Thân thể Thiên Nhận Tuyết xuất hiện giữa không trung, từ từ hạ xuống,
sắc mặt có chút khó coi. Đương nhiên không phải là bởi vì bị trọng
thương do Tử Cực Thần Quang của Đường Tam. Tinh thần lực Đường Tam tuy
mạnh, nhưng cảnh giới chênh lệch quá xa, Tử Cực Thần Quang dù sao cũng
không thể nào làm cho thần niệm của Thiên Nhận Tuyết bị thương được.
Chỉ có thể là bởi vì chuyện này, Thiên Nhận Tuyết mới phẫn nộ. Nàng rõ ràng là thần, trong quá trình giao thủ với Đường Tam, đã có một cảm giác bất lực, căn bản không thể nào phát huy ra toàn bộ thực lực của mình, lại
bị Đường Tam phá tan lĩnh vực của mình. Phải biết rằng, đây là lần đầu
tiên nàng thi triển lĩnh vực thần cấp của mình a! Đây rõ ràng không phải là một khởi đầu tốt..
Đường Tam vừa tiến nhập Thiên Sứ lĩnh vực liền nhắm chặt hai mắt, không phải bởi vì hắn cảm giác được thị lực của mình vô dụng trong lĩnh vực thần cấp, rõ ràng là đang ngưng tụ lực chuẩn bị
Tử Cực Thần Quang a!
- Ngươi đã sớm chuẩn bị sử dụng tinh thần lực của ngươi trùng kích ta phải không?
Thiên Nhận Tuyết rơi xuống trước người Đường Tam ngoài ba mươi mét, lạnh lung hỏi. Lúc này, Đường Tam đã giống như một chú dê non, đối với nàng đã
không còn chút gì uy hiếp, mà cây nhang kia cũng chỉ còn một chút đầu
nhang mà thôi. Đương nhiên dưới cảm giác thần niệm của Thiên Nhận Tuyết, khi nào nó sẽ tắt nàng rất rõ ràng, nàng còn có hai vấn đề cuối cùng
muốn hỏi Đường Tam.,
Đường Tam gật gật đầu có chút khinh miệt nhìn Thiên Nhận Tuyết:
- Đúng vậy, ta đã sớm chuẩn bị dùng Tử Cực Thần Quang đối phó ngươi. Theo cách nhìn của ta, ngươi bất kỳ thế nào cũng sẽ không để cho ta dùng
Loạn Phi Phong chuy pháp hoàn toàn thi triển ra hết, tám mươi mốt chuy
chồng lên, lấy lực lượng do ta Tạc Hoàn mà sinh ra, dưới sự trợ giúp của Sát Thần lĩnh vực nắm chắc rất lớn sẽ phá vỡ Thiên Sứ lĩnh vực của
ngươi. Ngươi có hai cái sai lầm, thứ nhất là không phóng thích lĩnh vực
ngay lúc đầu, lập tức công kích bản thể ta, lúc đó là khoảnh khắc mà ta
yếu ớt nhất. Cái thứ hai, ngay cả ta cũng không nghĩ tới. Ngươi là thần, vậy mà phản ứng của ngươi còn quá chậm, Loạn Phi Phong chuy pháp của ta dùng đến cuối cùng ngươi mới phát hiện ra, cho nên ta mới phá khai được lĩnh vực của ngươi. Mặc dù không làm cho ngươi bị thương, nhưng đối với ta bao nhiêu đó cũng là quá đủ.
Thiên Nhận Tuyết giận quá hoá cười:
- Được, được, Đường Tam, ngươi thật là thiên tài, bất quá bây giờ ta đã
không còn ý định muốn thu phục ngươi nữa. Bởi vì ta phát hiện, bản thân
ta không nắm trong tay năng lực của ngươi, cho nên bây giờ ta phải giết
ngươi, để cho sự thông minh tài trí của ngươi sau này không thể áp dụng
trên người ta được nữa. Cây nhang còn chưa cháy hết, đánh cuộc của chúng ta còn chưa tới lúc, bây giờ ta giết ngươi, cũng không phạm quy ước!
Vừa nói, nàng vừa chậm rãi giơ tay phải lên, ngọn lửa màu vàng trong nháy
mắt ngưng tụ thành một thanh Thiên Sứ Chi Kiếm, Thiên Nhận Tuyết chỉ cần nhẹ nhàng vung lên, Đường Tam trước mặt nàng sẽ biến mất khỏi thế giới
này.
- Chờ một chút!
Đường Tam đột nhiên mở miệng nói.
- Ngươi
còn có di ngôn gì sao? Nhang đã sắp tắt, ngươi còn thời gian ba mươi
giây để nói ra lời trăn trối của mình. Tài trí và thực lực của ngươi làm ta cũng phải kính phục bội phần, ta cho ngươi cơ hội đó!
Thiên Nhận
Tuyết cầm Thiên Sứ Chi Kiếm do thần lực ngưng tụ mà thành trên tay, chậm rãi bước từng bước một về phía Đường Tam, tốc độ của nàng rất chậm,
nhưng khi ba mươi giây đã trôi qua, nhất định sẽ tới trước mặt Đường
Tam, xuất ra một kiếm kết liễu.
- Ba mươi giây sao? Thật là cảm ơn
ngươi. Thật ra ta chỉ muốn nói cho ngươi, ta cũng không phải không có
lực đánh trả. Ngươi quên rằng ta thật ra còn có một cái hồn hoàn, ta chỉ muốn tiếp tục đánh cuộc cùng ngươi, bằng vào lực lượng của cái hồn hoàn cuối cùng của ta, có thể phá vỡ thiên sứ phòng ngự của ngươi lúc trước.
- Tức cười, ngươi cho rằng, ta sẽ mắc lừa ngươi sao? Ngươi không cần trì
hoãn thời gian. Được, ngươi bây giờ còn lại hai mươi giây, nếu có thể
phá vỡ phòng ngự của ta, nói không chừng là có thể kiên trì được đến
trước lúc thời gian đánh cuộc chấm dứt. Đến đây đi, cho ta xem ngươi còn công kích gì có thể phá vỡ thiên sứ phòng ngự của ta. Cho dù là thần,
muốn phá vỡ phòng ngự của ta cũng phải dùng thần khí a!
Thiên Nhận
Tuyết lúc này đã giận dữ, sở dĩ nàng không công kích ngay lập tức là vì
muốn ở thời khắc cuối cùng này, trong lúc nàng đã nắm chắc tất cả trong
tay tìm về một chút tôn nghiêm trên người Đường Tam. Nếu Đường Tam không thể phá vỡ phòng ngự của nàng mà bị một kiếm của nàng giết chết, như
vậy, sơ hở trong lòng nàng sẽ giảm đi rất nhiều, cũng là có thể hoàn
toàn lợi dụng tức giận mà giết chết Đường Tam, không để lại hậu hoạn.
Cho nên vừa dứt lời, tầng vỏ trứng màu vàng vừa xuất hiện trên người
nàng lúc nãy lại hiện ra lần nữa, bao trọn thân thể nàng bên trong.
Đường Tam chăm chú gật gật đầu:
- Vậy ngươi phải cẩn thận!
Ánh sáng màu vàng lam bắt đầu khởi động, Đường Tam một lần nữa phóng xuất
võ hồn Lam Ngân Hoàng của mình. Giống như Thiên Nhận Tuyết đã đoán
trước, đúng vậy, Đường Tam còn lực để phát ra một kích cuối cùng. Trước
lúc hắn bùng nổ hồn hoàn thứ tám của Lam Ngân Hoàng đã bị Thiên Sứ Thánh Kiếm đánh trọng thương, nhưng hồn hoàn thứ chín vẫn chưa bị nổ, lúc sau hắn sử dụng lực lượng của Hạo Thiên chuy, bây giờ hắn đang thi triển
chính là hồn hoàn thứ chín của Lam Ngân Hoàng còn sót lại.
Dù cho Tạc Hoàn thì đã sao? Uy lực Tạc Hoàn của Lam Ngân Hoàng còn yếu hơn Hạo
Thiên chuy nhiều, Thiên Nhận Tuyết sao có thể tin được, thân thể Đường
Tam lại đang bị thương nặng, dưới tình huống hồn lực không còn lại bao
nhiêu làm sao phá vỡ được phòng ngự cường đại của nàng đây?
Thần sắc
của Đường Tam trở nên rất tiều tuỵ, Thiên Nhận Tuyết còn cách hắn có
mười lăm mét, thời gian cũng còn lại mười lăm giây. Một giây là một bước đi một thước. Với khoảng cách ngắn ngủi này, giống như tử thần đang vẫy gọi, Thiên Nhận Tuyết hoàn toàn nắm chắc trong tích tắc trước khi cây
nhang cháy hết có thể giết chết Đường Tam.
Ầm----,
Giống như Thiên Nhận Tuyết đã đoán trước, Đường Tam bùng nổ cái hồn hoàn cuối cùng của
hai cái võ hồn của mình. Vừa lúc hồn hoàn thứ chín của Thiên Thanh Ngưu
Mãng bùng nổ, làm cho ánh sáng màu vàng lam hoàn toàn trở ngược về thân
thể Đường Tam. Cùng lúc đó Đường Tam nuốt vào một điểm sáng vàng, chính
là hồn kỹ thứ bảy của Áo Tư Tạp, Kim Đĩnh Kim Thương Dăng, có thể biết
sau đó hắn lại đem đòn sát thủ mà xuất ra. Nếu như có Sử Lai Khắc Thất
Quái quen thuộc với Đường Tam ở đây, nhất định sẽ hiểu rõ công kích mà
Đường Tam muốn sử dụng sắp tới , sợ rằng mới chính là một kích mạnh nhất trong tất cả công kích của hắn. Đáng tiếc, Thiên Nhận Tuyết không quen
thuộc với sinh hoạt và thói quen của Đường Tam, cho nên nàng cũng không
cho rằng Đường Tam còn có thể tạo nên sóng gió gì được nữa
Trong nháy mắt tay phải giơ lên trước người, bùng nổ cái hồn hoàn cuối cùng, Đường Tam rốt cục cũng có lực lượng cho một kích cuối cùng.
Phù một tiếng, Đường Tam phun ra một ngụm máu tươi, do dùng sức quá độ đã làm động đến thương thế, nhưng tay phải của hắn lại nhúng một chút vào trong máu.
Một màn kỳ dị đã xảy ra, màu vàng nhạt trong máu đã thối lui, còn lại
trong tay Đường Tam chỉ có một giọt nước trong suốt không lớn lắm, mà
tay phải Đường Tam lúc này đã hoàn toàn biến thành màu xanh ngọc.
Ngàn vạn lần không nên coi thường một chiêu đơn giản này, nếu không phải
Khống Hạc Cầm Long đã tu luyện đến mức tận cùng, không phải Huyền Ngọc
thủ tu luyện đến mức tận cùng, hắn bây giờ quyết không thể nhúng tay vào máu mà hút Thuỷ nguyên tố trong máu ra, ngưng tụ thành giọt nước trong
tay mình.
Ánh mắt Đường Tam trở nên xa xăm, trong lúc này, Thiên Nhận Tuyết đột nhiên cảm giác được, cả người Đường Tam phảng phất đều biến
thành chỉ còn một tay, mà trong tay đang nắm giữ, cũng chỉ có một giọt
nước kia, cũng không phải là bình thường, mà là dùng nước ngưng tụ lại
thành giọt nước.
Ánh sáng màu vàng lam chợt thu lại, sau đó Đường Tam đương nhiên cũng thu hồi võ hồn Lam Ngân Hoàng của mình.
Đổi lại, là mênh mông sương mù màu trắng từ trong cơ thể xuất ra, hoá thành ba đoá lớn ngưng tụ trên đỉnh đầu hắn. Trong lúc tay phải huy động, đã
dùng giọt nước kia mà dẫn động, tất cả sương mù lúc này đều co rút lại
trong nháy mắt, hoàn toàn rút vào trong giọt nước kia, làm cho giọt nước trong suốt biến thành màu trắng sữa.
Biến hoá trên người Đường Tam
mặc dù nhìn qua có vẻ kỳ dị, nhưng lúc này trong lòng Thiên Nhận Tuyết
càng thêm ổn định. Ngay cả võ hồn của Đường Tam cũng đã thu lại, hắn còn có thể làm ra sóng gió gì được nữa? Lúc này nàng còn cách Đường Tam chỉ có mười thước, Đường Tam thậm chí đã có thể cảm thấy sức nóng toả ra từ ngọn lửa màu vàng trên thân Thiên Sứ Chi Kiếm, ngay cả linh hồn cũng
cảm thấy nóng rực,
Thế nhưng, dường như Đường Tam không hề thấy Thiên Nhận Tuyết đang tiến tới, ánh mắt tiều tuỵ nhìn vào tay mình, cánh tay
như ngọc cùng giọt nước màu trắng sữa.
- Chắc là ngươi sẽ cảm thấy
vinh hạnh, bởi vì đây là lần đầu tiên sau khi ta tới thế giới này, thi
triển năng lực mà ngươi đang thấy!
Nhắm hai mắt lại, lúc này Đường
Tam thật sự nhắm hai mắt lại, khoảnh khắc sau, cả người hắn phảng phất
cũng nhập vào trong một mảng màu trắng, cho dù là Thiên Nhận Tuyết cũng
không thấy rõ động tác của hắn như thế nào, giọt nước màu trắng nhỏ bé
kia đã lặng lẽ biến mất trong tay Đường Tam.
- Quan ---Âm ---Hữu ---Lệ ---
Thiên Nhận Tuyết đang bước tới đột nhiên dừng lại, thần sắc trên mặt nàng
cũng ngưng đọng lại, đôi mắt trợn lên thật to, vẻ mặt hoàn toàn cứng đơ, thậm chí động tác dưới chân còn đang giữ bô dạng đang bước về phía
trước, chính là một bước, nhưng vẫn chưa hoàn toàn bước hết. Thần sắc
không dám tin ấy cuối cùng cũng đã xuất hiện trên vẻ mặt của một cường
giả thần cấp. Thần sắc trên mặt Thiên Nhận Tuyết lúc này là như vậy!
Thân thể Đường Tam khẽ lay động, cả người hoàn toàn dựa vào sự chống đỡ của
bát chu mâu mới có thể đứng vững mà không ngã xuống. Trên mặt hắn không
còn chút huyết sắc, thế nhưng, trong đôi mắt hắn đang toát ra ánh sáng
đầy kiêu hãnh của một người chiến thắng!
Nhang đã tắt. Thế là thời
gian một nén nhang cũng đã hết. Tắt theo nhang, còn có Thiên Sứ Chi Kiếm trong tay Thiên Nhận Tuyết do thần lực biến ảo mà thành, hoá thành từng điểm sáng rồi biến mất.
Nàng từ từ cúi đầu, tràn ngập vẻ khó tin
nhìn xuống trước ngực mình, cái vỏ màu vàng cứng rắn vô kể đã từng ngăn
trở hoàn toàn một kích toàn lực Hạo Thiên chuy của Đường Tam trong trạng thái Tạc Hoàn, lúc này đã có một cái lỗ nhỏ, nhìn qua không có gì đáng
chú ý, thậm chí xung quanh cũng không có chút vết rách nào.
Mà ngay
trên cung trang của nàng, cũng đã thủng một lỗ y như vậy, vị trí của nó
chính là ngay giữa trái tim. Sau lưng, cũng vị trí ấy, cũng đã thủng một lỗ như vậy, hai cái lỗ hoàn toàn thông với nhau, thậm chí mặt sau của
cái vỏ màu vàng cũng xuất hiện cái lỗ như vậy.
Một dòng máu màu vàng
như sợi tơ theo khoé miệng Thiên Nhận Tuyết chảy ra, đúng vậy, trái tim
nàng đã bị xuyên thủng, đã bị giọt nước nhỏ bé màu trắng sữa không có gì đáng chú ý kia xuyên qua! Thiên sứ phòng ngự đã bị phá vỡ, dù chỉ là
một lỗ nhỏ thế kia, nhưng như vậy cũng đã quá đủ rồi. Thiên Nhận Tuyết
chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn Đường Tam, trong mắt nàng lúc này đã ngập
tràn mê hoặc.
- Quan Âm Hữu Lệ? Đây là kỹ năng gì vậy? Ta cũng không cảm giác được khí tức của thần.
Tuy thanh âm của nàng vẫn bình tĩnh, nhưng dòng máu màu vàng nơi khoé miệng vẫn không ngừng chảy. Một kích này vẫn chưa thể lấy mạng của nàng, tuy
rằng trái tim nàng đã bị xuyên thủng, nhưng nàng vẫn sống, nếu như là
người bình thường thì thương thế như thế này đã đưa hắn vào tử địa.
Đường Tam thở dài một tiếng:
- Lực lượng của ta vẫn chưa đủ, nếu không, nó sẽ không xuyên thẳng qua
trái tim ngươi, mà đã nổ tung ở giữa tim ngươi rồi. Dù vậy, tuy ngươi là thần, chỉ sợ cũng đã mất đi nửa cái mạng rồi. Quan Âm Hữu Lệ, nước mắt
của Quan Âm!
- Nước mắt của Quan Âm? Ta chưa bao giờ nghe qua, đây là hồn kỹ do ngươi tự nghĩ ra hay sao?
Thiên Nhận Tuyết nhìn Đường Tam ngơ ngác.
Đường Tam lắc đầu:
- Ta không thể coi nó là hồn kỹ do ta nghĩ ra được, bởi vì ta không có
bản lãnh sáng tạo ra kỹ năng thần kỳ như thế. Ta chỉ có thể cho ngươi
biết, đây là đệ nhất hồn kỹ của Đường môn ta, ám khí xếp thứ nhất của
Đường môn.
Đúng vậy, giọt nước xuyên qua thiên sứ phòng ngự, cũng
xuyên qua trái tim Thiên Nhận Tuyết chính là Quan Âm Hữu Lệ vĩnh viễn
xếp thứ nhất trong Huyền Thiên Bảo Lục Ám Khí Bách Giải. Ngay cả Quan Âm Bồ Tát cũng phải rơi nước mắt, đây là ám khí kinh khủng đến mức nào!
Sử dụng Quan Âm Hữu Lệ có vô số điều kiện bắt buộc, Huyền Ngọc thủ, Khống
Hạc Cầm Long, Quỷ Ảnh Mê Tung toàn bộ phải tu luyện đến đỉnh điểm, đồng
thời, Huyền Thiên công phải đạt tới cảnh giới cao nhất là Tam Hoa Tụ
Đỉnh. Đồng thời, còn có rất nhiều yêu cầu khác, phát ra một kích, coi
như rút hết tất cả lực lượng, đó là một kích ngưng tụ toàn bộ thân tâm.
Sự ảo diệu trong Quan Âm Hữu Lệ, dù là Đường Tam cũng không có cách nào
hiểu rõ, tối đa hắn chỉ biết cách sử dụng thủ pháp này, nhưng cũng không biết nguyên lý của Quan Âm Hữu Lệ. Đây là ám khí cực mạnh của Đường
môn, là đệ nhất thủ pháp hơn xa tất cả những gì gọi là thủ pháp!
Không cần đến võ hồn, đòn sát thủ cuối cùng của Đường Tam, chính là giọt Quan Âm Hữu Lệ này. Lúc trước sở dĩ hắn không sử dụng hồn kỹ thứ chín của
Lam Ngân Hoàng, không phải là hắn không có cách nào sử dụng, mà vì nó
chính là một cái hồn hoàn mạnh nhất hắn dành để dùng phương pháp Tạc
Hoàn lấy lực lượng để mà thi triển Quan Âm Hữu Lệ. Đây là nước cờ cuối
cùng của hắn, nếu như tất cả cố gắng trước đó đều không thể ngăn cản
Thiên Nhận Tuyết, thì Quan Âm Hữu Lệ chính là một kích để cho hai bên
cùng chết của hắn!
Đường Tam thành công rồi! Lần đầu tiên dùng Quan
Âm Hữu Lệ hắn đã thành công, thân thể suy yếu căn bản không cách nào ảnh hưởng đến nội tâm của hắn. Như ở thế giới trước, giống như lúc hắn chế
tạo ra miếng Phật Nộ Đường Liên đầu tiên, lúc này cảm giác trong lòng
hắn không thể nào diễn tả được bằng lời, tựa hồ trong khoảnh khắc có
chết đi, cũng là đáng giá! Đường Tam vẫn còn nhớ rất rõ, ở thế giới
trước, cho dù là Đường môn tông chủ, tối đa cũng chỉ có thể sử dụng một
kích của ám khí xếp thứ hai là Bồ Đề Huyết mà thôi, căn bản là không có
ai có thể xuất ra Quan Âm Hữu Lệ. Thế nhưng mình đã thành công, cho đến
giờ phút này, Đường Tam mới có thể hoàn toàn khẳng định, mình đã tới
đỉnh cao nhất của Đường môn.
Ai nói kỹ năng của người không thể làm
bị thương thần? Quan Âm Hữu Lệ không phải đã hoàn thành quá trình phá
thần rồi sao? Dù là không có Kim Đĩnh Kim Thương Dăng tăng phúc gấp đôi
cho lực công kích, Đường Tam cũng có thể khẳng định, Quan Âm Hữu Lệ cũng có thể phá tan thiên sứ phòng ngự của Thiên Nhận Tuyết. Miêu tả về Quan Âm Hữu Lệ, chỉ có một câu:" Vô thị phòng ngự, vĩnh bất lạc không!". (Không cần biết phòng ngự đến mức nào, cũng không bao giờ sai đích!).
Chỉ tám chữ đơn giản, nhưng lại nói lên đầy đủ Quan Âm Hữu Lệ là một kỹ năng như thế nào.
Đường Tam rất muốn cười to thoải mái, đáng tiếc, ngay cả khí lực để cười bây giờ hắn cũng không còn đủ.
- Ám khí xếp thứ nhất của Đường môn?
Trên người Thiên Nhận Tuyết một lần nữa xuất hiện ánh sáng vàng, dòng máu
màu vàng đang chảy trên khoé miệng đã ngưng lại, nhìn Đường Tam, trong
đôi mắt nàng lộ ra tình cảm vô cùng phức tạp. Cho dù đã trọng thương,
nàng vẫn còn lực lượng tuyệt đối cường đại như trước, lòng nàng đang do
dự, không biết có nên vi phạm quy ước đánh cuộc mà lập tức giết chết
Đường Tam hay không!
- Như vậy, có phải Đường Môn là vị thần để lại
truyền thừa hay không? Nếu không phải, tại sao ngươi có thể thi triển ra kỹ năng mà ngay cả thần cũng không thể nào ngăn cản nổi? Nhất định là
thần để lại rồi!
Thiên Nhận Tuyết thì thào.
- Không!
Đường Tam nói một cách cương quyết:
- Đây không phải là lực lượng của thần, mà là trí tuệ của con người, đã
trải qua vô số đời tổ tiên của Đường môn, ngưng tụ toàn bộ lực lượng trí tuệ của bọn họ.
Nói tới đây, trên khuôn mặt tái nhợt của Đường Tam
tràn đầy niềm kiêu hãnh, khiến Thiên Nhận Tuyết nhìn thấy cũng không
khỏi ngẩn ngơ.
Ánh sáng màu vàng nhạt lưu chuyển trên người Thiên
Nhận Tuyết, sắc mặt nàng càng trở nên âm u bất định, mấy lần muốn giơ
tay lên, nhưng cuối cùng không làm như vậy.
Hít sâu một hơi, thoáng nhìn qua cây nhang đã tắt cách đó không xa, Thiên Nhận Tuyết giống như mạnh mẽ hạ quyết tâm:
- Ngươi hãy đi đi, thừa dịp ta còn chưa đổi ý, đi ngay lập tức! Ba ngày,
theo quy ước đánh cuộc, ngươi chỉ có thời gian ba ngày để mà chạy trốn.
Ta không cần ngươi thần phục, sau ba ngày, ta sẽ dốc hết toàn lực mà
đuổi giết ngươi, sẽ sử dụng toàn bộ lực lượng của Thiên Sứ Chi Thần,
cũng kể cả lực lượng của thần khí. Ngươi chỉ có ba ngày!
Thân thể
Đường Tam chấn động. Thắng rồi! Chính mình đã thật sự thắng rồi! Không
chỉ là thắng cuộc trận này, cũng là thắng được tâm của Thiên Nhận Tuyết, so với trận chiến đấu này còn quan trọng hơn chính là, cách đây một
ngày một đêm, phán đoán của mình về thái độ và tính cách của Thiên Nhận
Tuyết nếu có nửa phần sai lầm, như vậy, bây giờ mình chỉ còn là một cỗ
thi thể mà thôi.
- Cảm tạ ngươi! Thật ra, ngươi có rất nhiều cơ hội
có thể giết ta, nhưng ngươi vẫn cho ta cơ hội. Mặc dù ta không hiểu tại
sao, nhưng là ta may mắn. Thiên Nhận Tuyết, nếu có một ngày ngươi thật
sự thua dưới tay ta, ta nhất định sẽ tha chết cho ngươi một lần!
Đường Tam bình tĩnh nói với Thiên Nhận Tuyết, thần sắc của hắn cực kỳ chân
thật. Tuy rằng lúc này hắn đã suy yếu, thế nhưng nhìn thần sắc của hắn,
Thiên Nhận Tuyết cũng có thể cảm nhận được rõ ràng sự tự tin mạnh mẽ mà
chân thật của Đường Tam.
- Ngươi hãy suy nghĩ cho cẩn thận ba ngày
sau làm sao có thể đối phó với sự đuổi giết toàn lực của ta đi! Ngươi
rất thông minh, thậm chí là hồn sư xuất sắc nhất trong khống chế hệ hồn
sư mà ta đã gặp. Thế nhưng, lúc mà lực lượng tuyệt đối phủ xuống, cho dù kế sách của ngươi có tốt hơn đi nữa, cũng không hề có tác dụng. Sức
người thì có hạn, mà thần thì không có giới hạn. Đường Tam, trước sau
hai lần ta đã để cho ngươi chạy thoát, nhưng ngươi cũng đã dạy ta rất
nhiều. Đối mặt với địch nhân, tuyệt không thể để cho đối phương bất cứ
cơ hội nào, ta còn phải cảm ơn ngươi mới đúng!
Đường Tam lạnh nhạt cười:
-Có một điểm ngươi nói sai rồi, lực lượng của thần cũng không phải là vô
tận, thần lực dùng mãi cũng phải có lúc hết. Lần sau gặp lại, ta muốn
thấy thần lực chân chính của ngươi. Hẹn gặp lại!
Nhìn thoáng qua Hải
Thần Tam Xoa Kích đang cắm ở xa xa trên mặt đất một cách đầy lưu luyến,
Đường Tam cắn răng, hắn biết rằng, mình không có cơ hội lấy lại thần khí này, Thiên Nhận Tuyết cũng sẽ không cho phép mình lấy nó đi, có thể làm được như bây giờ, đã hoàn toàn cạn kiệt tất cả năng lượng của mình. Hắn xoay người, thân thể hơi cúi một cách khó khăn, cố nén cảm giác choáng
váng kịch liệt, huy động bát chu mâu thật nhanh rồi chạy đi.
Ngay lúc Đường Tam rời đi, trong lòng hắn đương nhiên nghĩ, nếu như sớm biết gặp đối thủ mạnh như vậy, đã bảo Tiểu Áo làm thêm vài con sâu róm cùng một
mớ Kim Đĩnh Kim Thương Dăng rồi!
Thân ảnh của Đường Tam dần dần biến
mất khỏi tầm mắt của Thiên Nhận Tuyết, qua một hồi lâu, Thiên Nhận Tuyết rốt cục không nhịn được, oà một cái, phun ra một ngụm máu tươi màu
vàng, phù một tiếng, trực tiếp ngồi trên mặt đất, nhưng trên mặt nàng đã toát ra một nụ cười quái dị.
- Đường Tam a Đường Tam! Ngươi thông
minh như vậy, cuối cùng cũng có điểm sai lầm. Ta tin tưởng ngươi nhất
định là lần đầu tiên sử dụng kỹ năng này, dĩ nhiên cũng không biết được
uy lực chân chính của nó. Đúng vậy, nó đã xuyên thủng trái tim ta, chính là, trái tim ta cũng đã thật sự bị phá nát. Nếu ngươi có thể ngưng tụ
thêm một phần thần lực, nói không chừng đã có thể thật sự giết được ta!
Quan Âm Hữu Lệ xuyên qua trái tim nàng, trái tim nổ mạnh, tâm mạch vỡ nát,
cho dù Thiên Nhận Tuyết là cường giả thần cấp, lúc này căn bản cũng
không còn lực lượng để động thủ lần nữa. Toàn bộ thần lực của nàng cũng
đều ngưng tụ ở trái tim mình, mô phỏng ra một trái tim để chống đỡ cho
thân thể. Lực lượng của thần mặc dù cường đại, nhưng trái tim vẫn quan
trọng như thường, với lực lượng của nàng, ít nhất phải ba ngày mới có
thể chữa lành trái tim. Lúc trước làm ra đủ kiểu do dự, đều là do Thiên
Nhận Tuyết muốn gạt Đường Tam, nàng không hy vọng Đường Tam chứng kiến
mình bị thương nặng như vậy mà thôi. Uy lực của Quan Âm Hữu Lệ, chỉ có
chân chính nhận thức mới có thể rõ, Thiên Nhận Tuyết tin tưởng, nếu mình không phải là thần, căn bản không thể nào sống sót dưới một kích ấy.
Thế nhưng nàng cũng hạ quyết tâm, tuyệt không cho Đường Tam cơ hội thi
triển ra một chiêu như vậy nữa, Quan Âm Hữu Lệ cần phải có thời gian
ngưng tụ lực, đồng thời, lần sau gặp lại Đường Tam mình nhất định mặc
Thiên Sứ Thần Trang.
- Cám ơn ngươi đã nói cho ta biết!"
Đúng
lúc này, thanh âm Đường Tam đột nhiên truyền đến từ phía sau Thiên Nhận
Tuyết. Thiên Nhận Tuyết chấn động, đột nhiên quay đầu lại, đã thấy Đường Tam không biết từ lúc nào đã đứng bên cạnh Hải Thần Tam Xoa Kích, một
tay hắn đang nắm lấy Hải Thần Tam Xoa Kích.
Làm sao Đường Tam lại cam tâm bỏ đi như vậy được? Hắn đã sớm coi Hải Thần Tam Xoa Kích như người
bạn tốt nhất của mình, đó là vinh quang của Hải Thần, dù mình có thể giữ được mạng sống, nhưng lại từ bỏ phần vinh quang này, như vậy, Đường Tam biết rằng, chính mình vĩnh viễn cũng không thể kế thừa Hải Thần thần
vị.
Cho nên, sau khi đi khỏi tầm mắt của Thiên Nhận Tuyết, hắn phóng
xuất ra Hãn Hải Hộ Thân Tráo, lợi dụng năng lực ẩn thân lặng lẽ lần mò
quay trở lại, hy vọng vào khả năng vạn nhất, từ phía sau đến gần thần
khí của mình.
Cũng vừa lúc hắn đi tới bên cạnh Hải Thần Tam Xoa Kích, nghe được thanh âm lầu bầu của Thiên Nhận Tuyết, lúc này hắn mới lên
tiếng.
Thiên Nhận Tuyết giật mình kinh sợ nhìn Đường Tam, không có
Hải Thần Tam Xoa Kích, hắn đã khó đối phó như vậy, nếu để cho hắn lấy
lại Hải Thần Tam Xoa Kích, sẽ xuất hiện tình trạng như thế nào, Thiên
Nhận Tuyết thực sự không dám nghĩ tới.
- Không nên kích động, ngàn
vạn lần không nên kích động. Trái tim phá nát chính là chuyện lớn, bằng
vào thần lực của ngươi chậm rãi mà chữa trị đi! Ngươi phải biết rằng mặc dù hiện tại ngươi cũng còn đủ lực lượng giết ta, nhưng ngươi cũng chỉ
sợ sẽ không duy trì nổi, cho dù không chết, thương thế cũng sẽ không thể nào chữa khỏi. Chi bằng tuân thủ đánh cuộc đi, chúng ta ba ngày sau gặp lại!
Từ sau khi gặp Thiên Nhận Tuyết đến bây giờ, trên mặt Đường Tam lần đầu tiên lộ vẻ tươi cười, nhìn Thiên Nhận Tuyết gật gật đầu, lặng
yên xoay người. Lúc này trông hắn thật là tiêu sái.
Hắn không có công kích Thiên Nhận Tuyết, không chỉ là bởi vì lúc này hắn đang suy yếu,
hắn càng hiểu rõ, Thiên Nhận Tuyết vẫn còn đủ năng lực để giết chết
mình. Cho nên, sau đó hắn vẫn duy trì tỉnh táo, không có chút lòng tham, liền xoay người bỏ đi.
Nhìn theo bóng Đường Tam dần dần đi khuất,
Thiên Nhận Tuyết suýt nữa lại phun ra một ngụm máu tươi. Gặp Đường Tam
trong Tinh Đấu đại sâm lâm, là lần thứ hai nàng đấu với Đường Tam, so
sánh với lần trước, thực lực vẫn kém hơn, thế nhưng, chính mình vẫn là
thua, Đường Tam mặc dù cũng bị trọng thương, thế nhưng mình vẫn thua như lần trước! Nàng không cam tâm, nàng thật sự không cam tâm!
Ba ngày, Đường Tam, ta muốn xem thử, trong ba ngày, ngươi có thể chạy xa bao nhiêu đây!
Nghiến chặt hàm răng, Thiên Nhận Tuyết nhắm hai mắt lại, bắt đầu chữa trị trái tim của mình.
Đường Tam rất thoả mãn, vừa ăn vài cây đại hương tràng, vừa phi hành ra khỏi
Tinh Đấu đại sâm lâm. Lúc này thân thể hắn rất suy yếu, không cách nào
phi hành, nhưng năng lực chữa trị của bản thân sau khi có hiệu quả của
mấy cây Khôi Phục Đại Hương Tràng đã bắt đầu chữa trị rất nhanh. Đường
Tam tin tưởng, không cần nhiều thời gian lắm, mình đã có thể khôi phục
lại bình thường. Ba ngày cũng đủ cho mình làm được rất nhiều chuyện, trì hoãn được ba ngày này mới có thể làm được.
Nắm chặt Hải Thần Tam Xoa Kích, chưa bao giờ hắn tràn ngập cảm tình đối với Hải Thần Tam Xoa Kích như bây giờ, mất rồi lấy lại được, cảm giác hài hoà càng trở nên mãnh
liệt. Đường Tam thầm thề trong lòng, bất luận gặp phải khó khăn gì, hắn
nhất định sẽ không bao giờ để cho Hải Thần Tam Xoa Kích rời khỏi tay
mình nữa.
Hải Thần Tam Xoa Kích dường như cũng cảm nhận được tâm ý
của Đường Tam, cảm giác ấm áp từ trong thân kích ngăm đen truyền vào
trong cơ thể Đường Tam. Năng lực khôi phục của thân thể cường hãn của
Đường Tam dưới sự chữa trị của hồn cốt Lam Ngân Hoàng xương đùi phải
càng khôi phục nhanh hơn nữa.
Năm canh giờ sau, Đường Tam rốt cục đã
ra khỏi Tinh Đấu đại sâm lâm, nếu như trong trạng thái mạnh mẽ như bình
thường, hắn chỉ cần ba canh giờ là đã ra khỏi. Nếu như phi hành, thậm
chí còn nhanh hơn nữa, thế nhưng trạng thái của hắn lúc này thật sự quá
kém, mất năm canh giờ là hắn đã dùng hết toàn lực.
Bất quá, trong quá trình năm canh giờ đi đường, thương thế của hắn cũng đã khôi phục ba,
bốn thành hồn lực, Đường Tam vui mừng lẫn sợ hãi phát hiện, hồn lực của
mình tựa hồ tăng vọt. Mặc dù lúc này hắn còn chưa hoàn toàn khôi phục
lại, nhưng hắn cơ hồ có thể khẳng định, chính mình đã đột phá cửa ải
chín mươi sáu cấp, tiến nhập thành công vào một cảnh giới mới. Phải biết rằng, chín mươi lăm đến chín mươi sáu cấp, mặc dù chỉ chênh lệch có một cấp, nhưng hồn lực lại chênh lệch gấp đôi a!
Hồn hoàn toàn thân phá
tan phải qua ba ngày mới khôi phục lại, ba ngày này cũng là ba ngày
Đường Tam phải dốc toàn lực chạy trốn. Lúc này phát hiện hồn lực tiếp
tục đột phá, hiển nhiên đối với việc ba ngày sau có thể chạy thoát khỏi
sự đuổi giết của Thiên Nhận Tuyết hay không đã thêm một phần cân lượng.
Đương nhiên, Đường Tam tuyệt đối không tự tin cho rằng mình có thể chống lại
Thiên Nhận Tuyết, hắn không biết Thiên Nhận Tuyết có thần khí gì, nhưng
Thiên Sứ Thần Trang khẳng định là có. Đó chính là sáu khối hồn cốt tiến
nhập thần cấp, uy lực ẩn chứa trong đó tới mức nào hẳn có thể tưởng
tượng được. Sau khi Đường Tam thắng cuộc, cũng đã hạ quyết tâm, trước
khi mình thành thần, tuyệt đối không trực tiếp đối mặt cùng Thiên Nhận
Tuyết. Đã thiệt thòi với mình nhiều như vậy, Thiên Nhận Tuyết tuyệt đối
sẽ không cho mình bất cứ cơ hội nào cả.
Ra khỏi Tinh Đấu đại sâm lâm, Đường Tam đi thêm chừng mười dặm nữa rồi ngừng lại, bắt đầu tu luyện,
nơi này hẳn là đã ra khỏi phạm vi thần niệm của Thiên Nhận Tuyết. Bởi vì không muốn phí công dã tràng xe cát, muốn thật sự không bị nàng giết
chết ba ngày sau, tốc độ như hiện tại là không được. Mà từ nơi này đến
bờ biển còn một đoạn đường không ngắn chút nào, phải khôi phục toàn bộ
thực lực, mới có thể trong vòng ba ngày chạy tới điểm hẹn, hội họp cùng
đồng bọn của mình. Một khi vào trong đại hải, đối với mình như cá gặp
nước, chim thẳng cánh bay lên trời cao, dù nàng có thật sự tìm được
mình, chiến đấu với nàng trong đại hải, sẽ có ưu thế hơn ở Tinh Đấu đại
sâm lâm rất nhiều. Người thừa kế của Hải Thần mà còn bị đối thủ giết
chết trong đại hải, như vậy mình đã không còn xứng đáng kế thừa Hải Thần thần vị rồi.
Khoanh chân ngồi xuống, lúc này Đường Tam cũng không
còn thói quen như trước, đem Hải Thần Tam Xoa Kích cắm ở bên cạnh, mà là gác ngang trên hai chân mình, hắn lúc nào cũng muốn cảm nhận được sự
tồn tại của ông bạn này.
Nhắm hai mắt lại, Đường Tam trực tiếp tiến
vào trong trạng thái tu luyện. Khi hắn quan sát bên trong cơ thể, trên
mặt không khỏi toát ra một tia cười khổ, không quan sát cẩn thận thì
không phát hiện, không ngờ thân thể mình lại bị tàn phá đến mức này. Nếu không nhờ lực lượng của bát chu mâu thần cấp cho đến hồn cốt Lam Ngân
Hoàng đùi phải cùng Hải Thần Tam Xoa Kích chống đỡ, chỉ sợ đã sớm ngã
xuống rồi!
Hôm nay là lần đầu tiên Đường Tam Tạc Hoàn, hắn đã được
hưởng thụ nguyên vẹn uy lực do Tạc Hoàn mang lại, thế nhưng sau khi Tạc
Hoàn, tác dụng phụ của nó cũng đã hiện ra. Đầu tiên là suy yếu, tốc độ
khôi phục hồn lực chỉ còn một phần năm so với bình thường, cảm giác suy
yếu không ngừng truyền lại làm cho người ta suýt nổi điên lên.
Không
còn hồn hoàn, thuộc tính của bản thân cũng suy yếu rất nhiều, chuyện này ảnh hưởng đến tốc độ khôi phục thân thể. Mà lúc này kinh mạch trong cơ
thể Đường Tam tổn thương rất nặng, nặng hơn sau khi hấp thu hồn hoàn của ba huynh đệ Thiên Quân Nghĩ Hoàng, ít nhất có ba trong năm kinh mạch
xuất hiện tổn hại với mức bất đồng. Bởi vì hắn lúc này không còn đủ hồn
lực, kỹ năng " dã hoả thiêu bất tẫn, xuân phong xuy hựu sanh" mặc dù tạo ra tác dụng chữa trị rất mạnh, nhưng tốc độ lại chậm hơn nhiều.
Cẩn thận kiểm tra tình trạng của thân thể mình, Đường Tam vừa bắt đầu ngưng thần tu luyện, nhưng trái tim hắn cũng vừa trĩu nặng. Hắn biết rằng,
với trạng thái trước mắt của mình, muốn khôi lục lại toàn lực, ít nhất
phải mất thời gian một ngày rưỡi, còn lại một ngày rưỡi, cho dù mình
liều mạng phi hành, cũng không thể nào chạy tới bờ biển được. Nói cách
khác, bất kỳ thế nào, chính mình đều có thể bị Thiên Nhận Tuyết đuổi
kịp. Tuy rằng năng lực ẩn thân của Hãn Hải Hộ Thân Tráo thật sự thần kỳ, nhưng Đường Tam lại biết lúc trước mình có thể lẻn tới sau lưng Thiên
Nhận Tuyết mà không bị nàng phát hiện, đó là bởi vì trái tim của nàng
đang bị phá nát, đang trong trạng thái suy yếu. Mà đến lúc nàng truy
đuổi mình ba ngày sau, sẽ sử dụng toàn bộ thực lực và thần khí của Thiên Sứ Chi Thần, đến lúc đó, mình có thể ẩn trốn mà không bị phát hiện
trong lúc nàng đuổi giết hay không còn rất khó nói. Đường Tam có thể
khẳng định, Thiên Nhận Tuyết nhất định có phương pháp truy tung của
nàng.
Tuy rằng như thế, hắn cũng không có cách lựa chọn nào khác,chỉ
có thể ngồi xuống lẳng lặng mà tu luyện. Hắn hiện tại thầm nghĩ, trong
thời gian ba ngày, mình càng đến gần đại hải thì càng an toàn.
Đường
Tam rất thông minh, thế nhưng Thiên Nhận Tuyết đánh giá hắn lại quên đi
một điểm, đó chính là sự tỉnh táo của hắn. Trải qua hai đời, trên thực
tế tuổi hắn đã hơn năm mươi tuổi, tâm tính bạn cùng tuổi so với hắn còn
xa mới bằng được.
Sauk hi Đại Sư thu nhận hắn làm đồ đệ, hai chữ đầu
tiên dạy cho hắn chính là lãnh tĩnh( lạnh lùng tỉnh táo), làm một gã
khống chế hệ hồn sư, nếu không thể duy trì một trái tim tỉnh táo, như
vậy vĩnh viễn cũng không thể thành công.
Cho nên, lúc Đường Tam càng
gặp nguy cơ, hắn lại càng tỉnh táo, dù cho Thái Sơn sụp đổ ngay trước
mắt mà mặt vẫn không đổi sắc, mới có thể vào lúc gặp nguy hiểm, dùng lực ngăn chặn cơn sóng dữ, làm những chuyện mà người bình thường không thể
nào làm được, sáng tạo nên kỳ tích.
Bởi vậy, cho dù tình hình trước
mặt không được tươi sáng, Đường Tam vẫn tỉnh táo như thường, yên lặng mà tu luyện, dùng hết khả năng chữa trị trạng thái thân thể mình, khôi
phục thân thể từng chút một mà không nóng lòng muốn nhanh chóng thành
công. Bởi vì hắn biết rằng, mình tuyệt đối không thể sai lầm, nếu không
sẽ thật sự xong, ngay cả cơ hội cuối cùng cũng sẽ đánh mất.