Nhìn Hỏa Vũ vẻ mặt âm trầm thượng đài, Đường Tam thâm hấp khẩu khí.Mặc
dù bề ngoài lúc này của hắn so với lúc trước khi bắt đầu trận đấu hầu
như không có gì khác nhau.Nhưng trên thực tế, lúc này hắn đã phi thường
mệt mỏi.
Hồn lực được hắn hết sức lưu giữ, mà trong sáu tràng trận
đấu trước, hắn dù sao cũng đã từng gặp phải ba đối thủ hơn bốn mươi
cấp.Ngoại trừ Hỏa Vô Song ra, huynh đệ Hỏa Vân, Hỏa Vũ sử dụng hỏa hạc
vũ hồn đã gây cho hắn không ít phiền toái.Nhất là bọn họ vừa lên đã sử
dụng hồn kỹ cực mạnh, khiến cho Đường Tam hao phí phần lớn tinh lực để
né tránh và chạy ra khỏi phạm vi công kích.
Càng huống chi, điều tiết hồn lực như khiến hắn phải sử dụng năng lực khống chế đến trình độ tinh xác nhất, lượng tính toán như thế này sẽ phải khổng lồ ra sao?
Bởi
vậy, mặc dù lúc này hồn lực tiêu hao trên dưới 4 thành, nhưng trên thực
tế, tinh thần của hắn đã tiêu hao trên 7 thành.Cường nỗ chi mạt (nỏ mạnh lúc cuối) mà thôi.
Những người đang xem cuộc chiến, bất luận là
chiến sĩ của hoàng gia kị sĩ đoàn, hay là những hồn sư của học viện
khác, đều đang suy nghĩ xem Đường Tam có thể đánh bại Sí Hỏa học viện
hay không, hoàn thành việc "một xuyên bảy."
Nhìn kỹ Đường Tam, Hỏa Vũ lúc này ngược lại dần dần trở nên bình tĩnh.Nàng biết rằng,trận
đấu này không chỉ là việc giữa bản thân với Đường Tam, cũng quan hệ đến
vinh nhục của Sí Hỏa học viện.
Nếu nàng thất bại, làm cho đối phương hoàn thành "một xuyên bảy", vậy, Sí Hỏa học viên trong ngũ đại nguyên tố học viên sẽ vĩnh viễn
không ngẩng đầu lên được.Cho nên, bất luận như thế nào mình cũng không
thể thua, tuyệt không thể thua.Chính vì mang theo niềm tin tất thắng này Hỏa Vũ mới trở nên tỉnh táo.
Nàng năm nay chưa đến hai mươi tuổi, là thiên tài trẻ nhất trong lịch sử của Sí Hỏa học viện.Khổ luyện trong
khoảng thới gian này khiên cho hồn lực của nàng lại tiến thêm một bậc,
đạt đến trình độ cấp bốn mươi.Nàng tin tưởng rằng, bất luận là vũ hồn
hay hồn lực, đều hơn hẳn thanh niên trước mắt này.
Mà tại sao, tại
sao cả Sí Hỏa học viện đểu không thể thắng một mình hắn? Bởi vì hắn là
khống chế hệ hồn sư? Hay bởi vì hắn miễn hỏa? Không, dám chắc không chỉ
có vậy.
Đường Tam lẳng lặng nhìn Hỏa Vũ đang đứng cách mình hơn 30
thước.Hắn kinh ngạc phát hiện,hơi thở của nàng tựa hồ xuất hiện một chút biến hóa kì dị.Chưa từng trao đổi gì với nàng, nhưng mỗi lần thấy nàng , đều thấy trên người nàng tựa hồ tràn ngập hơi thở hỏa bạo.Từ phương
diện hình dáng , tính cách, nàng cùng Liễu Nhị Long thập phần giống nhau
Nhưng lúc này hỏa vũ trầm tĩnh xuống lại như biến thành một người khác.Làn da trên thân thể vốn hết sức thon dài lại tỏa ra hồng quang nhàn nhạt,
càng thêm xinh đẹp, tựa hồ có thể thiêu đốt toàn bộ tâm tư của nam nhân.
Thoáng động thân, sau lưng Hỏa Vũ xuất hiên một cái bong nhàn nhạt, bộ dáng
giống nàng như đúc, hỏa ảnh mơ hồ tràn ngập cảm giác hư ảo, nhưng đây là vũ hồn của nàng: hỏa ảnh.
Ảnh tử (cái bóng) có hỏa thuộc tính, một loại vũ hồn cực kì đặc biệt, lại có thể đem hỏa nguyên tố phát huy ra trình độ lớn nhất
Hôm nay trong tràng tấn cấp tái, Sí Hỏa học viện hiển nhiên đã không có khả năng thắng, chẳng những thế, Sử Lai Khắc học viện phía sau còn có 6
người.Tuy vậy Hỏa Vũ đã hạ quyết tâm bất luận sống chết đều phải đạt
được thắng lợi.
Trận đấu bắt đầu
Đường Tam đang tự hỏi không biết
Hỏa Vũ sẽ dung phương thức tiến công gì,thì khi trong tài tuyên bố trận
đấu bắt đầu,nàng cũng cho ra đáp án :chạy.
Hai chân Hỏa Vũ thon dài mà hữu lực nhanh chóng khởi động, hướng về phía Đường Tam mà vọt tới.
Tốc độ của nàng mặc dù không thể so sánh với mẫn công hệ hồn sư, nhưng khi
đat tới trình độ 40 cấp, thân thể của hồn sư dưới chúc tính mà hồn hoàn
mang đến cùng hồn lực của mình tác dụng đã vượt xa người thường.Nàng
toàn lực chạy đến, tốc độ cũng là nhanh kinh người, khoảng cách giửa 2
người nhanh chóng bị thu hẹp.
Một cây lam ngân thảo kích động quét ngang ra, mục tiêu chính là chiếc eo thon nhỏ nhưng tràn ngập lực lượng của Hỏa Vũ.
Thử tấn công.Đường Tam lúc này đã tiêu hao phần lớn tinh lực, lượng tính toán để chủ động xuất kích phải lớn hơn rất nhiều
Hắn lựa chọn chiến lược phản kích, có ưu thế chống đỡ lửa.Kỹ năng của Hỏa
Vũ tác dụng lên người mình chỉ có thể thi triển dưới hình thái bạo liệt
giống như Hỏa Vô Song.Cho nên Đường Tam cũng không hết sức để tâm.
Nếu Hỏa Vũ thi triển đệ tứ hồn kỹ, quá trình súc lực đủ cho mình phản ứng
Đối mặt với nhánh lam ngân thảo quét ngang, Hỏa Vũ chẳng những không né
tránh, ngược lại càng tăng tốc độ thêm vài phần.Khoảng cách giữa hai
người từ hơn ba mươi thước trong chớp mắt rút ngắn lại còn mười thước,
hai mắt Hỏa Vũ lóe sáng, cùng với lúc đôi mắt to lóe sáng thì đệ tam hồn hoàn trên người nàng cũng sáng lên, tử sắc quang vựng tràn ngập, khiến
nàng càng tăng thêm vài phần tư sắc.
Đúng lúc đó, trong đầu Đường Tam linh quang chợt lóe,nhất thời hiểu được phương thức công kích của Hỏa
Vũ.Lam ngân thảo vẫn quét ngang, hắn nhanh chóng động thân, không đi tới cũng không lui về phía sau mà là lướt ngang, nhanh chóng vọt sang
ngang.
Hỏa Vũ tựa hồ đã đoán trước phản ứng của Đường Tam,thân hình
nàng trùng xuống ,lập tức đổi hướng chạy xéo,nhưng lại như trước hướng
Đường Tam mà đuổi theo.
Nhìn lam ngân thảo trong nháy mắt sắp đuổi đến thân mình, Hỏa Vũ phát động đệ tam hồn kỹ: kháng cự hỏa hoàn.
Hồng sắc quang hoàn chói mắt trong nháy mắt phóng thich, hồn kỹ không có lực công kích này nhanh chóng đẩy nhánh lam ngân thảo đang tiến đến gần
thân ra, phạm vi bao trùm của hồn kỹ đạt tới đường kính kinh khủng: 60
thước,mà khoảng cách giữa nàng với Đường Tam bất quá chưa tới 10 thước.
Kháng cự hỏa hoàn với bán kính ba mươi thước đồng thời đem lam ngân thảo cùng thân thể Đường Tam đẩy ra phía ngoài.
Cả đấu trường đường kính 100 thước, kháng cự hỏa hoàn của Hỏa Vũ đường
kính là 60 thước, có thể nói là đã bao trùm đại bộ phận phạm vi đấu
trường.Đường Tam dưới sự thôi động của kháng cự hỏa hoàn, trong nháy mắt đã bay đến vùng biên duyên (bên bờ) của đấu trường.
Ra khỏi đấu trường đều tính là thua.Trong trận đấu đầu tiên, Đường Tam cũng chính là lợi dụng quy tắc này đánh bại Hỏa Vô Song.
Mà hỏa hoàn kháng cự của Hỏa Vũ kinh khủng ở chỗ bất luận kỹ năng hay
phòng ngự thế nào, trong phạm vi công kích nhất thiết đều tạm thời bị
khu trục. Đương nhiên, kỹ năng công kích của đối thủ không được vượt quá hồn lực bản thân nàng mười cấp.
Thân hình Hỏa Vũ không hề dừng lại,
ngay lúc Đường Tam bị bức đến bên bờ của đấu trường thì, lại một cái
kháng cự hỏa hoàn nữa sáng lên.Đường Tam trong long thầm than một tiếng, nha đầu kia nhìn bề ngoài tính tình có vẻ nóng nảy, nhưng thực tế lại
thập phần thông minh.Khống chế hệ hồn sư cũng quả nhiên khác thường, lợi dụng hỏa hoàn kháng cự, trong nháy mắt đã đem mình bức tới chỗ khó xử.
Trong lúc này, cho dù hắn sử dụng đệ tứ hồn kỹ thứ tư, nhiều nhất cũng chỉ có thể tạm thời ngăn cản cước bộ đi tới của Hỏa Vũ, mà không cách nào ngăn cản kháng cự hỏa hoàn kháng cự.Đây vốn là kỹ năng phòng thân lại có thể được Hỏa Vũ sử dụng như vậy, không thể nghi ngờ rằng là nàng đã phải
hao tổn tâm tư rất nhiều.
Kháng cự hỏa hoàn đương nhiên không phải là tuyệt đối, nếu không, ở tấn cấp tái này cũng không cần phải đánh, chỉ
cần bằng vào kỹ năng này là đã có thể quét sạch tất cả đối thủ.Điểm yếu
của nó chính là độ cao.Phạm vi tác dụng của nó là đường kính 60 thước,
độ cao 3 thước.
Nói cách khác, ngoài phạm vi ba thước trên không
trung, kháng cự hỏa hoàn của nàng không có tác dụng, trừ phi nó được Hỏa Vũ trực tiếp hướng đến không trung mà phát ra.
Dưới tình huống này,
Quỷ Ảnh Mê Tung của Đường Tam dù cho có tinh diệu, cũng vô pháp tránh né khỏi công kích của kháng cự hỏa hoàn, biện pháp duy nhất của hắn bây
giờ cũng chỉ có bay lên.Nhìn Hỏa Vũ lần thứ hai phong thích hỏa hoàn
kháng cự, Đường Tam bật mình lên, nhẹ nhàng lướt qua.
Thấy hành động
của hắn, trên mặt Hỏa Vũ toát ra một tia cười lạnh, mặc dù hai lần phóng thích hỏa hoàn khống chế đã làm nàng hao phí không ít hồn lực, thế
nhưng nàng cũng đã đạt được mục đích của mình, đó là đem Đường Tam bức
lên không trung.
Đột nhiên một màn quỷ dị xuất hiện,đúng lúc Đường
Tam phóng người lên thì trong nháy mắt,bốn cái hồn hoàn trên người Hỏa
Vũ đồng thời lóe sang, hỏa ảnh sau lưng cũng hóa thành bạch sắc.
"Dung hoàn?"đang ở ngoài quan sát trận đấu ,Đại sư chợt kinh hô
Dung hoàn không phải là một loại kỹ xảo, mà là một loại thiên phú, chỉ có một số hồn sư cực kì đặc biệt mới có năng lực như vậy.
Chính là trong nháy mắt đem vài hồn kỹ mà lượng hồn lực của mình có thể phóng thích đồng thời phát ra, cũng có thể nói là trong nháy mắt đem toàn bộ
hồn lực phóng thích ra sử dụng một hồn kỹ.
Chỗ tốt nhất của dung hoàn chính là lực bạo phát, đơn giản mà nói, nếu một cái thủy đàm chỉ có một cửa thoát nước, mặc dù luôn lưu thông, nhưng so ra thì vẫn cứ kém một
cái thủy đàm có bốn cửa khẩu đồng thời lưu thông.
Sau vòng dự tuyển
tái lúc trước, đại sư cũng đoán được Hỏa Vũ có kỹ năng này, chỉ là do
lúc ấy nàng còn có phụ trợ hệ hồn sư trợ giúp.Đại sư không dám khẳng
định, nhưng lúc này lại hoàn toàn có thể nhận định, thứ nàng sử dụng
chính là dung hoàn.
Dưới tình huống dung hoàn, hiệu suất dùng hồn lực của bản thân sẽ tăng vọt, lúc này lại sử dụng thêm hồn kỹ, uy lực không nghi ngờ gì nữa sẽ tăng lên gấp bội.
Bạch sí sắc ngưng kết trong
lòng bàn tay, lúc này, Hỏa Vũ lại không phải là phóng thích sí nhiệt
(nóng cháy), mà là ngưng tụ bạo liệt.
Một bạch sắc quang cầu kích cỡ
chỉ như quả trứng đột nhiên xuất hiện, trực tiếp hướng về phía Đường Tam ở trên không trung bay đến.Sau khi phóng thích ra bạch sắc quang cầu
này, sắc mặt Hỏa Vũ nhất thời tái nhợt.
Không giống với lúc bị Hỏa Vô Song công kích, trong sát na khi Hỏa Vũ phóng thích quang cầu, Đường
Tam cảm giác thân thể của mình trở nên trì trệ, phảng phất khỏa quang
cầu nhìn qua không lớn kia lại có lực hấp dẫn lớn vô hạn đối với mình,
đang ở trên không, hắn chính là vô pháp né tránh, mắt thấy tiểu cầu
nhanh chóng phóng tới phía mình, khả năng có thể làm được bây giờ, cũng
chỉ có ngạnh đáng (挡 – đáng, nghĩa là ngăn cản, chặn).
Ngạnh đáng
cũng có nhiều loại, mặc dù thân mình ở vị trí bất lợi, nhưng Đường Tam
lại như trước không bỏ qua, tay phải vừa nhấc, lần đầu tiên hắn phóng
thích ra đệ tam hồn kỹ của mình trong ngày hôm nay.
Lục sắc quang cầu từ lòng bàn tay Đường Tam phóng ra, trong nháy mắt khuếch trương, dưới
sự cố ý khống chế của hắn, phạm vi bao trùm của chu võng rút nhỏ rất
nhiều, nhưng mật độ cũng trở rất lớn, cho dù là bạch sắc quang cầu với
thể tích như vậy hẳn cũng vô pháp xuyên qua (cụm này xem convert 4 cột
hài vãi: "tòng trung xuyên việt" – "từ Trung xuyên Việt" à?[A Lót]).
Bạch cùng lục, lưỡng sắc quang mang từ không trung giao hội.Trong nháy mắt khi hai người tiếp xúc với nhau, Đường Tam biến sắc.
Tê lạp một tiếng, bạch sắc quang cầu cũng từ trong chu võng thúc phược cực kì cứng cỏi vọt ra ngoài, tự thân nó xoay tròn với tốc độ cực cao, hơn
nữa nhìn qua mặt ngoài rất tròn, dĩ nhiên cũng là tràn ngập lực cắt.
Một cây lam ngân thảo ngay sau đó đẩy đi tới, nhưng không thể nào giống như chu võng thúc phược vô pháp thay đổi phương hướng của quang cầu, chỉ có bản thân lam ngân thảo bị đứt đoạn mà thôi.
Qua hai lần tiếp xúc,nếu Đường Tam nếu còn không phán đoán ra cường độ của quang cầu thì hắn
không xứng là đệ tử của đại sư rồi.Trong nháy mắt hắn hiểu được trong
bạch sắc quang cầu ẩn chứa toàn bộ hồn lực còn lại của Hỏa Vũ sau hai
lần phóng thích đệ tam hồn kỹ, tất cả quang cầu đều dưới ý của nàng tập
trung hết vào bản thân.Lấy tình huống bản thân, chỉ cần không có kỹ năng hoàn toàn ngưng tụ hồn lực giống như nàng, thì vô luận ra sao cũng
không chống đỡ được.
Đương nhiên, Đường Tam lại quên mất một điểm, đó là bạch sắc quang cầu do Hỏa Vũ dùng kỹ năng dung hoàn mà phóng ra, uy
lực thậm chí còn siêu việt hơn là ngưng tụ tất cả hồn lực lại.
Vì
muốn chiến thắng hắn, nàng đã không màng đến hậu quả sau trận đấu
này.Mục đích chỉ là làm sao để có thể đánh bại người thanh niên trước
mắt này.
Mắt thấy quang cầu sắp oanh kích tới Đường Tam, thân thể
Đường Tam đột nhiên tiêu thất.Như vậy tự nhiên không phải là vô duyên vô cớ mà biến mất.Lam ngân thảo không có hiệu quả đối với bạch sắc quang
cầu, nhưng điều đó không có nghĩa là nó không có bất kì tác dụng gì.
Hai căn lam ngân thảo phóng xuống mặt đất, lợi dụng phản lực đem thân thể
Đường Tam đưa lên trên không trung, ngay sau khi bạch sắc quang cầu rất
nhanh từ phía dưới đuổi theo hắn.Trong tay Đường Tam bắn ra một cây lam
ngân thảo, trực tiếp quấn quanh hông của Hỏa Vũ.
Lúc này, hồn lực của Hỏa Vũ đã thâu xuất toàn bộ, căn bản là không có cơ hội phản kháng,chỉ
thấy hông bị thắt chặt, nhoáng một cái đã thấy Đường Tam ở trước mặt.
Đúng vậy, Đường Tam chính là muốn lấy Hỏa Vũ làm mục tiêu, lợi dụng thể
trọng nàng để thay đổi phương hướng của mình trên không, hướng thẳng
phía hỏa Vũ vọt tới.
Dưới tác dụng của lực kéo, hắn di chuyển trong
không trung tự nhiên là phải nhanh hơn rất nhiều.Khoảng cách giữa hai
người lại không xa.Cơ hồ là trong nháy mắt sẽ đến cùng một chỗ.
Hỏa
Vũ hạ ý thức giơ hai tay lên muốn chống cự Đường Tam, nhưng Đường Tam
chỉ là gạt hai tay ra, hắn đã đẩy hai tay nàng ra.Ngay lúc thân thể hai
người va chạm tại cùng một chỗ, một cây lam ngân thảo của Đường Tam đã
gắt gao quấn chặt thân thể hai người.
Hỏa Vủ chỉ cảm thấy một cỗ sức
mạnh hướng đến, thân thể Đưởng Tam đã chuyển hướng, Hỏa Vũ tự nhiên chắn trước mặt hắn, tựa như một thuẫn bài (tấm, lá chắn).Nhưng bạch sắc
quang cầu kia, vẫn mang theo tiếng "ô ô" cấp tốc đuổi theo.
Trống rỗng, trong phút chốc, trong đầu của Hỏa Vũ đã trở thành một mảnh trống rỗng.Bạch sắc quang cầu nọ sau khi phát ra là chỉ tập trung hướng về
Đường Tam, dù là nàng cũng vô pháp thay đổi công kích.Nhưng giờ này phút này, nàng lại trở thành thuẫn bài chắn phía trước cho Đường Tam.
Nàng làm sao cũng không nghĩ đến trường chiến đấu này đến cuối cùng cư nhiên lại là như vậy.Nàng biết, mình đã thua, nhưng là, nàng thật sự không
cam lòng, không cam lòng... (Bình luận tí; thua là thua còn cứ cố chấp,
ta thật sự là rất ghét kiểu đàn bà con gái như thế này - A Lót)
Phải
chết sao?Hỏa Vũ đối với công kích của mình có bao nhiêu uy lực đương
nhiên hiểu rõ, bất quá, nàng biết, lấy tình trạng thân thể của mình lúc
này.Căn bản là không thể chống đỡ được công kích như vậy, kết quả lại
chỉ có thể giống như những cây lam nhân thảo của Đường Tam như vậy.Phá
toái (nát tan).
Chết thì chết đi, cho dù chết cũng phải cho người
cùng ta đồng thời xuống địa ngục.Hỏa Vũ mạnh mẽ giang tay ra, gắt gao ôm lấy Đường Tam, bỏ qua một tia hồn lực cuối cùng của mình.Nàng tin tưởng rằng, cho dù sau khi bạch sắc quang cầu kia có xuyên qua thân thể nàng, vẫn có thể gây cho Đường Tam bị thương nặng.
Lúc ôm chặt lấy hắn ,
dưới sự thúc dục của hận ý, nàng cắn mạnh một cái lên đầu vai Đường
Tam.Nhát cắn này phi thường ác độc, lúc hàm răng ngoạm chặt lại, nàng
cảm giác được có một dòng chất lỏng ấm áp chảy vào trong miệng mình.
Nhưng chính vào lúc này, bên tai Hỏa Vũ nghe được tiếng Đường Tam khẽ thở dài, "Hà tất phải như vậy?", thân thể tựa hồ quay tròn, hai tay đang ôm chặt đột nhiên cảm giác được có vật gì từ sau lưng Đường Tam trùng xuất, vô pháp ôm chặt trở lại, tự nhiên buông lỏng ra.Nhưng giữa hai người lại còn có căn lam ngân thảo
đang quấn quanh, thân thể hai người vẫn như trước dán chặt vào nhau.
Đáng tiếc, Đường Tam lúc này căn bản không có thời gian, cũng không có tâm
tình để cảm thụ thân thể mềm mại tràn ngập tính đàn hồi ấy.
"Muội muội - -"Hỏa Vô Song hét lớn, mỗi người của Sí Hỏa học viện cũng hét lên, nhưng bọn họ có muốn tiến vào đấu trường cũng đã không kịp rồi.
Sử Lai Khắc học viện một bên cũng đồng dạng hét lớn, hai bên cơ hồ đồng thời hướng đấu trường phóng đến.
Nhưng là, bọn họ thực sự chứng kiến được, Đường Tam đột nhiên xoay người,
chẳng những không dùng Hỏa Vũ làm thuẫn bài cho mình, ngược lại biến
thành thuẫn bài cho nàng.
Khi Đường Tam đem mình cùng Hỏa Vũ quấn
quanh một chỗ, hơn nữa lấy nàng ra làm thuẫn bài cho mình, chỉ có một
mục đích, bức bách Hỏa Vũ bỏ đợt công kích này.Hắn lại làm sao biết
được, ngay cả bản thân Hỏa Vũ, cũng là vô pháp khống chế.
Mắt thấy
Hỏa Vũ tràn ngập hận ý đối với mình, còn có quang mang thấy chết không
sờn trong mắt nàng, Đường Tam giật mình phát hiện, nha đầu này dĩ nhiên
là muốn cùng mình đồng quy vu tận.
Đường Tam cùng Hỏa Vũ không có cừu hận gì thâm sâu, hắn thấy rằng, Hỏa Vũ chỉ bất quá là một nữ hài tử
tranh cường háo thắng mà thôi.
Dù sao là nữ hài tử a, mà mình lại là
một nam nhân.Chẳng lẽ thật sự còn có thể lạt thủ tồi hoa (ác tay ngắt
hoa) hay sao?Dưới tình huống trước mắt, đây là lựa chọn duy nhất mà hắn
vừa nghĩ đến.
Cho nên, nhìn quang cầu trong nháy mắt sắp phóng tới,
hắn bèn xoay người lại, dùng lưng mình, chống chọi lại với sự oanh kích
tràn ngập năng lượng áp súc.Bát chu mâu mãnh mẽ phóng ra, vừa vặn hất
cánh tay của Hỏa Vũ ra, làm cho toàn bộ công kích đều rơi vào trên người Đường Tam.
Đường Tam trước tiên không phóng thích toàn bộ bát chu
mâu, chỉ dũng xuất ra nửa thước, sau một khắc, bạch sắc quang mang nọ
hoàn toàn phóng lớn ra. Căn bản là không thể có người nào chú ý tới biến hóa sau lưng Đường Tam.
Từ một người trong đầu trống rỗng trở thành
hai, Đường Tam chỉ cảm thấy thân thể mình trở nên nhẹ bỗng, chung quanh
hết thảy tựa như đang bay lượn, không có đau đớn, chỉ là trong nháy mắt
tê cứng, cả người đều trở nên tê dại.Mặc dù lúc đó hắn đã ngay lập tức
đem huyền thiên công ngưng tụ toàn bộ ở sau lưng mình, nhưng là thân thể hắn vẫn bị tê cứng.
Hỏa Vũ cũng cảm thấy thân thể mình đang bay lên, chấn động kịch liệt khiến đại não của nàng trở nên mê muội, gần như là
vô thức nắm chặt hai tay của Đường Tam.
Tê dại trong nháy mắt trở
thành đau đớn phô thiên cái địa, thần chí Đường Tam khôi phuc lại nửa
phần, lúc sắp rơi xuống đất, hắn lại xoay thân thể mình, nếu phải làm
người tốt thì phải làm đến cùng đi.
Oanh một tiếng, thân thể hai
người rơi trên mặt đất, Đường Tam ở dưới,Hỏa Vũ ở trên, trọng lực suýt
nữa làm cho Đường Tam đau đến mức ngất đi.
Hắn sở dĩ cố ý để lưng của mình chạm đất cũng vì để che dấu bát chu mâu.Đường Tam rõ ràng cảm giác được bát chu mâu đang run rẩy, thậm chí còn nghe được chút thanh âm vỡ
vụn, mà sau lưng mình lại càng không có chỗ nào không đau.
Thổ ra một ngụm nghịch huyết, Đường Tam so với Hỏa vũ còn lùn hơn nửa phần, ngụm
nghịch huyết này vừa lúc phun trước ngực Hỏa Vũ, hắn lần đầu tiên cảm
giác được cái gì gọi là ngũ nội như phần (ngũ tạng như đốt), khí huyết
trong cơ thể không ngừng nhộn nhạo, tựa hồ như là bị thiêu đốt.
Huyền Thiên Công không hổ là huyền môn chính tông thượng thừa nội công, trong thời khắc va chạm với quang cầu nhanh chóng có thể bảo hộ thân thể của
Đường Tam, hơn nữa còn có sự ngăn cản của bát chu mâu, mặc dù Đường Tam
bị thương nặng, nhưng cũng không bị nguy hiểm đến tính mạng.
Đây là
kết quả mà Đường Tam đã cẩn thận tính toán, trong thời khắc hắn mang
theo Hỏa Vũ mà xoay người, hắn đã tính ra, bằng vào phòng ngự của mình,
hắn tuyệt sẽ không chết.
Lam ngân thảo quấn quanh hai người sớm đã bị lực bạo tạc oanh nát, nhưng hai tay Hỏa Vũ lại như trước gắt gao nắm
lấy tay của hắn.Cả người nàng đều run rẩy, không biết là do phẫn nộ, sợ
hãi, hay là vì một lí do nào khác.
Đội viên của song phương đều đã
vọt tới đây,Đường Tam mở mắt, mỉm cười nhìn Hỏa Vũ đang nằm gần mình
trong gang tấc, dù sắc mặt hắn có phần tái nhợt, thế nhưng khí chất đạm
định này vẫn không có chút nào thay đổi.
"Ôm còn chưa đủ sao? Ngươi thắng rồi."
Hỏa Vũ nhìn Đường Tam, đồng tử tụ tiêu (con ngươi tập trung nhìn kỹ lại),
lúc này nàng mới phát hiện, bàn tay mình đang nắm chặt lấy hai cánh tay
Đường Tam đã bị máu tươi nhuốm đỏ.
Đương nhiên, đó không phải là máu
của nàng.Nàng rõ ràng cảm giác giác được thân thể không còn chút hồn lực nào của Đường Tam, hắn đã dùng thân thể không cao hơn mình bao nhiêu để cản đỡ toàn bộ thương tổn.Còn bản thân nàng thì nhiều nhất cũng chỉ là
bị chấn động một chút mà thôi.
Thắng? Thật sự là thắng sao? Từ khóe
miệng nàng xuất hiện một tia khổ sáp.Lúc này, thần chí của nàng có chút
mơ hồ, ngay cả chính nàng cũng không rõ lúc này trong lòng mình là ý
nghĩ gì.
"Muội muội, ngươi không sao chứ?", Hỏa Vô Song đỡ Hỏa Vũ đứng lên, cản thận nhìn lên nhìn xuống.
"Ta không có việc gì", Hỏa Vũ trả lời.
Lúc này, gương mặt Tiểu Vũ đã đẫm lệ, đem Đường Tam tựa vào lồng ngực của
mình.Giáng Châu điên cuồng thúc dục khôi phục quang hoàn như không cần
hao phí hồn lực, Áo Tư Tạp nhanh chóng đưa vào trong miệng Đường Tam một cây khôi phục đại hương tràng.
Nếu như Đường Tam không kịp thời dùng lời nói ngăn cản Trữ Vinh Vinh, sợ rằng nàng sẽ không do dự sử dụng
toàn bộ bốn hồn kỹ tăng phúc của mình lên người Đường Tam.
"Nha đầu khờ, đừng khóc a! Ca ca như thế này chẳng phải là không có việc gì sao?".Đường Tam muốn lấy tay xoa đầu an ủi Tiểu Vũ, nhưng hắn phát hiện cánh tay của hắn như thế nào cũng không thể cử động nổi.
Kỳ thật, trong khi hắn đối mặt với Hỏa Vũ, trường đấu này vốn là cũng
không muốn thắng.Bản thân đã chiến thắng sáu người của đối phương, thắng lợi cuối cùng của trường tấn cấp tái này chắc chắn là thuộc về Sử Lai
Khắc học viện, cần gì phải đuổi tận giết tuyệt? Nếu thật sự hoàn thành "một xuyên bảy", rõ ràng, cừu hận của song phương sợ rằng cũng ấn định.Hắn cũng không hy vọng như vậy.
Dù sao, đối với Sí Hỏa học viện, hắn cũng không có ác cảm.Cho nên, trong
trận đấu, hắn vốn cũng chỉ muốn làm tiêu hao một chút hồn lực của Hỏa
Vũ, nhường lại cho những đội viên kế tiếp của Sử Lai Khắc học viện kết
thúc trường trận đấu.Ai có thể nghĩ đến tính háo thắng của Hỏa Vũ đối
với hắn cư nhiên mạnh mẽ như vậy, cuối cùng cư nhiên lại trở nên như
vậy.
Đái Mộc Bạch đỡ Đường Tam dậy, lộ tấm lưng của hắn ra thì, mọi người bên Sử Lai Khắc học viện cơ hồ đều hít một luồng khí lạnh.
Quần áo sau lưng Đường Tam đã hoàn toàn bị nghiền nát, lộ ra một mảnh huyết
nhục mơ hồ, có nơi thậm chí còn có thể thấy được khớp xương.Ngay cả hai
tay của hắn lúc này cũng đã bị máu tươi nhuộm đỏ, mềm oặt vô lực như
treo ở hai bên thân thể.
Đây là sự thống khổ như thế nào? Nhưng lúc
này trên mặt Đường Tam vẫn như cũ, mang theo một tia cười, tựa hồ thống
khổ này không xuất hiện ở trên người hắn vậy.Chỉ có những giọt mồ hôi
không ngừng chảy ra trên trán hắn mới có thể nói cho mọi người, hắn
chính là người bị thương.
Lực công kích của bạch sắc quang cầu so với trong tưởng tượng của Đường Tam còn mạnh hơn nhiều.Nếu không phải hắn
có bát chu mâu,nếu không phải thân thể của hắn đã trải qua sự rèn tạo
của băng hỏa lưỡng nghi nhãn, lần này cho dù hắn không chết, cũng là bị
thương nặng.
Mà thương thế trước mắt của hắn nhìn qua có vẻ nghiên
trọng, nhưng chỉ là bị một chút thương tổn trên da thịt mà thôi, khớp
xương và nội tạng cũng không bị thương tổn quá lớn.
Trọng tài lúc này mới lên đến sân, một mặt gọi nhân viên y tế lên cứu trị cho Đường Tam,
mặt khác tuyên bố Hỏa Vũ là người chiến thắng.
Không đợi đội viên thứ hai của Sử Lai Khắc học viện thượng đài, Hỏa Vũ đã chủ động nhận
thua.Bây giờ dù không bị tiêu hao hồn lực đi chăng, nàng cũng không có ý muốn cùng năng lực chiến đấu.
Lúc này người của Sử Lai Khắc học viên thâm chí không nghĩ đến việc thống hận Hỏa Vũ, bọn họ chỉ suy nghĩ về
an nguy của Đường Tam.Đường Tam được đưa đi, trận đấu cũng chính thức
kết thúc.Mặc dù ở cuối trận, biểu hiện của Đường Tam cũng không quá tốt, nhưng qua sáu trân đấu trước,mọi người dĩ nhiên đã bị chinh phục bởi
bản lãnh của hắn.
Mà huống chi,ờ trận đấu cuối cùng,hắn thật sự thua sao?
Hắn hoàn toàn có thể dùng thân thể của Hỏa Vũ để cản trở công kích,dưới sự
khống chế của hắn,chỉ cần rót vào thân thể Hỏa Vũ một chút hồn lực để
làm bạch sắc quang cầu được dẫn nổ vào trong người nàng thì bản thân hắn không có một chút nguy hiểm nào,thâm chí cũng không bị xem như đã vi
phạm quy tắc.
Dù sao, công kích kinh khủng như vậy là do Hỏa Vũ phóng ra ,chứ không phải Đường Tam.
"Ca của ta, huynh ấy thực sự là không có chuyện gì?"Ở trong phòng,Tiểu Vũ vẻ mặt lo lắng hướng về Thiên Đấu đế quốc cung đình y sư hỏi.
Y sư là nữ tử đã trên bốn mươi tuổi,thế nhưng nhìn gương mặt nàng bây giờ cũng có thể đoán lúc còn trẻ, nàng hẳn là một đại mỹ nữ.Mỉm cưởi nhìn
Tiểu Vũ, nàng nói: "Tiểu cô nương, đây đã là lần thứ mười bảy ngươi
hỏi cùng một câu như vậy rồi.Yên tâm đi, ca ca của ngươi không có vấn đề gì lớn đâu, chỉ có da thịt là bị thương mà thôi, xương cốt còn tốt, hơn nữa cũng bảo vệ được nội tạng.Thật sự là kì quái, độ co dãn của thân
thể hắn ít nhất là gấp ba lần so với hồn sư bình thường, đây là như thế
nào mà luyện ra? Bây giờ hắn chỉ là thiếu máu một chút, chỉ cần nghỉ
ngơi một thời gian.Nhiều nhất là năm ngày, hắn đã có thể hoạt động lại
như bình thường rồi.Bất quá, trong khoảng thời gian này, hắn không được
tham gia bất cứ trận đấu nào, nếu không sẽ ảnh hưởng không tốt đến vết
thương."
"Cảm ơn ngài, y sư a di."
Y sư mỉm cười, cầm lấy y dược của mình rồi nói: "Được rồi, các ngươi chiếu cố hắn cho thật tốt, ta đi trước đây."
Nhìn về phía y sư rời đi,vẻ mặt của Tiểu Vũ mới buông lỏng vài phần.Lúc này, Đường Tam đã chìm sâu vào giấc ngủ.
Nhìn sắc mặt hắn vẫn tái nhợt như trước, Tiểu Vũ lòng đau như cắt, bản thân
nàng dù có bị thương, cũng không muốn Đường Tam bị thương như thế a!
Đại sư hướng tới đám người Sử Lai Khắc học viện trong phòng, phất phất tay, nói: "Được rồi, những người khác đều tới nghỉ ngơi đi, sáng mai còn có trận
đấu.Nơi này để Tiểu Vũ ở lại chiếu cố Tiểu Tam là được rồi."
Mọi người lúc này mới nhẹ nhàng ra khỏi phòng, chỉ cần Đường Tam không có việc gì, bọn họ cũng yên tâm rồi.
Trong phòng, chỉ còn lại ba người Tiểu Vũ, đại sư cùng Đường Tam.Đại sư nhìn Đường Tam đang ngủ trên giường, mỉm cười nói: "Tiểu Tam kỳ thật làm rất đúng."
Tiểu Vũ ngước đầu lên, vẻ khó hiểu nhìn về phía Đại sư: "Đại sư, ngài còn nói là hắn làm đúng?Hắn rõ ràng có thể cho ả Hỏa Vũ kia tiếp nhận công kích."
Đại sư thở dài nói: "Tiểu Tam làm như vậy, là vì danh tiếng của học viện,
cũng là vì tương lai của các ngươi.Đầu tiên,năm nguyên tố học viện là
dựa vào nhau mà sống.Nếu hắn hôm nay thật sự hoàn thành "một xuyên bảy" đối với Sí Hỏa học viện, vậy tất nhiên sẽ khiến ba học viện khác coi
hắn là cừu địch.Hơn nữa, cừu này mà kết thì sẽ lớn vô cùng.Tiếp theo,
nếu lúc đó hắn dùng thân thể Hỏa Vũ để ngăn cản công kích, Hỏa Vũ hẳn
phải chết không thể nghi ngờ.Hỏa Vũ lại là nhất đại thiên kiêu của Sí
Hỏa học viện, nếu nàng chết đi, chưa kể đến thế lực sau lưng nàng, chỉ
là sự trả thù của Sí Hỏa học viện thôi cũng làm chúng ta không thể nào
tiếp nổi, đó càng là điều mà Đường Tam không muốn thấy.Nhưng mà trên
hết,hắn nhận thấy hai bên không phải là thâm cừu đại hận gì, cho nên hắn mới lựa chọn kết cục như vậy.Ta tin tưởng, hắn đã tính toán ra được
năng lực phòng ngự của mình có thể tiếp nhận được công kích của đối
phương."
Đại sư thẳng thắn đối đãi với Đường Tam như con đẻ của mình, mắt thấy Đường Tam bị thương, hắn làm sao lại không đau lòng?
Nhưng đại sư là người luôn có lý trí, khi hắn biết Đường Tam không có điều
nguy ngại quá lớn thì lý trí trong hắn đã chiếm thượng phong, sau khi
phân tích một cách đơn giản, hắn đã xác định được cách làm của Đường
Tam. Đương nhiên, điều này không có nghĩa là hắn không lo cho thương thế của Đường Tam.
Tiểu Vũ than nhẹ một tiếng, lại không nói gì nữa, lúc này trong lòng nàng nghĩ, chỉ cần Đường Tam không sao, những thứ khác
hết thảy đều không trọng yếu.
Đột nhiên, bên ngoài truyền đến thanh âm băng lãnh của Đái Mộc Bạch: "Các ngươi tới đây làm gì? Ra ngoài cho ta."
"Chúng ta đến thăm Đường Tam, hơn nữa cũng là để cảm tạ hắn", thanh âm của Hỏa Vô Song vang lên, nghe được thanh âm này, Tiểu Vũ không khỏi cau mày lại.
Ngoài doanh phòng (barracks), chẳng những Hỏa Vô Song tới, bảy tên chủ lực
của Sí Hỏa học viện chiến đội cũng đều tới, kể cả Hỏa Vũ với sắc mặt tái nhợt.
Sau khi trận đấu chấm dứt, sau khi bọn hắn tỉnh táo trở lại,
Hỏa Vô Song không khỏi bị dọa một trận, hắn đương nhiên cũng nhìn ra
được nguy hiểm của muội muội trong trận đấu, nếu không phải Đường Tam hạ thủ lưu tình, hắn cũng sẽ mất muội muội rồi.
Mặc dù Sí Hỏa học viện
thất bại, nhưng Hỏa Vô Song chẳng những không thống hận Đường Tam, ngược lại còn vô cùng cảm kích hắn, tính mạng của muội muội hắn so với thành
tích trận đấu còn quan trọng hơn gấp ngàn vạn lần.
Mà Hỏa Vũ trong Sí Hỏa học viện cũng là hạch tâm giống như chúng tinh phủng nguyệt (câu
này chắc là thành ngữ Tung Của, không có cụm từ nào để thay thế, đành
dịch ngang ra là "trăng trong đám sao" – A Lót), tình cảm của các đội viên khác cũng không sai biệt lắm.Sau khi trở lại doanh địa, Hỏa Vô Song lập tức đề nghị trước hết nên đến thăm Đường Tam.
Đái Mộc Bạch ánh mắt băng lãnh đảo qua trên thân mọi người: "Không cần các ngươi mèo khóc chuột giả vờ từ bi, Đường Tam hắn còn không chết được."
Hỏa Vô Song nhíu nhíu mày: "Đái Mộc Bạch, ngươi không nên quá phận như vậy.Ta chính là đến thăm Đường
Tam, cảm tạ hắn đã bỏ qua cho muội muội của ta.Không phải là đến thăm
ngươi, ngươi mau tránh ra."Lúc này, nghe được thanh âm, Sử Lai Khắc
thất quái ngoại trừ Đường Tam và Tiểu Vũ ra, thì những người còn lại đều xông ra ngoài.Giống như Đái Mộc Bạch,do Đường Tam bị thương,họ đều
không có ấn tượng tốt đối với Sí Hỏa học viện, cùng nhau ngăn trở đám
người Hỏa Vô Song.
"Lập tức rời đi ngay,nếu không đừng trách chúng ta không khách khí."Tà mâu của Đái Mộc Bạch đang ngưng tụ, hiển nhiên là sắp không khống chế được cơn giận của mình.
Lúc này, bảy tên chủ lực của Sí Hỏa học viện vốn lúc trước đều đã tham gia
vào vòng tấn cấp, hồn lực bị tiêu hao không nhỏ, nếu bây giờ thật sự
phải đánh, bọn họ sẽ không chiếm được thượng phong, mà huống chi bọn họ
lại càng không muốn động thủ với bọn người Đái Mộc Bạch.
"Là ta muốn tới cám ơn Đường Tam",ngay lúc Hỏa Vô Song sắp không chịu được mà phát tác, Hỏa Vũ đột nhiên đứng
dậy, sắc mặt tái nhợt cười gượng, không còn vẻ điên cuồng như trong trận đấu,ngược lại trở nên rất an tĩnh.Trong cặp mỹ mâu còn có nhiều suy tư
và u thâm, giống như biến thành một người khác.
"Không cần đâu,ca ca ta hắn đã ngủ,các ngươi đi đi.dừng nên quấy rầy hắn nghỉ ngơi",Tiểu Vũ từ trong phòng đi ra nói,lạnh lung liếc nhìn Hỏa Vũ
Mặc dù Đường Tam chính là tự nguyện nhận công kích, thế nhưng người phóng
ra công kích đó chính là Hỏa Vũ, cho nên Tiểu Vũ đối với nữ có tư dung
không kém mình là bao này dĩ nhiên là không có hảo cảm.
Hỏa Vũ nhìn thoáng Tiểu Vũ vừa bước ra khỏi phòng,khẽ gật đầu,nói: "Vậy quấy rầy rồi.Chờ khi hắn tốt hơn một chút, chúng ta trở lại tạ ơn hắn."
Tiểu Vũ không chút do dự mà cự tuyệt: "Không cần đâu,chúng ta là đối thủ cạnh tranh trong toàn đại lục cao cấp học viện hồn sư tinh anh đại tái."Những lời này của nàng cũng tương đương với việc rõ ràng song phương không phải là bằng hữu.
Đoàn người của Sí Hỏa học viện vừa đi thì lại có người đến.
Trữ Phong Trí cùng Tuyết Thanh Hà tuy nói là đại biểu đại tái tổ ủy đến xem thương thế của Đường Tam, nhưng trên thực tế, từ khi đại hội bắt đầu
cho đến bây giờ, bị thương không phải chỉ có một mình Đường Tam, nhưng
chỉ có hắn mới gây được sự chú ý như vậy
Sau khi xác định Đường Tam
không có gì đáng ngại, hai người lại cùng đại sư nói chuyện vài câu, lúc này mới rời đi.Cả doanh phòng cũng lại trở nên tiếp tục an tĩnh.