Dưới sự tò mò càng lúc càng tăng lên, lúc này ba người ở bên trong độc
trận đã thí nghiệm qua vài lần, đối với sự tinh xảo của Phi Thiên thần
trảo không khỏi có chút than thở, nhất là tài liệu cùng cách chế tạo
tinh tế, càng khiến cho ba người yêu thích không buông tay.
Phất Lan
Đức lúc này cùng không nóng nảy đi đối phó với đám hồn thú bên ngoài,
trong mắt hiện lên một tia giảo hoạt, dùng âm thanh nơi đầu lưỡi có chút đặc thù của mình nói với Đường Tam: "Ta bảo này Tiểu Tam, chúng ta thương lượng một chút nhé?"
Đường Tam thông minh ra sao chứ, trên mặt lập tức thoáng mỉm cười, nói: "Không thành vấn đề, ngoại trừ Phi Thiên thần trảo này, loại khác đều được hết."
"Ách..."Phất Lan Đức nhất thời bị câu nói này của hắn làm cho tắc nghẹn.
Đứng bên cạnh, Liễu Nhị Long khinh bỉ nhìn Phất Lan Đức một cái, "Ngươi làm sư trưởng thật sướng a, đồ vật của lũ nhỏ mà cũng muốn chiếm đoạt.
Tiểu Tam, ngươi xem như vậy có được hay không, Nhị Long sư phụ cùng
ngươi trao đổi, đợi ngươi tìm thấy đầu hồnn thú nào thích hợp với mình ở bên ngoài thì nói cho ta biết, sau đó ngươi cũng làm cho ta một cái Phi Thiên thần trảo."
Bởi vì thân hình Liễu Nhị Long cùng bọn nhỏ
không giống nhau, mà sự quan sát của nàng so với Phất Lan Đức cũng cẩn
thận hơn. Nàng phát hiện mỗi một cái Phi Thiên thần trảo đều lớn nhỏ
khác nhau, nhất thời hiểu được đồ vật này là do Đường Tam ước lượng thân hình từng người mà chế tác.
Phất Lan Đức nhất thời mặc kệ, không đợi Đường Tam mở miệng, không nhịn được nói: "Ngươi có thể có, vậy ta lại không thể sao? Tiểu Tam, ta cũng có một điều này
định nói. Nói sao đi nữa ta cũng là sư phụ của đại ca ngươi, nể mặt mũi
mà cấp cho ta đi.(nghĩa là chừng ấy thể diện của lão ấy vất đi hết à? -
DG)"
Nhìn Phất Lan Đức, lại nhìn Liễu Nhị Long, Đường Tam không
khỏi cảm thấy buồn cười trong lòng. Kỳ thật cũng khó trách sự hứng thú
như thế của Phất Lan Đức và Liễu Nhị Long đối với Phi Thiên thần trảo.
Vật này quả thật có tính hữu dụng rất cao. Hơn nữa trong thời khắc mấu
chốt tuyệt đối còn có thể có tác dụng cứu mạng. Tài chất lại cực tốt,
thập phần cứng cỏi, đeo trên cánh tay cũng không có cảm thấy một điểm
vướng víu, tựa như một cái Thiết tí hộ oản mà thôi (hộ oản hoặc hộ uyển
nghĩa là cái vòng, cái lắc tay). Với trọng lượng nhỏ này đối với bọn hắn mà nói căn bản không thành vấn đề.
Bất đắc dĩ, Đường Tam đành nói: "Được rồi. Bất quá chế tác đồ vật này cần rất nhiều thời gian, sau khi kết
thúc lần cao cấp hồn sư học viện đại tái này, ta lại chế tác ra cấp cho
các vị sư phụ mỗi người một cái."
Phất Lan Đức ha ha cười, "Tốt. Vậy sư phụ cũng không cần khách khí. Nhị Long, Vô Cực, chúng ta bắt đầu đi. Tiểu tam, bên ngoài ngươi cứ tùy tiện lựa chọn. Lựa chọn như thế
nào, bọn ta giúp ngươi quyết đinh."
Đại sư ở bên nhìn bộ dáng tiểu nhân đắc chí đó của Phất Lan Đức, không khỏi bất đắc dĩ lắc đầu, nhưng cũng không nói gì.
Đường Tam nói: "Trước tiên giúp Vinh Vinh đã. Ta không vội, nhưng còn muốn quan sát một chút."
Phất Lan Đức gật đầu, nói: "Cũng tốt. Đại sư, ngươi xem, tìm cho Vinh Vinh đệ tứ hồn hoàn này, lựa chọn nào mới là tốt?"
Đường Tam là đệ tử của đại sư, Phất Lan Đức đương nhiên có thể trực tiếp hỏi ý kiến của hắn, nhưng là ý kiến chuyên môn của đại sư mới là thích hợp
nhất.
Ánh mắt đại sư từ bên ngoài đảo qua trên thân đám hồn thú. Chỉ ngón vào một con trong đó. "Ba cái hồn kỹ trước của Vinh Vinh phân biệt chính là gia tăng tốc độ, lực
lượng cùng hồn lực. Vậy đệ tứ hồn kỹ này thì lấy gia tăng phòng ngự là
chủ yếu đi. Con Lân giáp thú trên dưới bốn ngàn năm kia là thích hợp."
Mọi người hướng theo phương hướng ngón tay đại sư nhìn lại. Chỉ thấy đó là
một con ma thú hình giống như cá sấu, thân thể cũng không phải là đặc
biệt to lớn, thân cao trên dưới năm thước, đầu có bốn mắt, bốn chân
tráng kiện như cái xô nước (bucket – xô nghe hơi chuối, mà thùng phuy
thì còn chuối hơn >"
Đại sư trầm giọng nói: "Năng lực chủ yếu của Lân giáp thú chính là thiếp thân nhục bác (cận chiến),
lực lượng cực lớn, bằng vào sức phòng ngự kinh người, cơ hồ có thể không ngại kỹ năng công kích của tuyệt đại đa số hồn thú cùng đẳng cấp tu vi. Các ngươi ba người cùng động thủ đi, cẩn thận một chút."
Lời nói
của đại sư tự nhiên làm cho kẻ khác tín phục, ánh mắt của ba người Phất
Lan Đức đồng thời tập trung ở trên thân con Lân giáp thú nọ, dưới chân
di động, lập tức tới gần khoảng ba mươi thước, Phi Thiên thần trảo trên
tay đồng thời phóng ra, cương trảo mở ra trong không trung. Cơ hồ chỉ là trong nháy mắt, đều chuẩn xác chụp vào thân con Lân giáp thú ngàn năm
kia.
Ba người Phất Lan Đức chỉ cảm thấy chấn động rất nhỏ trên cổ
tay, đều hoàn thành động tác, cảm giác từ Phi Thiên thần trảo đích xác
là cực tốt, phảng phất như một cánh tay bình thường kéo dài ra.
Nhưng là, làm kẻ chế tạo ra Phi Thiên thần trảo, con ngươi Đường Tam lại rất
nhanh co lại một chút. Bởi vì ba cái Phi Thiên thần trảo đánh lên thân
thể con Lân giáp thú, cũng không thể bấu vào trong bản giáp của nó, mặc
dù đều bám lại ở một khối bản giáp, nhưng vô pháp xâm nhập nổi nửa phần. Phải biết rằng, lực lượng cùng độ sắc nhọn của Phi Thiên thần trảo này, dù là kim thạch cũng có thể dễ dàng phá vỡ. Bởi vậy có thể thấy được,
phòng ngự của con Lân giáp thú ngàn năm này biến thái đến mức nào. Chẳng trách nó có thể trà trộn trong đám hồn thú vạn năm này. Bất luận là kẻ
nào đối với khối cốt đầu khó xơi này khẳng định không hề hứng thú.
Không đợi Lân giáp thú giãy dụa, ba người Phất Lan Đức thở ra thành tiếng, hồn lực trong nháy mắt ngưng tụ, phóng thích.
Mặc dù Lân giáp thú kia lực lượng đúng là kinh người, nhưng điều khiển Phi
Thiên thần trảo chộp vào thân nó lại là ba vị cường giả cấp bậc hồn
thánh đã ngoài bảy mươi cấp hồn lực, lực lượng trong nháy mắt bộc phát
lại có thể để một hồn thú ngàn năm như nó ngăn cản nổi?
Thân thể cao năm thước trực tiếp bị hất tung lên không trung, quay cuồng hướng tới phía mọi người đang đứng đây mà rơi xuống.
Thanh âm của đại sư đúng lúc này vang lên, "Điểm yếu hại của nó là ở trong miệng. Chỉ có từ nơi đó đánh ra mới có thể
gây tổn thương cho nó. Các bộ vị khác trên thân thể nó chiếm hơn một nửa độ dày bản lân giáp. Phòng ngự so sánh với một đầu hồn thú vạn năm còn
muốn biến thái hơn. Cũng may, nó không có kỹ năng công kích đặc thù nào."
Lới nhắc nhở của đại sư hiển nhiên rất đúng lúc, mắt thấy Lân giáp thú từ
trên trời rơi xuống, Liễu Nhị Long nhảy vọt sang một bên. Là Sát Lục Chi Giác của Hoàng Kim Thiết Tam Giác, nàng thích nhất chính là loại hành
hạ đối thủ kiểu này. Chỉ có như vậy mới có thể thể hiện được một mặt
huyết tinh (máu tanh) của nàng.
Triệu Vô Cực cùng Phất Lan Đức đồng thời thu hồi Phi Thiên thần trảo trên thân con Lân giáp thú, Phất Lan Đức hét lớn: "Nhị Long, nơi này nhiều hài tử như vậy, ngươi đừng có làm cho nơi này quá đẫm máu."
"Biết rồi." Liễu Nhị Long ngoài miệng đáp lời, nhưng một tay nàng đã chộp lên đuôi
con Lân giáp thú, theo trọng lực, nàng dĩ nhiên cũng đem Lân giáp thú
cao đến năm thước, sức nặng tuyệt đối vượt quá ngàn cân quay tít trên
không trung.
Oanh ----
Cơ mặt mọi người bất giác đồng thời co
giật, trong sự kịch liệt chấn động của mặt đất, đám hồn thú ngoài vòng
độc trận tựa hồ cũng dừng lại chốc lát. Mà con Lân giáp thú phòng ngự
lực cực kỳ kinh người kia, cả thân thể dĩ nhiên đã bị lực lượng bá đạo
của Liễu Nhị Long hoàn toàn nhồi vào trong bùn đất, chỉ còn lộ ra một
cái đuôi ở bên ngoài, nằm trong tay Liễu Nhị Long.
Sử Lai Khắc thất
quái từ trên mặt Liễu Nhị Long thấy một tia mỉm cười, căn cứ vào sự giải thích của bản thân bọn chúng, đây đúng là nụ cười của ác ma.
Phòng
ngự lực của Lân giáp thú tuy cao, nhưng thân thể khổng lồ bị va đập mạnh như thế, cho dù không bị thương cũng là một trận thất huân bát tố (chắc là "bảy phần thịt thì nát đến tám phần"). Hơn nữa trong sát na
tiến vào độc trận, hô hấp cũng đã hít phải độc dược do Độc Cô Bác bố trí trong độc trận.Cơ năng của thân thể cũng rất nhanh bị chậm lại.Lúc này
trong tay Liễu Nhị Long dĩ nhiên lại càng giống một con dã thú bình
thường không có năng lực phản kháng.
Liễu Nhị Long căn bản là không
để cho nó có thời gian giãy dụa, hồng quang nóng rực từ toàn thân đại
phóng, khuôn mặt mỉm cười hướng phía mọi người nói: "Ta mang tiểu tử này đến kia chơi đùa một hồi, các người trước hết đừng làm gì cả. Vinh Vinh, theo sư phụ đi nào."
Trữ Vinh Vinh ngơ ngác nhìn Liễu Nhị Long, nhưng dưới chân cũng không có di động một bước, trên mặt hiện rõ thần sắc hoảng sợ.
Liễu Nhị Long hai mắt phát lạnh, "Làm sao? Ngươi không tin sư phụ có năng lực chế phục con Lân giáp thú này
sao? Vậy cũng được, ngươi không cần trợn mắt lên như thế. Sư phụ cũng có thể trực tiếp cho ngươi xem tại đây."
"Ta, ta..."chính lúc Vinh Vinh đang kinh hoảng không biết phải làm sao, trước mắt đột
nhiên tối sầm, đằng sau chạm phải một thân áo vải, đúng lúc khi ánh mắt
nàng càng thêm rối loạn, hoảng sợ thì thanh âm mềm mại tràn ngập sự hiền từ của Áo Tư Tạp đã vang lên bên tai nàng.
"Vinh Vinh, đừng sợ.
Nhị Long sư phụ cũng là có ý tốt. Ta và ngươi cùng đi là được. Có ta ở
đây, không có việc gì đâu. Nhị Long sư phụ, ta và nàng có thể cùng nhau
đi tới được không?"
Liễu Nhị Long nhìn thoáng qua Áo Tư Tạp, gật đầu, nói: "Vậy thì cùng đến đây đi. Bất quá ngươi là nam nhân, sẽ không bị hoa mắt. Biết nhiều một chút cũng tốt." Vừa nói đến đây, con Lân giáp thú mới tỉnh dậy và bắt đầu giãy dụa
trong tay nàng lại bị quay tít lên, bằng vào lực lượng cường hãn, mạnh
mẽ dắt con Lân giáp thú vào khu rừng cây bên cạnh vẫn nằm trong phạm vi
độc trận.
Áo Tư Tạp nắm tay Trữ Vinh Vinh đi tới. Lúc này Trữ Vinh
Vinh ngay một điểm cũng không cảm giác được rằng áo tư tạp đang cầm tay
mình là đang chiếm tiện nghi gì cả, cầm lấy tay hắn, tựa như nắm được
một cành cây cứu mạng.
Phất Lan Đức bất lắc dĩ lắc đầu, "Tiểu tử
Áo Tư Tạp này quả nhiên có dũng khí, Nhị Long cũng thật là. Nhiều năm
như vậy rồi, bệnh cũ của nàng đúng là càng lúc càng nặng." Vừa nói đến đây, ánh mắt hắn chuyển lên người đại sư, lóe ra quang mang trách cứ.
Đại sư không cùng với Phất Lan Đức đối mắt, cúi đầu không biết đang suy nghĩ gì.
"Tiểu Tam, ngươi muốn có loại hồn thú nào? Ta cùng Triệu sư phụ của ngươi
giúp ngươi đối phó." Phất Lan Đức hướng phía Đường Tam lớn tiếng hỏi.
Đường Tam trong mắt lộ ra quang mang do dự, chuẩn xác mà nói, trong những hồn thú ngoài này, có vài con tốt đều thích hợp với hắn, nhưng lựa chọn hồn thú bất đồng thì con đường tu luyện cũng có sự khác nhau rất lớn. Đệ tứ hồn hoàn không trọng yếu giống như đệ tam hồn hoàn, nhưng là có tác
dụng liên kết trước sau (thừa thượng khải hạ) , một khi đã lựa chọn, thì vô pháp sửa đổi được phương hướng tu luyện của mình trong tương lai.
Cho nên hắn mới do dự, không biết chính mình đến tột cùng là nên lựa
chọn như thế nào.