Ầm ầm ầm ầm---
Bốn tiếng nổ ầm vang làm rung chuyển toàn bộ Gia Lăng
Quan, tiếp theo U Minh Bạch Hổ đã nhảy vào trong đám Hồn sư quân đoàn
của Võ Hồn đế quốc, gây nên một cảnh hỗn loạn, tạo cơ hội cho cho Đường
Môn Tiểu đội phá thành xung phong tiến lên phía trước. Lần này bọn họ
chuẩn bị cẩn thận hơn lần trước, khoảng cách chạy lấy đà cũng xa hơn.
Bởi vì lúc này đầu tường rất là hỗn loạn, đám đệ tử Ngự Đường cũng chọn
ra một vài tên chạy đến hỗ trợ đám đệ tử Lực Đường chống đỡ thanh Chàng
Thành Chuy (Cọc phá thành) khổng lồ kia, nhằm thẳng vào cánh cửa thành
đánh tới, làm cho sức nặng năm mươi vạn cân càng thêm khủng bố hơn.
Một vết lõm thật lớn xuất hiện trên cánh cửa thành. Cùng với sự va chạm
mạnh mẽ này, trăm vạn hùng binh Thiên Đấu đế quốc đại quân đồng thời hét lên một tiếng, thanh âm của bọn họ trở thành âm thanh trợ lực mạnh mẽ
nhất cho đám đệ tử Lực Đường cùng với Ngự Đường. Rất nhanh lui về phía
sau, lần đánh thứ ba cũng đã tiếp tục.
Từng vệt nứt lớn bắt đầu xuất
hiện trên khu vực tường thành kế bên cánh cổng. Tuy rằng cánh cửa bằng
gang này cũng đủ dày, đủ kiên cố, nhưng cũng không có nghĩa là bức tường thành gắn cổng cũng đủ rắn chắc. Cánh cửa gang khổng lồ bị mấy lần va
chạm đã bắt đầu biến dạng, tường thành xung quanh nó cũng càng ngày càng không chi trì nổi nữa.
Phía trên tường thành của Gia Lăng quan, cặp
mắt của Kim Ngạc Đấu La đã biến thành đỏ như máu, hắn đương nhiên biết
được, nếu của thành bị phá sập sẽ có kết quả như thế nào:
- Hỗn đản, phản công, mau ngăn cản bọn họ. Cho dù chết cũng phải giữ vững cho ta.
Tiếng rống giận này của hắn không hề nghi ngờ là hướng về phía Hồn sư quân
đoàn. Lúc này, sau một lúc hỗn loạn, hơn vạn hồn sư của Hồn sư quân đoàn cũng đã định thần lại.
U Minh Bạch Hổ tuy rằng cường hãn, nhưng dù
sao hắn cũng là đối mặt với hơn một vạn hồn sư của Hồn sư quân đoàn.
Thân thể hồn sư vốn mạnh mẽ hơn người thường, sau khi đánh chết hơn mấy
trăm hồn sư, U Minh Bạch Hổ cũng đã tiêu hao một lượng lớn năng lượng.
Đám hồn sư của Võ Hồn đế quốc trong cơn khủng hoảng đã không ngừng đem
toàn bộ các hồn kỹ cường đại nhất của mình, phóng thích hết lên mình U
Minh Bạch Hổ, làm cho năng lượng tổng thể của nó giảm xuống với tốc độ
kinh khủng, còn nhanh hơn nhiều so với khi đối mặt với hai vị cung phụng thứ tư và thứ năm.
Đối mặt với sự vây công của đông đảo hồn sư như
vậy, tuy rằng mỗi lần công kích, U Minh Bạch Hổ đều có thể lấy đi tính
mạng ít nhất mười máy tên hồn sư, nhưng từ quang mang phát ra từ trên
người nó mà nói, nó cũng không thể duy trì công kích thêm bao lâu nữa.
Đám hồn sư của Võ Hồn đế quốc cũng miễn cưỡng tỉnh táo lại, đại bộ phận
vẫn tiến hành công kích về phía U Minh Bạch Hổ, nhưng cũng đã phân ra
một nhóm nhỏ tiến hàng công kích về phía Đường Môn tiểu đội phá thành ở
dưới cổng thành. Bọn họ cũng biết, nếu Gia Lăng quan bị công phá, bọn họ tuyệt đối cũng không có kết quả tốt.
- Đái Lão đại, rút về đi.
Mã Hồng Tuấn lúc này đang cùng Lục Cung Phụng dây dưa trên không trung,
hắn không ngừng từ trên trời lao xuống công kích. Bởi vì hắn trên không
trung, nên có thể nhìn rõ ràng cục diện của chiến trường. Đám người bên
Võ Hồn Đế Quốc không có ai chú ý đến con Bích Lân Xà Hoàng mềm mại đang
lặng lẽ nằm phục trên mặt đất, nhưng hắn nhìn thấy rất rõ. Nhất là đám
hồn sư của Võ Hồn Đế Quốc đang vây quanh Đái Mộc Bạch đã ổn định lại,
phần lớn hồn sư đã tập trung lực lượng công kích vào con U Minh Bạch Hổ
kia, với tình hình như vậy, Đái Mộc Bạch cùng với Chu Trúc Thanh mặc dù
thực lực cường hãn, nhưng cũng sẽ bị kiệt sức mà chết. Dù sao bọn họ
cũng đã ăn một cái Hơn Kim Cương Tràng rồi, không có khả năng một lần
nữa khôi phục lại toàn bộ hồn lực. Cái này chính là đàn kiến có thể cắn
chết voi, dù sao đây cũng là một hồn sư quân đoàn.
Đái Mộc Bạch cũng
sắp không thể chi trì thêm nữa, nghe được lời nhắc nhở của Mã Hồng Tuấn, U Minh Bạch Hổ lại phóng ra lực công kích khủng bố, một luồng năng
lượng màu trắng khổng lồ trong nháy mắt quét qua, lúc này đây, có hơn
trăm tên hồn sư bị oanh kích văng lên, ngăn cản một lượng lớn hồn kỹ
đang phóng đến U Minh Bạch Hổ. U Minh Bạch Hổ cũng nhân cơ hội này mà
phóng ra, không có quay lại chiến trường nữa, mà trực tiếp nhảy thẳng ra ngoài thành, bọn họ đã hoàn thành nhiệm vụ của mình, hồn lực cũng còn
sót lại không bao nhiêu, phải kiếm một nơi an toàn để khôi lại hồn lực
của mình. Thân thể còn ở không trung, U Minh Bạch Hổ đã trung lên một
cái, một lần nữa biến thành hai người Đái Mộc Bạch và Chu Trúc Thanh.
Thần sắc bọn họ tuy rằng thập phần mỏi mệt, nhưng lại rõ ràng vô cùng
hưng phấn. Từ khi bắt đầu chiến đấu đến bây giờ, không hề nghi ngờ, bọn
họ chiếm được thành tích huy hoàng nhất trong cuộc chiến này.
Lúc
này, trên Gia Lăng Thành, Thiên Đấu đế quốc đại quân đã chiếm cứ được ưu thế nhất định. Bằng vào sự phụ trợ của hai cha con Trữ Phong Trí và Trữ Vinh Vinh, hơn nữa một bộ phận lớn hồn sư địch nhân đã bị trọng thương, lúc này đám hồn sư của Võ Hồn Đế Quốc đã phải điều phần lớn hồn sư hơn
tám mươi cấp đến, hơn nữa kết hợp với đám cung phụng cùng với các Phong
Hào Đấu La toàn lực duy trì, mới có thể tạm thời ngăn cản được sự công
kích của đối thủ. Nhưng số lượng Phong Hào Đấu La đang không ngừng giảm
bớt. Thân ảnh Tiểu Vũ giống như U linh vậy, không ngừng sử dụng Thuấn
di, với Nhu kỹ cường hãn của nàng ta, cứ lấy đi tính mạng của từng người từng người một. Mỗi lần giảm bớt một địch nhân, lực cản mà bọn họ gặp
phải cũng giảm bớt một chút. Có thể đoán được, trận chiến này, đám cao
thủ của Thiên Đấu Đế Quốc nhất định sẽ không thất bại. Dù sao Tiểu Vũ,
Mã Hồng Tuấn cùng với Áo Tư Lạp cũng còn chưa sử dụng qua Hơn Kim Cương
Tràng. Bọn họ bất kỳ lúc nào cũng có thể phóng ra thực lực mạnh mẽ nhất
vào trận chiến.
Có thêm Hơn Kim Cương Tràng, năng lực tăng phúc liên tục của Trữ Vinh Vinh cũng đủ để duy trì đến lúc cuộc chiến này chấm dứt.
Nhìn thấy U Minh Bạch Hổ đã xuống khỏi thành, Kim Ngạc Đấu La đang phụ trách chỉ huy không khỏi âm thầm thở ra. Tuy rằng U Minh Bạch Hổ chỉ trong
thời gian ngắn ngủi đã giết hơn ngàn hồn sư, nhưng dù sao số lượng hồn
sư trên đầu tường cũng còn rất nhiều,, chỉ cần ổn định được trận tuyến,
Thiên Đấu Đế Quốc tuy rằng có thể chiếm được chút thượng phong trong
trận chiến, nhưng bằng vào số lượng hồn sư đông đảo bên mình, vẫn còn có khả năng cố thủ Gia Lăng quan thêm một khoảng thời gian dài nữa. Lúc
này, dưới mệnh lệnh của hắn, đám cung tiễn thủ trong thành đã dùng tấm
chắn lớn che lại phần đầu tường, đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ cần nhận lệnh là sẽ trút xuống dưới tường thành. Cự nỏ cũng đã được điều lên, bắt đầu bắn xuống. Dù cho đám trọng trang kỵ binh kia có trang bị giáp thuẫn
chắc chắn đi nữa, cũng không thể hoàn toàn ngăn cản những loại vũ khí
mạnh mẽ như vậy.
Ngay lúc Kim Ngạc Đấu La đang sắp sửa thở phào nhẹ
nhõm, hắn đột nhiên chứng kiến một lão giả sắc mặt tái nhợt đang chậm
rãi đứng lên trên đầu tường. Toàn thân lão giả mặc trường bào màu xanh
lục, còn có màu sắc xanh lục đã nhiễm khắp mặt tường bên dưới, làm cho
lòng Kim Ngạc Đấu La chợt trầm hẳn xuống.
Người này hắn đương nhiên
biết rõ, lúc trước khi hắn đi đến Đấu La Điện của Võ Hồn điện để tiến
hành nhận sắc phong Phong Hào Đấu La, chính là do Kim Ngạc Đấu La chủ
trì nghi thức. Nếu đổi lại là bình thường, Kim Ngạc Đấu La hiển nhiên sẽ không để hắn vào mắt. Nhưng người này nếu đặt vào trong chiến trường,
lại là sự tồn tại hết sức khủng bố a. Đúng là Độc Cô Bác.
Độc Cô Bác
tựa hồ như cảm nhận được Kim Ngạc Đấu La đang nhìn hắn, từ từ xoay người nhìn lại, nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng trắng hếu. Lúc này sắc mặt
hắn nhìn qua đã cực kỳ khó coi, tái nhợt như tờ giấy, rõ ràng là bộ dáng bị thoát lực quá độ. Nhưng Kim Ngạc Đấu La nhớ rất rõ ràng, trong trận
chiến nãy giờ cũng không thấy vị Độc Đấu La này ra tay. Một cỗ hàn ý
dâng lên làm cho tay chân Kim Ngạc Đấu La lạnh ngắt, thân thể cả người
cũng không khỏi lâm vào run rẩy, trong đầu đã hoàn toàn trống rỗng.
Giống như là muốn kiểm chứng sự suy đoán của hắn vậy, hai mắt Độc Cô Bác đột
nhiên biến thành một màu xanh biếc, trên mặt mang theo khí thế tà ác
tràn ngập, giống như là đang hưởng thụ vậy, hai tay vươn ra, làm động
tác chỉ thẳng vào mặt đất.
Cũng không có tiếng nổ vang hay là khí thế bộc phát kinh người gì hết, cùng lúc ngón tay Độc Cô Bác chỉ xuống đất, một làn khí xanh biếc nhàn nhạt bắt đầu từ dưới đất dâng lên trên tường thành. Trừ chỗ hồn sư hai bên đang chiến đấu ra, những chỗ khác đều có
khí xanh bốc lên.
Luồng khí màu xanh nhạt kia cơ hồ như lan tràn tại mọi ngóc ngách trên đầu tường của Gia Lăng quan, nhìn qua cực kỳ quỷ dị.
Lúc vừa mới bắt đầu, luồng sương mù kia cực kỳ nhạt, cũng không khiến cho
đám tướng sĩ của Võ Hồn Đế Quốc chú ý, nhưng mà, khi mộiếng kêu thảm
thiết đầu tiên vang lên, sự hỗn loạn xảy ra so với lúc trước U Minh Bạch Hổ nhảy vào hồn sư quân đoàn còn mãnh liệt hơn nhiều.
Kẻ đầu tiên
kêu lên thảm thiết chính là một gã cung tiễn thủ, trong lúc hắn đang
giương dây cung, đột nhiên phát hiện cánh tay mình không biết từ khi nào đã biến thành một màu xanh biếc, cảm giác lạnh như băng từ tim hắn
truyền lên, hắn kêu lên thảm thiết chính là do đang cực độ hoảng sợ nên
bộc phát. Ngay sau đó, cả người hắn đều biến thành một màu xanh biếc,
phun ra một ngụm máu, cũng đã xanh biếc, cả người lặng lẽ ngã xuống.
Không thể không nói, độc tố Bích Lân Xà Hoàng của Độc Cô Bác tuy rằng rất
khủng bố, nhưng cũng không gây cho người ta sự thống khổ mãnh liệt. Ngay khi cảm giác lạnh như băng kia truyền lên đến đại não, kịch độc đã công tâm, không cần đến ba lần hô hấp, đã về chầu ông bà.
Đương nhiên,
đây chỉ là đối với người thường mà thôi, độ kháng tính thân thể của hồn
sư mạnh hơn nhiều nếu so với người bình thường, thời gian duy trì cũng
lâu hơn một chút. Nhưng nhiều đây cũng chỉ là tính bằng đơn vị giây mà
thôi. Các hồn sư dưới bảy mươi cấp, hồn lực nhiều hơn một bậc cũng chỉ
duy trì thêm được một giây mà thôi. Trong quá trình quang mang lục sắc
kia dũng mãnh tiến vào thân thể bọn họ, bọn họ chỉ có thể càng cảm nhận
thêm nhiều sự sợ hãi hơn mà thôi.
Toàn bộ hồn sư của Võ Hồn Đế Quốc
tại Gia Lăng quan, đã hơn tám mươi phần trăm tập hợp hết trên đầu thành
rồi, khi luồng khí vụ màu xanh biếc kia trải rộng ra trên đầu thành, bọn họ phát hiện, trên thân thể của mình, một số bộ phận đã biến thành màu
xanh biếc rồi. Những ai đã bị thương trong cuộc chiến khi nãy, lập tức
trúng độc bỏ mình, cho dù hồn lực cao đến đâu đi nữa, cũng có thể cảm
nhận rõ ràng luồng hơi thở lạnh như băng kia đang không ngừng lan tràn
ra khắp toàn thân.
Luồng hơi thở kia căn bản là hồn lực không có khả
năng ngăn cản, càng thúc dục hồn lực nhanh, tốc độ máu vận hành càng
nhanh, chết cũng càng nhanh hơn. Trên toàn bộ đầu thành Gia Lăng Quan,
đều đã che kín một tầng khí vụ màu xanh mượt.
Đừng nói là đám hồn sư
của Võ Hồn Đế Quốc, ngay cả đám tướng sĩ Thiên Đấu đế quốc bên này cũng
vô cùng kinh ngạc, âm thanh hò hét đều đã nhỏ dần lại rất nhiều.
Tuyết Băng cùng với Qua Long Nguyên Soái liếc nhìn nhau, hai người đều đồng
dạng cảm giác được sự khủng bố mãnh liệt. Tuyết Băng cùng với Tuyết Tinh Thân Vương hoàng thúc vốn bình thường rất thân cận với Độc Cô Bác. Bất
quá, từ khi Tuyết Băng đăng cơ, càng ngày hắn càng tiếp xúc với các
cường giả nhiều hơn, nhất là hai cha con Đường Tam, là các cường giả
cường hãn nhất, làm cho bọn hắn có chút xem thường Độc Đấu La. Dù sao,
năng lực chiến đấu của Độc Cô Bác trong giới Phong Hào Đấu La cũng không thật sự mạnh mẽ. Ngay cả Hoàng Kim Thiết Tam Giác lúc này, biến thành
Hoàng Kim Thánh Long cũng có thể nắm chắc thắng được hắn.
Nhưng mà,
khi chân chính gia nhập vào trong chiến trường, bọn họ đột nhiên ý tức
được, trong tất cả các hồn sư, chân chính bộc phát ra sát chiêu khủng bố trên chiến trường, cũng không phải là những cường giả Phong Hào Đấu La
trên chín mươi lăm cấp, thậm chí cũng không phải là Lam Hạo Vương Đường
Tam đang cùng cường giả thần cấp quyết chiến trên không trung kia, mà
chính là vị Độc Đấu La những lần trước còn ẩn mình, lặng yên không xuất
động kia.
Tới thời khắc mấu chốt nhất, Độc Cô Bác đem toàn bộ năng
lực chân chính của mình phóng xuất ra, mang lại cho đám quân lính Võ Hồn Đế Quốc sự sợ hãi đến mức ngủ mơ cũng phải gặp ác mộng.
Kỳ thật cũng không phải những lần chiến đấu trước Độc Cô Bác không nghĩ đến việc
phóng xuất ra toàn bộ năng lực của mình, mà thật sự là vì Võ Hồn Đế Quốc cố ý nhắm vào hắn, không để hắn hoàn toàn phóng xuất ra năng lực. Trong Võ Hồn Đế Quốc, có hai tên Phong Hào Đấu La có khả năng khắc chế hắn.
Một người chính là kẻ từng cùng hắn giao đấu, hơn nữa còn khắc chế hắn
không thể làm gì được, Thứ Đồn Đấu La, mà người thứ hai lại càng cường
hãn hơn, chính là đương nhiệm Võ Hồn Đế Quốc Nữ hoàng Bỉ Bỉ Đông. Hai võ hồn song sinh của Bỉ Bỉ Đông đồng dạng đều có năng lực kịch độc, độc tố Bích Lân Xà Hoàng của Độc Cô Bác căn bản không phải là đối thủ của hai
con nhện kịch độc của nàng ta. Nhất là lĩnh vực của Bỉ Bỉ Đông, lại có
thể hoàn toàn khắc chế Độc Cô Bác.
Nhưng lúc này trên chiến trường,
Thứ Đồn Đấu La căn bản không có rảnh tay để đến đối phó hắn, Bỉ Bỉ Đông
lại vẫn không có xuất hiện trên chiến trường, Độc Cô Bác đã biết cơ hội
của mình đã tới, hơn nữa hắn vẫn là vô cùng cẩn thận. Rắn chính là đại
biểu cho sự âm tàn, tàn nhẫn, không động thì thôi, động thù nhất định
dùng hết toàn lực ứng phó, là sát thủ am hiểu nhất sự ngụy trang ẩn nấp. Tại thời khắc này, khi độc tốc Bích Lân Xà Hoàng đã lan tràn toàn bộ
đầu tường của Gia Lăng Quan, trận chiến này đã hoàn toàn biến chuyển.
Tiếng kêu thảm thiết giống như thủy triều không ngừng lan tràn trên đầu tường của Gia Lăng Quan. Đám cung tiễn thủ thậm chí còn không có cơ hội bắn
ra đợt tên thứ ba, đã bị luồng khí kịch độc này lấy mất tính mạng. Hỏa
lực trên đầu tường trút xuống nhất thời biến mất, đám cự nỏ thủ cũng có
kết cuộc đồng dạng. Quân đoàn Võ Hồn Đế Quốc cũng đã đại loạn, chỉ cần
bị dính chút xíu khí vụ màu xanh biếc kia thôi, thân thể bọn họ lập tức
bị kịch độc ăn mòn, căn bản là không có cơ hội gì. Càng khủng hoảng thúc dục hồn lực ngăn lại, càng làm độc tố lan tràn nhanh hơn. Tiếng kêu
thảm thiết càng vang lên nhiều hơn, càng ngày càng có nhiều hồn sư ngã
xuống trong làn khí vụ xanh biếc kia.
Có một số hồn sư phát hiện
không ổn, lập tức phóng mình xuống thành mà chạy. Muốn chạy? Nhưng chạy
chỗ nào cho thoát đây? Tốc độ bọn họ có nhanh hơn đi nữa, cũng không thể nào nhanh hơn luồng khí kịch độc đã thấm sâu vào trong lớp đá trên mặt
thành. Chỉ cần dính phải một phần nhỏ thôi, lập tức trở thành người mang độc tố. Khi bọn hắn phóng xuống đến mặt đất, đều đã bị độc tố công tâm
mà chết, thân thể lập tức trở thành nguồn phát độc, khí vụ màu xanh biếc không ngừng từ cơ thể bọn họ bốc lên, rất nhanh lan tràn vào trong
thành.
Đối mặt với một màn này, cho dù là bản thân Độc Cô Bác cũng
không khỏi có cảm giác thấy ghê người. Hắn tuy rằng mang thực lực như
thế, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên sử dụng công kích trên phạm vi lớn
như thế. Mắt thấy những người này khi nãy còn sống khỏe mạnh, dưới kịch
độc của mình, đã hoàn toàn vong mạng, hắn không khỏi cảm thấy run sợ.
Nếu luồng khí kịch độc này còn tiếp tục lan tràn nữa, chỉ sợ không cần
Thiên Đấu Đế Quốc đại quân tiến hành công kích, Gia Lăng Quan cũng sẽ
biến thành một mảnh tử vực. Sự lợi hại nhất của Bích Lân Xà Hoàng chính
là gặp máu sẽ sinh sôi, mỗi một thi thể trúng độc đều sẽ biến thành một
nguồn phát độc mới, làm cho kịch độc càng ngày càng nhiều hơn.
Tại
thời điểm hắn xuất thủ, chỉ nghĩ tận khả năng để sát thương càng nhiều
quân địch càng tốt, nên hắn đã toàn lực ứng phó, phóng thích độc tố của
mình trên phạm vi lớn nhất có thể. Nhưng đến lúc này, chứng kiến hàng
vạn người đang bị trúng độc liên tiếp tử vong, hơn nữa còn lan tràn đến
phía dưới tường thành, số người chết càng lúc càng nhiều hơn, lúc này
kịch độc đã không phải khả năng hắn có thể khống chế được nữa. Cho dù
chính hắn, cũng quyết không thể đem một lượng lớn kịch độc như vậy đem
thu hồi vào cơ thể.
Đây hiện là chiến trường, chiến tranh vẫn còn
tiếp tục, còn không có ai chú ý nhiều đến vấn đề này. Đã không có sự uy
hiếp từ phía đầu thành, những va chạm kịch liệt càng điên cuồng đánh sâu vào bốn cổng thành của Gia Lăng Quan. Mắt thấy mấy cửa thành khổng lồ
dầy hơn năm thước này đã bị đánh móp hẳn vào bên trong, mỗi lần bị đánh
vào một cái, đều lùi về sau thêm vài thước, bị hoàn toàn phá tan chỉ là
vấn đề thời gian mà thôi.
Kim Ngạc Đấu La ộc lên một tiếng, đã phun
ra một ngụm máu tươi. Xong rồi, thật sự đã xong rồi. Khi hắn chứng kiến
Độc Cô Bác hướng về hắn mỉm cười, hắn đã biết trận chiến tranh này thật
sự đã xong rồi. Cho dù lúc này Thiên Nhận Tuyết có lập tức trở về đi
nữa, cũng không thể bù lại tổn thất thật lớn như vậy. Số hồn sư Võ Hồn
Đế Quốc bị đám quân lính Thiên Đấu Đế Quốc đánh chết nhiều như vậy, cũng không bằng một phần mười đám bị chết dưới tay Độc Cô Bác. Tuy rằng một
số hồn sư cấp bậc cao vẫn còn chi trì được dưới luồng kịch độc, nhưng
kết cuộc chết dưới Bích Lân Xà Hoàng độc vẫn chỉ là vấn đề thời gian mà
thôi. Số lượng thi thể càng gia tăng, càng làm cho khí độc càng nồng đậm hơn, nơi này hiện tại chính là một mảnh tử vực a! Ngay cả những cường
giả hai bên, cũng đã bắt đầu bị đám hơi độc này ảnh hưởng, không thể
không đem hồn lực phóng xuất ra ngoài cơ thể, không cho luồng khí độc
kia chạm đến cơ thể mình.
Chứng kiến một mảnh xanh mướt kia, Đường
Hạo cũng không khỏi nhíu chặt hai hàng lông mày. Nhưng Độc Cô Bác cũng
chỉ vì thắng lợi chung, hắn cũng không tính toán nhiều làm gì, chỉ trong lòng mơ hồ xuất hiện cảm giác không ổn. Cho dù Võ Hồn Đế Quốc là địch
quân, nhưng trong thành tính luôn đám quân lính vận chuyển lương thảo,
số lượng cộng lại cũng hơn năm mươi vạn quân, nếu thật sự tất cả đều
phải chết dưới kịch độc, thật sự là sát khí ngập trời a. Nhưng mà, bây
giờ còn có ai có thể ngăn cản một màn này đây chứ?
Oanh---
Bốn cửa thành Gia Lăng Quan rốt cuộc cũng bị phá tan, nhưng mà Tuyết Băng cũng
không có hạ lệnh tiến công, đến lúc này, hắn căn bản không thể hạ mệnh
lệnh như vậy nổi. Khi cổng thành bị phá sập, hắn đã có thể chứng kiến
bên trong thành cũng đã tràn ngập tầng khí vụ xanh biếc kia, hắn không
thể để cho đám binh lính của mình mạo hiểm xung phong để bị trúng độc
nguy hiểm.
Qua Long Nguyên Soái không hỗ là một danh tướng một đời, quyết định thật nhanh, lập tức truyền đạt mệnh lệnh:
- Truyền lệnh quân đoàn cung tiễn thủ, hồn sư quân đoàn, Đường Gia Quân,
tập trung lực công kích vào trong bốn cổng thành, một khi có địch nhân
lao ra khỏi cổng thành, lập tức từ xa bắn chết, không được buông tha cho bất cứ ai.
Lúc này hắn có thể làm, cũng chỉ là ngăn cản không cho
kịch độc của Độc Cô Bác phát tán về phía đại quân của Thiên Đấu Đế Quốc
mà thôi, nếu không, cho dù trận chiến này có thể giành được thắng lợi,
cũng sẽ trở thành trận chiến có số lượng tử vong nhiều nhất trong lịch
sử.
o0o
Ngay tại thời điểm trận chiến tranh bên dưới thình lình
phát sinh kịch độc đã lâm vào trạng thái vô cùng quỷ dị, ở trên không
trung vạn thước trên cao, cuộc chiến của Đường Tam với Thiên Nhận Tuyết
cũng đã đến hồi vô cùng gay cấn.
Oanh---
Ngọn lửa nóng cháy cùng
với nham thạch nóng chảy chợt bạo phát ra, ngàn vạn ngọn lửa trong không trung không ngừng hướng về phía thân ảnh màu lam kia phóng tới. Thân
thể Thiên Nhận Tuyết đã hoàn toàn biến thành màu xích hồng, vì đối kháng Đường Tam, nàng đã không tiếc mạo hiểm, lúc nào cũng có thể bị bạo thể
dưới luồng Thái Dương Chân Hỏa kia, không ngừng hấp thu điên cuồng năng
lượng của Thái Dương.
Cùng với sự điên cuồng của Thiên Nhận Tuyết,
Đường Tam vẫn vô cùng bình tĩnh, sắc mặt lạnh như băng, thanh Hải Thần
Tam Xoa Kích cầm trong tay liên tục vẽ ra từng cái từng cái quang hoàn
màu lam, không ngừng ngăn cản từng luồng công kích của Thiên Nhận Tuyết.
Đường Tam cũng không vội vàng, hắn biết rõ, Thiên Nhận Tuyết hiện tại chẳng
qua là đang uống rượu độc để giải khát mà thôi. Nhìn qua thì thế công
của nàng vô cùng sắc bén, thậm chí là bức bách Đường Tam không ngừng lùi về phía sau. Nhưng trên thực tế, thế công sắc bén kia của nàng bất cứ
lúc nào cũng có thể vì thân thể mình không thừa nhận nổi Thái Dương Chân Hỏa súc tích vào mà bạo thể, thậm chí ngay cả thần mệnh của nàng cũng
không thể đảm bảo nổi.
Từ nãy đến giờ, Đường Tam cũng chỉ là bình ổn
phòng thủ, không ngừng hấp thu Hải Dương thần lực của mình, phòng ngự vô cùng kiên cố, một khi Thiên Nhận Tuyết có ý đồ muốn cùng mình Đồng quy ư tận, Đường Tam sẽ ngay lập tức bằng vào thần niệm cực kỳ cường hãn của
mình, lập tức phát hiện ra ý định của Thiên Nhận Tuyết, sớm lập tức đánh lùi nàng ta, cũng không có cùng nàng chống chọi, không để cho nàng có
cơ hội Ngọc đá cùng tan. Chính là không ngừng tiêu hao hồn lực của nàng
mà thôi.
Cảm giác vô lực bắt đầu xuất hiện trong lòng Thiên Nhận
Tuyết. Nhìn Đường Tam một thân mặc Hải Thần Thần Trang, phần lớn cảm xúc trong lòng nàng đều là chua xót. Trước mặt tên nam nhân này, từ trước
đến giờ chính mình cũng chưa từng chiếm cứ được thượng phong bao giờ.
Hắn thật sự vô cùng thông minh và giảo hoạt. Thậm chí ngay cả cơ hội
cùng chết cũng không cấp cho mình. Thiên Nhận Tuyết đương nhiên hiểu
được Đường Tam đang tính toán cái gì, hắn chính là muốn không ngừng tiêu hao hồn lực của mình, tiêu hao đến mức ngay cả cơ hội cùng hắn Đồng quy ư tận mình cũng không làm nổi, đến lúc đó sẽ ra tay thu thập mình.
Hai người mặc dù đang chiến đấu ở độ cao hơn vạn thước bên trên, nhưng bằng vào thần niệm của mình, tình huống chiến trường bên dưới như thế nào,
bọn họ lại biết rõ ràng vô cùng. Thiên Nhận Tuyết nguyên bản nghĩ rằng
chỉ cần mình cầm chân Đường Tam trên này, bằng vào ưu thế số lượng hồn
sư của mình, Võ Hồn Đế Quốc muốn đánh lui công kích của Thiên Đấu Đế
Quốc hẳn không thành vấn đề. Nhưng mà, trong cảm giác nàng rõ ràng chứng kiến được, phía bên mình không ngờ lại không ngừng bại lui, mắt thấy Võ Hồn Đế Quốc đã sớm không thể duy trì nổi nữa.
Càng là như vậy, trong lòng Thiên Nhận Tuyết lại càng thêm rối loạn, mà Đường Tam lại càng trở nên trầm ổn hơn.
Hồng quang thu liễm, công kích của Thiên Nhận Tuyết cũng đột nhiên ngừng
lại, lạnh lùng nhìn Đường Tam, nàng từng ngụm từng ngụm thở hào hển,
nhìn qua tựa hồ đã có chút không duy trì nữa rồi. Nàng nãy giờ vẫn là
người tiến hành công kích, thần kỹ của nàng cũng không hề kém Đường Tam
bao nhiêu. Nhưng nàng thua trên mặt tổng thể thực lực. Đường Tam bằng
vào thần niệm mạnh hơn nàng rất nhiều, thủy chúng đều đoán trước tất cả
hướng công kích của nàng, làm cho công kích của nàng không thể phát ra
hiệu quả lớn nhất được. Vô Định Phong Ba đều hầu như tại thời điểm thỏa
đáng nhất đột nhiên xuất hiện, hóa giải hoàn toàn công kích của nàng.
Hơn nữa năng lực khôi phục cùng với năng lực chiến đấu liên tục của Đường
Tam đều mạnh hơn hẳn nàng. Ngay cả năng lực phòng ngự cũng cao hơn nàng
nhiều, làm cho Thiên Nhận Tuyết căn bản cũng không có biện pháp gì.
Mắt thấy Thiên Nhận Tuyết đang há miệng thở dốc, Đường Tam cũng không có ý
tứ thừa cơ thở dốc, ngược lại là bình tĩnh phiêu phù trong không trung,
nhẹ nhàng hít thở, Hải Thần tám cánh sau lưng nhẹ nhàng phe phẩy, hấp
thu năng lượng từ đại hải để khôi phục lại những tiêu hao của bản thân.
- Thiên Nhận Tuyết, ngươi không cần phải như thế. Ngươi hẳn đã là hiểu
được, ngươi dùng pháp như vậy đấu với ta căn bản là không có hiệu quả
gì, ta sẽ không mắc mưu đâu. Ngươi lúc này vẫn còn đủ thực lực để phát
động công kích, đúng không?
Đường Tam thản nhiên nói.
Bộ dáng nắm trong tay cục diện kia của Đường Tam suýt chút nữa làm Thiên Nhận Tuyết tức giận đến hộc máu.
- Đường Tam, chẳng lẽ ngươi không cảm giác được Độc Đấu La đã dùng độc
công kích hay sao? Bên trong Gia Lăng Quan có tổng cộng hơn năm mươi vạn người, không lâu nữa, trong thành sẽ là sinh linh đồ thán. Để mặc cho
người vô tội chết thảm, ngươi không sợ bị trời phạt hay sao?
Đường Tam cười nhạt một cái:
- Ngươi không cần phải nói với ta những lời đó, lúc trước Võ Hồn Điện các ngươi đánh lén Lam Điện Bá Vương Long gia tộc, khiến họ hoàn toàn diệt
môn, có nghĩ đến sẽ bị trời phạt hay không? Khi Võ Hồn điện các ngươi
bức bách cha mẹ của ta, có nghĩ đến trời phạt không? Hơn nữa đám người
kia đến từ Võ Hồn Đế Quốc các ngươi, có quan hệ gì đến ta đâu, kẻ cần
phải vội vàng là ngươi mới đúng.
Thiên Nhận Tuyết cả giận nói:
- Đường Tam, ta thật sự là đã nhìn lầm ngươi. Đến đây, ngươi đến đây, có bản lĩnh, ngươi đến đây giết ta đi.
Đường Tam nhíu mày nói:
- Cho tới bây giờ ngươi còn muốn chọc giận ta hay sao? Được, ta sẽ cho
ngươi cơ hội. Ngươi cho là, ta thật sự sợ đấu pháp Đồng quy ư tận của
ngươi hay sao?
Vừa nói, bộ áo giáp trên người Đường Tam đã đồng loạt
sáng lên, luồng lam quang xung quanh thân thể trong nháy mắt thu hồi vào trong cơ thể, tập trung toàn bộ lại trên thanh Hải Thần Tam Xoa Kích
trên tay hắn. Bộ Hải Thần Thần Trang trở nên hoàn toàn trong suốt, thanh Hải Thần Tam Xoa Kích trên tay hắn phát ra quang mang chói lọi. Thân
hình chợt lóe lên, mang theo vô số tàn ảnh, Đường Tam đã phóng đến sát
bên người Thiên Nhận Tuyết.
Miệng hắn tuy nói rằng không quan tâm đến mấy chục vạn sinh mạng trong Gia Lăng Quan kia, nhưng hắn có thể nào
thật sự không quan tâm đây chứ? Hắn cũng không sợ bị trời phạt, nhưng
bản tính Đường Tam thiện lương, tuy rằng đây là chiến tranh, nhưng mấy
chục vạn người sẽ chết trong kịch độc, còn có thể lan tràn nhiều hơn,
đây là hắn tuyệt đối không thể nào chứng kiến nổi. Trận chiến này kỳ
thực thắng bại đã được quyết định, hắn tuyệt không nguyện ý chứng kiến
cảnh tượng sinh linh đồ thán.
Thiên Nhận Tuyết biến sắc, chứng kiến
được bộ dáng kia của Đường Tam, nàng hiểu được, Đường Tam đã đem toàn bộ Hải Thần Thần lực tập trung hết trên thân mình, không có sử dụng bất kỳ kỹ năng gì, nhưng thần cấp cường giả ở trạng thái này tuyệt đối là đáng sợ nhất. Thân thể hắn chính là vũ khí tuyệt đối trí mạng, sự viễn trình công kích của mình đã không có khả năng xúc phạm tới.
Quang mang màu đỏ đồng dạng cô đọng lại trên người Thiên Nhận Tuyết, Thiên Sứ Thần
Trang cũng đã biến thành sắc thái như Hồng Bảo Thạch bình thường, Thiên
Sứ Thánh Kiếm đặt nằm ngang, quang ảnh chợt lóe, sáu cánh vũ động,
nghênh đón Đường Tam đang bay thẳng đến. Cận chiến, đây chính là cơ hội
cuối cùng của mình.
Quang mang nhàn nhạt lóe lên, trên mặt Đường Tam
đã toát ra một tia thần quang lạnh như băng, Hải Thần Tam Xoa Kích trong tay giống như khai thiên phá địa vậy, bay thẳng đến Thiên Nhận Tuyết mà đập xuống. Cận chiến là không sử dụng ra bất cứ thần kỹ nào, bọn họ
muốn sử sụng toàn bộ thần lực cơ bản nhất của mình mà tiến hành chiến
đấu.
Thanh Thiên Sứ Thánh Kiếm trong tay nàng chọt đẩy ngược về phía
trước, thân thể trong nháy mắt nghiêng sang một bên, lưỡi kiếm ngay khi
tiếp xúc với thân thể của Hải Thần Tam Xoa Kích lập tức bạo phát ra lực
lượng kinh khủng, cả người xoay tròn một vòng, vai trái của nàng đã đập
vào lồng ngực Đường Tam, đồng thời, thanh Hải Thần Tam Xoa Kích cũng đã
bị nàng đẩy cho lệch sang vài phần, không còn bổ xuống người nàng nữa.
Hải Thần Tam Xoa Kích là vũ khí dài, mà Thái Dương Thánh Kiếm của nàng lại
là vũ khí ngắn, nàng đương nhiên phải tận hết khả năng để tiếp cận Đường Tam, lấy sở trường của mình để đấu với sở đoản của địch.
Đối mặt với sự va chạm của Thiên Nhận Tuyết, Đường Tam cũng không có rút lui, thanh Hải Thần Tam Xoa Kích trong tay hắn đột nhiên trượt xuống một chút, tay hắn đã nắm ở giữa thanh Tam Xoa Kích, dùng kích như kiếm, phần lưỡi đã
trực tiếp cắt ngay cổ Thiên Nhận Tuyết.
Thiên Nhận Tuyết công kích
trước, đương nhiên phải nhanh hơn một chút, vai trái của nàng đập mạnh
lên ngực của Đường Tam, tuy rằng nàng không nghĩ rằng sẽ có thể đắc thủ, nhưng bản thân là Thiên Sứ Chi Thần, phản ứng của nàng là vô cùng mau
lẹ, trong nháy mắt đã đem lực lượng của mình gia tăng đến cực hạn. Chỉ
cần mình đánh vào đúng chỗ, thanh Tam Xoa Kích Đường Tam chém ra cũng
không uy hiếp được nàng, thân mình hắn đã bị mình đáng bay mất, thanh
Tam Xoa Kích còn có thể làm được gì nữa?
Nhưng mà, ngay khi bả vai
Thiên Nhận Tuyết va chạm vào lồng ngực Đường Tam, nàng đột nhiên cảm
giác được có chút không đúng, nhìn thấy rõ ràng vai mình đã đập vào ngực Đường Tam, nhưng mà bộ giáp trên ngực Đường Tam đột nhiên lùi về sau
một chút, phần ngực trên người hõm lại, đem toàn bộ lực va chạm hóa giải ít nhất năm thành, ngay sau đó, khỏa bảo thạch hình thoi trên lồng ngực Đường Tam đột nhiên quang mang đại phóng, cả người hắn giống như một
cánh cung bình thường, chợt bắn ra, lồng ngực đổi từ phòng thủ thành
công kích, lúc này mới bắt đầu va chạm với bả vai của Thiên Nhận Tuyết.
Kinh nghiệm chiến đấu của Đường Tam quả thật phong phú hơn Thiên Nhận Tuyết
rất nhiều, Thiên Nhận Tuyết dù sao cũng là nữ tử, nàng chưa bao giờ nghĩ đến cơ ngực của người ta còn có thể dùng làm vũ khí công kích cả. Ầm ầm nổ vang, thân thể hai người đồng dạng chấn động. Trên người Đường Tam
xuất hiện một tầng quang mang màu đỏ, mà trên người Thiên Nhận Tuyết
cũng có thêm một luồng lốc xoáy màu lam. Thần lực của bọn họ đồng thời
xâm nhập vào thân thể đối thủ, không ai chiếm được tiện nghi cả.
Quả
là nhìn kết quả một kích này, có thể nói là xem như ngang tay, tuy rằng
bả vai Thiên Nhận Tuyết là một kích súc lực, nhưng dưới sự hóa giải xảo
diệu của Đường Tam, không thể phát ra toàn bộ lực lượng. Mà lồng ngực
của Đường Tam cũng chỉ có thể phát ra lực lượng có hạn, công kích và
phòng thủ trong lúc đó cũng không chênh lệch bao nhiêu, nhưng đừng quên, Đường Tam vẫn còn chém ra một kích Tam Xoa Kích a.
Lồng ngực Đường
Tam phản kích tự nhiên là nằm trong kế hoạch của hắn, nhưng Thiên Nhận
Tuyết tuy rằng cũng chém ra Thiên Sứ Thánh Kiếm, nhưng chỉ muốn lợi dụng công kích để đánh bay Đường Tam, mà rốt cuộc cũng không thực hiện được
mục đích, rõ ràng Thiên Nhận Tuyết đã bị thua thiệt ít nhiều.
Thiên
Nhận Tuyết phản ứng rất nhanh, ngay khi phát hiện không ổn, thân thể lập tức xoay một cái, ba cặp cánh sau lưng giống như mấy lưỡi dao sắc bén
bình thường, hướng đến Hải Thần Tam Xoa Kích trong tay Đường Tam đánh
tới, muốn dùng lực lượng của Thiên Sứ Cánh để đánh bay Hải Thần Tam Xoa
Kích trong tay Đường Tam, cấp cho mình cơ hội hồi phục lực lượng. Nhưng
mà Thiên Sứ Cánh tuy rằng có lực phòng ngự rất mạnh, nhưng lúc sử dụng
ra cũng không có thời gian ngưng tụ nhiều thần lực, hơn nữa, bản thân
Đường Tam đến từ Đường Môn, lực lượng trên ngón tay cùng với cổ tay hắn
quả thật hết sức mạnh mẽ.
Ngón tay Đường Tam làm ra vài động tác kỳ
dị trên Hải Thần Tam Xoa Kích, hư ảo nhoáng lên một cái, phần lưỡi kích
đã xẹt qua phần khe hở giữa các cặp cánh của Thiên Sứ sáu cánh, từ phía
dưới đâm lên, đâm thẳng vào phần gốc của Thiên Sứ Cánh. Tuy rằng động
tác của Thiên Nhận Tuyết rất nhanh, nhưng chỉ một kích này, một cỗ Hải
Thần thần lực tinh thuần cũng đã điên cuồng xâm nhập vào trong thân thể
Thiên Nhận Tuyết. Cùng lúc đó, Hải Thần Tam Xoa Kích đã kéo mạnh một
cái, phần lưỡi rạch sâu xuống bên hông Thiên Nhận Tuyết, để lại một đạo
vết thương thật dài nơi nó đi qua. Một tia lửa màu đỏ hiện lên, phần eo
áo giáp của Thiên Sứ Thần Trang nhất thời bị mở ra một miếng lớn.
Bất luận là Thiên Sứ Thần Trang hay là Hải Thần Thần Trang, lực phòng ngự
của chúng đối với hồn sư bình thường mà nói là không thể vượt qua. Nhưng với bản thân Đường Tam cùng Thiên Nhận Tuyết mà nói, lực công kích của
bọn họ đều mạnh hơn lực phòng ngự rất nhiều, nếu dùng thần khí tác động
lên thân thể đối thủ, thần trang của bọn họ cũng chỉ có thể có tác dụng
ngăn cản nhất định mà thôi, cũng không thể chân chính ngăn cản toàn bộ
công kích.
Hừ thảm một tiếng, thân thể Thiên Nhận Tuyết xoay tròn một vòng, đã ngã xuống phía dưới. Một chùm máu đỏ tươi từ gốc cánh của nàng phun ra, nhanh chóng hóa thành khí vụ trong không trung.
Hai cánh
dưới cùng trong sáu cánh sau lưng Thiên Nhận Tuyết đã rõ ràng hạ thấp
xuống một chút. Hải Thần thần lực trong ngoài giáp công trên người nàng
rõ ràng mãnh liệt hơn Thái Dương Chân Hỏa đánh lên người Đường Tam rất
nhiều, cảm giác thống khổ nhanh chóng truyền khắp toàn thân, cả người đã một trận co rút mãnh liệt.
Đường Tam nếu đã quyết định ra tay, thì
sẽ toàn lực ứng phó. Hắn phải nhanh chóng giải quyết Thiên Nhận Tuyết
một chút, mới có thể nhân lúc kịch độc của Bích Lân Xà Hoàng chưa hoàn
toàn bạo phát mà khống chế được cục diện.
Đường Tam hừ lạnh một
tiếng, chỉ thấy hắn chấn động toàn thân, Hải Thần thần lực toàn diện bạo phát, mạnh mẽ hóa giải Thái Dương Chân Hỏa trên người. Thiên Nhận Tuyết tuy rằng cũng làm ra động tác giống với hắn, nhưng cũng chậm hơn hắn
nhiều.
Hải Thần Tam Xoa Kích huy động, một vòng sáng lam sắc thật lớn đột ngột xuất hiện xung quanh thân thể Đường Tam, cái này cũng không
phải là lực công kích của Hải Thần Thần lực mà là bản thể của Hải Thần
Tam Xoa Kích, dưới sự huy động của Đường Tam, phần lưỡi kích phát ra
quang mang mãnh liệt. Một thức này, chính là chiêu thứ mười trong Hoàng
Kim Thập Tam Kích, gọi là Hải Chi Dương.
Thiên Nhận Tuyết chợt quát
lớn một tiếng, mạnh mẽ cắn đầu lưỡi một cái, một ngụm máu tươi phun vào
Thiên Sứ Thánh Kiếm của mình, toàn bộ thân thể tựa hồ như là tăng vọt
lên một chút. Một tiếng nổ ầm vang, trong nháy mắt, bộ Thiên Sứ Thần
Trang trên người nàng không ngờ hoàn toàn vỡ nát, hóa thành một ngọn lửa khổng lồ quét ra xung quanh. Thần lực Thái Dương Chân Hỏa do Thiên Sứ
Thần Trang nổ tung hình thành không ngờ ở không trung ngưng tụ lại thành một hư ảnh Thiên Sứ Chi Thần khổng lồ. Năng lượng khủng bố kia không
ngờ lại làm toàn bộ không gian chung quang hóa thành một màu đen. Đó
chính là do không gian bị xé nát mà thành a!
Đây mới chính là một
kích súc tích đã lâu của Thiên Nhận Tuyết, cũng là một kích liều mạng
của nàng. Toàn bộ Thiên Sứ thần lực cũng trong thời khắc này hoàn toàn
ngưng tụ lại trong bộ Thiên Sứ Thần Trang bị phá hủy kia.