Lúc tỉnh lại, Giản Tư thấy mệt mỏi lạ thường, cô rất muốn lật người,
nhưng eo lại quá đau. Vào giây phút hồi phục lại ý thức, lòng cô đột
nhiên đầy ắp nỗi sợ hãi. Đứa con của cô thế nào rồi?! Nhìn thấy cái bụng nhô cao của mình, cô mới an lòng, nước mắt bị đè nén tuôn trào xối xả.
Cô đã tưởng mình có thể điềm tĩnh chấp nhận hậu quả của chuyện này, cho dù Hề Thành Hạo biết rõ chân tướng sự việc, cô cũng sẽ lạnh lùng phản
kích, không phải anh biết rõ cô hận nhà họ Hề sao, không phải anh từng
thừa nhận cuộc hôn nhân này cũng thuộc kế hoạch trả thù của cô sao, có
trách thì chỉ trách anh đã quá nặng lòng! Cái chết của bố anh thì có
liên quan gì đến cô? Không phải mẹ anh cũng luôn miệng bảo cái chết của
bố mẹ cô không có liên quan gì đến nhà họ Hề sao? Chẳng phải bà ta đã
luôn muốn cô tự nhận rằng mình xui xẻo sao? Giản Tư run rẩy túm chặt ga
giường, cô quả nhiên là một người yếu đuối, biết sợ hãi và không nhẫn
tâm.
“Cô ơi, cô ơi, đừng khóc, không sao đâu, không sao cả.” Dì
Lý nằm ngủ cạnh giường nghe thấy tiếng khóc liền tỉnh dậy, vỗ lên tay
Giản Tư trấn an, để cô không phải lo lắng: “May mà Hề thiếu gia cũng có
mặt, anh ấy và bác Mạnh đã đưa cô đến bệnh viện bằng tốc độ nhanh nhất,
đứa bé không sao cả, cô đã được tiêm thuốc hỗ trợ cho thai nhi, bác sĩ
theo dõi vài ngày thì có thể về nhà.”
Giản Tư nghe vậy bèn gật
đầu, không biết làm sao dì Lý tự nhiên lại hạ thấp giọng, thì thầm lén
lút nói chuyện với cô. Dì Lý cũng nhận ra sự nghi hoặc của cô, liền ghé
miệng vào tai cô, hướng mắt ra ngoài cánh cửa: “Hề tiên sinh vừa đến
nơi, đang nói chuyện với Hề phu nhân ở ngoài hành lang. Hừ, tôi đã kể
cho tiên sinh nghe những hành động xấu xa của mụ già đó rồi.” Dì Lý lòng đầy căm phẫn, bộ dáng có chút đắc ý: “Chuyện ghê tởm như thế mà bà ta
cũng ra tay được, đứa bé trong bụng cô chính là đứa cháu nội máu mủ ruột rà của bà ta kia mà! Chẳng khác gì giết người cả!”
Giản Tư nhất thời không kịp phản ứng lại, sững sờ nhìn dì Lý, chậm rãi tiêu hóa những lời dì nói.
Không biết do cuộc nói chuyện đã kết thúc, hay do nghe thấy tiếng động trong
phòng mà Hề Thành Hạo và Hề phu nhân cùng lúc đẩy cửa bước vào. Giản Tư
vội vàng nhìn về phía Hề Thành Hạo, hi vọng có thể nhìn thấy ánh mắt lo
lắng quan tâm của anh. Cô rất sợ phải bắt gặp ánh mắt thất vọng vì đã
tường tận mọi chuyện của anh.
Sắc mặt Hề Thành Hạo rất khó coi,
lông mày anh co rúm, lúc chạm vào ánh mắt long lanh ngân ngấn nước của
cô, nét mặt anh dịu dàng hơn, anh xót xa hơi quỳ xuống cạnh giường bệnh, hôn nhẹ lên trán cô, khẽ thì thầm: “Không sao cả, Tư Tư.”
Thái
độ của anh làm cô thực sự an lòng, cô giơ tay ôm cổ anh, vùi mặt khóc
rấm rứt. Cô không biết mình đang cảm thấy may mắn hay áy náy nữa, vào
giây phút yếu đuối sợ mất đi đứa bé, cô thực sự rất cần lồng ngực của
chồng mình! Hề Thành Hạo dịu dàng vỗ lưng cô, đồng thời lạnh lùng ngẩng
mặt nhìn người mẹ đang đứng một bên, Triệu Trạch khẽ run người trước ánh mắt trách cứ đau đớn đó, bà cắn môi, trong lòng rất đỗi thê lương. Bà
đã nghĩ thông suốt rồi, chỉ cần Giản Tư đối xử tốt với Thành Hạo, Thành
Hạo được hạnh phúc… thì mọi chuyện có không thật sự được vừa ý bà cũng
không sao cả. Nhưng khi tận mắt nhìn thấy con trai bảo vệ Giản Tư bằng
thái độ gần như mù quáng, thì người mẹ đã mang nặng đẻ đau, nuôi dưỡng
anh bao năm trời cảm thấy tim gan như bị xé nát.
Hề Kỉ Hằng cũng vào theo họ, anh khoanh tay trước ngực, đứng dựa lưng vào tường, đờ đẫn nhìn khung cảnh diễn ra trong phòng. Hình như anh đang ra sức đè nén
cảm xúc, ánh mắt phức tạp mà u tối. Nhưng anh không có ý định lên tiếng, thái độ bàng quan có phần lạnh lùng.
“Giản Tư.” Triệu Trạch cất tiếng, mắt bà dấy lên một cảm xúc siêu thoát bình thản: “Con kể cho
Thành Hạo nghe xem tình huống lúc đó rút cục là thế nào.” Bà nhìn Giản
Tư, bình tĩnh như thể đang nói một chuyện chẳng liên quan gì tới mình.
Giản Tư nhìn bà một lát rồi nằm xuống gối, ánh mắt vô hồn nhìn bóng đèn
nhỏ trên trần nhà. Thì ra… đã nửa đêm rồi, bóng đèn nhỏ trên kia chẳng
có uy lực gì cả, khoảng không nặng nề tăm tối làm tâm trạng cô cũng u ám lạnh lẽo theo.
Cô có thể hiểu được sự lãnh đạm của Triệu Trạch, cho dù Hề Thành Hạo đinh ninh rằng bà ta đã xử sự độc ác với cô thì
sao? Cùng lắm thì đoạn tuyệt ân nghĩa từ đây, ngày nào mà cô còn là vợ
của Hề Thành Hạo thì nhà họ Hề sẽ không thể hòa thuận, Triệu Trạch đã
không bận tâm đến kết quả rồi. Nếu nói ra sự thật thì Hề Thành Hạo sẽ
được giải thoát, mẹ anh không phải là người mất trí đến phát rồ, điều
này với anh là một sự an ủi.
Giản Tư ép mình không được nhìn vẻ mặt đau khổ của Hề Thành Hạo, sự khổ sở của anh làm cô mềm lòng.
Phải lựa chọn bao giờ cũng là việc vô cùng khó khăn!
Vào khoảnh khắc này, đột nhiên Giản Tư đâm ra nhu nhược, cô thấy ngưỡng mộ
mình của ngày xưa, lúc đó không có quyền được lựa chọn, chỉ có thể âm
thầm chịu đựng, cô cứ tưởng mình đã đau khổ đến cực điểm. Nhưng không
phải thể… Lúc này đây, khi cô dao động bất định giữa hai sự lựa chọn,
một là đâm nhát dao cuối cùng vào kẻ thù, hai là rộng lượng, cô chợt căm hận ông trời vì sao lại cho cô sự lựa chọn.
Thù hận… quả nhiên
là một loại thuốc độc, chỉ có thánh nhân mới vứt bỏ được thù hận, và nếu thế họ đã được thành Phật rồi. Liệu cô có thể không? Cô siết chặt nắm
tay, nếu bây giờ cô nói ra sự thật, rằng thật ra Hề phu nhân đến để xóa
bỏ hiềm khích, để trả tự do cho con trai, nhất định Hề Thành Hạo sẽ rất
cảm động. Anh vốn đã quyến luyến tình cảm ruột thịt, sau khi Hề Đồng
Tiên qua đời, thái độ anh dành cho người mẹ cũng ôn hòa hơn. Mặc dù Hề
phu nhân không được hưởng cuộc sống hạnh phúc gia đình quây quần, nhưng
cũng không cần lo lắng con trai sẽ đoạn tuyệt ra đi, vì thế bà ta mới mở lời bằng thái độ ra bộ khoan dung đó.
Lẽ nào cô lại tha cho
hung thủ giết hại bố mẹ cô một lần nữa? Cô đã chẳng vô cùng hối hận về
thái độ của mình hôm Hề Đồng Tiên qua đời đó sao?
Nếu bỏ cuộc vào giây phút này… thì tất cả mọi thứ co làm trước đó có ý nghĩa gì?
Tại sao cô không thể ra tay tàn độc một lần như Đông Chính Dịch chứ? Cô
nghe thấy mình nói: “Bà muốn tôi phải nói gì đây? Dù bà có hận tôi đến
đâu, muốn báo thù hãm hại tôi thế nào cũng được, hãy tha cho đứa con của tôi. Xem như tôi… cầu xin bà đấy.”
Lời khẩn cầu được nói bằng
ngữ điệu lãnh đạm, đã thể hiện được sự phẫn nộ và uất ức cùng cực của
Giản Tư. Bàn tay đang nắm cánh tay cô của Hề Thành Hạo chợt bóp chặt, cô cảm thấy rất đau, nhưng vẻ mặt không chút biến đổi. Cô biết tim anh
đang đau đớn, nhưng cô không còn cách nào khác, lưỡi dao đã cắm vào da
thịt, chẳng thà một đòn kết liễu cho xong.
Sau này… cô sẽ bù đắp cho anh, sẽ dốc hết sức lực tâm trí bù đắp cho anh.
Triệu Trạch nhìn Hề Thành Hạo, mỉm cười bâng quơ, bà không phản bác lại lời
nói của Giản Tư, bà tin Giản Tư hiểu lý do vì sao bà im lặng chấp nhận
lời vu khống. Bà đã nói rất rõ với Giản Tư, chỉ cần Hề Thành Hạo được
sống hạnh phúc, thì bà không so đo tính toán những chuyện khác.
“Ta đi đây.” Triệu Trạch thở dài, như thể mới giải thoát khỏi xiềng xích,
vừa mệt mỏi lại vừa nhẹ nhõm, sớm muộn cũng phải đối mặt với kết cục
này, bà đã trở nên thực tế rồi. Tất cả mọi người… cát bụi thì sẽ trở về
với cát bụi, bùn đất thì sẽ trở về với bùn đất, còn có thể thức dậy mỗi
sớm mai thì hãy sống cho tốt vậy.
Hề Thành Hạo đứng dậy, hình
như muốn tiễn Triệu Trạch, lúc đứng dậy cơ thể anh hơi lảo đảo, giống
như bị chóng mặt, cũng có thể do bước chân anh không vững. “Mẹ!”
Anh trầm giọng gọi một tiếng đau đớn, nó như lưỡi dao sắc bén chọc thẳng
vào trong tim. Giản Tư, Triệu Trạch, Hề Kỉ Hằng đều khẽ rùng mình. Mọi
người cứng đờ tại chỗ, như thể đã mất hồn lạc phách.
“Hôm nay,
để con tiễn mẹ.” Ý tứ của anh được biểu đạt rõ ràng, ngay cả dì Lý không phải là người sâu sắc cũng hiểu. Ý anh là hôm nay tiễn rồi, sau này
không muốn gặp lại nữa.
Hề Kỉ Hằng sững sờ đứng cạnh bức tường,
lúc hai mẹ con Hề Thành Hạo bước qua, anh như không nhìn thấy, lúc này
đây hai người họ đang lòng đau như cắt. Ánh mắt anh tập trung vào vô
định, những sắc thái toát lên trong ánh mắt khi nãy trở nên ảm đạm, hình như anh đang vô cùng thất vọng.
Mắt thấy Hề Thành Hạo và Hề phu nhân đã đi dù xa, dì Lý mới dám bĩu môi, “Nhẽ ra Hề phu nhân phải làm
thế này từ lâu rồi, nếu không thật là không để người khác sống mà!”
Giản Tư không chút phản ứng, nhắm mắt lại, cơ thể rõ ràng đang run lên, dì
Lý hoảng sợ nói: “Có cần gọi bác sĩ không?” Dì đưa mắt hỏi ý kiến Hề Kỉ
Hằng đứng trong góc phòng.
“Bà đi ra! Tôi cần nói chuyện với cô
ta!” Hề Kỉ Hằng lên tiếng, nhưng lại không trả lời câu hỏi của dì Lý. Sự chần chừ của dì Lý đã làm Hề Kỉ Hằng nổi khùng: “Đi ra! Cút càng xa
càng tốt!”
Dì Lý ấm ức che miệng chạy nhanh ra ngoài, một người
lớn tuổi như dì bị người khác quát mắng như thế thật khó mà chịu nổi,
hơn nữa người đó còn là Hề thiếu gia thường ngày rất thân thiết với dì.
Hôm nay hai ông chủ nhà họ Hề đều nổi trận lôi đình, dì chỉ còn biết
trách mình đen đủi thôi.
Giản Tư vẫn nhắm mắt, lúc này cô không có đủ dũng khí đối diện với bất kì ai.
“Giản Tư, lý do tôi không vạch trần cô cũng giống như lý do của bác tôi. Vì
chúng tôi không muốn anh ấy bị tổn thương.” Giọng nói của anh rất lạnh
lùng, nhưng với Giản Tư, nó còn làm tổn thương hơn nhiều so với việc anh quát mắng dì Lý khi nãy: “Anh ấy… đã làm quá nhiều vì cô. Tôi chỉ muốn
khuyên cô một câu, anh tôi không phải người kém sâu sắc đâu, chắc cô
cũng biết vì sao anh ấy đã luôn bao dung rộng lượng với cô.”
Giản Tư cố gắng hồi phục để nhịp thở trở lại bình thường, mấy câu nói của
anh giáng mạnh vào tim cô, khiến nó dường như không còn đập nữa: “Anh…
đã biết hết sao?” Cô biết câu hỏi này mới ngốc nghếch, thừa thãi làm
sao, nhưng cô buộc phải nói cái gì đó, nếu không sức nặng đè trên tim sẽ khiến trái tim vốn đang đập khó nhọc của cô càng trở nên khó chịu hơn.
Hề Kỉ Hằng cười nhạt: “Ừ. Lúc đầu tôi còn lo bác đến là muốn làm khó cô, định lao xuống bảo vệ cô cơ đấy.”
Lại thêm một cú giáng mạnh.
Không phải là dao, không phải là vết đâm sắc bén, không chảy máu, chỉ là
những cú giáng liên tiếp, tim cô sắp vỡ vụn, sắp bị nghiền nát thành
đống bột khô.
“Giản Tư, tôi phải cảm ơn sự tàn nhẫn và bỉ ổi
ngày hôm nay của cô.” Anh thư thái thở dài một hơi, vẻ mặt rất giống vẻ
mặt Triệu Trạch khi nãy: “Cuối cùng tôi đã có thể không yêu cô nữa rồi.” Cô đau đến đờ đẫn, nằm nghe anh nói không chút phản ứng.
“Cô tự lo liệu đi vậy.” Anh bước đi một bước, rồi dừng lại, quay lưng về phía
cô nói: “Tôi đã luôn muốn bảo vệ cô, cho đến bây giờ thì không thể không thừa nhận, từ một cô gái nhỏ bé đáng thương, cô đã trở thành kẻ báo thù chuyên rắp tâm hại người. Cô cũng đừng đánh giá bản thân cao quá, thực
ra cô chỉ có thể làm hại những người yêu quý cô mà thôi.”
Nhìn
anh đi thẳng không quay đầu lại, Giản Tư bỗng dưng cảm thấy rất tuyệt
vọng. Cuối cùng thì người nào cũng được giải thoát rồi, chỉ còn lại một
mình cô ở lại chịu đựng sự dày vò của lương tâm!