Đại Sư nhấn mạnh trọng tâm với Đường Tam nói: "Bây giờ con mặc dù đã
biết thân phận mình xuất thân từ Hạo Thiên Tông, nhưng ta hy vọng, con
có thể bảo trì tâm trạng của một người bình thường, không nên vội vàng
đi tìm tông môn của mình, cũng không nên để tâm tư biểu lộ ra ngoài. Con có rõ khổ tâm của sư phụ không? "
Đường Tam không chút do dự gật đầu, nói: "Sư phụ, con hiểu mà. Bất luận làm cái gì, đều lấy thực lực làm trọng
...khi con cảm thấy thực lực chưa đủ, con tuyệt sẽ không tự tìm đến Hạo
Thiên Tông. Hoặc có thể nói, ít nhất phải chờ cha con xuất hiện, con mới có có thể hồi tông môn. Hơn nữa, người cũng biết, con luôn luôn thích
tự do, cuộc sống ở trong tông môn cũng không thích hợp với con. Kỳ thật, con càng nguyện ý mình chỉ là con của một người thợ rèn, thân phận đối
với con mà nói, không hề có ý nghĩa gì cả."
Đại sư kinh ngạc nhìn Đường Tam, dù sao, Đường Tam trong mắt hắn chỉ là một đứa nhỏ hơn mười
tuổi, hắn không nghĩ tới đệ tử này của mình lại có thể nghĩ thông suốt
như thế, trên khuôn mặt cứng ngắc không khỏi lộ vẻ tươi cười, lại vỗ vỗ
vai Đường Tam, "Con nói như vậy ta an tâm rồi. Còn có nửa năm thời
gian nữa, giải đấu của cao cấp hồn sư học viện sẽ bắt đầu, cái này chẳng những là một vũ đài để các ngươi thể hiện, cũng là thời cơ tốt nhất để
các ngươi lịch lãm thêm. Cuộc thi này có tính chất mở rộng trên toàn đại lục, các ngươi sẽ gặp phải tất cả các hồn sư trẻ tuổi mạnh mẽ nhất.
Chiến thắng bọn họ, chinh phục bọn họ, chẳng những làm tăng lên kinh
nghiện thực chiến của các ngươi, đồng thời cũng là cơ hội thiết lập sự
tự tin cho chính mình. Ta đã cùng Phất Lan Đức thương lượng qua, đợi khi hồn sư đại tái lần này chấm dứt , mấy đứa nhỏ các ngươi có thể tốt
nghiệp rồi."
"Tốt nghiệp? Sư phụ, như vậy không phải là còn quá sớm hay sao? " Đường Tam giật mình nói.
Đại Sư mỉm cười lắc đầu, "Không, đã không còn sớm nữa. Bình thường cao cấp hồn sư học viện, thực lực đạt tới ba mươi cấp đã có thể tốt nghiệp, còn được xem là ưu tú. Mà các
ngươi bây giờ đứa nào cũng đều hơn ba mươi cấp rồi, cho dù từ góc độ Sử
Lai Khắc học viện mà nói, ta nghĩ lúc các ngươi tham gia qua tràng đại
tái này, hẳn là hầu hết cũng có thể đạt tới bốn mươi cấp. Tiểu Tam, học
viện cũng không phải tất cả đối với các ngươi đâu. Tại học viện tu luyện chỉ là một bộ phận, quan trọng hơn, là ở thế giới bên ngoài rèn luyện,
đó mới là chiến trường khảo nghiệm chính thức của các ngươi. "
Bất luận kiếp trước hay là kiếp này, Đường Tam cũng không có nhiều kinh
nghiệm xã hội cho lắm, nhưng hắn thấy sự khẳng định trong ánh mắt Đại
Sư, hắn biết quyết định mà sư phụ đưa ra chắc chắn sẽ không sai.
Có lẽ là bởi vì không có tiếp xúc mấy với thế giới bên ngoài, đối với những chuyện chưa biết trong lòng hắn còn có chút sợ hãi.
Đương nhiên, bây giờ cũng chưa phải lúc để nghĩ về vấn đề này. Đường Tam tự
nhiên cũng không biết, chờ hắn chính thức tiếp xúc với thế giới bên
ngoài cũng là chuyện của sáu năm sau.
Đi từ phòng của Đại Sư ra, cái
loại cảm giác thông suốt làm thâm tâm Đường Tam thoải mái không nói nên
lời, hắn một lần nữa tìm lại được mục đích sống của chính mình. Xuất
thân tông môn thì như thế nào? Cha là Phong Hào Đấu La thì sao? Những
cái đó dù sao cũng không phải là tất cả.
Chỉ có ...trước tiên làm cho thực lực của mình trở nên cường đại, điều này mới có ý nghĩa quyết định.
Đường Tam đã suy nghĩ rất rõ ràng, đối với độ tuổi hiện tại của mình mà nói,
không có cái gì so với tu luyện mà trọng yếu hơn, toàn bộ tâm lực tự
nhiên sẽ đều đặt ở mặt này mà không cần chút đắn đo suy nghĩ.
Bắt đầu từ thời điểm đó, bất luận là Đường Tam. Hay những Sử Khắc thất quái khác. Đều tiến vào nửa năm gian khổ tu luyện. ……..
Đại Sư không tiến hành đặc biệt huấn luyện gì đối với bọn họ nữa , chỉ là
qua mỗi một đoạn thời gian, sẽ đối với bọn họ tiến hành một lần chỉ đạo
chiến thuật, nhất là trong lúc bọn họ phối hợp với nhau, như thế nào mới có thể đem hồn kỹ của mình sử dụng hợp lý nhất.
Nhìn qua, mỗi người
đều có hồn kỹ của riêng mình, chỉ cần phải thi triển ra mà thôi. Nhưng
trên thực tế, trong đó lại bao hàm học vấn thật lớn. Lúc nào thi triển
cái hồn kỹ gì, dưới tình huống hồn lực như thế nào thì thi triển cái hồn kỹ nào, mỗi một loại tình huống đều bao hàm huyền cơ. Mà trên phương
diện này Đại Sư nghiên cứu tốn hao thời gian mất hơn mười năm, có hắn
chỉ đạo. Sử Lai Khắc Thất Quái có thể nói giảm đi vô số đường vòng.
Đúng như theo Đường Tam nói trong lúc đem tiên phẩm dược thảo đưa cho mọi
người, tiên phẩm dược thảo dược hiệu phát huy tuyệt không chỉ là lúc mới sử dụng mà thôi. Theo quá trình tu luyện không ngừng, trừ Tương tư đoạn trường hồng Tiểu Vũ không có dùng ra, từng người một ai cũng có thể cảm giác được biến hóa trên thân thể mình.
Không chỉ là tốc độ hồn lực
tăng lên so với trước kia nhanh hơn, quan trọng hơn chính là tiên phẩm
dược thảo đối với vũ hồn cùng thân thể bọn họ có cải tạo, Đường Tam tinh tế tuyển chọn dược thảo, cơ hồ đều là thích hợp nhất với từng người bọn họ.
Tại quá trình bọn họ không ngừng tu luyện, dược thảo ẩn chứa
tinh hoa của thiên địa dần dần cùng thân thể dung hợp, làm thực lực bọn
hắn tăng lên một cách toàn diện.
Cho dù là không kể tiên phẩm Địa Cửu Phẩm Tử Chi, đã trợ giúp Đại Sư trong nửa năm thời gian ngắn ngủi, hồn
lực từ ba mươi cấp tăng lên tới ba mươi lăm cấp. Mà Sử Lai Khắc Thất
Quái, lợi dụng nửa năm thời gian này, trừ Đái Mộc Bạch hồn lực còn tăng
lên thêm một bậc nữa, đạt tới trình độ bốn mươi bốn gần bốn mươi lăm cấp rồi, còn lại sáu người cũng chỉ có Tiểu Vũ không có đạt tới bình cảnh
bốn mươi cấp.
Người thứ nhất đột phá bình cảnh bốn mươi cấp làm cho
tất cả mọi người cảm thấy ngoài ý muốn, vốn mọi người đều tưởng rằng,
người đạt tới có lẽ là Chu Trúc Thanh vì sau khi dùng tiên phẩm dược
thảo đã đạt tới ba mươi tám cấp hồn lực, hay là tu luyện khắc khổ, thiên phú dị bẩm Đường Tam.
Khiến mọi người được mở rộng tầm mắt chính là, trong sáu người bọn họ, kẻ đầu tiên đột phá bốn mươi cấp, cũng là tu
luyện khó khăn nhất thực vật hệ hồn sư Áo Tư Tạp. Hắn tu luyện chỉ trong bốn tháng rưỡi, đã thành công đột phá bình cảnh, bước vào cánh cửa bốn
mươi cấp, chỉ cần thu được hồn hoàn, xưng hiệu có thể từ hồn tôn chánh
thức tiến lên là hồn tông.
Người khác không biết sự cố gắng của Áo Tư Tạp, nhưng Đường Tam lại rất rõ ràng. Đường Tam mặc dù không biết xảy
ra chuyện gì, nhưng từ sau khi Trữ Vinh Vinh từ gia tộc quay lại , Áo Tư Tạp tu luyện so với trước kia chăm chỉ hơn rất nhiều.
Trước kia vốn
Áo Tư Tạp là người rất thích ngủ, nhưng mấy tháng nay, Đường Tam lại
không thấy hắn ngủ qua lấy một lần, thậm chí rất ít quay về túc xá, mỗi
ngày đều tại chỗ tu luyện thích hợp nhất của hắn là thực đường khổ tu vũ hồn.
Thực lực của hắn có thể tăng lên nhanh như vậy, tất nhiên cùng Lục Biện Tiên Lan có liên quan, nhưng cố gắng cùng nỗ lực của hắn, mới có tác dụng
quyết định.
Khi tu luyện hết 5 tháng , Chu Trúc Thanh cũng đã đột phá bốn mươi cấp, hai ngày sau, Đường Tam đột phá. Qua mười ngày nữa, Mã
Hồng Tuấn cùng với Trữ Vinh Vinh trước sau cũng đột phá bình cảnh.
Đến bây giờ, trừ Tiểu Vũ không dùng tiên phẩm dược thảo ra, Sử Lai Khắc
Thất Quái có đến sáu người thực lực đã đạt tới trình độ bốn mươi cấp.
Theo lý luận của Đại Sư, đột phá bình cảnh không nhất thiết phải hấp thu hồn hoàn ngay, nếu tiếp tục tu luyện, hồn lực sẽ được tích tụ lại, khi hấp
thu được hồn hoàn, hồn lực sẽ lại được phóng thích.
Bởi vì tình huống hồn lực mọi người đều tương đương nhau, Đại Sư quyết định đến lúc mọi
người đều đạt tới bốn mươi cấp, mới tiếp tục đi liệp sát hồn thú.
Đương nhiên, không thể đợi đối với Tiểu Vũ được, nàng bởi vì không có dùng
tiên phẩm dược thảo, lúc này còn đang từ ba mươi bảy cấp tiến lên ba
mươi tám cấp. Muốn đạt tới bốn mươi cấp ít nhất phải cần nửa năm thời
gian nữa.
Đường Tam từng khuyên bảo Tiểu Vũ vài lần, để nàng sử dụng
Tương tư đoạn trường hồng, nhưng nói thế nào Tiểu Vũ cũng không chịu,
mỗi ngày đều để Tương tư đoạn trường hồng bên người, trân trọng không
nói nên lời.
Mà Tương tư đoạn trường hồng kia cũng rất kỳ quái, trong tình huống không có dinh dưỡng gì, ở bên người Tiểu Vũ lại có thể tự
động hấp thu Thiên địa lực, không có một chút dấu hiệu héo rũ nào, ngược lại càng thêm tươi đẹp, cùng Tiểu Vũ một chỗ càng ngày càng trở nên
lộng lẫy hơn.
Cánh hoa nhìn qua giống như rất mỏng manh yếu ớt, nhưng lại so với bất kỳ kim chúc nào đều muốn cứng cỏi hơn, khiến người khác
rất lấy làm kỳ lạ.
Trong thời gian nửa năm này, Đường Tam đã hoàn
thành ước định của mình với Thất bảo lưu ly tông. Tài lực của Thất bảo
lưu ly tông quả nhiên cường đại, gần nửa năm, đã chế tạo ra đủ các linh
kiện cần thiết, do Đường Tam ghép lại thành bộ, hoàn thành đầy đủ trang
bị đối với tông môn trực hệ đệ tử, còn thừa lại một ít, được hắn lưu trữ lại.
Cũng là bởi vì phải tốn thời gian chế tạo mấy vật này, mà tốc
độ tu luyện của Đường Tam tiến bộ rất chậm khiến hắn đột phá bốn mươi
cấp sau Áo Tư Tạp cùng Chu Trúc Thanh.
Trong thời gian này, cũng xảy
ra một chuyện khá thú vị. Trữ Phong Trí sau khi cầm bản vẽ chi tiết, đã
mệnh lệnh cho công tượng dưới tay tiến hành chế tác cùng nghiên cứu,
thậm chí dùng thành phẩm đối chiếu tỉ mỉ, nhưng bất luận như thế nào,
cũng không thể nào làm ra ám khí được như Đường Tam. Những thành phẩm ám khí cho dù là tháo rời ra từng bộ phận, công tượng cũng đừng nghĩ lắp
lại được như cũ.
Dưới sự bất đắc dĩ..., cuối cùng công tác lắp ghép cũng chỉ có thể do Đường Tam hoàn thành.
Mặc dù đối với Thất Bảo Lưu Ly tông mà nói, điều này cũng có thể xem như
không có hại, nhưng đúng là vẫn còn làm cho Trữ Phong Trí có chút nuốt
không trôi.
Hắn như thế nào biết, Đường Tam sử dụng, chính là kỹ xảo
Đường môn nghiên cứu mấy trăm năm mới có thể làm ra. Đường môn chẳng lẽ
không sợ người khác bắt chước ám khí của mình hay sao? Trong tất cả ám
khí chế tạo ra đều ẩn hàm một chút đặc thù kỹ xảo mà chỉ có Đường môn đệ tử mới biết, giống như là một đoạn mật mã tồn tại cho mỗi ám khí, chỉ
cần sai sót một chút mật mã, cũng không thể giải đáp được bí mật của chế tạo ám khí, điều này cũng là nguyên nhân trọng yếu tại sao Đường Tam
lại yên tâm đem bản vẽ giao cho Trữ Phong Trí.
Màn đêm phủ xuống,
hiếm khi Đường Tam lại không tu luyện, ngồi dựa ở cửa mộc ốc ngắm các vì sao trên bầu trời đêm. Làm một gã hồn sư thực vật hệ, tu luyện của hắn
nếu được gắn liền với thực vật là tốt nhất, mà mộc ốc yên tĩnh này lúc
đầu của Liễu Nhị Long bây giờ đã thuộc về Đường Tam.
Đường Tam rất
thích cảnh vật ở nơi này, ở chỗ này tu luyện, chẳng những an tĩnh, hơn
nữa không khí trong lành cùng với mùi mà thực vật phát ra là điều hắn
thích nhất.