Âm thanh uy nghiêm vang lên trong đầu Đường Tam, nói xong lời cuối cùng, âm thanh đã biến thành lúc to lúc nhỏ, nhưng Đường Tam lại nghiêm nghị
cung kính. Không cần hỏi hắn cũng hiểu được, bất luận âm thanh uy nghiêm này của kim sắc hư ảnh là đến từ Hải Thần chân chính, hoặc là đến từ
lạc ấn của Hải Thần lưu lại thế giới này, rốt cuộc chính mình cũng lần
đầu tiên được nhìn thấy con đường của thần kỹ.
Cùng lúc Đường Tam
khôi phục lại khống chế của thân thể, bốn gã phong hào đấu la bị thương
nặng ngoài xa đã đứng dậy, sắc mặt lộ vẻ kinh ngạc. Mà giữa không trung, thân thể Bỉ Bỉ Đông biến thành các khối vỡ màu tím đang bay nhanh ngưng tụ lại, dưới tác dụng của một đạo tử sắc quang mang, tựa như hợp lại
một chỗ thành một khối bình thường. Đồng thời, bên ngoài các khối vỡ vẫn mang theo một vòng tử sắc quang mang kỳ dị.
Đường Tam đối với Hải
Thần rất là tin tưởng, nếu Hải Thần đã nói trước khi mình thành thần
không thể giết chết được Bỉ Bỉ Đông, như vậy khẳng định là không có bất
cứ cơ hội gì rồi. Không chút do dự, dưới tình huống tinh thần lực tiêu
hao gần như không còn một chút nào, hắn miễn cưỡng khởi lên một tia tinh thần lực, thúc giục Hãn Hải Hộ Thân Tráo ẩn thân, lặng lẽ biến mất sâu
vào trong sâm lâm. Mặc dù vậy, bốn gã phong hào đấu la đã đứng dậy nhưng không dám đuổi theo, bọn hắn đã bị thần kỹ của Hải Thần Tam Xoa Kích hù doạ làm cho kinh sợ.
Cũng khó trách bọn hắn, lực lượng một kích làm
cho bị thương nặng năm vị phong hào đấu la, bao gồm đỉnh phong cấp bậc
là Bỉ Bỉ Đông, thực lực như vậy bọn hắn làm sao không sợ chứ? Hải Thần
Tam Xoa Kích trong tay Đường Tam đã làm cho bọn hắn rung động thật sâu.
Tử sắc hoa văn ngày càng trở nên mãnh liệt, thân thể nghiền nát của Tử
Vong Chu Hoàng chậm rãi tụ hợp, một lần nữa biến thành hình dạng như
trước khi bị nghiền nát. Chẳng qua tử sắc hoa văn trên người nàng lại
thêm một tia kim sắc nhàn nhạt. Cho dù mới vừa khôi phục trạng thái chân thân, Bỉ Bỉ Đông cũng lập tức giải trừ võ hồn chân thân của mình, biến
trở về bản thể, thậm chí tất cả võ hồn đều thu trở về.
Oa một tiếng,
nàng phun ra một khẩu máu tươi pha lẫn kim sắc, thân thể lắc lư kịch
liệt một trận, trong đôi mắt đẹp tràn ngập vẻ không cam lòng:
- Người này chính là chướng ngại lớn nhất trong công cuộc nhất thống đại lục của ta.
Nói xong những lời này, nàng trực tiếp ngã ngồi trên mặt đất, hai tay tạo ra một tư thế kỳ dị tiến vào trạng thái tu luyện.
Lúc trước Bỉ Bỉ Đông thi triển đệ cửu hồn kỹ của Tử Vong Chu Hoàng, tên là
Bất Tử Chi Thân. Nếu như là hồn sư bình thường, đệ cửu hồn kỹ cực mạnh
khẳng định sẽ không hấp thụ một kỹ năng phụ trợ, nhưng Bỉ Bỉ Đông chính
là song sinh võ hồn, tự nhiên nàng không sợ. Đệ cửu hồn kỹ của nàng lại
là của một đầu mười vạn năm hồn thú- Tử Vong Chu Hoàng- giống như võ hồn của nàng. Vì liệp sát hồn thú này, khi trước nàng đã hao tốn thời gian
một năm rốt cục mới có thể hoàn thành mục đích. Mười vạn năm hồn kỹ này
cấp cho nàng hai cái kỹ năng, một cái chính là kỹ năng phụ trợ bảo vệ
tính mạng mà nàng vừa thi triển, Bất Tử Chi Thân. Dù cho thân thể bị
địch nhân công kích phá tan thành từng mảnh, cũng có thể tụ hợp một lần
nữa, so với năng lực chữa trị của Lam Ngân Hoàng xương đùi phải của
Đường Tam càng mạnh hơn một bậc.
Ngay lúc Bỉ Bỉ Đông cảm giác được rõ ràng uy hiếp trí mạng của Hải Thần Tam Xoa Kích, nàng nhanh như cắt thu lại võ hồn Tử Vong Chu Hoàng của mình, sau đó xuất ra đệ cửu hồn kỹ đủ
để bảo vệ tính mạng mình, bất luận công kích của đối phương cường đại
đến mức nào, cũng không thể giết mình được. Nhưng là, hoàng kim thần lực của Hải Thần cũng không phải dễ dàng đón tiếp như vậy, mặc dù nàng bằng vào Bất Tử Chi Thân ngăn cản được một phần lớn, nhưng vẫn có chút ít
xâm nhập vào trong cơ thể, bắt buộc nàng phải vận công hoá giải.
Dưới tình huống này, đừng nói Bỉ Bỉ Đông dùng tinh thần dò xét nơi trú ẩn
của bọn Đường Tam, thậm chí đến tự bảo vệ mình cũng đã là một vấn đề.
Bốn vị trưởng lão của Võ Hồn đế quốc vội vã thủ hộ chung quanh thân thể
nàng, đương nhiên, từ bản tâm bọn hắn mà nói, ngay cả Cúc Đấu La hận
không thể băm Đường Tam thành muôn mảnh cũng không dám tiếp tục đuổi
theo. Mỗi người chỉ có một tính mạng, vất vả lắm mới tu luyện đến cấp
bậc phong hào đấu la, ai lại muốn mạo hiểm kia chứ? Đồng thời thực lực
Đường Tam vừa thể hiện cũng mang đến cho bọn họ một cảm giác bất lực.
Đây tột cùng là một đối thủ như thế nào, lại cường hãn đến trình độ như
thế, ngay cả giáo hoàng đại nhân cũng bị trọng thương.
Mà trên thực
tế, năng lực của Đường Tam đương nhiên không đủ làm được chuyện này, mặc dù hắn không biết về kỹ năng đồng dạng của Bỉ Bỉ Đông, nhưng Bỉ Bỉ Đông và bọn phong hào đấu la cũng không biết về kỹ năng của hắn, nhất là Hải Thần Tam Xoa Kích. Dưới tình huống bị đánh cho trở tay không kịp, lại
thêm uy lực chân chính của Hải Thần lạc ấn, mới có thể một kích mà đánh
lui bọn họ. Nếu như chân chính Hải Thần ở đây, chỉ cần đệ nhị thức Thiên Tải Không Du cũng đủ lấy mạng bọn hắn, dù là Bỉ Bỉ Đông cũng phải bị
thương nặng. Dù là chín mươi chín cấp phong hào đấu la chỉ cách thần cấp có một bước, nhưng thật là thiên soa địa viễn (gần trong gang tấc, xa
tận chân trời). Hơn nữa Bỉ Bỉ Đông hiện tại cũng không phải là một Bỉ Bỉ Đông hoàn hảo, phần lớn thực lực của nàng đều dùng làm việc khác, không cách nào điều động. Công dụng của mặt khác đó, thậm chí so với việc lấy được hồn hoàn của hai vị sâm lâm chi vương còn trọng yếu hơn.
Lúc
Đường Tam đào tẩu, thân thể hắn cũng đã suy yếu lắm rồi. Tiêu hao của
Hải Thần Tam Xoa Kích đối với tinh thần lực và hồn lực thật sự là quá
lớn. Cho dù công kích cuối cùng là sử dụng năng lượng của Hải Thần lạc
ấn của mình, nhưng trước đó Đường Tam đã dùng ba lần rồi, thân thể dù
chưa đến nỗi dầu hết đèn khô, cũng đã rất suy yếu, đến như duy trì năng
lực ẩn thân của Hãn Hải Hộ Thân Tráo cũng thấy khó khăn.
Dưới sự dẫn
dắt của linh hồn, rất nhanh Đường Tam đã cảm nhận được ba động linh hồn
của Tiểu Vũ đang lo lắng, hướng tới gần hắn rất nhanh. Đối với tình
huống của Bỉ Bỉ Đông cùng mấy vị phong hào đấu la bên kia, cùng phán
đoán của hắn thật sự gần như giống nhau. Ít nhất trong nửa canh giờ,
những người này không dám bỏ lại Bỉ Bỉ Đông mà đuổi theo, cứ như vậy, đã đủ thời gian cho mình rồi.
Tiểu Vũ cùng bọn họ cũng chưa chạy xa
lắm, khoảng cách với chỗ giao chiến khi nãy vừa hơn năm dặm. Lúc Đường
Tam đến đây, Tiểu Vũ đang khóc rống lên:
- Đại Minh Nhị Minh, các
ngươi phải kiên trì, các ngươi không thể chết được a! Ca sẽ lập tức đến
đây, hắn là cao thủ giải độc, nhất định có thể cứu sống các ngươi …
Vừa khóc, Tiểu Vũ vừa không ngừng đem hồn lực của mình rót vào cơ thể hai đại thần thú.
Nhưng là, bất luận Đại Minh hay Nhị Minh, quang mang trong mắt bọn họ vẫn như trước lại trở nên ảm đạm hơn, thân thể bọn họ đã không cách nào nhúc
nhích dù chỉ nửa phân.
- Tiểu Vũ, không nên uổng phí khí lực nữa.
Chúng ta không xong rồi, trong võ hồn của nhân loại kia (Bỉ Bỉ Đông) có
kịch độc cực mạnh đương thời. Độc tố của Tử Vong Chu Hoàng vốn rất khó
giải, huống chi, kịch độc chẳng những ăn mòn thân thể chúng ta mà còn ăn mòn linh hồn chúng ta nữa. Đừng khóc nữa! Ngươi cùng Đường Tam có thể
cứu chúng ta, không để chúng ta chết dưới tay đối thủ, chúng ta đã rất
vui rồi. Chúng ta đều đã sống mười vạn năm, dù chết cũng không phải là
chết yểu. Không chết trong tay của địch nhân, không trở thành hồn hoàn
của nàng, chúng ta đã rất thoả mãn.
Hai mắt Đại Minh đã sắp sửa khép kín, ngay cả lực lượng chống đỡ mi mắt cũng sắp sửa không còn.
Khi bọn họ còn đang nói chuyện, Đường Tam đã chạy đến đây, giải trừ trạng thái ẩn thân của Hãn Hải Hộ Thân Tráo.
Thấy Đường Tam tới, Tiểu Vũ như bắt được cọng rơm cứu mạng, vội vã lôi kéo hắn nói:
- Ca, ngươi nhanh cứu bọn họ, Đại Minh Nhị Minh muốn không xong rồi.
Đường Tam thất kinh, bất chấp thân thể suy yếu, vội vã tiến đến lấy trong Như Ý Bách Bảo Nang ra hai viên thuốc giải độc mình luyện ra khi trước phân biệt nhét vào miệng hai đại thần thú. Đồng thời dùng hồn lực còn lại
không nhiều của mình mà thôi động.
- Đường Tam, đừng uổng phí khí lực nữa. Dù cho là thần đến đây cũng khó có khả năng cứu được chúng ta. Kết cấu thân thể chúng ta với loài người các ngươi không thể so sánh được.
Ngươi chạy được tới đây trước khi chúng ta chết, còn kịp nói với ngươi
một tiếng cám ơn. Cám ơn ngươi đã không để chúng ta chết trong tay bọn
hắn.
Đường Tam vội an ủi:
- Đại Minh, ngươi không sao đâu. Ta nhất định sẽ nghĩ ra biện pháp cứu sống các ngươi.
Bỗng nhiên, Đại Minh mạnh mẽ mở to hai mắt, trong đôi mắt hắn lại xuất ra
quang mang mãnh liệt, phảng phất như khôi phục sức sống trong nháy mắt:
- Đường Tam, ngươi hãy nghe ta nói.
Theo tinh thần hồi phục, giọng của Đại Minh trở nên hữu lực hẳn lên. Chứng
kiến một màn này, sắc mặt Đường Tam trở nên thảm biến, rất rõ về độc làm sao hắn không nhìn ra được, Đại Minh lúc này giống như đèn dầu sắp cạn, tinh thần đột nhiên khôi phục chính là hồi quang phản chiếu a!
- Thời gian của ta không còn nhiều lắm.
Đại Minh nhìn Đường Tam một chút, lại nhìn Tiểu Vũ một chút, bên cạnh Nhị
Minh đang hấp hối cũng mở mắt ra, nhưng cặp mắt của hắn vốn màu vàng lúc này đã trở nên ảm đạm.
- Đường Tam, chúng ta tự biết tình huống thân thể của mình, thân thể đã bị ăn mòn hoàn toàn, trừ phi hiện tại ngươi
có thể xuất ra loại dược thảo mà lần trước đã cứu thân thể của Tiểu Vũ,
nếu không, chúng ta cũng không có bất cứ cơ hội nào. Thời gian của ta
không còn nhiều lắm, hãy để cho ta nói hết lời đi.
Dược thảo mà Đại
Minh nói tự nhiên là Tương Tư Đoạn Trường Hồng, Đường Tam có thể đi đâu
tìm đây? Cho dù hiện tại có thể đi tìm được, cũng đã quá muộn, yêu cầu
phục dụng của Tương Tư Đoạn Trường Hồng cũng rất là hà khắc.
Đường
Tam ảm đạm nhìn chăm chú vào Đại Minh gật đầu, Tiểu Vũ lại trở nên mạnh
mẽ hơn, ôm cái cổ to lớn của Đại Minh mà khóc rống lên.
Trong mắt Đại Minh loé lên thần quang bình thản:
- Đường Tam, nói thẳng ra lúc ban đầu, ta cũng không thích ngươi. Cho tới khi đó, Tiểu Vũ cùng chúng ta đều ở cùng một chỗ, ba người chúng ta đã
chung sống cùng nhau thời gian gần mười vạn năm. Bất luận nàng làm gì,
ta cùng Nhị Minh đều ủng hộ nàng, cho dù là lựa chọn cuối cùng của nàng
trở thành nhân loại cũng như thế. Đến khi ngươi xuất hiện, chúng ta mới
phát hiện ra, tâm tình của Tiểu Vũ đã đặt hết toàn bộ trên người của
ngươi, loại cảm giác này ngươi hiểu được hay sao? Giống như là tỷ muội
của mình đi theo người khác vậy. Nhưng là, sau sự tình lần trước, chúng
ta đều hiểu được rằng, ngươi chân thành yêu Tiểu Vũ.
Vì cứu Tiểu Vũ,
ngươi cũng bất chấp tính mạng của mình, lựa chọn của Tiểu Vũ cũng không
sai, ngươi mới là bến bờ tốt nhất của nàng. Lần này các ngươi cùng nhau
trở về, ta thật sự rất cao hứng. Chứng kiến linh hồn Tiểu Vũ đã có thể
phụ thể, ta cũng hiểu được, trong mấy năm qua, ngươi vẫn không ngừng nỗ
lực để hồi sinh cho nàng. Nhãn quang của Tiểu Vũ không tệ, có được ngươi rồi, ta cũng vì nàng mà cảm thấy cao hứng. Ta muốn ra đi, nhưng ta vẫn
còn một tâm nguyện chưa dứt, hy vọng ngươi có thể giúp ta thực hiện,
được hay không vậy?
Đường Tam kiên định gật đầu, nói như đinh đóng cột:
- Ngươi nói đi, bất luận chuyện gì ta đều đáp ứng ngươi.
Không cần vì cái gì khác, chỉ vì phần cảm tình với Đại Minh Nhị Minh thôi,
hắn cũng phải hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của Đại Minh.
Đại Minh nhìn Đường Tam gật đầu, vui mừng nói:
- Cám ơn ngươi, Đường Tam. Hôm nay là ngày ta nói cám ơn nhiều nhất trong cuộc đời ta. Tiểu Vũ, ngươi đừng đau buồn quá, ngươi giống như chúng
ta, đều đã sống mười vạn năm, ngươi có Đường Tam, lại tiến hoá làm nhân
loại, có hy vọng mới. Chúng ta đã sinh sống ở Tinh Đấu đại sâm lâm này
qua mười vạn năm, kỳ thật đã sớm đối với thế giới này không còn gì lưu
luyến. Từ khía cạnh nào đó mà nói,tử vong vừa có thể xem như chấm dứt,
cũng có thể xem như một khởi đầu mới vậy.
Đường Tam, ta cùng Nhị Minh đều đã nhìn thấu sinh tử, tử vong đối với chúng ta cũng không đáng sợ,
không bị chết một cách khuất nhục trong tay địch thủ, chúng ta cũng đã
thoả mãn. Chuyện ta không yên lòng duy nhất, chính là Tiểu Vũ. Tâm
nguyện cuối cùng của ta, chính là hy vọng ta có thể trong thời khắc cuối cùng của đời ta, tận mắt thấy Tiểu Vũ hoàn thành quá trình hồi sinh.
Đường Tam sửng sốt một chút, dĩ nhiên hắn không nghĩ tới Đại Minh lại đưa ra yêu cầu như vậy, ảm đạm nói:
- Xin lỗi, Đại Minh. Bây giờ ta làm không được, thực lực ta chưa đạt tới phong hào đấu la, chỉ sợ làm ngươi thất vọng rồi.
Ánh mắt Đại Minh đột nhiên trở nên sắc bén hẳn lên, sáng quắc nhìn Đường Tam chăm chú:
- Ta đương nhiên cảm thụ được, hồn lực của ngươi hiện tại là tám mươi lăm cấp, có đúng không?Không phải là chỉ còn kém năm cấp hồn lực sao? Năm
cấp hồn lực này ta và Nhị Minh có thể cho ngươi, nhưng sau khi ngươi có
được năm cấp hồn lực, nhất định phải hồi sinh cho Tiểu Vũ. Ngươi có thể
làm được hay không?
Đường Tam thất kinh:
- Đại Minh,ngươi muốn …
Tiểu Vũ mạnh mẽ ngẩng đầu, gắt gao chụp lấy lân phiến trên người Đại Minh:
- Không được,Đại Minh Nhị Minh, các ngươi không thể làm như vậy.
Nhị Minh vẫn trầm mặc nãy giờ đột nhiên mở miệng, lúc này, ánh mắt hắn cũng đã phát sáng lên như Đại Minh, tiến nhập vào trạng thái hồi quang phản
chiếu, ánh mắt cũng sáng quắc nhìn Đường Tam chăm chú:
- Tiểu Vũ, nếu như ngươi không muốn cái chết của chúng ta không có bất cứ giá trị gì,
không nên ngăn cản chúng ta. Ta cùng đại ca vừa rồi đã suy nghĩ kỹ, nếu
phải chết, sao không chết một cách có ý nghĩa? Có thể giúp cho ngươi hồi sinh, cái chết của chúng ta cũng là đáng giá. Hơn nữa, sau đó chúng ta
sẽ trở thành hồn hoàn của Đường Tam, có thể nói là vẫn thủ hộ bên cạnh
ngươi như trước, Đường Tam ngươi có chịu không? Chúng ta ba người đều là giống đực, vì Tiểu Vũ, ngươi có nguyện ý nỗ lực cùng bọn ta hay không?
Đại Minh Nhị Minh cũng biết, muốn hồi sinh Tiểu Vũ đối với Đường Tam tổn
thương lớn lao đến mức nào, bọn họ hai người tự biết chắc chắn phải
chết, hy vọng ở giây phút cuối cùng này có thể bức bách Đường Tam cùng
nhau hồi sinh cho Tiểu Vũ.
Thực lực Đường Tam bọn họ cũng thấy được,
hồi sinh Tiểu Vũ có nghĩa là hắn phải buông bỏ mười cấp hồn lực, vĩnh
viễn không được trở thành cường giả chân chính. Mà điểm này đối với một
hồn sư có thiên phú dị bẩm mà nói còn đáng sợ hơn là chết. Cho nên bọn
họ lo lắng Đường Tam sau này sẽ giữ nguyên trạng thái hiện tại của Tiểu
Vũ, mà không chịu giúp nàng hồi sinh chính thức.
Cảm nhận được ánh mắt của hai đại thần thú, hai mắt Đường Tam cũng đồng dạng phát sáng lên, quang mang băng lãnh loé lên:
- Đại Minh Nhị Minh các ngươi lo lắng chuyện gì vậy? Mặc dù các ngươi
cùng Tiểu Vũ sống cùng một chỗ mười vạn năm, còn ta cùng nàng chỉ mới ở
cùng một chỗ chẳng qua hơn mười năm, nhưng cảm tình của ta đối với nàng
tuyệt không ít hơn so với các ngươi. Ta lần này mang Tiểu Vũ đến Tinh
Đấu đại sâm lâm này, vốn là muốn giúp cho nàng hồi sinh. Nhiều lời vô
ích, các ngươi nhìn đây.
Vừa nói, Đường Tam đột nhiên phách một
chưởng về phía Tiểu Vũ, Tiểu Vũ lúc này đã hoàn toàn thừ người ra, làm
sao nghĩ đến chuyện Đường Tam đột ngột ra tay với mình. Không đợi cho
nàng phản ứng, bàn tay của Đường Tam đã phất lên trán nàng. Tiểu Vũ kêu
lên một tiếng đau đớn, thân thể yếu đuối từ từ ngã xuống, hồng quang
trên người nàng khởi lên lấp lánh, nhưng giãy dụa không muốn trở lại bên trong cơ thể Đường Tam.
- Ngươi làm gì vậy?
Đại Minh Nhị Minh
đồng thanh thét lên, nhưng bọn họ hiện tại không thể nhúc nhích chút
nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn động tác của Đường Tam.
Bởi vì tinh thần lực không đủ, Hải Thần chi quang của Đường Tam ảm đạm đi rất nhiều,
nhưng vẫn lập tức trói buộc linh hồn Tiểu Vũ, đưa nàng vào trong cơ thể
của mình.
Ánh mắt quét về phía Đại Minh Nhị Minh, Đường Tam bĩu môi,
trong giây lát, đổi qua tay trái cầm Hải Thần Tam Xoa Kích, lưỡi kích ở
giữa trực tiếp chém vào vai phải của mình. Hải Thần Tam Xoa Kích là chân chính thần khí, dù cho cứng cáp cỡ nào cũng không thể chống lại thần
khí, huyết quang băng hiện, cánh tay phải hắn đã bị chém đứt.
Sắc mặt Đường Tam trong nháy mắt trở nên nhợt nhạt hẳn, không rên lấy nửa
tiếng, ánh mắt vẫn băng lãnh như trước, mũi chân hất lên không, đồng
thời tay trái điểm liên tiếp, phong bế huyết mạch vết thương trên vai
phải.
Chứng kiến một màn này, ánh mắt sắc bén của Đại Minh Nhị Minh
liền thay đổi. Đường Tam không cần giải thích nhiều với bọn họ, đã dùng
hành động thực tế chứng minh quyết tâm của mình với bọn họ. Trước tiên
đưa linh hồn Tiểu Vũ trở về bên trong cơ thể mình, sau đó lập tức chặt
đứt cánh tay phải của mình.
Cánh tay phải của Đường Tam, chính là vị
trí hồn cốt của Tiểu Vũ. Mà một hồn sư chưa đạt tới chín mươi cấp hồn
lực, chỉ có khi chết mới có thể lấy hồn cốt ra, nói cách khác, lúc hồn
cốt rời khỏi thân thể, chính mình cũng là trí mạng. Đường Tam vì sợ
chính mình không thể chém cánh tay phải nên mới sử dụng Hải Thần Tam Xoa Kích, có thể thấy được quyết tâm của hắn kiên định tới mức nào.
Đường Tam đem Hải Thần Tam Xoa Kích cắm bên cạnh, tay trái tiếp lấy cánh tay
phải của mình, đột nhiên run lên, chấn vỡ huyết nhục bên ngoài lấy ra
hồn cốt của Tiểu Vũ, bày ra trước mắt hai đại thần thú, lạnh lùng nói:
- Thời gian của ta cũng không hơn ngươi bao nhiêu, đây là ước định giữa nam nhân.
Đại Minh Nhị Minh liếc nhìn nhau, lúc này không chỉ là bọn họ sắp chết, mà
Đường Tam cũng sắp chết, chỉ cần hồn lực của hắn không thể đột phá chín
mươi cấp, sau khi lấy ra hồn cốt, chắc chắn phải chết không nghi ngờ gì
nữa.
- Xin lỗi.
Đại Minh Nhị Minh đồng thời lên tiếng, sắc mặt đã
trở nên nhu hoà hơn, tuy rằng thân thể bọn họ đều cao lớn hơn Đường Tam, nhưng trong lúc này, Đường Tam đã trở nên áp đảo trong lòng bọn họ.
Nhất là hắn đã vì Tiểu Vũ mà điên cuồng không tiếc trả giá hết thảy,
càng làm cho hai đại thần thú tự ti mặc cảm. Bọn họ tự hỏi, nếu như
không phải vì tính mạng của mình không thể giữ được, bọn họ tuyệt đối
không thể nào thực hiện được hành động như Đường Tam. Đúng vậy, hắn là
một nam nhân chân chính.
Hai tiếng thét khí thế ngập trời đồng thời
vang lên, hai luồng hồng quang nóng cháy thiêu đốt trong Tinh Đấu đại
sâm lâm. Hồng quang chói mắt, đồng thời phóng xuất từ mi tâm của hai đại thần thú, ở giữa hồng sắc quang mang tất cả đều biến thành yên lặng.
Hiến tế … Đúng vậy, chính là hiến tế. Theo như lời Đại Minh, hắn cùng Nhị
Minh có biện pháp làm cho Đường Tam trực tiếp tiến vào chín mươi cấp.
Hai vị bá chủ Tinh Đấu đại sâm lâm, hai đại hồn thú mười vạn năm hiến tế sinh ra tăng phúc, đủ làm cho hồn lực của Đường Tam trực tiếp tăng lên
năm cấp, đề thăng tới trình độ chín mươi cấp.
- Đường Tam, Tiểu Vũ sau này phải giao cho ngươi rồi.
Thanh âm của Đại Minh Nhị Minh vang lên trong lòng Đường Tam, ánh mắt băng
lãnh của Đường Tam trở nên nóng bỏng hẳn lên, trong đôi mắt hồng quang
tăng mạnh, hai hàng nhiệt lệ chảy trên gương mặt hắn. Hắn đương nhiên
biết lựa chọn của hai đại thần thú là gì, hắn và Tiểu Vũ cũng biết.
Nhưng giống như lời hai đại thần thú đã nói, bọn họ không hy vọng cái
chết của mình không có chút giá trị nào. Trợ giúp Tiểu Vũ hồi sinh là
tâm nguyện cuối cùng của bọn họ.
Ánh hồng sắc bắt đầu thiêu đốt trên
người Đại Minh Nhị Minh, đó không phải là hoả diễm, mà là một loại huyết diễm cực kỳ đặc thù. Mà trong đó thiêu đốt còn có tiên huyết, tính mạng của bọn họ, còn có tu vi mười vạn năm.
Đây là lần thứ hai Đường Tam
tiếp nhận hiến tế của mười vạn năm hồn thú, tuy thời gian đã lâu, nhưng
lúc này khi hắn tiếp nhận hiến tế của Đại Minh Nhị Minh, trong đầu không thể cưỡng lại hồi tưởng hết thảy sự việc Tiểu Vũ hiến tế năm xưa.
Thân thể của Đường Tam trong huyết quang đã không thể nào nhúc nhích, nhưng hắn dùng linh hồn nói với Đại Minh Nhị Minh:
- Đại Minh Nhị Minh, các ngươi yên tâm đi, ta nhất định sẽ giúp Tiểu Vũ
hồi sinh, hơn nữa dùng tính mạng của ta để bảo vệ cho nàng. Đồng thời,
ta cũng sẽ báo thù cho các ngươi, giết chết Bỉ Bỉ Đông, huỷ diệt Võ Hồn
đế quốc.
Thân thể Đại Minh Nhị Minh đã dần dần đạm hoá, sau khi nghe
Đường Tam nói, trong mắt hai vị sâm lâm chi vương đều toát ra vẻ thoả
mãn. Bọn họ đương nhiên hiểu được, đây là lời hứa của nam nhân, Đường
Tam nhất định sẽ dốc toàn lực hoàn thành.
Huyết diễm càng thiêu đốt
càng mạnh, dần dần từ màu đỏ biến thành màu đỏ sậm, mà thân thể Đại Minh Nhị Minh đã chuyển biến dần dần trong quá trình đạm hoá, cũng giống như một khối hồng thuỷ tinh càng ngày càng trong suốt.
Thân thể Đại Minh bắt đầu nhạt đi, tất cả hồng sắc khuếch trương thành một vòng tròn thật lớn chậm rãi co rút lại, xoay quanh thân thể hắn cùng Đường Tam, chậm
rãi dung nhập.
Đắm chìm trong huyết diễm toát ra từ trên người hai
đại thần thú, toàn thân Đường Tam không ngừng truyền đến cảm giác tê
ngứa, cảm giác sắp chết không còn sót lại chút nào, hồn lực trong cơ thể bởi vì tay cụt mà rối loạn, bởi vì khi trước đánh nhau chết sống với Bỉ Bỉ Đông mà tiêu hao, lúc này tăng vọt không biết bao nhiêu lần, gần như điên cuồng vượt qua từng cái từng cái quan khẩu (cửa ải).
Nhưng lúc
này Đường Tam không có chút nào vì hồn lực của mình tăng lên mà hưng
phấn, trong lòng ngược lại tràn ngập bi ai. Thực lực hắn tăng lên, là
nhờ vào Đại Minh Nhị Minh mà có được, nếu như có lựa chọn, hắn vĩnh viễn cũng không hy vọng tăng lên theo cách này:
- Đại Minh Nhị Minh các
ngươi yên lòng mà ra đi, ta nhất định sẽ vì các ngươi mà báo thù. Võ Hồn điện, cừu hận giữa chúng ta lại càng nhiều hơn nữa.
Rốt cục, quang
mang trên người Đại Minh hoàn toàn nhạt đi, một cái hồn cốt cánh tay
phải đỏ như máu chưa kịp khống chế, tự bay đến chỗ tay cụt của Đường
Tam, cắm mạnh vào trong vết thương.
Thanh âm cuối cùng của Đại Minh vang lên trong lòng Đường Tam:
- Ngươi là nhân loại tốt nhất mà ta từng gặp, thật ra, ta cùng Nhị Minh
đều thích Tiểu Vũ, chỉ là vì chúng ta là huynh đệ, cũng không nguyện ý
xúc phạm tới đối phương, nên mới tiện nghi cho ngươi. Đường Tam, ta lấy
hồn hoàn và hồn cốt bồi thường cho ngươi, có lẽ, ngươi không nhất định
phải bị giáng cấp. Cho nên, chúng ta cũng không có thiếu nợ ngươi, không nên quên lời hứa của ngươi, thay chúng ta mà bảo vệ cho Tiểu Vũ. Lúc
ngươi tự đoạn cánh tay phải, ta đã coi ngươi như là huynh đệ rồi …
- Đại Minh …
Nước mắt Đường Tam rốt cục cũng trào ra, thanh âm của Đại Minh yếu dần rồi
biến mất. Thân thể khổng lồ của hắn cũng đã hoá thành một con rắn nhỏ
màu xanh, thanh quang nhạt dần, biến thành một mảng màu xám.
Mà ngay
lúc này, Lam Ngân Hoàng của Đường Tam đã từ trong thân thể mà ra, đồng
thời xuất hiện, còn có nhị hoàng, nhất tử, nhất hắc, tứ hồng tám cái hồn hoàn. Do năng lượng của Đại Minh hình thành một vầng huyết sắc quang
mang thật lớn tại không trung dần dần thu liễm chung quanh thân thể
Đường Tam, rốt cục đọng lại ở vị trí cuối cùng.
Đúng vậy, dưới sự
liên hợp hiến tế của Đại Minh Nhị Minh, hồn lực của Đường Tam rốt cục
đột phá chướng ngại chín mươi cấp, tấn thăng cấp bậc phong hào đấu la.
Hồn hoàn mà Đại Minh hiến tế cũng trở thành đệ cửu hồn hoàn của hắn, là
đế hoàng của sâm lâm, Thiên Thanh Ngưu Mãng đệ cửu hồn hoàn.
Cùng lúc đó, nương theo cánh tay phải đỏ như máu cắm vào chỗ tay cụt của Đường
Tam, năng lượng của Lam Ngân Hoàng xương đùi phải của Đường Tam bị dẫn
động kịch liệt khởi lên, từng tầng quang mang màu vàng lam phóng xuất
ra, không ngừng xoay quang vết thương của hắn. Cơ nhục cùng kinh mạch
bắt đầu nhúc nhích mọc ra trên xương cánh tay phải đỏ như máu, nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy được sự sinh trưởng.
Hồn lực của cấp bậc phong hào đấu la, làm cho kỹ năng "Dã hoả thiêu bất tẫn, xuân phong xuy hựu sanh" toàn diện xuất ra, kỹ năng của mười vạn năm hồn cốt đúng là cần phải có hồn lực của cấp bậc phong hào đấu la mới có thể kích phát toàn bộ.
Đại Minh có thể nói là đệ nhất cường giả của Tinh Đấu đại sâm lâm, mặc dù
lúc đầu hắn cùng Tiểu Vũ đều là mười vạn năm hồn thú, nhưng có thể tưởng tượng, phẩm chất của hồn hoàn hồn cốt của hắn còn cao hơn Tiểu Vũ. Đây
cũng là lý do hắn nói sẽ không nợ Đường Tam. Dù cho Đường Tam tổn thất
hồn cốt hồn hoàn, lấy hai khối mười vạn năm hồn cốt cùng hai cái mười
vạn năm hồn hoàn của hắn và Nhị Minh, cũng đủ đền bù gần như toàn bộ. Dù sao, hồn hoàn mất đi vẫn có thể liệp sát một lần nữa, có thể tưởng
tượng muốn tìm kiếm hai khối mười vạn năm hồn cốt cùng hai cái mười vạn
năm hồn hoàn đâu phải chuyện dễ dàng như vậy. Khi nhìn thấy bốn cái mười vạn năm hồn hoàn trên người Đường Tam, Đại Minh cũng đã hiểu được,
Đường Tam muốn hồi sinh Tiểu Vũ, tuyệt không cần phải đem toàn bộ hồn
hoàn cấp cho Tiểu Vũ.
Hồng diễm vẫn đang thiêu đốt như trước trên
thân Nhị Minh, chẳng qua so với khi trước đã ảm đạm hơn nhiều, hồn lực
mà khả năng của hiến tế cấp cho đã rót toàn bộ vào trong cơ thể Đường
Tam, nếu không phải hắn và Đại Minh hàm chứa cường đại như vậy, cũng
không thể giúp Đường Tam tăng lên năm cấp hồn lực, hơn nữa đột phá
chướng ngại gian nan nhất chín mươi cấp.
Mắt thấy cánh tay phải Đường Tam một lần nữa sinh ra, đệ cửu hồn hoàn cũng dung hợp hoàn thành cùng
Lam Ngân Hoàng, thanh âm Nhị Minh trầm thấp vang lên:
- Ta có chuyện
này, Đường Tam, xin ngươi đừng nói cho Tiểu Vũ biết ta cùng đại ca từng
thích nàng, chúng ta không muốn nàng phải thống khổ. Ngươi phải vĩnh
viễn làm cho nàng vui vẻ, làm cho nàng hạnh phúc, ta tin tưởng ngươi có
thể làm được chuyện này. Nếu có một ngày, ngươi thật sự đột phá trăm cấp thành thần, như vậy, ngươi sẽ có năng lực ngưng tụ linh hồn chúng ta,
từ trong hồn hoàn hồn cốt phóng xuất ra trong thời gian ngắn, lúc đó
chúng ta sẽ gặp lại Tiểu Vũ được rồi.
Còn chuyện này, hồn hoàn của
ngươi hiện tại phẩm chất rất cao, nhất định không nên cấp toàn bộ cho
Tiểu Vũ, như vậy sẽ sinh ra phản tác dụng. Thật ra, đại ca đã nói không
đúng, chúng ta vẫn nợ ngươi, nếu như không phải hôm nay ngươi cứu giúp,
ngay cả cơ hội hiến tế này chúng ta cũng không có. Sử dụng cho tốt kỹ
năng chúng ta tặng cho ngươi, thương yêu Tiểu Vũ cho thật tốt, chúc các
ngươi hạnh phúc.
Huyết diễm quang hoàn khuếch trương một lần nữa, nhìn cặp mắt vừa nhu hoà vừa vĩ đại của Nhị Minh, Đường Tam cắn chặt hàm răng.
Huyết sắc quang hoàn rơi vào người Đường Tam, nhất thời, Lam Ngân Hoàng lặng
yên biến mất, chín cái vòng sáng trên người hắn cũng theo đó mà thu
liễm, thay vào đó, là Hạo Thiên Chuy màu đen bỗng dưng xuất hiện trước
mặt Đường Tam, lẳng lặng trôi nổi ở đó.
Hoa văn màu vàng lợt trên Hạo Thiên Chuy như thuỷ ngân lưu động, dường như đã biết mình sắp có cái
hồn hoàn thứ nhất, chờ đợi trong niềm hưng phấn.
Huyết sắc quang diễm thu liễm, hoá thành hồn hoàn thật lớn bao phủ thân thể Đường Tam và Nhị Minh, khi quầng sáng co lại xoay quanh cơ thể Đường Tam, thân thể Nhị
Minh đã hoàn toàn đạm hoá. Cuối cùng hồng quang đọng lại trên Hạo Thiên
Chuy, khí tức nồng hậu của huyết sắc quang mang càng làm cho khí phách
Hạo Thiên Chuy tăng lên. Sát Thần lĩnh vực khắc trên thân chuy lúc này
bắn ra một đạo bạch sắc quang mang, huyết sắc quang mang tuỳ ý thấm vào
trong đó, làm cho bạch quang trong Sát Thần lĩnh vực tăng thêm vài phần
huyết sắc quang mang.
Đại Minh trở thành hồn hoàn cuối cùng của Lam
Ngân Hoàng của Đường Tam, mà Nhị Minh trở thành hồn hoàn thứ nhất của
Hạo Thiên Chuy của Đường Tam. Nếu như nói mười vạn năm hồn hoàn xuất
hiện trên vị trí thứ chín rất là đẹp, thì cái mười vạn năm hồn hoàn do
Nhị Minh biến thành thêm cho Hạo Thiên chuy trở thành đệ nhất hồn hoàn
chưa từng có trong lịch sử.
Đường Tam năm nay chẳng qua mới vừa hai
mươi lăm tuổi, chẳng những tạo ra kỷ lục là phong hào đấu la trẻ tuổi
nhất từ trước tới nay, đồng thời cũng tạo ra kỷ lục đệ nhất hồn hoàn của võ hồn là mười vạn năm kinh khủng nhất. Mặc dù không dám nói sau này
không có ai, nhưng tuyệt đối từ trước tới giờ là chưa từng có ai.
Đồng thời, Đại Minh Nhị Minh khi hiến tế đã cân nhắc chu đáo năng lực tự
thân của Đường Tam, Đại Minh thân thật là dài, hình thái cũng tương tự
như một gốc Lam Ngân Hoàng của Đường Tam, tự nhiên rất thích hợp trở
thành hồn hoàn của Lam Ngân Hoàng, mà Nhị Minh lấy bạo lực cùng lực
lượng tăng trưởng, cũng vừa hợp với nhu cầu của Hạo Thiên Chuy. Trước
giờ Đường Tam vẫn chưa cấp thêm hồn hoàn cho Hạo Thiên Chuy, ngay hắn
cũng chưa từng nghĩ đến, đệ nhất hồn hoàn của Hạo Thiên Chuy lại cường
hãn đến như vậy.
Nhưng vẫn chưa hết, nương theo sự xuất hiện của đệ
nhất hồn hoàn của Hạo Thiên Chuy, một khối hồn cốt đỏ tươi khi thân thể
Nhị Minh trở nên trong suốt mà biến mất xuất hiện trước mặt Đường Tam.
Đó là một khối hồn cốt của cánh tay trái. Mặc dù mười vạn năm hồn thú
khi hiến tế làm cho linh hồn của mình cũng rót vào trong hồn hoàn cùng
hồn cốt, nhưng bọn họ cũng có thể quyết định được vị trí của hồn cốt
được năng lượng hình thành khi hiến tế. Hai cánh tay hô ứng lẫn nhau,
đồng thời Hạo Thiên Chuy của Đường Tam cũng là xuất hiện bên tay trái,
cho nên, Nhị Minh mới lựa chọn đem hồn cốt của mình hình thành tác dụng
trên cánh tay trái của Đường Tam.
Hồn cốt đỏ tươi trong nháy mắt dung hợp, không giống như hồn lực của Đại Minh nhu hoà nhưng liên miên bất tuyệt.
Trong nháy mắt khi hồn cốt do Nhị Minh biến thành dung hợp cùng cánh tay trái của Đường Tam, toàn thân Đường Tam đều xuất ra một cảm giác tràn ngập
lực lượng bạo phát. Bên ngoài cánh tay trái mặc dù không có bất cứ biến
hoá gì, nhưng Đường Tam lại có cảm giác cánh tay trái của mình bành
trướng trong vô hình, cảm giác hữu lực cường hãn tràn ngập cánh tay, lớp da bên trong từng kinh mạch không ngừng chuyển động, đồng thời, hai cái mười vạn năm hồn hoàn cùng hồn cốt gia nhập cũng làm cho xương cốt
Đường Tam kêu răng rắc một hồi.
Bất luận là hồn hoàn hay hồn cốt, đều sẽ làm gia tăng thuộc tính hấp thụ của thân thể, mà mười vạn năm hồn
hoàn cùng hồn cốt không thể nghi ngờ lại càng nổi bật. Đường Tam vốn đã
có được tám cái hồn hoàn cường đại, hơn nữa thân thể đã trải qua rèn
luyện tại Lưỡng Nghi Băng Hoả Nhãn, trên thuộc tính thiên tiên vốn đã
rất cường hãn, vượt qua những phong hào đấu la bình thường. Lúc này,
thêm vào thế cường mạnh của hai đại hồn hoàn hồn cốt, nhất thời làm cho
thân thể hắn có cảm giác muốn nổ tung.
Lấy lực lượng làm chủ, các
thuộc tính điên cuồng đề thăng, da dẻ Đường Tam cũng theo đó trở nên đỏ
như máu, kinh mạch trong cơ thể bạo phát, tốc độ máu lưu chuyển tăng lên gấp ba so với trước đây, mà ngay cả tinh thần lực cũng nhanh chóng ba
động theo quy luật rất rõ ràng.
Năng lượng mà cơ thể người hấp thụ có thể dung nhập vào trong cơ thể đương nhiên là một chuyện tuyệt vời, sẽ
làm tăng cường các phương diện tố chất của mình. Nhưng nếu cơ thể người
hấp thụ năng lượng quá mức khổng lồ, nhất là dưới tình huống hấp thụ duy nhất, như vậy khi vượt qua phạm vi thừa nhận của cơ thể, kết quả tuyệt
đối là vô cùng thê thảm. Nhẹ thì bạo liệt kinh mạch trở thành phế nhân,
nặng thì nổ tan xác mà chết.
Đây chính là nguyên nhân trọng yếu vì
sao trước kia bất luận là phụ thân Đường Tam hay Đại Sư phát hiện được
Đường Tam có song sinh võ hồn đều nghiêm khắc cảnh cáo hắn không được
gia tăng hồn hoàn cho đệ nhị võ hồn.
Đường Tam chính mình cũng không
nghĩ đến, đệ nhị võ hồn của mình chỉ là hấp thụ đệ nhất hồn hoàn lại
xuất hiện tình huống tạo gánh nặng quá lớn cho thân thể. Mà trong thực
tế, tình huống này xuất hiện không phải vì năng lực thừa nhận của thân
thể hắn yếu kém. Trái ngược là, nguyên nhân chính vì năng lực thừa nhận
của thân thể Đường Tam quá mạnh mẽ mới xuất hiện tình huống này.