Đầu Óc Của Cậu Hỏng Rồi

Chương 10: Chương 10




Edit: Kidoisme

Mục Nhiên không biết có phải mình đả kích Tạ Tắc Nghiêu hay không, nhưng cũng may hắn không điên lên làm mười bốn lần, thậm chí còn không tới bảy lần.

Hôm sau Mục Nhiên mơ màng mở mắt đã thấy mình ở trên xe Tạ Tắc Nghiêu.

Mục Nhiên ngốc ngốc nhìn quanh, mờ mịt bảo hắn: “Hôm nay em không cần đến bệnh viện.”

Tạ Tắc Nghiêu ừ một tiếng: “Đến công ty anh.”

Mục Nhiên càng khó hiểu hơn, tại sao lại đến công ty?

Cậu là nhân viên của hắn à?

Nhìn ra được thắc mắc của cậu, Tạ Tắc Nghiêu bình tĩnh mở cửa xe ra: “Sức khỏe em không thích hợp đóng phim.”

Chuyện Mục Nhiên với Tịch Đồng trốn đi đóng phim Tạ Tắc Nghiêu đã biết, với tính cách của Mục Nhiên thì dù hắn nhắc cậu cũng chả để vào tai, cách tốt nhất là lôi người đến bên cạnh trông cho nó yên tâm.

Mục Nhiên không cho ý kiến, chậm rì rì dựa vào ghế: “Em sẽ không đi quay phim.”

Vì hôm nay chả có cảnh của em.

Khoảng thời gian đến lúc về nhà còn rất dài, Mục Nhiên quyết đoán đi thang máy lên thẳng văn phòng Tạ Tắc Nghiêu đánh một giấc.

Một ngày Mục Nhiên phải ngủ ít nhất mười tiếng đồng hồ, hôm nay cậu dậy hơi sớm nên vừa tới cái giường dính vào gối đã ngủ say như chết.

“Tạ tổng, Vương-”

Tạ Tắc Nghiêu nâng tay, sau khi đóng chặt cửa phòng nghỉ mới ra hiệu cho thư ký Dương tiếp tục.

Thư ký Dương: “Vương tổng của truyền thông Tất Hỏa còn đang ở trong phòng khách.”

Tạ Tắc Nghiêu: “Tiếp tục họp.”

Thư ký Dương gật đầu.

Tạ Tắc Nghiêu quét mắt nhìn lịch trình của mình hôm nay, một tiếng nữa là giờ về.

Hắn dựa lưng vào ghế, hai chân tùy ý gác lên nhau: “Phân tích tiểu thuyết đến đâu rồi?”

Thư ký Dương đẩy mắt kính, ăn ngay nói thật: “Tiểu thuyết dài hơn 200000 từ, hôm qua tôi mới xem xong chính văn, hôm nay bắt đầu phân tích.”

Tạ Tắc Nghiêu nhấc mí mắt: “Kết thúc?”

“BE ạ.” Thư ký Dương nói xong sợ Tạ Tắc Nghiêu không biết mấy thuật ngữ của dân đọc truyện, vội vàng bổ sung: “Kết thúc bad ending, thụ chính vì chuyện con cái nên thân thể càng ngày càng kém cuối cùng bệnh nặng qua đời. Công chính mãi mới phát hiện ra đó là tình yêu chân thành nhưng không thể cản được vận mệnh, cuối cùng phát diên.”

“Tuy nói là bad ending nhưng mà dưới vai trò là người đọc thì tôi lại cảm thấy kết cục này rất ổn, đặc biệt là vai công chính. Thậm chí nếu được thì tôi còn mong tác giả hành hạ công chính nhiều hơn, bởi vì những chuyện tên đó làm với thụ chính quả thực không chấp nhận được.”

Thư ký Dương theo thói quen nghề nghiệp không nhịn được trực tiếp cà khịa.

Tạ - công chính - Tắc Nghiêu nghe xong chỉ còn biết im lặng.

Sao cứ phải là cái kịch bản này???

Chuông điện thoại vang lên, Tạ Tắc Nghiêu liếc qua tên liên hệ nhẹ nhàng nhấc máy: “Sao rồi? Báo cáo kiểm tra hôm qua có vấn đề?”

“Không.” Ở đầu dây bên kia Bỉnh Ương cười hì hì: “Thì em lo cho sinh hoạt gia đình nhà anh mà...”

“Kết quả chụp CT giống hệt lần trước không có vấn đề, giáo sư nước ngoài cũng bảo em rằng ông ấy sẽ tới đây.”

Tạ Tắc Nghiêu ờ một tiếng, nâng tay ra hiệu cho thư ký Dương.

Thư ký Dương gật đầu, thu dọn tài liệu rồi rời khỏi văn phòng, trước khi đi vô cùng lịch sự đóng cửa.

“Anh, hôm qua em nghiên cứu luận văn của giáo sư Thompson về căn bệnh của Mục Nhiên, ví dụ ở đó có mấy trường hợp khỏi bệnh do người nhà phối hợp tương tác với cốt truyện nhưng cũng có vài trường hợp phải kích thích mới có thể giúp bệnh nhân tỉnh lại...”

“Này, anh có làm được không đấy? Không làm được thì em đón Mục Nhiên qua bên em...”

Tạ Tắc Nghiêu nhéo mũi, trầm giọng nói với Bỉnh Ương: “Dạo này dù anh phối hợp hay không phối hợp thì em ấy đều không hài lòng.”

“Hở?”

Điện thoại im lặng một lúc lâu sau đó vang lên tiếng nói tùy tiện của Bỉnh Ương: “Anh à... anh đã từng nghĩ đến trường hợp Mục Nhiên vô cùng hài lòng với cốt truyện chưa?”

“Gì?”

“Kiểu như cậu ấy chỉ không hài lòng về anh thôi.”

“Ầy.... Em bảo, không phải em cố tình ám chỉ anh đâu! Chỉ là nhiều lúc anh như quần què vậy, anh nghĩ kỹ đi xem tình cảm của anh với Mục Nhiên có vấn đề không? Tiểu thuyết kia kết cục thế nào???”

“Anh, anh nói chuyện đi chứ, sao anh im lặng vậy...anh, anh!”

Tạ Tắc Nghiêu bình tĩnh cúp điện thoại sau đó block Bỉnh Ương, lạnh nhạt ném nó lên bàn.

Mục Nhiên nổi tiếng lành tính, Tạ Tắc Nghiêu cũng không bao giờ mang cảm xúc trong công việc về nhà giận chó đánh mèo.

Tình cảm của hai người rất ổn định, sinh hoạt chồng chồng cũng hài hòa chỉ cần Mục Nhiên không thích thì Tạ Tắc Nghiêu cũng chả cưỡng cầu ép buộc.

Tạ Tắc Nghiêu không bao giờ nghĩ đến trường hợp tình cảm hai người bọn họ có vấn đề nhưng mà cốt truyện Mục Nhiên chọn thực sự quá đáng sợ, đã thế lại thêm thằng ranh con Bỉnh Ương cả ngày cứ eo éo bên tai...

Tạ tổng thực sự hơi dao động.

Sinh hoạt chồng chồng của hắn và Mục Nhiên... chẳng nhẽ thực sự có vấn đề mà hắn không biết?

Lời đồn của hắn khá nhiều, hay Mục Nhiên tin mấy bài báo lá cải đó?

Tạ Tắc Nghiêu rũ mắt, nhìn tấm ảnh hắn cùng Mục Nhiên ăn cơm.

Đây là bức ảnh chụp lén Bỉnh Ương đăng trên vòng bạn bè.

Lần đầu tiên bọn họ đi ăn cơm cùng nhau.

Nhưng đây lại không phải là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Mục Nhiên.

Trước ngày hôm đó, Tạ Tắc Nghiêu tiện đường đến nhà Bỉnh Ương ăn liên hoan. Xe hắn đậu ngay trước cổng ký túc xá, đang định đi xuống thì thấy đằng xa có cậu thanh niên đang dỗ đứa trẻ khóc mắt mũi tèm nhem.

“Bạn nhỏ đừng khóc, anh trai mua cho em ly trà sữa nhé?”

“Oa oa oa -”

“Vậy đi, anh trai mua cho em hai ly được không?”

“Oa oa oa -”

Tạ Tắc Nghiêu nhìn qua kính chiếu hậu, cậu thanh niên tóc bím ngồi xổm trước mặt đứa bé khoảng 6 - 7 tuổi, vừa lau nước mắt giúp nó vừa luôn miệng dỗ dành.

Bởi cậu thanh niên có mái tóc khá dài, Tạ Tắc Nghiêu không khỏi ngắm lâu hơn một chút.

Ngay sau đó có cô bé khác chạy lạch bạch từ trong kí túc xá ra ôm chân cậu: “Anh ơi, em cũng muốn uống trà sữa...”

Cậu thanh niên mỗi bên dắt một đứa đi vào quán trà sữa bên cạnh.

Lúc sau Tạ Tắc Nghiêu vòng lại đường cũ vẫn thấy Mục Nhiên chơi với đám trẻ.

Hay tại chuyện con cái?

Tạ Tắc Nghiêu thu hồi suy nghĩ, nhấp ngụm cafe.

Nhà nội nhà ngoại Tạ Tắc Nghiêu đông con cháu, Tạ Tắc Nghiêu sinh sớm từ nhỏ đến lớn đi tới đâu cũng có đám trẻ con thối líu ríu theo sau quậy phá.

Cho nên hắn cực kỳ phiền trẻ con, yêu nhau bốn năm với Mục Nhiên cũng chưa từng đề cập chuyện con cái với cậu.

Mục Nhiên nhận thấy gần đây Tạ Tắc Nghiêu rất kỳ quái. Hắn không có thói quen xem quảng cáo nhưng bây giờ thỉnh thoảng sẽ ngẩng đầu lên ngó một chút, thậm chí cậu còn nghe được hắn hỏi dì Trương cách thay tã lót cho trẻ con đái dầm.

Lúc Tạ Tắc Nghiêu đưa cậu đi bệnh viện làm trị liệu vật lý còn bật nhạc thiếu nhi, sau đó giả vờ bình tĩnh nhìn cậu.

“Hey Siri, tắt nhạc đi.”

“Tôi không hiểu ý ngài là gì.”

Mục Nhiên mặt gỗ tự tay tắt nhạc cho hắn.

Tạ Tắc Nghiêu tiếp tục lái xe, thấy phía trước có mấy đứa con nít đang sang đường, cách một cái đèn xanh đã bắt đầu giảm tốc độ.

Mục Nhiên nhịn mãi, nhịn mãi rồi vẫn không nhịn được, rút di động ra alo cho Tịch Đồng kể lể mấy hành vi củ chuối của Tạ Tắc Nghiêu.

[Đấy, hắn cứ như con loăng quăng vậy, cậu có bác sĩ hay bệnh viện nào ổn thì đề cử cho tôi đi.]

Tịch Đồng: [Bệnh viện nào bây giờ?]

Mục Nhiên: [Tạ Tắc Nghiêu ghét trẻ con có phải chuyện mới lạ gì đâu, ai mà không biết.]

Mục Nhiên: [Tôi hoài nghi áp lực của hắn lớn quá cho nên xuất hiện vấn đề về thần kinh.]

Tịch Đồng: [Cậu nói xong tôi cũng thấy hơi quái quái.]

Tịch Đồng: [Chẳng nhẽ Tạ tổng ngoại tình, có thằng con riêng nào bên ngoài?]

Mục Nhiên nhìn chằm chằm mấy chữ 'con riêng' 'ngoại tình' đột nhiên muốn đập điện thoại.

Cậu nhíu mày tiếp tục đánh chữ: [Anh ấy không bao giờ ngoại tình.]

[Anh ấy yêu Bỉnh Ương điên cuồng.]

Tịch Đồng: [.......]

Tịch Đồng: [Hay cậu thử trao đổi lại với chồng cậu đi?]

Mục Nhiên nghĩ thấy cũng đúng, thế là cậu chờ đến lúc Tạ Tắc Nghiêu dừng xe quay sang bảo hắn: “Đi ăn cơm đã.”

Tạ Tắc Nghiêu tưởng cậu đói cho nên tìm quán ăn gần bệnh viện.

Trong lúc chờ ông chủ quán bê cơm lên, Mục Nhiên chủ động hỏi: “Công ty anh gần đây gặp vấn đề hở?”

Tạ Tắc Nghiêu mờ mịt theo bản năng trả lời: “Không có.”

Mục Nhiên lại hỏi tiếp: “Thân thể chú dì thế nào?”

Tạ Tắc Nghiêu: “Tốt lắm, hôm qua vừa đến Châu Phi du lịch.”

Mục Nhiên chớp mắt: “Vậy tại sao gần đây anh kỳ lạ thế?”

Dừng một lát, cậu như bừng tỉnh vội vàng hỏi: “Bỉnh Ương biết chuyện anh yêu thầm cậu ấy hai mươi năm rồi à?”

“................”

Tạ Tắc Nghiêu uống miếng nước cho đỡ sặc, giương mắt nghiêm túc nhìn Mục Nhiên: “Nhiên Nhiên này, em đã từng nghĩ chuyện con cái chưa?”

Mục Nhiên ngẩn cả người: “Con?”

Ủa sao nhanh vậy, đã đến chi tiết sinh con đẻ cái rồi à?

Mục Nhiên theo bản năng sờ cái bụng phẳng lỳ, kết quả kiểm tra lần trước rất bình thường, thân thể cậu không xuất hiện thứ được gọi là tử cung.

Sinh con thế qué nào được?

Tạ Tắc Nghiêu chậm rãi giải thích: “Tối qua anh hỏi dì Trương, dì nói nhận nuôi trẻ sơ sinh rất phiền toái cần phải có người trông ngày trông đêm. Nhưng nói thật là kể cả có thì cũng khiến em mệt chết, cho nên anh tính nhận một đứa khoảng bảy, tám tuổi cho khỏe.”

Mục Nhiên mờ mịt hỏi lại: “Nhận nuôi?”

Tạ Tắc Nghiêu gật đầu tiếp tục nói: “Ừ, nhận nuôi bé nào lớn hơn một xíu, anh nghĩ bé sẽ hiểu chuyện thôi, không cần em phải lo lắng nhiều.”

“Thủ tục nhận nuôi cần một năm, chờ đến khi em hoàn toàn khỏi bệnh thì mình thương lượng lại, chắc là được...”

Cơm sáng rất nhanh được bê lên, chẳng mấy chốc đầy bàn.

Tạ Tắc Nghiêu vừa gắp đồ ăn cho Mục Nhiên vừa giải thích các thủ tục rườm rà.

Mục Nhiên vùi đầu vào bát cơm, căn bản không nghe rõ hắn đang nói gì.

Chờ đến khi hai người ăn gần xong, Mục Nhiên uống thêm cốc sữa đậu nành, ngẩng lên đã thấy Tạ Tắc Nghiêu chờ mong nhìn mình.

“Em cảm thấy thế nào?”

Cảm thấy thế nào?

Chuyện con cái sao?

Mục Nhiên khắc ghi thân phận tiện thụ của mình, cậu im lặng nghĩ ngợi rồi thở dài, nhẹ nhàng nói với Tạ Tắc Nghiêu: “Là lỗi tại em.”

Ngón tay Tạ Tắc Nghiêu cứng đờ, giây tiếp theo liền thấy Mục Nhiên dựa gần mình hơn, sâu kín than thở: “Là do bụng em không biết cố gắng, không thể sinh cho nhà họ Tạ một người thừa kế trắng trẻo bụ bẫm.”

Tạ Tắc Nghiêu: “................”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.