Phía trước Long Uyên Đĩnh thủy tinh cầu này có một thạch điêu màu
trắng.Tại thời điểm Long Uyên Đĩnh nổi trên mặt nước, thạch điêu có màu
trắng, một khi lặn xuống dưới nước, lập tức sẽ biến thành màu lam, theo
thời gian sẽ bắt đầu biến hồng.Lúc hoàn toàn biến thành màu hồng thì
liền tứuc là không khí đã không đủ để hô hấp, phải trồi lên mặt nước để
thở.Hít thở không khí ẩm ướt trên mặt biển, Trữ Vinh Vinh cảm thán nói: "Long Uyên Đĩnh này đừng nói là một vạn kim hồn tệ, xem như mười vạn kim hồn
tệ cũng đáng mua.Trừ bỏ không có năng lực công kích phòng ngự gì ra, nó
cơ hồ là hoàn mỹ.Sớm biết rằng nó hữu dụng như vậy, chúng ta tội gì phải thuê thuyền ra biển cơ chứ?" Đường Tam mỉm cười, nói: "Vậy cũng
phải có hải đồ mới được.Hải đồ lúc đó chúng ta có được chính là do Tử
Trân Châu hải tặc đoàn sau nhiều năm qua lại trên biển rộng mà vẽ
lại.Chúng ta lúc đầu ra biển cũng không có thứ tốt này đâu."
Đái Mộc Bạch nói: "Tiểu Tam, tốc độ của Long Uyên Đĩnh này cực kỳ kinh người, chúng ta có thể bằng vào nó trực tiếp tới Hải Thần đảo không?
"Đường Tam lắc đầu: "Sợ rằng không được.Long Uyên Đĩnh dù có nhanh hơn nữa, cũng vẫn là
thuyền.Có ra sao cũng là không thể cùng sinh vật biển so sánh, huống chi có nhiều Ma Hồn Đại Bạch Sa như vậy.Một khi bị vây hãm, chúng ta lại
lặn vào biển rộng, thì ngay cả cơ hội chạy trốn cũng mất đi."
Đái Mộc Bạch nhíu mày nói: "Vậy phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ chúng ta cứ chờ đợi như thế sao? Đây cũng không phải là biện pháp."
Đường Tam suy nghĩ một chút, nói: "Chỉ có đợi đến ban đêm thôi.Bất quá, trước đó chúng ta còn phải thử
nghiệm.Nếu có thể thành công thì, việc lên Hải Thần đảo là không thành
vấn đề." Vừa nói, mi tâm hắn vừa tỏa sáng, Hãn Hải Càn Khôn Tráo tỏa ra lam quang lấp lánh đã rơi vào trong lòng bàn tay.
Sử Lai Khắc Thất Quái đều là người thông minh, trông thấy Hãn Hải Càn Khôn Tráo nhất thời tinh thần đại chấn.Thử nghiệm mà Đường Tam muốn làm rất
đơn giản.Nếu Hãn Hải Càn Khôn Tráo có thể trợ giúp Long Uyên Đĩnh ẩn
thân, vậy thì, ở trong biển này, xem như là mười vạn năm hồn thú cũng
đừng nghĩ đến việc sinh ra uy hiếp đối với bọn họ.
Lúc trước, khi đối mặt Thâm Hải Ma Kình, bởi vì đầu mười vạn năm hồn thú kia xuất hiện quá bất ngờ.Hơn nữa công kích đều là mang tính chất bao trùm, Đường Tam mới không thể dùng Hãn Hải Càn Khôn Tráo để bảo vệ mọi người, nhưng bây giờ không giống như vậy nữa. Bọn họ có đầy đủ thời gian chuẩn bị.Lấy tốc độ của Long Uyên Đĩnh, chỉ cần hiệu quả ẩn thân của Hãn Hải Càn Khôn Tráo
thành lập được trong biển, vậy thì, bọn họ có thể dễ dàng lên được Hải
Thần đảo.
Cánh cửa khoang thuyền lại đóng lại, Đường Tam cũng đồng
thời phóng xuất ra kỹ năng Hãn Hải Hộ Thân Tráo có trong Hãn Hải Càn
Khôn Tráo của mình.Lam quang chợt lóe, Long Uyên Đĩnh đã bị hoàn toàn
bao phủ ở bên trong.
Thế nhưng, mọi người đều không cảm giác được
tình huống gì đã xảy ra.Bọn họ chỉ cảm thấy chung quanh là một khoảng
không.Long Uyên Đĩnh thành công tiến nhập trạng thái ẩn thân.Nhưng làm
bọn họ dở khóc dở cười hơn là, trong phạm vi Hãn Hải Càn Khôn Tráo.Dĩ
nhiên cũng là nước không thể lọt vào.Hình tam giác màu lam giữa lòng
biển mang theo Long Uyên Đĩnh cứ như vậy chậm rãi hướng đến đáy biển lặn xuống.Bởi vì không có nước, Long Uyên Đĩnh căn bản là không mảy may
tiến tới chút nào cả.
Đường Tam ngạc nhiên nhìn thân đĩnh hướng tới đáy biển mà lặn xuống.Lập tức phản ứng lại."Hãn Hải Càn Khôn Tráo này chống được nước lọt vào." Vừa nói, hắn vừa thu hồi Hãn Hải Càn Khôn Tráo.Nhất thời, nước biển
dâng lên.Lúc này mới một lần nữa khôi phục được sự khống chế đối với
Long Uyên Đĩnh.
Mọi người không khỏi nhìn nhau cười khổ.Vừa rồi bọn
họ còn đang lo lắng Hãn Hải Càn Khôn Tráo không thể nào có tác dụng
trong biển.Mà xem ra lúc này, thứ này chẳng những có tác dụng.Hơn nữa
tác dụng có chút thái quá.
Đường Tam than nhẹ một tiếng. "Thật sự không hổ tên gọi Hãn Hải này.Phòng ngự của nó vậy mà lại có thể chống nước."
Đái Mộc Bạch cười khổ nói: "Vậy phiền toái rồi.Không có sự trợ giuớ của Hãn Hải Càn Khôn Tráo.Chúng ta làm sao mà lên được Hải Thần đảo đây?"
Nghe Đái Mộc Bạch nói xong.Đường Tam lại cười, "Mặc dù Hãn Hải Càn Khôn Tráo không thể nào trợ giúp Long Uyên Đĩnh tiến
tới.Nhưng chúng ta đã phương pháp khác kia mà.Bất quá, còn phải thử
nghiệm một chút.Năng lực chống nước của Hãn Hải Càn Khôn Tráo có bị biến hóa bởi ảnh hưởng của áp lực nước hay không."
Vừa nói, dưới cái
nhìn chăm chú đầy vẻ khó hiểu của mọi người, Đường Tam lại phóng xuất ra kỹ năng Hãn Hải Hộ Thân Tráo của chí bảo trong hồn đạo khí kia, dưới
lam quang lấp lãnh, Long Uyên Đĩnh từ từ chìm xuống.Hướng tới biển sâu
trong thong thả lặn xuống.
Thân đĩnh càng xuống sâu phía dưới, ánh
sáng chung quanh cũng càng giảm dần, lúc độ sâu vượt qua một trăm mễ,
nước biển bên ngoài đã trở thành một mảnh đen nhánh, duy chỉ có quang
thải màu lam nhạt phát ra trên Hãi Hãn Càn Khôn Tráo có thể chiếu sáng
chung quanh.
Long Uyên Đĩnh đang không ngừng trầm xuống, Đường Tam
thủy chung vẫn luôn nhìn chăm chú vào biến hóa trên Hãi Hãn Càn Khôn
Tráo.Dựa theo giới thiệu của vị phách mại sư (tay làm nghề chào hàng đấu giá - giống Nhã Phi trong ĐPTK ấy) lúc mua Long Uyên Đĩnh, Long Uyên
Đĩnh có thể thừa thụ áp lực nước ở độ sâu ba trăm mễ.Lúc này bọn họ đang ở trong Long Uyên Đĩnh, xem như Hãn Hải Hộ Thân Tráo không chịu nổi áp
lực nước, bọn họ cũng có thể đảm bảo đủ an toàn khi ở trong Long Uyên
Đĩnh.
Lặn xuống hơn một trăm mễ, Đường Tam đột nhiên cảm giác được
Hãn Hải Hộ Thân Tráo đã phát sinh biến hóa, trong lòng nảy sinh cảnh
giác, nhất thời cẩn thận nhìn kỹ, tùy thời chuẩn bị đem nhiều hồn lực
hơn rót vào trong đó.Thế nhưng, làm hắn ngạc nhiên hơn là, Hãn Hải Hộ
Thân Tráo cũng không phải không chịu nổi áp lực, mà là trong khi càng
lúc càng chịu áp lực nước càng lớn thì lại dần dần trở nên sáng lên.
Tụ tử cực thần quang lại cẩn thận quan sát, Đường Tam phát hiện, ở bên
ngoài Hãn Hải Hộ Thân Tráo, có một chút lam sắc quang điểm cực kỳ nhỏ
không ngừng dung nhập vào trong đó, chẳng những không phá hư Hãn Hải Hộ
Thân Tráo, ngược lại đem cho hắn một loại cảm giác tràn đầy sức mạnh.Từ
lần trước, sau khi hắn đối mặt Thâm Hải Ma Kình thì bị thương nặng,
Đường Tam liền phát hiện, trên Hãi Hãn Càn Khôn Tráo quang mang ảm đạm
đi rất nhiều.Mà lúc này ở trong biển sâu, quang mang đã ảm đạm xuống
nhưng lại tựa hồ đang dần dần khôi phục.
Đây là chuyện gì? Chẳng lẽ
Hãn Hải Càn Khôn Tráo này hấp thu lực lượng của đại hải không
thành?Thông qua việc cẩn thận quan sát, Đường Tam xác nhận ý nghĩ của
mình là chính xác, làm hắn cảm thấy kỳ dị nhất chính là, sau khi Hãn Hải Càn Khôn Tráo này thông qua kỹ năng Hãn Hải Hộ Thân Tráo hấp thu năng
lượng biển khơi, thân thể của chính hắn cũng là bắt đầu có biến hóa.
Lần trước sau khi bị thương, cảm giác nóng rực đến từ hồn cốt đã giảm bớt
rất nhiều, mà hiện tại theo sự hấp thu của Hãn Hải Càn Khôn Tráo đối với năng lượng biển cả, loại cảm giác nóng rực này lại bắt đầu tăng cường
trở lại.Hơn nữa tình hình càng ngày càng nghiêm trọng.Mà cảm giác nóng
rực kia lại cũng không làm hắn cảm thấy khó chịu, ngược lại hắn cảm giác được thân thể của chính mình phảng phất trở nên tràn đầy hẳn lên.Mặc dù hồn lực trong cơ thể cũng không bị bất kỳ ảnh hưởng gì.Nhưng mà Đường
Tam lại cảm giác được thần thanh khí sảng (đầu óc thư thái + thân thể
thoải mái), năng lực phản ứng của thân thể cùng lực chú ý đều cấp tốc
gia tăng.
Đối với Đường Tam mà nói, loại tình huống này hắn căn bản
không thể nào biết được nguyên nhân rõ ràng.Hãn Hải Càn Khôn Tráo cũng
không phải là hồn cốt của hắn, lại càng không phải là Hồn Hoàn kỹ năng
cảu hắn, mà là năng lực đến từ vào hồn đạo khí.Nhưng tại sao hồn đạo khí lại sinh ra được hiệu quả như vậy đây? Tại sao chỉ có hồn lực có thể
khu động nó, mà nó sau khi hấp thu năng lượng ngoại giới cũng sẽ ảnh
hưởng đến thân thể mình? Điều này sợ rằng không thể dùng hai chữ "duyên phận" để giải thích đi?
Hắn đương nhiên không biết, Hãn Hải Càn Khôn Tráo này từ sau khi hấp thụ
tiên huyết của hắn.Sớm đã trở thành một bộ phận thân thể hắn. Mặc dù
không phải hồn cốt, nhưng là dùng một loại hình thức tồn tại đặc thù
khác.
Phiến hải vực này cũng không tính là quá sâu, dựa theo tính
toán của Đường Tam, ước chừng Long Uyên Đĩnh đã chìm xuống trên dưới hai trăm mễ, đã rơi vào đáy biển.
Nơi đáy biển, mọi chỗ đều là san hô
xinh đẹp, dưới lam quang lấp lánh của Hãn Hải Hộ Thân Tráo trông cực kỳ
huyến lệ.Đương nhiên, đây chỉ là bọn họ từ bên trong Hãn Hải Hộ Thân
Tráo nhìn ra, nhìn từ bên ngoài, nơi này như trước là một mảnh đen
nhánh.
Mỉm cười, Đường Tam nói: "Xem ra biện pháp mới này của hẳn là khả thi rồi.Đi thôi, chúng ta đi ra ngoài."
"Đi ra ngoài?" mọi người giật mình nhìn hắn, trong lúc nhất thời còn không cách nào tiếp nhận được hàm ý trong lời hắn nói.
Đường Tam mỉm cười nói: "Đương nhiên là đi ra ngoài, hiển nhiên năng lực chống nước của Hãn Hải Hộ
Thân Tráo vẫn còn, hơn nữa cũng không sợ áp lực nước.Như vậy, chúng ta
mặc dù không thể điều khiển Long Uyên Đĩnh, chẳng lẽ lại không thể đi
qua sao?"
Mã Hồng Tuấn trừng lớn hai mắt, "Từ đáy biển đi qua sao? Như vậy cũng được à?" án chiếu tư duy đi theo quán tính, nơi này là biển rộng, hơn nữa là nơi rất sâu trong biển cả.Bọn họ làm sao có thể sinh tồn. Nhưng cẩn thận
nghĩ lại lời nói của Đường Tam, quả thật là có thể làm được.
Đường Tam cười nói: "Tại sao không được? Đi bộ thong dong dưới đáy biển, không phải một việc vô
cùng thú vị sao? Đừng nói chúng ta vẫn còn hiệu quả ẩn thân của Hãn Hải
Hộ Thân Tráo.Cứ tính là không ẩn thân.Mấy con Ma Hồn Đại Bạch Sa bên kia cũng sẽ không dám xuống đáy biển để tìm chúng ta gây phiền toái đâu."
Vừa nói.Hắn đã mở khoang thuyền Long Uyên Đĩnh ra.Ôm lấy Tiểu Vũ bên mình,
là người thứ nhất vọt ra.Cho đến đi ra khoang thuyền.Chân chính đứng ở
trên vài chiếc san hô ẩm ướt thậm chí có chút mềm mại dưới đáy biển, mọi người còn là có chút không thể tin được vào sự thật đang bày ra trước
mắt.
Cứ việc ánh mắt họ không thể nào nhìn ra xa.Nhưng tại nơi có ánh sáng lờ mờ xác thực là họ đang ở trong nơi sâu thẳm của biển a! Lúc vừa mới đi ra khỏi Long Uyên Đĩnh, kể cả Đường Tam.Trong lòng mỗi người đều mang theo một ít sợ hãi.Nhưng sau khi bọn họ có thể hít thở thoải mái ở chỗ này, hơn nữa không có dính một chút nước biển thì tâm tình mọi
người cũng là dần dần bình tĩnh rồi.
Áo Tư Tạp có chút suy nghĩ nói: "Tiểu Tam, Hãn Hải Hộ Thân Tráo này hiển nhiên có thể mang theo chúng ta ẩn
thân trong biển, như vậy, nếu lúc chúng ta bay trên không sử dụng nó
tiến hành ẩn thân, chẳng phải là cũng có thể dễ dàng lên Hải Thần đảo
hay sao?"
Đường Tam lắc đầu nói: "Không được.Ta từng thử
nghiệm quá.Nếu dưới tình huống được bao phủ bởi Hãn Hải Hộ Thân Tráo mà
phi hành, Hãn Hải Hộ Thân Tráo sẽ rất nhanh thôn phệ hồn lực của ta.Ta
cũng không biết là tại sao, có lẽ là bởi vì nguyên nhân tốc độ.Lần ấy,
ta ước chừng chỉ là phi hành trong thời gian ba lần hô hấp, thì Hãn Hải
Hộ Thân Tráo đã thôn phệ gần một nửa hồn lực của ta.Căn bản không thể
duy trì chúng ta phi hành xa như vậy.Xem như là ở trên đất bằng mở nó ra để hành tẩu, đối với tiêu hao hồn lực của ta cũng là rất lớn.Tổng thể
mà nói, kỹ năng này vẫn là tối thích hợp để thủ hộ tại chỗ."
Đái Mộc Bạch nói: "Vậy hồn lực ngươi có thể kiên trì đến khi nó mang theo chúng ta đi đến Hải
Thần đảo hay không? Phải biết rằng, nơi này chính là biển rộng, nếu lúc
chúng ta đi được một nửa quãng đường mà ngươi kiên trì không nổi.Cho dù
có Long Uyên Đĩnh chúng ta chỉ sợ cũng phải xong đời.Bởi vì khi đó chúng ta sẽ đang ở bên trong hải vụec của Ma Hồn Đại Bạch Sa."
Đường Tam nhìn lam quang mà Hãn Hải Hộ Thân Tráo, "Lúc không tiến vào dưới biển, ta cũng là không nắm chắc.Dựa theo tính toán
của ta, nếu có các ngươi trợ giúp thì, đi qua hẳn là không thành vấn đề. Nhưng hiện tại ta có thể khẳng định với mọi người.Chúng ta hoàn toàn có thể dễ dàng lên được Hải Thần đảo.Bởi vì ở trong nơi đáy biển này,
không biết tại sao, Hãn Hải Càn Khôn Tráo lại hấp thu được năng lượng
đến từ biển, đối với tiêu hao của ta ngược lại là giảm bớt rất
nhiều.Mang theo chúng ta đi đến Hải Thần đảo tuyệt không vấn đề." Chu Trúc Thanh nói: "Nói như vậy, Hãn Hải Càn Khôn Tráo này hẳn là là một kiện hồn đạo khí thích hợp sử dụng trong biển?"
Đường Tam suy nghĩ một chút rồi nói: "Rất có khả năng.Việc này không nên chậm trễ, chúng ta trước tiên lên Hải
Thần đảo rồi mới nói đến những thứ khác.Mọi người không nên đi quá
nhanh, tụ tập ở cùng một chỗ, ta sẽ dùng Lam Ngân Hoàng để khống chế
khoảng cách giữa chúng ta."
Bảy gốc Lam Ngân Hoàng phóng ra.Tiểu
Vũ bị Đường Tam trực tiếp cố định ở trên lưng mình, hai tay ôm chặt đôi
chân thon dài của nàng, còn sáu căn Lam Ngân Hoàng còn lại phân biệt
quấn tại bên hông sáu người khác.Thu hồi Long Uyên Đĩnh, lúc này mới
điều khiển Hãn Hải Hộ Thân Tráo, cứ như thế đi trong đáy biển tiến về
phía trước.
Đi trong đáy biển so sánh với đi trên đất bằng phải khó
khăn hơn nhiều. Đáy biển gồ ghề không bằng phẳng, thậm chí làm cho người ta có một cảm giác như đi trên dãy núi gập ghềnh.May là mọi người thực
lực cũng không yếu.Xem như gặp phải địa phương rất khó đi đích thì bọn
họ cũng có thể tiến tới rất nhanh như giẫm trên đất bằng.
Lúc lặn
xuống, Đường Tam đã chú ý đến phương hướng.Hải Thần đảo này là một hòn
đảo tương đối lớn.Diện tích lớn gấp bốn lần có dư so với Tử Trân Châu
Đảo, chỉ cần phương hướng không sai, bọn họ khẳng định có thể đi tới
trên đảo.
Dần dần, mọi người cảm giác được địa thế đáy biển dần dần
lên cao, bọn họ biết rằng, trải qua mấy lần đau khổ, bọn họ rốt cục đã
bước đến mục đích của chuyến đi này.Ngay khi ánh sáng chung quanh bởi vì từ từ đến gần ngoài khơi sáng lên thì Đường Tam vốn đang đi phía trước
đột nhiên dừng cước bộ, thấp giọng nói: "Nín thở."
Mọi người
cũng là đồng thời ngừng lại, ngay lúc bọn họ ngừng thở theo lời Đường
Tam thì, một bóng trắng cực lớn đã từ phía trước bọn họ ước chừng hai
mươi mễ lặng yên xẹt qua.Giống như u linh trong biển rộng vậy, trong
chớp mắt biến mất không thấy đâu.
Đó là một con cá mập trắng hình thể vượt qua mười thước, toàn thân là hình giọt nước hoàn mỹ, trên lớp da
trắng mang theo một tầng tia sáng nhàn nhạt, tốc độ kỳ nhanh chóng không gì so sánh, nơi nó đi qua, nước biển tựa hồ nhộn nhạo lên một chút một
cách kỳ dị.
Năm chữ "Ma Hồn Đại Bạch Sa" đồng thời vang lên
trong lòng mọi người.Vận khí của bọn họ hiển nhiên không được tốt lắm,
Ma Hồn Đại Bạch Sa cũng không có ra ngoài đi săn.Bất quá cũng là may mắn có hiệu quả ẩn thân của Hãn Hải Hộ Thân Tráo bảo vệ, bọn họ mới không
có chân chính sinh ra xung đột cùng loại hồn thú cường đại trong biển
này.
Tiếp tục đi tới, Đường Tam tận lực tăng tốc cước bộ.Nơi này là
biển cả. Hơn nữa hắn hiện tại cũng là không rõ hiệu quả ẩn thân thần kỳ
của Hãn Hải Càn Khôn Tráo kia đến tột cùng có thể đạt tới trình độ nào,
sớm một khắc rời khỏi biển, đối với bọn họ mà nói cũng là an toàn một
hơn ít.
Rốt cục.Dưới chân dần dần biến thành cát mịn.Tầm nhìn chung
quanh sáng rõ lên, mọi người một bước một dấu chân dần dần đi ra khỏi
biển.
Một khắc khi gặp lại ánh mặt trời.Kể cả Đường Tam, mọi người
đều không nhịn được hoan hô một tiếng.Sử Lai Khắc Thất Quái và cả Bạch
Trầm Hương.Tám người trẻ tuổi này vốn không thông thạo thủy tính chút
nào rốt cục cũng thành công đi xuyên qua biển cả, đi tới đích đến của
bọn họ trong chuyến này.Hải Thần đảo.
Nguyên nhân chính là vì trên
đường đi cũng không có bình tĩnh, giờ khắc này bọn họ mới cảm giác thành công.Mọi người nhìn nhau, đều thấy được nụ cười hưng phấn tràn đầy trên mặt nhau.
Đường Tam xem như tỉnh táo nhất, bước lên Hải Thần đảo
này, hắn lập tức liền cảm giác được rằng nơi này có chút bất
thường.Trước tiên không nói cảnh vật, đầu tiên hắn cảm giác được chính
là độ ấm.
Theo lý mà nói, hiện tại đã là mùa đông, cho dù có được khí hậu hải dương ảnh hưởng, nhiệt độ những hòn đảo trên biển so với trong
đất liền là cao một ít, nhưng là khẳng định vẫn phải là cảm giác rét
lạnh. Nhưng là, sau khi bọn họ bước lên Hải Thần đảo, cảm giác đầu tiên
lại là ấm áp, ấm áp giống như mùa xuân vậy.
Đưa mắt nhìn lại, trên
Hải Thần đảo dĩ nhiên cũng lộ ra một mảnh màu xanh biếc, hòn đảo cực lớn này gây cho bọn họ cảm giác giống như là một lần nữa về tới Đấu La Đại
Lục, nhìn lại một cái, căn bản không nhìn thấy được giới hạn.Trên đảo
sinh trưởng đủ loại đích thực vật, rất nhiều loại bọn họ không biết đến
tên gọi.
Trong không khí có chứa hơi thở của biển táp vào mặt, tươi
mát, ôn nhuận, thấm vào ruột gan, trong gió mơ hồ có tiếng biển hò hét
cùng nỉ non.
Cát dưới ánh mặt trời chiếu rọi, trắng nõn, hạt nhẵn
nhụi giống như một viên tiểu tinh thể nước lại phiếm ra ngân quang, lần
đầu đến đây, đầu tiên cảm nhận được chính là trong xanh phẳng lặng, biển trời một màu, chim hải âu bay liệng.Bầu trời trong xanh, xanh đến cao
xa, xanh đến tinh khiết, xanh đến trong suốt.Xanh tựa như đôi mắt Đường
Tam vậy. Vẻ đẹp động lòng người đến mức nói không nên lời.
Nhìn cảnh
sắc rung động đích cảnh sắc, sự hưng phấn trong mắt mọi người trong mắt
đích hưng phấn dần dần bị say mê thế chỗ, Đường Tam nhẹ nhàng ôm chặt
Tiểu Vũ trong lòng, "Tiểu Vũ, nơi này thật sự rất đẹp.Chờ chúng ta
làm xong chuyện phải làm, sẽ đưa cha mẹ tới nơi này sống quãng đời còn
lại, được chứ?"
Tiểu Vũ mất đi linh hồn đương nhiên sẽ không trả
lời hắn, nhưng trước mắt Đường Tam, lại phảng phất đã xuất hiện cảnh
tượng người một nhà bọn họ đang sống hoà thuận vui vẻ trên biển xanh bãi bạc này.
Hiện giờ là lúc chân chính gặp phải khiêu chiến của Hải
Thần đảo, sau một khắc hưng phấn ngắn ngủi, mọi người trước tiên nghỉ
ngơi một chút, bổ sung thể lực, khôi phục một chút hồn lực bị tiêu hao
lúc trước.
Rất nhanh, Đường Tam ôm chặt Tiểu Vũ đã tỉnh dậy, ánh mắt
quét về phía đồng bạn của mình.Hắn nhìn thấy, là từng đạo ánh mắt kiên
định. Đối với bọn họ mà nói, hết thảy những gì đã trải qua trước đó cũng đều chỉ là khúc nhạc dạo, giờ khắc này, mới xem như chân chính bắt đầu
cuộc lịch lãm trên Hải Thần đảo.
Mắt Đường Tam tỏa sáng.Hãn Hải Càn
Khôn Tráo vẫn bảo vệ bọ họ đã lặng yên trở lại trong mi tâm hắn, từ bên
ngoài nhìn vào xem, tám người bọn họ giống như là từ hư không xuất hiện
trên bãi biển vậy, thân thể theo Hãn Hải Càn Khôn Tráo thu hồi mà đột
ngột hiển lộ ra.
Không cần dùng ngôn từ, sự ăn ý tự nhiên hình thành, Đái Mộc Bạch đi ở phía trước, Mã Hồng Tuấn sau cùng.Hai bên phân biệt
là Áo Tư Tạp cùng Chu Trúc Thanh.Đường Tam mang theo Tiểu Vũ, Trữ Vinh
Vinh cùng Bạch Trầm Hương ở giữa.Một nhóm tám người trừ Tiểu Vũ lúc này
trong lòng tràn ngập dũng khí.Giẫm lên dải cát mềm mại như lụa kia,
hướng tới nơi sâu trong Hải Thần đảo chạy đi.
Đã trải qua nhiều khúc
chiết như vậy mới đến được đây, bọn họ đã chuẩn bị kỹ càng để nghênh đón bất kỳ khảo nghiệm gì.Đó không chỉ là dũng khí, lại càng là một loại
niềm tin.
Không khí ẩm ướt thấm vào ruột gan lòng người mê say, nhưng lúc này tinh thần mọi người đã trở nên tập trung cao độ.Ngay khi Đường
Tam chuẩn bị phóng xuất ra Lam Ngân Lĩnh Vực mở đường, một giọng nói
kinh ngạc trong rừng rậm phía trước truyền ra.
"Người nào?"Nương theo tiếng quát khẽ, bảy, tám đạo thân ảnh chợt từ trong rừng cây
vọt ra, ngăn mọi người lại.Những người này tướng mạo khác nhau, nhưng có chung một đặc điểm.Đó chính là trang phục trên người bọn họ.Đó là một
loại đồng phục, màu vàng nhạt, người có niên kỷ lớn nhất ước chừng bốn
mươi, một ít tuổi còn nhỏ cũng là cùng mấy người Đường Tam không sai
biệt lắm.Tổng cộng là tám người, một chữ nói ra, đem Sử Lai Khắc Thất
Quái cùng Bạch Trầm Hương chắn ở rừng cây trước.
Đối với màu sắc đám
hải hồn sư trên Hải Thần đảo, Đường Tam đã nghe Cát Tường nói qua.Hồn sư trên Hải Thần đảo là dựa theo màu sắc quần áo mà phân chia cấp
bậc.Nhưng đây lại cũng không phải là hồn lực cấp bậc.Mà là độ khó của
Hải Thần khảo nghiệm mà bọn họ phải tiếp nhận.Thông qua khảo nghiệm có
độ khó càng cao, địa vị trên Hải Thần đảo cũng càng cao.Màu sắc trang
phục cũng theo đó mà bất đồng.Từ thấp đến cao, chính là dựa theo màu sắc Hồn Hoàn sắp xếp.
Đám hải hồn sư trước mặt mặc hoàng y, hiển nhiên
là cấp bậc thứ hai, cao hơn bạch y hồn sư.Trên bọn họ vẫn còn tử y, hắc
y, hồng y.Theo Cát Tường nói.Trên Hải Thần đảo, có tư cách mặc hồng y,
cũng chỉ có một người Đại Cung Phụng.Cũng chính là người mà tông chủ Hạo Thiên Tông Đường Khiếu đã nói với Đường Tam.Hải Thần đảo đệ nhất cường
giả, người có vũ hồn là Hải Thần Vũ Hồn.Cát Tường từng sống trên Hải
Thần đảo hơn mười năm.Cũng là chưa bao giờ gặp qua vị Đại Cung Phụng
trong truyền thuyết kia.Tám đối tám, nhưng ánh mắt tám người này nhìn về phía Đường Tam bọn họ nhưng lại tràn ngập liễu kinh ngạc.Bọn họ nghĩ
không ra tại sao đột nhiên lại có người xuất hiện ở chỗ này.Dừng cước
bộ, Đái Mộc Bạch cất cao giọng nói: "Chúng ta ngưỡng mộ uy danh Hải Thần đảo.Hy vọng có thể thông qua khảo nghiệm, gia nhập Hải Thần đảo."
Cầm đầu tám người đối diện chính là trung niên nhân lớn tuổi nhất, hắn trên dưới đánh giá Đái Mộc Bạch vài lần, nhíu mày, nói: "Các ngươi là lục địa hồn sư?"
Đái Mộc Bạch sửng sốt một chút, "Điều này cũng có thể nhìn ra được?"
Trung niên nhân lãnh đạm đích nói: "Các người đương nhiên không cảm giác ra, nhưng hải hồn sư chúng ta lại có
thể nhìn ra.Nhanh rời đi nơi này đi, Hải Thần đảo không chào đón các
người.Mặc dù ta không biết các ngươi làm thế nào lên được Hải Thần đảo
chúng ta, đến như thế nào thì rời đi như thế ấy.Nếu không, đừng trách
chúng ta không khách khí liễu."
Đường Tam đi tới bên cạnh Đái Mộc Bạch, nhíu mày, nói: "Hải Thần đảo không phải là có thể thông qua khảo nghiệm mà gia nhập sao?
Tại sao ngươi lại muốn cự tuyệt người ngoài đến từ xa nghìn dặm?"
Trung niên nhân hừ lạnh một tiếng, "Xem ra, các người đối với Hải Thần đảo còn có chút hiểu rõ.Ta cho các ngươi rời đi là tốt cho các ngươi.Lục địa hồn sư cũng muốn thông qua khảo
nghiệm gia nhập chúng ta Hải Thần đảo.Điều này căn bản là không thể.Khảo nghiệm của Hải Thần đại nhân đối với lục địa hồn sư các ngươi không thể thông qua được đâu.Không muốn chết thì đi đi thôi.Người trẻ tuổi có
dũng khí là tốt, nhưng nếu chỉ là lỗ mãng, lại sẽ mất đi tính mạng của
mình."
Đường Tam cùng Đái Mộc Bạch liếc nhau, hai người đối với
này trung niên nhân không khỏi nảy sinh một tia hảo cảm, Đường Tam mỉm
cười nói: "Tiền bối, hiển nhiên chúng ta đến đây cũng không có thể dễ dàng rời đi.Bất luận là khảo nghiệm như thế nào, chúng ta đều cũng hy
vọng có thể nếm thử một chút.Ngài nói đúng, lỗ mãng lại làm kẻ khác bị
mất tánh mạng, nhưng nếu mất đi dũng khí, chúng ta đây cũng không xứng
thân là hồn sư nữa rồi."
Câu nói cuối cùng, Đường Tam nói như
chém đinh chặt sắt, trong giọng nói mang theo vài phần chấn động tràn
ngập tinh thần lực, trừ trung niên nhân đang cùng bọn họ nói chuyện với
nhau ra, bảy tên Hải hồn sư còn lại đều theo bản năng mà lui về phía sau hai bước.Mắt thấy trầm tĩnh thần quang trong mắt Đường Tam, kinh ngạc
càng thêm sâu.
Trung niên nhân nhíu nhíu mày, "Ta cho các người
thêm một cơ hội nữa.Rời đi, hoặc là tiếp nhận khảo nghiệm của Hải Thần
đại nhân? Ta phải nhắc nhở các người, một khi đã tiếp nhận khảo nghiệm,
sẽ không có trên đường rời khỏi.Cho dù là bởi vậy mà chết.Xem ra, các
người tu vi hẳn là không tồi, thế nhưng, khảo nghịêm của Hải Thần đại
nhân cùng tu vi thì không có quan hệ tuyệt đối.Có thể đơn giản là cho
các ngươi nâng một nắm cát.Cũng có thể khó khăn là cho các ngươi đi
khiêu chiến hồn thú mười vạn năm.Các người thật sự nghĩ kỹ rồi chứ?"
Trừ Tiểu Vũ ra, Sử Lai Khắc Thất Quái cùng Bạch Trầm Hương cơ hồ là tất cả đồng thanh nói: "Đúng vậy, chúng ta muốn tiếp nhận khảo nghiệm."
Trung niên nhân nhìn thật sâu bọn họ một cái, hướng tới một gã hoàng y Hải
hồn sư tuổi còn trẻ nói nhỏ vài câu, phương thức hắn nói chuyện rất kỳ
lạ, đó tựa hồ là một loại âm ba kỳ dị, làm Đường Tam bọn họ căn bản nghe không được bất kỳ tiếng nói gì.Tên hoàng y Hải hồn sư tuổi còn trẻ kia
cung kính đáp ứng một tiếng.Rất nhanh xoay người đi.Trung niên nhân lúc
này mới hướng tới Sử Lai Khắc Thất Quái nói: "Hy vọng các người không phải hối hận.Đi theo ta."
Vừa nói, hắn liền dẫn theo mấy tên hoàng y Hải hồn sư kia xoay người hướng vào trong rừng cây chạy đi.
Sử Lai Khắc Thất Quái nhất thời sửa trận hình lại như trước, đi theo phía
sau đám hoàng y Hải hồn sư này, dưới tinh thần cảnh giác cao độ đi vào
rừng cây.
Ai biết khảo nghiệm bắt đầu từ lúc nào đây? Đã bước lên Hải Thần đảo, bất luận dưới tình huống gì, bọn họ đều phải liên tục bảo trì cảnh giác.
Nếu nói không khí trên bờ cát là ướt át mà tinh khiết,
vậy thì, không khí trong rừng cây thì lại tràn ngập sự tươi mát của
thiên nhiên.Hít thở không khí nơi này thậm chí so với trong Tinh Đấu Đại Sâm Lâm còn tuyệt vời hơn.
Sự cảnh giác của Sử Lai Khắc Thất Quái
tựa hồ là dư thừa, đi trong rừng cây rậm rạp này.Bọn họ cũng không gặp
phải bất kỳ tình huống gì.Làm Đường Tam có chút vui mừng lẫn sợ hãi
chính là, cho dù là đang ở trên Hải Thần đảo này, khắp mặt đất trong
rừng cây này cũng đều tràn ngập lam ngân thảo.Thế nhưng, khi hắn cố gắng thông qua Lam Ngân Lĩnh Vực cùng lam ngân thảo tương liên, tinh thần
lực của hắn lại phát hiện ra ở trong rừng cây này tựa hồ có một loại
năng lượng kỳ dị.Hắn mặc dù có thể hoàn thành quá trình tương liên với
lam ngân thảo, nhưng căn bản không thể nào thông qua lam ngân thảo cùng
Lam Ngân Lĩnh Vực dò xét được gì.Phảng phất có một cỗ lực lượng vô hình
bảo vệ phiến rừng cây này.
Trung niên nhân đi ở phía trước dừng cước bộ, xoay người, ánh mắt sáng quắc nhìn về phía Đường Tam, "Không nên cố gắng dùng tinh thần lực thăm dò cái gì, nơi này là Hải Thần
đảo.Tất cả những gì thuộc về nơi này, đều đã được Hải Thần đại nhân bảo
hộ."
Trong lòng Đường Tam hoảng sợ, đây cũng chỉ là một gã hoàng y cấp bậc Hải hồn sư trên Hải Thần đảo.Hắn dĩ nhiên cũng có thể cảm giác
được tinh thần lực của mình dò xét? Hoặc là nói nơi này có năng lượng
đặc thù gì đó làm hắn có thể cảm nhận được tinh thần lực mình phóng
thích?
Trung niên nhân mang theo bọn họ tiếp tục tiến về phía
trước.Không lâu sau, xuyên qua rừng cây.Cảnh tượng trước mắt nhất thời
làm Sử Lai Khắc Thất Quái giật mình không thôi.
Cát Tường cũng không
có thuật cho Đường Tam quá nhiều tình huống của Hải Thần đảo, chỉ là đơn giản nói về Hải hồn sư.Bởi vì hắn sợ xúc phạm Hải Thần.Lúc này, cảnh
tượng hiện ra trước mặt tám người.Dĩ nhiên là một đầm nước, một đầm nước có nước giống như là nước trong biển vậy.Kỳ dị nhất chính là, nơi này
là đầm nước trong đất liền vốn phải là cực kỳ yên tĩnh, dĩ nhiên lại có
sóng to mãnh liệt giống như biển cả, không gió tự động.
Chung quanh
đầm nước đều là rừng cây rậm rạp, nhìn qua, đường kính ước chừng trên
dưới năm trăm, tại vị trí trung tâm đầm nước, có một bình đài hình tam
giác, trên đó đứng sừng sững một cây cột đá kỳ dị.Cột đá gần như hình
mũi nhọn, phía trên cùng điêu khắc một bức điêu khắc đặc thù, trên thân
cột điêu khắc vô số hoa văn phức tạp.Đó tựa hồ là một loại văn tự, năng
lượng vô hình mà kỳ dị, đang từ trên cây cột kỳ lạ này phát ra.
Thông qua Tử Cực Ma Đồng, Đường Tam có thể rõ ràng trông thấy, phía dưới cột
đá có một người đang ngồi ngay ngắn, mấp máy hai mắt, lưng quay về phía
cột đá, tựa hồ đang "minh tưởng" tu luyện.Mà trang phục trên thân thể người này, chính là màu đen.
Đến đây, hoàng y trung niên hồn sư có vẻ câu nệ lên rất nhiều, mấy gã hoàng y hồn sư tuổi còn trẻ kia cũng đều kính cẩn đứng thẳng ở một bên, ngay
cả thở mạnh cũng không dám thở ra.
"Hoan nghênh đi tới Hải Trung Hải, Hải Mã thánh trụ." Hoàng y trung niên nhân dùng một loại ngữ khí đặc biệt để nói: "Hải Mã thánh trụ, chính là một trong Hải Thần đảo thất thánh trụ.Hải Thần
ban cho thất thánh trụ thần lực, thông qua thất thánh trụ đến truyền bá ý chỉ của thần, bất kỳ một tòa thánh trụ nào cũng đều có thể tiến hành
khảo nghiệm đối với hồn sư ngoại lai.Các người đến đây tiếp nhận đề mục
khảo nghiệm của Hải Thần đại nhân đi."
Nói xong câu đó, hắn
chuyển hướng đến bình đài tam giác trong Hải Trung Hải, gập vuông lưng
cung kính hành lễ, dưới sự thúc dục hồn lực, đem lời nói của mình truyền qua, giờ khắc này, tên trung niên nhân này cơ hồ là theo bản năng phóng xuất ra vũ hồn của mình.
Hai vàng, ba tím, một đen, hồn hoàn phối
hợp cũng không tồi xuất hiện trên người hắn, tên trung niên nhân này, dĩ nhiên là một gã hồn đế đã ngoài sáu mươi cấp.Chỉ là hoàng y thôi mà đã
là hồn đế? Trong lòng Sử Lai Khắc Thất Quái đồng thời trở nên cẩn trọng.
"Khởi bẩm Hải Mã đại nhân, hiện có tám lục địa hồn sư từ ngoài đến tiếp nhận khảo nghiệm, xin ngài chấp thuận." dưới sự thúc dục hồn lực, giọng nói của hoàng y trung niên nhân này
giống như truyền đến thẳng tắp, lấn át cả tiếng sóng vỗ mãnh liệt trong
Hải Trung Hải.
Hắc y nhân đang ngồi ngay ngắn trên bình đài tam giác
phía dưới Hải Mã thánh trụ đó đột nhiên mở hai mắt, khoảng cách từ chỗ
ngồi của hắn đến bên bờ ước chừng hơn hai trăm mễ, nhưng chính là trong
nháy mắt hắn vừa mở mắt ra, Sử Lai Khắc Thất Quái bên này cũng không
khỏi rùng mình một cái.Đó là hai đạo ánh mắt u oán giống như là hai
chiếc hồ sâu.Cứ là cách xa như vậy, nhưng mỗi người bọn họ lại cũng cảm
giác được sự cường đại của Hắc y nhân đó.
"Phong Hào Đấu La",
bốn chữ đại biểu cho danh hiệu tối cường của hồn sư giới vang lên trong
đầu Đường Tam, trong nháy mắt lúc hắn nhìn thấy hai tròng mắt của Hắc y
nhân đó, thì đã đưa ra phán đoán.Đúng vậy đó là hơi thở đặc thù chỉ có
Phong Hào Đấu La mới có thể có được. Hắc y nhân này, cũng là vị hải hồn
sư cấp bậc Phong Hào Đấu La đầu tiên mà bọn họ gặp phải sau khi ra biển.
Tiếng "khanh thương" (leng keng) hữu lực vang lên, cùng hoàng y nhân bất đồng chính là,
tiếng động này cũng không phải là trực tiếp truyền đến, mà là phảng phất có trong tiếng sóng biển của Hải Trung Hải vậy.
"Lục địa hồn sư
muốn tiếp nhận khảo nghiệm của Hải Thần bệ hạ? Chỉ khi các người có thể
xuyên qua Hải Trung Hải, đi tới phía trước Hải Mã thánh trụ, mới có tư
cách tiếp nhận khảo nghiệm."
Vừa nói, một tầng quang vựng lất
phất sáng lên sau lưng Hải Mã Đấu La, ngay sau đó, Hải Mã thánh trụ sau
lưng hắn đã chợt sáng lên, một đạo lam quang mang từ phía dưới vẫn thông đến đỉnh Hải Mã thánh trụ. Lấy đỉnh Hải Mã thánh trụ làm trung tâm, một vòng sóng gợn màu lam chợt kích động ra, tựa như một tầng quầng sáng
quét ngang phía trên Hải Trunh Hải.Bởi vì Hải Mã thánh trụ cao ước chừng mười thước, cho nên, tầng quang mạc trôi nổi trên Hải Trung Hải cũng là cao mười thước cao.Không cần hỏi, mười thước này chính khoảng cách hạn
chế năng lực phi hành cùng không gian tiến tới.
Đường Tam nhíu mày, nhìn về phía hoàng y trung niên nhân đã dẫn bọn họ tới đây, "Tiền bối, chẳng lẽ trước khi tiếp nhận khảo nghiệm của Hải Thần đại nhân,
chúng ta còn phải tiếp nhận khảo nghiệm của một Phong Hào Đấu La sao?
Chẳng lẽ ngươi cho rằng chúng ta không thể chống lại cùng Phong Hào Đấu
La?"
Hoàng y trung niên nhân cúi đầu mà đứng, "Khảo nghiệm đối với lục địa hồn sư cùng với Hải hồn sư vốn là không giống nhau.Ta cũng
không biết Hải Mã đại nhân có khảo nghiệm như thế nào đối với các người. Nhưng ta có thể khẳng định là, hết thảy việc làm của Hải Mã đại nhân
tất nhiên là dựa theo ý chỉ của Hải Thần đại nhân mà thực hiện, các
người bây giờ còn có cơ hội rời đi đó."
Nhìn bộ dáng bình tĩnh
của hoàng y trung niên nhân, Đường Tam rõ ràng, đệ nhất khảo nghiệm sau
khi tới Hải Thần đảo đã đến rồi.Lúc hắn chuẩn bị mang theo Tiểu Vũ thử
xông lên bình đài thì Đái Mộc Bạch lại đoạt trước một bước, chắn ở trước người Đường tam, "Ta đến thử xem."
Đường Tam cùng Đái Mộc
Bạch liếc nhau, Đái Mộc Bạch sau khi khẽ gật đầu với hắn, đi tới bên bờ
Hải Trung Hải, cẩn thận đi lên bờ cát cũng lóe ra ngân quang lập lòe.
Là lão đại của Sử Lai Khắc Thất Quái, thực lực của Đái Mộc Bạch gần với
Đường Tam, tuổi lại lớn nhất, từ việc hắn đến thử nghiệm trước, nếu xem
như thất bại, sau đó vẫn còn Đường Tam tùy thời có thể cứu viện và ứng
biến.Mà nếu thất bại chính là Đường Tam, tình huống sẽ phải bị động hơn
nhiều.Bởi vậy, Đái Mộc Bạch mới người thứ nhất tiến đến.
Đái Mộc Bạch nắm chặt song quyền, chậm rãi giơ lên từ trước người đến đỉnh đầu, đầu
hắn cũng là đồng thời ngẩng lên.Ánh mắt mấy gã hoàng y Hải hồn sư bên
kia bất giác rơi lên người hắn, bọn họ đều rõ ràng cảm giác được, từ
trên người Đái Mộc Bạch đang tản mát ra một loại khí tức tràn ngập sự
chấn nhiếp, khí tức vương giả.