Bất quá. Hôm nay sau khi đánh một trận đã làm cho Đường Tam có thể khẳng định được một việc. Đó chính là năng lực lớn nhất của Bát Chu Mâu chính là Thôn Phệ ( Cắn nuốt ).
Lúc trước khi hắn thử nghiệm Bát Chu Mâu
đâm vào đại thụ hắn đã có chút cảm giác đã hấp thụ được một chút năng
lượng của cái cây đó, mà tại vài lần sử dụng trước đây hắn cũng cảm giác được một chút. Đường Tam đã phát hiện, sau khi đâm Bát Chu Mâu vào cơ
thể của địch nhân thì nó sẽ hấp thụ một số năng lượng nhất định cho
mình, mặc dù số năng lượng đó không quá rõ ràng, hơn nữa sau một khoảng
thời gian thì năng lượng đó sẽ tự biến mất, nhưng nó quả thật là có tồn
tại.
Cũng như vừa rồi. Bất luận là lúc đâm trúng Thái Nặc hay khi
giúp hắn giải độc thì Đường Tam đều có loại cảm giác là Bát Chu Mâu có
thể hấp thu năng lượng...mà số năng lượng sau khi hấp thu này cũng tồn
tại trong một khoảng thời gian nhất định.
Hắn chưa bao giờ chủ ý đi hấp thu mà do Bát Chu Mâu tự động làm.
Đường Tam rất muốn thử xem Nếu mình dùng Bát Chu Mâu để cắn nuốt lực lượng
của đối thủ thì sẽ có kết quả như thế nào, nhưng dù sao rất ít trường
hợp phải dùng cách này để giết đối thủ, vạn nhất hiệu quả Thôn Phệ của
Bát Chu Mâu giết chết kẻ thù thì đối với chính mình lại là một tai nạn,
hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Giống như phụ tử Thái Nặc hôm nay xung đột với hắn chỉ là bình thường mà thôi.
"Ca, ngươi sao thế?" Tiểu Vũ vừa vào đúng lúc chứng kiến cảnh Đường Tam phun ra một ngụm máu tươi, nàng vội vàng chạy đến đỡ cánh tay hắn lại.
Đường Tam mỉm cười lắc đầu. "Không có gì, chỉ là bị chút chấn thương mà thôi, trong số các lực lượng hình
hồn sư mà ta đã gặp thì cha của Thái Long có cách tu luyện rất cực đoan, nếu hắn chỉ cần nhanh nhẹn hơn một chút thì ta đã thua rồi. "
Tiểu Vũ đỡ Đường Tam đến giường rồi ngồi xuống. "Ca, Không thể ngờ được ca có thể thắng được một gã hồn vương đấy. Tại học
viện tất cả đã bị chấn động kinh khủng vì việc này, nếu lúc nãy chàng
không chạy mau chỉ sơ bị một đám Sư Phụ và Đệ tử vây quanh thôi. Lúc ta
đuổi theo ngươi thì thấy mấy vị Sư Phụ đang cùng Cha con Thái Long bàn
luận về việc bồi thường thiệt hại của học viện, lần này cha con Thái
Long thật là xui sẻo, vừa thua thiệt lại vừa phải bồi thường. Trước kia
đối với học viên của Nặc Đinh học viện cũng bị chúng ta đánh bị thương
không nhẹ nhưng không thấy có ai ra mặt đòi hỏi gì, không biết lần này
chúng ta đánh Thái Nặc liệu Gia Gia hắn có đến không nhỉ?" - Nói xong một câu cuối cùng này Tiểu Vũ không khỏi ... bật cười.
Đường Tam cũng không phải hạ tay quá ác với mọi người, hắn đối với cha con
Thái Long cũng không có ấn tượng quá xấu, chỉ là Thái Nặc đã nói xấu
Tiểu Vũ mà thôi. Thực ra hắn cũng không tưởng được rằng mình có thể
chiến thắng được một vị Hồn Vương.
Tiểu Vũ nhìn vẻ mặt còn tái nhợt của Đường Tam, tức giận nói: " cái tên Đại hương tràng thúc thúc không biết chạy đi đường nào rồi, lúc cần hắn thì hắn lại không có mặt thế này. "
Đường Tam chậm rãi hít một hơi, trong nội phủ xuất hiện cảm giác đau đớn, Hắn biết chính mình bị thương không nhẹ. "Tiểu Vũ. ngươi về trước nghỉ ngơi đi, ta muốn tu luyện một lúc để chữa trị thương thế ở kinh mạch. "
"Không, ta không đi. Ta ở chỗ này bảo vệ ngươi, nếu không có người đến làm
phiền thì Ca phải làm sao bây giờ?Ca. ngươi cứ tu luyện đi, ta làm hộ
pháp cho ngươi. "
Đường Tam gật đầu, tại trên giường khoanh chân lại, đề tụ Huyền thiên công trong cơ thể, nội lực bắt đầu thong thả vận chuyển.
Thái Nặc cùng Thái Long sau khi bị thua, Rốt cục rời khỏi Sử Lai Khắc học
viện. Hắn cũng không biết bao lâu rồi mình chưa có cảm giác yếu ớt như
thế này. Độc tố mặc dù đã được giải trừ hết, nhưng cơ thể vẫn chưa thể
khôi phục lại như bình thường,ngay cả bước đi cũng khó khăn.
Nhục
nhã, sỉ nhục, thống khổ, không cam lòng, đủ loại tâm tình tràn ngập
trong suy nghĩ của hắn, chưa bao giờ hắn có thể tưởng tượng có thể thua
một thiếu niên còn chưa đạt đến bốn mươi cấp như tại nơi đây., cái loại
cảm giác này thậm chí so với thân thể bị thương nặng thì càng khiến hắn
khó tiếp nhận hơn.
Thái Long đi cùng cha thì ngay cả một chữ cũng
không dám nói. Hậu quả cuộc chiến tại cửa Học viện cũng là do Thái Nặc
chi trả thì các sư phụ mới cho bọn họ rời đi, nghe nói vẫn còn xem hắn
là đệ tử của học viện nên mới ưu ái một chút.
May là vị trí Sử Lai
Khắc học viện cũng không phải trung tâm nên cho dù động tĩnh không nhỏ
nhưng Phòng vệ quân của thành cũng không có tới.
Thái Long cũng cảm
nhận được tâm tình của Phụ thân, bởi vì khi hắn bại dưới tay Đường Tam
cũng có chung cảm giác như thế này, Mà cha hắn luận cả về tuổi tác lẫn
thực lực đều mạnh hơn hắn nhiều nên thống khổ tự nhiên sẽ lớn hơn, càng
sâu đậm hơn.
"Cha. Người đã tốt lên chút nào chưa?" Vẫn giữ
một khoảng cách rất xa, Thái Long không nhịn đựoc hỏi cha một câu, đối
với tính nóng còn hơn lửa của cha hắn thì hắn là người biết rõ ràng
nhất.
Ngoài ý nghĩ của Thái Long chính là Thái Nặc cũng không tức giận mà quát tháo hắn, thần sắc ngược lại rất bình tĩnh. "Con à. ngươi thua hắn cũng không oan uổng chút nào, ngay cả lão tử ta cũng
còn bị biến thành bộ dạng như thế này , Khó trách ngươi không thể đánh
lại hắn, ngươi có biết chi tiết gì về tiểu tử kia không?"
Thái Long mờ mịt lắc đầu, "Hắn mới chỉ là ngày đầu tiên đi học lại, con... con thấy hắn ngồi cùng chỗ
với Tiểu Vũ , Cho nên con muốn cùng hắn giải quyết vấn đề này, Cha cũng
biết mà, con rất thích Tiểu Vũ.. "
Thái Nặc trừng Thái Long một cái, "Vì một con đàn bà mà ngươi lại làm ra hành động như thế sao? Sao ngươi
cùng Lão Tử năm đó giống nhau thế nhỉ, bất quá chuyện ngươi làm cũng
không sai, vì người phụ nữ mình thích thì phải mạnh mẽ mà giành lấy. Lúc đầu, mẫu thân ngươi cũng là được ta giành lấy trong tay kẻ khác, Bất
quá khi đó ta khiêu chiến với một kẻ mạnh hơn ta nhưng ta lại thắng
được, không thể nghĩ ngươi lại chịu sự uất ức như vậy, ngay cả kẻ còn ít tuổi hơn ngươi mà cũng không đánh lại. Đây là kết quả của việc lười
biếng lúc trước. "
Khuôn mặt Thái Long nhăn nhó lại mà cãi: "
Hình như con chính là người có tốc độ tu luyện nhanh nhất trong gia tộc
cơ mà , lúc trước khi cha bằng tuổi con thậm chí yếu hơn con nhiều mà. "
"Đồ láo toét, nhà ngươi nói như vậy là có ý tứ gì hả?" Thái Nặc giận dữ.
Thái Long bất đắc dĩ nói: "Ý tứ của con là không phải do con qúa yếu đuối mà là đối thủ quá mạnh mẽ. Thật không hiểu cách thức tu luyện của tên tiểu tử kia là như thế nào,
nhìn qua Hắn nhiều nhất cũng chỉ mười lăm mười sáu tuổi thôi, như thế
nào có thể có hồn lực cường đại như vậy chứ? Chẳng lẻ, hắn là người của
Thất đại tông môn hay sao?"
Nghe xong lời con mình nói. Thái Long không khỏi rùng mình, trầm giọng nói: "Về nhà trước đã, trong hiểu biết của ta thì trong số Thất đại tông môn thì không có kẻ nào dùng vũ hồn là Lam Ngân Thảo cả. Không ngờ Lam Ngân
Thảo cũng có thể cường đại được như thế, đặc biệt là vài nhánh lúc cuối
cùng, đến cả phòng ngự của ta cũng không thể hoàn toàn ngăn cản được,
nếu không cũng sẽ không trúng độc như thế, đi, trở về hỏi gia gia ngươi, có lẽ hắn sẽ biết. "
"Gia gia?" Thần sắc trên mặt của Thái Long biến đổi trông giống như khổ qua ( Méo như Khỉ) "Không cần đi hỏi gia gia như thế đâu , cha à hai người chúng ta bị đánh cho
như thế, một khi gia gia mà biết chỉ sợ người sẽ thu thập chúng ta mất
thôi. Huống chi, vạn nhất người giống cha, lại chạy đến trường làm náo
loạn một hồi thì sau này làm sao ta còn có thể đi học nữa cơ chứ. "
Thái Nặc hừ một tiếng, "Gia tộc chúng ta là một gia tộc mạnh, chuyện này chắc chắn phải nói cho gia gia ngươi, ta cũng không tin một đứa nhóc bình thường mà lại mạnh như
hắn được, ta muốn xem lão nhân gia nói như thế nào, nếu lão nhân gia
cũng nóng tính như ta thì gia tộc chúng ta cũng chẳng tồn tại đến tận
bây giờ được đâu. "
Thân thể cường tráng của hai người dần xa
khuất nơi xa, cả hai trông mặt mũi xưng vù như đầu heo, còn sắc mặt thì
tái nhợt như tờ giấy. Thật sự là muốn rắc rối thì có rắc rối .
Thất Bảo Lưu Ly Tông.
Trữ Vinh Vinh ngồi ở trên ghế Salon tại đại sảnh, chân không ngừng vung vẩy, môi đỏ mọng luôn làm ra các điệu bộ thật đáng yêu.
Đã quay về một lúc khá lâu rồi nhưng bóng dáng cha vẫn chưa thấy đâu, điều này khiến tinh thần hưng phấn của nàng dần trở thành buồn bực.
Đối
diện với Trữ Vinh Vinh là một lão già khô đét đang chậm rãi uống từng
ngụm trà, mặc dù hắn là ngồi ở chỗ đó, Nhưng vóc người lại khiến cho kẻ
khác phải giật mình, hắn cũng không phải loại người có thân thể cường
tráng, nhưng bộ khung xương của hắn lại to hơn người thường nhiều, Vốn
chiếc ghế Salon rất lớn nhưng khi hắn ngồi trên thì trông nhỏ đi nhiều.
Các khớp xương nhô ra lằn hết cả ra ngoài của bộ quần áo, cơ thể thật sự
giống như Da bọc xương, ánh mắt chậm rãi yếu ớt mang theo vẻ già nua.
Nếu là vào ban đêm chỉ sợ nhìn hắn như một bộ xương khô khổng lồ. Trên
đầu lơ thơ vài cụm tóc bạc mọc phía trên mảnh da đầu.
"Tiểu Công chúa của ta, con đừng tức giận làm gì, phụ thân ngươi chắc sẽ mau quay lại thôi. " lão già Khô đét buông chén trà xuống hướng Trữ Vinh Vinh nói.
Thanh âm hắn đầy vẻ khàn khàn, tựa như gió thổi làm rụng lá cây, người khác mà nghe thấy sẽ có cảm giác cực kỳ khó chịu.
Trữ Vinh Vinh từ trên ghế sa lon nhảy xuống, chạy đến bên cạnh Lão già Khô
đét rồi ngồi trên đùi ông, tay xoa xoa mái tóc phất phơ vài chiếc của
lão già cộng thêm Làn da trắng nõn của nàng so với màu da khô héo của
lão già khiến người khác phải bật cười,. "Con không biết đâu, con đi
lâu như vậy mới về mà Phụ Thân hắn cũng không thèm để ý. Hắn là cố ý
trốn tránh con thì có? Đầu khớp xương gia gia, gia gia phải làm chủ cho
con . "
Trên mặt lão già xuất hiện chút biểu tình yêu thương
khiến da mặt hắn lúc này đã có chút khác biệt với da tay nhăn nheo, ông
dở khóc dở cười nói: " Tiểu công chúa của ta ơi, ngươi định làm khổ
lão già ta sao? Ta chỉ còn có mỗi mấy cọng tóc này thôi, ngươi mạnh tay
thế là làm khổ ta đấy, nếu không ta phải đổi biệt hiệu lại thành Đầu
Bóng Loáng mất. Hay là ngươi tìm Kiếm Gia gia mà gây chuyện đi, ta sẽ
chịu tội thay cho ngươi. Ta nói thật chứ, trong tông môn còn có ai có
thể gây chuyện với Phụ thân ngươi chứ, nhờ ta cũng không làm gì được
đâu.?"
Trữ Vinh Vinh suy nghĩ một chút rồi nói: "Mặc kệ, nếu
phụ thân quay lại đây, con nhất định phải khiến hắn nôn ra vài món bảo
vật ta mới có thể giảm được hỏa khí trong lòng.. Đầu khớp xương gia gia. Người phải giúp con nói chuyện đấy nhé . "
Lão già khô đét lấy
tay vuốt vuốt mấy sợi tóc ít ỏi trên đầu của mình, Bất đắc dĩ cũng phải
cuống quít gật đầu. Bộ dạng của hắn như bây giờ nếu để giới hồn sư bên
ngoài biết được chắc chắn sẽ khiến khối kẻ giật mình.. Được phong là Cốt đấu la bí ẩn nhất trong số các vị Phong Hào đấu la, không ngờ ông bị
một tiểu nha đầu biến thành bộ dạng hoạt kê như thế này.Chỉ sợ điều này
mà nói ra ngoài cũng chẳng có ai dám tin tưởng.
"Con vẫn biết Cốt gia gia tốt với con nhất mà " Trữ Vinh Vinh tựa hồ không chút nào để ý đến bộ mặt kinh khủng của Cốt
gia gia, nàng hôn mạnh lên mặt của lão , Lúc này mới từ trên đùi hắn
nhảy xuống mà đi.
Nhìn khuôn mặt hoạt bát của Trữ Vinh Vinh, trong
mắt Cốt đấu la toát ra vẻ yêu thương ấm áp. Hắn đã chứng kiến Trữ Vinh
Vinh lớn lên, mà tính cách của Tiểu Ma nữ này lại cực kỳ hợp với lão,
nói cách khác, tính cách hiện nay của Trữ Vinh Vinh chính là kết quả bồi dưỡng nhiều năm của Hắn và Kiếm Gia Gia.
"Nghe nói Tiểu Ma nữ của chúng ta đã trở lại? Vinh Vinh, con ở đâu mau ra đây cho cha nhìn nào. " Ngay trong lúc này, cuối cùng cũng có người đến giải vây khiến Cốt Đấu La vui mừng ra mặt.
Nghe thấy thanh âm kia, đầu tiên Trũ Vinh Vinh có thái độ hưng phấn, nhưng
ngay lập tức nàng ý thức được mình đang tức giận nên vội vàng khiến cho
khuôn mặt nàng có vẻ tức giận, quay lưng về hướng cửa lớn.