Này không phải Vương Thánh cùng (nghèo, bần cùng) tiểu quỷ sao? Vừa mới
bước vào căng tin thì một thanh âm không hài hòa truyền đến.
Đường
Tam hướng về phía mà âm thanh truyền đến nhìn lại, chỉ nhìn thấy một đám đệ tử cao niên cấp (giống như lớp 1 nhìn thấy các lớp lớn hơn 2,3,4
v.v…) đứng ở lầu một và trên cầu thang lên lầu hai, chính đang cư cao
lâm hạ hướng bọn họ bên này nhìn lại.
Nói chuyện chính là một người
nhìn qua có tướng mạo anh tuấn, nam đệ tử ước chừng mười một, mười hai
tuổi, trong mắt tràn đầy vẻ kinh thường, chính đang hướng bọn Vương
Thánh móc ngón tay: "Cùng quỷ chính là cùng quỷ, sợ rằng vĩnh viễn cũng không có thể lên lầu hai ăn cơm."
Trên đường đi tới căng tin, Vương Thánh đã mang quy củ của lão đại túc xá
bảy là phải vì công độc sinh xuất đầu nói cho Tiểu Vũ, Tiểu Vũ sảng
khoái đáp ứng. Lúc này thấy có người khiêu khích, nhất thời tức giận
lên: "Ngươi là ai, lầu hai có gì đặc biệt hơn người?"
Một gã công độc sinh bên người Tiểu Vũ thấp giọng nói vào tai nàng: "Lầu hai là nơi một mình ăn cơm một chỗ. Giá rất cao, chúng ta quả thật ăn không nổi."
Vóc người Tiểu Vũ và Đường Tam không sai biệt lắm, trước bị Vương Thánh che ở phía sau, lúc này đi ra, những đệ tử trên cầu thang tất nhiên thấy
được bộ dáng của nàng, mắt của nam học viên vừa nói chuyện nhất thời
sáng ngời: "Tiểu la lỵ (1) thật xinh đẹp a, đáng tiếc là một công độc sinh. Vương Thánh, bây giờ lão tử muốn đi ăn cơm, lần này bỏ qua cho
ngươi."
Nói xong, một đám theo cầu thang đi lên lầu hai.
Tiểu vũ nhấc chân định đuổi theo, lại bị một tay Đường Tam giữ lại: "Quên đi, chúng ta tới là để ăn cơm."
Tiểu Vũ nhìn Đường Tam có chút coi thường: "Ngươi sợ như vậy ư?"
Đường Tam không có giải thích, tự mình đi tới cuối đoàn người đang xếp hàng mua cơm.
[Đường môn môn quy: Phàm Đường môn đệ tử, không dễ dàng trêu chọc thị phi,
nhưng nếu có người chủ động xâm phạm, phải lấy lôi đình hoàn trả.]
Từ ánh mắt người trưởng thành mà nhìn, những đệ tử của học viện này bất
luận tính cách như thế nào, bât quá chỉ là một đám hài tử mà thôi, để
cho một cái xuyên việt giả tâm đã trưởng thành như hắn đi cùng một đứa
nhỏ đối đầu, Đường Tam cũng không có hứng thú.
Bất quá, tính cách của Tiểu Vũ biểu hiện ra ngoài làm Vương Thánh càng thêm hân thưởng (thưởng thức).
Chính ở đây thì, Đường Tam thấy được một vị người quen, vội vàng đi tới: "Sư phụ, ngài cũng tới ăn cơm."
Tới đúng là Đại sư, hướng hắn gật đầu nói: "Đã thu thập tốt đồ chưa?"
Đường Tam cung kính gật đầu nói: "Cảm ơn chăn màn của sư phụ."
Đại sư vỗ vỗ vai của hắn: "Theo ta lên lầu hai ăn cơm đi. Sau đó ta mang ngươi đi tới chỗ ta ở."
Đường Tam lắc lắc đầu, nói: "Dạ không, sư phụ, con và bạn cùng phòng cùng đi ăn." Cho tới bây giờ hắn đều không muốn làm một cái đặc lập độc hành đích nhân (2).
Đại sư cũng không kiên trì, gật đầu nói: "Được, ngươi làm như vậy là đúng. Đi thôi. Ăn cơm xong thì đứng tại cửa căng tin chờ ta." Nói xong cũng tự mình đi lên lầu hai.
Không biết tại sao, Đường Tam cảm giác được Đại sư và cha mình có chút giống
nhau, mặc dù cha nói rất ít, Đại sư nói tương đối nhiều, nhưng trên khí
chất, bọn họ đều có một loại cảm giác đặc thù. Nhất là Đại sư, ở phương
diện biểu hiện càng thêm rõ ràng. Cho dù lúc hắn cười cũng sẽ khiến kẻ
khác cảm thấy nghiêm túc.
Vương Thánh đi tới bên người Đường Tam: "Ngươi biết Đại sư?"
Đường Tam gật đầu, nói: "Người là sư phụ của ta."
Vương Thánh với bộ dạng cổ quái nói: "Không thể nào. Ngươi bái Đại sư làm sư phụ? Thực lực của hắn không có gì.Tại
học viện chúng ta, Đại sư chỉ là một nhân vật khách khanh mà thôi. Nghe
nói bởi có quan hệ với Viện trưởng mới được ở lại học viện. Nói khó nghe một chút, chính là một người ăn nhờ. Nghe nói, đại sư gần năm mươi tuổi rồi mà còn không có đột phá cảnh giới Đại hồn sư, vũ hồn chỉ có hai
mươi chín cấp. Sợ rằng cả đời cũng không có khả năng sẽ đột phá."
Đường Tam ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn Vương Thánh: "Nếu ngươi không muốn cùng ta luận bàn (cách nói khác của "đánh nhau") một lần nữa, xin ngươi không nên tự đánh giá sư phụ ta. Đây là lần đầu
tiên, ta hy vọng cũng là lần cuối cùng. Cảm ơn ý tốt của ngươi, ta nghĩ
chính là không cần ngươi mời nữa."
Nói xong, hắn xoay người hướng bên ngoài căng tin mà đi.
Vương Thánh không nghĩ tới Đường Tam sẽ phản ứng mạnh đến như vậy, nhất thời
lăng (kiểu như thất thần) đứng ở đó. Tiểu Vũ và các đệ tử đứng ở bên
cạnh cũng chưa rõ tại sao hắn lại như vậy.
Nhất nhật vi sư, chung
thân vi phụ, đối với Đường Tam mà nói, tuyệt không chỉ là nói một chút
ngoài miệng. Nếu bái Đại sư làm sư phụ, hắn đối với Đại sư chính là tôn
trọng phát ra từ nội tâm. Nếu vừa rồi nói Đại sư ăn nhờ không phải là
Vương Thánh mà hắn có ấn tượng rất tốt, mà là một người khác, sợ rằng
hắn đã trực tiếp động thủ rồi.
Vương Thánh nói có chút ảo não: "Mạc danh kì diệu (???). Tiểu tử này có tật xấu."
Tiểu Vũ nhìn bóng lưng Đường Tam rời đi, mặc dù hắn mặc quần áo đầy miếng
vá, nhưng bất tri bất giác, vóc người nhỏ gầy tựa hồ cảm giác đã cao lớn hơn vài phần.
Sau khi uống nước và ăn lương khô, Đường Tam rất nhanh trở lại căng tin, lần này hắn không đi vào mà đứng ở cửa lẳng lặng chờ
đợi. Có không ít đệ tử qua lại quay đầu hướng ánh mắt tò mò nhìn hắn,
nhưng hắn lại như không thấy được bất cứ ai, cũng không thèm nhìn tới
bọn họ.
Đợi chừng nửa canh giờ, Đại sư rốt cục từ căng tin đi ra, cùng hắn đi ra còn có một người trung niên nhân cũng tầm tuổi hắn.
Người trung niên mặc một kiện trường bào, tướng mạo so với Đại sư anh tuấn
hơn vài phần, cằm có chút hơi nhọn, trên mặt mang theo nụ cười ôn hòa.
"Đi thôi, Tiểu Tam." Đại sư hướng Đường Tam đang đứng ở cửa gọi.
Người trung niên bên cạnh Đại sư cười nói: "Đây là đệ tử ngươi mới thu?"
Đại sư gật đầu.
Người trung niên vỗ vai Đại sư: "Tốt, chúc ngươi thành công. Ta đi trước." Nói xong, hắn nhìn Đường Tam một cái, lúc này mới hướng cái phương hướng kia đi.
Chỗ ở của Đại sư là một phòng trên tầng cao nhất, phòng không lớn, chỉ có
chừng ba mươi thước vuông. Mọi thứ bên trong cũng rất đơn giản, chỉ có
một giá sách chiếm hai mặt tường chứa đầy các loại bộ sách hấp dẫn ánh
mắt Đường Tam.
(1)tiểu la lỵ: Mình nghĩ đây là một câu chỉ một cô bé rất xinh.
(2)người một mình một đường: ý nói ko muốn khác những công độc sinh khác.
***Có một số câu mình để nguyên Hán Việt, vì như vậy sẽ hay hơn nhiều, như
câu: nhất nhật vi sư (một ngày lam thầy)….. Với lại những câu đó cũng
rất dễ hiểu.
P/S: Hai ba phần gần đây các bạn thấy mình sử dụng từ "căng tin". Thực ra gốc của nó là "thực đường" – nhà ăn, nhưng mình dịch ra là "căng tin" vì đây là một trường học nên để như vậy có vẻ hợp hơn, mặc dù không hợp với hoàn cảnh trong truyện lắm(quá cổ).