Dấu Mộng

Chương 37: Chương 37: Mở lòng




Chương trình thời sự đang đưa tin về triển lãm hoa tổ chức ở vườn thực vật ngoại ô, muôn loài hoa rực rỡ khoe sắc quanh núi cao thác nước, vô cùng hấp dẫn. Hề Thành Hạo bưng đĩa hoa quả đã rửa sạch ra, ngồi xuống sofa cùng xem tivi, lúc đưa cho cô quả táo anh nhận ra mắt cô đang dán vào màn hình, “Muốn đi không? Xuất phát nào.” Anh cười cười.

“Bây giờ á?” Giản Tư tròn mắt, “Hơn mười giờ mất rồi.”

“Chơi thỏa thích rồi thì ăn tối ở ngoài luôn.” Anh kéo cô dậy, giục cô thay đồ trang điểm.

Giản Tư buộc tóc đuôi gà, mặc bộ quần áo đơn giản, Hề Thành Hạo ngồi chờ ở phòng khách. Lúc xuống cầu thang, nhìn anh ngồi thu lu trên sofa, cô biết, anh đã bắt đầu chán ngán cuộc sống nhàn nhã rồi, cảm thấy không biết giết thời gian bằng cách nào, mặc dù anh cười hì hì cố tình giấu nhẹm, nhưng làm sao qua mắt được cô?

Trên đường về nhà, vì mệt mỏi và vừa ăn no bụng nên cô lăn ra ngủ, trong mơ màng cô cảm nhận được xe dừng lại, anh vòng qua đầu xe mở cánh cửa bên cô, giọng nói gợi cảm thủ thỉ bên tai cô, “Vợ ơi, đến nhà rồi, dậy đi nào.”

Cô nhõng nhẽo cau mày, không chịu mở mắt, lười biếng bám lấy lồng cổ anh, anh cười hà hà, rõ ràng cô muốn anh bế cô vào trong nhà. Anh ôm cô ra khỏi xe, “Cô bé ngốc nghếch.” Anh hôn lên khuôn mặt hồng hào say ngủ, chỉ tiếc không thể cắn một cái thật mạnh. Nhờ sự chiều chuộng che chở của anh, cô nàng Lọ Lem đã biến mất không tăm tích, cô công chúa nhỏ dần dần trở lại nguyên hình.

“Này! Tởm quá đấy!” Hề Kỷ Hằng không chịu nổi phải lên tiếng.

Lúc này Hề Thành Hạo mới để ý tới cậu em họ đang ngồi cạnh bồn cây trang trí ở bậc thang trước cửa, địa điểm mai phục không tồi, nhìn cậu ta vẻ mặt nhăn nhó bĩu môi nhìn hai người. Giản Tư cũng không ngờ anh lại xuất hiện trước cửa nhà, xấu hổ rúc vào ngực anh, giả vờ như đang say ngủ.

“Em đến đây làm gì?!” Hề Thành Hạo trợn mắt nhìn em họ, dở khóc dở cười.

“Gọi cho anh không được, trong nhà thì không có người, em đành phải ngồi canh cửa thôi.” Hề Kỷ Hằng đùng đùng tức giận.

“Em đến đây làm gì? Lại đến làm thiên sứ hòa bình hả?” Hề Thành Hạo châm biếm, đặt Giản Tư xuống sofa, cởi giày hộ cô. “Anh thật không hiểu, em đợi thì cứ việc đợi, sao phải trốn sau lùm cây? Bảo anh không nghi ngờ em sao?”

“Em mà ngồi ngay cổng chính thì trông càng ngớ ngẩn.” Hề Kỷ Hằng trợn mắt, ngồi xuống sofa bằng tư thế thoải mái nhất, làu bàu nói, “Mau cho em cốc nước đi, có cái gì ăn được không? Mau làm cho em đi.”

Giản Tư định đứng dậy, nhưng bị Hề Thành Hạo giữ lại, anh đưa cho Hề Kỷ Hằng chai nước giải khát trong tủ lạnh, tiện tay lấy dép đi trong nhà cho Giản Tư.

Hề Kỷ Hằng lạnh lùng quan sát, “Ồ, nhà anh thay triều đổi vua rồi à? Không thấy bóng dáng đại thiếu gia đâu, nữ hoàng bệ hạ rạch trời xuất thế.” Giọng điệu nham nhở.

Giản Tư hơi xấu hổ, Hề Thành Hạo chỉ cười, lừ anh một cái, “Em đến đòi nợ đấy à? Ngang ngược quá đấy! Bọn anh vừa đi ăn về, trong nhà chẳng có gì ăn được cả, mệt lắm rồi, không có sức đâu mà phục vụ, tự ra ngoài giải quyết bao tử của mình đi.”

“Ôi chao!” Hề Kỷ Hằng đập mạnh chai nước lên mặt bàn, “Hai người dù sao cũng là anh họ chị dâu, sao lại vô lương tâm thế?! Em đến đòi nợ à? Em có đạo đức nghề nghiệp hơn cả bọn thu nợ nữa, ngồi trước cửa nhà anh mấy tiếng đồng hồ rồi! Mau lên đi, có mệt sắp chết cũng phải làm một bữa đàng hoàng có canh có thịt cho em.”

Lông mày Hề Thành Hạo giãn ra, anh họ chị dâu? Nghe Hề Kỷ Hằng nói vậy, nút thắt nơi đáy tim dường như được tháo gỡ ngay tức khắc. “Nếu em nhất định đòi ăn ở đây, thì anh chỉ có mì tôm tuyệt hảo để chiêu đãi em thôi.” Hề Thành Hạo ôm hai tay trước ngực, “Em muốn vị gì nào?”

Hề Kỷ Hằng ném cho Giản Tư một cái liếc xéo, “Em muốn bốn món một canh!” Giống trẻ con hờn dỗi đòi kẹo vậy.

Giản Tư cười, miễn cưỡng vào bếp.

Mặc dù không đáp ứng được đòi hỏi quá quắt “bốn món một canh”, nhưng Giản Tư đã nấu một món rau một món thịt cho anh, vừa bưng thức ăn lên, Hề Kỷ Hằng đã chui ra từ phòng đọc, không buồn nhìn đầu bếp lấy một cái, cầm đũa ăn liền.

Hề Thành Hạo cũng bước ra từ thư phòng, cười hì hì nhìn anh ăn cơm, “Sao nào, ngon không?” Anh nhìn Giản Tư bằng ánh mắt tự hào.

Hề Kỷ Hằng cắm đầu ăn, miệng vẫn nói cứng, “Đồ ăn toàn mì chính ở ngoài ăn ngán rồi, nên mới thấy mấy món thường ngày không đến nỗi nào.”

Hề Thành Hạo không buồn để ý đến anh, đi về phòng đọc lên mạng giải quyết đống thư từ mới.

“Tôi đến để…” Hề Kỷ Hằng đặt bát xuống, nhìn thẳng Giản Tư đang ngồi đối diện, vẻ mặt tươi cười nghịch ngợm khi nãy đã bị vẻ lãnh đạm thế chỗ, “Khuyên Thành Hạo về Gia Thiên.”

Giản Tư “ừm” một tiếng, đứng dậy xới thêm cơm cho anh, không quan tâm lắm đến lời anh nói.

Hề Kỷ Hằng hơi bất ngờ, Hề Thành Hạo đọc xong thư từ quay lại phòng khách trò chuyện, đề tài khi nãy đã chấm dứt như thế.

“Chốc nữa ra ngoài làm một ly?” Hề Kỷ Hằng ăn xong đẩy bát đũa về phía Giản Tư, nhìn Hề Thành Hạo gợi ý.

Hề Thành Hạo thu dọn bát đũa hộ Giản Tư, do dự nói, “Tư Tư, em ở nhà một mình có được không?”

“Không thể chịu nổi, thật không thể chịu nổi…” Hề Kỷ Hằng đấm ngực bồm bộp, “Rốt cuộc anh có thêm bà vợ hay có thêm con gái thế?”

Bị anh chế nhạo nhưng Hề Thành Hạo vẫn không chút biến sắc, cau mày nói: “Em thì biết cái gì? Từ lúc chuyển đến đây Tư Tư chưa ở nhà một mình bao giờ, cô ấy nhát lắm.” Hề Kỷ Hằng và Giản Tư đều sững người, trong tiềm thức của Hề Thành Hạo, Giản Tư vẫn yếu đuối, sợ bóng đêm, thích nhõng nhẽo, sợ ở một mình như năm năm trước. Hề Kỷ Hằng chợt nhớ đến cái đêm ở bệnh viện, cô gái bé nhỏ không nơi nương tựa này đã thành thạo lau chùi cơ thể người mẹ hôn mê, mới tảng sáng đã một mình xuyên qua hành lang âm u của bệnh viện đi mua đồ ăn sáng.

“Chốt lại một câu, đi hay không?” Hề Kỷ Hằng lạnh lùng hỏi, ánh mắt bất giác nhìn về Giản Tư đang đứng cạnh cửa phòng bếp, ánh mắt cô lơ đãng, không biết đang nghĩ gì. Nghe anh hỏi thế, cô quay sang mỉm cười ngọt ngào với Hề Thành Hạo, lắc đầu trấn an anh, ra hiệu cô ở nhà một mình cũng không sao cả.

Đến quán bar, Hề Kỷ Hằng uống nhiều quá, Hề Thành Hạo không yên lòng để anh tự mò về nhà, đành đưa anh về nhà mình.

Giản Tư luống cuống giúp Hề Thành Hạo đỡ Hề Kỷ Hằng vào phòng khách, Hề Thành Hạo cũng uống không ít, Hề Kỷ Hằng an vị xong thì anh cũng đuối sức, về đến phòng ngủ liền lăn xuống giường mơ mơ màng màng. Giản Tư cởi áo khoác hộ anh, lấy khăn lau mặt và lau tay cho anh, anh ngủ say tít chẳng biết gì.

Bây giờ đã là giữa đêm, dưới ánh đèn yếu ớt, Giản Tư ngồi bên thành giường ngắm nhìn khuôn mặt tuấn tú hơi nhăn nhó của Hề Thành Hạo. Anh rất buồn khổ sao? Cô không cưỡng được ý định vuốt thẳng lông mày anh, để sự sầu muộn và nếp nhăn tan biến. Không ngờ Hề Kỷ Hằng lại dốc sức giúp đỡ cặp vợ chồng già như thế, chẳng trách được, dù sao họ cũng đã nuôi nấng anh từ tấm bé, cô còn tưởng anh sẽ bàng quan đứng ngoài, không giúp bên nào cả.

Trong phòng khách vang lên tiếng lộp độp phá tan màn đêm thanh vắng, Giản Tư hơi nheo mắt, chạy vội về phía đó.

Đèn trên trần nhà bị bật lên từ lúc nào không hay, căn phòng sáng trưng chói mắt, Hề Kỷ Hằng gối đầu bên thành giường, mê man không biết gì, nhìn là biết vừa rồi anh ta định đi vệ sinh chẳng may trượt ngã xuống đất. Giản Tư gồng mình kéo anh ta lên giường, bộ vest nhăn nhún nhàu nát, cô thở dài một hơi, quyết định cởi áo khoác, đắp chăn cho anh. Đang định bỏ đi thì anh nôn khan một hồi, cô vội vàng lấy chậu đến hứng, anh nôn oẹ thảm hại, Giản Tư không thể mặc kệ anh, may mà lúc uống say đầu óc không tỉnh táo nhưng anh rất biết nghe lời, cô lấy nước cho anh xúc miệng rồi giúp anh lau mặt.

Sau một hồi chật vật mới thu dọn sạch sẽ căn phòng, Hề thiếu gia lại đòi uống nước, trong lúc đi lấy nước Giản Tư ghé qua phòng ngủ xem Hề Thành Hạo thế nào rồi, anh là người có quy tắc, uống rồi thì ngoan ngoãn ngủ.

Cho Hề Kỷ Hằng uống nước xong, anh ta lại kêu đau đầu, Giản Tư nhăn mày, lấy chiếc khăn lạnh đắp lên chán cho anh ta, nhìn đồng hồ, đã hơn ba giờ sáng, cô không ngủ nữa mà xuống bếp nấu cháo. Sợ Hề Kỷ Hằng lại làm loạn, cô đặt chế độ hẹn giờ rồi về phòng khách canh trừng anh ta, không ngờ Hề Kỷ Hằng đã thức, đang nheo mắt đờ đẫn nhìn trần nhà.

“Tỉnh rồi à?” Cô không biết anh tỉnh táo thật hay chưa, liền hỏi.

“Anh ấy đã đồng ý sẽ về Gia Thiên…” Anh nói, “Tôi đã nói với anh ấy, nếu cứ thế này mãi, chỉ càng khiến hai bác hận cô hơn, sẽ tìm trăm phương nghìn kể hại cô, phòng trộm một ngày chứ ai phòng được cả đời, sự việc càng lúc càng tệ.”

Giản Tư cười cười, vắt lại khăn mặt cho anh.

“Cô có hận tôi không?” Hề Kỷ Hằng không hiểu thái độ im lặng của cô.

“Thành Hạo không đành lòng nhìn bố mẹ đã có tuổi còn phải vất vả làm việc, quan trọng hơn là… Tôi không giữ nổi anh ấy.” Hề Kỷ Hằng cau mày, “Cô nghĩ vậy ư?”

Giản Tư mỉm cười độ lượng, “Kỷ Hằng, đừng tự trách mình nữa, cho dù anh không đến khuyên anh ấy, sớm muộn gì anh ấy cũng quay về thôi.”

Câu nói nhẹ nhàng êm ả của cô, như đã nhìn thấu tâm tư anh, bất giác tròng mắt anh co lại.

Hai người đàn ông say xỉn nhất tề ngủ nướng, dì Lý là người giúp việc theo giờ của cô, đúng giờ dì đến quét dọn nhà cửa, Giản Tư thu dọn đống quần áo bị hai người làm bẩn, định đem đến tiệm giặt là trong khu chung cư, ra đến ngoài cửa liền nghe thấy tiếng oán trách của dì Lý: “Ai vứt đầu thuốc lá ra đây? Một đống to thế này, không bị ung thư phổi mới lạ đó?!” Giản Tư quay đầu nhìn, từ chỗ Hề Kỷ Hằng ngồi hôm qua, Dì Lý quét ra một đống đầu thuốc lá, cô ôm chặt bộ vest trong tay, mỉm cười lạnh lùng, có lẽ Hề Kỷ Hằng không phóng túng như những gì anh thể hiện, sự mở lòng làm cô nuối tiếc của anh, có lẽ không đáng để cô phải rầu rĩ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.