Rất nhanh Đường Tam đã chấn tĩnh lại, mặt gượng cười. Sở dĩ gượng ép là
bởi vì dù chỉ là một động tác nhỏ mỉm cười cũng khiến hắn đau đớn kịch
liệt. Hắn đã xác định được, bản thân đích xác chưa chết. Linh hồn Tiểu
Vũ cũng ngủ yên lành trong hồn hoàn và hồn cốt của bản thân. Còn hồn lực trong nội thể……
Đó là một loại cảm giác khiến Đường Tam dở khóc dở
cười, hắn lúc này mới phát hiện, nỗi đau đớn cùng cực của thân thê mình
toàn bộ lại đều do hồn lực đem đến. Lại không phải vì hồn lực suy kiệt
dùng quá mức, mà là bởi vì hồn lực trong nội thể hắn thực tại quá nhiều, nhiều đến mức khiến mỗi kinh mạch trong người hoàn toàn chứa đầy, căn
bản vô phương vận hành, giống như bị tắc huyết mạch vậy. Mà cái cảm giác đau đớn đó chính vì kinh mạch căng đầy gây ra. Điều duy nhất hắn có thể tự chúc mừng đó là, dưới tình trạng này, cơ thể bản thân vẫn chưa bị
căng vỡ ra, đây đã là vạn phúc trong cái không may rồi.
Xung quanh
chỉ có tiếng sóng vỗ ầm ầm, sóng biển không ngừng đập vào bờ, cũng cọ
rửa cơ thể hắn. Đường Tam đương nhiên biết tu luyện dưới tình trạng này
không an toàn, nhưng hắn hiện tại căn bản không có cách nào cải thiện
tình trạng của mình. Nói như động tác đơn giản ngồi dậy vừa rồi cũng
suýt nữa khiến hắn đau đến hôn mê đi, càng không cần nói đến việc đi lại nữa. Nếu chỉ là đau khổ, hắn hoặc còn có thể nhẫn nại, nhưng nếu kinh
mạch trong nội thể vì hành động của mình mà đứt lìa, vậy thì phiền phức
to rồi.
Tình cảnh trước khi hôn mê hiện ra trong não, Đường Tam từ từ hồi tưởng lại tình hình lúc đó, năng lượng căng đầy trong kinh mạch, rõ ràng là vì bản thân hấp thu quá độ năng lượng nội thể của Thâm hải ma
kình mà ra. Tên đó tuy thực lực cường mạnh, nhưng lực phòng ngự lại rất
bình thường, mới bị bát chu mâu của mình đâm vào hấp thụ.
Kì thực hắn nào biết, không phải lực phòng ngự của Thâm hải ma kình không mạnh, mà
là vì nơi hắn chọn lựa công kích chính là điểm yếu của Thâm Hải Ma Kình. Dưới tình huống bình thường, sinh vật khác cho dù dám công kích Thâm
Hải Ma Kình, nhưng còn chưa đên gần nó thì đã bị năng lượng cuồng bạo đó xé tan thành bụi rồi. Đường Tam có thể xâm nhập vào bên cạnh Thâm Hải
Ma Kình, cũng là nhờ kết hợp hai kĩ năng thuấn di và Vô địch kim thân mà thành.
Bát chu mâu sau hai lần tiến hóa, độ sắc nhọn so với trước
đây dường như tăng thêm một bậc, lực xuyên thấu của huyết sắc trường mâu đó mạnh hơn nhiều so với tưởng tượng của Đường Tam, hơn nữa nơi đâm vào lại là chỗ yếu nhược của Thâm Hải Ma Kình, vì vậy mới có thể cắm vào
trong da nó, tiến hành hấp thụ.
Ta rốt cuộc làm thế nào sống được
vậy? Bạo nộ của Thâm Hải Ma Kình Đường Tam vẫn nhớ rất rõ, hắn quyết
không tin cái tên kinh khủng đó lại coi như không thù địch gì bỏ qua cho mình, hơn nữa, lúc mà nước biển đập xuống đó, bản thân cũng không có lí do có thể còn sống sót.
Không quản nữa, bất luận thế nào, còn sống
là tốt. cảm giác còn sống sót thật sự khiến người thoải mái, dù rằng
tình trạng cơ thể rất tồi tệ, nhưng cũng vẫn tốt hơn là chết.
Đường
Tam là người thông minh, vấn đề không tìm ra đáp án hắn tự nhiên cũng
không nghĩ sâu thêm nữa. Hít sâu một hơi, bản thân bắt đầu tu luyện.
Một hơi hít vào này, đau đớn toàn thân nhất thời như nước triều dâng lên,
khiến hắn suýt chút nữa lập tức từ bỏ. Nhưng hắn vẫn là cắn răng chịu
đựng.
Tinh thần lực trong đầu có chút trống trải, nhưng vẫn có thể
miễn cưỡng điều động. Trước khi bắt đầu tu luyện, Đường Tam kiểm tra lại tỉ mỉ cơ thể mình một lúc.
Hắn phát hiện, năng lượng mà mình hút của Thâm Hải Ma Kình lúc đó quá lớn, dẫn đến cơ thể đều vì hấp thụ mà phồng to lên. Còn lúc này, cơ thể bản thân tuy đã hồi phục lại bình thường,
nhưng năng lượng đã hút lúc đó thì không thấy giảm bớt chút nào, mà chỉ
bị cơ thể mình cứng ngắc đè nén vào nội thể, không có chút gì lộ ra.
Chẳng trách lại đau đớn như vậy, Đường Tam không khỏi âm thầm cười khổ. Lúc
đó chỉ nghĩ làm sao tận khả năng gây sát thương cho Thâm Hải Ma Kình,
nhưng ai nghĩ đến lại biến thành thế này. Nếu biết có thể sống sót, lúc
đó hấp thụ ít một chút thì tốt rồi.
Năng lượng có nhờ hút vào không
phải nói là có thể trực tiếp sử dụng được. Đó là không thể. Trước đây,
Đường Tam cũng từng dùng bát chu mâu giêt người, cũng từng cảm giác qua
rõ ràng năng lượng do dùng bát chu mâu hút mà có.
Năng lượng hút vào
mỗi người mỗi khác, người hoặc vũ hồn không giống nhau, năng lượng đem
đến cho hắn cũng không giống nhau. Nhưng so sánh hồn lực bản thân hắn,
những năng lượng hút vào này đều pha tạp không thuần. Thông thường mà
nói, Đường Tam đều sẽ dựa vào Huyền Thiên Công của mình trực tiếp đem
năng lượng này phút chốc tinh hóa, phần tạp chất trực tiếp thông qua lần công kích sau truyền ra khỏi cơ thể, còn năng lượng lưu lại sau khi
tinh hóa dùng để bổ sung thể lực và hồn lực, cũng chỉ có thể đạt đến một ít tác dụng bổ sung mà thôi.
Trước đây có thể nhẹ nhàng giải quyết
không có nghĩa là bây giờ cũng có thể nhẹ nhàng giải quyết. Bởi vì trước đây hút vào đa số đều là năng lượng do khí huyết đối phương hóa thành,
so sánh với năng lượng tự thân của Đường Tam thì đó căn bản không là cái gì. Nhưng trước mắt năng lượng mà nội thể Đường Tam nuốt vào đích thực
là năng lượng và khí huyết của hồn thú mười vạn năm khủng khiếp – Thâm
Hải Ma Kình. Đến cấp bậc đó ,toàn thân nố trên dưới gần như không chỗ
nào không sung mãn năng lượng cường đại.
Vì thế nên dẫn đến năng
lượng nuốt vào cơ thể Đường Tam lúc này thậm chí còn lớn hơn hồn lực bản thân hắn, áp chế nội lực Huyền Thiên Công của hắn căn bản không thể
điều động. Nếu không với năng lực của Huyền Thiên Công, sớm đã tự vận
hành tiêu hóa năng lượng đó rồi.
Sau khi đã qua ép nhỏ, những năng
lượng nuốt vào này thậm chí giống như thể rắn, đè ngang trong kinh mạch
Đường Tam, may mắn là huyết dịch còn có thể miễn cưỡng lưu thông, nếu
không, hắn cũng chẳng tỉnh lại nữa rồi.
Kiểm tra xong kĩ càng tình
trạng cơ thể mình, Đường Tam không nói nên lời. Đây rốt cuộc làm thế
nào? Nội lực Huyển Thiết Công bị áp chế đến động cũng động không nổi,
chứ đừng nói là tu luyện. Muốn đem năng lượng này đẩy ra ngoài càng là
không có khả năng. Hiện tại thân thể hắn giống như một quả cầu khí phồng to, chỉ cần xuất hiện một lỗ hở thì bị đẩy ra ngoài không chỉ có năng
lượng, đồng thời còn sinh mệnh và khí huyết của chính bản thân hắn.
Yên tĩnh ngồi trong nươc biển, tinh lực của Đường Tam dần dần hồi phục, vào lúc hắn suy nghĩ, đột nhiên, trên cánh tay hữu truyền đến cảm giác ấm
nóng, một tia thông tin từ linh hồn truyền vào trong não bộ.
Linh hồn của Tiểu Vũ phụ thuộc vào hồn cốt và hồn hoàn mười vạn năm, không thể
trực tiếp tiến hành giao tiếp với Đường Tam, chỉ có sau khỉ trở về bản
thể mới có thể trong thời gian ngắn ngủi khi linh hồn còn khả năng khống chế chân chính nói chuyện với Đường Tam. Nhưng, nàng hiện tại vẫn là
một bộ phận của cơ thể Đường Tam, cũng tự nhiên có thể cảm giác rõ ràng
được trạng thái cơ thể Đường Tam. Tuy không thể giao lưu thực sự, nhưng
muốn truyền đến một vài ý niệm mơ hồ trong tiềm thức là vẫn có thể làm
được.
Theo sự tỉnh lại của Đường Tam, linh hồn Tiểu Vũ ngủ trong hồn
cốt, hồn hoàn của Đường Tam cũng tỉnh lại. Sau khi cảm nhận được trạng
thái cơ thể của Đường Tam, nàng cũng kinh ngạc vô cùng, nhưng càng nhiều lại là hưng phấn. Bất luận nói thế nào, Đường Tam vẫn còn sống, linh
hồn nàng vẫn đang tồn tại. Điều này khiến ý niệm của Tiểu Vũ trở nên
hoạt lạc hơn, thông qua hồn cốt mà bản thân phụ thuộc truyền ý niệm đến
cho Đường Tam.
Cảm nhận thấy ý niệm không ổn đến từ cánh tay phải,
Đường Tam trong lòng chợt mừng, dựa vào sự thông minh của hắn, lập tức
đã lãnh hội được ý của Tiểu Vũ.
" Không được." Đường Tam gần như là buột miệng nói ra, "Đem thứ hồn lực thể rắn pha tạp này truyền vào hồn cốt của muội quá nguy
hiểm. Một khi không được sẽ ảnh hưởng đên linh hồn của muội."
Ý
của Tiểu Vũ rất đơn giản, năng lượng trong nội thể Đường Tam đã không
thể thoát ra ngoài thì phải đem năng lượng dư thừa tìm một nơi để tiến
hành tồn giữ, chỉ lưu lại bộ phận nhỏ trong cơ thể hắn. Như vậy thì hắn
sẽ có thể dựa vào hồn lực tự thân từng bước dung hóa mấy thứ hồn lực pha tạp không thuần kia, từ đó giải trừ nguy cơ của bản thân.
" Muội bảo ta ngốc?" Đường Tam cảm nhận được ý niệm thứ hai của Tiểu Vũ. Tiếp đó, hắn lập
tức phản ứng lại, trong mắt đột nhiên lộ ra một tia vui mừng. "Đúng vậy! Không thể đem hồn lực đưa vào hồn cốt của muội, ta vẫn còn hồn cốt khác mà."
Trên thân Đường Tam tổng cộng có bốn hồn cốt, phân biệt có đầu cốt trí tuệ
của tinh thần ngưng tụ, cốt chân phải lam ngân hoàng cấp bậc mười vạn
năm, cốt cánh tay phải Tiểu Vũ cấp bậc mười vạn năm cùng bát chu mâu
ngoại phụ hồn cốt sau lưng.
Sau phán đoán đơn giản, Đường Tam đã nghĩ được nơi tạm thời tồn giữ mấy năng lượng pha tạp này. Hồn cốt của Tiểu
vũ chắc chắn không được, cốt chân phải lam ngân hoàng cũng tồn tại một
chút linh hồn của mẹ bên trong, hắn tự nhiên cũng không thể mạo hiểm.
Còn đầu cốt trí tuệ tinh thần ngưng tụ thì lại ở trên đầu, vạn nhất năng lượng phát tiết xông vào não bộ, không chết cũng thành ngu đần. Sau khi so sánh đơn giản, dùng để hoàn thành nhiệm vụ này cũng chỉ có thể là
bát chu mâu ngoại phụ hồn cốt sau lưng.
Tinh thần lực truyền vào phần lưng, Đường Tam phát hiện, bát chu mâu hôm đó từng chút vỡ vụn đã sinh
trưởng trở lại. Đây không chỉ nhờ tác dụng của cốt chân phải lam ngân
hoàng, mà cũng là nhờ đặc tính bản thân của bát chu mâu. Hồn cốt, chỉ
cần bản thể không bị phá hỏng hoàn toàn, sau khi bị hư tổn đều có thể tự tu phục. Đương nhiên, lúc tu phục cũng cần bản thể đưa năng lượng đến.
Tu phục bát chu mâu vốn dĩ cần không ít năng lượng, nếu là lúc bình
thường, ít nhất sẽ dẫn đến Đường Tam suy nhược một thời gian. Nhưng hiện tại căn bản không thể, bát chu mâu sớm đã hồi phục hoàn tất, nhưng năng lượng trong nội thể Đường Tam vẫn nhiều đến mức khiến người ta phát
điên.
Đường Tam làm việc vẫn luôn cẩn thận, sau khi nghĩ xong phương
pháp, hắn chứa trực tiếp bắt đầu tu luyện mà cẩn thận từng chút một
thông qua lực tinh thần điều động Hạm Hải càn khôn tráo ẩn tàng trong
nhân trung, giải phóng ra hãn hải hộ thân tráo.
Lam quang bao phủ, từ bên ngoài nhìn vào, trên bãi biển lập tức mất đi thân ảnh của Đường
Tam, ngay đến nước biển cũng vô phương xung kích tiếp thân thể hắn.
Nhưng, sau khi dùng Hạm Hải càn khôn tráo, Đường Tam lại phát hiện một vấn đề, Hạm Hải càn khôn tráo vốn dĩ quang mang óng ánh trong suốt lúc này lại
biến thành cực kì ảm đạm. Tuy vẫn có thể bảo trì hiệu quả của hạm hải hộ thân tráo như cũ, nhưng hắn từ trong nó lại không cách nào cảm nhận
được năng lượng đặc thù khiến linh hồn hắn run rẩy kia.
Hạm Hải càn khôn tráo trở nên suy yếu rồi? Hoặc là nói, năng lượng tự thân nó giảm thiểu rồi. Lẽ nào…
Đường Tam nghĩ đến một khả năng, trông vào ánh sáng lam sắc nhàn nhạt, lòng
không khỏi nóng rực. Lẽ nào, là hạm hải càn khôn tráo này cứu ta sao? Ý
tưởng này sinh ra không lâu, lập tức bị hắn tự phủ định. Không thể nào.
Hạm Hải càn khôn tráo tuy tốt, nhưng cũng không thể so bì được với Thâm
Hải Ma Kình! Hơn nữa, không có sự chỉ huy của bản thân, hạm hải càn khôn tráo làm sao phát huy được uy lực?
Không nghĩ nhiều nữa, Đường Tam bắt đầu tu luyện.
Đầu tiên, hắn cẩn thận từng chút giải phóng ra bát chu mâu của mình. Đây
thực sự là một quá trình cực kì thống khổ. Thân thể cho dù là cử động
nhỏ nhẹ cũng sẽ truyền đến đau đớn kịch liệt, càng chưa nói là giải
phóng ra hồn cốt của bản thân. Trong quá trình bát chu mâu phá lưng ra,
Đường Tam suýt nữa lại hôn mê đi. Trong sự đau đớn kịch liệt vô phương
chịu đựng, hắn lại cắn chặt răng cứng cỏi nhẫn nhịn.
Mồ hôi đổ như
mưa, rơi lên vạt áo đã bị phá hỏng không giống cái gì nữa của hắn, đau
đớn kịch liệt như thể nướng hắn trên ngọn lửa. Hồn lực căng tràn trong
nội thể cũng vì động tác này của hắn mà hơi dao động, kinh mạch hắn lại
một lần nữa gánh chịu sự thống khổ do năng lượng dâng đầy gây ra.
Đơn thuần là quá trình bát chu mâu giải phóng đã mất nửa canh giờ, quần áo
tàn hại trên thân Đường Tam đã hoàn toàn ướt sũng, không phải nước biển, mà là mồ hôi.
Cắn chặt răng, trong mắt Đương Tam tràn ngập sự kiên
nghị. Hắn biết, tình trạng trước mắt của bản thân kéo dài thời gian càng lâu thì càng bất lợi cho cơ thể, nhất định phải nhanh chóng giải quyết.
Bát chu mâu sau lưng xòe ra, đưa ra đều hai bên cơ thể. Đường Tam bắt đầu
thử, từng chút từng chút đem mấy hồn lực pha tạp trong nội thể kia đuổi
vào bát chu mâu sau lưng.
Quá trình này thậm chí còn đau đớn hơn lúc
nãy. Giống như là trong kinh mạch thừa ra một miếng kim loại, còn hắn
lúc này đang chuyển động kim loại, hương vị mà mấy miếng kim loại này cọ sát vào kinh mạch có thể nghĩ là biết.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, ý thức của Đường Tam đã trở nên hoàn toàn mơ hồ, nỗi thống
khổ kịch liệt đã khiến thần kinh toàn thân hắn đều có chút tê dại. Cơ
thể vốn đã không tốt trải qua lần quá sức nghiêm trọng này, càng là phải dần dần không kiên trì được nữa. Những gì hắn hiện tại phải chịu đựng,
cho dù hoán đổi một phong hào đấu la cũng tuyệt đối là chịu không nổi.
Lúc này đã hiển hiện ra nghị lực của Đường Tam. Cùng với sự cải tạo của
hai đại tiên thảo, thêm vào hồn cốt Tiểu Vũ và lam ngân hoàng, và cả
thân thể vô cùng cứng cỏi sau khi tôi luyện dưới thác nước, kể cả là quá trình đau đớn thế này, cơ thể Đường Tam vẫn không bị vỡ tan, vẫn kiên
trì như cũ.
Theo sự đi vào của năng lượng, từng bát chu mâu dần dần
thẳng đứng lên, trường mâu vốn dĩ màu huyết hồng biến thành lam đỏ hai
màu. Lam sắc trông đục ngầu đó, tự nhiên là năng lượng của Thâm Hải Ma
Kình.
Khi bát chu mâu thứ tám cuối cùng cũng chứa đầy năng lượng pha
tạp đó, Đường Tam không thể kiên trì nổi nữa, thân thể từ từ mềm nhũn
rồi ngã xuống. Sự quá sức cộng với nỗi đau đớn như xé đứt ruột gan đó
hắn đã chịu quá lâu rồi.
Lần hôn mê này, Đường Tam đã hôn mê những ba ngày, nhiều ngày không ăn không uống như vậy cũng chính nhờ cơ thể mạnh mẽ mới còn kiên trì được.
Lần nữa tỉnh lại, Đường Tam phát hiện, hạm hải hộ thân tráo xung quanh cơ thể đều đã biến mất, hơn nữa, bản thân
cũng không phải đang nằm bên bờ biển, mà là trên một cái giường giản dị
thô sơ.
Miệng đã khô khốc, bởi vì suy nhược, hai mắt đều không thể mở ra, hắn thấp thoáng nghe thấy hình như có người đang nói chuyện.
" Huynh đệ, nghe ca ca một câu. Người này có lẽ là thuyền gặp phải hải
hồn thú tập kích mới dẫn đến cơ thể biến dạng như vậy. Cứu hắn có ý
nghĩa gì? Vạn nhất để mấy người Tử Trân Châu đó biết, không biết chừng
còn đến gây phiền phức cho chúng ta. Ta thấy, không bằng lấy cái dây
lưng đẹp đó với cái túi da, sau đó vứt hắn về bãi cát, để hắn tự sinh tự diệt cho xong."
" Ca ca sao có thể nói vậy ? Đây là một mạng
người! Chúng ta tuy ở trên đảo Tử Trân Châu này, nhưng chúng ta không
phải hải tặc, không thể coi thường mạng người. Việc của tôi anh đừng
quản, tôi phải cứu anh ta. Nếu người của Tử Trân Châu đến gây sự thì để
họ tìm tôi gây sự được rồi, không can hệ đến anh. Lúc đầu tôi đã nói
không để anh làm cùng tôi anh lại không nghe." Thanh âm trong trẻo tràn đầy nộ khí.
"Được, được, được, ngươi làm người tốt của ngươi, ta đi uống rượu. Song ngươi
cẩn thận chút, đừng để mấy kẻ Tử Trân Châu đó biết."
Thanh âm trong trẻo có chút mất kiên nhẫn nói: "Biết rồi. Anh đi đi."
Âm thanh nói chuyện đến đây là hết, theo tiếng bước chân, hai người trong phòng đã có một người rời đi.
Nghe thấy mấy tiếng này, ý thức Đường Tam dần dần thanh tỉnh lại. Hắn chỉ
cảm thấy mí mắt rất nặng, tuy ý thức đã tỉnh, nhưng lại rất khó mở mắt.
Từ sau khi đến hồn sư giới đây mới là lần đầu hắn gặp phải loại tình
huống này, cảm giác thân thể suy nhược tuyệt không phải thi vị gì.
Đường Tam hiểu rõ, bản thân sở dĩ trở nên suy nhược thế này, một là không
biết bao ngày không ăn uống gì, lí do khác, chính là vì bản thân hôm đó
ép năng lượng pha tạp vào bát chu mâu, sự hao tổn thể lực, tinh lực cùng với nỗi đau đớn thể xác thực sự quá lớn, cho dù thể chất kỳ quái như
hắn cũng vô phương chịu đựng nổi.
Sự suy nhược thân thể dẫn đến ý
thức hắn tuy dần dần hồi phục, nhưng lại không thể làm được gì. Hao tổn
ngày hôm đó đúng là quá nhiều, đau đớn phải chịu cũng quá lớn, Đó là một loại hành hạ khó mà miêu tả bằng lời, bây giờ nghĩ lại, Đường Tam trong lòng vẫn còn sợ, nếu phải làm lại một lần nữa hắn cũng không biết bản
thân có thể làm nổi hay không.
Lúc này mức độ suy nhược của cơ thể
hắn tương đối đáng sợ, lực tinh thần thậm chí chưa thể thúc động, càng
vô phương điều động hồn lực trong nội thể, chỉ có thể nằm yên lặng, mặc
cho thân thể tự tu bổ. Còn về lúc nào có thể tu bổ xong thì bản thân hắn cũng không biết.
Đúng vào lúc này, Đường Tam cảm thấy một cánh tay
có lực thò vào dưới cổ mình, hơi dùng lực nâng cao thân trên của bản
thân lên mấy phần, rất nhanh phía sau đã thêm vào hai chiếc gối.
" Ngươi đã tỉnh rồi. Thật khó tưởng tượng, cơ thể ngươi rốt cuộc là làm
sao vậy? Dưới tình trạng suy nhược như thế lại có thể không chết. Ta cảm giác, ngươi ít nhất đã quá mười ngày không ăn gì rồi, cơ thể cũng phải
chịu đựng thiệt hại nặng gì đó, cho dù dựa vào y thuật của ta cũng vô
phương nhìn rõ hoàn toàn. Ngươi đã tỉnh rồi, ta bón ngươi ăn chút đồ
trước, sau đó uống thêm chút thuốc, như vậy ngươi sẽ hồi phục nhanh hơn. Hy vọng sinh mạng kiên cường đó của ngươi có thể duy trì tiếp. Bởi vì,
ta hy vọng ta đã cứu là một người sống."
"Hắn ta biết ta tỉnh rồi?" Trong lòng Đường Tam có chút kinh ngạc, nhưng từ trong lời nói của đối
phương, hắn có thể cảm thấy rõ ràng rằng, người này tâm địa thập phần
lương thiện.
Một vật thể ấm nóng đưa gần vào bên miệng, Đường Tam
miễn cưỡng hơi hé miệng, một thìa cháo nóng bón vào trong miệng hắn, số
lượng rất chuẩn, một thìa cháo này không nhiều.
Miễn cưỡng nuốt vào,
Đường Tam lập tức cảm thấy một dòng ấm áp thuận theo đường thức ăn
truyền vào dạ dày, rồi truyền đi toàn thân. Cảm giác vốn dĩ suy nhược
cực độ gặp ấm áp này tức thì thoải mái hơn rất nhiều, mỗi một kinh mạch
trong nội thể cũng dường như được lay tỉnh.
Ăn xong một bát cháo, tuy Đường Tam vẫn rất muốn ăn nữa nhưng người nọ lại không bón cho hắn nữa.
" Ngươi lâu rồi chưa ăn gì, không thể một lần ăn quá nhiều, như vậy đối
với cơ thể sẽ phản tác dụng. Thế này là được rồi. Ta bón cho ngươi thêm
một ít thuốc nóng, có thể vị có chút khó uống, nhưng ngươi vẫn phải
uống, nó rất tốt cho cơ thể ngươi."
Thìa nóng ấm lần nữa đưa vào
miệng, lần này lại ngập mùi vị thuốc nồng nặc. Đường Tam uống xong thìa
thứ nhất thì đã hoàn toàn yên tâm. Dựa vào hiểu biết của hắn về dược vật thì cho dù là dưới trạng thái hiện tại, hắn cũng vẫn có thể nhẹ nhàng
phân biệt ra các thành phần bao hàm trong thìa thuốc này. Đúng như người đó đã nói, hoàn toàn là hiệu quả bổ nhiệt, rất có lợi cho việc hồi phục cơ thể.
Uống xong thuốc, Đường Tam từ từ thả lỏng tinh thần, nội thể nóng hâm hấp. Từ sau ngày đối kháng với Thâm Hải Ma Kình, hắn lần đầu
tiên cảm thấy thoải mái, chính ở dưới sự bao phủ ấm nóng này, trầm lắng
chìm vào giấc ngủ.
Khi Đường Tam ý thức lần nữa tỉnh lại, trạng thái
cơ thể của hắn đã tốt lên rất nhiều. Lực tinh thần đại khái hồi phục
được hai thành, tình trạng cơ thể cũng hồi phục một ít. Sau khi xuất lực quá độ, một lần khiến hiệu quả cốt chân phải lam ngân hoàng của hắn
tiêu nhược mất một nửa, nhưng thông qua thức ăn và thuốc, thân thể kiên
cường đó của hắn cũng hồi lại quang sắc. Phát giác ra được điều này, cơ
thể Đường Tam lập tức thêm vài phần khí lực, kinh mạch trong nội thể
cũng chỉ có vị trí đem theo bát chu mâu sau lưng vẫn vô cùng đau đớn,
những nơi khác tuy cũng đau, nhưng không phải loại đau đớn hết chịu đựng nổi kia nữa.
Hít nhẹ một hơi, lực tinh thần với nội lực Huyền Thiên
công hợp vào một thể, Đường tam cuối cùng đã có thể lần nữa nhìn rõ tình trạng cơ thể mình.
Năng lượng mà bát chu mâu có thể dung nạp được
còn hơn hẳn so với tưởng tượng của hắn. Hôm đó, lúc hắn tận toàn lực đem năng lượng pha tạp trong nội thể truyền vào bát chu mâu, đến cuối cùng
lúc hôn mê đi, bát chu mâu đã chứa gần sáu thành năng lượng pha tạp đó.
Điều này đã giúp tình trạng kinh mạch nội thể của Đường Tam tốt lên
nhiều, ít nhất năng lượng pha tạp còn lại trong nội thể đã không còn
nhiều hơn Huyền Thiên Công của hắn nữa.
Đương nhiên, đây là chỉ tình
trạng hoàn toàn của Huyền Thiên Công, còn trên thực tế, theo sự suy
nhược của cơ thể, Huyền Thiên Công cũng giảm thiểu đi nhiều, tất cả đều
cần thời gian hồi phục. Nhưng tính ra hắn cũng đã có thể tiến vào giai
đoạn hồi phục rồi.
Cẩn thận từng chút thúc động Huyền thiên công, dựa vào tốc độ vận hành không bằng một phần mười của lúc tu luyện bình
thường, không để ý đến mấy năng lượng loại khác kia, chỉ là tu luyện
chiếu theo phương thức của Huyền thiên công. Đường Tam quyết không phải
một người bồng bột, hơn nữa còn là một kẻ thông minh. Trong tình hình
trước mắt này, có thể nói nguy cơ của bản thân vẫn chưa được giải trừ.
Nhưng càng như vậy càng không thể nóng vội, nếu không sẽ chỉ gây ra phản tác dụng.
Trong cảm giác, chỉ là tu luyện một vòng đã mất tới một
canh giờ công phu. Nhưng một vòng này cuối cùng cũng thức tỉnh được kĩ
năng của mọi chỗ trong cơ thể hắn, Huyền thiên công cũng bắt đầu chiếm
cứ địa vị chủ đạo trong cơ thể.
Đường Tam không vội đi tiêu hóa mấy
năng lượng dị chủng kia, mà thúc dục Huyền thiên công phối hợp với hiệu
lực truyền đến từ hồn cốt chân phải lam ngân hoàng để tu bổ kinh mạch
bản thân.
Kì thực, cho dù chịu đựng áp lực lớn như thế, kinh mạch của hắn cũng không chỗ nào bị hư tổn, nếu không hắn sớm đã xong rồi. Nhưng
kinh mạch rõ ràng cũng chịu một chút tổn thương. Dưới tác dụng của hồn
cốt chân phải lam ngân hoàng cùng hiệu lực Huyền thiên công, kinh mạch
trong nội thể Đường Tam bắt đầu hồi phục lại tính đàn hồi, kiên cố bền
vững lại trùng hiện.
Đến tận sau khi tu bổ xong tất cả các kinh mạch, Đường Tam lại lần nữa chìm vào giấc ngủ, tinh thần hắn để hồi phục thực sự vẫn còn khoảng cách rất dài. Ngủ là phương pháp khôi phục tinh lực
tốt nhất hiện giờ của hắn.
Không biết đã qua bao lâu rồi, tiếng bước
chân lay tỉnh Đường Tam đang trong giấc ngủ, chứng tỏ năng lực cảnh giác của hắn đã hồi phục không ít.
"Tỉnh rồi hả? Năng lực hồi phục của ngươi thật khiến người ta ngạc nhiên, ngươi chắc là một hồn sư thực lực không tệ. Chỉ là không biết vũ hồn của ngươi là gì, lại có thể khiến
ngươi có được lí trí và lực sinh mệnh ngoan cường như vậy. So với hôm
qua, tình trạng của ngươi đã tốt hơn nhiều. Nếu có thể, ngươi hãy mở mắt ra."
Chầm chậm mở mắt, lúc bắt đầu, trứơc mắt vẫn là một màn mơ
hồ, nhưng Đường Tam vẫn có năng lực cường đại của tử cực ma đồng, chỉ
mất một lúc, hai mắt đã rực sáng.
Hắn phát hiện, bản thân đang nằm
trong một gian nhà gỗ nhỏ, phòng gỗ không to, trông chỉ có mười mấy mét
vuông, trong phòng cũng không có trang trí gì nhiều, cảm giác giống như
một nhà ngư phu bình thường bên biển. Đứng trước giường mình là một
thanh niên tướng mạo bình thường. Nói anh ta bình thường, Đường Tam lại
cảm thấy anh ta không bình thường. Bởi vì, thần sắc anh ta trông không
có nửa phần hơi thở nóng nảy, nhìn nhỏ hơn mình mấy tuổi, sắc mặt bình
ổn nhìn mình, cũng giống như trong thanh âm anh ta thủy chung không có
chút biến hóa tình cảm vậy.
"Đa tạ ngươi đã cứu ta." Sau nhiều ngày mới lại mở miệng nói, âm thanh của Đường Tam có chút khàn khàn.
Thanh niên chăm chú nhìn Đường Tam, hơi lộ ra một tia kinh ngạc, "Trông mắt của ngươi thì tình trạng hồi phục của cơ thể so với những gì ta
kiểm tra được còn nhanh hơn. Cho dù là hải hồn thú cường đại nhất, sợ
rằng cũng không có được năng lực hồi phục như ngươi."
Đường Tam cười khổ đáp: " Không, kì thực thân thể ta còn lâu mới hồi phục, có thể là bởi vì ta tu luyện một loại nhãn công, cho nên nhìn mắt có thần hơn so với người
bình thường. Còn chưa thỉnh giáo quý tính đại danh của ân nhân là gì?"
Thanh niên lạnh nhạt đáp; " Ta là Cát Tường, ngươi cũng có thể gọi ta như vậy. Ta cũng không phải
ân nhân gì của ngươi, là bản thân ngươi đã tự cứu mình mà thôi. Nếu
không có năng lực hồi phục tự thân ngươi, tuy ta hiểu chút y thuật cũng
đành bất lực. Hơn nữa, tình trạng cơ thể ngươi ta chưa từng gặp qua,
muốn cứu ngươi cũng không cách nào ra tay."
Đường Tam mỉm cười, nói: "Ngươi là một người tốt, bất luận nói thế nào vẫn là ngươi đã cứu ta về. Ta nợ ngươi một mạng."
Cát Tường dửng dưng đáp: " Người nợ ta mạng rất nhiều, ngươi không phải người đầu tiên, có lẽ cũng không phải kẻ cuối cùng. Được rồi, ngươi vừa tỉnh lại, không tiện nói
quá nhiều, ta đi lấy ít đồ ăn cho ngươi."
Lại là cháo, song đặc
hơn lần trước một chút. Lần này Cát Tường không ngăn cản Đường Tam ăn
nhiều nữa. Nấu cùng ruốc cá, Đường Tam ăn ngon lành ba bát mới dừng lại, hắn đây vẫn là còn kiêng kị về tình trạng cơ thể mình.
Ăn no rồi, Đường Tam mới chú ý đến trên thân mình đã thay lên một bộ đồ vải, áo vải rất sạch tuy phía trên có mấy miếng vá.
"Cát Tường, đai lưng, còn cả túi da của ta, có thể đưa cho ta không?"
Khi nghe Đường Tam nói câu này, Cát Tường lông mày hơi có chút không thoải
mái. nhưng hắn không nói gì, từ dưới bàn tìm ra một cái bao vải, mở bao
vải ra, bên trong chính là Nhị thập tứ kiều minh nguyệt dạ và túi như ý
bách bảo nang.
Đường Tam biết hắn có thể đã hiểu lầm, không giải
thích, sau khi tiếp lấy hai hồn đạo khí, hắn miễn cưỡng huy động một
chút hồn lực trong nội thể, thò tay vào túi như ý bách bảo nang lấy ra
một miếng long chi diệp.
Trông thấy Đường Tam lấy ra chiếc lá cuộn có màu thúy lục đó, Cát Tường ngẩn ra một chút, "Đây là long chi diệp? Ngươi cần ăn? "
Đường Tam gật đầu, "Điều kiện ở đây không cho phép luyện thuốc, chỉ có thể trực tiếp ăn." Đưa long chi diệp vào trong miệng, nhai kĩ rồi nuốt vào bụng. Thứ này
là vật thể rắn tốt nhất để bồi dưỡng nguyên khí, rất có ích cho cơ thể
hắn.
Giữa hai chân mày của Cát Tường đã không còn vẻ không thoải mái
nữa, hắn rõ Đường Tam cần lấy về hồn đạo khí không phải vì sợ mình nhòm
ngó, mà là cần ăn long chi diệp hồi phục cơ thể. "Xem ra, ngươi không cần thiết uống thuốc ta bốc nữa. Ngươi cũng hiểu thuốc hả?"
Đường Tam gật gật đầu, đáp: "Biết qua một chút, nhưng ta biết chủ yếu là độc dược, còn về mặt y thuật không thể tính là sở trường."
"Ờ, ngươi nghỉ ngơi đi." Cát Tường gật đầu với Đường Tam, không đợi hắn trả lời đã chuyển mình đi ra ngoài.
Nhìn dáng lưng hắn, Đường Tam trong lòng có loại cảm giác kỳ quái. Người
thanh niên này để lại ấn tượng rất tốt cho Đường Tam, nhưng từ thần tình và mục quang của anh ta có thể nhìn ra, tính cách của anh ta lạnh lùng
nhất định là đã từng phát sinh chuyện gì đó, còn trên thực tế, nội tâm
anh ta có lẽ vô cùng thuần khiết, nếu không trên mặt cũng không dễ lộ ra biến hóa tình cảm như vậy.
Không nghĩ mấy thứ này nữa, nhiệm vụ cấp
bách vẫn là phải tận lực hồi phục thể lực bản thân mới được. Không biết
mọi người thế nào rồi. Vừa nghĩ đến an nguy của thất quái Sử Lai Khắc,
trong lòng Đường Tam không khỏi dâng lên một cảm giác lo lắng, nhanh
chóng hít sâu một hơi, ổn định tinh thần, ngồi xếp bằng, bắt đầu tu
luyện.
Trải qua tu bổ kinh mạch trong lần tỉnh lại trước đó, cơ thể
hắn đích thực đã tốt lên nhiều. Lúc này lần nữa tu luyện Huyền thiên
công cũng không còn khó khăn như lần trước nữa.
Trong quá trình tu
luyện, Huyền thiên công mỗi lần quay một vòng thì thân thể sẽ hồi phục
vài phần, còn mấy loại năng lượng dị chủng kia cũng theo đó mà tiêu hóa
vài phần. Thông qua sự thanh lọc, đồng hóa của Huyền thiên công, tập
chất trong mấy năng lượng pha tạp này đã được Đường Tam thải ra bên
ngoài thông qua hô hấp, bộ phân bị đồng hóa thì nhập vào trong Huyền
thiên công.
Lúc bắt đầu, đây là một quá trình như muối bỏ biển, tốc
độ tu luyện thập phần chậm chạp, mấy năng lượng dị chủng đến từ Thâm Hải Ma Kình kia hấp thu không phải dễ dàng gì. Nhưng theo thời gian, Huyền
thiên công của Đường Tam càng lúc càng trở nên nồng hậu, năng lượng dị
chủng thì càng lúc càng ít đi. Dưới sự kéo dài của việc tiêu hóa, quá
trình tu luyện này cũng trở nên càng lúc càng thuận lợi hơn.
Lần tu
luyện này, Đường Tam dùng đi trọn vẹn ba ngày. Trong thời gian này, Cát
Tường đã từng vào mấy lần, thấy hắn tu luyện đều không làm phiền.
Sau ba ngày, khi Đường Tam lần nữa mở mắt ra, sự suy nhược trong mắt hắn đã tiêu biến triệt để, hồi phục lại vẻ mặt như cũ.
Tiêu tốn thời gian trọn ba ngày, Đường Tam cuối cùng đã sử lý hoàn tất năng
lượng hỗn tạp trong nội thể mình, kinh mạch toàn thân đã hoàn toàn đả
thông. Khiến hắn càng vui mừng là, trải qua việc lần này, kinh mạch của
hắn so với trước đây đã giãn nở ra mấy phần, hồn lực cũng tăng lên mức
độ lớn. Vốn dĩ cấp sáu mươi sáu, tăng lên đến sáu mươi bảy, tiếp cận mức sáu mươi tám. Theo tính toán của Đường Tam, chỉ cần cho hắn đủ thời
gian, để hắn đem năng lượng dị chủng trong bát chu mâu tiêu hóa hoàn
toàn đi, có lẽ sẽ có thể vững chắc đột phá cấp sáu mươi tám.
Sở dĩ có thể nhảy hai cấp nhanh như vậy, ngoài việc không tính đến hậu quả mà
hút năng lượng của Thâm Hải Ma Kình ra, áp lực mà Thâm Hải Ma Kình gây
ra cho Đường Tam cũng là nguyên nhân quan trọng đủ kích thích tiềm năng
của Đường Tam. Đại sư đã từng nói, lúc hồn sư đối mặt với nguy hiểm chết người cũng chính là thời cơ nâng cao tốt nhất. Đương nhiên, nhất định
phải qua được nguy hiểm này, nếu không, tất cả đều là vô ích.
Vừa đúng với câu nói này, lợi ích lớn nhất cũng là nguy hiểm nhất. Đường Tam lần này gặp hiểm tử vẫn sống đúng là "Tái ông mất ngựa". Đạt được cảnh giới cấp sáu mươi trở lên, mỗi lần tăng một cấp. hồn lực
đều sẽ tăng lên rất nhiều. Lần trải nghiệm này ít nhất khiến hắn có thể
đỡ một năm phấn đấu.
Song nếu có thể lựa chọn, Đường Tam tuyệt không
muốn lặp lại lần nữa. Hắn không tự tin vận khí bản thân vẫn còn tốt đến
mức có thể sống sót khi đối diện với sự tồn tại kinh khủng của Thâm Hải
Ma Kình như vậy.
Phi thân xuống giường, tuy hắn vẫn chưa hoạt động
qua thân thể, nhưng huyết mạch trong tu luyện lại hoàn toàn thông suốt,
chân đạp đất thực có chút cảm giác choáng váng, nhưng Đường Tam lúc này
cảm giác lớn nhất, chính là đói.
Trong nhị thập tứ kiều minh nguyệt
dạ của hắn có không ít đồ ăn, không để tâm đến những cái khác, ngồi
trước cái bàn thô sơ trong phòng, Đường Tam nhanh chóng bổ sung đủ dinh
dưỡng mà cơ thể cần thiết. Thân thể cơ bản đã hồi phục, tiếp sau đó hắn
sẽ phải nghĩ cách tìm ra bạn bè mình