Một buổi chiều cuối thu dễ chịu, sắp đến giờ tan sở, Giản Tư tắt máy
tính, bất giác ngồi thẫn thờ nhìn màn hình đen ngòm. Cô vừa nhận được
điện thoại của Chính Lương… Chính Lương áy náy nói với cô rằng, Hề Thành Hạo hỏi anh số di động của cô, anh đã nói cho anh ta biết.
Chợt có tiếng mở cửa, cô tưởng là Trương Nhu quay lại lấy món đồ để quên nào đó, không ngờ lại là Hề Thành Hạo, hình như anh đã tính kĩ lúc nào văn
phòng chỉ có một mình cô, lúc bước vào tiện tay vặn luôn chốt cửa.
Giản Tư đờ người ngồi nguyện tại chỗ, không biết làm gì tiếp theo.
“Bất ngờ à?” Anh cười nhạt, thản nhiên kéo một chiếc ghế ngồi xuống, mắt
nhìn cô chằm chằm, anh không tin Tưởng Chính Lương không nói cho cô
biết, quả nhiên, cô ngơ ngẩn một lát rồi lắc đầu.
Đúng là cô
không bất ngờ, anh có thể dễ dàng nắm bắt được tình hình của cô. Sau khi về nước anh đâu có ý định tìm cô, tại sao hôm nay lại hỏi Chính Lương?
Đáy mắt anh lóe lên tia sáng kì dị, cô nghĩ cô đã đoán được lý do.
“Một thư ký nhỏ gia cảnh khó khăn, mặc đồ đắt tiền thế này, chắc Kỷ Hằng mua cho em à?” Anh châm biếm nhìn cô.
Giản Tư không trả lời, xem ra anh không chỉ hỏi số di động của cô. Nhất định anh biết giữa cô và Hề Kỷ Hằng không có gì, mà vẫn cố tình nói như thế
để cô phải khốn đốn sao? Cô không muốn giải thích, bởi vì không cần
thiết.
Im lặng một hồi, khẩu khí anh ta không còn sắc nhọn như lúc nãy nữa, “Bố em mất rồi sao?”
Cô đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt đỏ như cây kim trong lửa chọc vào tim Hề
Thành Hạo, “Đúng, bố tôi đã mất.” Cô nhìn thẳng vào anh, ngữ khí lạnh
lùng.
Giống như con thỏ bị dồn đến đường cùng phải lao vào cắn
người, cô không thể nào chịu nổi giọng điệu tùy tiện khi anh nhắc tới
người bố đã chết trong hoàn cảnh hết sức đáng thương của mình.
Nhận ra sự bất thường ở cô, anh cau mày trầm ngâm.
Thấy anh không nói nữa, đột nhiên cô lại có rất nhiều điều muốn nói với anh. Sự nhút nhát nhẫn nhịn ngày thường biến mất. Cô nhìn anh, khóe miệng
cười nhạt, Hề Thành Hạo cắn chặt môi, nụ cười quái đản đã biến cô thành
một con người khác. Không phải là Giản Tư của quá khứ, cũng không phải
Giản Tư của hiện tại, Giản Tư của quá khứ làm sao có ánh mắt lạnh lẽo
như thế, Giản Tư của hiện tại cũng không oán hận căm hờn như thế, người
con gái đứng trước mặt anh lúc này rốt cuộc… là ai?
“Một ngày
của năm năm trước, trời đổ mưa lớn.” Cô nhớ rất rõ, “Bố tôi đến nhà anh, để cầu xin danh phận cho đứa con gái không biết xấu hổ, cầu xin danh
phận cho đứa bé trong bụng tôi.”
Bàn tay Hề Thành Hạo lặng lẽ
bám chặt vào tay vịn ghế, nét mặt dần mất đi nét trầm tĩnh, ánh mắt càng âm u hơn, chuyện này… anh biết, bố mẹ anh đã nói những gì, anh đều biết cả. Năm đó anh chưa đủ 20 tuổi, trong mắt bố mẹ, anh chỉ là đứa trẻ to
xác, cuộc đời anh mới chỉ bắt đầu, nó được định sẵn sẽ huy hoàng rực rỡ. Ngày đó, bố mẹ anh chỉ xem Giản Tư như là hạt bụi trên con đường đời
của con trai họ, phía trước còn vô vàn những viên đá quý đang chờ con
trai họ lựa chọn.
Giản Tư im lặng, những lời bố mẹ anh nói hôm
đó, cô nhớ rõ từng chữ một, ngôi nhà hào nhoáng tráng lệ, ngay cả hoa
văn trên sofa cô cũng nhớ như in, giữa cô và Hề Thành Hạo là khoảng cách vĩnh viễn như trời và đất. Anh không phải là cậu thanh niên đẹp trai
của cô, anh… là một vị hoàng tử sống trong thế giới xa hoa. Lúc hai bố
con cô đến nhà anh, chỉ nhìn khu vườn rộng mênh mông trước mặt, tim cô
đã sợ hãi co thắt lại, có lẽ ngay khoảnh khắc đó cô đã hiểu… gả cho Hề
Thành Hạo là một mộng tưởng xa xỉ mong manh biết chừng nào.
Cô
không nhắc lại lời bố mẹ anh từng nói, không cách nào nhắc lại nổi, nỗi
nhục nhã tủi hổ cô phải gánh chịu tối hôm đó… khiến cho những lời dè bỉu bàn tán sau này trở thành những viên đá nhỏ ném vào cửa kính, mặc dù
phát ra âm thanh lộc cộc ghê tai nhưng không hề ảnh hưởng đến cảm xúc
của cô. Những lời nói tàn nhẫn của bố mẹ anh như chọc thẳng tim gan bố
cô làm bố cô không thể phản bác lại, tình cảnh của cô khiến bố cô không
thể ưỡn lưng đứng thẳng. Sau khi chịu đựng những lời lẽ chói tai và thái độ khinh bỉ của họ, bố đã vứt bỏ chút tôn nghiêm cuối cùng, cố nặn một
nụ cười nói: “Con gái tôi là một đứa bé rất tốt, nếu như các vị tiếp xúc với nó, các vị cũng sẽ thích nó.” Giây phút đó, cô chỉ mong mình có thể chết ngay lập tức, người bố nuôi dưỡng cô bao năm nay, vì cô mà phải
chịu nỗi nhục nhã lớn đến vậy.
Mẹ phát hiện ra sự bất thường
trên cơ thể cô, bà điên cuồng phẫn uất, nhưng bố đã ngăn lại, bố nói:
“Tú Dung em đừng nổi nóng, Tư Tư chắc chắn thật lòng yêu chàng trai đó
nên mới muốn sinh con cho cậu ta, Tư Tư không phải là đứa con gái tùy
tiện.”
Mẹ vẫn không thể nào tha thứ cho lỗi lầm của con gái,
càng không thể tha thứ cho cậu thanh niên có lỗi mà không chịu thừa nhận với bố mẹ mình. Anh ta chỉ nói gọn một câu: “Để Giản Tư sinh đứa bé ra
hãy tính.”
Sinh đứa bé ra, nếu bố mẹ cậu thanh niên vẫn không
đồng ý thì phải làm sao? Để Giản Tư nuôi đứa bé, mang tiếng không chồng
mà có con cả đời ư? Hay là đem đứa bé đi, để Giản Tư mãi mãi là một
người mẹ có tội, muốn nhìn con một cái cũng cần cầu xin bọn họ?
Cậu thanh niên kia còn quá trẻ, vẫn còn đang ăn bám bố mẹ, thì còn trông
mong gì? Giản Quốc Bái cũng đồng ý với cách nghĩ của vợ, rằng Giản Tư
còn quá trẻ, vẫn đang ăn bám bố mẹ, e rằng nó không thể một mình nuôi
nấng đứa bé, và với ý nghĩ, bố mẹ cậu thanh niên kia khi gặp Giản Tư sẽ
thích đứa con gái ngoan ngoãn thuần khiết của mình, vì thế ông mặc kệ sự phải đối của Giản Tư, lôi cô đến nhà họ Hề nói rõ sự tình.
Chuyện này theo cách nhìn của bố mẹ Hề Thành Hạo thì lại khác hẳn, một nữ sinh chưa đầy mười tám tuổi mang thai, nhân phẩm có thể tốt đến đâu? Có thai một cái thì chạy đến nhà đối phương hoạnh họe đòi kết hôn, mục đích quá rõ ràng còn gì? Con trai họ còn chưa nói một tiếng nào với bố mẹ, gia
đình nó đã kéo đến bàn chuyện hôn nhân, mặc họ chửi rủa sỉ nhục, vẫn
nhẫn nhịn không đáp trả, bộ dạng hèn hạ làm người ta khinh bỉ.
Bước ra khỏi biệt thự hào hoa, cơn mưa dữ dội bủa vây hai bố con cô, cô nhớ
lúc mở cửa xe cho cô, biểu cảm trên khuôn mặt bố khiến cô ân hận vô
cùng. Bố không trách cô, mà còn tự dằn vặt bản thân: “Bố thật vô dụng,
nếu có thể cho Tư Tư sống trong căn nhà đẹp, xuất thân cao sang thế này
thì Tư Tư của bố đâu phải chịu tủi nhục.” Ông quay đầu nhìn ngôi biệt
thự rực rỡ trong màn mưa, nước mưa chảy xuống đầu, làm tóc ông bết lại.
Cô đã khóc, bố cô là người bố tốt nhất trên đời này, cho đến lúc đó, bố
vẫn không oán trách cô một câu, thà tự trách mình cũng không chịu trách
cô.
Cho đến giờ phút cuối cùng, cho đến lúc nhắm mắt xuôi tay, cô vẫn là công chúa nhỏ trong lòng bố.
Vì thế, lúc mẹ chửi rủa cô bằng những lời tàn độc nhất, cô rất cảm kích.
Cô rất hi vọng bố cũng mắng chửi mình như thế, đánh cô cũng được, như
thế… chắc cô sẽ không dằn vặt day dứt nhiều như vậy, cô thấy tuyệt vọng
hơn cái chết, bởi vì ngay cả một tiếng xin lỗi cô cũng không kịp nói với bố, ngay cả cơ hội để sửa sai cũng không còn nữa.
Ngày bố mất,
cô đã đi nạo thai, trong tang lễ, cơ thể cô không ngừng chảy máu, nhưng
cơn đau thể xác không xoa dịu được nỗi đau về tinh thần.
Cô nhắm mắt lại, thoát ra khỏi hồi ức, trấn tĩnh lấy hơi, nói: “Trên đường về
nhà bệnh tim tái phát, bố tôi đã ra đi như thế.” Phải dùng giọng điệu
lạnh lùng mới nói ra được câu này.
Đôi mắt u tối của anh chợt lay động, bố cô ấy… đã ra đi trong đêm mưa ấy sao?!
Lúc anh tìm cô chất vấn, cô đã không nói!
Lúc đó anh quá phẫn uất, quá thất vọng, đã để lỡ rất nhiều chuyện.
Cho dù hành động của bố con cô xuất phát từ động cơ gì, nhưng anh vẫn căm
tức họ tự ý đến nhà anh giở yêu sách, khiến anh và bố mẹ cãi nhau kịch
liệt. Khiến kế hoạch anh vạch sẵn trong đầu thất bại, khiến anh biến
thành một thằng ngốc ngu xuẩn nực cười.
Anh hiểu rõ bố mẹ mình,
nếu không sinh đứa bé ra, dựa vào tiêu chuẩn chọn dâu của bố mẹ anh, cô
chẳng có cơ hội để thắng, đối với họ một thai nhi chưa ra đời thì không
đủ vốn liếng đàm phán.
Anh đã trịnh trọng nói với cô, nhất định
phải tin anh, nhưng cô thì sao? Vẫn cho rằng anh không muốn chịu trách
nhiệm, chỉ đang thoái thác lẩn trốn, kéo theo bố tìm đến nhà anh đòi hỏi danh phận, thậm chí vào lúc anh không có nhà! Khiến anh không thể tha
thứ hơn nữa, nếu như cô thực sự yêu anh nhiều như lời cô nói lúc cô
giương cặp mắt đắm đuối nhìn anh, thì sao cô có thể nạo luôn cái thai
chỉ vì gặp phải sự phản đối từ bố mẹ anh? Cô thậm chí không cho anh cơ
hội cứu vãn! Rốt cuộc cô yêu… cái gì cơ chứ?
Bố mẹ nói với anh
rất nhiều, bắt anh phải đánh giá cô và người nhà cô theo góc độ mới, bọn họ nói với anh, cuộc đời không đơn giản như anh nhìn thấy. Lúc anh chất vấn cô, cô chỉ lạnh lùng nói cho anh biết đáp án, cô đã nạo thai, sau
này không muốn có bất kì dính dáng gì với anh cả.
Anh không biết… bố cô đã chết trong đêm mưa đó.
Anh đã tin phán đoán của bố mẹ, sau khi cảm thấy hoàn toàn hết hi vọng,
giống như đối với món hàng đầu tư thất bại, cô đã nhanh gọn giải quyết
cái thai. Cô có từng nghĩ đến cảm nhận của anh không? Anh là bố của đứa
bé cơ mà! Lúc đó anh mới trẻ trung làm sao, quyết định gánh chịu trách
nhiệm này không hề nhẹ nhàng, nhưng anh vẫn mong đợi sự ra đời của đứa
bé, bởi vì mẹ của đứa bé là cô!
Nếu như cô cũng có cảm xúc như anh, sao cô có thể vứt bỏ đứa bé?
Năm năm nay, anh cho rằng chính nỗi đau tình đầu đã khiến anh không thể quên được cô.
Buổi gặp gỡ tình cờ hôm đó, thấy cô sống rất tốt, đối diện với ánh mắt lạnh
lùng của cô, anh cảm thấy cuối cùng cũng có thể giải thoát được rồi, cô
và anh đều là hồi ức chua chát khốn khổ của nhau, và không ai muốn nhắc
lại nữa, vậy cũng tốt.
Chuyện giữa cô và Kỷ Hằng… khiến anh
không thể chế ngự nổi mình, kết quả sau khi điều tra khiến anh bất ngờ,
cô không sống dư dả như anh nhìn thấy, bố mất đi gia đình suy sụp, hình
như mấy năm nay cô sống rất khổ sở.
Anh không muốn phân tích
nguyên nhân đến tìm cô hôm nay, anh chỉ là không lay chuyển được bản
thân! Năm năm rồi, anh vẫn không phóng khoáng thư thái được như trong
tưởng tượng. Có điều cuộc viếng thăm lần này… hình như đã mở ra quá khứ
bị lãng quên.