Năm tên cường công hệ hồn sư của Thiên Đấu hoàng gia học viện đệ nhị đội không ngừng điên cuồng trực tiếp đánh vào mấy cái lồng làm bằng Lam
ngân thảo cứng rắn, thậm chí là dùng cả cơ thể trực tiếp đập mạnh vào,
tuy vậy, cũng không có khả năng làm cho mấy cái lồng Lam ngân thảo này
một chút suy chuyển. Mà phía sau bọn họ, gã khống chế hệ hồn sư cùng với nữ tử phụ trợ hệ hồn sư kia cũng hoàn toàn bị khóa chặt tại chỗ. Đường
Tam thông qua khống chế xảo diệu, trực tiếp đem Lam Ngân Tù Lung hoàn
toàn che hết tầm mắt bọn họ. Mặc dù hồn kỹ này không thể ngăn cản bọn họ phóng thích hồn kỹ của mình, nhưng mà tầm mắt đều bị che lại hết, bọn
họ làm thế nào có thể phụ trợ cho các chiến hữu của mình đây.
Năm tên của Thiên Đấu hoàng gia học viện đang vọt tới, lại bị mấy cái lồng giam Lam ngân thảo giữ lại, tự nhiên tư thế đang vọt tới trước lập tức phải
ngừng lại, mà lúc này, khí thế bọn Đái Mộc Bạch ba người đang đánh tới
đã đạt đến thời khắc đỉnh điểm.
Năm cái lồng Lam ngân thảo trong nháy mắt xuất hiện, ngăn cản khiến năm tên cường công hệ hồn sư đang trong
thế tấn công phải ngừng lại, sau đó lại cơ hồ ngay lập tức biến mất.
Nhưng cũng ngay lúc đó, một đám Lam ngân thảo màu đen từ dưới chân họ từ từ bò lên, trong nháy mắt hoàn thành kỹ năng quấn quanh. Liên tục sử
dụng hồn kỹ, dĩ nhiên, Đường Tam không cấp cho bọn đối thủ lấy một cơ
hội để phản kháng.
"Bạch Hổ Lưu Tinh Vũ" Đái Mộc Bạch nổi giận gầm lên một tiếng, trên cơ thể mạnh mẽ, toàn bộ các hoa văn lông hổ đều nhanh chóng chuyển sang màu vàng, một tiếng gầm lớn vang lên, kim quang bộc phát, xung quanh hắn, lấy cơ thể làm trung tâm, vô số quang cầu
bằng nắm tay màu vàng chóe phát ra, hướng về phía đối thủ điên cuồng
đánh mạnh đến.
Thái Long cũng thừa dịp đó, sấn đến trước mặt một tên
đang không ngừng giãy dụa trong vòng vây của Lam ngân thảo, bị kỹ năng
quấn quanh khống chế, treo lên khỏi mặt đất, bị Thái Long biến thành một cái bao cát, không ngừng công kích tựa như cuồng phong bạo vũ.
Lam
ngân thảo này có thể dễ dàng thoát ra được hay sao? Trải qua bốn lần phụ gia hồn hoàn, trong đó có cả một cái vạn niên hồn hoàn, Lam ngân thảo
lúc này đã đạt đến một trình độ bền bỉ kinh khủng. Lại thêm trong Lam
ngân thảo còn có tồn tại độc tố, không ngừng thông qua tiếp xúc mà tiêm
vào cơ thể của mấy tên hồn sư ba mươi lăm cấp. Bị Đường Tam dùng thủ
pháp quấn quanh, bọn họ muốn thoát ra chẳng khác gì đang nằm mơ giữa ban ngày.
Khống chế hệ hồn sư vốn là khắc tinh của hầu hết các hệ hồn sư khác, mà hồn kỹ cùng hồn lực của Đường Tam đều hoàn toàn cao hơn đối
thủ, hơn nữa bọn họ đều đã bắt đầu mê muội đi vì độc tố, bị Lam ngân
thảo quấn quanh cơ thể trong thời gian một khắc, tràng chiến đấu này kết cuộc đã định.
Tiểu Vũ cùng với Kinh Linh lúc này cũng chia ra lựa
chọn đối thủ để tấn công. Mục tiêu của Kinh Linh vừa hay chính là tên
khống chế hệ hồn sư ái nam ái nữ. Tốc độ của Kinh Linh tuy không nhanh
bằng Chu Trúc Thanh, nhưng đều là một Mẫn công hệ hồn sư, tốc độ cũng
nhanh đến kinh người. Đang trong quá trình lao nhanh về phía trước, toàn thân cơ thể huyễn hóa thành một bộ xương khô to lớn, nhìn qua trông
kinh khủng dị thường. Hai bàn tay nở to biến thành hai thanh cốt đao,
ngay khi đến trước mặt nữ tử khổng chế hệ hồn sư, hắn đã trực tiếp sử
dụng đến hồn kỹ thứ ba của mình: Cuồng Chiến.
Tốc độ cùng sức mạnh
công kích cùng lúc tăng lên thêm 50%. Chiếc lồng Lam ngân thảo vừa biến
mất, hai thanh cốt đao giống như một mảng gió lốc, trực tiếp hướng về
thân thể đối thủ chém đến.
Vũ hồn của tên ái nam ái nữ kia đích thực
là một cặp viên hoàn (hai cái vòng tay), là khí vũ hồn kim loại, toàn bộ khả năng khống chế của hắn đều nằm trên cặp viên hoàn đó, nhưng để có
thể sử dụng hồn kỹ cao cấp thì phải có thời gian để phát động. Nếu có
một cường công hệ hồn sư nào đó giúp hắn ngăn cản thế tiến công của đối
thủ, thì khoảng thời gian này cũng không tính làm gì. Nhưng là, ngay lúc thân thể hắn bị cái lồng giam Lam Ngân thảo nhốt lại, thì tâm hắn đã
rối loạn, lúc này sao còn kịp thúc dục hồn kỹ nữa. Bất đắc dĩ, cố gắng
lắm hắn cũng chỉ phát động được đệ nhất cùng đệ nhị hồn hoàn kỹ năng,
hai cái hồn kỹ tăng cường khả năng ngạnh kháng công kích cho hai cái
viên hoàn.
Trăm năm hồn kỹ đi đỡ lấy tấn công của ngàn năm hồn kỹ, cơ bản là không cần phải nói đến làm gì.
Tiểu Vũ cùng Đường Tam phối hợp, có thể nói bằng một câu là hoàn toàn ăn ý,
ngay khi khoảng cách giữa Tiểu Vũ và nữ tử phụ trợ hệ hồn sư chỉ còn có
năm thước, Đường Tam nháy mắt đã thu hồi lại cái lồng Lam ngân thảo,
thậm chí không dùng đến kỹ năng Lam ngân thảo quấn quanh để trói đối
thủ. Dù sao thì nàng ta cũng chỉ là một phụ trợ hệ hồn sư mà thôi.
Thuấn di, nhu kỹ, yêu cung ba kỹ năng đồng thời phát động. Động tác Tiểu Vũ
uyển chuyển như nước chảy mây trôi. Đối với sự lăng mạ vũ nhục của đối
phương lúc trước đó, cả người Tiểu Vũ giống như một cái yêu cung đích
thực, nàng ra tay không một chút lưu tình. Một chân nàng đặt lên cổ đối
phương, cả cơ thể giữa không trung đảo mạnh người một cái.
Một tiếng
kêu thảm thiết vang lên từ trên lôi đài. Nữ tử phụ trợ hệ hồn sư sau một đòn kỹ năng yêu cung Tiếu Vũ, bị đánh bay một vòng lộn ra phía sau, kêu lên thảm thiết, mới bay được nửa vòng đã hoàn toàn ngất đi. Về phần
trên cơ thể nàng, có bao nhiêu khớp xương bị đánh trật khớp, cũng chỉ có mỗi người động thủ là Tiểu Vũ mới biết được.
Khô cốt hồn sư Kinh
Linh, bình thường hành động cũng đã là âm tà, nay chính thức động thủ,
lại càng trở nên cực kỳ âm tà, quỷ dị. Phối hợp với Đường Tam, lực công
kích Mẫn công hệ hồn sư của hắn hoàn toàn được bộc phát ra hết, hai cái
viên hoàn của đối thủ căn bản là không thể nào theo kịp tốc độ công kích của hắn. Chỉ trong chốc lát, từ khắp người gã kia máu tươi không ngừng
chảy ra. Thân thể theo tiếng kêu thảm thiết mà ngã xuống đất. Nếu không
phải vì kiêng kỵ, trong trận đấu không được phép giết người, thì thủ
đoạn công kích của hắn còn âm độc hơn nhiều, trực tiếp lấy luôn mạng đối thủ.
Về phần năm tên cường công hệ hồn sư, cơ thể không nghi ngờ là
khỏe mạnh hơn nhiều, tuy nhiên, đối thủ của bọn họ, cũng là ba người
cường hãn nhất.
Đái Mộc Bạch chính mình đảm trách luôn cả ba tên, khi hắn dùng Bạch Hổ Lưu Tinh Vũ đánh lên người đối thủ, thắng bại đã không còn gì để nói. Càng huống chi trên người ba tên kia còn có Lam ngân
thảo của Đường Tam quấn quanh. Hổ chương liên tục giơ lên, tiếng kêu
thảm thiết, xương cốt gảy rời, máu văng bốn phía.
"Tật" một từ rất đơn giản, nhưng lại là ám hiệu riêng của tổ đội Sử Lai Khắc, bao
hàm ý nghĩa chính là bộc phát công kích, tung ra hết khả năng, không cần lưu giữ lại thứ gì. Bằng vào khả năng khống chế chính xác, bản thân
Đường Tam mặc dù không có tham gia công kích, nhưng hắn đã hoàn thành
xuất sắc nhiệm vụ của một gã khống chế hệ hồn sư, khống chế chiến
trường, khống chế đối thủ, giúp cho đồng đội có thể triển hiện ra thực
lực ở mức cao nhất.
Vốn dĩ là, thực lực hai bên tuy cũng có chênh
lệch, nhưng cũng chỉ là Đường Tam và Đái Mộc Bạch hai gã hồn tông. Nhưng mà nếu mà công bằng ngạnh kháng chiến đấu, Sử Lai Khắc tổ đội tuy chắc
chắn sẽ chiến thắng, nhưng cũng cần phải chiến đấu một khoảng thời gian. Vậy mà, nay từ khi trận đấu bắt đầu, Đường Tam đã ngay lập tức ra tay,
không cấp cho đối thủ có lấy một cơ hội để thở, để cho chiến hữu sử dụng ngay những hồn kỹ công kích cực mạnh đánh thẳng về phía đối thủ, khiến
bên phía đối thủ còn chưa kịp có phản ứng gì, nháy mắt đã bị bên mình
tấn công phủ đầu như cuồng phong bạo vũ.
"Dừng tay đi, chúng ta nhận thua!" Vị sư phụ đái lĩnh tổ đội Thiên Đấu hoàng gia học viện đệ nhị đội thấy
tình thế không ổn, vội vàng vẫy khăn trắng, chạy như bay lên sàn đấu,
ngăn cản đám Sử Lai Khắc tổ đội không cho đánh tiếp nữa.
Người trọng
tài, từ khi nãy chứng kiến kim quang huyễn lệ tràn ngập của Bạch Hổ Lưu
Tinh Vũ, đã kinh sợ đến ngây người. Đừng nói chỉ là một cuộc chiến giữa
các học viện, ngay cả trong một trận đoàn chiến đấu hồn của đại đấu hổn
tràng cũng ít khi chứng kiến một trận đấu thảm liệt đến như vậy. Trời ạ, bọn này thật sự chỉ làm một đám đệ tử thôi sao?
Lúc này, trên khán
đài của đại đấu hồn, hơn tám vạn người xem cơ hồ không phát ra một tiếng động. Nếu như lúc trước, chỉ nhìn vào phục trang của đội viên Sử Lai
Khắc học viện, bọn họ quả thật là đối tượng để mọi người giễu cợt, thì
lúc này, cũng chính bộ phục trang màu xanh biếc đó, mọi người càng nhìn
càng thấy chói mắt.
Không hề băn khoăn, quả thật đây chính là một
trận đấu không đáng để băn khoăn lo lắng, hay nói chính xác hơn, đây là
một trường giết chóc đơn phương. Đối tượng bị tiêu diệt, cũng không phải là Sử Lai Khắc học viện như họ từng tưởng tượng, mà cuối cùng lại chính là là Thiên Đấu đế quốc hoàng gia học viện đệ nhị đội.
Đường Tam ánh mắt lạnh lùng quét một vòng nhìn về phía khán đài, tựa hồ như muốn dùng ánh mắt để nói với mọi người, ai mới thật sự là cường giả. Sử Lai Khắc
Thất Quái, sử dụng chính thực lực cường đại của mình, ngăn chặn hết tất
cả những lời vũ nhục đối với bản thân. Thái độ khinh miệt, xem thường
trên mặt mọi người đều hoàn toàn biến mất hết, chỉ còn lại cảm giác
khiếp sợ, không dám tin vào mắt mình.
"Trọng tài, ta phản đối, bọn chúng căn bản không phải là thi đấu, mà thực chất chính là giết người,
bọn chúng đã vi phạm quy tắc trận đấu, ta yêu cầu người xử phạt bọn
chúng."
Mắt nhìn thấy đám đội viên đệ tử của mình toàn thân máu
tươi đầm đìa, xương gãy gân rời, vị sư phụ đái lĩnh Thiên Đấu hoàng gia
học viện đệ nhị đội phẫn nộ hướng về phía trọng tài mà rống lên.
Vị
trọng tài lúc này đã hoàn toàn lay tỉnh lại, ánh mắt nghiêm khắc nhất
thời nhìn về phía đám đội viên của Sử Lai Khắc học viện.
Đường Tam cười nhạt, nói: "Thưa trọng tài tôn kính, ta chỉ hỏi ngài một câu, bọn họ đã có ai chết chưa?"
Trọng tài sửng sốt một chút, quay đầu nhìn về phía bảy đội viên Thiên Đấu
hoàng gia học viện đệ nhị đội đang nằm la liệt dưới đất, quả thật lúc
này bảy người bọn họ mặc dù cả người thương tích nặng nề, nhưng tất cả
đều là còn hô hấp hít thở, hẳn là cũng không chết được.
Đường Tam chỉ tay về phía Giáng Châu đang đứng phía sau: "Vị phụ trợ hệ hồn sư này của chúng ta chính là có năng lực trị liệu. Nàng
ta ngay từ khi trận đấu bắt đầu đã phóng thích vũ hồn của chính mình,
phát ra năng lực trị liệu. Năng lực trị liệu của nàng có phạm vi bao
trùm toàn bộ đấu trường. Mà trị liệu chính thức này cũng không phải là
dành cho bọn ta, mà là dành cho bọn hắn. Nếu chúng ta quả thật muốn giết người, có cần tiến hành trị liệu cho đối thủ hay không? Xem ra, bọn họ
cũng không cần chúng ta trị liệu nữa, Giáng Châu học tả, ngừng lại đi."
Thanh âm của Đường Tam rất lớn, hắn phát động hồn lực bản thân, đưa thanh âm
của chính mình truyền ra khắp toàn trường, nhằm làm cho mọi người đều có thể nghe được.
Ngay trước khi chiến đấu đã để hồn sư tiến hành trị
liệu cho đối thủ, đây là sự miệt thị lên đến mức nào? Nhưng thực lực mà
Sử Lai Khắc học viện thể hiện ra, đủ khả năng để miệt thị đối thủ.
Vị trọng tài nhìn tới nhìn lui hai bên khán đài, trong lúc nhất thời cũng
có chút không biết nên phải quyết định như thế nào. Lúc này, từ trên
khán đài đi xuống hai vị trọng tài nữa, cả ba người chúi đầu thương nghị một lát, vị trọng tài chính lúc đầu mới cao giọng tuyên bố: "Trận đấu đầu tiên của vòng dự tuyển, Sử Lai Khắc học viện chiến thắng."
Đây là một trận đấu toàn thắng cực ngắn.
"Ầm…" toàn bộ khán đài trong nháy mắt như muốn nổ tung bởi hàng loạt âm thanh tràn ngập. Trong đó, bao hàm đủ loại âm thanh: không tin, than thở,…
nhưng tựu chung nhiều nhất lại là âm thanh kinh ngạc. Đường đường là
Thiên Đấu hoàng gia học viện đệ nhị đội, cũng bị một đội ngũ hồn sư học
viện không chút tiếng tăm, tại trận đấu cũng chỉ một phút thời gian ngắn ngủi đánh bại. Điều này mang đến cho mọi người một sự rung động thật
lớn a.
Tuyết Dạ đại đế sắc mặt ngưng trọng hắng giọng đứng lên, ánh
mắt rơi vào vẻ mặt thất thần của Tuyết Tinh thân vương, hừ lạnh một
tiếng, phất tay áo bỏ đi.
Trữ Phong Trí lúc này gương mặt khẽ mỉm
cười, quay lưng bước đi theo vị đại đế kia, ra khỏi khu vực dành cho
khách quí. Còn vị Bạch Kim giáo chủ Tát Lạp Tư kia vẫn ngồi lại tại chỗ, gương mặt đăm chiêu không biết là đang suy nghĩ về cái gì.
Trên khu
vực khán đài dành riêng cho các học viện xem thi đấu, Phất Lan Đức gương mặt tươi cười đứng lên, hướng về phía Đại Sư với Liệu Nhị Long nói: "Các người ở lại, ta đi trước đây."
Liễu Nhị Long nghi hoặc hỏi: "Phất Lão Đại, ngươi muốn đi đâu vậy?"
Phất Lan Đức miệng cười ha hả: "Đám tiểu quái vật bọn chúng biểu hiện xuất sắc như vậy, tính ra chi phí
quảng cáo trên trang phục của bọn chúng có chút hơi rẻ a. Ta nghĩ, chỉ
cần là kẻ có ánh mắt biết nhìn người, là có thể nhận ra Sử Lai Khắc học
viện chúng ta cường đại đến mức nào. Chi phí quảng cáo này ta còn muốn
tính lại một chút đã, bây giờ danh tiếng của học viện chúng ta đã nổi
như cồn rồi, chẳng lẽ lại sợ đàm phán không được hay sao."
Chỉ
chỉ vào trên bộ quần áo hắn đang mặc, ngay chỗ biểu tượng của Sử Lai
Khắc học viện, Phất Lan Đức không biết đã bao lâu rồi không được thoải
mái như hôm nay. Lúc đầu Thiên Đấu hoang gia học viện đã gây cho hắn
không ít khuất nhục, hắn vốn chưa quên, mà lúc này, áp lực trong lòng
hắn qua trận đấu này đã hoàn toàn tan biến hết. Hắn trong đầu hiểu rõ
ràng, Đương Tam cũng Đái Mộc Bạch đái lĩnh đám đệ tử sử dụng lối đánh
như lôi đình vạn quân giành chiến thắng, thậm chí không tiếc gì sử dụng
đến cả đệ tứ hồn kỹ để chiến đấu, cũng không phải là bị đối phương chọc
giận, mà chính là vì hắn, vì Sử Lai Khắc học viện mà ra tay nặng đến như vậy.
Thiên Đấu hoàng gia học viện ư, lão Tuyết Tinh thân vương chó
má ư, không phải trước đây ngươi muốn ngăn cản bọn ta hay sao? Được, vậy cho các ngươi ngay cả vòng sơ khảo cũng không thể thông qua.
Bảy tên đội viên của Thiên Đấu hoàng gia học viện đệ nhị đội, cơ hồ mỗi tên,
tên nào cũng bị thương khắp người, xương cốt gãy cũng không chỉ một cái, tuyệt không phải trong vài ngày có thể chữa khỏi, thiểu đi bảy tên chủ
lực này, Thiên Đấu hoàng gia học viện đệ nhị đội, còn có thể vượt qua
được vòng sơ khảo nữa hay sao?
Phất Lan Đức đã lâu rồi không được
thống khoái giống như hôn nay, từ giờ phút này, hắn thậm chí còn tự hỏi, có lỗ hay không khi đưa hết toàn bộ chi phí vật quảng cáo cho bọn tiểu
quái vật đáng yêu này hay không.
"Tam ca, các ngươi quá tuyệt vời" Mập mạp chạy ra đón bọn họ, ôm mạnh Đường Tam một cái. "Để xem bọn Thiên Đấu hoàng gia học viện còn dám xem thường chúng ta nữa hay không."
Đường Tam mỉm cười nói: "Nhưng chúng ta cũng hiển thị hết tất cả thực lực ra rồi, sau này các chiến
đội còn lại thế nào cũng có chiển thuật đối phó với bọn ta"
Áo Tư Tạp cười nói: "Đối diện với thực lực cường hãn tuyệt đối, cho dù là có chiến thuật tốt
cũng chưa chắc là có tác dụng. Được rồi, nếu có vấn đề gì, Sử Lai Khắc
thất quái chúng ta toàn bộ xuất chiến, để cho bọn họ biết thế nào là
thực lực chân chính."
Vừa nói hắn vừa chỉ chỉ vào bộ đồng phục trên người mình: "Đồng phục màu xanh biết thì sao chứ? Chỉ cần có thể chiến thắng, thì hình thức bên ngoài tính làm gì chứ."
"Đi thôi, chúng ta về học viện trước rồi hãy nói, ta không muốn là, vừa ra khỏi cửa đã bị mọi người vây quanh hỏi han." Đái Mộc Bạch nói với mọi người một tiếng, rồi mang theo đám đội viên Sử Lai Khắc học viện nhanh chóng đi vào thông đạo, lặng yên rời khỏi sân
đấu.
Vì không muốn trở thành tiêu điểm của mọi người, sau khi ra đến
chỗ nghỉ ngơi, mọi người nhanh chóng trút bỏ bộ đồng phục màu xanh, mặc
lại tranh phục bình thường, rồi mới đi ra đại đấu hồn tràng. Bởi vì bọn
họ đi ra cũng khá nhanh, nên khi bọn họ ra khỏi Thiên Đấu đại đấu hồn
tràng một lúc rồi, khán giả mới bắt đầu giải tán. Hôm nay dù sao cũng
chỉ là bữa khai mạc, cạnh tranh khốc liệt ngày mai mới chính thức bắt
đầu, trong thời gian một tháng sẽ diễn ra liên tục.
Cho đến bây giờ,
bọn Sử Lai Khắc thất quái càng ngày càng hiểu rõ, đợt tập huấn trước đây của Đại Sư đối với bọn họ có tác dụng tốt như thế nào. Nhờ có kinh
nghiệm của một tháng chiến đấu tại Tác Tác thành đại đấu hồn tràng trước đây, khi giải đấu bắt đầu, bọn họ chiến đấu so với khi đó còn muốn dễ
dàng hơn một chút.
"Vinh Vinh" Đám người Sử Lai Khắc mới đi ra khỏi đại đấu hồn tràng, chuẩn bị trở về học viện thì một âm thanh quen
thuộc vang lên, làm bọn họ ngừng lại.
Quay đầu nhìn lại, thấy Trữ
Phong Trí, lúc này đã thay đổi trang phục bình thường, đang đứng gần
cổng ra vào, hướng về phía bọn họ vẫy vẫy tay.
"Ba Ba" Trữ Vinh Vinh hưng phấn chạy lại, đầu ngả vào ngực cha mình.
Nhìn thấy vị Thất Bảo Lưu Ly Tông tông chủ này, Áo Tư Tạp thần sắc không khỏi có chút mất tự nhiên.
Trữ Phong Trí kéo tay Trữ Vinh Vinh đi lại: "Xin chào các tiểu bằng hữu Sử Lai Khắc học viện."
Mặc dù khoảng cách còn khá xa, nhưng bọn Sử Lai Khắc thất quái cùng với bốn tên đội viên đều đã nhận ra vị Tông chủ này, cúi đầu hành lễ.
Trữ Phong Trí mỉm cười nói: "Không cần khách sáo, bây giờ ta chỉ là cha của Vinh Vinh, các ngươi cũng
không nên coi ta là tông chủ gì gì đó, cứ xem ta như là trưởng bối của
các ngươi là được rồi."
Trữ Phong Trí đối với đám người Sử Lai Khắc thất quái ai ai cũng hoàn toàn có hảo cảm. Ánh mắt rơi lên người Đường Tam: "Chúc mừng ngươi, Tiểu Tam, không nghĩ rằng ngươi cũng có một cái vạn niên hồn hoàn."
Đường Tam nói: "Trữ thúc thúc quá khen, Vinh Vinh cũng đã thu được cái hồn hoàn thứ tư rồi, chỉ là vì muốn bảo tồn thực lực, nên hôm nay mới không để nàng thượng
đài."
Trữ Phong Trí mỉm cười gật đầu: "Ta rất xem trọng các
ngươi, có lẽ, cũng chỉ khi tiến vào vòng tổng quyết tái (chung kết), các người mới có thể gặp được đối thủ chân chính. Bất quá, mặc dù các ngươi có thực lực, nhưng mà cũng nên biết thu liễm một chút, ta hiểu được
nguyên nhân tại sao hôm nay các ngươi lại ra tay nặng đến như vậy, nhưng mà tình trạng như hôm nay, sau này nên hạn chế xảy ra vẫn là tốt nhất.
Dù sao Sử Lai Khắc học viện cũng là một trong những cao cấp hồn sư học
viện. Có nhiều kẻ thù quá cũng không tốt. Về phía Thiên Đấu hoàng gia
học viện kia, các ngươi cũng không cần lo lắng, ta với bệ hạ cũng đã xem xét qua. Bệ hạ đối với việc làm của Tuyết Tinh thân vương trước đây
cũng cực kỳ bất mãn, nếu không phải các ngươi đã báo danh cho học viện
khác, bệ hạ sẽ cố đem các ngươi quay trở lại Thiên Đấu hoàng gia học
viện đấy."
Đường Tam lạnh nhạt nói: "Bọn ta ở tại Sử Lai Khắc học viện cũng tốt lắm rồi, cám ơn ngài, Trữ thúc thúc."
Trữ Phong Trí nói: "Là ta cảm ơn ngươi mới đúng. Ám khí mà ngươi làm ra phẩm chất đều tốt lắm, sau này nếu có nghiên cứu gì mới, nhất định phải ưu tiên tìm thúc thúc. Điều kiện là do người đề ra."
Vừa nói, Trữ Phong Trí buông tay nữ nhi ra, xoa xoa đầu nàng nói: "Đi chung với các bạn đồng môn của con đi. Dù sao con cũng là thành viên
của Sử Lai Khắc học viện, ba ba là thành viên trong hội đồng tổ chức,
cũng không nên cùng con ở một chỗ, nếu không sẽ có người nói ta thiên
vị."
Trữ Vinh Vinh bất mãn chu cái mỏ xinh xắn nói: "Cứ để bọn họ nói đi, được rồi, muốn nói thì cứ việc dùng thực lực mà nói chuyện." Trữ Phong Trí lắc đầu cười: "Mười bốn tuổi coi như là đã trưởng thành rồi, sau này bớt tinh nghịch một
chút đi. Đúng rồi, trước khi đi, sao ngươi không giới thiệu sơ qua cho
ta biết bạn học của ngươi đi?"
Nhìn thần sắc vui vẻ của Trữ Phong Trí, ngoại trừ đám Sử Lai Khắc thất quái, trong đám bốn người đội viên, chỉ có mỗi Thái Long là còn giữ được sắc thái thản nhiên, ba người còn
lại, trong mắt đều thể hiện một chút nét cuồng nhiệt.
Người trước mặt bọn họ là ai cơ chứ? Chính là nhất đại tông chủ của một trong tam đại
thượng vị tông môn. Thất bảo lưu ly tông mà nói, là thiên đường, là mục
tiêu của vô số hôn sư. Chẳng những trong giới hồn sư danh tiếng lẫy
lừng, thực lực hùng hậu, hơn nữa, trong giới hồn sư, còn được xưng tụng
là tông môn có nhiều tông đồ nhất. Làm một gã hồn sư, nếu được đầu phục
vào tông môn này, có thể nói là cả cuộc đời sau không cần phải lo nghĩ
gì nữa.
Trữ Vinh Vinh đảo mắt qua người đám bạn, khi ánh mắt nàng
tiếp xúc với Áo Tư Tạp thì trong lòng không khỏi xuất hiện vài phần bối
rối.
"Ba ba, vị tỷ tỷ Giáng Châu này là bạn học của bọn con, ba mươi lăm cấp trị liệu hệ khí hồn tôn, vừa rồi là nàng thượng đài đó."
Giáng Châu hướng về phía Trữ Phong Trí cuối đầu hành lễ: "Trước mặt Trữ tông chủ, vãn bối sao dám tự xưng là phụ trợ hệ khí hồn sư."
Trữ Phong Trí mỉm cười, hắn mặc dù đã quá năm mươi tuổi, nhưng nhìn qua bề
ngoài chỉ như mới ba mươi. Trước một nam nhân trưởng thành đầy mị lực
như vậy, Giáng Châu cúi đầu không dám nhìn hắn.
"Giáng Châu cô
nương có vũ hồn thập phần kỳ lạ, chỉ cần chuyên chú tập trung phát triển theo hướng trị liệu, tương lại sau này tiền đồ nhất định không nhỏ."
"Đa tạ Trữ tông chủ chỉ điểm" Nghe Trữ Phong Trí nói, Giáng Châu trên gương mặt tươi cười có chút nét ửng hồng. Nàng đã mười chín tuổi, là một cô nương chân chính, đối với
những nữ hài tử như nàng mà nói, các nam nhân trưởng thành có thực lực
cường đại chính là có lực hấp dẫn mạnh nhất. Ngẩng đầu nhìn thêm cái
nữa, thấy được gương mặt tươi cười của Trữ Phong Trí, mặt nàng không
khỏi ửng đỏ lên.
Trữ Vinh Vinh tiếp tục giới thiệu: "Vị này là
Hoàng Viễn học trưởng, Độc Lang vũ hồn, ba mươi lăm cấp cường công hệ
chiến hồn tôn. Kinh Linh học trưởng, Khô Cốt vũ hồn, mẫn công hệ chiến
hồn sư. Thái Long đại ca ngài đã gặp qua, là tộc nhân đích truyền của
Lực chi nhất tộc, ba mươi tám cấp thuần lực lượng hình chiến hồn sư."
Trữ Vinh Vinh giới thiệu đến ai, Trữ Phong Trí đều hướng đến người đó nhất nhất gật đầu, cũng cỗ vũ vài câu.
Lúc này Trữ Vinh Vinh mới giới thiệu đến bọn Sử Lai Khắc thất quái. Chỉ vào Đái Mộc Bạch nói: "Đây là Đái lão đại, đại ca của Sử Lai Khắc thất quái bọn con, cũng là đội
trưởng chiến đội. Xung hiệu Tà mâu Bạch Hổ. Đái lão đại năm nay mặc dù
chỉ mới có mười bảy tuổi, nhưng đã đạt đến bốn mươi bốn cấp chiến hồn
tông. Là cường công hệ, thực lực làm mạnh nhất trong đám chúng con."
Thần sắc Đái Mộc Bạch cũng không vì thân phận của Trữ Phong Trí mà xuất hiện biến hóa, tà mâu nhìn thẳng vị tông chủ này nói: "Không dám nói là mạnh nhất, thực lòng mà nói, ta đánh không lại Tiểu Tam."
Mười bảy tuổi đạt bốn mươi bốn cấp? Quả nhiên là một tên tiểu quái vật, Trữ
phong Trí cũng không có che giấu sự thưởng thức của mình: "Vừa rồi
lúc các ngươi chiến đấu, ta đều nhìn thấy tất cả. Tiểu tử, vũ hồn cùng
với hồn kỹ của các ngươi đều vô cùng xuất sắc. Mười bảy tuổi đã đạt được thành tích như vậy, thật là làm ta sợ hãi a. Không biết ngươi có hứng
thú, sau khi giải đấu này kết thúc, đến Thất bảo lưu ly tông của bọn ta
làm việc không?"
Nghe Trữ Phong Trí hướng đến Đái Mộc Bạch mời
mọc như vậy, Hoàng Viễn, Kinh Linh, Giáng Châu trên mặt không khỏi toát
ra vẻ hâm mộ.
Điều làm bọn họ nghĩ không ra chính là, Đái Mộc Bạch sắc mặt bình tĩnh, nhẹ nhàng lắc đầu nói: "Hảo ý của Trữ thúc thúc vãn bối xin ghi nhớ, tương lai nếu có dịp, nhất định sẽ đến Thất bảo lưu ly tông bái phỏng" Hắn mặc dù không có trực tiếp cự tuyệt Thất bảo lưu ly tông, nhưng qua
câu nói của hắn, không thể nghi ngờ là đã từ chối lời mời của Trữ Phong
Trí.
Trữ Phong Trí nhìn vào hai mắt của Đái Mộc Bạch, tựa hồ nghĩ ra chuyện gì, có chút suy nghĩ nói: "Tà mâu Bạch hổ, à, nguyên là như vậy a."
Đái Mộc Bạch hiểu được Trữ Phong Trí đã nhìn ra được xuất thân lai lịch của hắn, cũng may là, Trữ Phong Trí nhìn mặt đoán việc, cũng không có đích
thân nói ra xuất thân của hắn, Mặt có chút thần bí nhìn hắn cười cười: "Các ngươi đều là bạn của Vinh Vinh cả, sau này nếu có chuyện gì cần sự giúp đỡ của Thất Bảo Lưu Ly tông, cứ việc đến tìm ta."
Trữ Vinh Vinh chỉ tay sang người Áo Tư Tạp: "Hắn là Áo Tư Tạp, là lão nhị của Sử Lai Khắc thất quái, bốn mươi mốt cấp thực vật hệ khí hồn tông, vũ hồn hương tràng." Không biết tại sao, khi nàng giới thiệu Áo Tư Tạp, âm thanh có chút mềm yếu vô lực, ánh mắt không dám nhìn thẳng vào mặt Áo Tư Tạp, trống ngực
không ngừng đập mạnh.
Trữ Phong Trí nhìn sang Áo Tư Tạp, trong lầm thầm khen, thật là một thiếu niên anh tuấn: "Thực vật hệ? Không biết năm nay ngươi bao nhiêu tuổi rồi?"
Áo Tư Tạp miễn cưỡng áp chế cảm giác thấp thỏm trong lòng mình, cung kính trả lời: "Ta năm nay mười sáu tuổi, so với Đái lão đại là nhỏ hơn một tuổi."
Trữ Phong Trí tâm lý chấn động, so với khi biết được Đái Mộc Bạch đạt bốn
mươi bốn cấp hồn lực thậm chí còn muốn giật mình hơn. Là một phụ trợ hệ
nhất đại tông chủ, thực vật hệ hồn sư tu luyện khó khăn như thế nào hắn
lẽ nào lại không biết được? Nếu nói một gã khống chế hệ hồn sư cường
đại, có thể có lực lượng tương đương với một đội quân nhỏ, thì một gã
thực vật hệ hồn sư vĩ đại có khả năng duy trì sức chiến đấu cho cả một
quân đoàn, không những vậy, còn có thể gia tăng năng lực chiến đấu cho
bọn họ nữa. Mười sáu tuổi đạt bốn mươi mốt cấp thực vật hệ hồn sư, đừng
nói là gặp qua, cho dù là nghe nói hắn cũng chưa từng nghe nói qua.
Nhìn ánh mắt kinh ngạc giật mình của Trữ Phong Trí, Áo Tư Tạp trong lòng
cũng có vài phần thỏa mãn, lại có thêm chút yên tâm. Không đợi Trữ Phong Trí mở lời, hắn đã nói luôn: "Trữ tông chủ, ta vốn rất ngưỡng mộ
ngài, không biết sau này khi ta đã tốt nghiệp, liệu ta có được vinh dự
gia nhập vào Thất Bảo Lưu Ly tông hay không?"
Mã Hồng Tuấn đứng
bên cạnh, mỉm cười một cái. Trong lòng thầm nghĩ, ngươi là ngưỡng mộ
chính Trữ Tông chủ, hay nói chính xác là ngưỡng mộ nữ nhi của hắn đây?
Trữ Phong Trí trong lòng mừng rỡ, hắn nhìn ra được thân phận của Đái Mộc
Bạch, tự nhiên là hiểu được hắn chắc chắn sẽ không gia nhập vào tông môn của mình. Nhưng mà đám Sử Lai Khắc thất quái này, theo như nữ nhi hắn
giới thiệu, không ai không phải là hạng người tuyệt diễm kinh thế, có
thể thu dụng được một vài người trong số họ, đương nhiên là tốt nhất.
Hơn nữa, trước mắt hẳn lại là một tên thực vật hệ hồn sư xuất sắc, lại
không bị ràng buộc bở bất kỳ tông môn nào. Hắn nhanh chóng gật đầu: "Cầu còn không được nữa là. Đối với bổn tông môn mà nói, tiểu huynh đệ ngươi chính thực là một tuyệt thế nhân tài. Đại môn của Thất bảo lưu ly tông, lúc nào cũng hướng về ngươi mở rộng a."
Trữ Vinh Vinh có chút bất mãn nói: "Ba ba, ngươi như thế nào lại gọi hắn là tiểu huynh đệ vậy? Gọi hắn là Tiểu Áo thôi, nếu cứ gọi loạn bối phận như vậy, ta biết phải xưng hô với hắn như thế nào đây?"
Trữ Phong Trí a a cười: "Ngươi xem, ta vì
cao hứng quá mà trở nên hồ đồ mất rồi, tương lai của Tiểu Áo tại thực
vật hệ đúng là tiền đồ không thể hạn lượng rồi."
Trữ Vinh Vinh nói: "Ba ba, Tam ca chắc người cũng đã biết hắn rõ rồi, ta cũng không cần phải
giới thiệu lại. Hắn so với trước kia, cũng chỉ có thêm một cái hồn hoàn
mà thôi."
Trữ Phong Trí xoa xoa đầu nữ nhi: "Chỉ một cái hồn
hoàn thôi sao? Hắn đã là cho ta với bệ hạ giật mình không biết bao nhiêu mà nói rồi. Hồn hoàn thứ tư này, chính là một cái vạn niên hồn hoàn đó, trước kia là chưa từng có kẻ nào đạt được. Đến ngay cả cha hắn cũng
không có đạt được thành tích như vậy a. Đáng tiếc, thật đáng tiếc, Tiểu
Tam à, phải chi ngươi là con trai của ta thì tốt quá."
Trữ Vinh Vinh nhìn cha le lưỡi ra: "Như thế nào đây cha? Cha có con là nữ nhi bộ rất là nhục nhã hay sao?"
Trữ Phong Trí cười: "Thế nào lại nói vậy? Ngươi chính là tiểu bảo bối của ta mà. Ta chỉ muốn nói là, nếu ta có thêm một nam tử giống như Đường Tam vậy, thì thật là quá
hoàn mỹ a."
Không nghi ngờ gì mà nói, trong đám tiểu tử trước mặt này, Trữ Phong Trí chú ý nhất cũng chính là Đường Tam, mặc dù bởi vì
xuất thân đặc biệt của Đường Tam, hắn không thể thu nhận vào trong tông
môn, nhưng bất luận thế nào, hắn cũng muốn cùng Đường Tam duy trì mối
quan hệ tốt.
Đường Tam gãi gãi đầu, cũng không có mở miệng đáp lời,
trong lòng chợt nghĩ tới hình dáng của cha mình, ba ba à, trước giờ
người có bao giờ tự hào về ta giống như Trữ thúc thúc như vậy chưa?
"Đây là tứ ca của con, bọn con đều gọi hắn là mập mạp. Tên thật là Mã Hồng
Tuấn, bốn mươi mốt cấp cường công hệ chiến hồn tông, vũ hồn là Hỏa
Phượng Hoàng." Trữ Vinh Vinh tiếp tục giới thiệu.
"Hỏa Phượng Hoàng?" Trữ Phong Trí con mắt sáng ngời, nhìn Mã Hồng Tuấn cuống quít gật đầu.
Trong giới vũ hồn, Long, Phượng cùng là thuộc loại vũ hồn cao cấp nhất.
Tiểu tử mập mạp này nhìn qua tuổi còn muốn nhỏ hơn mấy người kia một
chút, nhưng cũng đã đạt đến bốn mươi mốt cấp hồn lực. Trữ Phong Trí nhịn không được hướng về Vinh Vinh hỏi: "Vinh Vinh, ngươi sẽ không nói là, toàn bộ Sử Lai Khắc thất quái đều đã vượt qua bốn mươi cấp hồn lực hết rồi a?" Trữ Vinh Vinh hì hì cười: "Cũng không hẳn, Tiểu Vũ cũng chưa đạt đến bốn mươi cấp, bất quá, bởi vì nàng không chịu phục dụng tiên phẩm dược thảo của Tam ca đưa, nếu không, dám chắc so với ta, hồn lực nàng thậm chí còn cường đại hơn."
Mã Hồng Tuấn nói: "Trữ thúc thúc, chào ngài, ngài đúng là có một tiểu nữ nhi Vinh Vinh xinh
đẹp đến như vậy. Nếu như nói, chỉ cần ngài đem nữ nhi gả cho ta, ta lập
tức gia nhập Thất Bảo Lưu Ly Tông" Tính cách hắn luôn luôn bộc trực, lời này vừa nói ra, mọi người nhất thời cười vang một hồi.
Trữ Phong Trí bất đắc dĩ nói: "Thật tiếc a, ta cũng chỉ có một mình Vinh Vinh là tiểu bảo bối thôi, nếu như nàng nguyện ý gả cho ngươi, ta cũng không có ý kiến gì." Mặc dù là
đang nói giỡn, nhưng Trữ Phong Trí cũng không phải là thuận miệng nói
ra. Hắn chính là một Hỏa Phượng Hoàng cường công hệ hồn sư, mới mười mấy tuổi đã đột phá bốn mươi cấp, từ thực lực cường đại mà nói, hoàn toàn
có tư cách làm con rể của hắn.
Mã Hồng Tuấn hắc hắc cười: "Nhưng
mà ta đây chính là vẫn còn muốn kiếm một lão bà xinh đẹp hơn nữa. Dù sao ngài cũng đã từng nói qua, đại môn của Thất bảo lưu ly tông lúc nào
cũng mở rộng của đón chúng ta mà, phải vậy không?"
Trữ Phong Trí gật đầu, ánh mắt đảo qua đám người bọn họ: "Đúng vậy, đối với các người, Thất bảo lưu ly tông lúc nào cũng hoan nghênh."
Hoàng Viễn nhịn không được hỏi: "Ta cũng có thể sao?"
Trữ Phong Trí mỉm cười: "Đương nhiên là có thể. Thất Bảo Lưu Ly Tông trước giờ chưa từng từ chối nhân tài."
Hoàng Viễn, Giáng Châu, Kinh Linh lúc này mới mừng rỡ, chưa tốt nghiệp, đã
kiếm được một chỗ dựa tốt, quả thật tuyệt vời a, còn có gì hưng phấn hơn nữa đây chứ. Trữ Vinh Vinh cười nói: "Tiểu Vũ là muội muội của Tiểu
Tam, ta nghĩ, sau này Tiểu Tam ở nơi nào, nhất định Tiểu Vũ cũng sẽ đi
theo. Tiểu Vũ là ba mươi bảy cấp cận chiến cường công hệ chiến hồn sư.
Khả năng cận chiến của Tiểu Vũ tỷ tỷ là vô cùng cường đại a, nếu không
sử dụng đến đệ tứ hồn hoàn, sợ là chúng ta không ai đánh lại nàng, ngay
cả Tam ca cũng vậy."
Tiểu Vũ hướng về phía Trữ Phong Trí có chút
hành lễ, cũng không có nói thêm gì, đúng như Trữ Vinh Vinh đã nói, nàng
chính là chỉ muốn ở cùng một chỗ với Đường Tam.
Trữ Vinh Vinh cuối cùng chỉ vào Chu Trúc Thanh: "Trúc Thanh là bốn mươi mốt cấp mẫn công hệ chiến hồn sư, nàng cùng Đái lão
đại ở cùng một chố, sợ rằng cũng sẽ không gia nhập tông môn chúng ta.
Bất quá, Trúc Thanh à, ngươi sao này nhất định phải cùng Đái lão đạo đại đến Thất bảo lưu ly tông nhà ta chơi đó."
Chu Trúc Thanh đối mặt với người khác cũng không lạnh lùng như là đối với Đái Mộc Bạch, giống
như Tiểu Vũ, nàng cũng hướng về phía Trữ Phong Trí hành lễ.
Lúc này, người xem tiến ra từ đại đấu hồn tràng càng lúc càng nhiều, Trữ Phong Trí nói: "Hôm nay có thể gặp mặt các thiếu niên tài tuấn như các người, ta quả thật
vô cùng cao hứng. Tốt lắm, được rồi, các ngươi trở về học viện đi. Tiểu
Tam, ta và ngươi nói chuyện riêng một chút được không?"
"Được", nghe Trữ Phong Trí nói muốn cùng mình nói chuyện riêng, Đường Tam đầu
tiên cũng có chút sửng sốt, nhưng cũng lập tức đáp ứng, bất luận là như
thế nào, trong mắt hắn, Trữ Phong Trí cũng là một vị trưởng bối khả
kính, lại là cha của Trữ Vinh Vinh.
Trữ Vinh Vinh bất mãn le lưỡi nói: "Ba ba thiên vị a, đối với Tam ca còn tốt hơn đối với ta nữa."
Trữ Phong Trí a a cười: "Ta tìm Tam ca người là có chút chuyện quan trọng, ngươi tại học viện cũng nên an phận một chút đi."
Sử Lai Khắc học viện những người khác đều đi hết, chỉ còn lại mình Đường
Tam ở lại. Trữ Phong Trí dẫn Đường Tam đi vào khu vực sang trọng của
Thiên Đấu thành.
Vừa đi theo phía sau, Đường Tam hỏi: "Trữ thúc thúc, ngài tìm ta có chuyện gì không?"
Trữ Phong Trí mỉm cười nói: "Ta dẫn ngươi đi gặp một người, lần trước tại Sử Lai Khắc học viện, ta nhìn ra thân phận của ngươi, ta về có âm thầm điều tra, tại sao lúc trước
cha ngươi lại đột nhiên vô thanh biệt tích biến mất khỏi hồn sư giới.
Người này có biết một chút, mặc dù không có biết được toàn bộ, nhưng
cũng là có chút thông tin. Ai, cho tới bây giờ ta vẫn còn tiếc cho cha
ngươi, lúc đầu ngay khi hắn vừa đạt được cảnh giới Phong hào đấu la, đã
rời khỏi giới hồn sư."
Vừa nghe qua là có liên quan đến cha mình, Đường Tam nhất thời nắm chặt tay, vốn dĩ lúc trước hắn cũng không muốn
tiếp xúc nhiều với Trữ Phong Trí, dù sao thì Trữ Phong Trí cũng là tông
chủ của một tông, lại đối với mình là có ý muốn lung lạc, tiếp xúc nhiều quá cũng không tốt lắm. Nhưng lúc này nghe hắn nói vậy, Đường Tam trong lòng cũng không khỏi có chút cảm kích. Vị Trữ thúc thúc này đối với
mình quả thật là nhất mực quan tâm, cũng không phải là vì muốn lung lạc
mình.
Trữ Phong Trí dẫn Đường Tam đến một cái trà lâu cổ. Trà lâu này xét về quy mô cũng không tính là lớn lắm, chỉ có ba tầng lầu, lại trang trí theo phong cách cổ điển. Lúc này bên trong cũng chỉ có khoảng vài
ba khách nhân, nhìn có vẻ thập phần thanh tịnh.
Hai người đi lên một căn phòng tranh nhã ở lầu hai, đẩy nhẹ bức bình phong, Trữ Phong Trí dẫn Đường Tam đi vào.
Trong phòng lúc này chỉ có một người, nghe tiếng hai người bước vào vội đứng
lên chào. Người này nhìn qua khoảng hai mươi bảy hai mươi tám, tướng mạo mặc dù không anh tuấn như Áo Tư Tạp, nhưng cũng là không kém hơn bao
nhiêu. Thân mặc một chiếc trường bào xanh, làm cho người ta có cảm giác
nhẹ nhàng khoan khoái, mái tóc đen dài, dùng một sợi dây xanh buộc lại,
thả ra phía sau.
Mặc dù quần áo hắn mặc hết sức bình thường, nhưng từ cơ thể toát ra một khí chất hết sức đặc thù. Nhìn thấy người này, Đường Tam không khỏi có cảm giác vài phần quen mắt, mặc dù hắn có thể khẳng
định, hắn chưa từng gặp qua kẻ này.
"Trữ thúc thúc, ngài tới rồi", thanh niên nọ cung kính hướng về phía Trữ Phong Trí hành lễ.
Trữ Phong Trí mỉm cười: "Thanh Hà, ta nói với người biết bao nhiêu lần rồi, không cần phải khách khí như vậy."
Thanh niên nọ mỉm cười: "Sao lại không thể? Ngài là trưởng bối, lại là sư phụ của ta, nếu mà cha ta
biết ta không cung kính với người, thế nào cũng đánh cho ta què giò."