Trương Nhu ăn rất chậm, vừa như đang tận hưởng mùi vị, vừa như nuốt
không trôi, Giản Tư nhìn chị rót thêm đồ uống vào cốc của Trương Nhu.
“Lát nữa ăn xong đi uống một ly với chị nhé?” Trương Nhu buông đũa xuống, uể oải chống cằm, mỉm cười nhìn Giản Tư: “Cuộc hôn nhân của em thật tuyệt, trở thành bà chủ rồi, nhàn nhã lắm nhỉ? Bạn bè xung quanh chị ai cũng
bận tối ngày, nhìn bộ dạng mệt mỏi của họ, chị chẳng buồn xả tâm sự của
mình lên người họ nữa. Nhỡ may chị chỉ vừa mở đầu, bọn họ đã trút cả
bụng ấm ức lên người chị, thì chỉ tổ bực mình thêm. Ngay cả con nhỏ Hân
Nhã vắt mũi chưa sạch cũng suốt ngày lải nhải khổ vì yêu này nọ, còn nói phụ nữ có chồng không bệnh tật như chị sung sướng thế thì còn rên rỉ
cái nỗi gì.”
Hôn nhân của cô tuyệt vời ư? Cả ngày nhàn nhã là
tuyệt vời sao? Giản Tư cười khẽ, Trương Nhu còn có thể trút hết buồn
phiền ra ngoài với cô, còn cô thì sao, biết trút ra với ai? Giản Tư hơi
cau mày: “Chị Trương… chị gặp phải vấn đề nghiêm trọng gì à?”
Trương Nhu cười ha hả, hỏi lại: “Em nhìn thấy rõ ràng thế sao?”
Giản Tư cười cười, chẳng phải chính Trương Nhu vừa nói ra sao?
“Em có biết bố mẹ của Chính Lương không?”
Giản Tư gật đầu, chẳng nhẽ Trương Nhu gặp rắc rối trong mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu sao? Cô cười, còn mối quan niệm mẹ chồng nàng dâu nào tồi tệ
hơn cô và Hề phu nhân chứ?
“Cũng mấy năm không gặp rồi, nhưng trước đây em thấy họ đối với con cái rất hòa nhã, rất gia giáo.” Cô trả lời thẳng vấn đề.
Trương Nhu khẽ vỗ lên mặt bàn: “Đúng! Rất gia giáo!” Cô có chút bực bội: “Họ bảo chị phải mau chóng sinh con.”
Giản Tư thất thần, hóa ra đây là vấn đề làm nữ giám đốc mạnh mẽ phải phiền
não đến mức này sao? Uổng công cô lo lắng từ lúc nhận được điện thoại,
cứ tưởng với tình trạng này của Trương Nhu, ít nhất cuộc hôn nhân của
hai người cũng có sự thay đổi nào đó khủng khiếp lắm.
“Chị thật
sự hối hận, chị đã kết hôn quá sớm.” Trương Nhu bĩu môi, không ngớt thở
dài: “Đang lúc tuổi xuân tươi đẹp, lại đâm đầu làm bà cô có chồng.” Cô
liếc Giản Tư một cái: “Em có cảm xúc này không? Chậc, chắc là không,
nhìn bộ dạng là biết em sống sung sướng thư thái nhường nào. Thật ra…
lật mặt dứt khoát với bố mẹ chồng cũng là một cách hay.” Giản Tư cười
đau khổ: “Đây là lần đầu tiên có người ngưỡng mộ em về chuyện này đấy.”
“Mau ăn đi, ăn nhanh rồi đi.” Trương Nhu hơi sững người, cũng cảm thấy
câu nói của mình vô ý, giả vờ thúc giục để chuyển đề tài.
Giản
Tư vốn cũng đang không muốn ăn, lập tức chiều ý Trương Nhu kết thúc bữa
ăn. Rồi cả hai đến một quán bar xem ra khá quen thuộc với Trương Nhu.
“Anh chàng Tổng giám đốc nhà em chắc không giận khi biết em đến đây uống
rượu với chị chứ?” Trương Nhu ngồi xuống sofa, cười hì hì nhìn cô, dặn
nhân viên phục vụ đem rượu lên.
Giản Tư khó xử, lườm trêu Trương Nhu một cái.
Sau vài ngụm rượu, dường như Trương Nhu đã thả lỏng người, ngồi thừ trên
sofa, ánh mắt mơ màng. Giản Tư uống một chút bia, dù sao hôm nay cô cũng muốn mượn rượu giải sầu. Trương Nhu không phát hiện ra hành động bất
thường này của cô, chắc Trương Nhu đang có quá nhiều chuyện phiền muộn
trong lòng.
“Chị Trương… chị thật sự chỉ buồn vì bố mẹ Chính Lương thôi sao?” Giản Tư dùng ngón tay vạch lên lớp hơi nước trên chai bia.
“Mấy năm nay việc làm ăn của bố chồng chị rất phát đạt, ông bảo Chính Lương
đến Gia Thiên vốn chỉ để tích lũy kinh nghiệm thôi, mới đây ông đã gọi
anh ấy về làm cho công ty nhà. Buồn cười nhất là, ông nhất định bắt chị
cũng phải về theo.” Trương Nhu cau mày, tiếp tục trút bầu tâm sự: “Công
ty của họ cũng không khó quản lý, lại đi vào quỹ đạo rồi, một mình Chính Lương cũng thừa sức cai quản. Đừng tưởng chị không biết bọn họ tính
toán điều gì, lôi ra hàng đống đạo lý, nói tóm lại là muốn ép chị phải
làm một người phụ nữ của gia đình, đẻ con trông nom việc nhà, đó là cuộc sống mà chị theo đuổi chắc?!” Vừa nói chị vừa phẫn uất đập tay vào
sofa.
Giản Tư mỉm cười lẳng nghe, trước kia Trương Nhu ngoài
chuyện công việc thì cũng nói toàn những đạo lý to tát, nhân sinh, cuộc
đời rồi tương lai… đột nhiên bây giờ chị lại nói với Giản Tư những
chuyện gia đình riêng tư, làm cô cảm thấy chưa bao giờ thân thiết với
Trương Nhu như lúc này.
Trương Nhu lại uống một ngụm lớn, càng
nói càng hăng hơn: “Phụ nữ cũng có năm bảy loại, Tư Tư, như em thì hợp
làm vợ hiền mẹ đảm, dựa dẫm vào chồng, hồi trước lúc em còn ở Hải Đồ,
chị nhìn em ra ngoài lo công chuyện hoặc đi bàn chuyện làm ăn cùng chị,
chính chị cũng thấy đau lòng, cảm thấy em không đáng phải làm những
chuyện đó. Quả nhiên, bây giờ em đã thành cô chủ, mọi người đều thấy rất thích họợp. Chị thì khác, lúc còn đi học chị đã thích sống độc lập,
muốn dựa vào sức mình tự mở ra một khoảng trời riêng, ha ha…” chị cười,
Giản Tư nhìn thấy sự nuối tiếc bị đè nén trong nụ cười đó: “Không giấu
gì em, chị rất sợ sau này trở thành người phụ nữ bi thảm, thành công
trong sự nghiệp nhưng không ai dám lấy, vì thế khi nhìn thấy Chính Lương chị đã vội lao ngay vào.”
Giản Tư bị sặc bia, vội dùng giấy ăn che miệng vừa ho vừa cười.
Trương Nhu buồn bã thở dài: “Kết quả vẫn không được thanh thản! Vẫn bị bắt
phải sống theo cách nghĩ của người khác! Sớm biết như thế này thì…” Chị
ngừng lời, uống một ngụm lớn.
Giản Tư nhìn chị: “Thì chị cứ sinh một đứa con chiều ý họ, sau đó đi làm những chuyện mình thích, không
phải vẹn cả đôi đường sao? Hà cớ gì mà sợ rằng chui đầu vào ngõ cụt
chứ?” Chính Lương là con một, bố mẹ anh nóng lòng mong có cháu bế cũng
là điềuu dễ hiểu.
“Đây không phải cuộc sống mà chị mong muốn… không phải…. không phải…” Trương Nhu lắc đầu, tự lẩm bẩm.
Giản Tư cười, người chị Trương Nhu trong lòng cô lúc này giống như một đứa
trẻ, chưa biết cuộc đời vốn có nhiều chuyện không thể như mong muốn, con người luôn phải thỏa hiệp và nhẫn nhịn.
“Đừng nói chuyện của chị nữa, nói chuyện của em đi.” Trương Nhu cũng thấy mình đã nói quá nhiều, liền chuyển đề tài.
“Em à?” Giản Tư đặt chai bia xuống: “Chẳng có gì để nói cả.” Cô nghĩ một chút: “Chị Trương. Chị có biết Chương Duệ không?”
“Ha ha!” Không biết tại sao, nhắc đến Chương Duệ lại khiến Trương Nhu vô
cùng hứng thú, cô ngồi bật dậy, nhìn Giản Tư chằm chằm cười không ngớt,
làm Giản Tư không hiểu gi cả: “Tiếc rồi phải không? Tiếc rồi chứ gì?”
Trương Nhu nheo mắt, dùng ngón tay chỉ vào Giản Tư.
Giản Tư ngơ ngác bật cười, chẳng hiểu Trương Nhu có ý gì.
“Phụ nữ là thế. Nếu một người đàn ông đã từng thích mình, thì cho dù không
thể tiếp nhận tình cảm của anh ta được, cũng vẫn hi vọng anh ta sẽ thích mình mãi mãi.” Trương Nhu khẳng khái nhận xét. Giản Tư không rõ đầu
đuôi thế nào, chỉ đành cười khổ nhìn Trương Nhu: “Hồi trước em không
thích Hề Kỷ Hằng, nhưng thấy Chương Duệ theo đuổi cậu ta, trong lòng có
chút khó chịu phải không?” Giản Tư kinh ngạc, Chương Duệ theo đuổi Hề Kỷ Hằng sao? “Chương Duệ là người tâm phúc bên cạnh Hoàng Thái Hậu, bây
giờ Hoàng Thái Hậu ở nhà hưởng phúc, có thánh chỉ gì đều do Chương Duệ
truyền đạt lại.” Trương Nhu cười khan một tiếng: “Nói ra em đừng nghĩ
nhiều, lúc đầu mọi người đều cho rằng Hoàng Thái Hậu và cô con dâu không được hòa hợp, bà mới sàng lọc chọn lựa một người thứ ba đến phá hoại
hạnh phúc của hai người. Kết quả không ngờ là cái cô Chương Duệ đó lại
thích Hề Kỷ Hằng, ngày ngày bám lấy cậu ta, nghe nói đã mò đến tận nhà
cậu ta nữa. Chị nghe kể rằng đại tiểu thư họ Chương đã ngồi khóc trong
văn phòng Hề Kỷ Hằng mấy bận rồi, Hề Kỷ Hằng nhìn thấy cô ta thì cứ dửng dưng như không ấy.”
“Ồ?” Giản Tư cười cười, quả nhiên Hề phu
nhân đã không nói cho Chương Duệ biết ý đồ của mình. Bà ta vốn định gán
ghép cô ta và cậu con trai cưng, không ngờ cái cô Chương Duệ kém cỏi này lại phải lòng Hề Kỷ Hằng. Giản Tư tít mắt cười khoái trá. Vậy là Hề phu nhân cũng có nỗi khổ không nói được thành lời, chỉ biết rầu rĩ một
mình.
©STENT
“Nghe tin Hề Kỷ Hằng không thích Chương Duệ thì vui đến thế cơ à?” Trương Nhu liếc nhìn nụ cười của Giản Tư, cảm
thấy rốt cục Giản Tư cũng giống như bao cô gái trẻ khác, biết vui biết
buồn, còn có chút ích kỷ, đáng yêu chết đi được. Không giống hồi trước
cả ngày đờ đẫn chỉ biết ngậm đắng nuốt cay.
Giản Tư cũng không
muốn giải thích tại sao mình lại vui đến thế. Đột nhiên, khuôn mặt
Trương Nhu biến sắc chỉ nhìn nhanh về phía cửa rồi vội vàng cúi đầu, như thể rất sợ người khác thấy mình.
Giản Tư không cưỡng được việc
quay đầu ra nhìn có hai người đàn ông đang bước vào cửa, dường như hai
người họ đã hút lấy ánh mắt của tất cả những cô gái trong bar vì thế ánh mắt của Giản Tư không trở nên quá vô duyên. Cô thấy có một người nhìn
rất quen, đó chính là “Tổng giám đốc Nguyễn” – người cai quản công ty mà Hề Thành Hạo bí mật góp cổ phần.
Nguyễn Đình Kiên cũng nhận ra cô, nhướng mắt có vẻ rất bất ngờ, nhưng không có ý định chào hỏi.
Giản Tư biết mối quan hệ giữa anh ta và Thành Hạo rất tế nhị, chưa đến lúc
chín muồi nên anh ta không muốn để người ngoài biết họ đang hợp tác làm
ăn. Vì vậy anh ta giả vờ không quen biết cô là chuyện đương nhiên.
Hai người đàn ông tìm một chiếc bàn trống ngồi xuống, nhanh chóng chìm
nghỉm trong ánh đèn nhập nhoạng. Trương Nhu thở phào một hơi, Giản Tư
cảm thấy phản ứng của Trương Nhu hơi kì lạ, đưa mắt nhìn chị nghi hoặc.
“Chúng ta về thôi.” Trương Nhu định gọi nhân viên tới thanh toán, nhưng thấy
người đàn ông đẹp trai đi cùng Nguyễn Đình Kiên đứng dậy, chị vội vàng
rút tay về, co mình trong ghế.
Người đàn ông tiến thẳng đến bàn
của họ, Giản Tư nheo mắt quả nhiên Trương Nhu có quen anh ta… hơn nữa,
vẻ mặt của Trương Nhu cỏ vẻ gì đó rất khó tả. Trương Nhu uống cạn cốc
rượu trong tay mình, trở nên trấn tĩnh hơn.
“Thật trùng hợp, em cũng ở đây à.” Anh ta ngồi sát vào Trương Nhu, nhìn Giản Tư một cái, lịch sự gật đầu chào.
Giản Tư ngượng ngùng, dường như đã vô tình lật tẩy một bí mật của Trương
Nhu. Hơn nữa cô lại có mối quan hệ đặc biệt thân thiết với Chính Lương,
vì thế trong lòng rất không thoải mái.
Trương Nhu không khéo léo hoạt bát như thường ngày. Thái độ không chút thân thiện, chị không giới thiệu Giản Tư với anh ta, chỉ cười lạnh nhìn cốc rượu đã cạn đáy trên
tay mình: “Tôi cũng thấy trùng hợp, hôm nay lại nhìn thấy anh bám riết
cậu ấm của tập đoàn xuyên quốc gia để bày mưu tính kế. Sao hả, vẫn muốn
phân tranh cao thấp với Gia Thiên sao? Anh không biết sợ nhỉ, châu chấu
đá voi, chẳng mấy bị người ta đè chết!”
Anh ta cười ha ha: “Chán chết, ai muốn bàn chuyện kinh doanh với người đẹp chứ?”
Giản Tư đột nhiên hiểu ra vì sao khi nãy Trương Nhu lại có vẻ buồn bã tiếc
nuối lạ thường như thế. Anh ta chỉ nhìn mỗi Trương Nhu, ánh mắt chăm chú quan sát của Giản Tư cũng không thu hút được sự chú ý của anh ta. Đó là một người đàn ông vô cùng quyến rũ, các đường nét không thật sự thanh
tú lắm, nhưng khi đặt cạnh nhau lại rất hài hòa vừa mắt. Anh ta toát lên khí chất mà Chính Lương không thể địch nổi, có chút phong lưu và cao
ngạo.
Thì ra… vấn đề của Trương Nhu là sau khi vội vàng kết hôn, lại bất ngờ gặp được người tình lý tưởng.