Hai người ánh mắt nhìn nhau, Hồ Liệt Na hướng Đường Tam cười thản nhiên, Đường Tam ánh mắt cũng trở nên nhu hòa lại rất nhiều. Nói như thế nào
đi nữa, Hồ Liệt Na cũng đã thông qua được khảo nghiệm của hắn.
Trong
khoảnh khắc vừa rồi, khi uy hiếp đã mất hết, Hồ Liệt Na hoàn toàn có thể vứt bỏ mình, độc hưởng thành quả thắng lợi. Nhưng nàng hiển nhiên cũng
không làm như vậy.
Hơn nữa, ngay khi Đường Tam hoàn thành công kích,
trong nháy mắt đã kéo ngay hắn trở về, trong nội tâm cũng không xuất
hiện một tia do dự nào.
Từ điểm này mà phán đoán, ít nhất tại nơi này, nàng tuyệt đối là an toàn.
Ám Kim Biên Bức Vương ba đầu vừa chết, các con huyết bức còn lại nhất thời lâm vào cảnh quần long vô thủ, như muốn trả thù, điên cuồng hướng về
phía Đường Tam cùng Hồ Liệt Na bay tới.
Nhưng mà, một đội quân đã
không có người lãnh đạo, chẳng những mất đi tinh thần, cũng mất đi sự
chỉ huy. Những con huyết bức còn lại, số lượng mặc dù vẫn còn đông đúc,
nhưng đối với Đường Tam và Hồ Liệt Na cũng không còn chút khó khăn, uy
hiếp gì.
Đường Tam ngón tay không ngừng búng ra, mỗi tia sáng bạc bay ra từ ngón tay hắn đều mang theo tính mạng của một con huyết bức. Hồ
Liệt Na thì càng trực tiếp hơn, 5 cái đuôi chồn lớn sau lưng giống như
một cái quạt lớn, không ngừng quất lên mình đám huyết bức.
Bộ đuôi
chồn của nàng uy lực thực vô cùng lớn, mỗi một lần huy động, chỉ cần
đánh trúng mình con huyết bức nào, con đó lập tức biến thành đám mưa
máu.
Kỳ lạ ở chỗ, trên bộ đuôi chồn của Hồ Liệt Na tựa như có một tầng năng lượng đặc thù, cả bộ lông không hề dính lấy một tia máu.
Cả bộ lông mượt mà, to lớn, mỗi cái đều dựng đứng lên như cương châm, nhìn qua giống như một cái siêu cấp vũ khí Lang Nha Bổng khổng lồ, đối với
đàn huyết bức, tạo thành lực sát thương so với cương châm bắn ra từ Lam
Ngân Lĩnh Vực của Đường Tam không nhỏ hơn chút nào.
Cuối cùng, một
con huyết bức còn lại trước bị trúng cương châm của Đường Tam, lại bị bộ đuôi của Hồ Liệt Na quất trúng văng ra xa. Chung quanh hết thảy lại trở nên yên tĩnh lại.
Vừa lau mồ hôi trên trán, Hồ Liệt Na nhìn về phía
Đường Tam, mặt khẽ mỉm cười một cách thản nhiên. Đánh bại đàn dơi máu
này, cũng không phải là công lao riêng của một ai, mà là kết quả của của cả hai người hợp tác.
Nếu như không có Hồ Liệt Na sử dụng bộ đuôi
chồn đảm bảo con đường hẹp phía sau an toàn, Đường Tam muốn đối phó cả
đàn dơi cũng là cực kỳ khó khăn. Đồng dạng như vậy, nếu không có Đường
Tam đánh chết Ám Kim Biên Bức Vương ba đầu, bọn họ chắc chắn sẽ phải đón nhận những công kích kinh khủng nhất.
Chỉ trong một thời gian ngắn
phối hợp, cả hai người đối với đối phương mới hoàn toàn hiểu rõ. Trong
mắt Hồ Liệt Na, càng thêm tín nhiệm nam nhân này.
Đường Tam đối với nàng, khúc mắc trong lòng cũng giảm bớt vài phần.
Thu hồi sợi dây lại, đưa một đầu cho Hồ Liệt Na, Đường Tam nói: "Có muốn nghỉ ngơi một chút hay không?"
Hồ Liệt Na đón lấy sợi dây, rất nhanh buộc lại bên hông mình, thở dài một hơi: "Vừa rồi thật là nguy hiểm." Vừa nói nàng vừa vỗ nhè nhẹ lên bộ ngực đầy đặn của mình. Nhất thời một tầng ba đào mãnh liệt đột ngột khởi phát lên. Lúc này trang phục nàng
nhìn qua thật sự là thê lương. Đường Tam nhìn thấy vội vã quay đầu đi
không dám nhìn lâu.
Hồ Liệt Na buột miệng cười, nói: "Ta vốn nghĩ ngươi chỉ là một tên đầu gỗ, không ngờ ngươi cũng sợ bị hấp dẫn sao?"
Đường Tam nhíu mày: "Tốt lắm, nếu như ngươi không cần nghỉ ngơi, chúng ta tiếp tục xuất phát đi." Vùa nói hắn vừa búng người đứng thẳng dậy, một lần nữa lại đứng ra phía trước của Hồ Liệt Na.
Tầng quang mang hộ thân lớn màu đỏ thắm đột nhiên lặng lẽ thu hồi vào trong
cơ thể Hồ Liệt Na, trên mặt không khỏi toát ra một tia mỏi mệt: "Hay
là nghỉ thêm một lát đi, vừa rồi chúng ta tiêu hao cũng không ít thể
lực. Phía sau còn không biết sẽ phải đối mặt với cái gì. Theo như ta
được biết, Địa Ngục Lộ này có tổng cộng ba đạo cửa ải khó, đạo phía sau
khó hơn đạo phía trước, vừa rồi xem như chúng ta xông qua được cửa thứ
nhất."
Đường Tam trong lòng rùng mình, hắn hiểu được Hồ Liệt Na tất nhiên là có chút mệt mỏi.
Lúc trước mặc dù là hắn chủ công, nhưng trên thực tế hắn tiêu hao hồn lực
so với Hồ Liệt Na còn ít hơn nhiều. Đối với bộ đuôi chồn của nàng, hắn
cũng không có hỏi nhiều, giống như là Hồ Liệt Na cũng không có hỏi hắn
về lai lịch của Lĩnh vực màu lam vậy.
Nhưng xét theo tình hình lúc
đó, bộ đuôi chồn khổng lồ kia của Hồ Liệt Na không phải chỉ là một hồn
kỹ đơn giản như vậy, rất có thể giống như là Bát chu mâu của mình, cũng
là một khối ngoại phụ hồn cốt, trong tình huống may mắn mà đạt được.
Khó trách mà Giáo Hoàng lại nhận nàng làm đồ đệ, chỉ riêng khối ngoại phụ
hồn cốt này thôi cũng làm cho nàng có thể dẫn đầu trong đám đồng niên
rồi. Trong kỳ Đại lục cao cấp hồn sư học viện tinh anh đại tái bốn năm
trước, Hồ Liệt Na hiển nhiên là chưa đạt được cái lợi khí này, nếu
không, lúc ấy phe mình cũng không thể nào đạt được thắng lợi. Võ Hồn
điện nhất đại hoàng kim quả thực là thực lực mạnh mẽ.
Hai người miễn
cưỡng ngồi xuống con đường hẹp. Bọn họ dù sao cũng là tinh anh, trong
khoản thời gian ngắn lập tức tiến vào trạng thái tu luyện, lẳng lặng
khôi phục lại thể lực của mình. Đương nhiên, tâm thần bọn họ cũng không
hoàn toàn chìm đắm hết trong đó, mà đều lưu lại một bộ phận tinh thần
cảnh giác xung quanh, đề phòng có tình huống gì phát sinh.
Một lúc
lâu sau, hai người cơ hồ không phân biệt trước sau, đồng thời mở mắt ra. Mỗi người tự mình lấy ra một cái Hồn đạo khí mang theo thức ăn cùng
nước uống đơn giản, ăn uống sơ qua một chút, rồi mới đứng dậy, tiếp tục
tiến về phía trước.
Lần đi này, tốc độ Đường Tam rõ ràng có tăng lên
một chút, đối với Hồ Liệt Na, sự phòng bị cũng giảm đi một chút, điều
này giúp hắn có thể đem nhiều tinh lực hơn tập trung vào quan sát phía
trước. Có Hồ Liệt Na làm đội hữu, sự an toàn phía sau lưng hoàn toàn có
thể yên tâm.
Không khí càng ngày càng trở nên nóng hơn, dần dần ngay
cả Hồ Liệt Na cũng có thể mơ hồ chứng kiến phía dưới hai bên vực sâu
đang chảy xuôi một thứ chất lỏng màu đỏ sậm. Không khí nóng dần làm cho
hai người phía trên hô hấp dần không thoải mái, phảng phất như lồng phổi dường như đang bị thiêu đốt.
Vừa tiến về phía trước, Đường Tam đưa ra phán đoán: "Địa Ngục Lộ này tựa như là một đường vòng xoắn lên trên, không phải là một
đường thẳng, nếu không, chúng ta đã sớm ra khỏi phạm vi của Sát Lục Chi
Đô rồi mới đúng. Chỉ bất quá độ cong của nó cũng không lớn, cho nên cũng không dễ dàng phát hiện ra."
Hồ Liệt Na nói: "Người có muốn ngừng lại nghỉ thêm một chút nữa không, nóng quá, ta có cảm giá thể lực đang không ngừng thoát ra."
Đường Tam không trả lời, một lần nữa, tầng quang mang màu lam nhạt từ trên cơ thể hắn lan tràn ra ngoài, chỉ bất quá, tầng lam quang chỉ là bao phủ
thân thể chính mình cùng với Hồ Liệt Na mà thôi.
Nhất thời một cảm
giác thanh lương truyền ra khắp toàn thân, xung quanh cũng tỏa ra một
cảm giác nhẹ nhành khoan khoái, chẳng những độ ẩm hạ thấp xuống nhiều,
mà ngay cả cảm giác nóng rực, thô nhám trong không khí cũng trở nên
thanh khiết, tựa hồ như đã bị tầng quang mang màu lam kia loại bỏ đi
vậy.
Hồ Liệt Na âm thầm than thở, trong lòng thầm nghĩ, cái thiên phú Lĩnh vực này của Đường Tam không biết là cái gì, mặc dù cảm giác cũng
không thấy mạnh lắm, nhưng có thể sử dụng đa dạng, tính thực dụng vô
cùng tốt.
Lúc trước dùng để nhiễu loạn đàn biên bức, bây giờ lại dùng để cải thiện hoàn cảnh, không thể nghi ngờ, cái lĩnh vực này bất kỳ lúc nào cũng giúp cho Đường Tam dưới tình huống nào cũng bảo trì được lực
chiến đấu cao nhất.
Hạo Thiên Tông quả nhiên là địa phương sản sinh ra nhân tài a.
Đang đi tới, đột nhiên phía trước một tràng âm thanh sàn sạt truyền đến, làm cho Đường Tam cùng Hồ Liệt Na đồng thời ngừng bước lại. Đường Tam cũng
không quay đầu lại, chỉ trở tay về phía Hồ Liệt Na, ra hiệu một cái.
Cặp song kiếm sắc bén ngay lập tức xuất hiện trên tay Hồ Liệt Na. Lúc này
nàng vẫn chưa nhìn thấy được địch nhân, nhưng nàng tin tưởng, với thị
giác kinh người của hắn, Đường Tam khẳng định đã thấy được.
Không
sai, Đường Tam đã nhìn thấy được kẻ địch. Đó là một cặp mắt rực lửa.
Ngay phía trước trên con đường hẹp, một thân thể màu đỏ sậm đang nằm phủ phục nơi đó.
Không nhìn thấy rõ được thân thể nó lớn đến cỡ nào,
nhưng thông qua quan sát, có thể kết luận được, đó là một con rắn. Cả
thân thể cuộn tròn trên con đường hẹp, chính là một con rắn.
Cặp mắt
kia của nó nhìn qua cũng không phải đặc biệt lớn, nhưng không biết tại
sao, Đường Tam ngay lập tức có cảm giác quang thải ẩn chứa trong cặp mắt kia, so với Ám kim Biên Bức Vương ba đầu còn muốn kinh khủng hơn.
Là rắn sao? Đường Tam cười lạnh một tiếng, bàn tay tại Nhị Thập Tứ Kiều
Minh Nguyệt Dạ lóe lên một cái, một khối hùng hoàng (lưu huỳnh) đã rơi
vào lòng bàn tay hắn.
Nương theo âm thanh sàn sạt, con rắn màu đỏ sậm kia bắt đầu chậm rãi du động về phía trước. Nhìn gần hơn, Đường Tam đối với nó có phán đoán càng rõ ràng hơn.
Phía sau đầu của quái xà kéo
dài đến giữa lưng, nổi lên tổng cộng chín khối u, mỗi khối u đều có hình dạng giống như một cái nấm tròn màu đỏ thắm, bên trong lại phảng phất
giống như có máu đỏ dịch chuyển. Bụng con rắn này đặc biệt lớn, cả thân
mình vắt dài trên con đường hẹp, nhìn qua ít nhất cũng là mười trượng.
Bọn họ thấy được quái xà, hiển nhiên quái xà cũng nhìn thấy bọn họ. Thân
hình đang phủ phục tại con đường hẹp, đầu nó chậm rãi vung lên, đôi mắt
màu đỏ nhất thời trở nên sáng ngời như cặp đèn lồng.
Đường Tam cùng
Hồ Liệt Na cũng không biết đây rốt lại là sinh vật gì, trong giới hồn
thú cũng chưa từng nghe nói qua. Càng không biết đối phương là cái gì,
hai người càng cảnh giác hơn. Mắt thấy quái xà liên tục tiến đến gần,
một áp lực vô hình đang từ từ tràn đến.
Mặc dù lúc trước đám Huyết
Biên Bức công kích từ không trung mang đến cho bọn họ phiền toái không
nhỏ, đúng là nguy cơ lớn, nhưng là đám Huyết Biên Bức này chỉ tìm cách
ngăn chặn bọn họ tiến lên.
Lúc này, quái xà cả thân mình nằm ngay
trước mặt bọn họ, không hề nghi ngờ, với thực lực của nó, nếu muốn phá
hủy con đường hẹp này, hoàn toàn dễ dàng. Bởi vậy, nếu như hai người
muốn công kích quái xà này, nhất định phải chú ý, trong lúc công kích
cần phải chú ý không được gây ra quá nhiều tổn hại cho con đường hẹp
này.
Khoảng cách trăm thước ban đầu đã được thu hẹp lại, quái xà
trong miệng phát ra âm thanh oa oa, tựa như tiếng trẻ con khóc bình
thường.
Sau lưng nó, chín cái khối thịt cũng bắt đầu tản ra một tầng quang thải màu đỏ sậm.
"Oa…"
Khi cách Đường Tam còn khoảng hai mươi thước, quái xà bắt đầu phát động
công kích, một tầng quang mang màu đỏ rực từ trong miệng nó phun ra,
mang theo tinh khí mãnh liệt, hướng về phía hai người bay nhanh đến.
Càng làm Đường Tam và Hồ Liệt Na kinh sợ chính là, luồng hỏa diễm này là
chạy dọc theo mặt đất mà đến, nói cách khác, là từ phía con đường hẹp
dưới chân bọn họ mà tràn đến.
Nếu như là trên mặt đất bình thường,
bọn họ hoàn toàn có thể né tránh, nhưng trong tình huống trước mắt, căn
bản là bọn họ không có khả năng tránh được.
Quang mang hỏa hồng trên
con đường hẹp ba động cực kỳ mãnh liệt, thậm chí còn phát ra âm thanh
răng rắc của nham thạch thiêu đốt. Càng thêm kinh khủng chính là, phía
trên tầng quang mang lửa đỏ này, lại mang theo một tầng khí hồng vụ
phiêu phất, không cần hỏi cũng biết, tầng hồng vụ này tất nhiên bao hàm
độc tố mãnh liệt.
Hít sâu một ngụm khí, Hạo Thiên chùy nhanh chóng
xuất hiện, Đường Tam con mắt khẽ híp lại, đùi phải rất nhanh bước về
trước nửa bước, chân trái cong lại, trầm xuống, Hạo Thiên chùy từ lòng
bàn tay nhanh chóng xuất ra, đẩy sát mặt đất phóng ra ngoài.
Hạo
Thiên chùy gặp phải luồng lửa quang mang đỏ rực kia, từ trong thân nó
nhất thời sinh ra một mảng khí màu hồng, giống như một thanh bồ cào bình thường, đem ngọn lửa màu đỏ rực đó đẩy ngược trở về. Những nơi mà Hạo
Thiên chùy đi qua, ánh hỏa quang nhất thời biến mất. Hơn nữa còn rất
nhanh chóng bay sát theo con đường hẹp, đánh thẳng về phía con quái xà.
Một màn quỷ dị xuất hiện, con quái xà cũng không có cùng Hạo Thiên chùy
ngạnh kháng, mắt thấy Hạo Thiên chùy bay đến trước mặt nó, con quái xà
cong người xuống một cái, phóng mạnh thân hướng ra phía vực sâu bên
cạnh. Ngay khi Hạo Thiên chùy vừa xẹt qua khỏi người của nó, cái đầu nó
lại cong lại, quấn lại con đường hẹp một lần nữa, thân thể phía sau cũng tiến hành động tác như vậy, vừa vặn né được công kích của Hạo Thiên
chùy.
Ngọn lửa mặc dù biến mất, nhưng luồng sương mù tràn ngập vị ngòn ngọt cũng đã tràn đến.
"Gạo mà cũng đòi tỏa sáng như châu ngọc sao?" Đường Tam khinh thường hừ khẽ một tiếng, một cái túi da lớn đã xuất
hiện trong tay của hắn, cổ tay run lên, túi da đã nhẹ nhàng bay ra, lao
đến trung tâm của màn độc vụ nọ. Ngay sau đó, tay kia hắn quăng khối
hùng hoàng đã lấy ra khi nãy vứt ra. Khối hùng hoàng giữa không trung bị Đường Tam sử dụng thủ pháp ám kình, đánh cho nổ bùng lên, hóa thành vô
số bột phấn tay tản ra, một bộ phận lớn đánh mạnh vào túi da kia.
Nhất thời, một khối rượu nhanh chóng phun vãi ra, hòa hợp lại với đám bột
hùng hoàng đang bay, hình thành một tầng hơi nước rượu hùng hoàng.
Lúc trước, bằng phương pháp này Đường Tam đã từng dễ dàng phá tan kịch độc
hồn kỹ do cháu gái của Độc đấu la Độc Cô Nhạn thi triển. Con quái xà
trước mặt này tuy là Độc Cô Nhạn không có khả năng so sánh với, nhưng dù sao thì nó cũng là rắn.
Chỉ cần là rắn độc, tất nhiên là sẽ bị hùng
hoàng khắc chế. Mặc dù là không có khả năng giải độc, nhưng Đường Tam
dùng để ngăn cản độc, lại là hoàn toàn có thể.
Quả nhiên, những nơi mà đám hơi nước đi qua, đám độc vụ màu đỏ đó nhất thời đều tan thành mây khói.
Thậm chí còn có một ít rượu hùng hoàng rơi luôn vào thân con quái xà.
Nhưng làm Đường Tam có chút kinh ngạc là, con quái xà cũng không có gì phản
ứng, tựa hồ như là chưa bị tổn thương gì. Thân thể to lớn của nó trong
nháy mắt tăng tốc, hướng về phía Đường Tam và Hồ Liệt Na phóng vọt đến.
Hạo Thiên chùy lại một lần nữa xuất hiện trong tay Đường Tam. Hắn đột nhiên gỡ bỏ sợi dây đang buộc bên hông. Hai tay nắm chặt Hạo Thiên chùy, trầm giọng nói: "Đứng yên tại chỗ, đừng nhúc nhích."
Nói xong
những lời này, thân thể Đường Tam rất nhanh lao tới phía trước, đón đầu
con quái xà đang vọt đến. Nhưng hắn cũng chỉ lao tới ba bước, ngay sau
bước thứ ba, hai tay cầm Hạo Thiên chùy dao động, cả người nửa chuyển,
một chùy cũng đã đánh ra.
Làm người khác thấy kỳ quái chính là, một
chùy này của hắn cũng không phải là đánh nhanh về phía quái xà, mà là
đánh lên phía trên, đánh vào không trung.
Ngay sau đó, đứng ở chỗ Hồ Liệt Na nhìn thấy một cảnh tượng vô cùng kỳ dị.
Một trận quang mang màu đen từ thanh Hạo Thiên chùy trên tay Đường Tam nhẹ
nhàng tản ra. Thân thể Đường Tam đột nhiên gia tốc quay tròn giống như
một con quay. Hồ Liệt Na mơ hồ nhìn ra, Đường Tam mỗi khi xoay một vòng, Hạo Thiên Chùy lại đánh ra một cái. Mà khí thế trên người hắn, cũng từ
đó mà được tăng cường mạnh lên gấp mấy lần.
Tựa như một cái lồng màu đen thật lớn đang không ngừng mở rộng ra.
Làm Hồ Liệt Na bội phục nhất là, tuy Đường Tam đang xoay tròn thật nhanh,
nhưng sự thăng bằng của hắn cũng không vì vậy mà rối loạn, hai chân vẫn
duy trì đạp trên con đường hẹp. Nàng đâu biết rằng, lúc trước khi Đường
Tam luyện chuy pháp, là khổ luyện trên một tảng đá hình tròn nhẵn, phía
trên là dòng thác hơn hai trăm thước không ngừng tuôn nước xuống. So
sánh với khi đó, hiện giờ còn có con đường hẹp để đặt chân, đã là rất
tốt rồi.
Thăng bằng như thế thì sao lại rối loạn được cơ chứ ? Trước
kia tại viên đá, Đường Tam mỗi lần xoay tròn, dưới chân đều dùng lực
thật mạnh đạp xuống để duy trì.
Thân thể quái xà đang trên đà bay đến gần, đột nhiên nó lập lại chiêu cũ. Cả thân người lần nữa lại bay ra
khỏi con đường hẹp. Xem bộ dáng của nó, là muốn bay vượt qua Đường Tam.
Nó muốn trước tiên né tránh lực công kích của Hạo Thiên chùy, rất rõ
ràng, nó có khả năng làm được điều này.
Tựa hồ như lúc này nó cũng đã cảm nhận được hơi thở đáng sợ của Hạo Thiên Chùy, muốn trước tiên công kích Hồ Liệt Na đã.
Đoản kiếm đề thủ trước ngực, Hồ Liệt Na hai chân đứng thẳng lên, mũi chân
phân biệt tách ra hai hướng khác nhau, tập trung chuẩn bị nghênh đón
công kích của quái xà.
Nhưng mà, làm cho nàng thất kinh chính là, quái xà kia cũng không có khả năng vượt qua được thân thể của Đường Tam.
Ngay khi thân thể to lớn của nó bay vòng qua con đường hẹp, muốn phóng xẹt
qua chân của Đường Tam để vượt qua, đột nhiên, một cỗ sức mạnh khổng lồ
đã lôi thân thể nó một lần nữa quay lại con đường. Hơn mười thước cơ thể khổng lồ đang bay cao lên, bị một cỗ khí lưu cực mạnh đánh cho bay
ngược trở lại chỗ cũ.
Phải biết rằng, thân thể quái xà nay to như một thùng nước, như vậy toàn thân nó nặng biết là bao nhiêu ?
Không chỉ như thế, ngay cả sức mạnh của cả thân người nó cũng đã là cực kỳ
kinh khủng, chỉ riêng hơi thở mà nó thả ra, có thể cảm nhận được, nó so
với Ám kim tam đầu biên bức vương lúc trước còn lợi hại hơn nhiều.
Nhưng cho dù như vậy, nó cũng không đủ khả năng làm cho Đường Tam bận tâm, mà còn bị cỗ hắc mang cổ quái kia đẩy ngược lên trên.
Đường Tam làm thể nào mà có được lực lượng mạnh mẽ đến như thế ?
Hồ Liệt Na kinh nghi bất định nhìn chằm chằm vào nam nhân trước mặt mình không xa.
Nàng phát hiện, hiện tại toàn bộ khí lưu trên người Đường Tam hoàn toàn được thu liễm lại, nhìn thấy toàn cơ thể hắn được bao phủ bởi luồng hắc mang càng ngày càng nồng đậm, nhưng quỉ dị chính là, không hề cảm nhận được
chút xíu hồn lực ba động nào.
Quái xà hiển nhiên bị chọc giận, nó
cũng không cố thử vượt qua Đường Tam một lần nữa, cả thân thể to lớn
vung lên, xoay người lại, cái đuôi rắn lớn dài chừng ba thước đánh ra,
bay thẳng về hướng Đường Tam quất đến. Mục tiêu của nó cũng không phải
là vào thân thể Đường Tam, mà là vào phía con đường hẹp trước mặt Đường
Tam khoảng một thước. Hiển nhiên là dùng cách này để phá thế thăng bằng
của Đường Tam. Nhưng là, hắc mang trong tay Đường Tam, phạm vi bao trùm
còn lớn hơn tưởng tượng của nó. Ngay khi đuôi rắn còn chưa kịp hạ xuống, hắc mang đã cuồn cuộn nổi lên, đem cả thân thể khổng lồ của quái xà lần nữa quăng lên, nếu nó không kịp thời dùng đuôi quấn quanh con đường
hẹp, chỉ sợ là đã té xuống dòng dung nham bên dưới.
Trong đôi mắt màu đỏ kim kia, rốt cuộc cũng đã toát ra một tia sợ hãi, mà lúc này, chín
khối thịt màu đỏ bầm phía sau lưng nó cũng trở nên sáng ngời hơn.
"Oa oa oa… " nó tựa hồ như phẫn nộ kêu to lên.
Thân thể nằm trên con đường hẹp cong lại, cả chín khối thịt hoàn toàn hướng thẳng về phía của Đường Tam.
Đột nhiên, cả chín cái khối thịt đồng thời bể ra, chín dòng chất lỏng màu
đỏ bầm chợt bắn ra. Chín dòng chất lỏng trong không trung cũng không
phải là bắn thẳng đến, mà là, trong quá trình hướng về phía Đường Tam,
chín luồng chất lỏng tại không trung hợp lại làm một. Mắt thấy là nháy
mắt nữa sẽ bay đến trước mặt Đường Tam, đột nhiên dừng lại một chút. Cả
khối chất lỏng chợt co rút lại, hóa thành một khối cầu màu đỏ bầm, nhỏ
khoảng một nắm tay, lúc này mới hướng về phía Đường Tam đập mạnh xuống.
Cũng ngay trong lúc đó, Đường Tam đang không ngừng quay tròn, đột ngột ngừng lại, đang cực động chuyển thành cực tĩnh, động tĩnh chỉ thay đổi trong
chớp mắt, nhất thời trong có vẻ hơi quỉ dị. Mà ngay khi hắn ngừng lại,
hai tay cầm Hạo Thiên chùy cũng duy trì tư thế nghiêng về phía trước.
Một màn kinh khủng hiện ra trước mắt Hồ Liệt Na, nàng phảng phất thấy được
một con hắc long thật lớn đang từ Hạo Thiên chùy bay ra, ngay sau đó,
hắc long trong nháy mắt đánh vào hạt châu màu đỏ bầm trước mắt. Những
nơi mà hắc long tiếp xúc với hạt châu có chút run rẩy kịch liệt, phảng
phất như là đang giãy dụa, nhưng mà, hắc long cũng chỉ giãy dụa trong
nháy mắt, sau đó lại tiếp tục phóng lên cao.
Hạo Thiên chùy sau khi
phun ra luồng hắc mang vẫn chưa vì vậy mà ngừng trệ, tiếp tục nghiêng về phía trước xẹt xuống dưới, kề sát con đường hẹp xẹt qua.
Lúc này,
con quái xà khổng lồ kia cũng không còn cách gì né tránh được nữa, bởi
vì luồng hắc mang bộc phát kia, chiều dài còn dài hơn chiều dài của hắc
xà nhiều.
"Xích…"
Hắc quang chỉ chợt lóe lên một cái, thân
thể hắc xà kia đột nhiên ngừng trệ, mà hắc luồng hắc quang kia cũng đã
yên lặng biến mất trong bóng tối không còn chút tông tích, hoàn toàn
không có chút âm thanh nào vang lên.
Hồ Liệt Na đến bây giờ cũng còn
chưa hiểu đã xảy ra chuyện gì, nàng chỉ nhìn thấy Đường Tam làm một động tác như là hít sâu một cái, cả người tựa hồ bình tĩnh lại, hơn nữa còn
thu hồi lại Hạo Thiên chùy đang cầm trong tay.
Ngay khi Hồ Liệt Na
đang muốn hỏi Đường Tam xem có cần mình trợ giúp hay không, nàng đột
nhiên chứng kiến được một cảnh tượng cực kỳ kinh khủng.
Thân thể cự
xà đang bộc phát khí thế cường đại kinh khủng, tựa hồ như muốn đem bọn
họ hoàn toàn hủy diệt đi, chợt bỗng nhiên thay đổi.
Thân thể khổng lồ của nó, hễ phần nào tiếp xúc với con đường hẹp, đang từ từ lặng yên
biến mất, hóa thành từng đám nhỏ bột phấn vỡ ra chảy xuống. Thân thể bên trên bị cắt ra thành vài phần, do mất đi sự chống đỡ bên dưới, toàn bộ
đều rơi hết xuống vực sâu.
"Ngươi, ngươi.. làm sao ngươi làm được?" Hồ Liệt Na mặc dù biết rằng mình cũng không nên hỏi đến bí ẩn của Đường Tam, nhưng là nàng đang không nhịn được, buộc miệng hỏi ra.
Đường Tam cũng không có quay người lại, thản nhiên nói: "Hạo Thiên Tông, Loạn Phi Phong chuy pháp, Cửu Cửu Quy Nhất (chín lần chín
tám mươi mốt chùy cùng lúc đập một phát, con rắn nát thây là đúng rồi)."
Nói xong, hắn ngẩng đầu lên, một đoàn quang mang màu lam từ trong mắt tuôn ra, nhìn lên phía trên.
Một điểm sáng màu đỏ bầm đang từ trên trời rót xuống, Đường Tam tay phải
vung lên, một cỗ hấp lực vô hình tung ra, điểm sáng màu đỏ bầm kia đã
rơi vào lòng bàn tay của hắn.
Bất ngờ là, đây chính là vật mà khi nãy chín cái khối thịt của quái xà bắn ra chất lỏng ngưng kết mà thành,
khối tiểu cầu màu đỏ bầm.
"Cẩn thận, coi chừng có độc." Hồ Liệt Na vẫn chưa kịp tiêu hóa hết những lời mà Đường Tam nói, vội vàng nhắc nhở.
Đường Tam lắc đầu: "Không có việc gì, mặc dù nó có độc, nhưng đối với ta không đáng ngại." Hắn đưa tay cầm khối tiểu cầu màu đỏ bầm kia lại gần một khối ngọc trên Nhị Thập Tứ Kiều Minh Nguyệt Dạ đang đeo bên hông, chớp mắt một cái đã
thu vào bên trong.
"Ngươi không sợ nó sẽ phát nổ sao?." Hồ Liệt Na tiến lên vài bước, đi đến phía sau Đường Tam.
Đường Tam lắc đầu, có lẽ trong lòng đang có chút hưng phấn, hắn cũng không giấu diếm gì với Hồ Liệt Na: "Đây là nội đan của con quái xà kia, mất đi sự khống chế của bản thể, nó đã không còn khả năng phát nổ."
"Ngươi biết con quái xà kia là gì à?" Hồ Liệt Na thanh âm có chút kinh ngạc nói.
Đường Tam yên lặng gật đầu, không sai, con rắn này cũng không phải là hồn thú của thế giới này.
Nhưng mà, sau khi Đường Tam quan sát qua, lại phát hiện ra rằng trước kia
mình từng đọc qua lai lịch con rắn này trong một quyển sách giới thiệu
về các loại tuyệt thế độc vật của Đường Môn ở thế giới kia.
Đây là
con hồng hoang dị thú, Thập Thủ Liệt Dương Xà (con rắn lửa mười đầu). Kỳ độc vô cùng, khi đã trưởng thành có thể dài đến mười thước, mang trong
mình loại độc tính lửa cực mạnh, nếu tu luyện đến vạn năm sẽ hình thành
nội đan, ẩn trong chín cái đầu sau lưng. Một khi nội đan xuất ra, thì
trời đất chuyển màu, có được nội đan này, thì vạn xà bất xâm.
Là chí tôn của loài rắn.
Cái mà Đường Tam lấy được, không thể nghi ngờ chính là nội đan của Thập Thủ Liệt Dương Xà. Cho dù là hắn dùng Hạo Thiên Chùy cửu cửu qui nhất Loạn
Phi Phong chuy pháp, kỳ thật cũng không thể so sánh được với lực lượng
bạo phát của khối nội đan kia. Nhưng mà, hiện tại Đường Tam cũng không
phải là Đường Môn đệ tử bình thường ở thế giới kia, ở trong thế giới
này, hắn đã đạt được tinh thần lực mạnh đến mức nào. Ngay khi đánh ra
Cửu Cửu Quy Nhất chuy pháp, Đường Tam sử dụng tinh thần lực của mình tập trung chính xác, đem toàn bộ công kích hướng lên trên. Đường công kích
cũng không có va chạm với khối nội đan, mà là trong nháy mắt dùng tinh
thần lực cường hãn của mình, nhanh chóng cắt đứt sự liên hệ giữa Thập
Thủ Liệt Dương Xà và khối nội đan lúc đó.
Phóng ra khối nội đan, lực
phòng ngự toàn thân của Thập Thủ Liệt Dương Xà giảm xuống rất nhiều, như thế nào có thể chống đỡ được một kích bá đạo như vậy của Đường Tam cơ
chứ? Thân thể nhất thời hóa thành bột phấn cả.
Nội đan của Thập Thủ
Liệt Dương Xà chỗ tốt cũng không chỉ có lực uy hiếp của xà trung chí
tôn, mà còn có nhiều chỗ diệu dụng khác nữa. Có được nó, tâm trạng của
Đường Tam lúc này cũng không chỉ dùng chữ "tốt" để hình dùng, mà dùng hai chữ "tuyệt vời" cũng không quá đáng.
Hồ Liệt Na mặc dù không nhìn thấy được vẻ mặt tươi cười của Đường Tam lúc
này, nhưng nàng cũng đoán được là, khối nội đan kia đối với Đường Tam là vô cùng quan trọng. Con Thập Thủ Liệt Dương Xà này là do Đường Tam đánh chết, nội đan của nó hắn lấy cũng là chuyện bình thường.
"Đường Ngân." Hồ Liệt Na kêu lên.
Đường Tam thoáng xoay người lại: "Ngươi cũng muốn lấy nó sao?"
Hồ Liệt Na lắc đầu: "Không, ta chỉ là muốn biết lai lịch của con rắn này thôi. Ta tự nhận là đối
với hồn thú cũng có hiểu biết không ít, nhưng mà con rắn này, trong trí
nhớ của ta là chưa từng gặp qua. Chúng ta là đồng đội, mặc dù khi nãy ta cũng không giúp gì ngươi, nhưng mà, ít ra ta cũng muốn có chút ít lợi
ích a."
Nếu như đây chỉ là một kiện đồ vật bình thường, Hồ Liệt
Na cũng không có nói ra những lời yêu cầu gây cho Đường Tam sự phản cảm
như thế này. Nhưng mà con quái xà ở khu tử địa này lại cực kỳ ly kỳ, sau khi chết còn lưu lại nội đan, lại càng thêm kỳ quái hơn nữa. Nàng chính là không thể nào kìm chế được sự tò mò của mình.
Đường Tam lạnh nhạt cười: "Nói cho ngươi cũng không sao. Loại rắn này cũng không phải là hồn thú, mà
là một loại hồng hoang dị chủng. Nội đan nó một khi hình thành, thì lực
công kích hết sức đáng sợ. Khi nãy là ta cắt đứt mối liên hệ giữa thân
thể của nó với khối nội đan, chỉ ngay trước khi nội đan nó bộc phát ra
lực công kích, mới may mắn đánh chết được nó. Mà khối nội đan này còn có chỗ tốt khác, là có khả năng giải được tất cả các loại độc rắn, hơn nữa còn khắc chế tất cả các loại rắn trên đời này."
Hồ Liệt Na trong lòng chợt động: "Nói như vậy, sau này nếu có hồn sư nào thuộc loại xà vũ hồn, cũng không có khả năng gây khó dễ cho ngươi sao."
Đường Tam mỉm cười nói: "Có thể nói như vậy". Lúc này trong lòng hắn sự cảnh giác lại một lần nữa dâng lên, cái này gọi là "mang ngọc trong người thì có tội". Ai biết Hồ Liệt Na có thể vì tham lam mà hướng về mình phát động công kích hay không chứ?
Nhưng Hồ Liệt Na đối với vấn đề này cũng không có dây dưa thêm nữa. Hai người ngồi xuống nghỉ ngơi trong chốc lát. Bên trong Lam ngân lĩnh vực của
Đường Tam, không khí ngột ngạt bên ngoài hoàn toàn bị loại bỏ hết, hai
người rất nhanh khôi phục lại phần lớn thể lực.
Sau khi vượt qua được hai cửa ải nguy hiểm, tâm tình hai người cũng trở nên thoải mái hơn vài phần. Vẫn duy trì tốc độ đều đều như trước đây tiến lên. Nếu như Địa
Ngục Lộ này thực chất chỉ có ba cửa ải, như vậy, bọn họ chỉ cần thông
qua một cửa ải khảo nghiệm cuối cùng nữa thôi, là có thể rời khỏi địa
phương chết chóc này.
Độ nóng như trước không ngừng tăng lên, thứ chất lỏng đỏ sậm đang chảy dưới vực sâu hai bên cũng từ từ thấy được rõ ràng hơn.
Con đường hẹp hiện tại vẫn là đang dần dần đi xuống, bọn họ cũng không hiểu được tình hình này của Sát Lục Chi Đô. Chỉ có Đường Tam là mơ hồ đoán
được, lúc mình và cha đi vào cái thị trấn nhỏ kia, ở phía sau trấn có
một ngọn núi.
Có lẽ, Sát Lục chi Đô cũng không phải là trên mặt đất, mà là trong lòng núi.
Ý niệm đó cũng chỉ chợt lóe lên trong đầu hắn mà thôi. Lúc này, trong tâm trí bọn họ, điều quan trọng nhất là mau mau rời khỏi nơi này trước đã,
mọi chuyện khác sau này có thời gian hãy tính đến.
Độ nóng bên ngoài
dần dần tăng lên đến mức lam ngân lĩnh vực cũng không còn khả năng ngăn
cản nổi. Lam ngân lĩnh vực của Đường Tam mặc dù cường đại, hiệu quả đúng là có khả năng thanh lọc lại không khí, bằng vào tính mạng hơi thở của
lĩnh vực làm cho không khí trong phạm vi của nó điều chỉnh giảm bớt độ
nóng, nhưng cũng không phải là hoàn toàn ngăn cản hết độ nóng bên ngoài.
Bởi vậy, càng đi về phía trước, hơi nóng mà hai người cảm nhận được cũng bắt đầu tăng dần lên.
Càng làm bọn hắn khó thích ứng hơn là, ở trong không khí nơi này, tựa hồ như có ẩn chứa một loại hào khí đặc thù. Cảm giác áp lực đè nặng ở sâu
trong nội tâm bọn họ càng trở nên rõ ràng hơn, mà tự thân sát khí trong
nội tâm cũng càng không kiêng nể gì, từ từ xuất ra.
Tâm trạng nôn nóng từ từ xuất hiện, nhất là Hồ Liệt Na đang đi sau lưng Đường Tam.
Nàng cũng không được như Đường Tam, có đạo môn tâm pháp chuyên dùng để khắc
chế tâm tình của bản thân. Tâm trạng càng xao động, sát khí trong nội
tâm nàng càng ngày càng thịnh, trong tình huống hiện tại, cũng đã thể
hiện cả ra ngoài. Cảm giác nóng rực xung quanh, tựa hồ như kích thích
đến từng tế bào trong cơ thể của nàng.
Đường Tam thừa nhận cũng tuyệt không dễ dàng gì, tình huống của hắn mặc dù so với Hồ Liệt Na là tốt
hơn một chút, nhưng không khí nóng rực bên ngoài như câu dẫn Sát lục chi khí bám sâu trong nội tâm cơ thể bọn họ. Nhưng bọn họ đều tìm mọi cách
để ngăn cản không cho sát khí trong cơ thể phóng xuất ra, nếu không,
chắc chắn sẽ bị khí tà ác tồn tại trong Địa Ngục Lộ này thôn phệ.
Dần dần Đường Tam cũng hiểu được vài phần.
Ngay khi mình và Hồ Liệt Na tiến vào Địa Ngục Lộ, hai người đã bị hơi thở tà ác của Địa Ngục Lộ ảnh hưởng đến. Sát khí mặc dù có thể ngăn cản bớt
loại tà ác hơi thở này, nhưng cũng không thể hoàn toàn loại bỏ hết.
Nghĩ đến đây, Đường Tam cũng hiểu được, chính mình cùng Hồ Liệt Na đã tính
toán có chút sai lầm. Thông qua Địa Ngục Lộ này, xem ra không chỉ là có
thực lực cường đại là đủ, mà còn là phải tận hết khả năng, trong khoản
thời gian ngắn nhất thông qua. Ở tại chỗ này càng lâu, càng bị hơi thở
tà ác kia ảnh hưởng sâu hơn. Một khi lòng đã rối loạn, như vậy, chỉ sợ
là vĩnh viễn không có cách nào ra ngoài được.
"Cố gắng trấn tĩnh lại, chúng ta tăng tốc đi." Đường Tam hướng về Hồ Liệt Na sau lưng bắt chuyện.
Lúc này, Hồ Liệt Na còn có thể miễn cưỡng duy trì tỉnh táo, hướng Đường Tam cố gắng gật đầu một cái. Hai người không còn đi bộ nữa, mà là phóng
người lên, lao nhanh về phía trước.
Tốc độ tăng lên, bọn họ cũng càng gần vực sâu. Không khí rõ ràng càng ngày càng trở nên nóng bức hơn, tầm mắt cũng càng trở nên mơ hồ hơn. Cho dù Đường Tam có Tử Cực Ma Đồng,
lúc này trong tầng sương mù màu đỏ nhạt tràn ngập xung quanh, nhiều nhất cũng chỉ có thể xem được trong khoảng cách ngàn thước đổ lại mà thôi
(sao nhiều thế nhỉ ???).
Trong lòng vực sâu hai bên con đường hẹp,
chất lỏng màu đỏ sậm không ngừng chảy quay cuồng, nhìn xuống có thể nhận ra, không sai, đó chính là máu, nhưng mà, hơi thở tanh tưởi từ đám máu
đó tản ra, lại có độ nóng mãnh liệt của nham thạch nóng chảy (sao giống
luộc máu vậy, mà sao lại không chín ta ???)
"Đường Ngân, ta không kiên trì nổi nữa rồi." Hồ Liệt Na tốc độ dần dần chậm lại, sát khí trong lòng dâng mạnh, cái ý niệm mãnh liệt trong đầu muốn tàn sát tất cả mọi người xung quanh đang
không ngừng gậm nhấm tâm hồn nàng. Nàng biết, nếu bấy giờ không ngừng
lại, sợ ràng chính mình bất kỳ lúc nào cũng có thể hướng về phía Đường
Tam phát động công kích.
Cước bộ dừng lại, Đường Tam xoay người nhìn về phía Hồ Liệt Na.
Lúc này, toàn thân Hồ Liệt Na đã biến hẳn thành màu hồng phấn, những phần
da thịt lộ ra ngoài y phục bởi vì chảy ra nhiều mồ hôi, tản ra một mùi
thơm nhè nhẹ, nhìn qua lại càng thêm bóng nhẩy.
Hai mắt nhắm nghiền, thân thể nàng không ngừng run rẩy, bên ngoài cơ thể, một tầng sát khí màu tráng nhợt không ngừng ba động.
Đường Tam nâng tay đè nhẹ lên mi tâm Hồ Liệt Na, đem một cỗ năng lượng màu xanh lam đẩy vào trong óc nàng: "Cố gắng tỉnh táo, kiên trì trụ vững, nếu như ta đoán không lầm, chúng ta sắp ra khỏi đây rồi."
Lúc này, chất lỏng màu đỏ sậm hai bên chỉ còn cách con đường hẹp mà bọn họ
đang đứng chỉ khoản năm mươi thước thôi. Không khí nóng rực đến mức, làm cho quần áo trên người Đường Tam và Hồ Liệt Na đều tản ra một mùi khen
khét.
Đường Tam đã dùng qua Liệt Hỏa Hạnh Kiều Sơ, đối với điều này
cũng không có cảm giác gì lớn, nhưng Hồ Liệt Na lại không giống như vậy, phần lớn hồn lực của nàng đều phải dùng để ngăn cản nhiệt độ cao kinh
khủng kia, sự kháng cự với sát khí bản thân càng trở nên khó khăn hơn.
"Tạch" lớn một tiếng, bộ đuôi chồn to lớn lần nữa lại dựng lên từ sau lưng Hồ
Liệt Na. Xem ra, dưới sự giúp đỡ của Đường Tam, thần trí của nàng cũng
tỉnh táo lại được một chút, nhưng rất nhanh sau đó, nàng lại bị sát khí
dưới sự câu dẫn của hơi thở tà ác tại đây bao phủ lại bên trong, hiện
thời nàng đã đứng bên bờ vực thẳm chịu đựng rồi.
Nhìn bộ dáng thổng
khổ của Hồ Liệt Na, tâm thần của Đường Tam trầm xuống, hắn biết, một khi Hồ Liệt Na phát điên, đối tượng công kích đầu tiên của nàng sẽ chính là hắn. Thân thể dưới sự điều khiển của sát khí, tuy mất đi sự linh hoạt
hiện tại, nhưng mà lực công kích dưới tác dụng của sát khí, sẽ trở nên
kinh khủng hơn nhiều. Bất luận nói thế nào, hồn lực của nữ nhân trước
mặt này cũng còn cao hơn hắn một bậc, cũng đồng dạng có một cái ngoại
phụ hồn cốt, biết đâu còn có những khối hồn cốt khác nữa.
Có nên hay
không thừa dịp hiện tại mà động thủ, ngay lập tức đưa nàng vào chỗ chết? Đường Tam trong lòng xuất hiện do dự. Từ góc độ lý trí mà nói, hắn đúng là nên ra tay ngay. Một khi tên đội hữu thực lực cường đại này biến
thành địch nhân, như vậy, đối với hắn mà nói, tuyệt đối là sự đả kích có tính hủy diệt.