Đứa bé trai quần áo đơn giản, bộ dáng nhìn qua mười hai, mười ba tuổi,
thân cao khoảng một thước bảy, mặc một bộ trang phục màu lam nhạt, rất
lanh lợi. Bên hông quấn quanh một cái đai lưng có hai mươi bốn khỏa ngọc thạch, tóc dài màu đen miễn cưỡng buông xuống bả vai, tướng mạo tuy
không tính anh tuấn, nhưng làm cho người ta một loại cảm giác rất dễ
dàng thân cận. Khóe miệng thủy chung mang theo một tia cười nhàn nhạt.
Nếu nói đứa bé trai nhìn qua là hòa nhã mà bình phàm, vậy, cô bé gái tại bên người hắn nhìn qua liền chẳng phải bình phàm nữa.
Tóc dài màu đen mượt mà được tết thành chiếc đuôi sam, cho dù là đã tết
nhưng vẫn như trước dài quá tiểu thối, nàng so với đứa bé trai kia còn
muốn cao hơn nửa phần, trên thân mặc một kiện y phục nhỏ màu phấn hồng,
mang vóc người đã bắt đầu phát dục bó chặt, nếu nói trước ngực còn chưa
đủ lớn, vậy chiếc eo thon, nhỏ nhắn không đủ một vòng tay của nàng sẽ
làm vô số cô gái hâm mộ rồi.
Đại thối thon dài được che dấu bên trong chiếc quần dài màu trắng, tỷ lệ vàng thật hoàn mỹ, mặc dù nàng nhìn qua tuổi không lớn, trên mặt còn mang theo vẻ ngây thơ, nhưng chiếc đồn bộ* tròn nhỏ lại đã có vài phần vị đạo.
*: bucks - mông
Lông mi cong
cong tự nhiên thành hình, một đôi mắt to sáng và lanh lợi phối hợp với
khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộm, chẳng những xinh đẹp, còn làm cho người ta
có cảm giác vài phần mềm yếu, hai chữ đáng yêu tựa hồ chính là vi bản
thân nàng mà có. Đứa bé trai đứng ở bên người nàng sớm đã bị quang huy
vô hình của nàng che chắn.
Bé gái giơ tay lên, tại cái trán có chút ướt át nhẹ nhàng lau qua, có chút bất mãn nói: "Rốt cục cũng tới Tác Thác thành gì đó rồi. Thật không biết Đại sư nghĩ như
thế nào, rõ ràng có tới vài toà Trung cấp hồn sư học viện đều tỏ vẻ sẽ
vô điều kiện chiêu thu chúng ta, nhưng hắn lại để cho ngươi tới cái phá
học viện ngay cả cấp bậc đều không có phân chia này để khảo thí."
Đứa bé trai mỉm cười, nói: "Sư phụ để cho ta tới khảo hạch, nhưng cũng không nói cho ngươi tới. May là Ba Lạp Khắc vương quốc và Pháp Tư Nặc hành tỉnh cạnh nhau, nếu không
ngươi chẳng phải là càng bất mãn sao?"
Bé gái trợn mắt liếc đứa bé trai: "Thật không có lương tâm, người ta còn không phải là vì ngươi sao. Ai bảo
người là ca ca của ta. Dù sao ngày kia mới khảo thí. Mặc kệ, hai ngày
này ngươi phải theo ta đi chơi trong Tác Thác thành, đền bù cho tâm hồn
non nớt của ta bị thương tổn."
Đứa bé trai bật cười nói: "Đường đường là đại tỷ của Nặc Đinh học viện liên tục sáu năm còn tâm hồn non
nớt? Cho đám tiểu đệ kia của ngươi thấy, không biết bọn họ có thể lập
tức đi nhảy sông hay không?"
Một nam một nữ này chính là Đường Tam và Tiểu Vũ từ Nặc Đinh sơ cấp hồn sư học viện đi tới.
Năm năm thời gian đã trôi qua, bọn họ rốt cục cũng từ Nặc Đinh sơ cấp hồn
sư học viện thuận lợi tốt nghiệp, vốn với thiên phú của bọn họ, Nặc Đinh học viện chuẩn bị đưa bọn họ trực tiếp tiến vào trung cấp hồn sư học
viện, thậm chí có vài học viện nổi tiếng đều đưa tới thư mời, có rất
nhiều chỗ để lựa chọn.
Nhưng Đại sư lại yêu cầu Đường Tam cự tuyệt
tất cả lời mời, tới một tòa học viện tên là Sử Lai Khắc phía nam Tác
Thác thành này để khảo thí.
Sáu năm dạy dỗ, đối với Đại sư, Đường Tam sớm đã tôn trọng giống như cha, càng huống chi, hắn hiểu được, Đại sư
để cho hắn làm như vậy nhất định là vì tốt cho hắn. Cho nên, hắn đáp ứng không chút do dự.
Sáu năm qua đi, quan hệ của Đường Tam và Tiểu Vũ
sớm đã thân thiết giống như là huynh muội ruột thịt, Đường Tam lựa chọn
nơi này, Tiểu Vũ tự nhiên cũng đi theo.
Lúc rời đi học viện, Đại sư nói cho Đường Tam, hắn phải tới đế đô, sau này sẽ đến nơi này tìm bọn họ.
Sáu năm tại Nặc Đinh, là sáu năm cực kỳ trọng yếu của Đường Tam, buổi sáng
đi học, buổi chiều làm công, buổi tối tu luyện, cơ hồ không có thời gian rỗi. Mười hai tuổi, nhìn qua hắn đã không yếu đuối giống lúc trước nữa. Mỗi ngày tại tiệm rèn làm việc, làm hắn có cơ thể và tinh thần cường
tráng, mặc dù nhìn qua không tính to lớn, nhưng dưới trang phục lại bao
trùm cơ thể tràn ngập lực lượng.
Tiểu Vũ bĩu môi nói: "Mặc kệ, ngươi có đáp ứng không?"
Đường Tam a a cười, nói: "Tùy ngươi là được. Bất quá, đi đường xa như vậy, ngươi không mệt sao? Chúng ta có đúng là nên tìm một chỗ ở lại đã hay không? Cũng nhanh tới giữa
trưa rồi, trước ăn cơm đã."
Tiểu Vũ cười nói: "Này còn được." Đường Tam rất ít làm trái những lời nàng nói, từ sau khi hai người xác
lập quan hệ huynh muội, hắn thủy chung giống một đại ca che chở nàng,
mặc dù hắn bề bộn công việc, nhưng sự ân cần trong lúc vô ý thể hiện ra
vẫn còn làm Tiểu Vũ rất hưởng thụ loại cảm giác này.
Tác Thác thành
so với Nặc Đinh thành thì lớn hơn rất nhiều, tự nhiên cũng sẽ náo nhiệt
hơn nhiều, trên ngã tư đường, tùy ý có thể thấy được binh lính tuần tra, dòng người hối hả xuyên qua không ngừng.
Hai người trước đơn giản ăn một chút, sau đó là tìm kiếm chỗ trọ lại, không lâu sau, Tiểu Vũ phát
hiện ra một tòa tửu điếm rất đáng chú ý.
Tửu điếm cao ba tầng, quy mô nhìn qua mặc dù không tính quá lớn, nhưng trang sức bên ngoài lại hoàn
toàn đều là hoa hồng màu đỏ, phong cách kiến trúc của cả tòa tửu điếm
cũng như là một đóa hoa hồng thật lớn, rất dễ dàng có thể gây cho người
trước mặt cảm giác rực rỡ.
"Mân côi tửu điếm. Tiểu Tam, chúng ta trọ ở nơi này đi." Tiểu Vũ chỉ chỉ.
Đường Tam bình thản nói: "Cứ theo lời ngươi." Mấy năm làm công, hơn nữa trợ cấp của Vũ hồn điện, bây giờ hắn coi như
là có một chút tích cóp rồi. Tiểu Vũ không bao giờ quan tâm đến có bao
nhiêu tiền, tiêu tiền rất lãng phí, vì không cho mình thường xuyên tiêu
quá, liền mang tất cả thu nhập đều đưa cho Đường Tam, để cho hắn cất
giữ, có Đường Tam khống chế một chút, nàng còn có thể tiết kiệm được một ít.
Đi vào mân côi tửu điếm, cảm nhận đầu tiên chính là một mùi thơm của hoa hồng đón chào, mùi thơm thấm lòng người mang theo vài phần cảm
giác mập mờ, làm thân tâm con người thoải mái.
Bên trong của tửu điếm chỉ có ba loại màu sắc, trắng, bạc và hoa hồng hồng, dị thường ấm áp,
hoàn cảnh tao nhã rất dễ dàng làm cho người ta có hảo cảm.
Đường Tam đi tới trước quầy: "Phiền toái cho chúng ta thuê hai gian phòng."
Người phục vụ sau quầy nhanh chóng đứng lên, hết nhìn Đường Tam lại nhìn Tiểu Vũ, trong mắt toát ra vài phần quang mang hâm mộ: "Tiên sinh, ngài xác định đúng là phải hai gian phòng sao?"
Đường Tam gật gật đầu: "Có cái gì không đúng sao?"
Trong mắt người phục vụ toát ra vài phần mập mờ: "Xin lỗi, nơi này của chúng tôi chỉ còn lại có một gian phòng thôi."