, lúc này mới vãn hồi được cục diện.Lúc này thể xác và tinh thần hắn đã rã rời, vội vã ăn một phiến Long Chi Diệp rồi nằm ở trên giường mà ngủ.Trực giác nói cho hắn, thân thể muốn khôi phục cũng
không phải là tu luyện có khả năng đem lại, chỉ có sự buông lỏng hoàn
toàn trong giấc ngủ mới có thể làm sức sống cùng nguyên khí bản thân bị
tiêu hao nhanh chóng được bổ sung.
Phán đoán của Đường Tam tự nhiên
là không sai, mặc dù hắn là con người, nhưng là kế thừa hồn cốt cùng vũ
hồn của mẫu thân, làm cho hắn có được một ít đặc tính bất tử của Lam
Ngân Hoàng.Chỉ bất quá hiện tại hắn còn không thể đem toàn bộ uy lực của Lam Ngân Hoàng hữu thối cốt mà phát ra, hôm nay đánh một trận, lại
không phải trong sự cung cấp sức lực xuất phát từ đại lượng lam ngân
thảo.Cho nên cảm giác mệt mỏi mới có thể mãnh liệt như thế.
Vừa mới
tiến vào giấc ngủ, trên người Đường Tam bắt đầu tản mát ra một tầng lam
quang nhàn nhạt.Đây là tín hiệu Lam Ngân Hoàng tự phát ra.Lam Ngân Lĩnh
Vực dưới sự điều khiển của bản năng vô hình tản ra. Lúc này diện tích
cũng không lớn, chỉ có đường kính chừng một dặm. Ở trong phạm vi một dặm này, tất cả lam ngân thảo đang sinh trưởng đều đã rất nhanh phóng xuất
ra tính mạng khí tức của mình.Rót vào trong cơ thể đế vương của chúng.Mà tự thân chúng cũng sẽ được tiếp nhận sự thúc đẩy đến từ Lam Ngân Hoàng
khí tức, có được khả năng tiến hóa.(Tiến hóa thành hồn thú dạng thực vật )
Thật lâu không được ngủ ngon như vậy, ý thức hoàn toàn đắm chìm
bên trong đại não, bỏ đi cảm giác đối với bên ngoài.Sức sống của Đường
Tam lấy tốc độ vô cùng kinh người mà khôi phục.Mà phát sinh biến hóa,
lại không chỉ có một mình hắn.Tiểu Vũ đang ngủ say bên cạnh hắn, cùng
lúc với Đường Tam đang tu bổ tự thân, biến hóa cũng bắt đầu trở nên càng lúc càng lớn.
Sương trắng bao phủ chung quanh thân thể không ngừng
xuất hiện từng phiến ảo ảnh, bởi vì có sương trắng bao phủ, ảo ảnh này
nhìn qua cũng không rõ ràng.Chỉ có thể mơ hồ chứng kiến, đó là ảo ảnh
hình người.Da màu tuyết, tóc đen.
Sương vụ màu trắng không ngừng
phóng thích, dần dần , cả căn phòng đều được phủ lên một tầng sương
trắng nhàn nhạt mông lung, trong mơ hồ, hư ảo không ngừng lóe ra dần dần ngưng thật, mà con thỏ vốn cuộn mình lại một chỗ lại cùng hư ảo ấy hòa
thành một thể, thân hình không ngừng lớn lên.Toàn bộ căn phòng, đều tràn ngập mùi hương thanh nhã.Ở trong mùi thơm này, Đường Tam lại ngủ càng
sâu.
Trong giấc ngủ mông lung, Đường Tam chỉ cảm thấy tựa hồ có cái
gì đó ấm áp áp vào người mình, nhu nộn như lụa, lại tràn ngập co dãn,
xoay người lại, trong tiềm thức đem ôm vào trong lòng.Tiếp tục ngủ
say.Trong mộng, hắn mơ thấy Tiểu Vũ, mơ thấy Tiểu Vũ lại một lần nữa trở lại bên cạnh mình.Bọn họ gắt gao ôm lấy nhau.
Không biết qua bao lâu.Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.
"Tam ca, ngươi khỏe hơn chút nào chưa?" Tiếng Mã Hồng Tuấn vang lên ở bên ngoài.
Đường Tam đang ngủ say sưa từ trong giấc mơ tỉnh lại.Lúc này mới kinh ngạc phát hiện, bên ngoài tựa hồ đã tối.
"Mập mạp, lúc nào rồi?" Đường Tam hạ ý thức hỏi.Lúc hỏi ra những lời này, hắn đột nhiên cảm
thấy có chút không đúng, bởi vì hắn muốn ngồi dậy thì cảm giác được thân thể cảm giác rất nặng nề, hơn nữa tay phải mình đã có chút tê dại.Ý
thức trong sự mông lung nhìn vào ngực mình, cơ hồ chỉ là trong nháy mắt, tất cả cảm giác buồn ngủ của hắn đều rất nhanh tan biến giống như thủy
triều rút xuống.
Mã Hồng Tuấn ở ngoài cửa nói: "Đã là buổi tối.Tam ca, ăn một chút gì đi.Tộc trưởng Phá Chi Nhất Tộc kia còn chờ ngươi đưa ra điều kiện đấy."
Đường Tam lúc này mới phản ứng lại, "Mập mạp, ngươi hãy đi trước đi, ta, ta lập tức đi ngay."
Mã Hồng Tuấn nghe thấy giọng Đường Tam có chút quái dị, nhưng bởi vì trận
chiến trước đó Đường Tam đã tiêu hao thật sự quá lớn, hắn nghĩ đến
nguyên nhân tình trạng thân thể, cũng không để ý quá nhiều, đáp ứng một
tiếng, xoay người rời đi.
Cùng với lúc Mã Hồng Tuấn đi khỏi đây,
Đường Tam dùng sức véo bắp chân mình một chút, toàn bộ thân thể hắn đều
đã hơi hơi run rẩy.
Rất đau, giờ khắc này hắn mới hoàn toàn xác nhận, mình không phải đang nằm mơ.
Trong ngực Đường Tam, một nữ hài tử đang lặng yên nằm đó, nữ hài tử này thân không mảnh vải.
Mái tóc đen dài như thác nước cơ hồ bao trùm cả thân thể nàng, da thịt lõa
lồ bên ngoài thì hoàn toàn áp vào trên người Đường Tam, tựa như một con
mèo nhỏ đang gắt gao dựa sát vào hắn.
Cánh tay phải Đường Tam bị tê
chính là bởi vì nàng gối lên, đầu của nàng vùi vào trong lòng Đường Tam, nhìn không rõ gương mặt.Nhưng làn da nhu nộn vô cùng mịn màng, lại đủ
để làm bất cứ nam nhân nào nổi điên.
Đường Tam rõ ràng có thể cảm
giác được, nhiệt độ cơ thể mình đang cấp tốc tăng cao.Hắn là một nam
nhân huyết khí phương cương bình thường, hơn nữa còn là một xử nam, dưới tình huống như thế, phản ứng bản năng cơ hồ xuất hiện đầu tiên.Đây cũng là lý do tại sao thanh âm của hắn trở nên quái dị.
Đường Tam căn bản không rõ, nữ hài tử này xuất hiện trong ngực mình lúc nào, hắn ngủ thật sự rất sâu.Chẳng lẽ là Ngưu Cao an bài? Không, điều này khó có khả
năng.Ngưu Cao tộc trưởng không phải người như thế.Hơn nữa chính mình mới vừa bị thương, hắn như thế nào lại an bài nữ nhân cho mình chứ? Nhưng
là, nếu như không phải hắn an bài, tại sao tại trên giường mình lại có
thêm một người chứ?
Một khắc trước khi tiến vào giấc ngủ, Đường Tam
vẫn cảm giác được bên ngoài có bốn gã tộc nhân Ngự Chi Nhất Tộc vì mình
mà thủ hộ cửa ra vào.Có bọn họ ở đây, ngoại nhân làm sao có thể dễ dàng
tiến vào.
Cảm giác xúc động mãnh liệt không ngừng xâm nhập vào trong
lòng Đường Tam, hắn nhất thời cảnh tỉnh lại, tuyệt không thể để cho dục
vọng chinh phục lý trí, càng không thể có lỗi với Tiểu Vũ.Hắn không chút do dự rút tay phải mình, cố gắng đem tay phải thu hồi lại.Mà thân thể
hắn vừa động, thiếu nữ trong ngực tựa hồ bị bừng tỉnh, "Ưm" một tiếng, chậm rãi ngẩng đầu.
Thân thể cùng Đường Tam thiếp hợp một chỗ tại trong động tác này sinh ra cọ
xát, lại là một trận kích thích kịch liệt, nhưng là, lúc thiếu nữ kia
hoàn toàn ngẩng đầu, dùng cặp mắt tràn ngập sự mờ mịt cùng tinh khiết
nhìn Đường Tam thì, Đường Tam cũng rốt cuộc cũng không thụ được bất cứ
cảm giác kích thích nào, toàn bộ khối óc đã lâm vào trống rỗng.
Đó là một dung nhan tinh xảo tới cực điểm tựa tinh linh, một đôi mắt to đen
láy mang theo vài phần hồng nhạt, tuyệt sắc dung nhan thanh lệ vô song
không cần phấn trang điểm, nhưng hết thảy nhưng lại vẫn như trước là
hoàn mỹ đến thế, lại càng quen thuộc như vậy.
"Tiểu...... Vũ......" Trong giọng nói tràn ngập run rẩy có vẻ có chút khàn khàn, chỉ là trong nháy mắt, đôi mắt Đường Tam đã hoàn toàn trở nên đỏ lựng, cũng đã ươn
ướt.
Đúng vậy, dung nhan vô cùng tinh xảo ấy chỉ thuộc về người mà
trong lòng hắn thương yêu nhất.Có lẽ, ở trên thế giới này còn có thể có
nữ hài tử cùng nàng so sánh.Nhưng là, trong mắt Đường Tam, nàng chính là duy nhất, không người nào có thể sánh bằng.
Cánh tay vốn muốn tránh
ra chợt ôm chặt, đem nàng với vẻ mặt mờ mịt bất lực gắt gao ôm vào trong ngực, phảng phất muốn đem nàng cùng bản thân dung hợp cùng một chỗ.
Cứ việc đã dùng sức tự véo mình, nhưng Đường Tam vẫn là rất sợ, sợ đây chỉ là một giấc mơ mỹ lệ. Ôm Tiểu Vũ đang không có một tấc vải trên người,
trong lòng hắn lúc này lại không có nửa phần tà niệm, chỉ có tình yêu
tràn ngập đến tận cùng...
Ánh mắt Tiểu Vũ như trước là mờ mịt mà ngốc trệ, trong lồng ngực nóng Đường Tam, cánh tay như bạch ngẫu chậm rãi
giơ lên, rất tự nhiên ôm cổ của hắn, thần sắc lại có thêm vài phần không muốn xa rời, nhưng ánh mắt nhưng lại như trước là trống rỗng như vậy.
"Tiểu Vũ..., Tiểu Vũ..., ngươi biết ta nhớ ngươi bao nhiêu không? Tại sao
ngươi khờ như vậy, lại dùng phương pháp hiến tế để cứu ta. Chẳng lẽ
ngươi cho rằng, sau khi mất đi sau, ta còn có ý muốn tiếp tục sinh tồn
hay sao? Nếu như không phải bởi vì ngươi có một cơ hội sống lại ấy, ta
đã đi theo ngươi."
Giọng nói Đường Tam tràn ngập nghẹn ngào, ôm
chặt người mà mình yêu thương nhất trong lòng, trong tâm run rẩy không
ngừng.Ngửi mùi thơm trên mái tóc Tiểu Vũ, cảm giác hạnh phúc chưa từng
có từ trước đến này tràn ngập trong mỗi một góc thân thể.Hắn thà rằng
thời gian vĩnh viễn dừng lại ở một khắc này, vĩnh viễn.
(1) "Dã hỏa" trong "Dã hỏa liệu nguyên" - lửa cháy trên đồng cỏ, "bất tận" nghĩa là "không hết", cả câu này tạm hiểu: lửa cháy (trên đồng cỏ) mà không hết, gió xuân thổi lại bùng.