Trữ Vinh Vinh và Áo Tư Lạp đồng thời nhìn nhau, hai người đều nhìn được
trong mắt đối phương sự kiên quyết. Bọn họ cũng không có nói cho mọi
người xung quanh Đường Tam lúc này, kỳ thật, đối với việc hồi sinh Đường Tam, bọn họ thậm chí ngay cả nửa phần nắm chắc cũng không có.
Lúc
trước, khi bọn họ nắm tay lại với nhau, xuất hiện quang mang kỳ dị chiếu rọi, đúng vậy, trong lòng bọn họ nhất thời vang lên một tia ý niệm. Bọn họ cũng không có nói dối. Hồn kỹ thứ hai của hồn hoàn thứ chín mười vạn năm, chính là Vũ Hồn dung hợp kỹ, Thần Quang Phục Sinh.
Vũ hồn dung
hợp kỹ Thần Quang Phục Sinh: Điều kiện hồi sinh, trong vòng một canh
giờ, thân thể chưa bị tàn phá. Sau khi hồi sinh, thực lực khôi phục năm
mươi phần trăm. Áo Tư Lạp và Trữ Vinh Vinh đồng thời mất đi hồn lực một
tháng.
Không cần phải nói, đây là một hồn kỹ cường đại, thậm chí còn
là cái Phụ trợ hệ hồn kỹ phục sinh cường đại nhất từ trước đến nay. Thử
hỏi, từ vị đệ nhất Thực Vật hệ Phong Hào Đấu La và vị Đệ nhất thiên hạ
Phụ trợ hệ Phong Hào Đấu La sử dụng ra Vũ Hồn Dung Hợp Kỹ, như thế nào
có thể yếu kém đây?
Nhưng mà, cần phải nói rõ, đối tượng của Thần
Quang Phục Sinh này chỉ là con người bình thường thôi. Nhưng mà, lúc này Trữ Vinh Vinh cùng với Áo Tư Lạp muốn cứu sống, lại là một vị thần, Hải Thần Đường Tam.
Bọn họ đương nhiên biết, hồi sinh một người cùng với hồi sinh một vị thần là hoàn toàn khác nhau. Chưa nói đến chuyện Thần
Quang Phục Sinh có tác dụng gì với Đường Tam hay không, cho dù thật sự
có tác dụng, trả giá của việc hồi sinh một người bình thường và hồi sinh một vị thần cũng không thể nào giống nhau.
Mấy vấn đề này nếu đổi
lại là một người nào khác chắc chắn sẽ do dự, nhưng tới thời khắc này,
cũng đã không còn thời gian để Áo Tư Lạp và Trữ Vinh Vinh suy nghĩ nhiều hơn. Tại thời khắc lúc nãy, nếu bọn họ không la lên, lúc này tất cả mọi người ở đây đều biến thành thi thể cả rồi. Đây chính là hi vọng cuối
cùng, ngay khi Áo Tư Lạp và Trữ Vinh Vinh hô hoán lên trước mặt mọi
người, trong lòng bọn họ cũng đã hạ quyết tâm.
Hồi sinh một người,
hồn lực mất đi trong vòng một tháng, như vậy, hồi sinh thần thì thế nào? Cho dù là mất đi hồn lực cả đời, bọn họ cũng cam tâm tình nguyện, thậm
chí là trả giá cả sinh mạng của bọn họ cũng được nữa.
Cái này cũng
không chỉ bởi vì tình cảm của bọn họ đối với Đường Tam mà thôi, mà còn
là tia hi vọng cuối cùng. Nếu như Thiên Đấu Đế Quốc thật sự đầu hàng,
chẳng lẽ bọn họ còn có thể sống được hay sao? Không có biện pháp gì thì
thôi, nay đã có được một tia hi vọng ngay trước mắt, bọn họ như thế nào
lại có thể bỏ qua đây.
Nhìn thi thể không còn chút sinh cơ của Đường Tam, Trữ Vinh Vinh trong lòng yên lặng nói:
-Tam ca, từ trước đến giờ ngươi luôn là tấm chắn che mưa tránh gió cho chúng ta, trả giá cho chúng ta rất nhiều. Có thể nói, Vinh Vinh có được thành tựu như hôm nay, hoàn toàn đều là do ngươi ban tặng. Hôm nay, để cho ta và Tiểu Áo đem phần nhân tình này trả lại cho ngươi đi. Cùng lắm thì,
chúng ta cùng nhau làm bạn trên đường đi đến suối vàng đi!
Áo Tư Lạp thở sâu một hơi:
-Tiểu Vũ, ngươi tránh ra một bên đi!
Tiểu Vũ ngẩng đầu, trong mắt nàng lúc này đã không còn chút nào ánh mắt
tuyệt vọng nữa, hiện tại tràn ngập trong mắt nàng chỉ có sự hi vọng mà
thôi. Nhìn mắt nàng, Trữ Vinh Vinh và Áo Tư Lạp đều không nhịn được rùng mình một trận, không có gì nghi ngờ, nếu Đường Tam mà không sống lại,
Tiểu Vũ nhất định sẽ theo hắn luôn. Sinh mệnh hai người bọn họ, sớm đã
hòa hợp thành một thể rồi.
- Trông cậy hết vào các ngươi!
Tiểu Vũ
cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên miệng Đường Tam, lúc nàng đặt thi thể của
Đường Tam xuống đất, toàn thân cũng đã ngừng run rẩy. Trong cơ thể tựa
hồ như có một luồng năng lượng đặc biệt, không ngừng ba động kịch liệt,
như muốn đột phá thân thể của Tiểu Vũ mà ra. Nhất là tại một khắc nàng
hôn lên môi Đường Tam kia, Tiểu Vũ chỉ cảm thấy như thân thể mình đã là
một mảnh lạnh như băng, da dẻ toàn thân tựa hồ như toát ra một tia ửng
hồng.
Tràn ngập tha thiết nhìn Đường Tam, thật cẩn thận đặt thi thể
hắn xuống mặt đất. Lúc này ánh mắt mọi người đều đã chú ý trên người
Đường Tam, cũng không ai để ý đến sự biến hóa của Tiểu Vũ.
Đứng thẳng lên, Tiểu Vũ chậm rãi lui sang bên cạnh, lúc này hai nắm tay nàng đã
hoàn toàn nắm chặt lại. Cỗ năng lượng lạnh như băng trong cơ thể lúc này tựa hồ như ngày càng thêm mãnh liệt hơn. Hiện tại điều duy nhất mà nàng có thể nghĩ đến, chính là tẩu hoả nhập ma. Lúc trước khi Bỉ Bỉ Đông bóp nát trái tim của Đường Tam, trái tim nàng cũng trong khoảnh khắc ấy
giống như là bị bóp nát vậy, cả người lâm vào một trạng thái không cách
nào hình dung được. Cũng bắt đầu từ lúc đó trở đi, luồng khí lưu lạnh
như băng này mới dần dần xuất hiện, hơn nữa càng ngày càng trở nên mãnh
liệt hơn.
Tiểu Vũ cũng không có phát ra âm thanh gì, nàng thậm chí
còn không tự suy nghĩ về chuyện gì đang phát sinh với mình nữa. Trong
mắt nàng, cũng chỉ có Đường Tam mà thôi. Mạnh mẽ cắn chặt răng, hai bàn
tay nắm chặt lại, ánh mắt hoàn toàn ngưng tụ lên người của Đường Tam.
Áo Tư Lạp và Trữ Vinh Vinh cơ hồ là cùng lúc ngẩng đầu nhìn nhau, từ ánh
mắt của đối phương, bọn họ đều thấy được đáp án giống nhau. Đáp án dứt
khoát, kiên quyết. Bất luận trả giá thế nào, bất luận khó khăn cỡ nào,
cho dù là dùng cả sinh mạng của bọn họ chỉ để đổi lấy một tia hi vọng
mong manh, bọn họ cũng quyết không từ bỏ.
Di động một chút, bọn họ
đồng thời đi đến hai bên thi thể Đường Tam. Đồng thời nâng hai tay lên,
mười ngón tay nắm chặt lẫn nhau, cánh tay hai người bọn họ, giống như là làm thành hai cái cầu nối song song trên người Đường Tam.
Hồn lực ba động mãnh liệt trong nháy mắt dâng lên, từng cái hồn hoàn nối tiếp nhau xuất hiện từ dưới chân bọn họ mà dâng lên, xoay tròn xung quanh thân
thể. Ngay khi cái hồn hoàn màu đỏ cuối cùng xuất hiện, tim mọi người
xung quanh cũng đã nhảy lên đến cổ họng.
Áo Tư Lạp và Trữ Vinh Vinh
tuy rằng đã khẳng định, nhưng mà chuyện hồi sinh lại người đã chết, bọn
họ ai cũng chưa từng chứng kiến. Hồi sinh một người đối với bọn họ mà
nói cũng là chuyện lần đầu nghe thấy, huống chi là hồi sinh một vị thần. Lúc trước Tiểu Vũ có thể hồi sinh, là do thân thể nàng cũng không có
tổn thương gì, hơn nữa linh hồn lại ẩn chứa trong hồn hoàn và hồn cốt
của Đường Tam. Thông qua hồn hoàn, hồn cốt một lần nữa trở về thân thể,
lại thêm Thiên tài địa bảo thần dược làm vật dẫn, mới có thể phục sinh
lại Tiểu Vũ, nhưng theo ý nghĩa nào đó mà nói, đó cũng không phải là hồi sinh chân chính.
Mà lúc này đây, vết thương khủng bố như vậy trên
ngực Đường Tam, mọi người lại chứng kiến rõ ràng như vậy, hơn nữa lồng
ngực của Đường Tam cũng không còn trái tim. Từ khi thần hồn của hắn và
của Bỉ Bỉ Đông va chạm với nhau xong, cũng chưa có tỉnh lại, rất có thể
là thần hồn đã bị phá mất. Dưới tình huống như vậy, hắn có bao nhiêu
phần trăm cơ hội sống lại, không ai có thể nói rõ được, đối với mọi
người mà nói, đây là chuyện không thể tin nổi. Nhưng mà trong lòng bọn
họ cũng không thể không đem những lời nói của Trữ Vinh Vinh và Áo Tư Lạp làm một tia hi vọng cuối cùng được. Bọn họ lại càng không nguyện ý tin
rằng Đường Tam thật sự đã chết rồi.
Áo Tư Tạp nhìn về phía Trữ Vinh Vinh, trầm giọng nói:
- Bắt đầu đi!
Trữ Vinh Vinh gật gật đầu, ánh mắt hai người đồng thời lóe sáng lên. Hai
tay Áo Tư Lạp đã hoàn toàn biến thành màu trắng, mà trên hai tay Trữ
Vinh Vinh đã tràn ngập quang mang cửu sắc. Mọi người đền nhìn thấy rõ
ràng, tám hồn hoàn còn lại trên người Áo Tư Lạp và Trữ Vinh Vinh đều trở nên ảm đạm cả, thậm chí còn là biến mất không thấy đâu, chỉ có cái hồn
hoàn thứ chín chợt sáng lên mãnh liệt, nở rộ ra quang mang chói mắt, hai vòng quang hoàn màu đỏ nhanh chóng bay ra, bao phủ toàn bộ thân thể hai người lại. Ngay khi hai vòng quang hoàn màu đỏ dung hợp lại làm một,
màu trắng trên tay Áo Tư Lạp đã biến thành màu hồng nhạt, mà cửu sắc
quang mang trên tay của Trữ Vinh Vinh ngược lại đã biến thành màu trắng. Hai luồng quang mang trắng, hồng giao nhau cùng phát ra lóng lánh,
quang mang mênh mông đột nhiên bùng nổ. Nhất thời, toàn bộ bên trong
nghị sự đại sảnh, đều tràn ngập hơi thở năng lượng vô cùng kỳ dị.
Luồng hơi thở năng lượng này gây cho người ta cảm giác cũng không phải là
chiến ý, cũng không có lực áp bách cường đại. Nhưng vẫn làm cho người ta cảm nhận được trong đó ẩn chứa năng lượng khổng lồ đến mức nào.
Luồng hào quang này phát ra quang mang trong phạm vi mười thước hơn, nhưng
trong nháy mắt đã thu liễm lại trong vòng khoảng cách ba thước. Hào
quang vàng kim phát ra, hoàn toàn bao phủ thân thể Trữ Vinh Vinh, Áo Tư
Lạp cùng với Đường Tam vào bên trong. Một khắc trước năng lượng kịch
liệt ba động khắp đại sảnh, nhưng bây giờ, chợt hoàn toàn thu liễm lại
trong vòng bao phủ của vòng hào quang màu vàng kim kia, cảm giác giống
như là toàn bộ tiêu biến vào hư không vậy. Nhưng mà, tình cảnh phía bên
trong màn hào quang cũng bắt đầu phát sinh biến hóa.
Đại Sư nhíu mày, thì thào lẩm bẩm:
- Cái này là do bọn Tiểu Áo cố tình phóng thích ra năng lượng, ngăn cản
hơi thở kỹ năng của bọn họ phóng thích ra bên ngoài. Bọn nhỏ này thật sự đã trưởng thành rồi. Trước tình cảnh như thế này, còn có thể bảo trì sự tỉnh táo!
Mọi người vây quanh màn hào quang màu vàng kia nhìn vào
bên trong. Bọn họ cảm giác được, màn hào quang màu vàng kia chỉ có thể
ngăn cách được năng lượng mà thôi, chứ không ngăn cách được các vật thể
bình thường. Tất cả mọi người tập trung tinh thần, chú ý kỹ những biến
hóa bên trong màn hào quang kia. Đồng thời, Đường Hạo, Độc Đấu La, Hoàng Kim Thiết Tam Giác, Tiểu Vũ bọn họ đều đã đề cao tinh thần, tùy thời
chuẩn bị ứng chiến, ngăn cản Bỉ Bỉ Đông có thể xuất hiện bất cứ lúc nào.
Bên trong màn hào quang màu vàng kim kia, cảm giác giống như là một thế
giới kì dị vậy. Hoàn toàn bị bao vây trong màn hồng quang, thi thể Đường Tam nằm trên mặt đất cũng không có gì biến hóa, nhưng thân thể Trữ Vinh Vinh và Áo Tư Lạp lại xuất hiện biến hóa kỳ dị.
Phía sau lưng mỗi
người đều xuất hiện ra một quang ảnh hư ảo. Sau lưng Áo Tư Lạp xuất hiện một thân ảnh màu vàng, dáng người thon dài, mặc một bộ trường bào màu
vàng kia, đầu đội một mũ miện, xung quanh thân thể bao trùm một tầng
năng lượng nhu hòa màu vàng nhạt. Mà sau lưng Trữ Vinh Vinh, lại là một
thân ảnh mặc một bộ váy màu cửu sắc, xung quanh thân thể còn có vô số
dải lụa chín màu, hiển nhiên là một thân ảnh nữ tính.
Sau khi hai cái hư ảnh này xuất hiện, hai cái hồn hoàn đang tản ra hồng quang bỗng
nhiên biến mất. Áo Tư Lạp và Trữ Vinh Vinh vẫn bảo trì tư thế nắm chặt
tay nhau, đồng thời nhắm hai mắt lại. Thân thể hai người được luồng
quang mang phát ra từ hư ảnh sau lưng hoàn toàn bao phủ.
Hư ảnh sau
lưng hai người từ từ bắt đầu dung hợp với bản thể hai người bọn họ. Hư
ảnh càng ngày càng trở nên chân thật hơn, mà bản thể Áo Tư Lạp và Trữ
Vinh Vinh lại từ từ biến mất trong màn hào quang kia. Giống như đã hoàn
toàn dung hợp với hư ảnh vậy.
- Đại Sư, đây là chuyện gì vậy?
Đường Hại nhịn không được hỏi Đại Sư.
Đại Sư lắc lắc đầu, nói:
- Ta cũng không biết! Vũ Hồn Dung Hợp Kỹ cấp bậc này vốn rất hiếm thấy,
huống chi là Vũ Hồn Dung Hợp Kỹ do kỹ năng dung hợp sinh ra. Chúng ta
phải vững lòng tin, bọn họ nhất định có thể sáng tạo ra kỳ tích. Chúng
ta hãy cùng nhau cầu nguyện cho Tiểu Tam. Tiểu Tam sẽ không chết, nhất
định không!
Đường Hạo gật mạnh đầu, hắn cũng nhắm mắt lại, trong lòng lặng yên cầu nguyện.
Hư ảnh và bản thế dung hợp nhau xong, xuất hiện bên trong màn hào quang
màu vàng kia, là một nam nhân mặc một bộ trường bào màu vàng, đầu đội mũ miện cao cùng với một nữ nhân tuyệt sắc mặc một bộ váy dài màu cửu sắc. Kỳ dị chính là, thân hình bọn họ tuy rằng xuất hiện biến hóa, trang
phục cùng với vóc dáng đồng thời biến đổi, nhưng mà khuôn mặt của bọn họ lại vẫn là Áo Tư Lạp và Trữ Vinh Vinh. Thời khắc này, trên người bọn họ phát ra quang mang thần thánh không gì xâm phạm, bao phủ xung quanh
thân thể họ, phát sáng chói lọi. Tuy rằng năng lượng ba động bị luồng
hào quang kia ngăn cách, nhưng mà, một vài vị Phong Hào Đấu La bên ngoài vẫn có thể cảm nhận được hơi thở thần thánh kia lại vô cùng khổng lồ.
Bọn họ thậm chí cảm giác được, nếu luồng hơi thở này tuôn trào ra khỏi
màn hào quang vàng kim kia, bọn họ tuyệt đối không thể chống lại.
Bốn bàn tay nắm chặt vào nhau chậm rãi thu hồi, Áo Tư Lạp và Trữ Vinh Vinh
đều thu hồi tay mình đặt lên trước lồng ngực, làm ra động tác xoay tay
một cái. Từ hai bàn tay đã biến thành màu vàng của Áo Tư Lạp phát ra một quang cầu màu phấn hồng, chầm chậm bay lên, mà khi quang cầu này xuất
hiện, màu vàng trên người Áo Tư Lạp cũng dần dần nhạt đi.
Tình huống
của Trữ Vinh Vinh cũng tương tự như của Áo Tư Lạp, chỉ khác một chút là
quang cầu trên tay nàng có màu cửu sắc mà thôi. Hai cái quang cầu này
bay ra đến trước mặt bọn họ, quang mang của chúng giao hòa với nhau,
phóng thích ra năng lượng dao động nhu hòa nhưng vô cùng mãnh liệt.
Trong số những người ở đây, Tiểu Vũ là người tiếp xúc với thần lực nhiều
nhất, cũng chỉ có mình Tiểu Vũ mới biết rõ ràng những tình huống phát
sinh với Áo Tư Lạp và Trữ Vinh Vinh sau khi bọn họ hoàn thành việc hấp
thu cái hồn hoàn cuối cùng. Tiểu Vũ đã hoàn toàn quên đi sự thống khổ
trên thân thể của mình, ở trên hai tay nàng, ma văn màu đỏ không ngừng
ẩn hiện, nhưng nàng lại cố gắng dùng ý chí mạnh mẽ áp chế luồng năng
lượng lạnh như băng kia vào trong thân thể, không để cho mình toát ra vẻ gì thống khổ hai một tia thanh âm nào.
Đây là Thực Thần cùng với Cửu Sắc Thần Nữ hay sao? Ca có hi vọng rồi. Vũ Hồn Dung Hợp Kỹ của Tiểu Áo
và Vinh Vinh, tựa hồ như kêu gọi hai vị đại thần giáng lâm, mượn dùng
sức mạnh của bọn họ, khó trách bọn họ nói rằng kỹ năng này có thể trợ
giúp ca sống lại. Nếu là Thần chân chính hạ phàm, như vậy thực sự là có
thể. Dựa theo thuộc tính mà nói, hai vị Đại Thần này hẳn cũng là Phụ Trợ hệ. Hai vị Thần Phụ Trợ Hệ trợ giúp ca sống lại, nhất định có cơ hội,
nhất định có cơ hội. Ca, ngươi nhất định phải sống lại!
Trong lòng
Tiểu Vũ điên cuồng hò hét, lòng tín niệm cầu nguyện của nàng làm cho
tinh, khí, thần của nàng đều được bao phủ trong một trạng thái kỳ dị. Mà ngay trong trạng thái này, ma văn màu đỏ vốn đã hiện rõ trên làn da
nàng, thế nhưng cũng bị mạnh mẽ ngăn chặn lại. Ngay cả luồng năng lượng
lạnh như băng kia cũng dưới sự áp bách của tín niệm mãnh liệt của nàng
dần dần biến mất trong kinh mạch, làm cho Tiểu Vũ tạm thời thoát khỏi
thống khổ. Nhưng mà, đối với nàng mà nói, chuyện này tuyệt không quan
trọng bằng việc Đường Tam có thể sống lại, chuyện đó căn bản là không có ý nghĩa gì với nàng.
Thực Thần cùng với Cửu Sắc Thần Nữ chậm rãi đưa tay ra, khỏa năng lượng trên tay bọn họ dần dần trở nên rõ ràng hơn,
từng đạo điện quang màu sắc rực rỡ không ngừng ba động kịch liệt trên bề mặt hai quả cầu, chúng nó tựa hồ như muốn bài xích lẫn nhau vậy. Trên
mặt Thực Thần cùng với Cửu Sắc Thần Nữ toát ra vẻ thống khổ, nhưng hai
tay bọn họ vẫn như trước từ từ đẩy về phía đối phương.
Mắt thấy hai
quả cầu năng lượng kia càng ngày càng gần hơn, điện quang kích động trên bề mặt chúng cũng càng ngày càng dày đặc hơn, năng lượng ba động kịch
liệt thậm chí làm cho màn hào quang màu vàng kim bên ngoài có chút lung
lay muốn đổ, chớp tắt liên tục.
Đường Hạo nắm chặt hai tay lại, cũng
giống như mọi người ở đây, trong lòng bọn họ điên cuồng gào thét, nhất
định phải thành công.
Rốt cuộc hai quả cầu năng lượng kia cũng đã
tiến tới trên thân thể Đường Tam, chính xác mà nói, chính là đối diện
chỗ vết thương trống rỗng, nơi trái tim của Đường Tam.
Nhất thời
quang mang mãnh liệt chợt bạo phát trên tay của Thực Thần cùng với Cửu
Sắc Thần Nữ. Đó là một vầng quang mang màu trắng chói lòa, mãnh liệt.
Luồng bạch quang phát ra, chiếu rọi lên thân thể hai vị thần, làm cho
thân thể họ trở nên trong suốt, hư ảo. Một cột sáng bạch sắc phát ra, ầm ầm đánh xuống, oanh kích thật mạnh lên trên miệng vết thương lớn trên
ngực Đường Tam.
Thân thể của Đường Tam, dưới sự chiếu rọi của luồng
bạch quang kia trở nên kịch liệt run rẩy, mỗi bộ phận thân thể đều kịch
liệt co rút lại. Từng đạo điện quang theo luồng bạch quang kia phóng
xuống, văng ra tứ tán, lan tràn đến mỗi bộ phận thân thể của Đường Tam.
Năng lượng khổng lồ không gì sáng kịp ngưng kết lại trong không khí,
trên miệng vết thương trước ngực Đường Tam ẩn hiện kim quang nhàn nhạt.
Kinh mạch vốn đã khô cứng lại giống như là được khai thông vậy, máu tươi màu kim sắc không ngừng tuôn ra.
Đám máu tươi kia sau khi tuôn khỏi
cơ thể, trong nháy mắt đã bị luồng bạch quang thôn phệ hết, lúc này cũng không ai có thể thấy được miệng vết thương của Đường Tam nữa. Cả người
Đường Tam đã lan tràn một tầng quang mang màu trắng kỳ dị.
Thực Thần
và Thần Nữ đều cau mày, hay tay bọn họ hoàn toàn đã bị luồng bạch quang
kia bao phủ, nhưng có thể thấy được rõ ràng, phía bên Thực Thần, từng
vòng từng vòng hào quang màu vàng không ngừng từ hai chân hắn dâng lên,
nhưng tụ trên người, sau đó chuyển đến hai bàn tay của hắn. Mà bên phía
Cửu Sắc Thần Nữ, lại là vầng hào quang cửu sắc, cũng đồng dạng không
ngừng phát ra năng lượng bổ sung.
Không cần phải nói, luồng bạch sắc
quang mang này chính là thứ mà trước đây Áo Tư Lạp và Trữ Vinh Vinh đã
nói, Thần Quang Phục Sinh, cũng là hi vọng cuối cùng của Đường Tam.
Luồng Thần Quang Phục Sinh này duy trì càng lâu, cơ hội sống lại của
Đường Tam tự nhiên cũng sẽ lớn hơn.
Quả nhiên, dưới sự chiếu rọi của
luồng bạch quang, vết thương trước ngực Đường Tam bắt đầu không ngừng co rút lại. Vết thương đầu tiên lành lại cũng không phải là vết thương trí mệnh tại trái tim, mà là vết thương chỗ bị La Sát Ma Liêm đâm thủng.
Miệng vết thương kia kịch liệt vặn vẹo một chút, một tia khí lưu màu tím đen từ trong đó dần dần bị tróc ra. Ngay khi luồng khí màu tím đen đó
tiếp xúc với luồng bạch quang bên ngoài, mọi người đứng xung quanh mơ hồ nghe được một tiếng thét chói tay thê lương vang lên, đang từng chút,
từng chút một dần dần biến mất.
Cũng cùng lúc đó, luồng năng lượng
lạnh như băng lúc trước đã biến mất trong cơ thể Tiểu Vũ động nhiên
không có gì báo trước trong nháy mắt dâng lên, cho dù là ý chí của Tiểu
Vũ vô cùng mạnh mẽ, cũng bị sự thống khổ kịch liệt bất thình lình dâng
lên, suýt chút nữa đã ngất xỉu. Tâm thần của nàng luôn luôn đề cao,
phòng ngừa nguy cơ bên ngoài có thể phát sinh bất cứ lúc nào. Bất thình
lình hơi thở sát khí mãnh liệt, tràn ngập hàn ý cực hạn nhất thời từ
trong lòng nàng dâng trào ra. Vì không để cho mình vì đau quá mà phát ra âm thanh, Tiểu Vũ rất nhanh lui về sau một bước, nâng cánh tay phải
lên, há miệng cắn chặt vào tay mình, thân thể cả người kịch liệt co rút
lại. Chính là, nàng như thế nào cũng không có làm cho thanh âm của mình
phát ra, nàng tuyệt không cho phép bởi vì nàng mà làm quấy rầy quá trình hồi sinh của Đường Tam.
Cùng với luồng năng lượng lạnh như băng kia
mạnh mẽ dâng trào, một luồng hồng quang nhàn nhạt, bất luận là Tiểu Vũ
hay tất cả mọi người ở đây, cũng chưa từng gặp qua, lặng lẽ từ dưới chân Tiểu Vũ lan tràn ra, dung nhập đến toàn bộ mọi nơi trong sảnh nghị sự
của Nguyên soái phủ.
Dần dần, những nơi bị luồng hồng quang bao phủ,
đều thừa nhận một luồng năng lượng khủng bố lạnh như băng đánh sâu vào,
nhưng mà, bên ngoài sảnh nghị sự, lại phát sinh biến hóa.
Lúc này,
tất cả trăm vạn hùng binh của Thiên Đấu Đế Quốc, đều đã hướng về phía
đại sảnh nghị sự của phủ nguyên soái mà lặng yên cầu nguyện. Đột nhiên
bọn họ chứng kiến được, từ trong phủ nguyên soái đã dâng lên một luồng
hồng quang, luồng hồng quang này cũng không tính là thập phần mãnh liệt, nhưng đã hoàn toàn bao phủ đại sảnh nghị sự của phủ nguyên soái ở bên
trong.
-Các ngươi xem đó là cái gì vậy?
Một gã binh lính kinh hô lên.
- Còn phải hỏi sao? Nhất định là điềm báo Hải Thần đại nhân sống lại. Mau vì Hải Thần đại nhân mà cầu nguyện đi. Hải Thần đại nhân đã hi sinh vì
đế quốc nhiều như vậy, chúng ta nhất định phải toàn tâm toàn ý cầu
nguyện cho ngài. Cái này cũng chính là cho chúng ta cùng với thân nhân
chúng ta nữa đó.
Ngay lúc luồng hồng quang này bao phủ toàn bộ nghị
sự đại sảnh, trong nghị sự đại sảnh, luồng quang mang màu vàng kim thủy
chung vẫn bao phủ xung quanh thân thể của Áo Tư Lạp, Trữ Vinh Vinh, và
Đường Tam ầm ầm phá nát, thần lực mênh mông dao động trong nháy mắt tràn ngập trong nghị sự đại sảnh.
- Không xong!
Đại Sư cùng với Đường
Hạo đồng thời hoảng sợ biến sắc. Hết thảy mọi thứ xung quanh đều đã biến thành trắng xóa. Bọn họ muốn ra tay, nhưng đã phát hiện ra thân thể
mình trong luồng bạch quang kia đã không thể nhúc nhích được nữa, thậm
chí còn không thể nhìn thấy xung quanh mọi người nữa rồi.
Trong lòng
Tiểu Vũ đồng dạng cũng sinh ra báo động, nhưng kỳ quái chính là, nàng
phát hiện chính mình tựa hồ cũng không lo lắng cho lắm. Chỉ là, luồng
sát khí lạnh lẽo kia vẫn như trước điên cuồng đánh sâu vào trong lòng
nàng. Răng Tiểu Vũ đã cắm sâu vào trong da thịt trên cánh tay của mình,
nói thế nào cũng không chịu phát ra bất kỳ âm thanh nào. Tuy rằng dòng
năng lượng lạnh băng kia không ngừng tàn phá trong cơ thể nàng, nhưng
trong lòng nàng vẫn như trước không ngừng cầu nguyện cho Đường Tam sống
lại.
Vầng hào quang màu vàng kim kia bị phá nát, chỉ có thể có một ý
nghĩa, đó là Áo Tư Lạp và Trữ Vinh Vinh cũng không còn năng lượng dư
thừa để duy trì màn hào quang bảo hộ cho hơi thở của mình không bị lộ
ra. Đại Sư cùng với Đường Hạo tự nhiên sẽ lo lắng, lo lắng luồng hơi thở thần thánh này phát ra ngoài, sẽ thu hút Bỉ Bỉ Đông đến đây.
Nhưng
trên thực tế, mặc dù toàn bộ tòa nghị sự đại sảnh này trong nháy mắt
biến thành màu trắng, nhưng mà, luồng quang mang màu trắng đó không thể
nào đột phá được tầng quang mang màu đỏ đang bao phủ bên ngoài đại sảnh
kia, hoàn toàn bị áp chế bên trong, không có nửa phần dấu hiệu muốn đột
phá ra ngoài.
o0o
Đại doanh Vũ Hồn Đế Quốc.
Ngồi ngay ngắn
trong lều đại doanh, Bỉ Bỉ Đông đang thong thả tu bổ lại thần hồn dã bị
thương nặng của mình. Kỳ thật, nàng là ngoài mạnh trong yếu, giết chết
Đường Tam, sau khi bộc phát ra năng lượng trong không trung, cơ hồ là
dựa vào một tia thần niệm cuối cùng để tiến hành không chế. Nếu ở thời
điểm đó, đám cường giả bên phía Thiên Đấu Đế Quốc nhào lên công kích,
nói không chừng cũng có thể đánh chết được nàng. Nhưng mà, Bỉ Bỉ Đông
thật sự che dấu quá tốt. Nàng lấy lý do nể mặt Đại Sư, mang theo Thiên
Nhận Tuyết và Hồ Liệt Na phản hồi lại đại doanh, lúc đó, nàng có cảm
giác là, thần hồn của mình mơ hồ sắp vỡ nát rồi. Một kích Thần hồn công
kích trước khi chết của Đường Tam quả thật vô cùng khủng bố, Thần hồn
của Bỉ Bỉ Đông cũng đã bị Đường Tam đánh nát. Nàng chỉ nhờ dựa vào Vũ
hồn thứ hai của mình, cũng chính là thần hồn thứ hai nàng đang sử dụng,
mới miễn cưỡng đem một phần thần hồn vỡ nát của mình lôi kéo lại bản
thể, tạm thời khống chế được thân thể của mình, mới đoạt lại được một
mạng. Ba ngày thời gian nàng cấp kia, ngoài miệng là nói vì nể đối
phương, nhưng thực tế chính là cấp cho nàng và Thiên Nhận Tuyết. Chỉ cần có ba ngày thời gian, thương thế của nàng cùng với Thiên Nhận Tuyết đã
hoàn toàn bình phục lại. Tới lúc đó, Thiên Đấu Đế Quốc chính là vật
trong lòng bàn tay.
Lúc này, Bỉ Bỉ Đông đang trong trạng thái tu bổ
thần hồn, đột nhiên nàng mở hai mắt, một đạo tử quang chợt từ dưới đáy
mắt nàng hiện lên. Sau khi tu bổ được một lúc, thần hồn của nàng cũng
khôi phục được chút ít.
- Hơi thở biến mất? Tia La Sát Thần Niệm mà
ta lưu lại trên người Đường Tam đã biến mất hoàn toàn rồi. Cái này có ý
nghĩa, vật ký thể Hải Thần Thần Niệm đã hoàn toàn tiêu tán. Đường Tam a
Đường Tam, thần hồn của ngươi quả thật hết sức cường đại, dưới tình
huống sau khi bị ta hoàn toàn đánh nát, bản thể cũng bị đánh chết, mà
vẫn còn kiên trì được lâu đến như vậy thần hồn mới tiêu tán. Đáng tiếc,
quả thật là đáng tiếc !
Trên gương mặt màu xanh dữ tợn toát ra một tia thương tiếc rõ ràng, Bỉ Bỉ Đông lầu bầu:
- Thiên phú của Đường Tam quả thật là trên cả ta, đồng thời đối mặt với
hai vị thần, lại thiếu chút nữa đã đánh chết luôn hai chúng ta. Trí tuệ
và thực lực của hắn thật sự là ngay cả ta cũng không bì nổi. Chỉ thiếu
một chút nữa thôi, hắn đã thành công cùng đồng quy ư tận với ta rồi.
Đáng tiếc, cuối cùng ngươi vẫn phải chết trên tay ta!
Một lần nữa
nhắm hai mắt lại, khóe miệng Bỉ Bỉ Đông toát ra một tia vui cười thoải
mái. Trong ý thức của nàng, Đường Tam đã hoàn toàn tử vong, tia La Sát
Thần Niệm mà nàng lưu lại trong cơ thể Đường Tam cũng không có báo nguy
chút nào. Nàng cho rằng, mình hoàn toàn có thể yên tâm tu bổ lại thần
hồn, chờ ba ngày sau sẽ tiếp thu Gia Lăng Quan, thậm chí là cả toàn bộ
Thiên Đấu Đế Quốc.
Bỉ Bỉ Đông nào đâu có biết rằng, vì để che giấu
nàng, cứu sống lại Đường Tam, tại trong đại sảnh nghị sự của nguyên soái phủ, đã lần lượt xuất hiện khí tức của ba vị thần. Chẳng những hóa giải đi một tia thần niệm của nàng, lại còn mạnh mẽ đem tất cả hơi thở của
các tia thần niệm khác, hoàn toàn ngăn cách lại.
Miệng vết thương bị
La Sát Ma Liêm xuyên thủng trên cơ thể Đường Tam cùng với xương cốt và
kinh mạch trong cơ thể rất nhanh khôi phục lại. Ngay khi tia La Sát Thần Niệm theo thanh Ma Liêm chui vào thân thể hắn cùng với kịch độc hoàn
toàn bị tinh lọc hết, vết thương này cũng đã lành lặn lại.
Kế tiếp,
chính là phần mấu chốt nhất, trái tim Đường Tam hoàn toàn bị Bỉ Bỉ Đông
bóp nát, phải tái tạo lại. Hơn nữa trái tim mới này phải hoàn toàn phù
hợp với thân thể, hắn mới có thể sống lại được.
Lúc này, luồng bạch
quang do Thực Thần cùng với Cửu Sắc Thần Nữ dung hợp lại bộc phát ra đã
bốc lên đến đỉnh của đại sảnh. Dưới luồng bạch quang bao phủ, miệng vết
thương của Đường Tam đang không ngừng kịch liệt mấp máy. Từng cái kinh
mạch mấp máy trong cơ thể chui ra khỏi miệng vết thương, nhưng tụ lại
thành một thông đạo.
Những cái kinh mạch màu vàng kia nhìn qua cực kỳ kinh dị, năng lượng ẩn chứa trong đó lại khổng lồ dị thường, cơ hồ là
mỗi lần năng lượng ba động, sợi kinh mạch này lại kéo dài ra vài phần,
dần dần dung hợp lại tại chỗ.
Màu vàng trên người Thực Thần cùng với
cửu sắc quang mang trên người Cửu Sắc Thần Nữ đang ngày càng trở nên ảm
đạm hơn, những vòng quang hoàn từ dưới chân họ dâng lên cũng trở nên
càng ngày càng chậm hơn. Hiển nhiên, năng lượng Vũ Hồn Dung Hợp Kỹ của
Trữ Vinh Vinh và Áo Tư Lạp đã tiêu hao gần như không còn nữa.
Sỡ dĩ
có thể phát ra Vũ Hồn Dung Hợp Kỹ, trừ bỏ việc trong nháy mắt lãnh ngộ
ra, vũ hồn hai người cũng hoàn toàn phù hợp. Khi bọn họ đạt được cái hồn hoàn cuối cùng, đều được một vị chân thần thưởng lãm. Nhưng mà, bọn họ
cũng không biết ràng, Thực Thần cùng với Cửu Sắc Thần Nữ trong Thần Giới lại là một cặp vợ chồng, trong Thần Giới là một chuyện hiếm có. Khi hai người bọn họ phân biệt tiếp nhận sự lựa chọn của hai vị Thần, nhờ vậy
mới mới có thể phát sinh ra kỹ năng thần cấp Vũ Hồn dung hợp kỹ, với hai vũ hồn hoàn toàn không phù hợp nhau. Mà vũ hồn dung hợp kỹ này lại là
phù hợp hoàn mỹ trăm phần trăm với nhau. Nếu không, bọn họ làm sao mà có thể gọi về hai vị Thần giáng lâm đâu chứ?
Kỳ thật, nếu nói là được
Thần lựa chọn nhận truyền thừa, Vinh Vinh ngược lại là nhờ công của Áo
Tư Lạp. Thực Thần lựa chọn Áo Tư Lạp dĩ nhiên là do hắn là Thực Vật hệ
Phong Hào Đấu La đầu tiên trên đại lục. Mà Cửu Sắc Thần Nữ thực sự cũng
chưa muốn lựa chọn Trữ Vinh Vinh. Thiên phú của Trữ Vinh Vinh mặc dù
cũng tốt, vũ hồn cũng cường đại, nhưng cũng chưa đến mức có thể được một vị thần lựa chọn, trừ khi hồn lực của nàng có thể đạt đến chín mươi
chín cấp, mới có thể có được vinh dự này. Cửu Sắc Thần Nữ sở dĩ lựa chọn nàng chủ yếu là vì Thực Thần lựa chọn Áo Tư Lạp, là thê tử, nàng đương
nhiên không thể để chồng mình truyền thừa một mình. Vợ chồng bọn họ cũng chỉ có thể đem Thần vị truyền lại cho một cặp vợ chồng, có như vậy, tại Thần giới mới có thể tiếp tục cùng trường tồn, vĩnh viễn không chia ly.
Đương nhiên, lúc này Áo Tư Lạp và Trữ Vinh Vinh sở dĩ có thể trực tiếp kêu
gọi hai vị thần hạ phàm, phát động ra Thần Quang Phục Sinh là còn một số nguyên nhân khác nữa. Cũng không cần biết vì nguyên nhân gì có thể phát động ra Thần Quang Phục Sinh Thần Cấp, năng lượng Vũ Hồn dung hợp kỹ
của Áo Tư Lạp và Trữ Vinh Vinh cũng không có thay đổi, chính xác mà nói, nếu năng lượng bọn họ cuối cùng không thể duy trì cho cái kỹ năng này
hoàn thành, Đường Tam cũng sẽ không sống lại. Hồi sinh một vị Thần, làm
sao có thể dễ dàng như vậy được.
o0o
Hải thần đảo.
Thất Thánh Trụ Thủ Hộ Đấu La lúc này đều tập trung trên đỉnh núi Hải Thần, phân biệt ngồi trên các bục thủ hộ.
Tại thời điểm khi Đường Tam bị Bỉ Bỉ Đông đánh chết, bảy vị Phong Hào Đấu
La ngay lập tức cảm giác được. Bởi vì tia Thần niệm mà Đường Tam lưu lại trên Hải Thần Đảo đã hoàn toàn biến mất. Ngoại trừ tử vong ra, thần
niệm mà Thần lưu lại làm thế nào có thể biến mất đây? Thất Thánh Trụ Thủ Hộ Đấu La kinh hãi, lập tức tụ tập lên Hải Thần Sơn. Không đợi bọn họ
bắt đầu thương lượng, bọn họ đột nhiên cảm nhận được Hải Thần Thần niệm
một lần nữa dao động. Tựa hồ như có một cỗ lực lượng nào đó đang trợ
giúp Hải Thần thần niệm khôi phục lại vậy.
Dưới tình huống như vậy,
Thất Thánh Trụ Thủ Hộ Đấu La lập tức hiểu rõ, Hải Long Đấu La ngồi ngay
ngắn trên bục trung ương lúc trước Đường Tam tiến hành Hải Thần truyền
thừa, mà các vị Đấu La còn lại phân biệt mỗi người ngồi lên một cái bục
nhỏ hơn xung quanh. Trên người bảy vị Hải Đấu La đều dâng lên một vầng
sáng màu lam nhạt. Đó cũng không phải là năng lượng mà Đường Tam cấp cho bọn họ, mà là một khi mỗi người bọn họ trở thành Hải Thần Thất Thánh
Thủ Hộ Đấu La, sẽ có được năng lượng này.
Luồng quang mang màu lam
đồng thời bốc lên cao, trong phút chốc đã bao trùm toàn bộ Hải Thần Đảo. Từ bảy vị trí bất đồng, phân biệt sáng lên một đạo kim quang mãnh liệt, luồng kim quang này phóng lên cao, bảy đạo hào quang giữa không trung
ngưng kết thành một thể, làm thành một quang cầu giống như mặt trời thật lớn.
Ngay sau đó, toàn bộ Hải Thần Đảo tại thời khắc này đều biến
thành một màu vàng, năng lượng ba động đặc thù chợt hướng ra ngoài khỏi
Hải Thần Đảo phóng ra, phóng thích đến từng mỗi một góc trong Hải Dương.
Đây chính là sự kêu gọi của Hải Thần, kỹ năng phòng ngự cuối cùng mà Hải
Thần để lại trên Hải Thần đảo. Chỉ khi nào xảy ra tình huống nguy hiểm
đến sinh mệnh mới có thể do Đại Tế Ti dẫn dắt Hải Thần Thất Thánh Trụ
Thủ Hộ Đấu La phát động ra.
Nhưng mà, lúc này Hải Long Đấu La dẫn dắt mọi người phát động tầng phòng ngự cuối cùng này, cũng không phải có
mục đích là phòng ngự, mà là kêu gọi. Kêu gọi tất cả các sinh vật trong
đại hải, vì Hải Thần mà cầu nguyện.
Hải Thần Thần vị lúc trước, chính là do tín ngưỡng của tất cả các sinh vật trong biển mà sinh ra. Tín
ngưỡng của bọn họ, không cần phải nói chính là bổ sung tốt nhất cho Thần niệm của Hải Thần.
Những người bắt đầu cầu nguyện đầu tiên, chính là Tiểu Bạch dẫn đầu đàn Ma Hồn Đại Bạch Sa. Sinh vật trong hải dương có
thực lực càng cường đại, năng lượng cầu nguyện sinh ra cũng càng mạnh
hơn. Đàn Ma Hồn Đại Bạch Sa đồng thời thành kính cầu nguyện, nhất thời
tạo ra một cỗ tín ngưỡng lực khổng lồ rót vào tầng kim quang phòng ngự
trên Hải Thần Đảo, chuyển hóa thành linh hồn ba động tối thuần túy phóng thẳng lên đỉnh núi Hải Thần Sơn. Tia Thần niệm mà Đường Tam lưu lại ở
đây, được tín ngưỡng lực kia rót vào, nhất thời phát sinh ra dao động
rất nhỏ.
Cái này chỉ là mới bắt đầu, tuyên ngôn của Đường Tam khi mới trở thành Hải Thần đã sớm lan truyền đến mỗi một góc trong đại hải.
Huống chi, cho dù không có lời tuyên ngôn này, tất cả các sinh vật trong đại hải, trải qua nhiều năm như vậy, rốt cuộc cũng có lại tín ngưỡng,
chúng nó như thế nào mà không tận trung với Hải Thần đây?
Lúc này,
nếu có một vị thần nào đó đi ngang qua Đại hải mà quan sát, sẽ có thể
phát hiện ra, bên trong tầng nước biển, từng vòng từng vòng quang mang
kim sắc lấy tốc độ không gì sánh kịp hướng tới Hải Thần đảo mà ngưng tụ
lại. Vòng quang mang kim sắc kia, chính là thanh âm cầu nguyện của hàng
vạn triệu sinh vật trong Hải dương đồng thời phát ra.
Chúng nó chính
là vì Hải Thần mà cầu nguyện, dùng tín niệm của bọn chúng để khôi phục
lại một tia thần niệm cuối cùng của Hải Thần đại nhân.
Cùng lúc đó, trong Gia Lăng Quan, thời khắc Đường Tam sống lại đã đến lúc tối hậu.
Bản thể của Áo Tư Lạp và Trữ Vinh Vinh đã dần dần hiện ra trong quang ảnh
của hai vị thần giáng lâm. Mà Thực Thần cùng với Cửu Sắc Thần Nữ cũng đã dần dần thoát ly ra khỏi thân thể của bọn họ. Năng lượng Vũ Hồn Dung
Hợp Kỹ rốt cuộc cũng như đèn cạn dầu, bộ dáng như muốn biến mất.
Lúc
này, miệng vết thương trước ngực Đường Tam cũng đã khép lại rất nhiều,
mơ hồ có thể chứng kiến, một trái tim màu vàng đang dần dần hình thành,
mỗi một sợi huyết mạch từ từ kết hợp lại với nó, tiến hành quá trình
dung hợp cuối cùng.