Bất kể trước giờ Đường Tam cùng Thiên Nhận Tuyết cũng đã đại chiến liên
tiếp mấy lần, nhưng đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy có nguy cơ tử vong. Cảm giác của hồn sư so với người bình thường mẫn cảm hơn nhiều, huống
chi lại càng là cường giả như Đường Tam. Thanh Hải Thần Tam Xoa Kích bởi vì uy hiếp phía sau truyền đến mà phải run lên, đủ thấy một kích đánh
úp kia đáng sợ đến mức nào.
Khoảng cách hơn ba ngàn thước trong nháy
mắt biến mất, Đường Tam chỉ cảm thấy xung quanh thân thể hết thảy đều
biến thành màu vàng đỏ, giống như toàn bộ lòng đất trong khoảnh khắc này đều bốc cháy cả.
Đây chính là đang ở độ sâu hơn một ngàn năm trăm
thước a! Trong lòng Đường Tam rung động tột đỉnh, cũng là lần đầu tiên
hắn cảm nhận được thực lực thần cấp khủng bố đến mức nào.
Toàn bộ
thân thể nhanh chóng cuộn mình lại một chỗ, đồng thời làm nổ tung luôn
tám cái hồn hoàn của Lam Ngân Hoàng, mang đến một nguồn năng lượng vô
cùng khổng lồ, hoàn toàn nội uẩn trong cơ thể. Ngay sau đó, Đường Tam
chỉ cảm thấy một cảm giác nóng cháy từ bốn phương tám hướng truyền đến,
độ nóng khủng bố kia làm cho thân thể hắn giống như muốn bị hòa tan ra
vậy.
Hồn lực trong cơ thể hoàn toàn sôi trào, năng lượng đạt đến từ
việc Tạc Hoàn cũng hoàn toàn bốc lên, cùng với năng lượng bản thân hòa
thành một thể. Đồng thời nổ tung tám cái hồn hòa cũng là việc bất đắc dĩ Đường Tam mới làm, nhưng không cần nói, dưới tình huống như vậy đã giúp hắn đạt đến trạng thái đỉnh phong.
Toàn bộ nguồn năng lượng kia điên cuồng rót vào trong Hải Thần Tam Xoa Kích, thanh kích ngăm đen lúc này
hoàn toàn bày ra uy lực thần khí của Hải Thần mạnh mẽ, toàn thân bao
trùm một tầng màu vàng lam. Quang mang từ lưỡi kích ở giữa cùng với từ
Hải Thần Chi Tâm tại trung tâm bạo phát ra, Hãn Hải Cuồng Đào cùng với
Đường Tam hoàn toàn hòa hợp thành một thể, ánh sáng màu lam sáng rọi
xung quanh thân thể hắn, mạnh mẽ đem toàn bộ Thái Dương Chân Hỏa khủng
bố xung quanh kia ngăn cách hết ở bên ngoài.
Tuy rằng luồng lam quang ba đào kia không ngừng bị bốc hơi lên, nhưng Hải Thần Tam Xoa Kích cũng liên tiếp phóng ra lực lượng mới, mặc cho luồng Thái Dương Chân Hỏa kia vô cùng khủng bố, nhưng cũng không thể mảy may xâm nhập đến thân thể
Đường Tam.
Nhưng mà, ngay tại lúc này, bùn đất trước mặt Đường Tam
đột nhiên tách ra, hắn chỉ cảm thấy dưới chân trống rỗng, bùn đất cùng
với nham thạch chung quanh đột nhiên mất hết. Ở độ sâu hơn một ngàn năm
trăm thước đã xuất hiện một khoảng trống thật lớn.
Không cần phải
hỏi, đây đều là do Thái Dương Chân Hỏa gây ra, tuy là cái khoảng trống
này chỉ có thể duy trì một thời gian ngắn ngủi trong nháy mắt, nhưng
cũng làm cho Đường Tam thấy được Thiên Nhận Tuyết đang mặc Thiên Sứ Thần Trang, tựa như một ngôi sao màu vàng đỏ, mang theo quang ảnh hư ảo,
trong nháy mắt đã bay đến trước mặt hắn. Thiên Sứ Thánh Kiếm trong tay
đâm ra, Thái Dương Chân Hỏa hòa với Thiên Sứ Thần Lực của nàng, làm toàn thân nàng trở nên giống như một thanh thần kiếm sắc bén.
Không có sự lựa chọn khác, tốc độ của Thiên Nhận Tuyết quả thật quá nhanh, Đường
Tam có thể làm, chính là hoàn toàn dựa vào bản năng, đem Hải Thần Tam
Xoa Kích che chở trước mặt mình, hơn nữa, phát động kỹ năng Trọng Lực
Khống Chế phóng thích lên thân kích, làm cho sức nặng Hải Thần Tam Xoa
Kích trực tiếp hóa thành một mười vạn tám ngàn cân, mang theo thân thể
hắn nhanh chóng chìm xuống dưới, đón nhận một kiếm tất sát của Thiên
Nhận Tuyết.
Đinh ---
Thiên Sứ Thánh Kiếm từ trên đánh xuống, vừa
lúc đánh trúng lưỡi kích ở giữa của Hải Thần Tam Xoa Kích. Thân thể
Đường Tam giống như là bị điện giật vậy, trở nên run rẩy kịch liệt. Ngay sau đó, quang mang hỗn hợp hai màu lam, hồng giống như là núi lửa bạo
phát vậy, trong nháy mắt nổ tung.
Nguyên bản trong lòng đất bị phá ra thành một lỗ hổng, bùn đất phía trên cùng với nham thạch nhanh chóng
rơi xuống. Nhưng vào lúc này, khi hai đại thần khí va chạm nhau làm phát sinh ra năng lượng bạo phát, tất cả bùn đất cùng với nham thạch rơi
xuống, đều bị sự bạo phát của hai luồng quang mang hồng lam kia làm cho
biến mất hết, căn bản không thể tiếp cận đến thân thể của Đường Tam cùng với Thiên Nhận Tuyết.
Thanh Thiên Sứ Thánh Kiếm nóng cháy đã ngừng
lại trên đỉnh đầu Đường Tam không đầy một thước, hoàn toàn bằng vào Hải
Thần Tam Xoa Kích mới có thể ngăn nó lại. Đường Tam một lần nữa mặt đối
mặt với Thiên Nhận Tuyết. Từ trong cặp mắt tràn đầy hồng quang của nàng, có thể thấy sát khí tràn ngập trong đó, Thái Dương Chân Hỏa khủng bố
đang không ngừng cắn nuốt năng lượng hộ thể của Đường Tam.
Thân thể hai người rơi xuống đáy cái lỗ trống kia, hai chân Đường Tam lúc này đã chìm sâu vào trong lớp nham thạch cứng rắn.
Thiên Sứ Thánh Kiếm từng chút từng chút một ép xuống, Hải Thần Tam Xoa Kích
nặng mười vạn tám ngàn cân của Đường Tam không ngờ cũng không thể ngăn
cảm được sự bạo phát của nàng lúc này, chỉ thấy thanh thần kiếm nóng
cháy kia không ngừng đến gần.
Giờ khắc này, đại não Đường Tam đã
trống rỗng, năng lượng do Tạc Hoàn mang lại đương nhiên giúp hắn đứng
vững trước sức bạo phát của Thiên Nhận Tuyết, nhưng mà, năng lượng do
Tạc Hoàn mang đến cũng rất nhanh tiêu hết. Cùng với áp lực vô cùng khổng lồ áp bách xuống, Đường Tam rõ ràng cảm giác được, thân thể chính mình
đã hoàn toàn bị thần lực của Thiên Nhận Tuyết hoàn toàn tập trung, không còn có cơ hội để chạy trốn.
Ba lần đối mặt với Thiên Nhận Tuyết, ba
lần đại chiến, Đường Tam vẫn dùng hết tâm trí, lợi dụng tất cả các loại
ưu thế để ngăn cản đối thủ. Nhưng tới thời khắc này rồi, tất cả các đòn
sát thủ của hắn cũng đã xài hết, đối mặt với đối thủ toàn thân mặc thần
trang như nàng, cho dù hồn lực hắn lập tức tăng lên gấp đôi cũng không
còn tác dụng gì nữa. Chỉ có thể trơ mắt ra nhìn nàng dùng Thiên Sứ Thánh Kiếm không ngừng áp xuống đỉnh đầu mình.
Sẽ chết sao? Tiềm lực toàn
thân của Đường Tam đều đã bộc phát ra hết, nhưng vẫn không thể ngăn cản
được Thiên Sứ Thánh Kiếm đánh xuống. Hắn biết rõ, ngay khi năng lượng
Tạc Hoàn do mình rót vào Hải Thần Tam Xoa Kích biến mất, như vậy, trận
chiến này cũng sẽ kết thúc, dưới thanh Thiên Sứ Thánh Kiếm cùng với Thái Dương Chân Hỏa như vậy, chỉ sợ chính mình một chút xương cốt cũng không còn.
Hải Thần đại nhân, ta làm ngài thất vọng rồi! Tiểu Vũ, ta không thể cùng nàng ở một chỗ nữa rồi!
Đường Tam cũng không biết, nội tâm Thiên Nhận Tuyết lúc này cũng đồng dạng
gặp phải sự dày vò mãnh liệt. Thanh Thiên Sứ Thánh Kiếm trong tay từng
bước ép xuống, mắt thấy Đường Tam sẽ chết trong tay mình, nhưng nàng lúc này, trong lòng cũng không có nửa phần hưng phấn và khoái cảm.
Cảm
thụ được sự chống cự của Hải Thần Tam Xoa Kích ngày càng yếu đi, nhìn
ánh mắt Đường Tam đã toát ra quang mang tuyệt vọng cùng với không cam
lòng, từ nơi sâu nhất trong nội tâm nàng đang đau đớn kịch liệt. Không
thể ức chế, nàng chợt nhớ lại thời điểm nàng đánh tan khảo nghiệm cuối
cùng của quá trình truyền thừa Thiên Sứ Thần, thân ảnh tao nhã của Đường Tam, còn có cảnh điên cuồng hợp thể lúc ấy nữa, không ngừng lóe lên,
xuất hiện trong đầu nàng. Vì vậy, năng lượng phóng thích lên thanh Thiên Sứ Thánh Kiếm trong tay nàng cũng đã yếu bớt vài phần.
Lý trí nói
cho Thiên Nhận Tuyết, nàng phán đoán rất đúng, sau khi hoàn thành quá
trình truyền thừa Thiên Sứ Thần thần vị, Đường Tam đã trở thành một cái
sơ hở lớn nhất trong nội tâm nàng. Phải nhanh chóng đem hắn giết chết,
không có người nào khác biết được bí mật này, chỉ cần mình làm cho hắn
biến mất, cho dù sơ hở trong nội tâm lớn hơn đi nữa, cũng không có ai có thể lợi dụng được.
Nhưng mà, tình cảm lại nói cho nàng biết, không
thể giết tên nam nhân trước mắt này, nếu giết chết hắn, như vậy, chính
mình sẽ hối hận cả đời. Sự hối hận thống khổ đó sẽ vĩnh viễn ăn mòn nội
tâm chính mình, làm cho mình không thể nào an bình, cho dù mình có được
thực lực thần cấp, cũng vĩnh viễn sẽ không cảm thấy được hạnh phúc cùng
với khoái hoạt. Chỉ khi nam nhân này còn sống, trong lòng mình mới có
thể có một tia ký thác, lúc đó mới không có thống khổ, tuy rằng việc mà
hắn với mình đã làm hết thảy chỉ là ảo cảnh trong tư tưởng mà thôi,
nhưng mà, dù sao hắn cũng đã là tên nam nhân đầu tiên của mình.
Sự
mâu thuẫn trong tâm trí này làm cho sự phóng thích thần lực của Thiên
Nhận Tuyết vào thanh Thiên Sứ Thánh Kiếm trong tay nàng cũng không có
kiên quyết, nếu không với tình huống của Đường Tam lúc này, Thiên Sứ
Thánh Kiếm đã sớm đánh xuống, hủy diệt hắn lâu rồi.
Bất quá, Thiên
Nhận Tuyết dù sao cũng là người thông minh, mặc dù trong lòng nàng lý
trí cùng với cảm tính đang đối nhau, nhưng mà lý trí vẫn chiếm thế
thượng phong. Bởi vì nàng hiểu rất rõ ràng, nếu mình không giết chết
Đường Tam, sau này, Đường Tam nhất định sẽ trở thành một đối thủ đáng sợ nhất của mình, thậm chí là của cả Võ Hồn đế quốc. Thiên Nhận Tuyết cơ
hồ có thể khẳng định, nếu để cho hắn cũng trở thành thần, ngay cả chính
mình chỉ sợ cũng không phải là đối thủ của hắn. Hắn hiện tại cũng đã khó chơi như vậy, thần cấp Đường Tam, chẳng phải là đã trở thành vô địch
rồi hay sao?
Rốt cuộc, ánh mắt Thiên Nhận Tuyết dần dần trở nên sắc
bén hơn, lý tính mạnh mẽ áp chế cảm tính trong nội tâm. Thực lực của
mình toàn bộ là do gia gia cấp, làm cho Võ hồn đế quốc phát dương quang
đại là di chí của gia gia, cho dù thống khổ cả đời, chính mình cũng
quyết không để gia gia thất vọng.
Sát khí của Thiên Nhận Tuyết ngay
cả Đường Tam cũng cảm giác được, lúc này hắn đã trừng lớn hai mắt. Thời
khắc này, cho dù là hắn muốn đem võ hồn chuyển hoán thành Hạo Thiên Chuy cũng căn bản là không thể làm được, bị đối thủ toàn diện áp chế, hắn
căn bản là không có nửa phần cơ hội tích lực.
Cái chết, đã đến rồi
sao? Thời khắc này, sự tuyệt vọng cùng với không cam lòng trong mắt
Đường Tam cũng đã dần dần biến mất, ngược lại trở nên bình tĩnh dị
thường. Nếu kết quả nhất định đã là như vậy, cho dù có tuyệt vọng thì
sao chứ? Bình tĩnh nhìn chăm chú vào Thiên Nhận Tuyết, quang mang màu
vàng lam trên người Đường Tam từ từ rút đi, Thiên Sứ Thánh Kiếm lóng
lánh quang mang kia đột nhiên mất hết những chống cự, thẳng đến đỉnh đầu Đường Tam mà chém xuống. Mà ngay trong thời khắc này, Đường Tam đột
nhiên xoay tay, một lần nữa đem Hải Thần Tam Xoa Kích đâm thẳng ra
ngoài, năng lượng khi nãy thu liễm trong nháy mắt hoàn toàn bộc phát ra, thanh chủ nhận đâm thẳng vào ngực Thiên Nhận Tuyết.
Cảm nhận được những gì Đường Tam làm, trong đầu Thiên Nhận Tuyết nhất thời hiện ra câu nói kia của Đường Tam: "Thà làm ngọc vỡ, không làm ngói lành." Tới thời điểm này rồi, hắn cũng không có nửa phần buông bỏ tính toán,
cho dù chết, cũng muốn trước khi chết quay lại phản kích mình một cái.
Hải Thần Tam Xoa Kích có lẽ lực xuyên thấu còn không bằng Quan Âm Hữu Lệ,
nhưng mà, nó chính là thần khí chân chính, vết thương do thần khí tạo ra cũng không phải khôi phục dễ dàng như vậy. Bất quá Thiên Nhận Tuyết
cũng căn bản không có một tia lo lắng, Đường Tam đâm ra Hải Thần Tam Xoa Kích như vậy, càng làm cho sát khí trong lòng nàng càng thêm kiên định
hơn. Hải Thần Tam Xoa Kích tuy rằng là thần khí, nhưng mà, Đường Tam lúc này còn sót lại được bao nhiêu lực lượng kia chứ? Nàng đang mặc Thiên
Sứ Thần Trang, căn bản là không cần phải lo một kích này có thể phá vỡ
áo giáp của mình, lại càng không nói đến chuyện mình sẽ bị thương.
Nhưng mà, ngay thời điểm mắt thấy Đường Tam sắp bị hủy diệt trong tay Thiên
Nhận Tuyết, một tiếng thở dài nhè nhẹ đột nhiên vang lên từ sâu bên
trong linh hồn nàng. Ngay sau đó, Thiên Nhận Tuyết chỉ cảm thấy toàn
thân mình căng thẳng, một cỗ năng lượng khổng lồ ba động trong nháy mắt
dâng lên, mạnh mẽ đem thân thể Đường Tam bắn ra xa.
Không chỉ có
Thiên Nhận Tuyết giật mình, ngay cả Đường Tam cũng đã ngây ngẩn cả
người. Ngay trước mặt hắn cùng với Thiên Nhận Tuyết, xuất hiện một thân
người cao khoảng ba thước, một thân ảnh màu vàng kim hư ảo lặng lẽ đứng
đó, mà thanh Hải Thần Tam Xoa Kích trong tay Đường Tam lúc này cũng đã
chuyển sang tay người đó.
Kim quang sáng lạn từ trên Hải Thần Tam Xoa Kích bạo phát ra, cảm giác hưng phấn không ngừng phóng thích, hiển
nhiên, nằm trong tay hư ảnh màu vàng kim kia, nó một lần nữa đạt đến lực lượng chân chính của bản thân.
- Hải Thần?
Thiên Nhận Tuyết lạnh
lùng nhìn thân ảnh màu vàng kim trước mặt. Lúc này tuy rằng bọn họ còn ở sâu trong lòng đất, căn bản là không có không khí, nhưng cũng không ảnh hưởng đến cường giả thần cấp như nàng, ngay cả Đường Tam tạm thời không hô hấp cũng không có vấn đề gì. Khoảng trống này cũng bởi vì một kích
khi nãy của nàng cùng với Đường Tam bạo phát ra năng lượng phá vỡ bùn
đất cùng với nham thạch tạo thành được năng lượng mạnh mẽ ép chặt lên
trên, tạm thời cũng không có sụp xuống.
- Không, ngươi không phải Hải Thần, nhiều nhất cũng chẳng qua là một tia thần niệm còn sót lại của
Hải Thần lưu lại trên thế giới này mà thôi.
Thiên Nhận Tuyết cười
lạnh một tiếng, Thiên Sứ Thánh Kiếm trong tay lại chậm rãi chỉ ra, sáu
cánh sau lưng triển khai, từng vòng quang hoàn màu hoàng kim từ trên
người nàng phóng thích ra.
Hư ảnh màu vàng kia vẫn dùng âm thanh nhàn nhạt bình thản nói:
- Không sai, đây quả thật chỉ là một cỗ ảo ảnh ý niệm mà ta lưu lại mà
thôi, mỗi vị thần trước khi rời khỏi thế gian này để sẽ lưu lại một cái
thần niệm. Chẳng qua, thần niệm của Thiên Sứ Chi Thần mà ngươi thừa kế
bởi vì trước đây đã từng bị nhiều người điều động qua, nên đã sớm bị
tiêu biến. Mà hắn, từ khi ta trở thành Hải Thần, rời khỏi thế giới này
lại là người đầu tiên mà ta lựa chọn, ta nghĩ, từ nay về sau chắc cũng
khó có thể tìm được người thừa kế nào xuất sắc hơn hắn nữa. Tiểu cô
nương, tuy rằng hiện tại ngươi đã thành công trở thành Thiên Sứ Chi
Thần, nhưng ngươi vẫn còn chưa có chân chính vận dụng được các kỹ năng
của Thiên Sứ Chi Thần, huống chi, nơi này cũng không phải là địa phương
thích hợp cho Thiên Sứ Chi Thần, vũ đài của ngươi là phải ở trên không
trung kia.
Thiên Nhận Tuyết hừ lạnh một tiếng:
- Thì đã sao? Ngươi chẳng qua chỉ là một cỗ ý niệm lưu lại mà thôi, Đường Tam ta chắc chắn
phải giết, ngươi cho rằng, ngươi có khả năng ngăn cản ta sao?
Hải Thần thản nhiên cười:
- Sao ngươi không thử xem?
Vừa nói, hắn vừa chậm rãi giơ lên Hải Thần Tam Xoa Kích trong tay mình, một cỗ kim quang nhu hòa nhất thời giống như một cơn sóng gợn bình thường
khuếch tán ra, cũng không có công kích Thiên Nhận Tuyết, mà là hướng về
phía sau lưng Hải Thần lan ra phía sau, nháy mắt dung nhập vào lớp đất
đá, biến mất không thấy đâu.
- Làm Hải Thần, mọi thời khắc đều phải
nhớ rõ, tùy lúc tùy chỗ mà mượn lực lượng của đại hải. Đại hải mới là
thân thể chân chính của chúng ta, cũng là suối nguồn sức mạnh của chúng
ta.
Những lời này hiển nhiên là Hải Thần nói cho Đường Tam nghe.
Đường Tam lúc này đã có thời gian ngừng lại thở dốc, quang ảnh trên
người chợt lóe, võ hồn nhanh chóng chuyển lại thành Hạo Thiên Chuy, cuối cùng cũng có được chút lực lượng tự bảo vệ mình.
Quang mang xích kim sắc lại một lần nữa dâng lên trong không trung, cơ hồ trong nháy mắt,
Thiên Nhận Tuyết cũng đã phân thành chín thân ảnh, từng cái quang ảnh
lần lượt chớp lên, cũng không ở cùng góc độ, sử dụng những phương thức
khác nhau, sử dụng Thái Dương Chân Hỏa nóng cháy cùng với Thiên Sứ Thần
lực nháy mắt đánh về phía Hải Thần.
Đường Tam mở to hai mắt ra nhìn,
hư ảnh màu vàng nhạt này từng xuất hiện qua một lần. Lần đó, chính là
khi hắn suýt bị Bỉ Bỉ Đông giết chết, nó đã xuất hiện ra cứu vớt sinh
mệnh của mình, đồng thời cũng đã truyền cho mình ba thức đầu tiên trong
Hoàng Kim Thập Tam Kích. Nhưng lúc ấy hắn cũng đã nói qua với mình, năng lượng của hắn cũng đã không còn nhiều, lần đó còn suýt nữa đem toàn bộ
năng lượng tiêu hao hết.
Mà lần này, cái hắn đối mặt lại là một vị
thần chân chính, hắn chỉ là một tia thần niệm do Hải Thần để lại, thật
sự có thể ngăn cản công kích của Thiên Nhận Tuyết hay sao? Thời điểm
này, tựa hồ Đường Tam nên quay người bỏ chạy đi, lợi dụng Hải Thần giáng lâm ngăn cản Thiên Nhận Tuyết, chính mình nên nhanh chóng chạy trốn vào trong biển rộng đi.
Nhưng mà, Đường Tam cũng không có làm như vậy,
cảm tính hắn đã chiến thắng lý trí, hắn không thể như vậy mà vứt bỏ thần niệm của Hải Thần. Tuy là hiện tại có lẽ cũng chỉ là một tia thần niệm
của Hải Thần mà thôi, nhưng mà, dù sao thì hắn cũng vì cứu mình mà đến,
nếu như lúc này chính mình lại bỏ đi như vậy, cho dù có thể sống sót,
nhưng Đường Tam tin tưởng, hắn cũng không thể nào tự tha thứ chính mình. Huống chi hắn đã từng phát thệ, cho dù thế nào đi nữa, cũng quyết không để Hải Thần Tam Xoa Kích rời khỏi tay mình.
Cho nên, hắn cũng không
có đi, chính là cầm Hạo Thiên Chuy trong tay, lẳng lặng đứng ở sau lưng
Hải Thần, tập trung tinh thần nhìn chăm chú vào hư ảnh cao ba thước này.
Hư ảnh Hải Thần vốn là màu vàng, nhưng hiện tại hết sức hư ảo, làm cho
người ta không thể thấy được bộ dáng chân thật của nó. Mà ngay khi Thiên Nhận Tuyết phát động công kích, hắn cũng động. Hải Thần Tam Xoa Kích
tựa như cùng với thân thể hắn hoàn toàn hợp nhất thành một thể, hư ảnh
xẹt qua giữa không trung, một đám quang hoàn màu vàng giống như từ thân
thể của hắn phân ra vậy, lặng lẽ mà ra, tổng cộng có chín cái quang
hoàn, vừa vặn chặn lại chín thân ảnh đang vọt tới của Thiên Nhận Tuyết.
Lần đầu tiên nhìn Hải Thần sử dụng Vô Định Phong Ba, lúc đó Đường Tam còn
chưa có lĩnh hội được thần kỹ này, nhưng lần này lại bất đồng, hiện tại
hắn đang tập trung tinh thần theo dõi, hắn phát hiện ra được rất nhiều
kỹ xảo của Vô Định Phong Ba, càng phát hiện ra trước giờ mình đã sai
lầm. Trong đó, sai lầm lớn nhất chính là, chính mình chưa có thật sự
cùng với Hải Thần Tam Xoa Kích hòa hợp thành một thể, có lẽ một phần bởi vì mình chưa có trở thành Hải Thần, nhưng mà, đó cũng không phải là
nguyên nhân chính yếu nhất.
Từ cảm giác bên ngoài, năng lượng ba động của Thiên Nhận Tuyết đều phải mạnh hơn rất nhiều so với một tia thần
niệm còn sót lại của Hải Thần. Nhưng mà, ngay khi công kích của nàng
mang theo Thái Dương Chân Hỏa va chạm với Vô Định Phong Ba, chín đạo
công kích kia lại trong nháy mắt tiêu biến thành hư không.
Chín đạo
thân ảnh một lần nữa nhập lại làm một, trong mắt Thiên Nhận Tuyết toát
ra sự kinh ngạc mãnh liệt. Nàng không có cảm giác được có bất cứ sự ngăn cản nào, nhưng mà công kích của mình lại tựa hồ như bị đối thủ dùng một loại phương thức đặc thù đem năng lượng công kích hoàn toàn giải trừ.
Cho dù là lực lượng của Thái Dương Chân Hỏa cũng vô pháp đem đối phương
hủy diệt đi.
Bất quá, sau khi đón nhận một kích này của Thiên Nhận
Tuyết, thân ảnh của Hải Thần lại càng trở nên hư ảo hơn, tựa hồ tùy thời đều có thể biến mất đi vậy.
Đang khi Thiên Nhận Tuyết chuẩn bị phát
động công kích lần nữa, đem thân ảnh trước mắt hoàn toàn hủy diệt đi,
đột nhiên, trong mắt nàng toát ra vẻ hoảng sợ.
Đường Tam cũng cảm
giác được, hắn mạnh mẽ quay đầu nhìn lại, hắn chứng kiến, là một mảng
không gian màu lam. Tại nơi không gian hắc ám này, dù cho chỉ có thể nhờ vào quang mang từ trên người Thiên Nhận Tuyết phát ra để nhìn, hắn cũng rõ ràng thấy được mảng không gian kia hoàn toàn mang một màu xanh thẳm
của biển rộng.
Đúng vậy, toàn bộ bùn đất, nham thạch sau lưng Đường
Tam trong khoảng khắc đã biến thành màu sắc như vậy. Ngay sau đó, quang
mang mênh mông cùng với Thủy nguyên tố khổng lồ không gì sánh kịp đã
điên cuồng lao tới.
Hải Thần Tam Xoa Kích một lần nữa sáng lên, cùng
với thân hình của Hải Thần, đồng thời biến thành một màu lam thuần túy,
là màu lam của biển rộng. Đại kích chỉ ra, lực lượng mênh mông không gì
sánh được của biển rộng đã mạnh mẽ phát ra, hướng về phía Thiên Nhận
Tuyết đánh tới.
Điều mà Thiên Nhận Tuyết có thể làm, cũng chỉ là
nhanh chóng úp lại sáu cánh của mình, đem thân thể hoàn toàn bảo hộ ở
bên trong. Ngay sau đó, thân mình nàng đã bị luồng năng lượng màu xanh
thẳm kia đẩy sâu vào bên trong lòng đất, mà tất cả chung quanh, lúc này
cũng đã hoàn toàn biến thành màu lam.
Khi nãy Hải Thần giơ cao Tam
Xoa Kích hướng về phía sau phát ra năng lượng cũng không phải vô ích, mà là ngài đang gọi về lực lượng của đại hải a!
Lúc trước Đường Tam
cùng Thiên Nhận Tuyết trong quá trình đuổi chạy đã tiến đến rất gần đại
hải rồi, mà Hải Thần thần niệm đúng là phát huy ra lực lượng chân chính
của Hải Thần Tam Xoa Kích, gọi về năng lượng mênh mông khổng lồ khôn
cùng của đại hải, ngay lập tức ngay cả thần cấp cường giả như Thiên Nhận Tuyết cũng bị hắn trực tiếp đánh văng đi mất. Tựa như lời nói trước đây của Hải Thần vậy, nơi này cũng không phải là sân khấu của nàng.
Thân ảnh càng ngày trở nên hư ảo kia chậm rãi xoay người, quang ảnh chợt lóe lên, tại trong luồng quang mang màu xanh lam, làm Đường Tam vô cùng
thoải mái kia, Hải Thần đã đi đến trước mặt hắn.
Tuy rằng lúc này
Đường Tam cũng không có nhìn thấy được dung mạo của Hải Thần, có thể
nhìn thấy cũng chỉ là một hư ảnh nhạt đến cực điểm mà thôi, nhưng hắn
lại rõ ràng cảm giác được là Hải Thần đang truyền đến sự vui mừng cùng
với hiền lành.
- Ta làm ngài thất vọng rồi.
Đường Tam hổ thẹn cúi đầu.
- Không, ngươi đã làm tốt lắm. Ngay cả chính ta cũng không có nghĩ đến,
người thừa kế của ta không ngờ lại xuất sắc đến như vậy. Kỳ thật, cho dù là không có tiến hành truyền thừa thần vị của ta, ta tin tưởng, có một
ngày ngươi cũng nhất định có thể đột phá trăm cấp. Thiên phú của ngươi
so với ta trước kia còn tốt hơn rất nhiều.
-Hiện giờ thì, thật sự là
ta phải rời khỏi ngươi rồi, năng lượng của thần niệm lưu lại tại thế
giới này toàn bộ đã tiêu hao hết, tương lai sau này, hết thảy cũng chỉ
có thể dựa vào lực lượng của ngươi mà thôi. Ngươi nhớ kỹ, thành thần ly
khai thế giới này, là không có cơ hội trở về, Thiên Sứ Chi Thần cũng
không đáng sợ, chỉ cần ngươi có thể kế thừa được lực lượng của ta, đủ để cùng nàng đối đầu. Chẳng qua, lần này vì cứu ngươi, chỉ sợ tại thời
điểm ngươi tiến hành thừa nhận truyền thừa, sẽ gặp phải nhiều khó khăn
thật lớn, bất quá ta tin tưởng ngươi nhất định có thể hoàn thành. Vĩnh
viễn phải nhớ kỹ, biển rộng chính là hậu thuẫn cường đại nhất của ngươi, hẹn gặp lại con trai, chúc ngươi có thể thuận lợi tiếp nhận truyền
thừa.
Hải Thần vươn ngón tay ra, điểm lên dấu ấn Hải Thần Tam Xoa
Kích trên trán Đường Tam một cái, Đường Tam chỉ cảm thấy trong đầu một
trận thanh tĩnh lại, ngay sau đó, Thủy nguyên tố mênh mông trong nháy
mắt chuyển hóa thành năng lượng cực kỳ tinh thuần rót vào trong cơ thể
của hắn. Tất cả những tiêu hao trước đây, thậm chí những tác dụng phụ
của việc Tạc Hoàn mang đến, không ngờ do năng lượng của đại hải rót vào, hoàn toàn tiêu thất hết, cảnh vật xung quanh lúc này đã trở nên hư ảo
hơn. Đường Tam chỉ cảm thấy toàn thân thả lỏng, tất cả áp lực xung quanh nhất thời không còn nữa, chung quanh đã biến thành một thế giới màu lam thuần túy.
Hư ảnh Hải Thần biến mất, Hải Thần Tam Xoa Kích lại một
lần nữa biến thành màu ngăm đen, rơi trở lại trong tay Đường Tam. Nhưng
mà, làm cho Đường Tam chấn động chính là, Hải Thần Chi Tâm ngay phía
dưới thanh chủ nhận của Hải Thần Tam Xoa Kích không ngờ cũng biến mất,
Hải Thần Tam Xoa Kích trở lại thành hình dạng trống rỗng như lần đầu
tiên Đường Tam nhìn thấy. Tam Xoa Kích mất đi Hải Thần Chi Tâm, tuy rằng sức nặng không thay đổi, nhưng Đường Tam cảm giác rõ ràng rằng, nó đã
mất đi linh hồn, không còn cảm giác giống như hòa hợp tinh thần với hắn
nữa, tựa như hắn đang nắm trong tay một thanh vũ khí bình thường vậy.
Đường Tam rốt cuộc cũng hiểu được những lời nói của Hải Thần trước khi biến
mất, sự khó khăn mà mình gặp phải khi tiếp nhận truyền thừa, chỉ sợ
nguyên nhân cũng bởi vì Hải Thần Chi Tâm biến mất mà gây ra. Lúc trước
hắn vì cứu mình, nhất định là phóng ra toàn bộ năng lượng của Hải Thần
Chi Tâm để công kích, đem tới lực lượng của đại hải, sau đó trợ giúp
mình khôi phục hồn lực, chỉ sợ chính là sử dụng năng lượng do Hải Thần
Chi Tâm bị nổ tung phát ra a!
Gắt gao ôm chặt Hải Thần Tam Xoa Kích
tại lồng ngực, nước mắt lặng lẽ chảy xuống. Cũng là ngươi cứu ta, nhưng
ta lại không thể bảo vệ tốt cho ngươi. Đồng bọn của ta, ngươi yên tâm
đi, cho dù phải trả bất cứ giá nào, ta nhất định sẽ giúp ngươi tìm lại
linh hồn, tìm lại Hải Thần Chi Tâm đã mất kia.
o0o
Oanh, oanh,
oanh… sóng biển đánh vào bờ cát, không ngừng phát ra tiếng gầm rú đinh
tai nhức óc. Biển rộng xanh lam mênh mông vô bờ, mặt trời chiếu rọi khắp nơi, nhìn cảnh đẹp trước mắt, cảm thụ được hơi thở mặn mà trong biển
rộng, chỉ sợ là bất luận kẻ nào cũng sẽ sinh ra cảm giác thoải mái vui
vẻ.
Đáng tiếc chính là, sáu người lúc này đang đứng trên bờ biển một
chút cảm giác vui vẻ cũng không có. Mỗi người bọn họ nhìn qua đều là khí thế mươi phần, từng cái hồn hoàn huyễn lệ đang quay chung quanh thân
thể bọn họ. Cho dù người ít hồn hoàn nhất cũng có được bảy cái huyễn lệ, mà năm người còn lại, mỗi người đều có tám cái hồn hoàn.
Một tên hồn thánh, năm tên Hồn đấu la, ở trên bất kỳ địa phương nào của Đấu La đại
lục cũng đều là một lực lượng hết sức cường đại. Nhưng lúc này trong mắt bọn họ đều biểu lộ một tia lo lắng mãnh liệt.
- Ca như thế nào còn chưa đến? Đái lão đại, để ta đi kiếm hắn đi!
Tiểu Vũ lo lắng nói.
Sáu người này không phải ai khác, chính là Sử Lai Khắc thất quái, ngoại trừ Đường Tam ra, còn lại đều có mặt ở đây. Bọn họ đi đến bờ biển đã một
thời gian dài, cũng đã liên hệ với đám Ma Hồn Đại Bạch Sa, đợi đến khi
Đường Tam thu đủ số hồn hoàn đến đây thì sẽ cũng nhau đến Hải Thần Đảo.
Nhưng mà, vừa mới không lâu, bọn họ đã thấy được tin tức từ phía Đường Tam
phát ra, Hải Thần Tam Xoa Kích phát ra kim quang mãnh liệt, làm cho bọn
họ trong lòng đều khẩn trương cả lên.
Tuy rằng bọn họ cũng đều biết, ở trên đại lục hẳn là không có ai có thể đủ sức uy hiếp đến sinh mệnh
Đường Tam. Nhưng mà, Đường Tam phát ra Hải Thần chi quang chính là ước
định trước với bọn họ, có ý nghĩa là bọn họ cần phải tập trung toàn bộ
tinh thần để phòng bị.
Càng làm bọn họ lo lắng hơn chính là, ngay sau khi Hải Thần chi quang phát ra, một tiếng nổ mạnh trước giờ chưa từng
có cùng với năng lượng ba động mãnh liệt chợt truyền đến, tuy rằng
khoảng cách đến đây còn khá xa, nhưng dao động kịch liệt kia, làm cho
mặt đất chấn động, sóng trên mặt biển trở nên điên cuồng đáng lên. Sử
Lai Khắc Thất Quái trước giờ chưa từng cảm thụ qua cấp bậc năng lượng
dao động như thế này, trong lúc nhất thời, mọi người lập tức phóng thích ra võ hồn của mình, chuẩn bị tùy thời mà tiếp ứng cho Đường Tam cũng
như ứng biến mọi tình huống.
Nhưng mà, bọn họ chờ đợi suốt hơn nữa
ngày, sau trận năng lượng ba động thật lớn kia, chính là mặt đất lại run rẩy thêm vài lần nữa, nhưng thủy chung cũng không có cảm nhận được khí
tức của Đường Tam, càng không thấy được thân ảnh của hắn. Trong lúc nhất thời, mọi người sao có thể không lo lắng được đây?
Nóng vội nhất tự nhiên chính là Tiểu Vũ, lúc này mới lên tiếng đòi đi tìm Đường Tam.
- Không được, Tiểu Vũ, ngươi đừng có sốt ruột!
Đái Mộc Bạch bình tĩnh nói:
- Chúng ta đã hẹn trước với Đường Tam là sẽ gặp mặt tại đây mà, không nên rời đi như vậy, ta nghĩ, có thể Tiểu Tam đã gặp phải chút phiền toái
nào đó, nhưng mà chúng ta phải tuyệt đối tin tưởng thực lực của hắn mới
được. Nếu như lúc này ngươi đi tìm hắn, vạn nhất ngươi gặp phải nguy
hiểm, hoặc là hắn đến đây, chẳng phải là chúng ta lại phải lo lắng cho
ngươi sao? Hồn lực của Tiểu Tam cũng đã lên đến chín mươi ba cấp, hơn
nữa hắn lại có Hải Thần Tam Xoa Kích cùng với song sinh võ hồn, cho dù
là đối mặt với đỉnh phong đấu la chín mươi chín cấp cũng có thể toàn
thân trở ra. Hắn nhất định là rất nhanh sẽ đến đây, ngươi cũng đừng lo
lắng quá.
Trữ Vinh Vinh đi lên cầm lấy tay Tiểu Vũ:
- Tiểu Vũ, Đái Lão đại nói rất đúng. Chúng ta bây giờ rời đi ngược lại sẽ có vấn đề.
Nếu Tam ca đến đây mà không gặp được ngươi, nhất định sẽ càng thêm sốt
ruột hay sao? Chúng ta chờ một chút đi, nếu thêm một canh giờ nữa mà Tam ca còn chưa đến, chúng ta sẽ cùng nhau đi tìm hắn, cũng không thể để
ngươi một mình mà hành động a!
Tiểu Vũ im lặng gật đầu, nhưng nàng
vẫn là vô cùng sốt ruột. Nàng từng vì Đường Tam mà tiến hành hiến tế,
Đường Tam cũng đã đem hồn hoàn của mình đưa vào thân thể nàng, bởi vậy,
nàng cùng với Đường Tam hiện tại có một mỗi liên hệ đặc thù. Tuy rằng
những lời nói của Đái Mộc Bạch, Trữ Vinh Vinh đều rất có lý, dựa theo
tình huống thông thường mà nói, Đường Tam như thế nào cũng không thể gặp phải tình huống nguy hiểm không thể thoát được. Nhưng Tiểu Vũ vẫn là
cảm giác được lần này không giống như bình thường, loại cảm giác mất hết hồn vía như thế này làm cho trong lòng nàng vô cùng phiền toái cùng với tràn ngập lo lắng.
Đối với bất cứ kẻ nào mà nói, chờ đợi chính là
một sự dày vò thống khổ. Một canh giờ thời gian rất nhanh đã trôi qua,
Tiểu Vũ không thể kiềm chế được:
- Không được, ta muốn đi tìm hắn!
Nói xong, nàng xoay người về hướng lúc trước phát ra Hải Thần chi quang nhanh chóng phóng vút đi.
Chu Trúc Thanh tốc độ mau lẹ, vôi vàng nhảy lên giữ chặt Tiểu Vũ lại:
- Tiểu Vũ, ngươi đừng xúc động, muốn đi, chúng ta cũng cùng đi!
Đôi mắt Tiểu Vũ lúc này đã đỏ lên, nước mắt lưng tròng:
- Chúng ta nhanh đi thôi, lần này không giống những lần trước, thật sự,
lần này cùng với trước kia cũng không có giống nhau. Ta có thể cảm giác
được, Ca có nguy hiểm đến tính mạng. Chúng ta mau đi cứu hắn.
Đái Mộc Bạch cũng không có do dự thêm:
- Đi, chúng ta đi kiếm Tiểu Tam!
- Chờ một chút, các ngươi nhìn xem!
Đúng lúc này, Áo Tư Lạp đột nhiên hô to một tiếng, mọi người nghe âm thanh
của hắn nhìn lại, chỉ thấy mặt biển khi nãy còn ba đào mãnh liệt, lúc
này đột nhiên hoàn toàn im lặng lại. Tất cả sóng biển đều trong khoảnh
khắc này trở nên im ắng xuống, mặt biển bóng loáng như gương, giống như
một cái hồ nước tĩnh lặng thật lớn vậy. Mà ngay khi tầm mắt bọn họ có
thể nhìn ra phía xa, khoảng chừng cách bờ biển một khoảng năm trăm
thước, có một lốc xoáy thật lớn đang hình thành, năng lượng mênh mông
dao động, làm cho cả mặt biển đều thấm đậm một tầng quang mang màu lam
chói lọi.
- Đó là…
Mọi người giật mình nhìn những biến hóa trên mặt biển.
Thời điểm này Tiểu Vũ cũng đã phóng ra ngoài:
- Đó là lực lượng của hắn, là lực lượng của Hải Thần!
Ngay khi Tiểu Vũ giống như một mỹ nhân ngư nhào vào trong biển rộng, phù một tiếng nhỏ vang lên, ngay chính giữa lốc xoáy kia, một đạo thân ảnh
phóng thẳng lên cao, bay nhanh vào trong không trung, còn không phải là
Đường Tam hay sao?
Chẳng qua thân thể hắn nhìn qua vô cùng chật vật,
quần áo toàn thân rách nát không nói, Bát chu mâu lộ ra sau lưng hắn
cũng bị gãy bể vài cây, Hải Thần Tam Xoa Kích lại ảm đạm không có chút
quang mang.
- Tiểu Tam, ngươi sao lại từ trong biển đi ra?
Đái Mộc Bạch nhìn Đường Tam trở về, tuy rằng bộ dáng hắn như vậy hiển nhiên là
gặp phải cường địch, nhưng các huynh đệ đã tụ tập lại một chỗ, hắn coi
như có thể yên tâm vài phần.
Đường Tam từ trên trời giáng xuống, trực tiếp nhào xuống biển, trước mặt Tiểu Vũ, ôm lấy thân thể mềm mại của
nàng, trầm giọng nói:
- Lúc này không có thời gian giải thích, đi mau, theo ta xuống biển đi!
Vừa nói, lam quang từ dấu ấn Hải Thần Tam Xoa Kích trên trán hắn chợt lóe
lên, Hãn Hải Hộ Thân Tráo nhanh chóng phóng thích ra, đem thân thể sáu
người bao phủ bên trong, hồn lực phát ra, dắt thân thể sáu người đi vào
trong lòng biển.
Tuy rằng mọi người cũng không biết đã xảy ra chuyện
gì, nhưng bọn họ lâu rồi cũng không có thấy qua thần sắc Đường Tam trở
nên ngưng trọng lại như thế, ai cũng không có hỏi thêm gì, vội vàng theo Đường Tam phóng nhanh vào trong biển.
Mới vừa vào đến trong biển
rộng, Đường Tam phóng tầm mắt ra xa xa, đã rất nhanh thấy được hảo bằng
hữu của bọn họ, đúng là đám tộc nhân của Ma Hồn Đại Bạch Sa Vương Tiểu
Bạch. Tổng cộng có bảy con Ma Hồn Đại Bạch Sa cường tráng đang rẽ sóng
phóng nhanh về phía bọn họ, hiển nhiên bọn chúng cũng cảm nhận được ba
động của Hải Thần thần lực. Chứng kiến được bọn họ, Đường Tam không khỏi vui mừng quá đổi, vội vàng khống chế Hãn Hải Hộ Thân Tráo làm bọn họ
hiện nguyên hình, sử dụng tinh thần lực hướng về phía đám Ma Hồn Đại
Bạch Sa truyền đạt mệnh lệnh.
Ma Hồn Đại Bạch Sa chính là một trong
những bá chủ trong biển, trí tuệ cực cao, được Tiểu Bạch phái đến đều là có tu vi trên ba vạn năm, lập tức hiểu được ý tứ của Đường Tam, bảy con Ma Hồn Đại Bạch Sa đồng thời bơi nhanh đến phía dưới của Hãn Hải Hộ
Thân Tráo, dưới sự khống chế của Đường Tam, đem Hãn Hải Hộ Thân Tráo để
lên trên thân thể bọn chúng, sau đó đồng thời gia tốc, nhất thời bơi
nhanh xuống sâu trong lòng biển.
Đường Tam phát hiện, Hải Thần rót
năng lượng vào cơ thể của hắn, không chỉ là giúp hắn khôi phục lực
lượng, đồng thời cũng làm cho khả năng khống chế Hải Thần chi quang,
cùng với khả năng khống chế các kỹ năng của Hải Thần đồng thời tăng lên
rất nhiều. Nếu là trước kia, hắn mang theo sáu tên đồng bọn, tuyệt đối
không thể đem Hãn Hải Hộ Thân Tráo khống chế thần diệu như vậy, nhưng
bất luận nói thế nào, lúc này bọn họ rốt cuộc cũng tạm thời an toàn.
Trên mặt đất sử dụng Hãn Hải Hộ Thân Tráo cùng với sử dụng trong lòng biển
là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Tại bên trong đại hải, kỹ năng đến từ chính Hải Thần này có thể nói là hoàn toàn hòa hợp với đại hải thành một thể, mượn dùng lực lượng của biển cả để che dấu hơi thở của bản
thân. Lúc trước Đường Tam cũng không có hoàn toàn phát huy ra toàn bộ
tác dụng của nó, chỉ có thể nương theo Hãn Hải Hộ Thân Tráo mang theo Sử Lai Khắc thất quái nhích từng bước lên Hải Thần đảo, lúc này thực lực
của hắn cũng tăng lên không biết bao nhiêu lần. Người thừa kế Hải Thần
tiến vào trong biển, cho dù là Thiên Nhận Tuyết cũng không có biện pháp
gì.
Ngay sau khi bảy người Đường Tam tiến vào trong biển rộng khoảng
không đầy một phút thời gian, một thân ảnh màu vàng đã từ trên trời
giáng xuống, ngừng lại trên bờ. Thiên Nhận Tuyết, toàn thân bao phủ
trong Thiên Sứ Thần Trang, sắc mặt đã cực kỳ khó coi.
Một kích kia
của Hải Thần cũng không có hoàn toàn xúc phạm đến nàng, tựa như nàng nói như vậy, cái kia dù sao cũng là một tia thần niệm của Hải Thần, cũng
không phải là lực lượng chân chính của Hải Thần. Nhưng mà, lực lượng kia tuy là không thể xúc phạm đến nàng, nhưng lại đem nàng đánh văng ra hơn cả vạn thước, đồng thời, tia thần niệm mà nàng cài trên người Đường Tam lúc này cũng đã bị mạnh mẽ cắt đứt. Khi nãy nàng thật vất vả mới phát
hiện được khí tức của Đường Tam, vội bay đến đây, nhưng đến bây giờ, khí tức của Đường Tam cũng lại một lần nữa biến mất.