Thanh âm Dương Vô Địch thập phần trầm thấp, Đường Tam chú ý tới, tại
thời điểm lão nói chuyện, y phục trên người đã có chút chấn động, hiển
nhiên là dưới áp lực mạnh mẽ đã làm cho mình bị chấn động.
"Bởi vì phối phương rất đa dạng, hỗn độn độc vốn là khó giải trừ nhất, mà loại
kịch độc này là do Phá Chi Nhất Tộc chúng ta nghiên cứu nhiều năm mà
thành, ngoại nhân càng không có khả năng giải được, cho dù là uống thuốc giải cấp bậc thiên tài địa bảo cũng chỉ có thể áp chế nhất thời, mà khi phản phệ, phát tác càng thêm lợi hại. Nếu không có Độc Cô Bác lấy
phương pháp dĩ độc công độc, cho dù là mười Tuyết Dạ Đại đế cũng sớm bị
mất mạng.
Loại kịch độc này sau khi được nghiên cứu, bởi vì quá bá
đạo, bị liệt vào một trong cấm kỵ dược vật của bản tộc.Năm đó, sau khi
Hạo Thiên tông phong bế, đơn chúc tính tứ tông tộc chúng ta không thể
không sụp đổ, chúng ta đã bị Vũ Hồn Điện tập kích. Lúc đó, không chỉ có
đứa con duy nhất của ta chết thảm trong trận chiến đó, đệ đệ Dương Vô
Song của ta cũng bị bọn họ bắt đi. Từ đó đến nay không có tin tức.Thất
thải ban lan độc này, tại Phá Chi Nhất Tộc, cũng chỉ có ta cùng với Vô
Song có thể sử dụng.Khi ta từ trên người Tuyết Dạ Đại đế nhìn thấy loại
kịch độc này mới biết được, nguyên lai Vô Song hắn chưa chết, mà trở
thành chó săn của Vũ Hồn Điện."
Nói tới đây, Dương Vô Địch tạm dừng một chút, trong mắt giống như có một ngọn lửa màu đen lóe lên, "Ta thà rằng hắn đã chết, cũng không hi vọng hắn trở thành tay sai cho Vũ Hồn Điện."
Đường Tam than nhẹ một tiếng, "Sinh mệnh là đáng quý.Có lẽ hắn cũng có nỗi niềm khó nói.Chuyện này vẫn là
do Hạo Thiên tông cùng Vũ Hồn Điện gây ra.Trưởng lão, ngài đừng suy nghĩ nhiều."
Dương Vô Địch trầm mặc một chút, nhìn Đường Tam, nói: "Tông chủ, nếu tương lai có một ngày gặp được hắn.Xin cho ta tự tay giết chết hắn." Nói xong câu đó, ánh mắt lão chợt trở nên lăng lệ, hơi hướng Đường Tam thi lễ sau đó nhanh chóng bước đi.
Nhìn bóng dáng có chút tịch mịch mà lãnh ngạo của Dương Vô Địch, Đường Tam trong lòng âm thầm cảm thán.
"Lão sơn dương kia tính tình vẫn còn cố chấp như vậy a.Ân…" Một thanh âm đột nhiên xuất hiện dọa Đường Tam nhảy dựng lên.Ánh mắt
hắn chăm chú nhìn lại, thân thể rất nhanh lui về phía sau, che trước cửa phòng ngủ của mình.Trong phòng Tiểu Vũ đang ngủ, đối phương có thể thần không biết quỷ không hay tới nơi đây vậy mà hằn không phát hiện
được.Lông tơ dựng đứng cả lên, mồ hôi đầm đìa trước ngực.
"Là ta." Bóng trắng chợt lóe.Trước mặt Đường Tam đã xuất hiện một người.Chính là đường chủ Mẫn Đường Bạch Hạc.
Thấy là người một nhà, Đường Tam không khỏi thở phào nhẹ nhõm."Cữu gia gia, ngài muốn dọa chết ta sao.Ta biết có ai có bổn sự lớn như ngài chứ.Ta tuy rằng không cố ý thôi động, nhưng tinh thần lực cũng có thể
tra xét đến trong phạm vi trăm mét.Có thể không kinh động ta mà tiến
vào, chỉ sợ cũng chỉ có ngài."
Bạch Hạc mỉm cười. Nói: "Không
cần quá mức tin tưởng vào tinh thần lực.Bất cứ hình thức điều tra gì đều cũng có điểm mù.Tinh thần lực cũng không ngoại lệ.Khi tốc độ của ta đạt tới trình độ nhất định, lại thông qua một chút kỹ xảo, chỉ cần ngươi
không thập phần chú ý, sẽ rất khó phát hiện."
Đường Tam cười nói: "Trong giới hồn sư.Cũng chỉ sợ không có người nào có thể cùng ngài so đấu tốc
độ.Ngài vừa rồi nói là có ý tứ gì? Dương trưởng lão.Hắn…"
Bạch Hạc thở dài một tiếng.Nói: "Phá Chi Nhất Tộc nguyên bổn chính là Dương Vô Địch, Dương Vô Song huynh đệ
hai người chủ trì.Bọn họ sống nương tựa lẫn nhau.Dương vô song bị
bắt.Cũng bởi vì bảo vệ cho Dương Vô Địch.Huynh đệ hai người cảm tình vô
cùng tốt.Tông chủ.Nếu tương lai chúng ta thực sự đối đầu với Dương Vô
Song.Có thể nể mặt ta tha cho hắn một mạng không?"
Đường Tam yên lặng gật đầu.
Bạch Hạc tiếp tục nói: "Ta tới tìm ngươi kỳ thật không phải vì chuyện của lão sơn dương. Mà là vì
Trầm Hương.Hôm nay nó có nói lung tung gì với ngươi không?"
Đường Tam lắc đầu."Cũng không tính là nói lung tung.Chính là ta không rõ.Mập mạp làm sao đả
động được ngài.Khiến cho ngài đem tâm can bảo bối của mình gả cho hắn?
Hay là ngài chỉ đùa với hắn một chút?"
Bạch Hạc thở dài một tiếng."Tại sao ta lại lấy loại sự tình này mà đùa giỡn cơ chứ? Ta thực sự đáp ứng
hắn.Cũng không phải bởi vì quan hệ giữa ngươi và hắn.Mà là suy nghĩ cho
Mẫn Chi Nhất Tộc chúng ta.Ta chỉ đối với Mã Hồng Tuấn đưa ra một điều
kiện. Tương lai, nếu hắn cùng Trầm Hương có con.Phải để một đứa con trai kế thừa vũ hồn phượng hoàng của hắn đến kế thừa vị trí Tộc trưởng của
Mẫn Chi Nhất Tộc.Cùng mang họ Bạch của Trầm Hương."
Nghe Bạch Hạc nói như vậy, Đường Tam nhất thời tỉnh ngộ.Thì ra là thế, vị cữu công
này có thể nói là nhìn xa trong rộng.Ngoại hình Mập mạp tuy rằng kém một chút, không xứng với Trầm Hương, nhưng không nên quên, hắn chính là
người có được siêu cấp vũ hồn Phượng Hoàng.Theo phẩm chất mà nói, có thể cùng Thiên Sứ Sáu Cánh so sánh, cho dù có kém, cũng chỉ là chút xíu a.
Huống chi, Phương Hoàng là bách điểu chi vương.Mẫn Chi Nhất Tộc vũ hồn Tiêm
Vĩ Vũ Yến tuy rằng tốc độ tuyệt giai, nhưng cùng Phượng hoàng so sánh,
vẫn là kém quá xa. Bạch Hạc là muốn thông qua Mã Hồng Tuấn để cải thiện
truyền thừa vũ hồn của Mẫn Chi Nhất Tộc a! Khó trách lão nguyện ý hi
sinh hạnh phúc của Bạch Trầm Hương.Hơn nữa, có hạnh phúc hay không vẫn
chưa biết, có Đường Tam ở đó, sợ Mã Hồng Tuấn đối với Bạch Trầm Hương
không tốt sao? Bạch Hạc rõ ràng suy nghĩ trước sau mới đưa ra quyết định này.Ai cũng đều có tư tâm, tại phương diện này, Đường Tam cũng không
nói thêm gì.
"Nguyên lai là như vậy.Chỉ cần chính mập mạp đồng ý,
ta cũng không có ý kiến.Bất quá, ta cũng muốn ngài hy vọng Trầm hương có thể có được hạnh phúc.Lần này chúng ta xuất ngoại lịch lãm, ngoại trừ
Mập Mạp, đều là có đôi có cặp.Vậy mang theo Trầm Hương cùng đi nữa.Để
cho bọn họ tìm hiểu nhau cũng tốt, quá trình bồi dưỡng tình cảm, Mập mạp nhất định bảo hộ nàng thật tốt.Ngài thấy sao?"
Bạch Hạc nghe vậy mừng rỡ, cười khổ nói: "Ta lo lắng nhất chính là hài tử Trầm Hương này không tiếp thụ được.Từ nhỏ
nó đã bị ta làm hư.Bất quá, ở thiên phú tu luyện vũ hồn cũng khá tốt."
Đường Tam mỉm cười, nói: "Quyết định như vậy đi." Mang Bạch Trầm Hương tham dự chuyến đi lịch lãm này, chính là lời hứa
của Đường Tam với Mã Hồng Tuấn.Cảm tình là cần thời gian bồi dưỡng, về
phần bọn họ có nảy sinh tình cảm hay không, thì còn phải xem bổn sự của
Mã Hồng Tuấn.Bạch Trầm Hương về công phòng lưỡng diện tuy rằng không
mạnh, nhưng tốc độ cực nhanh, tuyệt đối đủ tư cách là một trinh sát hồn
sư.Bằng vào tốc độ, dưới tình huống bình thường cũng đủ để tự mình bảo
vệ.
Ba ngày sau, Đường Tam sau khi xử lý tốt toàn bộ tông môn sự vụ,
mang theo Tiểu Vũ cùng tượng thần Lâu Cao một chỗ, ly khai Thiên Đấu
thành.Trước khi đi đến Hải Thần đảo, hắn phải về Hạo Thiên tông một
chuyến.
Trong đại sảnh nghị sự của tòa Giáo Hoàng Điện giống như
ngưng kết một tầng sương lạnh.Đại sảnh chỉ có ba người.Ngồi ngay ngắn ở
chủ vị là Giáo Hoàng Bỉ Bỉ Đông.Đứng câm lặng sau lưng nàng là Vũ Hồn
Điện thánh nữ Hồ Liệt Na.Cùng với một thiếu nữ tóc vàng đã thay nữ phục, tư thế oai hùng hiên ngang, Thiên Nhận Tuyết.
Thiên Nhân Tuyết đứng
đối diện với Bỉ Bỉ Đông, cách ngoài mười thước.Sự tĩnh mịnh trong phòng
nghị sự đã rất lâu.Ánh mắt sắc bén của Bỉ Bỉ Đông thủy chung vẫn tập
trung trên mặt Thiên Nhận Tuyết.Nhưng Thiên Nhận Tuyết không mảy may
nhường nhịn nhìn chằm chằm nàng.Hai người không ai mở miệng, nhưng khí
thế áp bức lại khiến cho Hồ Liệt Na phía sau Bỉ Bỉ Đông sinh ra cảm giác không thể hô hấp.
"Liệt Na, ngươi ra ngoài trước đi." Bỉ Bỉ Đông phất tay.Trong mắt nàng giống như đang có gì đó mất mát.
Hồ Liệt Na âm thầm nhẹ nhàng thở ra, cung kính vâng một tiếng, nhanh chóng ly khai nghị sự đại sảnh.Cho đến khi ra khỏi đại sảnh, nàng mới phát
hiện, nội y của mình đã ướt đẫm mồ hôi.Nàng đi theo Bỉ Bỉ Đông đã rất
nhiều năm, tuyệt chưa thấy qua có ai dám đứng trước mặt Bỉ Bỉ Đông dùng
ánh mắt như vậy cùng nàng đối diện.Nữ nhân kia rốt cục là ai? Nhìn qua
so với chính mình lớn hơn không được bao nhiêu.Nhưng vì cái gì mà khí
thế lại cường đại như vậy.Đó cũng không phải là đến từ khí thế áp lực
của vũ hồn. Mà là một loại cường thế và uy nghiêm phát ra từ nội tâm.
Hồ Liệt Na đi ra ngoài, trong đại sảnh của Vũ Hồn Điện nghị sự còn lại hai người Bỉ Bỉ Đông và Thiên Nhận Tuyết, Bỉ Bỉ Đông chậm rãi đứng lên, vóc dáng của nàng cùng Thiên Nhận Tuyết trước mắt không khác nhau mấy.Từng
bước hướng Thiên Nhận Tuyết đi tới.
Thiên Nhận Tuyết cũng không có
bởi vì khí thế của Bỉ Bỉ Đông mà lùi lại, vẻ mặt lạnh nhạt, mục quang
thậm chí còn cường thịnh hơn Bỉ Bỉ Đông.
Một đạo quang mang phức tạp
từ đáy mắt Bỉ Bỉ Đông ánh lên, đột nhiên, toàn bộ khí thế của nàng ở giờ khắc này dường như toàn bộ tiêu thất, thở dài một tiếng, nói: "Thất bại là thất bại.Hết thảy còn có thể làm lại từ đầu.Trên đại thế chúng ta vẫn còn chiếm được ưu thế tuyệt đối."
Thiên Nhận Tuyết lạnh lùng nói: "Ta cũng không phải thua bởi Đường Tam.Mà là bởi ngươi.Nếu không phải ngươi nóng vội.Tại sao ta lại phải mạo hiểm phát động trước? Tỷ…tỷ…" Mấy tiếng sau cùng, nàng lại cố ý kéo dài thanh âm.Nghe qua tràn đầy giễu cợt.
"Tỷ tỷ?" Nộ quang trong mắt Bỉ Bỉ Đông chợt lóe lên."Được.Ngươi nhớ kỹ, từ nay về sau đều phải gọi ta như vậy."
Thiên Nhận Tuyết hừ lạnh một tiếng, "Không, ta vẫn gọi ngươi là Giáo Hoàng đại nhân đi.Trên thế giới này, ta chỉ có một người thân, đó chính là gia gia ta.Trừ gia gia ra, bất cứ ai ta
cũng không nhận là họ hàng thân thích hết.Ngươi không phải đã nói sao,
ta xuất hiện trên thế giới này vốn chính là một sai lầm.Hắn đã chết,
ngươi cũng đã chiếm được thứ ngươi muốn.Bất quá ngươi phải nhớ kỹ, ngươi là ngươi, ta là ta.Về sau chúng ta mỗi người một đường.Ngươi quản Vũ
Hồn Điện của ngươi, ta quản Trưởng Lão Điện của ta cùng Đấu La Điện.Bắt
đầu từ bây giờ, tất cả trưởng lão của Trưởng Lão Điện, ngươi đều không
có quyền điều phối."
"Ngươi nói cái gì?" Bỉ Bỉ Đông ánh
mắt một lần nữa lại trở nên sắc bén, khí tức cường đại nhất thời ngưng
tụ thành áp lực như thực chất bức Thiên Nhận Tuyết phải lui ra sau mấy
bước mới ổn định lại được thân thể.Dưới khí thế áp bách của Bỉ Bỉ Đông,
một tơ máu tràn ra khóe miệng nàng, nhưng nét cười lạnh trên khuôn mặt
cũng không có giảm bớt.
Nhìn thấy tia tơ máu chảy ra ở khóe miệng
Thiên Nhận Tuyết, Bỉ Bỉ Đông sửng sốt một chút, khí thế sắc bén trên
người từng chút một, chậm rãi thu liễm.
"Ngươi đi đi.Đi gặp gia gia ngươi.Nếu hắn cũng tán thành ý muốn của ngươi, ta cũng không có ý kiến." Giờ khắc này, Bỉ Bỉ Đông giống như già hơn bình thường mười tuổi. Phải
biết rằng, tuy số tuổi nàng trên thực tế so với Thiên Nhận Tuyết phải
lớn hơn hai mươi tuổi, nhưng nhìn bên ngoài lại không sai biệt lắm. (Hơn 20 tuổi, tức là…)
Thiên Nhận Tuyết lạnh lùng liếc mắt nhìn Bỉ Bỉ
Đông, cũng không quay đầu lại mà tiêu sái rời đi.Cửa nghị sự đại sảnh
bởi vì kịch liệt va chạm phát ra một tiếng nổ vang.Giống như là đem hai
người phân cách ra hai thế giới riêng biệt.
Bỉ Bỉ Đông trong nháy mắt giống như mất đi tất cả khí lực bình thường, ngã ngồi trên ghế, nước
mắt không thể khống chế chảy xuôi trên khuôn mặt.Ai có thể tưởng được,
vị Giáo Hoàng máu thép này cũng có một mặt yếu đuối như vậy.
Trưởng Lão Điện.
Nơi này là kiến trúc lớn nhất trong Giáo Hoàng Điện, cũng là nơi đại biểu
cho lực lượng cường đại nhất của cả Vũ Hồn Điện.Vừa vào cổng chính là
một thính đường lớn.Bên trên có mái vòm rất cao, chừng ba mươi mễ (còn
dịch là thước công – 1 mễ = 1 mét), tổng thể chia làm ba tầng, mỗi tầng
đều có mười phòng.
Trừ một số tình huống đặt thù, điều kiện tiên
quyết để có thể tiến vào nơi này chính là hồn lực phải trên chín mươi
cấp, có được thực lực Phong Hào Đấu La.Nơi này mới chân chính là nơi có
quyền lực cao nhất Vũ Hồn Điện.Cho dù là Giáo Hoàng cũng phải chịu chế
ước này.Xét cho cùng cũng là tác dụng của thực lực.Các trưởng lão ở đây
nếu liên hợp một chỗ, đủ để trong vòng một ngày hủy diệt một tòa thành
thị.Đó tuyệt đối không phải là khoa trương.
Lúc này, trong Trưởng Lão Điện rất im ắng, cho dù là một gã người hầu cũng không có. Ngay khi
Thiên Nhận Tuyết đi vào căn phòng thật lớn kia, mỗi một lỗ chân lông
người chợt co rút lại một chút.Ngay tại bên trong phòng lúc này.Một
người lẳng lặng đứng trước một bức tượng thiên sứ sáu cánh cao tới mười
mễ, được điêu khắc bằng vàng ròng, lưng quay về phía cửa chính, ngẩng
đầu nhìn lên bức tượng.
Nhìn từ vóc dáng.Đó là một nam nhân, dáng
người dong dỏng cao.Nhưng cũng không cường tráng, một thân giản dị hôi
sắc (màu xám) trường bào, tóc dài màu đen xõa ra phái sau, chải chuốt
thập phần chỉnh tề.Đứng tại nơi đó.Hắn làm cho người ta có một cảm giác
thập phần kỳ dị, Thiên Nhận Tuyết có được vũ hồn Thiên Sứ Sáu Cánh cảm
giác đặc biệt rõ ràng, tựa hồ người kia chính là pho tượng Thiên Sứ Sáu
Cánh, giữa hai người không phân biệt được ai là ai.Tựa hồ ánh sáng chung quanh chiếu vào từ cửa sổ lớn đều tập trung lại trên người hắn.Cho dù
trang phục trên người hắn rất giản dị, nhưng là, hắn đứng đó cũng gây ra cho người ta một loại cảm giác muốn tế bái.
"Gia gia".Đứng ở trước cửa, Thiên Nhận Tuyết "phốc thông" một tiếng.Quỳ rạp xuống đất. Khuôn mặt nguyên bản lạnh như băng đã
không thể nào tiếp tục duy trì sự quật cường.Nước mắt theo hai gò má
chảy xuôi xuống.
Người áo xám chậm rãi xoay người, khí tức đặc thù
lúc trước đột nhiên trở nên không còn chút gì.Nhìn qua bộ dáng hắn chỉ
chừng ba, bốn mươi tuổi.Tướng mạo rất anh tuấn, trên mặt mang theo một
nụ cười nhàn nhạt.Loại khí tức bình tĩnh, không màng danh lợi này gây
cho người ta một loại cảm giác thập phần thoải mái.Tối kỳ dị chính là,
cho dù là có Phong Hào Đấu La ở trong này, cũng khẳng định không thể từ
trên người hắn cảm nhận được một tia hồn lực ba động.
Hôi y nhân nhẹ
nhàng bước một bước, ngay lập tức đã đi tới trước mặt Thiên Nhận Tuyết,
động tác của hắn không mau, nhưng khi hắn đến trước mặt Thiên Nhận
Tuyết, Thiên Nhận Tuyết đã nhào vào trong lòng hắn cất tiếng khóc lớn.
Một người mạnh mẽ đến mấy cũng có một mặt yếu đuối, Bỉ Bỉ Đông còn như vậy, Thiên Nhận Tuyết làm sao lại không chứ? Giả mạo Tuyết Thanh Hà hơn mười năm thời gian, chỉ có bản thân nàng mới cực kỳ rõ ràng, vừa chống đỡ áp lực vừa mất đi tuổi thanh xuân.
"Ngươi đã gặp cô ta chưa?" Người áo xám nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc vàng của Thiên Nhận Tuyết.
Thiên Nhận Tuyết yên lặng gật gật đầu.
Người áo xám thản nhiên nói: "Kỳ thật, trong lòng cô ta cũng rất thống khổ.Dù sao, lúc trước cũng không
phải là cô ta đã sai.Cảm tình của cô ta đối với ngươi cũng không giống
như ngươi nghĩ như vậy."
Thiên Nhận Tuyết ngẩng đầu, nhìn người thân mà nàng vẫn cho ràng là duy nhất trước mặt. "Gia gia, chẳng lẽ người cũng không giúp con sao?"
Người áo xám than nhẹ một tiếng, "Đúng là không thể giúp.Tuy rằng cô ta có hơi nóng vội một chút, nhưng cũng
không có làm sai.Thân phận cô ta dù sao cũng là Giáo Hoàng của Vũ Hồn
Điện.Huống chi, tại Vũ Hồn Điện, lực ảnh hưởng của cô ta đã sớm vượt qua ta."
"Cái gì?" Thiên Nhận Tuyết chấn động, thậm chí nước mắt đang chảy cũng ngừng lại, "Điều này, điều này không có khả năng."
Người áo xám mỉm cười, sủng nịch nói: "Tiểu Tuyết, ngươi phải nhớ kỹ, đây là thế giới mạnh được yếu thua.Ai thực
lực càng mạnh, thì cũng sẽ có quyền cất tiếng nói lớn hơn, ở Vũ Hồn Điện chúng ta cũng lại thế.Thực lực cô ta đã không thua kém ta, lại còn trẻ
tuổi như vậy.Có lẽ, cô ta sẽ có khả năng trở thành một người đạt đến
tầng thứ khác trong suốt bao năm qua đó.Đừng nói là nhị cung phụng, tam
cung phụng đều ủng hộ cô ta.Cho dù là ta cũng đồng sẽ ủng hộ.Cô ta sẽ
dẫn dắt Vũ Hồn Điện vươn xa.Chuyện mà ngươi phải làm là giúp cô ta thật
tốt mà không phải là đối địch cùng với cô ta.Kỳ thật, thiên phú của
ngươi hơn xa phụ thân ngươi, cũng không chỉ có hắn truyền thừa cho ngươi vũ hồn Thiên Sứ Sáu Cánh, đồng thời, Bĩ Bỉ Đông cũng truyền thừa thiên
phú cho ngươi.Bất luận ra sao, cô ta dù sao cũng là mẫu thân của ngươi."
Thiên Nhận Tuyết cả người lâm vào ngốc trệ, thật lâu sau cũng không mở
miệng.Hôi y nhân cũng không nói gì, chỉ là lẳng lặng nhìn nàng, cho nàng không gian suy nghĩ.
Thần sắc Thiên Nhận Tuyết lúc này đã tái nhợt,
trong mắt lóe ra quang mang bất định, đột nhiên, nàng mạnh mẽ ngẩng đầu, hướng hôi y nhân nói: "Gia gia, con lại cầu xin ngài một điều kiện cuối cùng".
Người áo xám nhíu mày, hiển nhiên là cảm giác được cảm xúc của nàng lúa này có chút không đúng. Nhưng hắn vẫn gật đầu.
Thiên Nhận Tuyết ánh mắt chợt đọng lại, tràm giọng nói: "Con muốn làm Tài quyết trưởng lão của Vũ Hồn Điện."
Người áo xám ngạc nhiên nói: "Bởi vì người thanh niên đã đánh bại ngươi lần này?" Tài quyết Trưởng lão trong Trưởng Lão Điện chỉ đứng sau cung phụng.Cung phụng chỉ là không được tham gia hành động gì của Vũ Hồn Điện.Mà Tài
quyết trưởng lão trách nhiệm tối trọng yếu chính là kích sát tất cả các
đối thủ cường đại chống lại thần điện.
Thiên Nhận Tuyết gật đầu, "Từ nay về sau, con sẽ không can thiệp sự vụ của Vũ Hồn Điện nữa.Còn nữa,
bà ta cũng không phải là mụ mụ của ta.Trước kia không phải, hiện tại
không phải, về sau cũng sẽ không phải.Ta cũng sẽ vĩnh viễn không tha thứ cho bà ta.Nếu không có người, chỉ sợ ta đã sớm chết trong tay bà ta
rồi.Ta chỉ có gia gia, không có mẫu thân."
Gió núi lạnh như băng
giống như lưỡi dao sắc thổi bay mọi thứ trên đỉnh núi.Thân thể Đường Tam cùng Tiểu Vũ lúc này cũng không còn phải mặc ấm để chống đỡ cái lạnh
nữa.Đối diện với hắn, Hạo Thiên tông tông chủ, Khiếu thiên đấu la Đường
Khiếu đang khoanh tay mà đứng, ngóng nhìn núi xa.
Nhẹ nhàng ôm Tiểu Vũ, Đường Tam tự đáy lòng nói: "Bá phụ.Cám ơn ngài."
Lần này trở lại Hạo Thiên tông bắt đầu cũng không thuận lợi, Hạo Thiên tông sơn môn sau khi phong bế là cự tuyệt ngoại nhân tiến vào.Nguyên bổn
Đường Tam cũng không thể mang Tiểu Vũ cùng Lâu Cao tiến vào, vẫn là
Đường Khiếu nỗ lực sắp xếp, Đường Tam mới có thể mang theo hai người tới nơi này.
Đường Khiếu nhìn Đường Tam, không che dấu sự hân thưởng của mình. "Không, đừng nói là ta giúp ngươi.Mà chính là tự ngươi giúp mình.Ngươi mới rời
đi một khoảng thời gian ngắn như vậy, thực lực đã lại đột phát.Còn hoàn
thành một trong ba yêu cầu của các trưởng lão, ở cấp bậc Hồn đế liền có
được mười vạn năm hồn hoàn, ngươi đã quên bộ dáng năm vị trưởng lão khi
nhìn thấy hồn hoàn màu đỏ kia rồi ư?"
Tưởng tượng bộ dáng năm vị trưởng lão kia lâm vào ngốc trệ, Đường Khiếu trên mặt không kềm được toát ra một tia mỉm cười.
Nhưng Đường Tam lại cười không nổi, nhìn Tiểu Vũ trong lòng mình.Hắn trong
lòng chỉ có thương cảm.Dù rằng hắn biết rõ linh hồn Tiểu Vũ ẩn trong hồn hoàn mỗi ngày có thể tạm thời trở về trong thân thể cùng mình đoàn
tụ.Mà mấy ngày này hắn lại như trước không cho Tiểu Vũ dễ dàng thoát
ra.Tiểu Vũ đã vì hắn hiểm tử hoàn sinh, rốt cuộc có cơ hội sống lại.Hắn
làm sao chịu mạo hiểm chứ?
"Bá phụ, Lâu Cao tiền bối ở đây sau này sẽ phiền toái người.Chỉ có Hạo Thiên Chuy của người mới có thể phối hợp hắn hoàn thành chú tạo.Những món ám khí này sau khi hoàn thành, chúng
ta mới có khả năng cùng Vũ Hồn Điện chống chọi."
Đường Khiếu gật đầu, nói: "Ta đã biết, sự việc Đường môn của ngươi không thể nói cho mọi người trong
tông môn để tránh những hiểu lầm không cần thiết.Lại nói, lúc trước quả
thật là tông môn thực xin lỗi đơn chúc tính tứ tông tộc, tương lai Đường Môn của ngươi nếu có thể phát triển dược thì thật là tốt, đối với bọn
họ coi như là bù lại chút công đạo."
Đường Tam nói: "Bá phụ,
không lâu trước đây ta nghe Kiếm Đấu La nhắc tới Vũ Hồn Điện có một vị
đại cung phụng đạt tới chín mươi chín cấp, nhưng hắn lại không nói rõ,
ngài biết chuyện này không?"
Nghe xong những lời này của Đường
Tam, thân thể Đường Khiếu chấn động, trong mắt phóng ra quang mang bất
định, Đường Tam rõ ràng nhìn thấy, song quyền Đường Khiếu đã bất tri bất giác nắm chặt.
"Tại sao ta lại không biết? Nếu không phải hắn,
ngươi nghĩ Hạo Thiên tông ta sợ Vũ Hồn Điện sao? Nếu không phải vì hắn,
ai dám nói có năng lực diệt Hạo Thiên tông ta?"
Nói tới đây, trước ngực Đường Khiếu kịch liệt phập phồng, thật lâu sau không thể bình phục.
"Việc này ngươi cũng có thể đã biết.Kiếm Đấu la nếu nói với ngươi sự tồn tại
của hắn, vậy cũng nói cho ngươi chênh lệch của Phong Hào Đấu La rồi phải không.Chín mươi chín cấp Phong Hào Đấu La, Hạo Thiên tông chúng ta cũng từng có một vị.Cùng với vị đại cung phụng này của Vũ Hồn Điện từng xưng là lưỡng nhạc của Hồn sư giới.Ý nói là hai ngọn núi không thể vượt
qua.Vị tuyệt thế Đấu La kia của Hạo Thiên tông chúng ta, Đường Thần,
chính là gia gia của ta, tằng tổ phụ của ngươi a.Lão nhân gia người lúc
đó dùng chính là danh hiệu Hạo Thiên Đấu la này.Tên tuổi Hạo Thiên tông
chúng ta là Thiên hạ đệ nhất tông môn cũng bắt đầu từ khi đó.Mà vị đại
cung phụng của Vũ Hồn Điện lúc đó là Vũ Hồn Điện Tài quyết trưởng lão,
cũng là Vũ Hồn Điện đệ nhất đao phủ, tên là Thiên Đạo Lưu.Bọn họ từng
nhiều lần tỉ thí, thực lực lúc đó tương đương nhau.Vũ hồn của Thiên Đạo
Lưu cùng với Thiên Nhận Tuyết mà ngươi nói lúc trước giống nhau, cũng là Thiên Sứ Sáu Cánh."
"Vậy thì đó là tằng tổ của nàng ta?" Đường Tam nghi hoặc hỏi.
Đường Khiếu cười khổ nói: "Ta không rõ.Thực lực tằng tổ ngươi so với Thiên Đạo Lưu phải hơn một chút, nhưng chênh lệch cũng rất nhỏ.Xét về phẩm chất vũ hồn, thực chất Thiên
Sứ Sáu Cánh mạnh hơn so với Hạo Thiên Chuy của chúng ta, bởi vậy Thiên
Đạo Lưu mới miễn cưỡng có thể chống lại tằng tổ ngươi.Nhưng xét về cảnh
giới, vẫn là tằng tổ ngươi dẫn đầu.Ước chừng ở năm mươi năm trước, tằng
tổ ngươi và Thiên Đạo Lưu đều muốn quy ẩn.Theo đó một thế hệ hồn sư già
cỗi dần dần điêu linh, người biết đến tên tuổi bọn họ ngày càng ít.Hai
mươi năm trước, tổ phụ ngươi sở dĩ quyết định phong bế sơn môn, kỳ thật
cũng không phải bởi vì Hạo Thiên tông sợ Vũ Hồn Điện, mà là bởi vì trong tông môn không có tằng tổ ngươi tọa trấn.Bằng không, cho dù Vũ Hồn Điện nhiều cường giả đi nữa, với cấp bậc như vậy của bọn họ, cũng đủ để ngăn cơn sóng dữ.Cho dù là Thiên Đạo Lưu, cũng tuyệt không muốn để cho Vũ
Hồn Điện cùng Hạo Thiên tông chúng ta dễ dàng khai chiến."
"Tằng tổ đi xa? Lão nhân gia người đi đâu?"
Đường Khiếu lắc lắc đầu, nói: "Ta không biết, cũng không có ai biết.Trước khi tằng tổ ngươi rời đi, cùng
tổ phụ ngươi nói chuyện cả canh giờ.Sau đó liền nhẹ nhàng rời đi.Tổ phụ
ngươi lúc hấp hối từng nói với ta, tằng tổ ngươi lão nhân gia người đi
truy tầm đỉnh cao tuyệt đối.Xét về điểm này, lão nhân gia người hiển
nhiên so với Thiên Đạo Lưu thì đi xa hơn." Đường Tam trong lòng run lên, "Trăm cấp thành thần?"
Đường Khiếu gật gật đầu, "Không ai biết cảnh giới sau khi đạt tới trăm cấp là như thế nào.Lão nhân gia
người cũng đã rời đi ba mươi năm trước.Ngoại nhân đương nhiên không
biết.Nhưng là.Nếu Vũ Hồn Điện đối với Hạo Thiên tông chúng ta phát động
công kích, không có lão nhân gia người tọa trấn, cái gọi là Thiên hạ đệ
nhất tông môn chúng ta căn bản không có sức chống lại Vũ Hồn Điện.Bởi
vậy, tổ phụ ngươi mới quyết định phong bế sơn môn.Thoáng chốc, đã được
ba mươi năm.Tằng tổ ngươi lão nhân gia người lại vẫn chưa trở về.Chỉ có
hai khả năng.Một là lão nhân gia người thành công đột phá trăm cấp, từ
nay về sau đạt tới một tầng thứ khác mà đi.Hai là, lão nhân gia người
trùng kích trăm cấp bị thất bại…"
Tuy rằng Đường Khiếu cũng không nói gì, nhưng Đường Tam cũng hiểu được trùng kích thất bại có ý nghĩa gì.
"Thiên Đạo Lưu kia còn có thể ở Vũ Hồn Điện sao?" Đường Tam hỏi.
Đường Khiếu khẳng định: "Nhất định vẫn còn.Ngươi biết không, thời điểm tằng tổ ngươi rời đi.Bộ dáng
nhìn qua chỉ hơn ba mươi tuổi.Đạt tới cấp bậc chín mươi chín cấp hồn
lực, ít nhất có thể sống hơn hai trăm tuổi.Tằng tổ ngươi lão nhân gia
người từng nói qua, Thiên Đạo lưu thật ra là một người nhu nhược.Vũ hồn
hắn tuy rất tốt, nhưng cũng không dám liều chết trùng kích.Mà chỉ cần
hắn vẫn còn, tất nhiên sẽ ở lại trong Vũ Hồn Điện. Tuy rằng hắn đã muốn
bỏ mặc sự vụ của Vũ Hồn Điện, nhưng vẫn còn uy tín.Mà phụ thân ngươi
giết chết Giáo Hoàng đời trước chính là con trai độc nhất của Thiên Đạo
Lưu. Những chuyện bình thường có lẽ Thiên Đạo Lưu sẽ không dễ dàng tham
dự.Nhưng con trai độc nhất bị giết.Làm sao hắn lại có thể ẩn nhẫn?"
Đường Tam khó hiểu nói: "Chúng ta phong bế sơn môn có ý nghĩa gì? Chẳng lẽ Thiên Đạo lưu sẽ không tìm đến?"
Đường Khiếu thở dài một tiếng, nói: "Đây chính là phúc trạch mà tằng tổ ngươi lưu lại. Chúng ta hiện tại ở ngọn
núi này, chính là địa phương lúc trước người cùng Thiên Đạo Lưu đánh một trận cuối cùng.Trận chiến ấy, Thiên Đạo Lưu bị thua một chút.Đáp ứng
tằng tổ ngươi.Từ nay về sau, từ hắn trở xuống, Vũ Hồn Điện vĩnh viễn
không bước lên ngọn núi này, trừ phi có một ngày hắn có thể đánh bại
tằng tổ ngươi.Đây mới đích thực là ý nghĩa chính của tông môn phong
bế.Nếu không, cho dù chúng ta phong bế sơn môn, Vũ Hồn Điện từ lâu đã
tìm tới cửa."
Đường Tam biết, Đường Khiếu đối với mình nói nhiều
như vậy, là bởi vì sau khi mình trở về lần này, ở trước mặt các trưởng
lão triển hiện ra mười vạn năm hồn hoàn kia, chân chính chiếm được sự
ủng hộ của tông môn.
"Bá phụ, ta mạo muội hỏi một câu, hiện tại hồn lực ngài bao nhiêu cấp?"
Đường Khiếu mỉm cười, "Ta đang trùng kích vào cánh cửa chín mươi bảy cấp, không biết trong lúc
còn sóng, có thể đạt tới thực lực của tổ phụ không.Kỳ thật, phụ thân
ngươi là có hi vọng nhất.Nhưng là…." Nói tới đây, ánh mắt hắn không
khỏi trở nên ảm đạm. Đường Hạo tự đoạn hai chi, trả lại hồn cốt, vĩnh
viễn cũng không có khả năng tái trùng kích vào đỉnh cao của hồn sư giới.
Ánh mắt Đường Tam một trận dao động, "Sau khi trở về, trước tiên ta sẽ đi thăm phụ thân và mẫu thân.Sau đó ta có
thể phải rời đi một đoạn thời gian, cùng đồng bọn đi đến một địa phương
áp lực để tu luyện.Trong vòng vài năm có thể sẽ không trở lại." Đường Khiếu hơi sửng sốt, "Ngươi phải đi chỗ nào tu luyện? Phương bắc sao?"
Đường Tam lắc lắc đầu, với Đường Khiếu, hắn đương nhiên cũng không có gì giấu diếm, "Có một địa phương tên là Hải Thần đảo, không biết ngài đã từng nghe nói qua chưa."
"Cái gì?" Đường Khiếu chấn động, đến mức hô lên thành tiếng."Ngươi muốn đi Hải Thần đảo?"
Đường Tam có chút kinh ngạc nhìn Đường Khiếu, "Bá phụ, ngài cũng biết nơi đó?"
Đường Khiếu cười khổ nói: "Tại sao ta lại có thể không biết, ta cùng phụ thân ngươi đã từng qua đó một lần, đem một phong thư của tằng tổ ngươi gửi cho đảo chủ Hải Thần đảo,
Hải Thần Đấu La Ba Tái Tây .Tiểu Tam, đó cũng không hải là địa phương để dùa giỡn a!"
Đường Tam vừa nghe Đường Khiếu từng đi qua nơi đó,
nhất thời mừng rỡ, đại sư lúc trước thực lực dù sao cũng quá thấp, mà
phụ thân cùng bá phụ lại là đi đưa thư, khả năng đã từng tiếp xúc được
rõ ràng không giống với những người Vũ Hồn Điện.
"Bá phụ, ngài nói ta nghe một chút tình huống của Hải Thần đảo đi."
Đường Khiếu trầm giọng nói: "Hải Thần đảo kia, cho dù là thời của tằng tổ ngươi, cũng phải nhượng nó ba
phần.Chính là bởi vì sự tồn tại của Hải Thần Đấu La Ba Tái Tây.Thực lực
của Ba Tái Tây cùng tằng tổ ngươi và Thiên Đạo lưu là cùng một đẳng
cấp.Chẳng qua nàng chưa bao giờ rời quá Hải Thần đảo nửa bước, cho nên
mới không có ai biết.Năm đó khi Vũ Hồn Điện ở tại Hải Thần đảo gặp khó
khăn.Quan hệ của chúng ta với Vũ Hồn Điện coi như hòa hợp, Thiên Đạo Lưu mời tằng tổ ngươi đi Hải Thần đảo khám phá.Ở đây, bọn họ gặp Hải Thần
Đấu La Ba Tái Tây, ba người đại chiến ba ngày ba đêm, làm cho trời long
đất lở, ngươi có biết kết quả cuối cùng như thế nào không?"
Đường Tam nhìn thấy biểu tình Đường Khiếu ngưng trọng, thất thanh nói: "Chẳng lẽ tằng tổ cùng Thiên Đạo Lưu đều thua?"
Đường Khiếu gắng sức gật gật đầu, "Đúng vậy, tằng tổ ngươi cùng Thiên Đạo Lưu đều thua.Lấy thân phận bọn họ
đương nhiên không thể liên thủ chiến đấu cùng đối phương. Cũng sẽ không
dùng phương thức xa luân chiến.Trong vòng ba ngày, hai người phân biệt
cùng Ba Tái Tây đánh một trận.Lại đều thua.Hơn nữa cả hai còn là thua
liên tục." (Ý nói là Ba Tái Tây không thèm nghỉ mà uýnh lun cả hai)
Đường Tam giật mình nói: "Không phải ngài nói tằng tổ phụ cùng Thiên Đạo Lưu và Ba Tái Tây là cường giả cùng đẳng cấp sao?"
Đường Khiếu thở dài một tiếng, "Nhưng đó lại là Hải Thần đảo, là địa bàn của Hải Thần Đấu La.Tằng tổ ngươi
lúc trước tại thời điểm phái ta và cha ngươi đi Hải Thần đảo từng nói
qua.Thực lực của Hải Thần Đấu La và người không phân cao thấp, còn cao
hơn Thiên Đạo Lưu nửa phần, nhưng ở Hải Thần đảo, trừ phi là cường giả
có thực lực trăm cấp, nếu không cũng không ai có thể có khả năng chiến
thắng nàng.Bởi vì, thực lực của nàng đã đến trình độ có thể điều khiển
được đại hải chi lực.Có sự giúp đỡ của thiên địa chi lực, tằng tổ phụ
ngươi cũng không phải đối thủ."
Dùng sức thở mạnh, cũng khó dấu
vẻ hoảng sợ trong mắt của mình, hồn sư dù sao cũng là người, lấy sức
người mà điều động lực lượng của biển khơi, đó là thực lực khủng bố a!
Đường Tam cũng chưa thấy biển, nhưng hắn có thể tưởng tượng được màu
xanh lam mênh mông bát ngát kia.Lấy thực lực hiện tại của hắn, đừng nói
là đại hải, cho dù là một hồ nước nhỏ hắn cũng không thể nào dẫn động để sử dụng.Thực lực, đây mới chân chính là thực lực.
Đường Khiếu nhìn thấy sự sợ hãi trong mắt Đường Tam, tiếp tục nói: "Hải Thần đảo đích thực là địa phương rất đẹp.Nơi này là nơi sinh sống của
mấy ngàn hồn sư dưới sự tọa trấn của Hải Thần Đấu La.Bọn họ tự xưng là
con của biển rộng.Mà Hải Thần Đấu La chính là đại ngôn nhân (người phát
ngôn?:S) của đại hải.Vũ hồn của nàng chính là Hải thần.Nếu không, cho dù Ba Tái Tây đột phá trăm cấp, cũng không có khả năng điều động được sức
mạnh của biển a! Tằng tổ ngươi và Thiên Đạo Lưu gọi hắn là thủy trung vô địch."
"Lần đó ta và phụ thân ngươi trên danh nghĩa truyền
tin đến Hải Thần đảo.Lúc ấy chúng ta cũng là tuổi trẻ khí thịnh, tại lúc vừa mới lên đảo đã cùng người Hải Thần đảo xảy ra xung đột.Lúc bắt đầu
coi như thuận lợi, có thể nói là đánh đâu thắng đó, không gì cản
nổi.Nhưng về sau, lại gặp thất bại.Thuộc hạ Ba Tái Tây có năm đại lĩnh
chủ, tất cả đều là cấp bậc Phong Hào Đấu La.Lúc đó chính là chỉ có một
lĩnh chủ đến, hắn chỉ dùng đệ lục hồn kỹ đã bắt sống ta và phụ thân
ngươi.Các loại kỹ năng của Hải hồn sư này cùng chúng ta khác biệt rất
lớn.Luôn có thể mượn đại hải chi lực để phát động công kích.May mắn là
chúng ta chỉ đi truyền tin.Ba Tái Tây sau khi nhìn thấy là thư tằng tổ
ngươi viết, đơn giản hỏi vài câu về tình hình gần đây của tằng tổ ngươi, liền để cho chúng ta rời đi."
Đường Tam nói: "Nghe lão sư
nói, lên Hải Thần đảo là phải thông qua khảo nghiệm.Nếu có thể thông qua khảo nghiệm, sẽ được thừa nhận là thành viên của Hải Thần đảo.Nhưng
không thể rời đi khỏi nơi đó có phải không?"
Đường Khiếu hơi sửng sốt, "Ngươi tính đi thông qua khảo nghiệm đó?"
Đường Tam gật gật đầu, "Chúng ta nếu phải ở lại Hải Thần đảo, đương nhiên phải thông qua khảo nghiệm
của Hải Thần đảo.Ta nghĩ, khi nào chúng ta có được thực lực trùng xuất
khỏi Hải Thần đảo, trốn trở về, mới tính là kết thúc lần lịch lãm
này.Chỉ cần chúng ta có thể thành công trở về, thực lực tất nhiên sẽ
tăng rất nhiều.Dưới áp lực của Hải Thần đảo, tốc độ tu luyện của chúng
ta sẽ gia tăng mạnh.Hơn nữa thể nghiệm hải hồn sư đối với chúng ta cũng
có chỗ tốt."
Chú thích: Thần biển cả trong thần thoại Hy Lạp là Poseidon, phiên âm tiếng Hán là Ba Tái Đông đó, hắc hắc