Đường Tam tiễn Lão Kiệt Khắc đi, trong lòng hắn cũng có vài phần mất
mác, dù sao, theo như lời Tố Vân Đào thì Hồn hoàn có lẽ có quan hệ tới
vấn đề đột phá Huyền Thiên Công của hắn. Nhưng hắn không có biểu hiện
gì, hắn tin tưởng rằng cơ hội vẫn còn.
Chậm rãi đi về tiệm rèn, bất ngờ là Đường Hạo không có trở về phòng tiếp tục ngủ, mà là ngồi ở trên ghế nhắm mắt dưỡng thần.
"Ba ba, ngài trở về phòng ngủ tiếp đi, ta đi chuẩn bị cơm trưa."
Đường Hạo vẫn nhắm mắt như trước, nhàn nhạt nói: "Có phải ngươi cũng cảm thấy rất thất vọng.? Cũng muốn trở thành Hồn sư sao?"
Đường Tam sửng sốt một chút: "Không có việc gì, ba ba, trở thành một người thợ rèn cũng tốt lắm a, cũng có
thể nuôi sống chúng ta. Người không phải đã đáp ứng ta là dạy ta chế tạo nông cụ sao?"
Đường Hạo chậm rãi mở to mắt, từ trong mắt hắn,
Đường Tam thấy được tâm tình kích động, trong lúc bất tri bất giác, hữu
quyền (tay phải) của Đường Hạo đã nắm chặt, trên vẻ mặt già nua hiện lên một tia khí tức băng lãnh: "Hồn sư? Hồn sư có tác dụng gì? Đừng nói
chỉ là một cái phế vũ hồn, sợ là vũ hồn lợi hại nhất, Hồn sư cường đại
nhất có thể có cái tác dụng gì? Bất quá vẫn còn là một phế vật mà thôi. "
Tâm tình của Đường Hạo rất kích động, cả thân thể hắn đều run rẩy, mơ hồ
trong lúc đó, Đường Tam nhìn thấy trong mắt phụ thân một điểm trong suốt gì đó.
Đường Tam chạy tới cầm lấy tay Đường Hạo: "Ba ba, ngài đừng nóng giận, ta không làm Hồn sư là được. Ta sẽ luôn luôn ở cùng ngươi, nấu cơm cho ngươi."
Hít sâu một hơi, sự kích động của Đường Hạo tới cũng nhanh mà lui cũng nhanh, nhàn nhạt nói: "Mang vũ hồn của ngươi phóng thích ra cho ta nhìn xem."
"Vâng." Đường Tam gật gật đầu, ngửa tay phải lên, Huyền Thiên Công trong cơ thể nặng lẽ thúc dục, trong ý thức cảm thụ cỗ nhiệt lưu đặc thù nọ cùng với Huyền Thiên Công dung hợp làm một, quang mang màu lam nhạt xuất hiện
trong lòng bàn tay hắn, trong khoảnh khắc, một nhánh màu lam tiểu thảo
đã xuất hiện.
Kinh ngạc nhìn Lam ngân thảo trong tay Đường Tam, Đường Hạo thất thần một trận, một lúc lâu mới dần dần khôi phục lại, quang
mang trong mắt thôn thổ (nuốt, phun) bất định, thì thào nói: "Lam ngân thảo, cũng quả nhiên là Lam ngân thảo. Cùng nàng giống nhau."
Đột nhiên, Đường Hạo đứng lên, xoay người hướng trong phòng đi đến, động
tác đột nhiên đó suýt nữa làm Đường Tam đang đứng trước mặt hắn té ngã,
Lam ngân thảo vũ hồn trong tay cũng theo đó biến mất.
"Ba ba."
Đường Hạo nhịn không được phất phất tay: "Đừng làm phiền ta." Nói xong đã mở rèm cửa đi vào phòng trong.
"Chính là, ta còn có một vuc hồn."Đường Tam chính là vẫn nói ra hôm nay vũ hồn giác tỉnh cùng bọn chúng bất
đồng (bọn trẻ). Chuyện này hắn không có hỏi Tố Vân Đào và Kiệt Khắc, dù
sao, họ cũng chỉ là ngoại nhân mà thôi.
[Đường môn Huyền Thiên Bảo
Lục tổng cương, đệ nhất điều: Vĩnh viễn đừng cho người ngươi không cách
nào tín nhiệm hoàn toàn biết ngươi chính thức có bao nhiêu thực lực.]
Đường Tam đã sớm đem Huyền Thiên Bảo Lục ghi vào trong tâm, đối với Tổng cương càng tuyệt đối kiên trì quán triệt.
Rèm cửa mạnh mẽ vén lên, Đường Hạo lại xuất hiện gian ngoài, lúc này, trên
mặt hắn đã lộ vẻ khiếp sợ, có thể thấy, hai con mắt của hắn đã đỏ bừng,
vừa rồi tựa hồ là đã khóc.
Đường Tam không có mở miệng, nhưng không
ngửa tay phải lên giống như lúc trước, chậm rãi ngửa tay trái của mình
lên, lúc này đây, không phải lại là lam quang, màu đen quang mang nhàn
nhạt từ trong lòng bàn tay hắn phun ra, quang hoa trong nháy mắt ngưng
tụ, một cái gì đó kỳ dị xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.
Đó là cái
búa màu đen, cán búa ước chừng dài nửa thước, đầu búa hình trụ, nhìn qua giống như là dạng thu nhỏ của cái búa rèn, nhưng là, tại mặt ngoài của
cái búa đen có một cỗ quang mang đặc thù, trên đầu búa, một vòng hoa văn nhàn nhạt vây quanh.
Không biết tại sao, khi cái búa này vừa xuất
hiện trong tay Đường Tam thì không khí bên trong phòng có vẻ có chút áp
lực, mà Đường Tam tựa hồ cũng không cách nào thừa nhận được sức nặng của cái búa nhỏ (tiểu chụy, tiểu chuy tử …)này vậy, chỉ có thể cầm nó, cánh tay chậm rãi hạ xuống. Sắc mặt hắn đã trở nên tái đi.
Cùng với Lam
ngân thảo cơ hồ không cần tiêu hao Huyền Thiên Công bất đồng, cái thanh
hắc sắc chuy tử này vừa hiện ra, tựu cơ hồ hấp thu tất cả nội lực của
Đường Tam. Hắn chỉ có thể miễn cưỡng khống chế chính mình nắm chặt chuy
bính (cán búa). Mặc dù nhìn qua cái chuy tử này rất nhỏ, nhưng trên thực tế, nó nặng hơn rất nhiều so với chú tạo chuy (búa rèn).
"Này, đây là…." Đường Hạo cơ hồ bước một bước đã đi tới trước mặt Đường Tam, tay hắn
mạnh mẽ nắm cái chuy tử, đưa nó tới trước mặt mình, tay Đường Hạo rất có lực, ít nhất bây giờ Đường Tam không hề cảm giác được chuy tử đối với
tay mình nặng nhiều nữa.
Khi tay Đường Hạo đang cầm tay hắn thì một
loại cảm giác ấm áp của huyết mạch tương liên làm cho trong lòng Đường
Tam cảm thấy hết sức thoải mái: "Ba ba, có cái gì không đúng sao?"
Nhìn hắc sắc tiểu chuy tử (cây búa màu đen), quang mang kích động trước biến mất nay lại xuất hiện trong mắt Đường Hạo: "Song sinh vũ hồn. Cũng là song sinh vũ hồn. Nhi tử, nhi tử của ta."
Một cách bất ngờ, Đường Hạo mở ra hai tay khỏa mạnh, ôm chặt Đường Tam vào trong ngực của mình.
Ngực của Đường Hạo rất rộng, có lẽ nguyên nhân bởi vì làm thợ rèn trong thời gian dài, mặc dù mặt ngoài nhìn qua thì hắn rất biếng nhác, nhưng cơ
bắp trên người hắn không năm tháng mà giảm bớt, ngực hắn rất ấm áp. Cái
loại phụ ái (tình yêu của người cha) này mang đến cảm giác an toàn mà
bất kì vật gì cũng đều không thể thay thế.
"Ba ba." Đường Tam có chút bất ngờ, trong trí nhớ của hắn, đây tựa hồ là lần đầu tiên Đường Hạo ôm hắn.
Tiểu thiết chùy (cái búa sắt nhỏ) trên tay phảng phất càng ngày càng nặng,
mặc dù Đường Tam rất thích cái loại ấm áp từ phụ ái này, nhưng hắn càng
không hy vọng thiết chùy rời tay đánh vào cha mình.
"Ba ba, ta không kiên trì được nữa." Đường Tam nhịn không được nói.
Đường Hạo buông hai tay ra: "Thu trở về."
Ô quang tán đi, sức nặng biến mất, Đường Tam trong lòng cảm thấy rất kì
quái, nó rõ rang là Huyền Thiên Công của mình và một cỗ năng lượng đặc
thù trong cơ thể hỗn hợp mà hình thành chuy tử, nhưng sao mình lại không thể di chuyển nó? Càng làm hắn kinh ngạc chính là sau khi gọi về tiểu
chuy tử đó thì nội lực của mình cũng tiêu hao hết.
P/S: Phần này mình dùng hơi nhiều từ Hán Việt, nhưng mà dịch ra hẳn thì mình cảm thấy câu
văn không được mạch lạc cho lắm nên mình vẫn để và có thêm chú thích.
Hai cái tên gọi "Chuy tử" và "chùy" đều có nghĩa tương đương nhau là cái búa.