Mà ngay sau một khắc, hắn phảng phất nghe được một âm thanh vỡ tan thanh thúy, ngay sau đó, cỗ nhiệt lưu nọ tản ra một cách điên cuồng, lại dung hợp. Dung hợp vào trong một cỗ khí lưu màu nhũ trắng. Vốn là dòng suối
nhỏ uốn lượn trong nháy mắt biến thành dòng sông nhỏ, tông tông chảy
xuôi, chỗ nó chảy qua, nóng cháy và thống khổ biến mất, chỉ còn lại sự
thoải mái.
Thành công rồi, cảm giác mừng như điên lại phủ xuống, cảm
giác đổ vỡ này đối với Đường Tam không có gì quen thuộc hơn, nó rõ ràng
là cảm giác bình cảnh của Huyền Thiên Công đệ nhất trọng thiên bị phá
vỡ, nội lực cùng hồn hoàn dung hợp làm một chỗ, biến thành một cỗ lực
lượng càng cường đại, trong một thời gian ngắn, nhanh chóng di chuyển
vài vòng trong kinh mạch của cơ thể, sau đó lại chảy vào đan điền của
mình.
Giống như dự đoán của Đường Tam như vậy, đi tới cái thế giới
này, Huyền Thiên Công của hắn vô hình trung đã cùng hồn lực của hồn sư
hình thành một loại khế hợp kì dị. Mỗi một trọng của Huyền Thiên Công
đối ứng với một cái xưng hào của Hồn sư. Đạt được cái hồn hoàn đầu tiên, hắn rút cục đột phá bình cảnh của Huyền Thiên Công đệ nhất trọng.
Đương nhiên, lực lượng của hắn tuyệt không đơn giản chỉ là tiến vào Huyền
Thiên Công đệ nhị trọng, hắn còn có lực lượng của vũ hồn mà Đường môn
không có, cùng với kỹ năng mà hồn hoàn đầu tiên mang đến.
Cảm giác
thoải mái sau khi hấp thu hồn hoàn là không thể dùng ngôn ngữ để hình
dung, phảng phất như không chịu lực hút mà hòa trộn vào trong đám mây,
lại phảng phất như tiến vào đỉnh của cực lạc. Toàn thân, ba vạn sáu ngàn lỗ chân lông đều bị mở ra, tham lam hít thở không khí, chất biến làm
thân thể Đường Tam đã phát sinh kỳ dị biến hóa.
Đường Tam tận lực làm dịu đi tâm tình kích động của mình, đột phá của Huyền Thiên công với sự trợ giúp của hồn hoàn đã nói cho hắn phương hướng phát triển sau này,
hắn biết, bất luận như thế nào, cuộc đời của mình ở cái thế giới này, sợ rằng rốt cuộc không cách nào phân khai với vũ hồn. Hồn lực là nội lực
của Huyền Thiên Công, nội lực cũng chính là hồn lực. Chính mình nhất
định phải đi lên con đường của Hồn sư. Đương nhiên, hắn là thuộc loại
Hồn sư của Đường môn.
Khi Đường Tam chậm rãi mở hai mắt thì sắc trời
đã rạng lên, sinh cơ mà một ngày mới mang đến phảng phất như đang kêu
gọi thân thể hắn.
Đường Tam cúi đầu nhìn thân thể mình, hắn phát
hiện, thân thể mình tựu hồ bởi vì có được hồn hoàn nên đã sinh ra một
chút biến hóa, vốn vóc người gầy nhỏ tựa hồ cao hơn một ít, bả vai cũng
rộng hơn vài phần, trên da càng hơn một tầng sáng bóng oánh nhuận
Trong lúc giơ tay nhấc chân, cảm giác lực lượng tràn ngập, nhẹ nhàng mà thư
thích, không cần chủ tâm thử nghiệm, hắn cũng biết, không chỉ nội lực
của mình đột phá bình cảnh, phương diện kỹ năng của thân thể cũng tại
hồn hoàn của trăm năm Mạn đà la xà tác dụng đạt tới đại phúc độ gia
tăng.
"Sư phụ." Sau khi tỉnh táo, điều đầu tiên Đường Tam nghĩ đến là Đại sư, hắn nóng lòng nói cho Đại sư, hồn thú giống lý luận của
Đại sư đã thành công. Trong cả quá trình dung hợp, mặc dù cũng phải thừa nhận không nhỏ thống khổ, nhưng không có cảm giác xung đột gì.
Khi ánh mắt hắn tìm được Đại sư thì không nhịn được chấn động
Đại sư nằm trên mặt đất, thân thể tựa hồ cứng ngắc, không nhúc nhích. Xung
quanh hắn cùng Đại sư, phấn hùng hoàng vây tròn xung quanh, tình huống
giống như nơi cắm trại trước.
"Sư phụ, người làm sao vậy?" Trong lòng Đường Tam khẩn trương, chuyển thân, đi tới bên người Đại sư, đỡ thân thể hắn ngồi lên.
Thấy mặt của Đại sư, Đường Tam bật thốt lên: "Độc."
Trên khuôn mặt vốn cứng ngắc của Đại sư hắc khí vờn quanh, hít khí vào thì
nhiều mà khí xuất thì ít, thân thể cứng cứng, đã mất đi tất cả cảm giác.
"Sư phụ như thế nào lại trúng độc vậy?" Mang theo nghi vấn, Đường Tam đột nhiên cảm giác được thân thể Đại sư
có chút dị thường, nhanh chóng giật ống tay áo trên tay phải của hắn.
Chỉ thấy cánh tay phải của Đại sư đã phình hơn gấp ba so với bình thường,
toàn bộ da tay bị biến thành mà tím sáng, cũng may ở cuối cánh tay buộc
chặt một dây vải, hiển nhiên sau khi Đại sư phát hiện mình trúng độc thì tự sơ cứu. Mặc dù như thế, dưới tình huống đại bộ phận độc tố không có
lan tràn, nhưng hắn lại vẫn hôn mê, có thể thấy được độc tố này bá đạo
như thế nào.
Trong đầu linh quang chợt lóe, Đường Tam đột nhiên hiểu
được nguyên do mà Đại sư trúng độc. Lúc trước, trong khi hắn cùng với
Đại sư bị Mạn đà la xà truy sát, vũ hồn La tam pháo của Đại sư từng bị
Mạn đà la xà cắn một cái. Đúng là cắn vào chân trước bên phải của La tam pháo, lúc ấy bị Đại sư nhanh chóng thu về. thú vũ hồn cùng túc chủ là
một thể, sợ rằng thú vũ hồn biến dị của Đại sư cũng giống như vậy. Vũ
hồn trúng độc, tương đương với túc chủ cũng trúng độc. Mà đại sư lại một tâm giúp hắn hấp thu hồn hoàn, một chút cũng không để ý tới an nguy của bản thân, đợi sau khi mình tiến vào trạng thái tu luyện, hồn lực của
hắn không khắc chế được độc tố nên độc tố phát tác.
Tương đối mà nói, tại phương diện này thì Khí vũ hồn tương đối có ưu thế, Khí vũ hồn bị
dính độc tố sẽ không ảnh hưởng tới thân của túc chủ.
"May la sư phụ ngăn chặn độc tính lan tràn, nếu không ta cũng không có biện pháp nữa." Sau khi Đường Tam sờ sờ mạch ở tay trái Đại sư, âm thâm thở phào nhẹ nhõm. Độc tố chưa công tâm, còn kịp cứu.
Xuất thân Đường môn, đối với việc xử lí độc thương hắn rất rõ ràng. Lúc này, hắn cũng bất chấp là ngọn lửa có dẫn hồn thú tới hay không, nhanh chóng từ xung quanh nhặt một ít nhánh cây và lá cây khô, dụng hỏa chiết tử
đốt lên một đống lửa, sau đó xé rách ống tay áo trên tay phải Đại sư,
dùng đoản kiếm mà Đại sư cho hắn đào một cái hố trên đất, sau đó lấy
nước rửa sạch thân kiếm.
Đống lửa dần dần cháy mạnh lên, sau khi
Đường Tam mang đoản kiếm hơ trên đống lửa, lúc này mới kéo thân thể Đại
sư tới gần cái hố nhỏ, để tay phải của hắn vào trong hố.
Hít một hơi thật sâu, cổ tay Đường Tam vừa lộn, liên tiếp ba kiếm, phân biệt cắt tại mạch môn, khuỷu tay và nách của Đại sư.
Nhất thời, ba cỗ máu màu tím đen mang theo nồng nặc tinh khí và nhàn nhạt
trà hương bắn ra, như ba con sông nhỏ chảy vào trong hố.
Chương 41: Đệ Nhất Hồn Hoàn Kỹ Năng (2)
Dịch: anhdendem
Một tay Đường Tam đặt trước ngực Đại sư, thúc dục nội lực của Huyền Thiên
Công vừa mới tăng lên xuất ra, tay trái điểm liên tiếp, phong trụ bốn
kinh mạch ở ngực Đại sư để độc không lan tràn, đồng thời, tay phải bắt
đầu xoa trước ngực Đại sư, bằng vào nội lực thúc dục khí huyết trong cơ
thể Đại sư vận hành. Mang độc tố chậm rãi bức ra một chỗ.
Huyền Thiên Công là tâm pháp nội công cao nhất của Đường môn, nó có tác dụng khu
độc rất mạnh, nó không phải là nội lực cương mãnh, nhưng cục kỳ nhạy
cảm, như những sợi tơ xâm nhập vào trong thân thể Đại sư, không lưu lại
một tia hậu hoạn.
Cởi áo của Đại sư, Đường Tam cẩn thận quan sát hắc
khí trên người Đại sư, dưới sự tác dụng của Huyền Thiên Công, hắc khí từ từ tụ tập một chỗ, hướng cánh tay của Đại sư mà chạy, lúc này, Đường
Tam vẫn như trước không cởi mảnh vải buộc trên cánh tay của Đại sư.
Máu độc chảy ra, cánh tay phình to của Đại sư dần dần hồi phục, màu sắc da
tay cũng dần dần bình thường, trên mặt Đại sư toát ra thần sắc thống
khổ, trong miệng đã bắt đầu phát ra âm thanh rên rỉ.
Theo máu tím đen dần dần hết, bắt đầu có máu đỏ xuất hiện, cánh tay của Đại sư cũng đã
trở nên nhợt nhạt. Lúc này Đường Tam mới tháo miếng vải trên cánh tay
của Đại sư, bằng vào nội lực nhanh chóng mang độc tố cuối cùng một lần
toàn bộ đẩy ra, sau đó lập tức che lại huyết mạch trên cánh tay Đại sư,
xé trên áo của mình mấy mảnh vải băng lại vết thương.
Sở dĩ lúc trước hắn không vội cởi miếng vải trên cánh tay Đại sư là bởi vì sợ Đại sư
mất quá nhiều máu, dù sao thời gian hắn trúng độc cũng không ngắn.
Khu trừ độc tố xong, người Đường Tam đã đầy mồ hôi, mặc dù Huyền Thiên Công tiến vào đệ nhị trọng, nhưng còn chưa tính là cường đại, mà lợi dụng
nội lực phụ trợ khu trừ độc là hao phí nội lực và tinh lực nhất, lực
lượng mang đến bởi hấp thu hồn hoàn lúc này có chút hư yếu đi.
Đường
Tam dùng nước sạch giúp Đại sư rửa sạch sẽ cánh tay, sau đó dùng đất lấp lại cái hố đầy máu độc. Lúc này mới xem như hoàn thành toàn bộ công
việc.
Kế tiếp, Đại sư hôn mê suốt ba ngày, trong lúc đó cả người hắn
nóng dần lên, Đường Tam mỗi ngày cũng chỉ có thể cho hắn uống chút nước, vì để cho cơ thể của Đại sư bổ sung một chút dinh dưỡng, hắn thậm chí
lấy một cây gỗ khô rồi tạo một cái ca, lấy ra một ít thịt khô mang theo
dùng nước làm chút canh thịt. Bởi vì nơi này là liệp hồn sâm lâm, Đường
Tam không dám rời xa Đại sư một bước.
May là vận khí của bọn họ coi
như rất tốt, mặc dù thỉnh thoảng có hồn thú đi qua nơi này, nhưng đều là mười năm hồn thú, hơn nữa công kích tính cũng không mạnh, cũng không
cấp phiền toái gì cho Đường Tam.
"Ta đây là làm sao vậy?" Khi Đại sưu tỉnh lại thì đã là giữa trưa của ngày thứ tư.
Thân thể suy yếu dùng không ra một chút khí lực, Đại sư chỉ cảm thấy trước
mắt hoa lên, cảm giác trời đất quay cuồng làm hắn không tìm được phương
hướng, sợ là nhấc tay cũng phải cố hết sức.
"Sư phụ, người tỉnh rồi." Đường Tam kinh ngạc tới bên người Đại sư, mang một cỗ nội lực tinh thuần truyền vào trong cơ thể Đại sư.
Dưới sự trợ giúp của Huyền Thiên Công, tinh thần của Đại sư phấn chấn lên vài phần, đôi mắt rốt cục cũng tập trung được.
"Tiểu Tam, ta còn sống?" Đại sư có chút kinh ngạc nhìn Đường Tam bên cạnh.
Đường Tam gật gật đầu, nói: "Sư Phụ, người vẫn sống khỏe. Bất quá, lần này sợ rằng phải nghỉ ngơi rất lâu."
Đại sư miễn cưỡng nghiêng đầu, nhìn tay phải của mình một chút: "Là ngươi cứu ta sao."
Đường Tam gãi gãi đầu, nói: "Khi còn nhỏ ba ba đã dạy qua cho con phương pháp đơn giản xử lý độc thương, lúc đó con nhìn người hôn mê, chỉ có thể thử xem. Thử một chút nói
chung có cơ hội, tử mã đương hoạt mã y *"
*: làm ngựa chết sống lại.
"Không biết lớn nhỏ, còn nói sư phụ là ngựa ư?" Đại sư xuất ra một nụ cười, đương nhiên, khuôn mặt vốn cứng ngắc của
hắn hơn nữa bây giờ tái nhợt, nụ cười này của hắn so với khóc còn muốn
khó coi hơn vài phần.
Còn sống, vĩnh viễn là sự việc tốt nhất, sợ là
ngay cả người tâm cao khí ngạo cả đời cống hiến cho vũ hồn nghiên cứu
như Đại sư cũng không ngoại lệ.
Đường Tam a a cười, nói: "Sư phụ,
ngài trước hãy nghỉ ngơi một chút, con làm cho người chút canh thịt.
Ngài tỉnh rồi, nghỉ ngơi thêm mấy giờ là có thể ăn chút lương khô. Chúng ta cũng có thể rời đi liệp hồn sâm lâm sớm một chút, hoàn cảnh của nơi
này quá kém, không khí lại tương đối ẩm ướt, không có lợi cho việc khôi
phục vết thương của người."
Đại sư phảng phất đột nhiên nhớ tới cái gì: "Tiểu Tam, ngươi thành công rồi?" Đối với hắn mà nói, lý luận mà mình nghiên cứu thậm chí so với tính mạng còn trọng yếu hơn.
Đường Tam mỉm cười nói: "Sư phụ, người yên tâm đi. Con thành công rồi. Người xem."
Vừa nói, tay phải Đường Tam giơ lên, bạch quang nhàn nhạt hiện ra bên ngoài da tay, ngay sau đó, Lam ngân thảo màu lam sẫm từ trong lòng bàn tay
tràn ra. Màu vàng quang hoàn rõ ràng từ dưới chân hắn mọc lên, vây tròn
quanh thân từ dưới lên trên. Đúng là đặc điểm phân biệt một hoàn Hồn sư
**.
**: Hồn sư có một hồn hoàn
Lam ngân thảo trước kia rộng không
được nửa ngón tay, mà Lam ngân thảo lúc này đã rộng thành ba ngón tay,
lá cũng dầy hơn mấy lần so với trước kia, mang theo văn lộ kỳ dị, hơn
mười căn Lam ngân thảo nhanh chóng lan tràn ra bốn phía, đầu lá nhọn
ngẩng lên, tựa như là hơn mười con Mạn đà la xà tại mọi nơi tìm kiếm
thức ăn.
Trên Lam ngân thảo cũng không mang theo tinh khí của Mạn đà
la xà, mà chỉ có nhàn nhạt mùi hương trà, trong hương khí làm kẻ khác
say mê lại tràn ngập nguy hiểm.
Trong mắt Đại sư lóe ra quang mang cực kỳ kích động, cố nén hưng phấn, nói: "Tính bền như thế nào?"
Mắt thấy là thật, Đường Tam dùng hành động trả lời Đại sư, trong hơn mười
căn Lam ngân thảo thoát ly bàn tay hắn có một căn đột nhiên bay lên,
quấn quanh vào gốc một cây nhỏ có thân như cánh tay, một đầu trong tay
Đường Tam, tay phải hắn dùng sức kéo, thân cây nhất thời cong xuống, làm Lam ngân thảo căng thẳng tắp, nhưng lại không có chút dấu hiệu nào là
sắp đứt đoạn.
"Tốt, thật sự là quá tốt. Xem ra phán đoán của ta là hoàn toàn chính xác, Lam ngân thảo sau khi rót vào Mạn đà la xà hồn
hoàn trở nên cứng cỏi hơn, nếu ta đoán không sai, nó hẳn là còn kèm theo nhất định độc tính của Màn đà la xà. Chỉ là, kỹ năng của nó bây giờ là
cái gì?"
Sau khi Vũ hồn thu được hồn hoàn, kỹ năng đều phải
trải qua một quá trình biến dị mới có thể sinh ra, bất đồng vũ hồn cùng
với cùng một loại hồn hoàn thì kỹ năng sinh ra tuyệt đối bất đồng, sợ
rằng số năm của hồn hoàn bất đồng thì kỹ năng cũng khác nhau rất lớn.
Cho nên, mặc dù Đại sư đối với nghiên cứu về vũ hồn đã tương đối sâu, nhưng cũng không thể dám chắc hiệu quả của hồn hoàn đầu tiên mà Đường Tam thu được đến tột cùng là cái gì.
Đường Tam nói: "Sư phụ, mấy ngày hôm nay con đã sử dụng một ít mười năm hồn thú nhỏ yếu để thử qua. Người
nói không sai, Lam ngân thảo quả thực kế thừa một ít độc tính của Mạn đà la xà, nhưng công kích không có mang kịch độc trí mạng, mà là tác dụng
gây mê trong độc tính của Mạn đà la xà. Nhưng phải trực tiếp tiếp xúc
mới có hiệu quả, độc tính cũng không tính là mạnh, nhưng tác dụng hạn
chế rất rõ ràng, mà kỹ năng của Lam ngân thảo là quấn quanh. Bằng vào
hồn lực khống chế, quấn trụ thân hình địch nhân, làm cho không có cách
nào nhúc nhích."
Vừa nói, Đường Tam bằng vào hồn lực khống chế Lam ngân thảo mà mình thả ra để thi triển kỹ năng.
Chỉ thấy hơn mười đạo lá cỏ màu lam sẫm từ trong bụi cỏ xông ra, nhanh
chóng quấn quanh trên thân một cây thô to, những nhánh cỏ tỏa ra thành
hình tròn, bao trùm phạm vi mười thước vuông, chỉ cần là trong phạm vi
này thì không có khả năng tránh né.
Trong phút chốc, hơn mười căn Lam ngân thảo đã mang cái cây to đó quấn quanh chặt chẽ.
Trong mắt Đại sư tỏa ra một tia quang mang suy tư: "Cũng quả nhiên như vậy, đặc điểm của Khống chế hệ hồn sư. Nếu có thể có một
gã cường lực công kích thủ cùng phối hợp với ngươi thì vũ hồn của ngươi
càng phát huy rõ ràng tác dụng của nó. Vì Khống chế hệ hồn sư chính là
khống chế hành động của đối thủ, có thể chế ước đối thủ tốt nhất, tác
dụng quấn quanh này nó là như vậy. Thân nó lại phụ gia thêm hiệu quả gây mê, trừ phi địch nhân vượt qua ngươi hai cái hồn hoàn, nếu không muốn
tránh thoát quấn quanh kỹ năng này là không có khả năng. Tiểu Tam, chúng ta thành công rồi."
Vừa nói tới vũ hồn, Đại sư căn bản là không
giống người bị trọng thương, thần thái trong hai mắt sáng láng, trong
ngữ khí nói không nên lời hưng phấn.
Đặc điểm kỹ năng quấn quanh này
của Lam ngân thảo chính là tính chất đột ngột của nó, Đường Tam đã thử
qua, trong phạm vi năm mươi thước, hắn có thể khống chế Lam ngân thảo
tấn công từ bất cứ vị trí nào. Khó lòng phòng bị. Nhất là trong sâm lâm
có đông đảo thực vật, Lam ngân thảo thì có càng tốt yểm hộ.
Đường Tam lại nấu một bát canh thịt, hơn nữa mang thịt khô xé nhỏ cho Đại sư ăn.
Trong bụng có chút thức ăn, tốc độ khôi phục của Đại sư cũng trở nên nhanh
hơn, nhưng bọn hắn không thể không rời đi liệp hồn sâm lâm, vì đồ ăn và
nước uống mang theo trong mấy ngày nay đã tiêu hao hầu như không còn.
Đây còn là dưới tình huống Đường Tam đã hết sức tiết kiệm.
Đại sư còn không có khôi phục năng lực hành động, cho nên hắn được Đường
Tam cõng ra khỏi liệp hồn sâm lâm, bởi vì vóc người của hai người chênh
lệch quá lớn, dọc theo đường đi, hai chân Đại sư đều kéo trên mặt đất,
bằng vào lực lượng và nội lực hơn người, dưới sự chỉ dẫn của Đại sư,
Đường Tam từng bước từng bước cõng Đại sư đi ra liệp hồn sâm lâm, đi xe
ngựa về với Nặc Đinh sơ cấp Hồn sư học viện.
Dọc theo đường đi, bất
luận là trong khi Đường Tam chăm sóc Đại sư hay là quá trình hắn cõng
Đại sư đi ra khỏi sâm lâm, Đại sư thủy chung chưa nói qua một từ cảm ơn, nhưng ánh mắt hắn nhìn Đường Tam tựa hồ không hề là chỉ nhìn một đồ đệ
thay thế mình hoàn thành giấc mộng, càng giống như là tâm tình xuất hiện tại trong mắt Đường Hạo.
Nhất nhật vi sư, chung thân vi phụ. Tám chữ đơn giản này càng khắc sâu trong lòng của Đại sư.
Trải qua vài ngày nghỉ ngơi và sự chăm sóc tỉ mỉ của Đường Tam, trong khi
bọn hắn trở lại học viện, Đại sư đã có thể miễn cưỡng đi bộ với sự giúp
đỡ của Đường Tam, bất quá, căn cứ theo sự ước lượng của Đường Tam, lần
này Đại sư bị độc thương làm nguyên khí đại thương, muốn hoàn toàn khôi
phục, ít nhất phải cần một tháng mới được
Thân phận của Đại sư tại
Nặc Đinh sơ cấp Hồn sư học viện chỉ là Khách khanh, quan hệ cùng với
viện trưởng cũng rất tốt, nhưng không có một người thân, trong khoảng
thời gian tới, Đường Tam tự nhiên phải phụ trách chăm sóc Sư phụ của
mình, điểm này hắn đã sớm suy nghĩ tốt rồi. Thậm chí mỗi ngày chăm sóc
Đại sư như thế nào thì Đường Tam cũng đã tính toán cả rồi.
Lúc này
đúng là thời gian mà các đệ tử đi học buổi sáng, bên trong Nặc Đinh học
viện có vẻ rất yên tĩnh, Đường Tam giúp Đại sư trực tiếp đi về phòng để
hắn nằm ở trên giường
"Rốt cục đã trở lại, Sư phụ, người cũng có
thể nghỉ ngơi cho thật tốt. Trong khoảng thời gian này, Người phải dưỡng thương cho tốt, ngàn vạn lần không nên làm việc nặng nhọc, có chuyện gì Người trực tiếp phân phó cho con là được."
Đại sư gật gật đầu, nói: "Không nghĩ còn có thể thoát chết, thân thể ta khôi phục trọng yếu, nhưng việc tu luyện của ngươi không thể gián đoạn. Đồng thời, ngươi còn phải đi
làm một việc. Tiểu Tam, ngươi lấy quyển sách thứ hai từ bên trái, tầng
ba, giá sách bên trái mang tới đây cho ta."
"Vâng." Đường Tam dựa theo sự phân phó của Đại sư mang một quyển sách dầy cầm
lại. Làm hắn kỳ quái chính là trên quyển sách này không có tên sách.
Đại sư không có tiếp nhận quyển sách trong tay hắn, nói: "Trên quyển sách này ghi lại một số nghiên cứu của ta đối với hồn lực, mặc dù hồn lực là thông qua minh tư vận chuyển hồn lực của mình để tu luyện,
nhưng kỹ xảo trong đó lại phi thường nhiều. Vận hành lộ tuyến theo dạng
gì để dễ dàng tăng lên thực lực, vũ hồn gì trong thích hợp tu luyện
trong hoàn cảnh nào nhất, trên đây đều có ghi lại, trong khoảng thời
gian này ta không có cách nào tự mình chỉ đạo cho ngươi, nhưng ngươi
nhất định không thể buông lỏng."
"Vâng." Đường Tam cung kính đáp ứng một tiếng, mặc dù hắn còn chưa nhìn nội dung quyển sách, nhưng trong lòng đã có rung động vô cùng.
Trải qua lần đột phá này của hồn hoàn, hắn đối với vũ hồn coi như đã có hiểu rõ một cách toàn diện, dựa theo sự giải thích của hắn, hồn lực chính là một loại nôi lực, chỉ bất quá phương pháp đại đa số mọi người tu luyện
đều là vận hành chúng một cách đơn giản mà không có quy luật.