Thủ tục cũng không phức tạp, chỉ là tại phòng đấu giá thiết lập thẻ xác nhận kim hồn tệ cùng với chứng nhận đấu giá.
Thông qua Chứng nhận đấu giá này, Đường Tam vừa có thể thu được kim tệ sau
khi đấu giá và trừ triết khấu, lại còn có thể tiến hành đấu giá, điều
kiện tiên quyết là đấu giá thì không được phép vượt qua số tiền trong
thẻ kim hồn tệ.
Đồng thời. Cô gái tiếp đãi cũng giảng qua một chút quy củ ở đây cho hai người.
Là phòng đấu giá lớn nhất Thiên Đấu đế quốc cho nên nơi này có thể xuất hiện bất kể là vật đấu giá gì.
Quy tắc thứ nhất của phòng đấu giá là không được nghe chi tiết về người
bán, càng không thể đem tình huống đấu giá bên trong phòng đấu tiết lộ
ra bên ngoài.
24H giờ liên tục đấu giá, không có thời gian nghỉ ngơi .
Mỗi ngày ban đêm là lúc tiến hành đấu giá cực phẩm. Tại thời gian này, chỉ
có cam đoan kim tệ vượt qua một trăm vạn kim hồn tệ mới có thể tham dự.
Ngoài hắn lúc này, mọi người đi đấu giá đều có thể tham gia.
Quy củ
rất đơn giản, nhưng Đường Tam lại nhận ra loại đấu giá không gián đoạn
mang đến cho phòng đấu giá một số tiền lời không thể nghi ngờ là vô cùng lớn, một đồ vật trân quý thì phí và thuế là 10℅, từ một góc độ nào đó
tuy người đến xem tựa hồ không nhiều lắm, nhưng trên thực tế, tài phú
tổng cộng của bọn họ cũng là cực kỳ kinh khủng. Thậm chí tiền lời so với một tòa đại đấu hồn tràng còn muốn khổng lồ hơn nhiều.
"Xin mời, chúng ta tới phòng đấu giá thôi. "
Dưới sự hướng dẫn của cô gái , Đường Tam cùng Tiểu Vũ rốt cục được như ý
chính thức được đi vào trung tâm phòng đấu giá Thiên Đấu .
Trung tâm
Phòng đấu giá có hai tầng, từ đại sảnh có chừng tám lối phân biệt có thể đi vào. Trước khi tiến vào phòng đấu giá, Cô gái tiếp đãi đưa cho hai
người hai cái mặt nạ, nói cho bọn họ sau này tiến vào tham gia đấu giá
phải ...trước tiên mang mặt nạ vào, đây là biện pháp khiến cho khách
nhân không phải lo lắng về sự an toàn . Tiếp theo, sẽ không còn có người tiếp đãi bọn họ nữa.
Cô gái đi cùng hai người đến lối vào phòng đấu
giá trung tâm mới xoay người rời đi, phòng đấu giá trung tâm có người
bán hàng khác.
Cùng cô gái dẫn đường lúc trước so sánh với, nơi này
quần áo người bán hàng mặc không khỏi làm Đường Tam có chút mặt đỏ tới
mang tai.
Cũng là trang phục màu trắng, cũng quần áo giống như lúc trước, nhưng lại làm cho người ta cảm giác hoàn toàn bất đồng.
Người bán hàng đấu giá trung tâm tất cả đều là nữ, chiều cao cùng cô gái dẫn
đường lúc trước không sai biệt lắm, chỉ là vóc người lại càng thêm gợi
cảm hơn.
Quần áo trên người các nàng đều là màu trắng, ngực hở rộng,
không có tay. Chiếc quần ngắn ngủn vừa qua khỏi bên hông bẩy tấc, lộ ra
bắp đùi trắng nõn cùng với đôi chân dài càng hết sức hấp dẫn. Trước ngực nở nang, quần ngắn hở ra cặp mông tròn trịa khiến những kẻ nhìn đều
phải nảy sinh ý nghĩ kỳ quái.
Mặc dù Đường Tam tâm chí kiên định
nhưng cũng không nhịn được liếc nhìn vài lần. Dù sao, hắn cũng là một
nam nhân như bao nam nhân khác.
Phía sau lưng bỗng đau nhói, bên tai truyền đến âm thanh uy hiếp của Tiểu Vũ. "Nhìn cái gì mà nhìn? Không cho xem. "
Đường Tam có chút xấu hổ, vội vàng thấp giọng nói: "Ngươi nghĩ rằng ta là mập mạp sao? Vào đi thôi. "
Tiểu Vũ dùng chính vóc người cao hơn Đường Tam để ngăn ánh mắt hắn với người bán hàng, lúc này mới cho hắn lướt qua người bán hàng khêu gợi đi vào
phòng đấu giá trung tâm.
Đấu giá trung tâm làm cho người ta cảm giác
như một quảng trường, bố trí cùng phòng đấu hồn trung tâm của Đại đấu
hồn tràng cũng cùng loại, trung ương là một lễ đài hình vòng tròn, chung quanh bố trí một vòng chỗ ngồi.
Tổng cộng chia làm năm đại bộ phận.
...gần lễ đài nhất là ba hàng ngồi màu đỏ, hướng dần ra phía ngoài ,
theo thứ tự là màu đen, màu tím, màu vàng và màu trắng. Hiển nhiên là
căn cứ các cấp bậc bất đồng của mỗi người đấu giá mà bố trí.
Lúc
trước cô gái tiếp đãi nói qua cho bọn họ. Tận cùng bên trong chỗ ngồi
màu đỏ là phải thông qua thông đạo đặc biệt mới vào được, ở đó có nhân
viên chuyên môn bảo vệ. Đó là khu khách quý cấp bậc trăm vạn, phải có
thân phận cực cao mới có tư cách ngồi ở khu khách quý màu đỏ. Có tiền
cũng chưa chắc có thể tiến vào.
Phía ngoài là hàng ghế màu đen, chính là khách quý cấp trăm vạn, chỉ cần có tiền, là có thể tiến vào.
Phía ngoài chỗ ngồi màu đen, chính là hàng ghế màu tím dành cho khách quý
cấp năm mươi vạn, màu vàng là mười vạn giành cho khách quý cấp bình
thường, bên ngoài nhất là màu trắng, cũng là dãy chỗ ngồi có diện tích
lớn nhất, cũng giống như Đường Tam và Tiểu Vũ, đều là khách bình thường.
Người bán hàng mang hai người tới khu vực màu trắng. Ý bảo hai người có thể
tự do lựa chọn. Không biết là bởi vì Đường Tam cùng Tiểu Vũ nhìn qua
tuổi quá nhỏ, hay là tư cách khách quý quá thấp mà người bán hàng cũng
không nhiệt tình, chỉ là đưa bọn họ tới chỗ ngồi, thậm chí ngay cả một
cái mỉm cười như cô gái tiếp đãi lúc trước cũng không có.
Đường Tam thì không sao nhưng Tiểu Vũ đã có chút nhũng nhiễu bất mãn, "Hừ, dùng mắt chó mà nhìn người, thanh tao như vậy nhưng cũng chỉ như lũ chó chuyên môn dụ dỗ người có tiền . Việc gì mà phách lối như vậy? "
"Nơi này người bán hàng đều như thế cả, tất cả đều không phải nhằm vào các ngươi. " Một âm thanh nhu hòa từ bên cạnh truyền đến. Đường Tam cùng Tiểu Vũ
quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy một người mặc bạch y, một trung niên tướng
mạo nho nhã đang mỉm cười hướng bọn họ gật đầu.
Kỳ quái chính là, hắn cũng không có mang mặt nạ, cũng không có phục vụ nhân viên lại hỏi hắn.
Tiểu Vũ nhịn không được hỏi: "Đều là như thế? Tại sao? "
Trung niên nhân mỉm cười nói: " Những người bán hàng này thân mình đều là thuộc về phòng đấu giá, Kể cả tánh mạng của các nàng . Họ đều là nữ tử bình dân được phòng đấu giá
mua về từ nhỏ rồi sau đó được bồi dưỡng. Các nàng chẳng những là nhân
viên phục vụ đồng thời cũng là một bộ phận để đấu giá. Nếu có người
nguyện ý xuất tiền, thì các nàng sẽ được đem ra mua bán. "
"Vậy chẳng phải là biến thành nô đãi rồi sao? Chính là, hai đại đế quốc không phải cấm mua bán nô đãi hay sao? " Đường Tam có chút kinh ngạc nói.
Trung niên nhân lạnh nhạt cười, nói: "Ở trên cái thế giới vốn là có rất nhiều bất đắc dĩ, nơi này là phòng đấu
giá Thiên đấu . Đừng nói là nô đãi, nơi này sẽ không có chuyện không dám bán cái gì. Cô gái đó sở dĩ vẻ mặt bình thản, đó là bởi vì các nàng sớm không còn tâm hồn của chính mình nữa, càng không quyết định được vận
mệnh chính mình . Cái các nàng có khả năng làm , cũng chỉ có phục vụ mà
thôi. Diện mạo tuy đẹp, nhưng lại như không có linh hồn, Đối với các
nàng, chỉ có ba chữ "thật đáng buồn". "
Nghe xong trung
niên nhân nói xong, thần sắc Tiểu Vũ dần dần xảy ra vài phần biến hóa,
nếu nói lúc trước nàng rất là khó chịu với mỹ nữ bán hàng, thì bây giờ
trong lòng nàng lại tràn ngập sự đồng tình.
"Các nàng bao nhiêu tiền một người ? " Tiểu Vũ hỏi.
Trung niên nhân tựa hồ xem thấu ý nghĩ trong lòng nàng, " ngươi nghĩ muốn mua các nàng rồi trả tự do cho các nàng hay sao? như vậy bất quá chỉ là tạo ra bi kịch mà thôi. "
Tiểu Vũ khó hiểu hỏi: "Tại sao? "
"Những người bán hàng này trừ phục vụ nam nhân ra, cũng không biết bất kỳ cách nào để sống. Cho dù ngươi mua các nàng rồi trả tự do, nhưng với vẻ đẹp
của mình, cuối cùng cũng như trước lại sẽ rơi vào vòng tay của nam nhân. Vận mệnh thậm chí càng thêm thê thảm. Các nàng không có linh hồn, không có thế giới của chính mình, càng huống chi, các nàng mỗi một người giá
đấu tăng cao tới mười vạn kim hồn tệ. So với nhất đẳng kỹ nữ còn muốn
cao hơn gấp bội, cũng không phải người nào cũng nguyện ý bỏ tiền mua cả. "
Giọng nói trung niên nhân có mang theo vài phần bất đắc dĩ,
trên người hắn tựa hồ có một loại khí chất đặc thù, làm cho người ta cảm thấy phát ra từ nội tâm, rất thân thiết.
Lúc này,phòng đấu giá trung tâm người tham gia đấu giá cũng không nhiều,số người ngồi ước chừng một phần năm số ghế.
Trên đấu giá đài đang tiến hành đấu giá một kiện đai lưng hồn đạo khí , giá đấu đã lên tới bốn vạn kim hồn tệ.
Tại bên cạnh chỗ ngồi mỗi một người , đều có một cái nút bấm yêu cầu giá
cả, mặt trên có một trăm, một ngàn, một vạn, mười vạn bốn cái nút bất
đồng, đại biểu cho mỗi lần bổ xung giá đấu.
Trung niên nhân tựa hồ đối Đường Tam cùng Tiểu Vũ cảm thấy rất hứng thú, chuyển biến đề tài, hỏi: "Các ngươi nhỏ như vậy tới phòng đấu giá, là muốn mua đồ vật hay sao? "
Tiểu vũ đạo nói: "Chúng ta không phải tới mua vật,mà là bán vật. "
"Nga? " Trung niên nhân mỉm cười nói: "Bán vật, nhìn không ra, các ngươi còn nhỏ tuổi đã đấu giá rồi. "
Tiểu vũ nói: "Người nào quy định tuổi còn nhỏ sẽ không tham gia đấu giá. Nói không chừng,
sau này chờ chúng ta có tiền, còn mua mấy cái hồn cốt nghịch chơi ấy
chứ. Di, ngươi như thế nào biết chúng ta tuổi còn nhỏ, chẳng lẻ ngươi có mắt nhìn xuyên thấu sao? " Từng người đều mang theo mặt nạ, Tiểu Vũ cùng Đường Tam vóc người mặc dù so với người trưởng thành còn kém một
ít, nhưng cũng kém không nhiều vậy mà trung niên nhân lại nói như thế.
Trung niên nhân khen: "Hảo, có chí khí. Khó trách tuổi còn nhỏ mà đã có thực lực như vậy. Mặc dù
các ngươi mang theo mặt nạ, nhưng con mắt ngây thơ trên người không cách nào giấu diếm tuổi của chính mình, người sáng suốt tự nhiên có thể nhìn ra được. "
Nghe xong những lời này, Đường Tam không khỏi trong
lòng rùng mình, chẳng lẻ người này có thể nhìn ra thực lực của chính
mình cùng Tiểu Vũ ? Chính là, tại sao từ trên người hắn mình không cảm
giác thấy một tia uy hiếp ?
Lúc này, trên lễ đài kiện Hồn đạo khí đã đấu giá thành công với giá bốn vạn ba nghìn kim hồn tệ.