Tiếng nhạc du dương tràn ngập quán cà phê sang trọng, ánh ban mai ngày
thu chui qua cửa kính màu trà. Giản Tư thư thái nhâm nhi ly Cappuccino,
hương thơm nồng nàn nhẹ nhàng xoa dịu nỗi lòng. Cuộc sống nhàn hạ khiến
con người ta dễ dàng nhớ lại chuyện tốt đẹp. Ngày đó, mỗi lần đến cổng
trường đợi cô. Anh đều mua cho cô một ly cà phê sữa, cô cười sung sướng
chạy về phía anh, thản nhiên đón lấy. Không hiểu sao cô thấy ngon hơn
khi tự mua, có lẽ bởi, vị ngọt tình yêu đã làm dịu đi vị đắng cà phê.
Cô khẽ chau mày, chắc bởi vì Hề Thành Hạo đã quay lại cuộc sống của cô,
nên những kí ức ngọt ngào kia cũng thức tỉnh, cô cứ ngỡ mình đã quên
sạch, bởi suốt năm năm nay, cô chỉ cho phép mình nhắc lại nỗi đau mà anh đem đến.
Cô uống thêm một ngụm, mùi vị quen thuộc mà xa lạ lan
vào trong tim, cà phê quả nhiên có tác dụng phấn chấn tinh thần, sở dĩ
cô có thể nhớ lại những kí ức ngọt ngào ngày xưa, không phải vì anh ta,
mà vì tiền của anh ta. Cô không cần khổ sở vì tiền nữa, dĩ nhiên sẽ có
tâm trạng hồi tưởng những chuyện tốt đẹp.
Bên ngoài cửa kính là
phố đi bộ, lúc này còn sớm, nhiều cửa hàng vẫn chưa mở cửa, những người
qua lại vội vã đa phần là bận đi làm, Giản Tư lặng lẽ nhìn họ hoặc đờ
đẫn hoặc cau có, hoặc túm ba tụm bảy cười nói lướt qua, chỉ mấy ngày
trước, cô vẫn là một thành viên trong đám người đó, để tiết kiệm tiền
phải nhịn ăn sáng bước vội đến công ty, lúc đó nếu cô nghĩ về quá khứ
thì đơn thuần là tự chuốc khổ vào thân.
“Tư Tư?” Hề Thành Hạo
quan sát cô nãy giờ đột nhiên lên tiếng, ánh mắt cô nhanh chóng lướt qua khuôn mặt anh, sau đó dừng lại trên ly cà phê trong tay.
Cô
không nói cũng không nhìn anh, nhưng anh rất mãn nguyện, người con gái
ngồi đối diện giờ đã trở thành người phụ nữ quyến rũ, và không còn là
giấc mơ nữa. Cô xinh đẹp hơn người thiếu nữ ngày xưa, khiến anh không
dời mắt khỏi cô được. Mặc dù đôi mắt xinh đẹp luôn cố tỏ ra lãnh đạm hờ
hững, nhưng anh có thể nhận ra dễ dàng hơn bất cứ ai sự nhút nhát trong
đôi mắt đó, đó là nỗi kinh hãi hình thành từ cuộc sống lo toan bộn bề.
Trong cơn say ngủ, cô luôn cuộn tròn vô thức, đó là biểu hiện của việc thiếu
cảm giác an toàn. Anh đặt dĩa vào tay cô, cơn day dứt xót xa bao trùm
lấy anh, suốt năm năm anh mất tích không một dấu vết, cô đã phải gánh
chịu bao nhiêu nỗi khổ? Nhất định anh phải rũ bỏ hết nỗi kinh hãi trong
mắt cô để cô trở lại như xưa, nũng nịu rúc vào lòng anh say ngủ, mỉm
cười khờ khạo trong cơn mê, dụi vào lồng ngực anh như mèo con, đáng yêu
vô ngần.
Nhìn cô ăn cơm, anh cũng cảm thấy vui vẻ, sự vui vẻ
chưa từng có suốt năm năm nay. Anh vuốt ve mái tóc cô, cô khẽ rùng mình, hai má đỏ ửng lên.
Anh cười, “Em ăn đi, trung tâm thương mại mở cửa, chúng ta sẽ đi mua đồ.”
Giản Tư để mặc anh kéo vào trung tâm thương mại, anh và Hề Kỷ Hằng giống
nhau ở chỗ rất ngang ngược. Nhưng lại khác nhau ở điểm, Hề Kỷ Hằng coi
cô như con búp bê xinh xắn, sắm sửa chải chuốt theo sở thích của mình.
Còn Hề Thành Hạo thì không, anh để cô tự do lựa chọn.
Anh chỉ
tay vào từng chiếc quần lót bày trên giá, nhẫn nại hỏi: “Cái này thích
không? Thế cái này? Hay cái kia?” Cô lắc đầu, anh lại càng hỏi, xem ra
anh định hỏi đến khi nào cô gật đầu mới thôi. Mặt mấy cô nhân viên bán
hàng dần chuyển sắc, từ ngưỡng mộ đến phẫn nộ.
Giản Tư e ngại
nhìn núi đồ lót chất thành đống trên quầy và khuôn mặt nhăn nhó của nhân viên, cô không đành lòng, đành ủ dột thở dài, cam chịu thất bại: “Thôi… mua mấy cái này vậy.”
“Chẳng phải không có cái em thích sao, sang gian khác đi.” Anh kiên quyết, chìa tay định lôi cô đi.
“Có… có thích.” Dù sao cô cũng không thể làm khổ một nhân viên bán hàng khác.
“Ồ? Thế à? Đâu cái nào?” Cô lập tức nhận ra khẩu khí anh toát lên ý cười,
ngẩng đầu để kiểm chứng, quả nhiên đôi mắt đẹp đang chất chứa một nụ
cười gian xảo đắc ý, mặc dù vẻ mặt vẫn lãnh đạm trầm tĩnh như không. Cô
hừ một tiếng, mắt lườm anh, anh còn gian trá hơn xưa, chẳng trách lại
lôi cô đi mua đồ lót đầu tiên, thì ra sớm đã có âm mưu, biết chắc cô sẽ
dính cái bẫy này.
Cô nhân viên thấy tình thế thay đổi, lập tức
tươi cười niềm nở, bị nụ cười mê hồn của anh làm cho hồn xiêu phách lạc, sững người nói: “Chị có một người chồng thật tốt.” Giản Tư chán nản,
bao năm rồi tính khí này vẫn không thay đổi, bướng bỉnh lì lợm làm cô bó tay, cô nhớ lại cảm giác lạnh lùng khiêm nhường cảm nhận được từ anh ta lúc lần đầu gặp lại sau năm năm xa cách, rõ ràng cô đã mắc lừa rồi.
Cô biết anh rất khó đối phó, chỉ còn cách khuất phục, vì thế việc mua sắm
tiến triển thuận lợi. Anh và Hề Kỷ Hằng như nhau, đều là tín đồ sùng bái hàng hiệu, đâm đầu vào những gian hàng hiệu sang trọng đẳng cấp quốc
tế. Lần này cô kiên quyết kéo tay anh nói thế nào cũng không chịu vào,
mặc dù bị cự tuyệt nhưng nét mặt anh vẫn vui vẻ, bất kì phản ứng chủ
động nào của cô đều làm anh sung sướng.
“Sao thế?” Khẩu khí của anh như thể đang hỏi chuyện một đứa trẻ con hờn dỗi, vừa không bận tâm lại chiều chuộng dung túng.
Cô lắc đầu, lần trước Hề Kỷ Hằng mua đồ cho cô, cô đã biết giá cả, Hề
Thành Hạo định đối đầu với bố mẹ, chắc chắn sẽ gặp khó khăn về kinh tế
trước tiên, anh là đại thiếu gia quen tiêu tiền như rác, dĩ nhiên cô
không thể để anh hoang phí, tránh để sau này bị đôi vợ chồng già nhà họ
Hề cười nhạo. “Đắt!” Cô cau mày ném cho anh một đáp án rõ ràng.
Anh nhìn khuôn mặt lo lắng của cô, làm bộ sầm mặt: “Em tưởng anh không có tiền sao?” Giản Tư không nói gì.
“Em lại đây.” Anh lôi cô đến khu vực rút tiền của trung tâm thương mại, mở
ví, dốc đống ATM xuống mặt bàn, “Mật khẩu đều như nhau. Em xem đây.” Anh vơ đại một chiếc thẻ nhét vào máy, sau vài thao tác, kéo cô lại nhìn
màn hình, Giản Tư trợn mắt nhìn dãy số dài, không đếm nổi là bao nhiêu
tiền. “Đống thẻ bố mẹ cho anh, hôm qua đã bị khóa rồi, anh vứt ở trong
ngăn kéo. Còn đây đều là tiền của anh, cũng chính là tiền của anh và
em.” Anh cười, dường như chế giễu sự lo lắng của cô, lại dường như đang
tự hào.
“Anh…” Cô nhìn chiếc ví trong tay, “Sao anh lại có nhiều tiền như thế?”
“Em tưởng anh vẫn là thằng nhóc bất tài nhu nhược bị bố mẹ kìm chân kẹp tay sao?” Anh cười nhạt, “Đi nào, Tư Tư, đi mua quần áo, anh muốn vợ anh
phải thật xinh đẹp. Sau đó anh sẽ đưa em đến một nơi.”
Hôm nay
Hề Thành Hạo đi siêu xe, đồ đạc mua được chất đầy cốp, còn chồng thành
đống cao ở hàng ghế sau. Giản Tư tò mò nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ,
cô rất muốn biết nơi thần bí mà anh muốn đưa cô đến là nơi nào.
Chiếc xe lao vào tầng hầm có đánh số của một tòa nhà sang trọng, Giản Tư cau
mày, nhẽ nào là công ty con của Gia Thiên? Gia Thiên có trụ sở chính
ngay tại thành phố này, không cần thiết phải thuê một văn phòng đắt đỏ
như thế này cho công ty con.
Hề Thành Hạo gọi một cuộc điện
thoại, sau đó dẫn cô vào thang máy đi lên, một mặt thang máy thiết kế
kính trong suốt, Giản Tư nhìn những tòa nhà xung quanh càng lúc càng
thấp dần. Cuối cùng cũng đến nơi, cô nhận ra đó là một tổ hợp văn phòng
hiện đại ngang khách sạn năm sao, cô thư ký mỉm cười đứng trước cửa
thang máy, lễ phép chào: “Xin mời Hề tiên sinh, Tổng giám đốc Nguyễn
đang chờ Ngài.” Giản Tư không hiểu gì, theo anh bước vào một văn phòng
sang trọng.
“Cậu đến làm cái gì? Đừng có gây phiền phức cho
tôi.” Người đàn ông sau bàn làm việc biết họ đến nhưng cũng không buồn
ngẩng đầu chào, giọng điệu lạnh nhạt, không chút khách khí.
Hề Thành Hạo cũng không bận tâm, kéo Giản Tư ngồi phịch xuống sofa.
“Cô gái xinh đẹp này không tin tôi có tiền, hơi do dự trước lời cầu hôn của tôi, tôi đưa cô ấy đến đây xác minh. Tư Tư, anh là cổ đông lớn của công ty này.” Hề Thành Hạo mỉm cười, thấy biểu cảm kì dị của Giản Tư liền
nói tiếp, “Công ty này không có quan hệ với Gia Thiên.”
Tổng
giám đốc Nguyễn kí mạnh một chữ trên tài liệu, mặt không biểu cảm ngước
lên: “Cậu còn dám nói những lời như thế à? Tôi thì nai lưng ra làm, cậu
chỉ biết thu tiền, thật là bất công!”
Giản Tư phát hiện Tổng
giám đốc Nguyễn có một khuôn mặt lạnh lùng tuấn tú, anh ta rất nghiêm
túc, như thể đang đứng trên bậc cao nhìn xuống, giọng điệu khi nói
chuyện cũng có sức nặng vô hình, nhưng nội dung nói ra thì…. có chút gì
đó không phù hợp cho lắm.
Anh ta nhìn Giản Tư rồi nhận xét, “Cô ấy xinh đấy, nhưng quần áo trông hơi ngốc nghếch.”
Giản Tư sờ sợ, cô không hiểu anh ta đang nói gì.
Hề Thành Hạo lập tức phản pháo: “Cô nàng ngồi ăn cơm hôm trước cùng cậu,
cậu hỏi một câu cô ta trả lời một câu, cũng rất ngốc nghếch.”
Nguyễn Đình Kiên lạnh lùng lườm anh, “Bây giờ cô ấy là vợ tôi rồi.” Đột nhiên
anh có chút bực bội, oai vệ tuyên bố với Giản Tư, “Này cô gái xinh đẹp,
Hề Thành Hạo có rất nhiều tiền, yên tâm gả cho cậu ta đi, yên tâm tiêu
xài thả cửa đi.” Anh lại lườm Hề Thành Hạo một cái, “Được rồi chứ, đi
đi. Đừng để bố mẹ cậu biết tôi quen cậu, lại phiền phức cho tôi.”
Hề Thành Hạo cười cười, cũng không phản bác, lôi Giản Tư đứng dậy, “Đi nào.”
Trên đường về nhà, Giản Tư ngẫm nghĩ hồi lâu mới nghiệm ra, Hề Thành Hạo đã
tự mình đứng lên từ lâu rồi, anh chàng đẹp trai khi nãy là đối tác của
anh, anh có cổ phần của công ty đó. Hóa ra anh đã chuẩn bị sẵn từ lâu,
đầu tư làm ăn riêng, ngay cả bố mẹ anh cũng không biết. Đây quả là một
cách làm cao minh, xét tình hình hiện tại, bố mẹ anh không những sẽ
phong tỏa nguồn tài chính của anh, đẩy anh lâm vào đường cùng, không
tiền không sự nghiệp, cuối cùng không chịu nổi đói khổ mà phải ủ rũ cúi
đầu nhận thua.
“Anh đã chuẩn bị kế hoạch này bao lâu rồi?” Cô hỏi, đây chắc chắn không phải kế hoạch hình thành trong thời gian ngắn.
“Năm năm.” Giọng anh lãnh đạm, nhưng lại khiến tim cô rung động.
Có lẽ anh bố trí tất cả những thứ này không phải vì muốn quay về cưới cô,
mà chỉ đơn thuần không muốn chịu sự kiểm soát của bố mẹ, nếu không… hà
cớ gì anh phải chờ đợi những năm năm? “Tư Tư, nếu như mẹ anh đến tìm em, em nhất định phải gặp bà ấy, không cần sợ hãi.” Anh hơi bỡn cợt nói,
“Nếu như mẹ anh muốn cho em tiền để em rời xa anh, em cứ nhận lấy nhé.”
Giản Tư kinh ngạc nghiêng đầu nhìn anh.
Anh cười cười, “Xem ra hôn lễ của chúng ta không nhận được tiền mừng của họ rồi, lấy khoản tiền đó thế vào vậy. Vợ à, phải là một khoản lớn đó nhé, lấy được tiền sẽ cho em làm vốn riêng hết.”
Giản Tư nhìn anh, khóe miệng không giấu khỏi nét cười, anh quả nhiên là một người cộng tác ăn ý.