Đầu Lưỡi

Chương 4: Chương 4




Xuân... Xuân cái đầu cậu ấy!

Tần Khai Hân ngẩng đầu, ai oán nhìn Tiết Mạn, sao cô lại không biết Bùi Thần có bộ dạng rất đẹp mắt?

Bảy năm trước, khuôn mặt đó quét qua cả Trường Trung học Hướng Dương như thế nào, ngay đến bác gái quét rác trong trường cũng có thể viết ra một bài văn dài tám trăm từ.

Bao nhiêu nữ sinh sau giờ học đứng ngoài cửa sổ lớp anh nhìn trộm, bao nhiêu nữ sinh nhét phong thư trong ngăn tủ của anh, lại còn bao nhiêu nữ sinh chặn đường thổ lộ tình yêu với anh, Tần Khai Hân xòe mười ngón tay mười ngón chân cũng đếm không xuể.

Đây cũng là nguyên nhân, năm đó lúc Tạ Phái Phái giục cô bày tỏ, cô dễ dàng bị thuyết phục như vậy.

Cô vốn tưởng rằng Bùi Thần gặp qua rất nhiều nữ sinh thổ lộ với mình, nhiều thêm cô không sao, thiếu cô cũng chẳng sao, nếu thành công thì cô buôn bán lời, còn nếu như không thành, Bùi Thần ‘thân kinh bách chiến’(*) hẳn không quá để ý mới đúng.

(*) thân kinh bách chiến: người đã trải qua trăm trận chiến, ý nói đã có nhiều kinh nghiệm.

Nhưng cô trăm triệu lần không nghĩ tới, nữ sinh khác thổ lộ, Bùi Thần nhiều nhất chỉ liếc một cái rồi đi qua, đến lượt cô thổ lộ, anh lại trực tiếp bốc hơi khỏi nhân gian.

Khi đó, trong trường học đồn rằng Bùi Thần bị Tần Khai Hân hù dọa chạy mất, nói cô xấu xa, không biết liêm sỉ, ngày ngày quấn lấy Bùi Thần.

Rất nhiều nữ sinh trong trường thích Bùi Thần, nghe thấy lời đồn như vậy, tự nhiên đều hướng mũi nhọn về Tấn Khai Hân. Do đó, trong mấy ngày Bùi Thần rời đi, cô gần như trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, là đối tượng bị hầu hết nữ sinh xa lánh.

Nếu sau đó không phải cô kịp thời chuyển trường thì sẽ không biết mình còn bị ức hiếp thành cái dạng gì nữa.

Cho nên khi Tiết Mạn không tiếc lời khen bộ dạng Bùi Thần đẹp mắt, Tần Khai Hân một chút cũng không muốn nghĩ, đối với cô mà nói, đàn ông giống như rắn độc, càng đẹp càng gây chết người.

Giờ phút này gặp lại, cô chỉ hy vọng chính mình trốn được càng xa càng tốt.

Hôn lễ từng bước tiến hành thuận lợi, nghi thức trôi qua, khách mời bắt đầu dùng cơm, MC chủ trì trên khán đài bắt đầu pha trò, hiện trường vô cùng náo nhiệt.

Theo kế hoạch ban đầu, lúc này, người phụ trách bàn đồ ngọt là Tần Khai Hân và Tiết Mạn chỉ cần tìm một chỗ ăn uống, đợi hôn lễ kết thúc là có thể thu dọn đồ đạc rời đi, nhưng hiện tại Tần Khai Hân lại trở thành phù dâu, theo phép tắc, phù dâu nhất định phải ngồi ở bàn chính dùng cơm.

Cung Trạch và Quách Tiểu Thanh dẫn theo mấy phù dâu phù rể đi kính rượu, Tần Khai Hân ngó trái ngó phải, xác định Bùi Thần không có ở đây, lúc này mới an tâm ngồi xuống. Cô nhìn thấy đĩa tôm sủi cảo, cầm đôi đũa chuẩn bị gắp.

Bỗng nhiên, một bóng người bước tới, ngồi xuống phía bên phải Tần Khai Hân, cô lườm một cái, định gắp miếng tôm sủi cảo vừa bị rơi về bát mình.

Trời ạ, quỷ cũng không thể âm hồn không tan như vậy!

Tần Khai Hân yên rặng rụt tay lại, quay đầu sang một bên, làm bộ không phát hiện ra anh.

Cái bát trước mặt dường như có động, Tần Khai Hân quay đầu lại, nhìn trong bát vốn trống không giờ có thêm một miếng... tôm sủi cảo!

Phù dâu ngồi bên trái cô đang cố gắng cắn bánh bao, hiển nhiên không phải cô ấy, cho nên miếng tôm sủi cảo này nhất định là...

Tần Khai Hân làm ra vẻ ngạc nhiên, trợn to mắt nhìn về phía Bùi Thần.

Bốn mắt nhìn nhau, con ngươi đen nhánh của anh nhìn cô chằm chằm, nhếch khóe miệng, giống như muốn nói với cô điều gì đó.

Tần Khai Hân vội vàng cúi đầu, trong lòng thầm nói: Đừng nói gì cả, ngàn vạn lần không cần nói gì cả, chúng ta không quen, một chút cũng không quen!

Lời nói vừa đến miệng bị nuốt xuống, anh bất đắc dĩ cười cười.

Nhưng mà anh cũng không nổi giận, rất nhanh đã gắp một miếng thịt bò vào bát Tần Khai Hân.

Mẹ kiếp, rốt cuộc anh muốn làm gì?

Tần Khai Hân muốn nổi điên, phù dâu bên cạnh đã ăn xong bánh bao, nhìn thấy một màn như vậy, nhịn không được tò mò hỏi: “Trước kia hai người từng quen biết nhau sao?”

Tần Khai Hân ngẩng đầu nhìn về phía phù dâu kia, chỉ vào chính mình: Cô hỏi tôi à?

“Tôi thấy các người có quan hệ rất tốt!” d.đ'l;q”đ

Tốt cái rắm! Tần Khai Hân chưa kịp lắc đầu đã nghe thấy Bùi Thần ngồi bên cạnh đáp một câu: “Ừm, chúng tôi là bạn thời trung học.”

“Trách không được, sẽ không phải là hai người yêu nhau từ trước rồi chứ?” Cô ấy nói đùa.

Tần Khai Hân lắc đầu như một chiếc máy, còn Bùi Thần chỉ cười mà không nói gì.

Đối phương không ngốc, ngay lập tức hiểu rõ, nhếch miệng cười, ra vẻ tôi biết rồi, tôi sẽ không hỏi nữa.

Nếu Tần Khai Hân là một con mèo, hiện tại toàn thân có lẽ đã xù lông lên, cô vừa định giải thích, cái bát trước mặt lại có động, một miếng tôm lại được gắp tới.

Cô lập tức không có sức lực để hô hấp, suy nghĩ đã bay đến trên bàn.

Bùi Thần bên cạnh chưa có ngừng, lại gắp một miếng thịt bò vào bát cô, ngoại trừ đồ ngọt, thứ cô thích nhất là tôm và thịt bò, anh vẫn chưa từng quên.

Mắt thấy bát nhỏ dần đầy như một ngọn núi, Tần Khai Hân không ngồi im được nữa, cô cắn răng đứng phắt dậy.

Đúng lúc người phục vụ mang thức ăn lên, đụng phải Tần Khai, canh rau trong tay đổ vào mu bàn tay cô.

Nóng...

Cô đau đến nghiến răng, sững sờ không kêu được ra tiếng.

Trái lại người phục vụ gấp đến mức sắp khóc, “Xin lỗi tiểu thư, không phải là tôi cố ý, thật sự không phải!”

“Không có việc gì.” Tần Khai Hân nắm chặt váy, bởi vì đau đớn, tay có hơi run rẩy.

Trong khi đó, Bùi Thần đã đứng lên, giữ lấy vai cô, nói: “Tôi đưa cô ấy đi xử lý một chút, mọi người từ từ ăn.”

Tất cả thi nhau gật đầu, giục họ mau ra ngoài.

“Rốt cuộc anh muốn làm gì?” Ra khỏi cửa, cuối cùng Tần Khai Hân cũng không chịu được nữa, cô nhịn đau gạt tay Bùi Thần, trừng mắt hỏi anh.

“Em bị thương, phải nhanh chóng xử lý.” Đây là lần đầu tiên sau bảy năm hai người họ nói chuyện trực tiếp với nhau, Bùi Thần chăm chú nhìn cô, nét mặt thản nhiên quá mức.

“Cảm ơn, tự tôi sẽ đi xử lý.” Cô nói xong mặt không chút thay đổi, xoay người đi về phía toilet.

Trên hành lang bỗng nhiên giống như có một cơn gió lạnh thổi qua làm cô run lẩy bẩy, mỗi một bước đi, giày cao gót như cọ sát vào ngón chân, mơ hồ có cảm giác đau đớn.

Giờ phút này, cô giống như quay trở lại những ngày thống khổ nhất vào bảy năm về trước, một mình lẻ loi bị toàn bộ bạn học trong trường xa lánh, về sau, ngay cả người vẫn luôn giúp đỡ cô Tạ Phái Phái cũng dần xa lánh cô.

Nếu không phải tại anh xuất hiện, cô sẽ coi chuyện đó chỉ là một cơn ác mộng đã qua, nhưng hiện tại đau đớn của cô chân chân thực thực như vậy, so với bị bỏng trên mu bàn tay lại càng làm cho người ta khắc cốt ghi tâm.

Bỗng nhiên, phía sau vang lên tiếng bước chân dồn dập, Bùi Thần đuổi theo, cầm áo khoác phủ lên người cô.

Cảm xúc lúc này của Tần Khai Hân rất hỗn loạn, động tác vừa rồi của anh suýt chút nữa làm cô bạo phát, nhưng ngay sau đó, cổ tay cô bị bắt được, Bùi Thần kéo cô đi tới trước bồn rửa tay, mở nước lạnh, chà sạch mu bàn tay của cô.

Tay cô run lên, theo bản năng muốn rụt về lại bị Bùi Thần nắm chặt.

“Hơi lạnh, cố nhịn một chút.” Anh cúi đầu, anh mắt chăm chú nhìn mu bàn tay cô, trong tiếng nước chảy ào ào, càng lúc càng có vẻ dịu đi.

Thịch... Thịch...

Hô hấp của Tần Khai Hân như ngừng lại, trái tim đập liên hồi.

Năm ấy, khi cô bất chợt nhận ra cô thích Bùi Thần thì bắt đầu né tránh anh, sợ anh phát hiện ra bí mật nhỏ của mình.

Nhưng Bùi Thần lại cho rằng cô ngã bệnh, hỏi cô có chỗ nào không thoải mái.

Cô đành phải lấy cớ nói mình thi không tốt nên trong lòng khó chịu.

“Không phải chỉ là một kỳ thi thôi sao, có gì phải buồn chứ?” Anh mỉm cười, kéo tay cô đi, nói, “Đi, anh mời em ăn cơm.”

Cơm? Vừa nghe đến từ này, hai mắt cô liền phát sáng, đi theo Bùi Thần tới căn-tin.

Không nghĩ đến ngày đó cô đang múc nước canh, bị một nữ sinh đụng phải, nước canh bị hắt vào tay, cô đau đến nhe răng nhếch miệng.

Bùi Thần gần như buông hết đồ ăn trong tay, kéo cô tới vòi xả nước.

Cô nhớ rất rõ, ngày hôm đó nước cũng lạnh buốt giống hôm nay, vết bỏng màu hồng trên da bị nước rửa trôi càng lúc càng nóng, nhiệt độ lan tới tận mang tai.

Tần Khai Hân không dám nghĩ nhiều, cô sợ nếu như nghĩ tiếp, trái tim sẽ nhảy ra khỏi lồng ngực.

Vì muốn chính mình có thể bình tĩnh, Tần Khai Hân nhìn Bùi Thần cúi đầu một góc bốn mươi lăm độ, hơn nữa không hiểu tại sao, trong lòng lại hiện ra hình ảnh đôi lông mi còn đẹp hơn cả phái nữ. d,đ.l;q'đ

Một, hai, ba,...

“Tiểu thư, cô ổn cả chứ? Đây là thuốc mỡ trị bỏng.” Người phục vụ vừa gặp rắc rối vội vội vàng vàng chạy tới.

“Không sao. Anh đi trước đi.” Bì Thần đuổi người phục vụ đi, một tay đỡ lấy tay Tần Khai Hân, một tay dùng khăn mặt lau khô nước trên mu bàn tay, sau đó cẩn thận bôi thuốc cho cô.

Tay áo của anh xắn lên, lộ ra cổ tay rắn chắc, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, đầu ngón tay dính thuốc mỡ bóng nhẫy, trong khi mu bàn tay của Tần Khai Hân lạnh đến mức sắp không còn cảm giác, ngón tay mềm mại bắt đầu nhẹ nhàng ma xát lên vùng da màu hồng do bị phỏng.

Giờ phút này, Tần Khai Hân sâu sắc cảm nhận được trên tay dần dần bớt đau, nhưng mà nhiệt độ khi cọ xát kia ngày càng tăng, theo mu bàn tay truyền lên phía trên, cuối cùng ngay cả hai má cô cũng trở nên đỏ bừng.

Bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh!

Tần Khai Hân cố gắng lấy lại bình tĩnh, lại bắt đầu đếm: 30, 31, 32...

Bùi Thần đột nhiên ngẩng đầu nhìn cô.

“Anh đừng cử động!” Tần Khai Hân ảo não nói một câu, mới đếm được một nửa thôi, lại phải đếm lại, anh đây là muốn bức tử chòm sao Xử Nữ phải không?

Bùi Thần nhìn cô với vẻ kỳ quái.

Lúc này cô mới lấy lại được tinh thần, ý thức được tình cảnh của chính mình, xấu hổ nói: “Tên thuốc này nghe rất giống với dầu mè, ha ha, ha ha ha.”

Bùi Thần cúi đầu, tiếp tục bôi thuốc cho cô.

Tần Khai Hân vẫn duy trì nụ cười ‘Ha ha’ trên mặt hồi lâu, sau đó lại đếm lông mi: 53, 54, 55,...

“Tốt rồi.” Bùi Thần ngẩng đầu nói.

Lần này Tần Khai Hân trái lại phản ứng rất nhanh, vội vàng rụt tay về, dùng giọng điệu yếu ớt còn nhỏ hơn tiếng kêu của ruồi muỗi nói “Cảm ơn”, không đợi Bùi Thần mở miệng, cô đã xoay người chạy mất.

Bùi Thần không đuổi theo, chỉ nhìn bóng lưng chạy trối chết cong môi lên một chút, ‘thả dây dài câu cá lớn’ - đạo lý này anh vẫn hiểu.

Huống chi, áo khoác của anh còn ở trên người cô, không sợ cô không quay lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.