Thiên Thanh Trì Độn Thần Trảo muốn trúng mục tiêu, điều kiện rất hà
khắc, cần phải có bốn giây giữ sức. Vì để trúng mục tiêu, thời gian duy
trì liên tục trạng thái này sẽ phải đạt tới mười giây. Nói cách khác,
trong mười giây, năm vị trưởng lão đều phải thừa nhận thống khổ trì trệ. Trì trệ gấp mười lần, bọn họ căn bản là khó có khả năng ngăn cản công
kích, hoặc là phát động công kích.
Chẳng qua, thời gian mười giây này lại căn cứ vào cường độ tinh thần lực của người bị nhắm và người phát
động mà phát sinh biến hóa. Năm vị trưởng lão này thực lực tuy mạnh,
nhưng trên phương diện tinh thần, bọn họ cùng Đường Tam vẫn kém quá xa.
Mười giây trì trệ này, tự nhiên là phải toàn diện thừa nhận.
Không hề nghi ngờ, lực khống chế của Thiên Thanh Trì Độn Thần Trảo cực kỳ bá
đạo. Nếu như cùng Vô Định Phong Ba của Hoàng Kim Thập Tam Kích cùng sử
dụng một lúc, như vậy, năng lực hạn chế liên tục đã đạt tới hoàn cảnh
cực kỳ kinh khủng. Hạo Thiên Tông ngũ đại trưởng lão, đúng là những
người đầu tiên được nhấm nháp năng lực kinh khủng này của Đường Tam.
Sử dụng liên tục hồn kỹ này, vốn Đường Tam chuẩn bị cho Bỉ Bỉ Đông. Trên
chiến trường thay đổi trong nháy mắt, cho dù Bỉ Bỉ Đông có kĩ năng bất
tử, Đường Tam cũng nắm chắc có thể khiến cho nàng phải chịu thiệt.
Năm đạo kim quang đồng thời từ dưới mặt đất phóng lên, trong nháy mắt hình
thành năm cái lồng giam kiên cố, đem năm vị trưởng lão phân biệt vây tại chỗ. Dưới tình huống trúng Thiên Thanh Trì Độn Thần Trảo, bọn họ căn
bản không có năng lực phản kháng phá lồng giam.
Đồng dạng vẫn là đệ
tứ hồn kĩ Lam Ngân Tù Lung, nhưng màu sắc của lồng giam đã hoàn toàn
biến thành kim sắc. Đây cũng không phải do tác dụng của Hải Thần ánh
sáng, mà do khi hồn hoàn tăng lên cấp bậc trên năm vạn năm sẽ trực tiếp
bỏ qua quá trình từ Lam Ngân Hoàng biến thành lồng giam, lồng giam biến
thành thuấn phát. Hơn nữa, trình độ kiên cố cũng tăng lên gấp nhiều lần. Cho dù là chân thân của Hạo Thiên Chuy, muốn kích phá lồng giam này, ít nhất cũng cần tam kích mới có thể hoàn thành. Hơn nữa, hiện tại năm vị
trưởng lão ngay cả một kích cũng không cách nào làm được.
Dưới chân
phát lực, thân thể của Đường Tam giống như đạn pháo kiên định xen vào
giữa năm vị trưởng lão, Hải Thần Tam Xoa Kích trong tay mang theo hào
quang hư ảo màu vàng phân biệt xuyên qua lồng giam, điểm nhẹ một chút ở
trước ngực bọn họ, trên ngực mỗi người bọn họ để lại một chút dấu vết
nhỏ.
Hoàn thành động tác đơn giản này, lồng giam trong nháy mắt được
thu hồi. Cùng lúc đó, Hoàng Kim Tam Xoa Kích trong tay Đường Tam cũng
nặng nề cắm trên mặt đất. Trong ầm ầm nổ vang, năm đạo kim quang đồng
thời từ vị trí cán kích bộc phát ra, phân biệt bùng nổ ở dưới chân năm
vị trưởng lão. Đây cũng không phải kĩ năng, mà là chấn động do Đường Tam mượn sức nặng kinh khủng của Hải Thần Tam Xoa Kích phối hợp với khống
chế hồn lực của mình. Chỉ thấy năm đạo thân ảnh đồng thời bay ra, rơi về năm phía khác nhau, lăn ra ngoài mấy chục thước mới ổn định được thân
hình.
Mười giây trì trệ trong yên lặng của toàn trường biến mất, năm
vị trưởng lão trước sau từ trên mặt đất đứng dậy, nhị trưởng lão trúng
Tử Cực Thần Quang của Đường Tam là người đứng dậy cuối cùng, sắc mặt tái nhợt. Đả kích trên tinh thần, khiến hắn còn chưa hồi phục. Đương nhiên, trong thời gian ngắn ngủi này, đả kích đối với nội tâm của hắn càng
mãnh liệt hơn.
Không sai, thực lực của một mình Đường Tam làm sao
cũng không thể so sánh với năm vị trưởng lão của Hạo Thiên Tông. Một khi cho các trưởng lão cơ hội liên hợp hướng hắn phát động công kích, cho
dù trong tay có Hải Thần Tam Xoa Kích, hắn cũng khẳng định không chống
đỡ được. Nhưng Đường Tam căn bản không cho các trưởng lão có cơ hội công kích, phát huy năng lực khống chế hệ hồn sư hoàn mỹ của mình. Từ đầu
tới cuối, tất cả đều nằm trong sự tính toán của hắn.
Ánh mắt của
Đường Tam khôi phục bình tĩnh. Nhưng chính ánh mắt bình tĩnh của hắn,
lại khiến năm vị trưởng lão tràn ngập vẻ bi ai. Trong mắt bọn họ, ánh
mắt đó giống như nói cho bọn họ, nếu như không phải ta nương tay, các
ngươi hiện tại đã chết.
Mà trên thực tế cũng đúng là như vậy. Lực
lượng của bọn họ, sao có thể ngăn cản khí thế mạnh mẽ của Hải Thần Tam
Xoa Kích. Nếu như Đường Tam muốn bọn họ chết, vậy đoạn thời gian vừa rồi khiến cho bọn họ phải chết hơn mười lần cũng là có thừa.
Nhị trưởng
lão mặt xám như tro tàn. Trong tiếng kinh hô của mọi người, hắn đột
nhiên huy động Hạo Thiên Chuy trong tay đánh xuống đầu mình. Thân là Thủ Tịch trưởng lão của Hạo Thiên Tông, bại bởi một đệ tử đời thứ ba thực
sự là quá nhục nhã. Đối mặt toàn bộ đệ tử của tông môn, hắn đã không còn dũng khí tiếp tục sống.
- Dừng tay.
Lam quang mang màu vàng đột
nhiên phát sáng. Nhị trưởng lão chỉ cảm thấy toàn thân căng thẳng, cả
người địa thân thể đã bị một tầng Lam Ngân Hoàng ánh vàng rực rỡ quấn
quanh. Đúng là đệ nhị hồn kỹ Lam Ngân Hoàng của Đường Tam, Ký Sinh.
- Thằng khốn. Chẳng lẽ ta ngay cả muốn tự tử cũng không được sao?
Nhị trưởng lão tức giận mắng một tiếng, Hạo Thiên Chuy ô quang đại phóng,
toàn thân hắn đều sáng lên một tầng màu vàng đen. Đúng là cứng rắn đem
hồn hoàn năm vạn năm cấp bậc, Lam Ngân Hoàng Ký Sinh phá ra. Nhưng bởi
vì do sử dụng năng lượng tự thân quá độ, hắn cũng không nhịn được phun
ra một ngụm máu tươi.
- Thân là trưởng lão của tông môn, ngươi muốn
chết một cách vô trách nhiệm như vậy sao? Ta nói ngươi không thể chết,
ngươi cũng sẽ không được chết.
Đường Tam lãnh đạm nói:
- Ngươi xem một chút đây là cái gì.
Kim quang chợt lóe, nhị trưởng lão trong tiềm thức giơ tay đón vật Đường
Tam ném tới. Khi hắn thấy rõ hình dáng vật kia, chỉ cảm thấy trong đầu
một trận choáng váng, chẳng những tử chí (ý định tự tử) toàn bộ tiêu
tan, thân thể cũng không nhịn được một trận run rẩy.
- Đây, đây là Hạo Thiên lệnh của đại bá?
Thanh âm của nhị trưởng lão không nhịn được chấn động kich liệt. Lời hắn vừa
nói ra, bốn vị trưởng lão khác cũng bất chấp đang xấu hổ giận dữ do bại
trong tay của Đường Tam, bay nhanh đến nhìn.
Thanh âm của Đường Tam từ từ vang lên:
- Năm vị trưởng lão, các ngươi đều là cùng bối phận với ông nội của ta.
Nếu như không có lệnh của cụ cố, ta sao dám mạo phạm. Hạo Thiên Lệnh
này, chính là được cụ cố ban cho. Cụ cố nhắn nhủ ta, nói cho các ngươi
một câu: Hạo Thiên Tông, là Hạo Thiên Tông của thiên hạ.
Những lời
này đương nhiên không phải Đường Thần nói, chính là do Đường Tam tự mình bịa đặt. Nhưng cục diện trước mắt, cho dù Đường Thần ở đây, cũng tuyệt
đối đồng ý những lời này của hắn.
Năm vị trưởng lão liếc nhìn nhau.
Nhị trưởng lão tiến lên vài bước, đem Hạo Thiên lệnh trả lại cho Đường
Tam, thần sắc nghiêm túc nói:
- Mời thượng vị.
Đường Tam cũng không khách khí, sải bước tiêu sái đến phía trước, đưa lưng về vách núi, nhìn về phía năm vị trưởng lão.
Nhị trưởng lão trầm giọng nói:
- Tất cả tông môn đệ tử nghe lệnh, theo ta bái kiến Hạo Thiên lệnh.
Vừa nói , hắn đi tới ngay phía trước, đối mặt một tấm hắc thủy tinh, ở giữa là hình một tiểu chuy màu vàng được Đường Tam giơ lên cao, cung kính
cúi lạy.
Theo hắn quỳ xuống, bốn vị trưởng lão còn lại cũng đồng thời quỳ một gối xuống hành lễ. Đường Khiếu ở một bên trong khiếp sợ cũng đã quì xuống. Hắn thân là tông chủ đều phải bái lạy, có thể thấy được Hạo
Thiên Lệnh trong tay Đường Tam có được quyền uy kinh khủng như thế nào.
Mấy trăm đệ tử Hạo Thiên Tông cũng nhanh chóng quỳ xuống. Bọn họ nhưng lại
không phải quỳ một gối, mà là hai đầu gối quỳ xuống, hướng về Hạo Thiên
Lệnh trong tay Đường Tam cúi lạy.
Vẻ mặt lãnh đạm của Đường Tam cũng
biến mất, thần sắc trở nên khiêm tốn, tiến lên phân biệt dìu đỡ năm vị
trưởng lão cùng đại bá đứng lên.
Đường Khiếu không nhịn được, hỏi:
- Tiểu Tam, một thân thực lực này của ngươi, là được tổ phụ truyền lại?
Đường Tam gật đầu, nói:
- Nếu như không phải được cụ cố lão nhân gia chỉ điểm, ta sao có thể
trong năm năm ngắn ngủi đạt tới thực lực như vậy. Lời lúc trước, cùng
với chuyện khiêu chiến năm vị trưởng lão đều là được cụ cố dặn dò, năm
vị trưởng lão chớ trách.
Đối nhân xử thế cũng phải hợp tình hợp lý,
những lời này là Đường Nguyệt Hoa ở trong Nguyệt Hiên chỉ cho Đường Tam. Đây cũng là kế hoạch hắn bày ra trước khi trở lại Hạo Thiên tông. Thực
lực chấn nhiếp, hơn nữa lại có Hạo Thiên Lệnh chi uy của cụ cỗ, kiêu
trước kính sau, chính là phù hợp sự dạy bảo lúc đầu của Đường Nguyệt
Hoa, cũng làm hắn có thể phát ra quyền uy chính thức của Hạo Thiên Lệnh.
Nếu như không làm như vậy, cho dù hắn vừa lên đến nơi, lấy ra Hạo Thiên
lệnh, địa vị của hắn trong mắt năm vị trưởng lão cũng tuyệt sẽ không
thật sự trở thành người giữ Hạo Thiên Lệnh. Hết thảy sẽ trở nên phức tạp hơn rất nhiều, kể cả cuối cùng có thể đạt được mục đích, cũng phải tốn
rất nhiều công sức. Lấy thế lôi đình vạn quân, trước đánh tan thực lực
mà bọn họ tự hào nhất, sau lại lấy ra Hạo Thiên Lệnh này, tuyệt sẽ không có ai hoài nghi lời nói của Đường Tam. Bởi vì bọn họ căn bản không tìm
được nguyên nhân khác có thể khiến Đường Tam trở nên cường đại như thế,
hắn năm nay mới hai mươi lăm tuổi a!
Năm vị trưởng lão bại bởi một
mình Đường Tam, Đường Tam lại lấy ra Hạo Thiên lệnh này, tương đương là
vì bọn họ tìm một lý do để thua. Thử hỏi, bại bởi truyền nhân của Hạo
Thiên Tông Hạo Thiên Đấu La Đường Thần cường đại nhất từ trước tới nay,
người đã đưa tông phái đạt địa vị đệ nhất tông phái, có cái gì mất mặt
chứ?
Quả nhiên, khi nghe Đường Tam nói xong, năm vị trưởng lão vẫn
kinh nghi bất định nhìn hắn, nhưng trong ánh mắt cũng đều có vài phần
thư thái.
Nhị trưởng lão ánh mắt cung kính nhìn chăm chú vào Hạo Thiên lệnh trong tay Đường Tam, nói:
- Không biết đại bá lão nhân gia người dạy gì?
Đường Tam sắc mặt nhất thời trở nên nghiêm túc, trầm giọng nói:
- Cụ cố lão nhân gia người đã biết tất cả sự tình phát sinh trong tông
môn. Người nói, quyết định của tổ phụ (ông nội) là điều sai lầm nhất từ
khi khai tông đến nay. Mặc dù tạm thời bảo toàn căn Hạo Thiên Tông,
nhưng lại làm tông môn mất đi vật quý giá nhất, đó chính là tín niệm tất thắng. Võ Hồn Điện quả thật cường đại, nhưng không phải là không thể
chiến thắng. Nếu như năm đó, khi tông môn đối mặt với sự hăm dọa của Võ
Hồn Điện, có thể lấy cường ngạnh đáp lại, liên hợp tam tông nhị tông
khác, lại hô hào khắp giới hồn sư, Võ Hồn Điện chắc chắn không dám coi
thường vọng động. Nhưng tông môn lựa chọn tránh lui, chẳng những từ bỏ
môn nhân của các ngoại tông tộc vẫn đi theo tông môn, cũng từ bỏ minh
hữu của chúng ta, làm cho bảy đại tông phái cùng Võ Hồn Điện đang không
phân cao thấp, trở nên chênh lệch, khiến Võ Hồn Điện lên mặt, thẳng đến
hôm nay lại thành lập đế quốc, làm tình thế của đại lục không yên.
Đường Tam nói ra, năm vị trưởng lão đối mặt nhìn nhau, Đường Khiếu sắc mặt
lại có chút khó coi. Dù sao, lúc đầu quyết định chính là tổ phụ Đường
Tam, cũng là tông chủ đời trước của Hạo Thiên tông quyết định. Mà Đường
Tam nói lúc này, chẳng khác nào phủ định hoàn toàn những quyết định của
tổ phụ.
- Chuyện năm đó, chẳng lẽ cha ta thật sự sai lầm sao? Cụ cố
ban Hạo Thiên Lệnh cho ta, chính là để cho ta danh chính ngôn thuận thay phụ thân phân minh. Không sai, Võ Hồn Điện áp bức quả thật bởi vì cha
ta gây lên. Nhưng là, cho dù không có chuyện của cha ta, chẳng lẽ Võ Hồn Điện lại không động thủ với tam tông? Thử hỏi, nếu có người muốn đánh
chết thê tử của các vị, các vị sẽ làm như thế nào? Cha ta chẳng qua chỉ
vì bảo vệ mẫu thân của ta, mới gây thương nặng cho giáo hoàng đời trước
của Võ Hồn Điện, lấy thực lực của bản thân đánh lui đông đảo cường địch
Võ Hồn Điện. Ta vì cha ta mà kiêu ngạo. Hắn không có làm nhục uy danh
Hạo Thiên Tông chúng ta. Hơn nữa, mẫu thân của ta cũng vì cứu cha ta mà
lựa chọn hiến tế. Nhưng sau khi trải qua chuyện kia, tông môn đáp lại
như thế nào? Chẳng những không giúp đỡ chút nào, ngược lại trục xuất cha ta khỏi môn hộ, làm cha ta thống khổ đến nay. Vì hồi báo ơn bồi dưỡng
dạy dỗ của tông môn, càng tự đoạn hai chi trả lại hồn cốt tông môn ban
cho. Xin hỏi chư vị, nếu như năm đó Hạo Thiên tông tông chủ cũng không
phải là tổ phụ, mà là cụ cố, tình huống sẽ như thế nào? Ta năm nay hai
mươi lăm tuổi, cha ta cũng bởi vì chuyện năm đó mà thống khổ hai mươi
lăm năm, rơi vào kết cục tàn tật. Cho dù là tổ phụ sống lại, hôm nay ta
cũng nhất định phải vì cha ta lấy lại công đạo.
Những lời này như
chém đinh chặt sắt, tâm tình của Đường Tam hoàn toàn bộc phát ra, cả
người cũng lâm vào trạng thái kích động mãnh liệt.
Nghe Đường Tam
nói, tam, tứ đại đệ tử hai mặt nhìn nhau, sắc mặt đều bất đồng, nhưng đa số lại toát ra vẻ trầm tư. Hạo Thiên Tông lựa chọn rời khỏi giới hồn
sư, quả thật có thể an phận ở một chỗ. Nhưng đám hồn sư có được võ hồn
Hạo Thiên Chuy, lại thật sự cam chịu cuộc sống tịch mịch sao?
Đường Khiếu không nhịn được, nói:
- Năm đó phụ thân cũng là bởi vì Võ Hồn Điện thế lớn, mới lựa chọn ẩn
nhẫn. Thật ra trong lòng phụ thân cũng rất thống khổ, cũng rất tưởng
niệm Hạo đệ, trước khi chết, còn nhắc tới tên của hắn. Quyết định của
Phụ thân mặc dù bảo thủ, nhưng lấy lùi làm tiến, chưa chắc là sai lầm.
Chỉ cần có cơ hội, tông môn nhất định sẽ lại trùng xuất giới hồn sư.
Đường Tam lắc đầu, thở dài một tiếng:
- Đại bá, ta hiểu được ý của ngài. Nhưng là, năm đó Hạo Thiên tông tránh
lui, lại thương tổn quá nhiều người. Hơn nữa, ngài hiện tại cho rằng,
nếu như tông môn tuyên bố tái xuất, tình huống so với lúc trước tốt hơn
sao?
Hiện tại, Võ Hồn Điện đã thành lập Võ Hồn đế quốc, lấy các vương quốc bên cạnh Thiên Đấu, Tinh La hai đại đế quốc và một số công quốc
làm thành viên nòng cốt. Hơn nữa, mấy vạn hồn sư hợp thành thế lực mạnh
mẽ bên cạnh hai đại đế quốc, lại chiếm lấy một phần diện tích đất không
nhỏ của hai đại đế quốc. Hạo Thiên tông thoái ẩn, Lam Điện Bá Vương Long gia tộc bị hủy diệt, Thất Bảo Lưu Ly tông bị thương nặng. Thiên hạ hồn
sư, ngoại trừ phụ thuộc vào Võ Hồn điện, bọn họ còn có lựa chọn nào
khác? Nếu như nói, năm đó Võ Hồn Điện hoàn toàn nắm giữ hồn sư nhiều
nhất chỉ có năm mươi phần trăm hồn sư của thiên hạ. Như hiện tại, con số này đã ít nhất lên tới tám mươi phần trăm. Dưới loại tình huống này,
Hạo Thiên tông lựa chọn tái xuất có thể ngăn cơn sóng dữ sao? Chúng ta
đã không còn minh hữu, chỉ còn Thất Bảo Lưu Ly tông lại có thể tín nhiệm Hạo Thiên Tông chỉ biết ẩn nhẫn, tránh lui sao?
Nhìn các tộc nhân có vẻ đăm chiêu, sắc mặt Đường Tam nghiêm lại, nói:
- Không biết mọi người có nhớ hay không, vì Hạo Thiên tông quy ẩn, đơn
chúc tứ tông tộc cũng vì thế mà xảy ra bạo loạn. Các ngươi có biết, bọn
họ căm hận tông môn thậm chí vượt qua đối với Võ Hồn Điện. Bởi vì bị
tông môn vứt bỏ, đơn chúc tứ tông tộc bị đả kích gần như hủy diệt, cuộc
sống khốn khổ cỡ nào. Mà đây chỉ là một bộ phận hồn sư dựa vào Hạo Thiên Tông chúng ta mà thôi. Hạo Thiên tông trầm mặc hơn hai mươi năm, một
lần nữa tái xuất, thanh âm của chúng ta còn có người nghe sao? Ai còn
tín nhiệm chúng ta? Thanh danh chúng ta, thậm chí đã đóng dấu ấn bội
bạc, nhát gan sợ phiền phức.
Nhị trưởng lão có chút thất thần nói:
- Nên phát sinh, đều đã xảy ra. Có lẽ ngươi nói đúng. Đường Tam, đại bá ở địa phương nào? Nếu như lão nhân gia có thể trở về chủ trì đại cục, Hạo Thiên Tông cho dù suy sụp, lấy uy danh của lão nhân gia, như trước đủ
để chấn nhiếp giới hồn sư.
Đường Tam chậm rãi giơ lên Hạo Thiên Lệnh trong tay, cất cao giọng nói:
- Khi cụ cố đem Hạo Thiên Lệnh này giao cho ta, cũng đã quyết định không
trở về tông môn. Tông môn co đầu rụt cổ không ra, chỉ biết dần dần tiêu
vong. Tông môn nỗ lực, ít nhất vẫn có cơ hội quật khởi. Chúng ta muốn
một lần nữa lập lên uy danh năm đó của Hạo Thiên Tông, nhất định cần
phải dùng hành động của chính mình chứng minh với giới hồn sư, mà không
phải ở chỗ này chờ đợi. Chờ đợi là không có kết quả.
Nhị trưởng lão nhìn Đường Tam một chút, lại nhìn Đường Khiếu ở bên cạnh một chút, ngưng trọng nói:
- Đường Tam, đại bá đem Hạo Thiên Lệnh này giao cho ngươi, chính là muốn cho ngươi tiếp nhận chức tông chủ?
Vừa nghe nhị trưởng lão nói như thế, Đường Tam nhất thời cả kinh. Mặc dù
hắn đã đoán được quyền uy của Hạo Thiên Lệnh này trong tông môn, nhưng
nghe xong những lời này của nhị trưởng lão, hắn mới hiểu được hàm nghĩa
sâu xa của Hạo Thiên Lệnh. Lấy công lao của Đường Thần trước đây khiến
tông môn trở nên huy hoàng, một câu nói của hắn, thậm chí có thể thay
đổi bất cứ chuyện gì của Hạo Thiên tông. Hạo Thiên Lệnh này tương đương
với bản thân hắn, cho dù là phế bỏ tông chủ cũng không thành vấn đề.
Mà thực lực của Đường Tam thể hiện ra lúc trước đánh bại năm vị trưởng
lão, cũng đủ để gánh vị trí tông chủ này. Dù sao, hắn tuổi còn trẻ như
vậy, năm vị trưởng lão có thể đem khuất nhục của thất bại nhẫn nại, có
thể dần dần nhận thức lời nói của hắn, tất nhiên cùng Hạo Thiên Lệnh của Đường Thần có quan hệ, nhưng đồng thời cũng quan hệ mật thiết với thực
lực của Đường Tam a! Trong mắt bọn họ, Đường Tam giống như Đường Thần
năm đã đó dẫn dắt Hạo Thiên tông lên huy hoàng, thậm chí so với Đường
Thần càng xuất sắc hơn. Đường Thần tuy là kỳ tài trăm năm khó gặp của
Hạo Thiên Tông, nhưng cho dù là hắn, lúc hai mươi lăm tuổi cũng không
thể so sánh với Đường Tam hiện tại.
Đường Tam nhìn về phía đại bá. Từ trong mắt Đường Khiếu, hắn thấy được vẻ thản nhiên. Đường Khiếu dường
như đã nghĩ thông suốt rất nhiều, trong mắt có mất mát, có tiếc nuối,
nhưng nhiều nhất lại là thống khổ. Bởi vì hiện trạng trước mắt của Hạo
Thiên tông mà thống khổ.
Thong thả mà kiên định lắc đầu, Đường Tam nhìn các vị trưởng lão, nói:
- Cụ cố vẫn chưa dặn bảo ta kế thừa chức tông chủ, chỉ là nói cho ta
biết, có Hạo Thiên Lệnh, ta có thể trở thành tông môn thủ tịch trưởng
lão, được sự ủng hộ của trưởng lão đường, có quyền can thiệp bất cứ đại
sự gì của tông môn.
Đường Khiếu đột nhiên mở miệng:
- Tiểu Tam, ta cũng không lưu luyến chức tông chủ này, ngươi cũng không cần phải lưu
mặt mũi cho ta. Ngươi tuổi trẻ, có chí tiến thủ, có thực lực, lại là
truyền nhân của cụ cố, chức tông chủ này, vốn nên truyền cho ngươi. Chỉ
có ở dưới sự lãnh đạo của ngươi, Hạo Thiên Tông mới có khả năng như năm
đó cụ cố thống lĩnh, trở lại đỉnh cao trong giới hồn sư.
- Không, đại bá. Ngài hãy nghe ta nói.
Đường Tam vội vã cắt đứt Đường Khiếu:
- Đại bá, ta quả thật không thể kế nhiệm chức tông chủ. Đầu tiên, ta đã
tự sáng lập Đường môn, hơn nữa tiếp nhận sự phong thưởng của Thiên Đấu
đế quốc. Từ thân phận cá nhân ta mà nói, nếu như trở thành Hạo Thiên
tông tông chủ, vậy sau này tính độc lập của tông môn sẽ trở nên kém hơn. Hơn nữa, ta tuổi còn rất trẻ, uy vọng cũng không đủ. Nhưng xin đại bá
cùng các vị trưởng lão yên tâm, Đường Tam vĩnh viễn là người của Hạo
Thiên Tông. Chỉ cần Đường Tam còn sống, nhất định sẽ cố gắng trợ giúp
tông môn trở lại đỉnh cao.
Khi Đường Khiếu còn muốn nói cái gì, Đường Tam cũng đã chuyển hướng năm vị trưởng lão:
- Không biết các vị trưởng lão có nguyện ý tiếp nhận những lời ta nói không?
Năm vị trưởng lão nhìn nhau, đồng thời hướng về Hạo Thiên lệnh trong tay Đường Tam, quỳ xuống:
- Khẩn tuân Hạo Thiên lệnh, ra mắt Thủ Tịch trưởng lão.
- Ra mắt Thủ Tịch trưởng lão.
Thanh âm vang dội, môn hạ đệ tử của Hạo Thiên Tông đều quỳ xuống. Trong các
môn nhân đệ tử này, người đã gặp qua Đường Thần có thể nói đã ít lại
càng ít, phần lớn chỉ là nghe nói qua mà thôi. Nếu nói, bọn họ là bị Hạo Thiên Lệnh chinh phục, không bằng nói bon họ bị thực lực mạnh mẽ cùng
với lời nói lúc trước của Đường Tam chinh phục. Người tuổi trẻ, ai không tràn đầy nhiệt huyết? Ai không khát vọng Hạo Thiên Tông có thể trở lại
vị trí đệ nhất tông môn? Nơi này mặc dù yên tĩnh, nhưng cũng rất cô độc. Hơn hai mươi năm, Hạo Thiên Tông mặc dù bồi dưỡng ra một nhóm thanh
niên hồn sư có thực lực cường hãn, nhưng cũng áp chế nhiệt huyết của bọn họ. Đường Tam xuất hiện, đúng là sự lựa chọn tốt nhất để thay đổi cục
diện này.
- Các trưởng lão xin đứng lên. Hy vọng chúng ta có thể đồng tâm hiệp lực, làm cho Hạo Thiên Tông trở lại thời kỳ huy hoàng.
Đường Tam rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm. Sau khi trở lại tông môn, tiến hành
được đến bước này, mục đích của hắn cơ bản đã hoàn thành.
- Hiện tại
ta có hai sự kiện nhất định cần phải làm trước. Đầu tiên, chính là cùng
phụ thân bái tế tổ phụ, làm tròn trách nhiệm của người con người cháu.
Một việc khác, chính là mời Đường Hạo cha ta, quay trở về tông môn, lấy
tông môn chi danh, một lần nữa ban cho hắn hai khối hồn cốt kia.
Năm
vị trưởng lão trong lòng thầm than. Bọn họ đương nhiên cũng mơ hồ hiểu
được Đường Tam có một phần là tư tâm, nhưng bọn hắn lại càng thêm coi
trọng thực lực Đường Tam. Lúc này nghe Đường Tam nói ra mục đích chính
của mình, cũng đồng thời gật đầu, cũng không ai tỏ vẻ phản đối.
Đường Tam nói:
- Như vậy xin đại bá cùng các vị trưởng lão quay về tông môn. Ta đi đón phụ thân, mẫu thân.
Vừa nói, hắn liền muốn đi xuống núi.
- Chờ một chút.
Thanh âm của Đường Khiếu có chút run rẩy, chỉ chớp mắt liền bắt được bả vai của Đường Tam, nói:
- Thủ Tịch trưởng lão, ngươi mới vừa rồi nói cái gì? Ngươi ..., mẫu thân?
Đường Tam mỉm cười:
- Đây xem như ta dành một chút ngạc nhiên cùng vui mừng cho đại bá đi. Sau đó, ngài sẽ có thể gặp lại mẫu thân ta.
Ánh mắt của Đường Khiếu liên tục biến đổi, quang mang phức tạp giống như
trăng sao lấp lánh (dịch đoạn này dịch giả hơi buồn cười, vì nó giống
ánh mắt của con gái khi chớp chớp vì thấy được thứ gì khiến mình mê
mẩn):
- Ta và ngươi cùng nhau xuống núi, nghênh đón Hạo đệ.
Vừa
nói, không chờ Đường Tam mở miệng, vị Hạo Thiên Tông tông chủ đã phóng
người lên, giống như mũi tên xông lên cầu treo, trong chớp mắt đã biến
mất không thấy bóng dáng.
Đường Tam sửng sốt một chút, quay đầu nhìn về phía các vị trưởng lão. Năm đại trưởng lão hít sâu một hơi, đồng thời nói:
- Chúng ta quay về tông môn chờ.
Khi Đường Tam từ trên trời hạ xuống, trở lại thôn xóm dưới núi lúc trước,
vừa lúc chứng kiến Đường Hạo cùng Đường Khiếu huynh đệ hai người đứng
đối mặt nhau. Đường Khiếu môi đều đang run rẩy, nhìn một chút Đường Hạo, lại nhìn một chút A Ngân ở bên cạnh hắn, vành mắt đang dần đỏ lên.
- Đại ca ...
Đường Hạo có chút run run, kêu lên.
Đường Khiếu mạnh mẽ đi lên, một tay mạnh mẽ ôm đệ đệ tàn phế vào trong lồng
ngực. Dù là lúc trước ở trên đỉnh núi, hắn vẫn bởi vì Đường Tam nghi ngờ quyết định của phụ thân hắn (tức là ông nội của Đường Tam) mà bất mãn.
Nhưng vào giờ phút này, khi hắn mắt thấy đệ đệ tay cụt chân cụt, trong
lòng hắn rốt cuộc cũng không có nửa phần khúc mắc.
Không lâu trước,
Đường Hạo là Thiên Chi Kiêu Tử* mà ngay cả hắn cũng phải hâm mộ, Hạo
Thiên tông nhất đại kỳ tài. Trước lúc cụ cố ra đi, đều từng thừa nhận
Đường Hạo là người xứng đáng nhất để thừa kế hắn. Nhưng từng là Thiên
Chi Kiêu Tử, lúc này cũng đã thành phế nhân, trong lòng Đường Khiếu vừa
bi thương vừa thống khổ, khiến trong lòng hắn giống như đang rỉ máu.
Tại sao, tại sao chính mình vẫn không có dũng khí nghi ngờ quyết định của
phụ thân? Làm cho đệ đệ chịu khổ đến tận bây giờ. Phụ thân a phụ thân,
lúc đầu ngài thật sự sai lầm rồi a! Ngài thấy được chứ? Người con trai
ngài thương yêu nhất lại rơi vào hoàn cảnh như vậy. Từ hơn hai mươi năm
trước cho tới nay, bởi vì quyết định của ngài, Hạo Thiên tông xuống dốc, đệ đệ cũng ...
- Hạo đệ, ngươi chịu khổ rồi.
Đường Khiếu nước mắt không ngừng chảy xuống.
- Đại ca ...
Đường Hạo chưa từng nghĩ đến, huynh trưởng thân là môn chủ sẽ đến nghênh đón
mình. Lúc này, trong nội tâm hắn thật sự rung động, tình cảm vốn bị áp
chế từ hai mươi lăm năm trước nhất thời bộc phát. Huynh đệ hai người xa
cách nhiều năm như vậy, lại một lần nữa ôm nhau. Loại cảm giác này làm
tâm hắn cũng không cách nào bình tĩnh, giống như vừa thấy được cảnh
tượng năm đó cùng huynh trưởng tung hoành giới hồn sư.
- Đại ca.
A Ngân lúc này lệ đã rơi đầy mặt, tiến lên vài bước, đi tới bên người Đường Hạo nhìn về phía Đường Khiếu.
Huynh đệ hai người buông cánh tay ra, Đường Khiếu có chút si ngốc nhìn A Ngân:
- A Ngân, ngươi, ngươi ...
A Ngân buồn bã cười:
- A Hạo thủ hộ ta hai mươi lăm năm, rốt cuộc mượn lực lượng của Tiểu Tam
giúp ta sống lại. Ta thật không dám tin, còn có ngày có thể gặp lại
huynh trưởng.
Đường Khiếu ngơ ngác nhìn A Ngân, thì thào lẩm bẩm:
Ngươi đã lựa chọn đúng. Ta chỉ là kẻ nhát gan, ta căn bản không có dũng khí
đi yêu ngươi. Hạo đệ nếu so với ta mạnh hơn nhiều, quá nhiều.
Đường Tam đi tới bên ba người, nhẹ giọng nói:
- Ba, mẹ, đại bá, chúng ta lên núi bái tế tổ phụ.
Hắn nóng lòng muốn giúp phụ thân khôi phục đoạn chi, lúc này mới không nhịn được đi lên nhắc nhở.
Đường Khiếu từ trong tâm tình phức tạp dần tỉnh táo lại, thật sâu nhìn chăm chú vào Đường Hạo:
- Hạo đệ, không nên trách phụ thân, được chứ? Lão nhân gia người cũng có
nỗi khổ tâm. Ngày đó, tổ phụ lão nhân gia (Đường Thần- cụ cố của Đường
Tam) không có ở đây, phụ thân sợ Hạo Thiên Tông chúng ta bị diệt trong
tay của người, lúc này mới ...
Đường Hạo lắc đầu:
- Đại ca, còn
nói chuyện đó làm gì. Ta chỉ muốn ở trước linh vị phụ thân dập đầu mấy
cái. Là ta bất hiếu, đã phụ kỳ vọng của phụ thân.
Vành mắt Đường Khiếu đỏ lên, nắm chặt hai vai Đường Hạo:
Tiểu Tam nói đúng, là tông môn xin lỗi ngươi, cũng không phải ngươi xin lỗi tông môn. Chúng ta quay trở về tông.
Mọi người liền phóng người lên. Đường Khiếu vốn định trợ giúp Đường Hạo,
lại bị Đường Hạo cự tuyệt. hơn hai mươi năm qua đi, phần kiêu ngạo trong lòng Đường Hạo thủy chung không đổi.
Hạo Thiên Tông, phía sau núi.
Đường Khiếu, Đường Hạo, Đường Tam, ba người đứng ở ngay phía trước, năm vị trưởng lão, A Ngân, Tiểu Vũ đứng ở phía sau.
Trước mặt bọn họ, là một tòa phần mộ bằng đá, nhìn qua rất cô độc. Dù là
Đường Tam lúc trước đối với tổ phụ tâm tồn oán khí, nhưng lúc này khi
chứng kiến phần mộ trông rất cô độc này, trong lòng lại chỉ có bi
thương. Hắn dường như cảm nhận được sự bắc dĩ cùng bi thương của tổ phụ
trước khi qua đời.
Đường Hạo một chân quỳ một gối xuống trên mặt đất, bờ môi của hắn mím chặt, nắm tay đỡ , bang bang dập đầu cúi lạy. Khi
hắn một lần nữa nâng người lên, trên trán đã là một mảnh đỏ sẫm.
Đường Tam giống như phụ thân cũng quỳ xuống, A Ngân cùng Tiểu Vũ quỳ gối ở
phía sau bọn họ, ai nấy đều không nói gì. Nhưng tâm tình bi thương nồng
đậm, lại lây lan vào mỗi một cá nhân ở đây.
Đường Hạo quỳ, chính là
suốt ba ngày. Ba ngày quỳ không ngủ không nghỉ, Đường Tam cũng đều làm
bạn bên người phụ thân. Phụ tử hai người, trong vòng ba ngày một câu
cũng không nói gì.
A Ngân cùng Tiểu Vũ lẳng lặng ở bên cạnh làm bạn với hai cha con.
Kết thúc ba ngày thời gian, Đường Hạo rốt cuộc ngẩng đầu lên. Ba ngày ba
đêm không ngủ không nghỉ, hai mắt hắn đã bịt kín một tầng màu đỏ.
-
Phụ thân, xin người an tâm. Đứa con bất hiếu Đường Hạo cùng nh tử Đường
Tam, nhất định phụ trợ đại ca, trọng chấn Hạo Thiên tông.
Sau khi lạy chín lạy, Đường Hạo mới đứng lên, được Đường Tam dìu đỡ, xoay người rời đi.
Hạo Thiên Tông nghị sự đại sảnh, tông chủ Đường Khiếu cùng năm vị trưởng
lão lẳng lặng chờ đợi hai cha con, bọn họ đã ở chỗ này chờ suốt ba ngày. Khi phụ tử hai người Đường Hạo, Đường Tam cùng hai vị thê tử đi tới đại sảnh, bọn họ tất cả đều đứng lên.
Nhìn Đường Hạo trong mắt lộ ra thâm quầng màu đỏ, Đường Khiếu không nhịn được, nói:
- Hạo đệ, Tiểu Tam nói đúng, mấy năm nay, là tông môn xin lỗi ngươi.
Đường Hạo lắc đầu, thản nhiên nói:
- Quá khứ đều đã qua đi.
Chỉ là một câu nói một câu nói bình thản như vậy, nhưng lại làm năm vị
trưởng lão rung động kinh hãi. Nhìn Đường Hạo thân thể không trọn vẹn,
bọn họ hoàn toàn có thể tưởng tượng ra mấy năm nay hắn thừa nhận thống
khổ lớn đến mức nào. Nhưng hắn lại chỉ đơn giản một câu nói như vậy liền xóa đi. Riêng tấm lòng này, đã làm bọn hắn âm thầm xấu hổ.
Đường
Khiếu tự mình tiến lên dìu Đường Hạo ngồi xuống vị trí của mình, mà
Đường Tam thì ngồi ở vị trí trên năm vị trưởng lão, ở gần bên cạnh Đường Khiếu. Có Hạo Thiên Lệnh tồn tại, địa vị của hắn ở trong Hạo Thiên Tông chính là chức vị đại trưởng lão cao nhất, là địa vị thậm chí còn có thể thay thế lời nói của tông chủ.
A Ngân khẽ kéo Tiểu Vũ, mang theo
nàng lui ra ngoài. Nơi này là địa phương nam nhân nghị sự, nàng biết rất rõ chừng mực. Chỉ là trước lúc Tiểu Vũ lui ra ngoài, vẫn là không nhịn
được liếc mắt thâm tình nhìn Đường Tam một cái, A Ngân thấy vậy trong
lòng một hồi dễ chịu.
Trên bàn bên người Đường Khiếu, đặt hai cái cái hộp gỗ. Một cái trong đó, Đường Tam đã gặp qua, đúng là cái hộp để hai
khối hồn cốt của phụ thân mà lúc đầu hắn mang đến trả Hạo Thiên Tông.
Đường Khiếu đầu tiên cầm cái hộp này, đứng lên đi tới trước mặt Đường Hạo.
Đường Khiếu thở dài một tiếng, đem cái hộp chuyển lên:
- Hạo đệ, tông môn xin lỗi ngươi. Đây là hồn cốt của ngươi.
Đường Hạo lạnh nhạt cười:
- Tông môn ban cho ta tính mạng, ban cho ta vũ lực, hết thảy của ta đều
thuộc về tông môn, nhưng lại toàn làm ra thất vọng, xin lỗi. Ta chỉ hy
vọng lúc cuối đời có thể vì tông môn làm chút chuyện.
Nghe đệ đệ nói, Đường Khiếu trong lòng kích động, không nhịn được nói:
- Hạo đệ, chức tông chủ này, vốn cũng phải ...
Đường Hạo cắt lời huynh trưởng:
- Đừng nói nữa, đại ca, ta chỉ muốn phụ trợ ngươi.
Đường Khiếu hít sâu một hơi, cố nén không cho nước mắt chảy xuống, một lần
nữa trở lại trước bàn, nâng lên một cái hộp gỗ khác lớn hơn rất nhiều.
Lần này, hắn đi tới trước mặt Đường Tam, đưa hộp gỗ tới.
Đường Tam sửng sốt một chút:
- Đại bá, đây là?
Đường Khiếu trầm giọng nói:
Đây là di vật của Lâu Cao thần tượng lưu lại.
"Di vật?" Đường Tam mạnh mẽ đứng lên, một cỗ lực áp bách cường đại từ trên người
hắn chợt phóng xuất ra, cho dù ngồi ở đây đều là những cường giả rất
mạnh, trống ngực cũng không khỏi gia tốc vài phần.
Tiếp nhận hộp gỗ, Đường Tam không dám tin nhìn kĩ Đường Khiếu:
- Đại bá, Lâu Cao tiền bối, hắn, hắn ...
Đường Khiếu thương cảm nói:
- Hắn là người cố chấp nhất mà ta từng thấy, dùng bốn chữ "Chú tạo cuồng nhân" để xưng hô cũng không quá đáng chút nào. Từ sau khi ngươi đưa hắn đến
nơi này, hắn mỗi ngày đều không ngủ không nghỉ chú tạo. Cho dù là ta,
mỗi ngày phụ trợ hắn, cũng đã uể oải không chịu nổi. Ba tháng trước, khi hắn tiến hành chú tạo cuối cùng, đã nói với ta, để ta đưa tác phẩm của
hắn coi như là di vật lưu lại cho ngươi. Sau đó khi bắt đầu lần chú tạo
kia, hắn thậm chí không để cho ta tham gia. Thời khắc cuối cùng, hắn lấy tự thân đầu nhập trong lô hỏa, hoàn thành chú tạo cuối cùng. Mấy thứ
này, là thành phẩm trong năm năm của hắn, cũng là tác phẩm chú tạo cuối
cùng.
- Nói như vậy, Lâu Cao tiền bối ngay cả hài cốt cũng ...
Đường Tam nhìn hộp gỗ trong tay, trong mắt đã mịt mờ một tầng hơi nước.
Đường Khiếu gật đầu:
- Tác phẩm này, có thể nói chính thành phẩm cuối cùng của hắn. Sau khi
chuyện này phát sinh, hai vị đệ tử của Lâu Cao thần tượng mang đi lô hỏa hắn từng dùng, nói là quay về Đường môn của ngươi. Kì quái chính là,
bọn họ cũng không có bi thương, mà là vui vẻ mà rời đi. Tại thời khắc
cuối cùng khi Lâu Cao chú tạo, hắn từng cười lớn ba tiếng, hai vị đệ tử
của hắn cũng từng cao giọng hô qua: Chúc mừng sư phụ hoàn thành khoáng
thế thần tác.
Nghe Đường Khiếu nói, hai tay Đường Tam có chút run rẩy mở ra hộp gỗ lớn trước mắt.
Hộp gỗ mới vừa mở ra, nhất thời một cỗ khí thế vô cùng sắc bén không gì
sánh được, nhanh chóng lan tràn toàn bộ trong cả nghị sự đại sảnh.
Tầng dưới cùng của hộp gỗ dơ bẩn không chịu nổi chính là đại lượng bản vẽ đã hoàn thành. Trên bản vẽ, bày đặt mấy đồ vật.
Một ống hình trụ có khổng tước ám vân, dài ước chừng một thước. Tam đóa
liên hoa (hoa sen) ánh vàng rực rỡ, trung tâm giống như được khảm một
viên hồng ngọc. Còn có bốn mươi chín miếng màu bạc tối, ngân đỉnh hình
thù kì lạ dài ước chừng nửa thước, cùng với hơn mười kiện các loại linh
kiện màu bạc tối.