Lam ngân thảo thon dài chậm rãi bung ra ngoài, dần dần lộ ra thân thể
bên trong. Trên người Đường Tam bao trùm một tầng vẩy màu đen, theo Lam
ngân thảo đang tản ra, lớp vảy này dần rơi xuống, lộ ra thân thể hắn bên trong, khiến cho Tiểu Vũ không khỏi xấu hổ, khuôn mặt đỏ bừng.
Đường Tam lúc này trên thân không có một cái gì che đậy, toàn thân loã lồ,
trên người toát ra một cảm giác cực kỳ rõ ràng, không phải là cảm giác
khoa trương, nhưng lại tràn ngập cảm giác lực lượng. Dưới lớp da màu cổ
đồng, mơ hồ có vầng sáng tử sắc luân chuyển, cả người lơ lửng trên không trung, hai chân lúc trước khoanh tròn giờ đã duổi ra.Cả người hắn tràn
ngập một loại cảm giác tà dị.
Trong mái tóc đen rối của Đường Tam lộ
ra một búi màu tím, thân mình tựa hồ có thể tự phát sáng, khiến cho Tiểu Vũ có thể nhìn phi thường rõ ràng.
Tiếng rên rỉ trước đó đúng là từ
miệng Đường Tam phát ra, lúc này, hai mắt hắn chậm rãi mở ra, trong đôi
mắt lộ ra một mảnh mê mang.
Bản thân Đường Tam cũng không biết đã xảy ra chuyện gì. Hắn chỉ cảm giác được mình đã phải chịu một loại thống
khổ cùng cực, niềm tin cứu Tiểu Vũ thuỷ chung vẫn chống đỡ giúp ý chí
hắn, và khi sự thống khổ kịch liệt đột nhiên biến mất, thì một loại cảm
giác sảng khoái khó có thể mô tả trong nháy mắt truyền khắp toàn thân.
Thống khổ có thể chịu đựng, sau khi thống khổ qua đi, sảng khoái tới,
Đường Tam cảm thấy rơi vào một trận buồn ngủ dữ dội. Khi hắn khôi phục ý thức thì đã thấy Tiểu Vũ đứng trước mắt đang nhìn hắn.
Trước mắt một mảnh mông lung, như là bị bao phủ bởi một tầng lụa trắng, các loại cảm
giác dần dần trở lại trên người, thần trí cũng dần dần tỉnh lại, cảnh
vật trước mắt Đường Tam từ từ trở nên rõ ràng hơn. Thân thể thoải mái
không lời nào tả xiết, tựa hồ trong cơ thể mỗi một tế bào vui mừng nhảy
múa, chỉ có sau lưng có chút ngứa ngáy, tựa hồ có cái gì từ sau lưng
mình kéo dài ra phía sau. Hắn có thể cảm nhận được bùn đất ướt át, cũng
có thể cảm nhận được không khí chuyển động chung quanh. Nhưng Đường Tam
lại mơ hồ phát giác, tựa hồ có cái gì thay đổi.
Lúc này những người
khác cũng đều đã chú ý tới biến hoá của Đường Tam. Chu Trúc Thanh cùng
Trữ Vinh Vinh chứng kiến hắn xích loã toàn thân vội vàng xoay người
ngượng ngùng không dám nhìn nữa. Tiểu Vũ mặc dù đồng dạng thẹn thùng,
nhưng an nguy của Đường Tam đối với nàng mà nói còn quan trọng hơn, cố
nén tâm trạng ngượng ngùng,nàng chăm chú nhìn kỹ Đường Tam như cũ.
Hai vàng một tím, ba cái hồn hoàn cao thấp xoay vòng quanh thân thể Đường
Tam. Cái hồn hoàn màu tím nhìn cực kỳ rõ ràng.Ánh sáng tím từ trong phát ra, khiến cho thân hình xích loã của Đường Tam trở nên càng thêm rõ
ràng, mà lúc này toàn bộ Lam ngân thảo bên người Đường Tam đã biến mất,
chỉ còn lại tám cái chân dài ba thước sau lưng hắn vẫn tồn tại như cũ.
"Ca" Tiểu Vũ nhịn không được nhỏ giọng kêu một tiếng.
Âm thanh đột ngột vang lên làm Đường Tam giật mình. Cái âm thanh này đối
với hắn mà nói, thật sự hết sức quen thuộc,mà cũng tựa như xa cách quá
lâu rồi. Hạ ý thức nhìn về phía âm thanh truyền đến, vừa gặp Tiểu Vũ
đang ngẩng đầu nhìn lên. Đường Tam toàn thân có chút run rẩy, muốn nhảy
tới ôm Tiểu Vũ. Lúc này thân thể hắn đang được bốn cái chân treo lơ lửng trên không trung, bốn cái chân giống như bộ phận trên cơ thể hắn, theo ý niệm hắn vừa động, tự nhiên thu chân, rút ra khỏi mắt đất.
Biến hoá của cơ thể,ngay cả bản thân Đường Tam cũng không rõ ràng,toàn thân lập tức mất đi thăng bằng, từ trên không té xuống.
"Cẩn thận." Tiểu Vũ kinh hô một tiếng, mở hai tay ra tiếp lấy thân thể Đường Tam.
May mắn thực lực của nàng không thấp, Đường Tam ước chừng rơi từ độ cao
hai thước, xung lượng cũng không quá lớn, vừa lúc được Tiểu Vũ đỡ lấy.
Sau lưng tám cái chân đồng thời hướng vung lên trời, nhìn qua mặc dù quái
dị, nhưng tuyệt không ảnh hưởng đến cử động của Đường Tam.
Một mùi quen thuộc truyền vào đầu mũi, Đường Tam trước tiên là trở tay ôm lấy thân thể Tiểu Vũ,
"Ta, ta không phải là đang nằm mơ đấy chứ? Tiểu Vũ, thật là ngươi sao?".
Tiểu Vũ đồng dạng ôm chặt lấy Đường Thanh, không nói nên lời.
Lúc này Đường Tam vừa mới từ mông lung dần dần thanh tỉnh lại, mùi của Tiểu Vũ đối với hắn hết sức quen thuộc, hơn nữa thân thể mềm mại trong lòng
lại ấm áp lạ thường. Hắn biết hết thảy đều là sự thật, Tiểu Vũ đã trở
lại. Nàng đã trở lại.
"Tiểu quỷ, không được khóc. Quay lại là tốt rồi, quay lại là tốt rồi." Nhẹ nhàng vuốt lưng Tiểu Vũ, Đường Tam cũng không ngăn cản nổi lệ chảy
ra, tất cả lo lắng trong phút chốc bỗng tan rã. Gặp lại Tiểu Vũ cảm giác giống như lạc ra khỏi thế giới này, khiến cho cơ thể và tâm hồn của hắn không ngừng run rẩy.So với Tiểu Vũ, cái đệ tam hồn hoàn mới hấp thu căn bản chẳng đáng cái giá gì. Trong lòng hắn, không có cái gì có thể quan
trọng hơn so với táng mạng của Tiểu Vũ.
"Ca, đều là tại ta không tốt, làm cho ngươi lo lắng." Tiểu Vũ nghẹn ngào nói.
Đường Tam lắc đầu. "Ngốc ạ, là ta không tốt mới đúng. Là ta không có bản lãnh, không bảo vệ tốt ngươi ."
"Khụ…. khụ…."
Tiếng ho khan làm hai con người đang trong tâm trạng buồn vui bừng tỉnh lại.
Người ho khan là Đái Mộc Bạch. "Tiểu Tam, mặc dù ta thừa nhận, tiền vốn(tiểu huynh đệ) của ngươi quả là
không tồi . nhưng ngươi ít nhất cũng phải mặc quần áo vào chứ, dù sao ở
đây còn có nữ hài tử."
Đường Tam sửng sốt một chút, ý thức nhìn
lại toàn thân mình, lúc này hắn mới phát hiện ra, trên người ngay cả một mảnh vải cũng không có.
Tiểu Vũ lúc này đã tỉnh lại, nhất thời mặt
đỏ bừng cười xấu hổ, vội vàng nhắm mắt lại, nhưng vẫn không chịu rời
khỏi ngực Tiểu Tam, đầu như chôn vào trong ngực hắn không chịu ngẩng
lên.
"Cái này … Ta làm sao lại biến thành như thế này? Người nào cởi quần áo của ta thế?" Đường Tam ngây ngốc hỏi.
Áo Tư Tạp từ bên cạnh chui ra, "Không ai cởi quần áo của ngươi cả, ai mà biết tại sao nó biến mất?"
Đường Tam sờ xuống hông, hoàn hảo, Nhị thập tứ kiều minh nguyệt dạ vẫn còn
đó. Ngay lập tức vội vàng đẩy Tiểu Vũ ra, nhanh chóng lấy một bộ quần áo mặc vào. Mặc quần xong, nhưng khi hắn khoác áo vào thì lại xuất hiện
vấn đề. Đường Tam lúc này mới phát hiện dị trạng sau lưng mình. Khi hắn
chứng kiến sau lưng mọc ra tám cái chân dài và nhọn,lập tức lặng người
vì sốc.
Mập mạp Mã Hồng Tuấn tiếp lời một cách hiểu ý: "Đừng hỏi
chúng ta tại sao lại như vậy, chúng ta không ai biết, đây là phát sinh
trong quá trình ngươi hấp thu hồn hoàn của con Nhân diện ma chu. Đường
Tam, có phải cái hồn hoàn kia của ngươi xảy ra biến dị hay không?"
Đường Tam lúc này ít nhất cũng đã mặc quần vào, Trữ Vinh Vinh cùng Chu Trúc
Thanh cũng xoay người lại. Một ngày một đêm chờ đợi, thấy lúc này Đường
Tam rốt cục không có vấn đề gì, nhưng trên người lại có chút biến hoá
quái dị, không khỏi khiến mọi người tò mò, cho dù là Triệu Vô Cực cũng
không ngoại lệ.
"Để ta tự cảm nhận một chút." Đường Tam đứng đó chậm rãi nhắm liền hai mắt vào.
Bình thường mà nói, hồn sư trong lúc hấp thu hồn hoàn, bản thân cũng có thể
cảm nhận được mình mới sở hữu hồn kỹ là gì. Tựa như Áo Tư Tạp hấp thu đệ tam hồn hoàn xong,liền lập tức biết được loại hồn chú hương tràng thứ
ba cũng giống như những cái cũ.
Đường Tam trong quá trình hấp thu hồn hoàn phải đón nhận thống khổ cực lớn, nửa thời gian sau ở quá trình hấp thu chuyển hoá thì hắn lại vượt qua trong sự hôn mê, lúc này mới có thể định thần cảm thụ hết thảy đệ tam hồn hoàn.
Đường Tam trầm tư suy nghĩ mất khoảng non nửa canh giờ thời gian, khi hắn mở mắt, vẻ mặt trở nên có chút quái dị.
"Thế nào?" Tiểu Vũ lo lắng hỏi.
Đường Tam nghi hoặc nói: "Có lẽ không có vấn đề gì. Hồn hoàn không biến dị. Sư phụ từng nói qua,
biến dị chỉ có vũ hồn, vũ hồn khác nhau nếu cố hấp thu cùng loại hồn
hoàn sẽ sinh ra hiệu quả bất đồng. Ta hấp thu hồn hoàn của Nhân diện ma
chu cũng thu được một kỹ năng, hết thảy đều bình thường, chỉ là….. tám
cái chân sau lưng thì không cách nào giải thích."
"Ai ui"Một tiếng hét thảm đột nhiên vang lên. Mọi người hoảng sợ, tưởng có hồn
thú tập kích, lập tức cảnh giác đứng lên, khi bọn hắn hướng nhìn về phía phát ra tiếng kêu thì lại không thấy có gì khác lạ xảy ra.
Người
phát ra tiếng kêu thảm thiết chính là Mã Hồng Tuấn. Tay phải của hắn
đang gắt gao nắm chặt lấy tay trái, vẻ mặt vô cùng thống khỏ. Chỉ thấy
tay trái đã biến thành một mảnh màu tím, hơn nữa da tay tựa hồ bị hoại
tử, đang có nước đen chảy xuống, một luồng khí đen từ cánh tay hắn bốc
thẳng lên trên.
"Không tốt rồi, hắn bị trúng độc. Áo Tư Tạp, mau" Triệu Vô Cực gầm nhẹ một tiếng, tiến về bên cạnh Mã Hồng Tuấn, một tay
trực tiếp đặt lên đầu vai hắn, dùng hồn lực hùng hậu của bản thân giúp
hắn áp chế độc tố xâm nhập cơ thể.
"Lão tử có căn tiểu tịch tràng"
Một lá nhỏ kịp thời nhét vào miệng tên mập, mọi người lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Đáng tiếc, thời gian bọn họ được buông lỏng cũng không quá dài.
Tiểu tịch tràng vào bụng, hiệu quả giải độc ban đầu phát huy hiệu quả, cỗ
khí lưu màu đen theo hướng cánh tay leo lên nhất thời đình chỉ lan tràn, bị đẩy lùi xuống dưới. Nhưng cái quá trình này chỉ giằng co trong một
thời gian ngắn, hắc khí chưa kịp lui xuống phía dưới khuỷu tay của mập
mạp thì đột nhiên dừng lại, một lát sau lại tiếp tục lan lên phía trên.
Áo Tư Tạp sắc mặt đại biến. "Bất hảo. Tiểu tịch tràng không giải được độc tố này. Quá mãnh liệt. Mập mạp, ngươi rốt cuộc làm sao mà lại trúng độc?"
Từng giọt từng giọt mồ hôi lớn trên trán Mã Hồng Tuấn không ngừng chảy
xuống, hiển nhiên là hắn đang phải chịu thống khổ vô cùng, mặc dù có
Triệu Vô Cực giúp đỡ, nhưng hồn lực của hai người đối với việc bài trừ
độc tố cũng không có hiệu quả mấy, hắc khí như trước lan tràn dần lên,
mà bàn tay hắn đã bắt đầu hoại tử. Từ lúc tên mập phát ra tiếng kêu đến
lúc này bất quá chỉ chốc lát công phu mà thôi, độc tính kịch liệt đến
mức này làm mọi người không khỏi kinh hãi thất sắc. Mập mạp một bên cắn
răng chịu đựng thống khổ một bên miễn cưỡng nói: "Ta tò mò sờ soạng
cái chân sau lưng Đường Tam một chút, ai ngờ lại ra nông nỗi này. Đường
Tam, cái chân nhện thối tha của ngươi có độc."
Đường Tam sửng sốt một chút, trong đầu linh quang chợt loé, đột nhiên nghĩ ra cái gì đó: "Mập mạp, đừng nhúc nhích, mọi người mau tránh ra, ngàn vạn lần không nên đụng đến chu thối(chân nhện) của ta nữa."
Vừa nói, hắn vừa bước lại phía trước mặt tên mập. Hắn không có quan tâm đến bàn tay đang bị hoại tử của tên mập, trực tiếp cầm lấy, lúc này, bàn
tay Đường Tam trong nháy mắt biến thành ngọc sắc. Một màn kỳ dị xuất
hiện, mặc dù ngay cả Tiểu tịch tràng của Áo Tư Tạp cũng không thể giải
quyết được chất kịch độc này, nhưng khi Đường Tam nắm bàn tay tên mập,
hắc khí nhanh chóng theo đường cũ lùi xuống, một chất lỏng màu đen nhàn
nhạt không ngừng chảy vào bàn tay Đường Tam biến mất không thấy đâu nữa. Chỉ sau vài lượt hô hấp, cánh tay tên mập đã khôi phục bình thường. Vết thương trên bàn tay bắt đầu chảy ra máu đỏ tươi, nét thống khổ trên mặt đã biến mất.
"Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra vậy?" Nghi vấn đồng dạng xuất hiện trong lòng mọi người, ngoại trừ Đường Tam.
Mắt thấy tên mập không có việc gì nữa, Đường Tam thở phào nhẹ nhõm. Hắn
biết mọi người trong lòng có rất nhiều nghi vấn, nhưng cũng không vội vã giải thích, sau khi buông bàn tay tên mập ra bèn bước nhanh đi tới thi
thể của con Nhân diện ma chu, đặt tay lên xác nó.
Thi thể của con
Nhân diện ma chu lúc này đã hoàn toàn biến thành màu xám, không còn một
chút sinh cơ nào cả. Đường Tam vận hồn lực, truyền đến một chuỗi dày đặc âm thanh vỡ vụn, thi thể Nhân diện ma chu biến thành vô số mảnh vụn.
"Ta hiểu rồi" Kết hợp với cảm thụ lúc trước, Đường Tam rốt cục đại khái hiểu rõ đầu đuôi sự tình.
"Bắt đầu từ bây giờ, mọi người không nên động vào chu thối sau lưng ta, trên đó có chứa chất kịch độc của Nhân diện ma chu. Lúc trước khi ta hấp thu hồn hoàn, không biết tại sao toàn bộ độc tốc của con Nhân diện ma chu
lại bị ta hấp thụ vào cơ thể. Tại sao lại có thể phát sinh sự tình như
vậy, e rằng chỉ có thể gặp sư phụ mới có thể biết được. Nguyên nhân ta
cũng không có biết rõ, nhưng đối với tình trạng cơ thể ta miễn cưỡng có
thể đoán được một chút. Ta sở hữu đệ tam hồn kỹ là của Nhân diện ma chu, chính là kỹ năng phun lưới mà nó am hiểu nhất. Mà Lam ngân thảo sau khi dung hợp với hồn hoàn Nhân diện ma chu lại sinh ra một chút biến dị. Về phần biến dị rốt cuộc là đạt đến trình độ nào, chỉ có thể trở về chậm
rãi thử nghiệm, chỉ biết rằng thuộc tính ta chiếm được tăng lên không
nhỏ, nhất là về hai phương diện lực lượng cùng tốc độ. Hồn lực tăng lên
rất nhiều, cảm giác tựa hồ đã đạt đến ba mươi mốt cấp."
Triệu Vô Cực hỏi: "Vậy chu thối sau lưng ngươi là cái gì vậy?"
Đường Tam cười khổ nói: "Cũng giống như toàn bộ độc tố của Nhân diện ma chu bị hấp thu, ta cũng không biết tại sao lại phát sinh ra tình huống này. Chu thối này tựa hồ cũng
không khác gì với việc ta hấp thu hồn hoàn, ta có thể khống chế hành
động của bọn chúng, chỉ là có chút không được tự nhiên."
Đái Mộc Bạch nói: "Vậy thì ngươi có thể thu hồi bọn chúng hay không? Ngươi nếu không làm được, không phải sẽ trở thành quái vật ư?"
Đường Tam bất đắc dĩ nói: "Trong chúng ta có ai không phải là quái vật chứ? Để ta thử xem sao."
Vừa nói xong, hắn ngưng tụ hồn lực truyền vào xương sống sau lưng, hướng tới tám cái chu thối phát ra mệnh lệnh thu hồi.
Một màn kỳ dị xuất hiện, chu thối mở rộng đang dài ba thước chậm rãi gập
vào, cứ đem 2 đoạn gập vào thành một, sau đó mỗi cái hướng vào mỗi điểm
trong cơ thể Đường Tam dung nhập.
Đường Tam chỉ cảm giác được sau
lưng có chút ngứa ngáy, chứ không có gì không ổn. Trong cả quá trình,
trên người hắn ba cái hồn hoàn toàn bộ rực sáng, Đường Tam có thể cảm
giác rõ ràng được, hồn lực của bản thân đang bị tiêu hao nhanh chóng.
Hiển nhiên, thu hồi chu thối như vậy là phải dùng hồn lực.
Đến khi
hồn lực Đường Tam tiêu hao mất một phần ba thì tất cả chu thối rốt cục
đã chui vào sau lưng hắn. Đường Tam có thể cảm giác rõ ràng được, tám
cái chu thối sau khi vào trong cơ thể cũng không có biến mất, mà biến
thành tám đạo năng lượng kỳ dị, lấy xương sống làm trụ cột, tạo thành
tám cái xương sườn.
"Có thể thu hồi lại là tốt rồi." Triệu Vô Cực hướng Đường Tam gật đầu. "Chu thối này rất tốt đấy, nếu thực sự giống chu thối của Nhân diện ma chu,
vậy, Tiểu Tam, thực lực của ngươi sẽ rất mạnh. Tám cái chu thối dài ba
thước có thể tuỳ ý khống chế, hoàn toàn có thể tương đương với tám cây
trường mâu. Còn mang kịch độc, nếu độc tính giống như Nhân diện ma chu,
tức là mang tính thần kinh độc tố và hơn nữa lại là hủ thực kịch độc,
ngay cả Tiểu tịch tràng của Tiểu Áo cũng không thể giải trừ, có thể thấy độc tố cực kỳ kịch liệt."
Đường Tam một mực suy tư. Hắn thu được hồn hoàn của con Nhân diện ma chu này đã phải trải qua không biết bao
nhiêu thống khổ. Bây giờ hấp thu xong, hồn lực của hắn so với hồn sư
bình thường không biết hơn bao nhiêu lần. Thuộc tính bản thân tăng lên
không nói, mà hắn sở hữu cái quý nhất là kỹ năng. Chỉ có tám cái chu
thối sau lưng Đường Tam thì không biết nên cao hứng hay lo lắng. Dù sao, hắn cũng không biết tình huống này liệu có mang lại hậu quả gì sau này
không.
Lúc này Đường Tam càng mong mỏi được gặp sư phụ hơn. Nếu có đại sư ở đây, có lẽ vấn đề này đã có đáp án rồi.
"Tốt lắm, trước mắt không nên suy nghĩ gì nữa. Trở về trước đã."
Triệu Vô Cực gương mặt mỉm cười nhìn mấy đứa nhỏ trước mặt, tâm tình buông lỏng,nói: "Mặc dù lần này chúng ta gặp không ít rắc rối, trải qua mấy lần nguy hiểm,
nhưng cuối cùng cũng rốt cục đã đạt được mục đích. Áo Tư Tạp, Đường Tam, Tiểu Vũ ba người các ngươi thuận lợi thu được hồn hoàn, tiến nhập cảnh
giới Hồn tôn, thực sự là rất tốt. Giờ đã đến lúc nên trở về Sử Lai Khắc
học viện, chúng ta xuất phát."
Mọi người reo lên hoan hô. Sau mấy lần trải qua thập tử nhất sanh, bây giờ mọi việc đã được giải quyết ổn
thoả, rốt cục đã có thể trở về nhà. Bảy tên đệ tử nhìn nhau, vô hình
trong lòng mọi người đều có một cảm giác ăn ý. Trải qua vụ Tinh đấu đại
sâm lâm lần này, bất luận là có thu được hồn hoàn hay không, suy nghĩ
duy nhất lúc này trong đầu mọi người là trở lại học viện, nằm trên
giường ngủ một giấc thật thoải mái.
Nếu nói, lúc đi, bảy người còn có chút xa cách, thì bây giờ, quan hệ giữa bọn họ không thể nghi ngờ đã
xích lại gần nhau rất nhiều. Lúc trước Trữ Vinh Vinh không được mọi
người đón nhận, bằng hành động của mình đã chiếm được cảm tình của mọi
người.Trong sanh tử, nàng cảm nhận rõ được hai từ "bằng hữu" có
hàm nghĩa như thế nào. Giữa một đám bằng hữu so với mình còn xuất sắc
hơn, thiên tài hơn đang đứng trước mặt, cảm giác cao hơn người khác của
nàng đã biến đi đâu mất hết?
Mặc dù đã trải qua một đoạn thời gian,
nhưng Triệu Vô Cực bởi vì đã sử dụng Vũ Hồn Chân Thân, thực lực so với
lúc đỉnh phong chỉ còn năm phần, bởi vậy, mọi người trong quá trình ly
khai Tinh đấu đại sâm lâm hết sức cẩn thận, chẳng những mỗi người đều
dùng một cái Khôi Phục hương tràng lẫn Ma cô tràng, mà còn duy trì đội
hình phòng ngự một cách tốt nhất.
Trong quá trình đi ra khỏi Tinh Đấu đại sâm lâm, Tiểu Vũ đem sự việc lúc trước đã thuật lại cho mọi người,
kể lại với Đường Tam, đem tin tức bản thân đã có đệ tam hồn hoàn nói với hắn.
"Tiểu Vũ, thế đệ tam hồn hoàn kỹ năng của ngươi là gì?" Đường Tam tò mò hỏi.
TIểu Vũ hì hì cười, nói: "Giữ bí mật, sau này trở về sẽ nói cho ngươi. Tiểu Tam, Ngươi làm sao có thể giết được con Nhân diện ma chu đó? Khi đó ngươi chỉ có một mình, cho dù là nó đã bị thương, lực công kích cũng phi thường kinh khủng, hơn nữa,
nó còn có kịch độc."
Nghe nghi vấn của TIểu Vũ, Đường Tam đột nhiên bừng tỉnh, "Được rồi, thiếu chút nữa đã quên mất một việc. Triệu sư phụ, dừng lại một chút được không?"
Lúc này bọn họ đã gần đến bên ngoài Tinh Đấu đại sâm lâm, mặc dù có thể gặp một ít hồn thú, nhưng đều là mười năm, trăm năm cấp bậc, không đủ gây
lo lắng cho mọi người.
Triệu Vô Cực dừng bước, nhìn về phía Đường Tam, "Làm sao vậy?"
Đường Tam tay xoa nhẹ Nhị thập tứ kiều minh nguyệt dạ, lấy ra Chư Cát thần
nỏ. Tiểu Vũ nhắc tới cái chết của Nhân diện ma chu hắn mới nhớ ra, Chư
Cát thần nỏ lúc đó lần thứ hai phát động cơ quan vẫn chưa phóng ra, nếu
cứ kéo dài thời gian như vậy, sẽ khiến cho thân nỏ bị tổn hại. Cũng may
là chưa có quá một ngày, bây giờ thả dây nỏ ra vẫn còn kịp.
Chư cát thần nỏ một khi đã lên dây thì bắt buộc phải phóng nỏ mới có thể giải trừ. Đó chính là một trong những yếu điểm của nó.
Nhìn thấy Chư Cát thần nỏ trong tay Đường Tam, Tiểu Vũ lúc này mới chợt nghĩ ra, "Nguyên lai là ngươi dụng nó đánh chết Nhân diện ma chu, cái này uy lực quả
thật rất lớn, con mắt của Nhân diện ma chu làm sao có thể chịu đựng
nổi."
Tiểu Vũ nói, tự nhiên những người khác cũng nghe thấy. Lúc
trước bởi vì luôn luôn bị vây trong trạng thái khẩn trương, mọi người
cũng không có chú ý Nhân diện ma chu như thế nào mà chết. Khi Đường Tam
bắt đầu hấp thu hồn hoàn, mọi người chỉ quan tâm đến an nguy của hắn,
lúc này nghe Tiểu Vũ nhắc lại, bọn họ mới nhớ tới sự kinh khủng của Nhân diện ma chu. Nhìn Chư Cát thần nỏ trong tay Đường Tam, ánh mắt mọi
người không dấu nổi sự ngạc nhiên.
Đường Tam dùng hành động nói cho
mọi người biết Chư Cát thần nỏ có tác dụng gì, trải qua sự việc lần này ở Tinh Đấu đại sâm lâm, hắn trong lòng đã thầm chấp nhận lũ bạn đồng học
này. Loại ám khí cơ quan này vốn cũng không phải chánh thức là Đường môn bí quyết, nên hắn cũng không có gì cần phải giấu diếm.
Giơ tay lên, đem Chư Cát thần nỏ quay về bên cạnh một cây đại thụ, Đường Tam mở chốt.
Dát dát băng, dát băng………..
Liên tiếp chuỗi âm thanh máy móc chuyển động vang lên, mọi người chỉ cảm thấy hoa mắt, ngay sau đó là liên tiếp chuỗi âm thanh "phốc phốc" truyền đến.
Tốc độ trong nháy mắt bộc phát như vậy, đừng nói là chúng đệ tử, ngay cả
Triệu Vô Cực cũng phải biến sắc. Trong những người ở đây, tốc độ nhanh
nhất không nghi ngờ là Mẫn công hồn sư, loại hồn sư như Chu Trúc Thanh,
nhưng nàng cũng thầm nhủ , tuyệt đối không có cách nào chạy thoát khỏi
tốc độ bắn của Chư cát thần nỏ . Mọi người sắc mặt đều biến,lộ ra nỗi
hoảng sợ.
Mọi người đi tới trước cây đại thu, chứng kiến rõ ràng,
trên thân cây chu vi phải ba người ôm mới xuể, lúc này xuất hiện tổng
cộng mười sáu lỗ nhỏ bằng ngón tay xuyên qua, từ bên này có thể nhìn
thấy bên kia.
Triệu Vô Cực không nhịn được hỏi: "Đường Tam, đây là vật gì vậy? Ngươi làm thế nào mà có được nó?"
Đường Tam đem Chư cát thần nỏ đưa ra trước mặt sư phụ, "Ta gọi nó là Chư Cát thần nỏ, là một loại cơ quan ám khí phi thường bá
đạo. Bất luận kẻ nào cũng có thể sử dụng, bên trong có bốn mươi tám cây
nỏ tiễn, mỗi lần lên dây có thể thông qua cơ quan trong nháy mắt bắn ra
mười sáu mũi, giống như vừa rồi vậy. Một khi đã lên dây cơ quan thì phải phóng ra, nếu không sau một thời gian dài, dây cơ quan để ở trạng thái
căng chặt, sẽ sinh ra tổn hại đối với thân nỏ. Bởi vì loại này lực đạo
quá lớn,kim loại bình thường không chịu nổi, đó chính là yếu điểm tệ hại của Chư cát thần nỏ."