Huyết sắc vờn quanh thân thể Đường Tam nhìn qua là tuyệt đối đáng sợ,
toàn thân phóng thích quang mang, động tác hắn nhìn qua có chút chậm
chạp, nhưng trên thực tế, Thâm Hải Ma Kình Vương lúc này đã bị tinh thần lực của hắn toàn bộ bao phủ, cho dù có muốn bỏ chạy cũng không thể. Nếu như bây giờ hắn xoay người bỏ chạy, bị luồng huyết khí kia bao phủ,
thậm chí sẽ càng bại vong nhanh hơn.
Thâm Hải Ma Kình Vương như thế
nào cũng không thể hiểu nổi, làm thế nào mà Đường Tam với thực lực như
vậy lại có thể phát ra năng lượng khủng bố như thế, điều này căn bản là
hắn không thể tưởng tượng ra được. Thực lực lúc này mà Đường Tam thể
hiện ra, hoàn toàn đã vượt qua hồn lực của bản thân hắn gấp mấy lần.
Nhất là luồng hơi thở giết chóc khủng bố kia, cũng không giống như lĩnh
vực, lĩnh vực chỉ ảnh hưởng ở một phạm vi nhất định chung quanh, mà cái
này là ảnh hưởng toàn bộ thiên nhiên a!
Chính bản thân Đường Tam lúc
này lại có cảm nhận khác hẳn. Tại thời điểm đối mặt với Thiên Nhận
Tuyết, hắn cũng từng một lần phá vỡ nhiều hồn hoàn, nhưng tại lúc đó,
cái hắn nổ tung lại chỉ là hồn hoàn của Lam Ngân Hoàng, chứ không phải
của Hạo Thiên Chuy. Lúc này sáu cái hồn hoàn của Hạo Thiên Chuy đồng
loạt nổ tung, hắn chỉ cảm thấy trong đầu hắn tựa hồ như xuất hiện thêm
một cái gì khác, tinh thần liên hệ với Hải Thần Chi Quang tựa hồ như bị
một loại năng lượng đặc thù hoàn toàn ngăn cách. Mà toàn bộ máu trong cơ thể mình tựa hồ cũng tại thời điểm này giống như là hoàn toàn sôi trào
vậy.
Trước mắt hoàn toàn biến thành một mảng đỏ tươi, có khả năng
nhìn thấy, cũng chỉ có thân ảnh cường hãn, mặc áo giáp màu tím sẫm Thâm
Hải Ma Kình Vương kia mà thôi. Mà ý nghĩ trong đầu Đường Tam lúc này đã hoàn toàn biến thành chấp niệm tất thắng, tất cả trí tuệ, mưu kế tại
thời khắc này hoàn toàn bị chiến ý mãnh liệt hoàn toàn thay thế. Toàn
thân có thể cảm giác được, cũng chỉ là cảm giác lửa nóng. Năng lượng
trong cơ thể tựa hồ nóng chảy như nham thạch của núi lửa sắp phun trào
vậy, không ngừng từ trong cơ thể bốc lên, tìm chỗ mà phát tiết.
Toàn
bộ âm thanh bên ngoài cũng đã bị luồng năng lượng khổng lồ kia hoàn toàn ngăn cách, cái mà Đường Tam có khả năng nghe được, cũng chỉ có tiếng
tim đập mạnh mẽ của chính mình. Đường Tam có thể cảm giác được rõ ràng,
thân thể chính mình đã đạt đến cực hạn, tựa hồ như chỉ cần tăng thêm một chút năng lượng nữa thôi, thân thể hắn sẽ hoàn toàn nổ tung!
Sát khí giết chóc, điên cuồng không ngừng lan tràn khắp không gian, cho dù là
đám người Sử Lai Khắc lục quái vốn vô cùng quen thuộc với Đường Tam cũng không biết tầng huyết sắc trên người Đường Tam kia là loại gì. Cho dù
là đang đứng tại bên cạnh Ma Kình hải vực, bọn họ cũng có thể cảm nhận
rõ ràng được năng lượng đang lan tràn trên người Đường Tam lúc này là có bao nhiêu khủng bố, một khi hoàn toàn bộc phát ra, tất nhiên sẽ là kinh thiên địa, khiếp quỷ thần a!
Thâm Hải Ma Kình Vương cũng đã tồn tại
trên trăm vạn năm, tự nhiên sẽ tuyệt không chờ chết, cảm thụ được sự
cường đại của Đường Tam, hắn cũng tựa hồ trở nên vô cùng điên cuồng. Hai bàn tay chắp lại, tại vị trí lòng bàn tay, chính là chỗ trên lồng ngực
của hắn, nơi có một viên bảo thạch tím sẫm khảm vào. Năng lượng khủng bố chợt bạo phát ra, năng lượng ba động khổng lồ trong nháy mắt bốc lên.
Trong tiếng nổ ầm ầm bạo vang, bộ áo giáp trên người Thâm Hải Ma Kình
Vương không ngờ trong nháy mắt phóng to, một lần nữa hóa thành năng
lượng khổng lồ, luồng lốc xoáy kịch liệt màu tím sẫm kia lại xuất hiện,
mạnh mẽ đem một khoảng không gian màu đỏ xung quanh thân thể hắn biến
lại thành màu tím. Hơi thở hắn khi nãy hoàn toàn bị áp chế, tuy không
thể áp chế trở lại, nhưng cũng có thể cùng với Đường Tam hình thành vị
thế ngang bằng.
Đây chính là toàn bộ vốn liếng của Trăm vạn năm hồn
thú a, cứ việc Thâm Hải Ma Kình Vương không có nhiều kỹ năng như Đường
Tam, cũng không thể trong nháy mắt tuôn ra thực lực cao hơn năng lực bản thân gấp mấy lần như tuyệt kỹ Đại Tu Di Chuy, nhưng thân hắn dù sao
cũng là Trăm vạn năm hồn thú, một khi tung ra toàn bộ vốn liếng, tại
trong khoảng thời gian ngắn cũng đồng dạng đạt đến trình độ thần cấp.
Sử Lai Khắc lục quái đồng dạng nắm chặt hai nắm tay lại, nhất là Tiểu Vũ,
nàng chỉ cảm thấy như là trái tim của mình giống như nhảy ra khỏi lồng
ngực vậy. Bọn họ cũng đều biết, thời khắc cuối cùng cũng đã đến, Đường
Tam có thể đánh chết Thâm Hải Ma Kình Vương hay không, chính là xem lúc
này đây.
Tại trước khi tiến vào nơi này, lúc Đường Tam an bày chuyện
mọi người cần làm, ngoại trừ Trữ Vinh Vinh ra, những người khác ít nhiều đều có chút bất mãn. Theo như ý của Đái Mộc Bạch cùng với Áo Tư Lạp, là muốn tập trung lực lượng của bảy người bọn họ chung sức đánh chết con
Thâm Hải Ma Kình Vương này mới đúng, để một mình Đường Tam làm việc này, quả thật là vô cùng mạo hiểm.
Nhưng mà, khi bọn họ chứng kiến một
màn trước mắt này, bọn họ mới chân chính hiểu được, quyết định của Đường Tam là chính xác đến mức nào. Với thực lực chưa đạt đến Phong Hào Đấu
La cấp bậc như bọn họ, đối mặt với đối thủ như vậy, căn bản là không có
bất cứ cơ hội nào. Nếu lúc này bọn họ đang ở bên trong chiến trường, chỉ sợ…
Đồng thời, bọn họ cũng chân chính hiểu được, thực lực của bản
thân cùng Đường Tam chênh lệch là đến mức nào, chỉ sợ là vĩnh viễn cũng
không thể tiêu trừ khoảng cách. Đường Tam trong lúc này đây, đã thật sự
trở thành một gã cường giả cao nhất rồi.
Cơ hồ là không phân biệt
được trước sau, Đường Tam cùng Thâm Hải Ma Kình Vương đồng thời động
thân, cái này cũng không hề là thử nghiệm, mà chân chính là liều mạng a!
Hồng quang chói mắt đem Hạo Thiên Chuy trong tay Đường Tam hoàn toàn nhuộm
thành màu đỏ thẫm. Hồng quang vô tận trong nháy mắt bành trướng. Một màn quỷ dị xuất hiện, hư ảnh màu đỏ xuất hiện sau lưng Đường Tam kia không
ngờ trong nháy mắt vọt tới trước, cùng với thân thể của Đường Tam hoàn
toàn dung hợp lại làm một. Tại trong mắt mọi người nhìn thấy, là Đường
Tam hoàn toàn biến mất, cử động đây chỉ là thân ảnh màu đỏ sẫm kia mới
đúng.
Nhìn kỹ lại, không ngờ chính là thân thể Đường Tam lại bành
trướng lên, đạt đến độ lớn của hư ảnh màu đỏ kia, rốt cuộc người và hư
ảnh không thể phân biệt rõ nữa. Mà nguyên bản thanh Hạo Thiên Chuy cầm
trong tay hắn lúc này, đã biến thành cầm trong tay hư ảnh to lớn kia.
Cùng với một tiếng rống giận khổng lồ như từ một vị thượng cổ ma thần
phát ra, với một khí thế không tưởng, Hạo Thiên Chuy chính diện đập
xuống.
Tại ngay thời điểm đánh ra một chuy kia, từ phía sau lưng của
hư ảnh khổng lồ kia, hiện ra một vòng tròn ma văn phức tạp. Mà vòng tròn ma văn kia, đường kính không ngờ đạt đến hơn một trăm thước, che lấp cả quang mang của mặt trời. Nếu lúc này Hồ Liệt Na có ở đây, chứng kiến
vòng tròn ma văn này, nhất định là sẽ giật mình. Vòng tròn ma văn này,
lúc trước tại thời điểm nàng cùng Đường Tam đạt được Sát Thần lĩnh vực,
đã từng xuất hiện qua. Chỉ là, vòng tròn ma văn hiện tại, là lớn hơn lúc đó rất nhiều, không những vậy, năng lượng mà nó phát ra, cũng là tràn
ngập luồng năng lượng khổng lồ đến mức không thể nào hình dung nổi. Năng lượng khủng bố đến cực điểm. Tất cả các sinh vật nhìn thấy một màn này, từ trong nội tâm đều phát ra sự chấn động cực độ, thân thể run rẩy
không thể nhúc nhích.
Đây là lực lượng như thế nào a? Làm thế nào mà
Sát Thần lĩnh vực của Đường Tam lại có thể trong một khắc này lại trở
nên cường đại đến không ngờ như vậy. Cường đại tương đương như thần vậy. Đó chính là vì, Sát Thần lĩnh vực của hắn lúc này đã không phải là một
lĩnh vực bình thường nữa. Mãi đến tận sau này, khi Đường Tam tiến hành
truyền thừa Hải Thần, mới hiểu được nguyên nhân là tại sao.
Sau lưng
của Thâm Hải Ma Kình Vương, lại hiện ra một hư ảnh Ma kình khổng lồ. Lúc này đây, toàn bộ thân thể của nó đều đã chìm trong luồng lốc xoáy khổng lồ màu tím sẫm kia, giống như là đem toàn bộ vùng biển này hóa thành
một tầng lốc xoáy bình thường. Phá vỡ áo giáp của hắn, hơn nữa toàn bộ
năng lượng bản thân hoàn toàn trút hết trên một kích này của hắn. Luồng
lốc xoáy khổng lồ kia không ngờ trong nháy mắt thay đổi, giống như một
cái khiên khổng lồ đón nhận thanh Hạo Thiên Chuy mang đầy huyết sắc kia.
Đỏ và tím, hai luồng quang mang trong nháy mắt va chạm, toàn bộ không gian dường như là kịch liệt vặn vẹo vậy. Cảnh vật trước mắt mọi người đột
nhiên trở nên nhạt nhòa hẳn, mặt biển đột nhiên giảm xuống hơn trăm
thước, không ngờ bị luồng năng lượng mênh mông kia áp chế xuống thành
một lõm sâu thật lớn, cơ hồ là bao trùm hết toàn bộ mặt biển bên trên Ma Kình hải vực.
Sử Lai Khắc lục quái cùng với đám Ma Hồn Đại Bạch Sa
cũng không thể chống cự lại sự áp chế, bị ép xuống dưới. Cho dù là ngay
cả Tiểu Bạch như vậy, với năng lực của Mười vạn năm hồn thú cũng không
thể nào bơi được lên trên mặt biển. Nội tâm run sợ, năng lượng khủng bố, nhất thời làm cho bọn họ ngay cả phản kháng cũng không có. Mà ngay khi
thân thể bọn họ bị ép vào trong biển rộng, cũng nhất thời cảm giác được, áp lực trong nước biển lúc này cũng đã tăng lên gấp mười lần. Cái này
hiển nhiên chính là vì luồng năng lượng khổng lồ trong không trung dồn
ép.
Oanh --.
Ngay lúc này, tại bên trong hải vực, một khắc cũng tựa hồ như trở thành vĩnh hằng.
Màu đỏ khủng bố cùng màu tím khổng lồ tại không trung va chạm, ngay tại thời khắc đó, thời gian như là ngưng đọng lại một chút.
Nổ tung…
Sức ép không gì sánh kịp phóng ra, làm cho biển rộng rít gào, trong phạm vi mấy trăm vuông hải lý, sóng thần trong nháy mắt tràn ngập.
Không
trung lập tức trở nên tối đen, rốt cuộc không nhìn thấy ánh mặt trời,
giống như cả thái dương đều biến thành màu đen tím vậy.
Năng lượng
dao động khổng lồ, làm cả thế giới lâm vào rung động, cho dù là ngay cả
Thiên Sứ Chi Thần Thiên Nhận Tuyết đứng ngay tại ven biển lúc này cũng
cảm nhận được uy lực của một kích này.
Năng lượng khổng lồ dao động
thậm chí làm cho không khí cũng bị phá vỡ, vô số vết rách to lớn xuất
hiện giữa không trung, điên cuồng cắn nuốt không khí cùng với tất cả
những gì tồn tại trong không trung.
Hai đạo thân ảnh cơ hồ trong nháy mắt tách ra, hư ảnh khổng lồ màu đỏ tiêu thất, ảo ảnh ma kình màu tím
cũng đồng dạng vỡ tan, chỉ còn lại hai thân hình nhân loại trong nháy
mắt tách ra cách nhau vài trăm thước. Lấy thân thể bọn họ làm trung tâm, vô số luồng năng lượng cuồng bạo không ngừng phóng lên cao, đây cũng
chính là nguyên nhân làm cho không trung phải biến sắc. Tại tình huống
kịch liệt va chạm kia, thậm chí ngay cả bọn họ cũng không thể nào khống
chế được luồng năng lượng cuồng bạo kia.
Thanh Hạo Thiên Chuy trong
tay Đường Tam hoàn toàn tiêu thất, tám cái hồn hoàn toàn bộ bị phá vỡ,
sau khi hoàn thành một kích điên cuồng kia, Hạo Thiên Chuy rốt cuộc cũng không tiếp tục chi trì được nữa.
Bộ áo giáp màu tím kia trên mình
Thâm Hải Ma Kình Vương kia cũng đã biến mất, lộ ra thân thể không gì bảo vệ đang không ngừng run rẩy.
Máu tươi giống như một con rắn nhỏ uốn
lượn, từ trong thất khiếu Đường Tam không ngừng tuôn chảy ra, rơi xuống
mặt nước biển, không ngờ lại giống như một loại bom nhỏ bình thường,
không ngừng nổ mạnh. Ngay cả máu tươi cũng ẩn chứa năng lượng khủng bố
đến như thế, có thể thấy được một kích khi nãy là thảm thiết đến cỡ nào.
Đường Tam cũng không run rẩy giống như Thâm Hải Ma Kình Vương vậy, lung hắn
vẫn đang giữ cho đứng thẳng. Tuy rằng sắc mặt hắn lúc này đã tái nhợt
còn trắng hơn cả tờ giấy, nhưng mà, sát khí ngập tràn trong ánh mắt của
hắn cũng không có nửa phần yếu đi.
Tình huống của Thâm Hải Ma Kình
Vương so với hắn còn tốt hơn một chút, thân thể mặc dù đang run rẩy,
nhưng hắn cũng chỉ có miệng mũi xuất huyết mà thôi, về mặt tổn thương
thân thể, với trình độ thân thể đã có 99% đạt đến thần cấp của hắn, so
với Đường Tam vẫn là nhẹ hơn rất nhiều.
Nhưng mà, tổn thương cũng
không thể đại biểu cho hết thảy, thân thể Đường Tam tuy rằng bị tổn
thương nghiêm trọng, nhưng mà, một kích do hư ảnh màu đỏ khổng lồ kia
đánh ra cũng đã phá nát niềm tin thắng lợi của Thâm Hải Ma Kình Vương.
Tại thời khắc này đây, bên trong nội tâm con trăm vạn niên hồn thú này
không ngờ lại tràn ngập sự sợ hãi. Đối mặt với người rõ ràng bị thương
nặng Đường Tam kia, tại trong cảm giác của hắn, lại phảng phất giống như là đang đối mặt với một pho tượng ma thần không thể chiến thắng được
vậy. Từ khi nó bắt đầu tu luyện, đến nay đã được hơn trăm vạn năm qua,
cảm giác như thế này cũng chỉ xuất hiện qua có một lần duy nhất. Đó
chính là tại năm xưa khi hắn đối mặt với Hải Thần, hơn nữa còn bị Hải
Thần đánh cho mù một mắt, cũng chỉ tại thời khắc đó, trong lòng hắn mới
sinh ra cảm giác vô lực như thế này.
Trong lý trí của Thâm Hải Ma
Kình Vương, hắn liều mạng nói với chính mình, tên nhân loại trước mắt
này đã thập phần suy yếu, căn bản là không có khả năng chiến thắng được
mình. Nhưng là từ trong nội tâm của nó lại đang run sợ, còn có vết cắt
huyết thật sâu khi nãy đã khắc sâu bên trong nội tâm của hắn, lại làm
cho hắn như thế nào cũng không dậy nổi một tia ý nghĩ công kích. Giờ
khắc này đây, trong lòng hắn điên cuồng suy nghĩ, không ngờ cũng chỉ có ý nghĩ bỏ chạy.
Tứ chi bách mạch trong cơ thể Đường Tam hầu như đều bị phá hủy, kinh mạch trong cơ thể hỗn loạn so với lần trước đối mặt với
Thiên Nhận Tuyết lúc phá hủy toàn bộ hồn hoàn cũng không thua kém chút
nào. Nhưng mà, chiến ý trong lòng hắn lúc này lại chống đỡ giúp hắn hết
thảy, trước khi hoàn toàn giết chết đối thủ, hắn tuyệt đối không cho
phép chính mình ngã xuống.
Nhét thêm một cây Thủy Tinh Mao Trùng
Tràng vào miệng, nhìn Thâm Hải Ma Kình Vương trước mắt mình, lúc này
đang vừa run rẩy vừa chậm rãi lui về phía sau, Đường Tam thậm chí không
đợi Thủy Tinh Mao Trùng Tràng phát huy hiệu quả, cả người cũng đã nhanh
chóng vọt lên.
Thời khắc này đây, tình huống thân thể của hắn như
vậy, cũng làm cho tốc độ của hắn cũng không nhanh bao nhiêu. Nhưng mà,
chính vì hắn đột ngột tăng tốc như vậy, cũng làm cho sự sợ hãi bên trong nội tâm của Thâm Hải Ma Kình Vương nhất thời gia tăng lên gấp nhiều
lần. Lúc này Thâm Hải Ma Kình Vương có muốn phát động một chút năng
lượng đối kháng cũng vô pháp làm được. Mạnh mẽ hú lên một tiếng quái dị, quay đầu bỏ chạy.
- Ngươi không có cơ hội đâu.
Hai đạo quang mang màu tử kim từ trong mắt Đường Tam nhanh như cắt phóng ra, giống như hai tia chớp bình thường cắt ngang không trung, những nơi đi qua, cho dù là những đường không gian màu đen bị xé rách chưa lành lại, cũng nháy mắt
bị xuyên phá, thẳng đến đầu của Thâm Hải Ma Kình Vương mà đánh tới.
Sống chết trước mắt, Thâm Hải Ma Kình Vương theo bản năng quay người lại,
trong miệng gầm nhẹ, từ trên đỉnh đầu liên tiếp phóng ra từng luồng sóng gợn hình tròn, muốn dốc hết toàn lực ngăn cản luồng Tử Cực Ma Đồng kia
của Đường Tam.
Những vòng năng lượng kia tiếp xúc với Tử Cực Ma Đồng
của Đường Tam, cũng không có kịch liệt nổ vang, chỉ có phát ra tiếng ma
xát chói tai mà thôi, giữa không trung tuôn ra vô số đám lửa tương tự
như vô số kim loại ma sát lẫn nhau phát ra.
Từng vòng từng vòng năng
lượng màu tím không ngừng bị tổn hại dưới sự công kích của Tử Cực Ma
Đồng, Tử Cực Thần Quang tấn công thần tốc, làm cho Thâm Hải Ma Kình
Vương lúc này đang ở trong tình trạng sợ hãi cực độ lại càng thêm sợ run lên. Hắn lúc này chỉ có thể liều mạng đem toàn bộ tinh thần lực của
mình phóng xuất hết ra ngoài, tận khả năng ngăn cản công kích của Tử Cực Thần Quang.
Mà đúng lúc này, Đường Tam sau khi phóng ra Tử Cực Thần
Quang, cả người đột nhiên xoay tròn kịch liệt, máu tươi từ trong thất
khiếu chảy ra cũng theo sự xoay tròn của hắn mà văng ra. Nhưng điều kì
dị chính là đám máu này cũng không có văng ra xa thân thể của hắn, mà
chỉ quay tròn xung quanh thân thể Đường Tam mà thôi, làm cho xung quanh
thân thể đang xoay tròn của hắn lúc này có thêm một tầng hồng quang nhàn nhạt. Không ai biết lúc này Đường Tam đang là làm cái gì. Đám Sử Lai
Khắc Lục quái khi nãy bị ép chìm vào nước, lúc này mới lóp ngóp bơi lên
được mặt biển, bọn họ nhìn thấy, chính là lúc Tử Cực Thần Quang hoàn
toàn phá vỡ tầng phòng ngự của Thâm Hải Ma Kình Vương.
Quang mang màu tử kim cuối cùng cũng vẫn oanh kích lên đầu Thâm Hải Ma Kình Vương.
Thân thể Thâm Hải Ma Kình Vương đang phiêu phù giữa không trung, nhất
thời lâm vào trạng thái mê muội, cũng không biết vì sao, ngay trong nháy mắt trước khi hôn mê, chỉ tại một khắc mà ý thức còn tại thân mình, hắn đột nhiên cảm nhận được một loại cảm giác giải thoát mãnh liệt. Sự sợ
hãi trong nội tâm tựa hồ cũng bởi vì sự mê muội này mà hoàn toàn tiêu
thất. Thẳng đến lúc này, Thâm Hải Ma Kình Vương mới đột nhiên hiểu được, nội tâm sợ hãi của mình cũng không phải bởi vì e sợ Đường Tam, mà chính bởi vì trong lúc cái Hạo Thiên Chuy màu đỏ khổng lồ kia đánh vào thân
thể mình, một luồng năng lượng cuồng bạo vô cùng cũng đã xâm nhập vào
nội tâm mình. Cái đó đến tột cùng là dạng năng lượng loại gì a! Đây
chính là cỗ ý niệm cuối cùng của hắn trước khi lâm vào trạng thái hôn
mê.
Dưới tình huống không có gì tuyệt đối nắm chắc, Đường Tam tuyệt
sẽ không dễ dàng phát động Tử Cực Thần Quang. Dù cho hiện tại tinh thần
lực của hắn lúc này cũng đã gia tăng lên rất nhiều, nhưng một khi đã
phát động Tử Cực Thần Quang, đối với hắn cũng sẽ gây ra tác dụng phụ rất lớn. Cuộc chiến đã đến lúc này rồi, hắn đã không còn giữ lại gì nữa, mà cũng không cần phải giữ lại cái gì nữa.
Thân thể đang xoay tròn kia
của Đường Tam đột ngột dừng lại, nhất động nhất tĩnh, trông có vẻ cực kỳ quái dị. Ngay tại thời điểm trong nháy mắt hắn ngừng lại, một chuỗi
chín đạo hồng quang đồng thời từ trong tay hắn quăng ra, mà tầng hồng
quang nhàn nhạt lúc trước cũng xoay xung quanh thân thể hắn, bây giờ
cũng đồng thời biến mất.
Nếu nhìn kỹ, có thể thấy được, chín đạo hồng quang kia nhìn qua giống như là chín phiến lá cây hình trứng, ngoài
việc toàn thân đều đỏ như máu, bên ngoài trông có vẻ tự nhiên, giản dị.
Xuất ra xong chín đạo hồng quang này, thân thể Đường Tam tại không trung
nhất thời trở nên run rấy kịch liệt, không ngờ là không thể khống chế
thân thể hắn tiếp tục phi hành được nữa, nhất thời rơi xuống.
Mà ngay lúc này, con Hỏa Phượng Hoàng tám đầu khi nãy bay ra xa cũng đã vòng
lại, vừa vặn đỡ lấy thân thể Đường Tam đang rơi xuống. Nếu đổi lại là
người khác, có lẽ sẽ bị Phượng Hoàng Hỏa Diễm đốt cháy, nhưng thân thể
Đường Tam chính là Thủy Hỏa miễn dịch, tự nhiên cũng không quan tâm đến
nhiệt độ của Phượng Hoàng Hỏa Diễm.
Mã Hồng Tuấn sau khi tiếp được
Đường Tam, cũng rất nhanh biến lại hình người, bằng vào Phượng Hoàng
Song Dực sau lưng duy trì bay lượn giữa không trung, hai tay nắm chặt
thân mình Đường Tam. Hắn cũng không có tùy tiện đem năng lượng bản thân
rót vào cơ thể Đường Tam, mà chỉ mang theo Đường Tam rất nhanh lui về
phía sau.
Đường Tam giao cho Mã Hồng Tuấn nhiệm vụ chính là, tùy thời mà tiếp ứng cho hắn, lúc này đã thể hiện ra khả năng có thể dự đoán
trước tình huống của hắn. Dưới sự trợ giúp của Mã Hồng Tuấn, lúc này
Đường Tam mới không có bị rơi xuống biển.
Mà ngay tại thời điểm Mã
Hồng Tuấn đón được Đường Tam, chín đạo hồng mang kia cũng đã không hề
trì hoãn, oanh trúng trên người Thâm Hải Ma Kình Vương.
Mục tiêu mà
chín đạo hồng quang đánh trúng cũng chỉ có một, đó chính là vị trí trái
tim của Thâm Hải Ma Kình Vương. Mỗi một đạo hồng quang đánh vào trên
người của Thâm Hải Ma Kình Vương cũng không có xuyên qua, mà lập tức nổ
tung. Liên tiếp chín tiếng nổ kịch liệt vang lên, trước ngực Thâm Hải Ma Kình Vương, lúc này đã mất đi bộ áo giáp phòng ngự, bị phá hủy thành
một lỗ thủng thật lớn. Toàn thân hắn lúc này giống như có một cái cửa sổ hình tròn lớn trên ngực, máu thịt văng tứ tung, thân thể cao lớn của nó rất nhanh bị bắn bay về phía sau, vừa run rẩy vừa khôi phục lại thần
trí. Nhưng tất cả đều đã chậm, trái tim, nội tạng toàn bộ cơ hồ bị nổ
nát bấy, đừng nói là hắn chưa thành thần, cho dù là có thành thần chính
thức đi nữa, bị vết thương nghiêm trọng đến như vậy, cũng nhất định
không thể phục hồi lại được.
Ánh mắt Thâm Hải Ma Kình Vương có chút
dại ra, thân thể hắn vẫn như trước phiêu phù giữa không trung, nhìn chăm chú vào Đường Tam, đôi mắt tràn ngập quang mang không cam lòng. Mà
luồng quang mang này cũng từ từ bị hơi thở tĩnh mịch thay thế. Hắn muốn
nói cái gì đó, nhưng khi mở miệng ra, lại chỉ có máu đen từ trong miệng
trào ra mà thôi.
Rốt cuộc, con Trăm vạn năm hồn thú cường đại này
cuối cùng cũng không thể chống đỡ nổi thân thể chính mình, thân thể ba
thước mang theo một lượng máu lớn từ không trung rơi xuống, đâm thẳng
vào trong biển.
Mất đi năng lượng duy trì, hắn cũng không thể tiếp
tục bảo trì hình dạng người của mình, ngay trong lúc đang rơi xuống,
Thâm Hải Ma Kình Vương lại một lần nữa hóa thành thân thể ma kình. Thân
hình khổng lồ hơn hai trăm thước ầm ầm nện mạnh lên mặt biển, phía trên
thân thể kinh khủng của hắn, ở phía trước ngực đã có một lỗ vết thương
trí mạnh thật lớn. Thân thể khổng lồ đập vào trong nước, nước biển nhất
thời bị máu nó nhuộm đỏ lên. Ba động năng lượng mênh mông cũng bạo phát
ra, lại thêm một vòng sóng thần khuếch tán ra. Với thực lực của Tiểu
Bạch như vậy, không ngờ dưới tình huống không chuẩn bị trước, cũng bị
thổi bay ra xa, mang theo Trữ Vinh Vinh vội lặn sâu xuống đáy biển mới
tránh khỏi một vòng sóng biển đánh sâu vào.
Mắt thấy Thâm Hải Ma Kình Vương đã chết không thể sống lại, Đường Tam rốt cuộc cũng thở phào nhẹ
nhõm, từng ngụm từng ngụm thở hổn hển. Một trận chiến này, có thể nói là hắn đã hao tổn hết tâm lực. Nhìn qua là hắn luôn chiếm ưu thế, nhưng
Đường Tam lại biết, lúc trước nếu như dũng khí của Thâm Hải Ma Kình
Vương cũng không bị mình phá nát, chỉ sợ kết quả trận chiến này cũng sẽ
khó nói trước, hắn ít nhất vẫn còn năng lực cùng với mình lưỡng bại câu
thương. Thân thể cường hãn của hắn cũng không phải dễ dàng giết như vậy.
Tưởng tượng lại cảnh này, Đường Tam không tự chủ nhớ lại luồng hồng quang
khổng lồ kia, tại thời điểm hắn chém ra Hạo Thiên Chuy, cả người đều bị
một cỗ năng lượng vô cùng khổng lồ bao vây, cỗ năng lượng kia tuy rằng
cực kỳ lạnh như băng, nhưng rộng lớn cuồn cuộn, cũng đem khí thế, niềm
tin của hắn đề thăng lên đến trạng thái đỉnh phong trước giờ chưa từng
có. Ngay trong nháy mắt đó, Đường Tam cảm nhận được rõ ràng, cảnh giới
của chính mình lại tăng lên một bậc nữa, cũng không phải là hồn lực gia
tăng, mà là tinh thần lực của hắn. Lúc này, hắn có thể hoàn toàn khống
chế được hơi thở tự thân, khí thế cùng với cảnh giới chiến ý. Loại cảm
giác này đến bây giờ hắn cũng không còn có thể cảm nhận được nữa, nhưng
Đường Tam khẳng định biết rõ, chỉ có tổn thất một chút như vậy, đã có
thể giết chết Thâm Hải Ma Kình Vương, cùng với sự xuất hiện của luồng
hồng quang kia nhất định có quan hệ mật thiết. Có thể nói là, nhờ luồng
hồng quang kia trợ giúp hắn, hắn mới có thể thuận lợi như vậy mà hoàn
thành mục tiêu.
Hiệu quả của Thủy Tinh Mao Trùng Tràng đã bắt đầu
phát huy, kinh mạch đang hỗn loạn trong cơ thể bắt đầu ổn định lại,
thương thế trong cơ thể dưới tác dụng của Thủy Tinh Mao Trùng Tràng dần
dần khôi phục lại. Cùng lúc đó, năng lượng phụ trợ của Trữ Vinh Vinh lại tiếp tục chiếu rọi trên người Đường Tam. Sau khi thoát ly khỏi cảnh
giới thần cấp, được bảy đạo quang mang duy trì tăng phúc, hồn lực bản
thân dần dần trở lại trạng thái đỉnh cao, cả người cũng trở nên thư thái hơn nhiều.
Đường Tam ra hiệu cho Mã Hồng Tuấn buông tay ra khỏi
người mình, thân thể khôi phục lại vài phần, hắn cũng đã có thể một lần
nữa phi hành trên không trung. Tám đạo kim quang từ trên cao giáng
xuống, mạnh mẽ chui vào trong biển rộng, toàn bộ cắm hết lên thi thể
khổng lồ kia của Thâm Hải Ma Kình Vương. Đúng là Bát chu mâu hóa thành
đám tơ vàng thực thể hóa thôn phệ của Đường Tam.
Thâm Hải Ma Kình
Vương tuy đã chết, nhưng năng lượng khổng lồ trong cơ thể hắn cũng không nhanh tiêu tán như vậy. Loại cơ hội này Đường Tam như thế nào lại có
thể bỏ qua cho được? Nhất là lúc này hắn đang trong tình trạng hồn lực
tiêu hao khá lớn như vậy.
Đã không có sự khống chế của Thâm Hải Ma
Kình Vương, năng lực thôn phệ của Bát chu mâu hoàn toàn bộc phát ra hết, tốc độ thôn phệ so với lúc trước khi áp sát người Thâm Hải Ma Kình
Vương còn nhanh hơn gấp mấy lần. Hồn lực khổng lồ không ngừng bị Đường
Tam thôn phệ vào trong cơ thể, làm cho hồn lực bản thân hắn rất nhanh
khôi phục.
Vừa tiến hành thôn phệ, Đường Tam không khỏi âm thầm cảm
thán, con Thâm Hải Ma Kình Vương này quả thật vốn liếng quá dày, trăm
vạn năm tu vi quả thật khủng bố. Nếu không phải kỹ năng chiến đấu của
hắn có hạn, hơn nữa lại vừa bị Hải Thần Chi Quang của mình cùng với biến dị cuối cùng của Sát Thần lĩnh vực khắc chế, muốn chiến thắng hắn không khác nào nằm mơ giữa ban ngày. Cho dù là Thiên Nhận Tuyết trong đại hải đối diện với Thâm Hải Ma Kình Vương, dưới tình huống không có thuộc
tính khắc chế, cũng rất khó có thể đem nó đi liệt sát a!
Chỉ dùng
khoảng mười phút thời gian, hồn lực tự thân của Đường Tam cũng đã một
lần nữa trở về trạng thái đỉnh phong, hơn nữa, dưới tác dụng trị liệu
của Thủy Tinh Mao Trùng Tràng, thân thể hắn cũng đã hoàn toàn khôi phục, duy nhất không thể khôi phục cũng chỉ có tinh thần lực của hắn mà thôi. Một trận chiến này có thể nói là Đường Tam hết mực lo lắng, không có
thoải mái giống như lúc đối đầu với Thiên Nhận Tuyết như vậy. Bất quá,
cho dù là tinh thần mệt mỏi, lúc này hắn cũng không có thể nghỉ ngơi.
- Mọi người mau tới đây, sử dụng Phi Hành Ma Cô Tràng.
Đường Tam cao giọng nói với đám Sử Lai Khắc Lục quái.
Mọi người khi nãy thấy Đường Tam đánh chết Thâm Hải Ma Kình Vương, không
khỏi hoan hô thành tiếng, bọn họ tuy rằng không biết Đường Tam đã khôi
phục lại, nhưng nhìn hắn có thể tự mình phi hành trong không trung, cũng biết hắn không có gì trở ngại. Nghe được lời Đường Tam kêu, mọi người
đều ăn một cây Phi Hành Ma Cô Tràng của Áo Tư Lạp, một đám bay lên trời, tiến lại bên cạnh Đường Tam.
- Tiểu Tam, đám hồng quang cuối cùng kia là cái gì vậy? Như thế nào lại có uy lực lớn như thế?
Đái Mộc Bạch còn chưa có bay đến trước mặt Đường Tam, đã vội vàng hỏi.
Đường Tam nói:
- Đó là một loại ám khí của ta, cũng là một trong số các loại ám khí
cường đại nhất, tên là Bồ Đề Huyết. Đem hồn lực bản thân rót vào trong
máu mình, áp súc cô đọng lại, sau đó lấy thủ pháp đặc thù phóng ra, khi
chạm vào thân thể địch nhân, có thể sinh ra lực bùng nổ không gì sánh
kịp. Khi nãy, sau khi ta toàn lực phát động công kích vào hắn, trước khi luồng huyết quang biến mất, cũng đã một lần nữa phóng xuất ra Lam Ngân
Hoàng, mượn lấy lực lượng của Lam Ngân Hoàng, cùng với những tia hồn lực cuối cùng phát ra một kích Bồ Đề Huyết, nếu còn giết không chết hắn,
chính bản thân ta cũng đã như dầu cạn, đèn tắt. Nếu không lại như thế
nào ngay cả phi hành đều không thể tiếp tục được nữa.
Đúng vậy, chín
luồng hồng quang cuối cùng mà Đường Tam phát ra, chính là loại ám khí
thủ pháp bài danh thứ hai trong Đường Môn ám khí bách giải, Bồ Đề Huyết. Bản thân nó so với Quan Âm hữu lệ, bài danh đầu tiên, chỉ là lực xuyên
thấu không bằng mà thôi, nhưng uy lực công kích của nó lại không thua
kém chút nào. Sở dĩ nó tên là Bồ Đề Huyết, không phải hoàn toàn bởi vì
hình dạng khi phóng ra của nó, phiến lá huyết sắc nhìn rất giống với lá
của cây Bồ đề, hoàn toàn màu đỏ sẫm, mà còn có nghĩa khác nữa, chính là, cho dù Bồ Đề Lão tổ đối mặt với nó, cũng phải đổ máu. Đương nhiên,
trong thế giới Đấu La đại lục này, cũng không có Bồ Đề lão tổ tồn tại,
Đường Tam tự nhiên cũng không giải thích cặn kẽ hơn cho đám đồng bọn của mình.
- Tốt lắm, mọi người đừng nói nhiều lời, mau chóng chuẩn bị
sẵn sàng, ta muốn đem năng lượng của con Thâm Hải Ma Kình Vương này rót
vào người các ngươi. Chúng ta cùng nhau hấp thu, như vậy có thể mau một
chút. Năng lượng của nó rất khổng lồ, nếu để mặc cho nó phân hủy như vậy chẳng phải rất đáng tiếc hay sao? Có lẽ có thể giúp thực lực chúng ta
đều được đề thăng.
Vừa nói, Bát chu mâu của Đường Tam lại thoáng nhúc nhích một chút, lại bắn ra bảy đạo tơ vàng thôn phệ, phân biệt ngừng
lại, quấn chặt trên cổ cánh tay phải của đám đồng bọn. Đây cũng không
phải là thôn phệ, mà chỉ là đem đám đồng bọn kết hợp lại một chỗ.
Đúng vậy, đám tơ vàng thôn phệ của Đường Tam lúc này có thể thôn phệ một
lượng năng lượng khổng lồ, hơn nữa lại chuyển hóa thành năng lượng tối
thuần túy cung cấp cho Đường Tam hấp thu. Nhưng hắn dù sao cũng chỉ hấp
thu một lượng giới hạn, hơn nữa, thời gian hấp thu của hắn cũng có hạn.
Đối với hắn mà nói, quan trọng nhất chính là phải hấp thu hồn hoàn cùng
với hồn cốt của Thâm Hải Ma Kình Vương. Bởi vậy, thời gian tiến hành hấp thu năng lượng của Thâm Hải Ma Kình Vương cũng chỉ có một canh giờ mà
thôi. Sau một canh giờ này, bất luận có thể thôn phệ được bao nhiêu, hắn cũng phải tại thời khắc cuối cùng tiến hành hấp thu hồn hoàn cùng với
hồn cốt, hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng của khảo nghiệm thứ tám của Hải
Thần.
Sử Lai Khắc lục quái đối với Đường Tam đều rất quen thuộc, tuy
rằng bọn họ còn không có hiểu được ý tứ của Đường Tam, nhưng vẫn là ngay lập tức hành động theo lời của hắn, nhanh chóng chuẩn bị.
Rất nhanh, năng lượng thuần túy mà khổng lồ thông qua tơ vàng thôn phệ bắt đầu
chảy vào trong cơ thể bọn họ, mọi người đồng thời giật mình, vội vàng
tiến hành hấp thu.
Ban đầu, Đường Tam sợ đám đồng bọn bởi vì quá kinh ngạc mà mắc phải sai lầm, nên chỉ truyền cho bọn hắn một ít năng lượng
mà thôi, theo tốc độ hấp thụ ngày càng nhanh của bọn họ, mới dần dần đem ngày càng nhiều năng lượng hơn phóng xuất ra, cùng với bọn họ hấp thu.
Bảy người ngay tại không trung điên cuồng thôn phệ năng lượng của Thâm
Hải Ma Kình Vương, có đám tơ vàng thôn phệ kéo lại, lại thêm Đường Tam
một lần nữa phóng xuất ra Lam Ngân Hoàng quấn quanh bên hông bọn họ, bọn họ cũng không cần lo lắng chính mình bị ngã từ không trung xuống biển.
Đương nhiên, Đường Tam cũng sẽ không quên Tiểu Bạch, khi nãy hắn phóng ra bảy sợi tơ vàng thôn phệ có một sợi chính là cấp cho Tiểu Bạch. Đối với
Tiểu Bạch mà nói, năng lượng của Thâm Hải Ma Kình Vương không những
không có phát sinh xung đột với năng lượng của nàng, hơn nữa lại tuyệt
đối là đại bổ. Nàng tự nhiên rất hưng phấn, đối với Đường Tam chính là
tràn ngập cảm kích. Tại bên trong hải vực, Tà Ma Hổ Kình Vương, Thâm Hải Ma Kình Vương trước sau đều bị Đường Tam đánh chết, có thể nói là thành toàn cho giới Ma Hồ Đại Bạch Sa bọn họ. Thân là Ma Hồn Đại Bạch Sa
Vương, có thể thôn phệ thêm một chút năng lượng của Thâm Hải Ma Kình
Vương, nói không chừng có thể trợ giúp cho nàng trở thành bá chủ chân
chính trong biển cả.
Thời gian chầm chậm trôi qua, Đường Tam hoàn hảo một chút, tự thân kinh mạch hắn đều đã đạt đến trình độ bán thần, bất
luận là chuyển hóa năng lượng, hay là tiêu hóa năng lượng đều nhanh hơn
mọi người. Cho dù năng lượng tràn đầy, hắn vẫn có thể bên trong cơ thể
mình tiến hành cô đọng lại, sau đó mới chậm rãi hấp thu. Mà những người
khác cũng không có năng lực thừa nhận cường hãn như hắn vậy, trong đó
thân thể yếu nhất chính là Trữ Vinh Vinh cùng với Áo Tư Lạp, đều chỉ hấp thu được hơn mười phút đã phải ngừng lại. Được Đường Tam đưa bọn họ trở về mặt biển, ngồi trên lưng đám Ma Hồn Đại Bạch Sa bắt đầu tu luyện.
Nếu bọn họ hấp thu nhiều hơn, kinh mạch bọn họ nhất định sẽ bị phá hủy. Bọn họ cũng không có năng lực chữa trị biến thái như của Lam Ngân Hoàng
xương đùi phải của Đường Tam như vậy, một khi kinh mạch bị tổn hại, đối
với bọn họ vẫn là tạo thành thương tổn rất lớn, nói không chừng không
những năng lực không có tăng lên, ngược lại lại còn phản tác dụng nữa.
Chu Trúc Thanh, Đái Mộc Bạch cùng với Mã Hồng Tuấn kiên trì hấp thu hơn hai mươi phút cũng xuất hiện tình huống đồng dạng như vậy. Mọi người tu
luyện nhiều năm, đều hiểu được tham nhiều sẽ không tốt, cũng không có
miễn cưỡng thân thể của mình, hạ xuống mặt nước tu luyện. Duy chỉ có
Tiểu Vũ, nàng vẫn còn kiên trì cùng với Đường Tam tiến hành hấp thu năng lượng của Thâm Hải Ma Kình Vương.
Mặc dù trong mấy người bọn họ, hồn lực của Tiểu Vũ là thấp nhất, chỉ có bảy mươi sáu cấp hồn lực, nhưng mà nàng từng sử dụng qua Thủy Tinh Huyết Long Nham cùng với Tương Tư Đoạn
Trường Hồng hai loại thiên địa tiên thảo. Cường độ thân thể nàng chỉ
thua có mỗi mình Đường Tam, bởi vậy, năng lực thừa nhận của nàng cũng là rất mạnh. Hơn nữa trước kia nàng cũng là Mười vạn năm hồn thú, tại
phương diện hấp thu, chuyển hóa năng lượng cũng mạnh hơn người bình
thường, bởi vậy nàng mới có thể tiếp tục kiên trì.
Hơn nữa, điều này
cũng xuất phát ra từ nội tâm tư tưởng của Tiểu Vũ. Nghe Đường Tam miêu
tả lại trận chiến sinh tử với Thiên Nhận Tuyết, chính mắt lại thấy cảnh
tượng hắn cùng với Thâm Hải Ma Kình Vương chiến đấu gian nan như vậy,
trong lòng Tiểu Vũ tràn ngập cảm giác thống khổ. Nàng chính vì mình
không thể giúp được Đường Tam mà thống khổ. Cho nên, nàng mới càng thêm
khát vọng đạt được thực lực cường đại, có thể trong tương lai trợ giúp
Đường Tam cùng kháng địch. Dưới tác dụng của chấp niệm trong lòng, tiềm
lực của nàng tự nhiên có thể hoàn toàn phóng thích ra hết.
Thời gian
lại chầm chậm trôi qua, Đường Tam vẫn thủy chung khống chế được đám tơ
vàng thôn phệ, vì để tận khả năng lợi dụng năng lượng của Thâm Hải Ma
Kình Vương, sau khi trợ giúp đám đồng bọn hấp thu xong, hắn lại đem đám
tơ vàng thôn phệ kia, phủ lên đầu mất con Ma Hồn Bạch Sa đang chở bọn họ trên lưng, cũng coi như trả công cho bọn chúng đã vất vả một hồi.
Đám Ma Hồn Đại Bạch Sa kia tự nhiên là mừng rỡ như điên, đám năng lượng kia trải qua sự tinh lọc của tơ vàng thôn phệ, cực kỳ tinh thuần, bọn họ
hấp thu đúng là không chút nào khó khăn, tu vi nhất thời tăng lên một
khoảng rất lớn. Phải biết rằng hồn thú tu luyện so với hồn sư nhân loại
khó khăn hơn rất nhiều, cần phải sử dụng thời gian lâu gấp trăm lần.
Dưới sự trợ giúp của Đường Tam, chúng nó có thể tiết kiệm một khoảng
thời gian rất lớn, ít nhất so với đám tộc nhân khác cả vạn năm, hơn nữa, còn có cơ hội đánh sâu vào cấp bậc mười vạn năm tu vi. Đối với Đường
Tam mà nói, bọn chúng tự nhiên là cảm động đến rơi nước mắt.
Đám tơ
vàng thôn phệ cắm trên người Thâm Hải Ma Kình Vương không ngừng thay đổi vị trí, bởi vì mỗi khi chúng thôn phệ một khoảng thời gian sau, khu vực bị thôn phệ cũng bởi vì năng lượng và sinh mệnh lực bị hút hết đều trở
nên hoàn toàn khô quắt lại. Đồng thời, Đường Tam cũng thông qua loại
phương pháp này để tìm kiếm thứ mà hắn cần.
Thời gian còn lại càng
ngày càng ngắn, Đường Tam thông qua tơ vàng thôn phệ và tinh thần lực
của mình cũng đã cơ bản nắm rõ tình huống thân thể của Thâm Hải Ma Kình
Vương.
Kim quang lóe lên, đám tơ vàng thôn phệ đã thu hồi, đáy mắt
Đường Tam đã xuất hiện một tầng màu vàng, khẽ mỉm cười nhìn về phía Tiểu Vũ.
Tiểu Vũ chậm rãi mở hai mắt, trên mặt biểu lộ nét tươi cười vui sướng:
- Ca, hồn lực của ta đã đạt tám mươi cấp, hơn nữa, ta còn cảm giác được
không chỉ có hấp thu có bấy nhiêu, năng lượng của Thâm Hải Ma Kình Vương quả thật quá sức khổng lồ a! Chờ ta đạt được cái hồn hoàn thứ tám, hồn
lực nhất định sẽ còn có tiến bộ.