Đầu Óc Của Cậu Hỏng Rồi

Chương 1: Chương 1




Edit: Kidoisme

“Đồng Đồng, Mục Nhiên ngủ trưa được ba tiếng rồi, có sao không?”

“Vừa nãy tôi thấy cậu ấy đập đầu vào giường, hay là đưa đến bệnh viện kiểm tra đi.”

“Đồng Đồng, trà sữa tôi mua cảm ơn Mục Nhiên, sau khi hai người xong việc thì đi ăn cơm chung nhé?’

Tịch Đồng liếc cốc trà sữa, thấy đây là vị Mục Nhiên thích thì mới dám nhận: “Ăn cơm thì thôi, lát tôi đưa Mục Nhiên đến bệnh viện, anh trả viện phí.”

Nói xong, cậu ta vung chiếc túi xách LV quay đầu trở về ghế ngồi.

Web drama [Sủng ái thời loạn thế] khởi quay ngày đầu tiên, phim trường cùng với đạo cụ đều chưa chuẩn bị tốt, thậm chí đến tổ biên kịch, tổ nhiếp ảnh hay nhân viên công tác đều bận tối tăm mặt mũi ôm đồ chạy tới chạy lui, thỉnh thoảng phát ra mấy âm thanh ầm ĩ.

Dưới hoàn cảnh như vậy mà cậu thanh niên trên ghế vẫn ngủ cực kỳ ngon.

Tịch Đồng hò lớn: “Mục Nhiên!”

Lông mi Mục Nhiên run rẩy từ từ mở mắt.

Tịch Đồng thuần thục cắm ống hút và cốc trà sữa đặt vào tay Mục Nhiên: “Người đại diện của Lục Liên Trà mua.”

“Cậu đấy, đang yên đang lành lại giúp thằng trà xanh con kia tránh miếng gỗ làm gì, hai tên trợ lý bên cạnh cậu ta ăn phân mà sống sao?”

Mục Nhiên từ từ hút trà sữa, ánh mắt hơi loạn.

Tịch Đồng tưởng cậu vừa tỉnh ngủ, không nghĩ nhiều.

Cậu ta ngồi xuống cái ghế đối diện tiếp tục lải nhải: “Cậu không nghĩ cho bản thân thì cũng phải nghĩ đến Tạ tổng chứ? Cậu mà xảy ra chuyện gì, hắn chắc chắn sẽ giết chết tôi!”

“Mẹ kiếp còn bị thương ở đầu! Để trà xanh con kia tự gánh ít nhất chỉ bị thương mặt, không biết chừng cậu ta còn có thể lên mạng ăn vạ tiện thể đi phẫu thuật thẩm mỹ luôn…”

Tịch Đồng càng nói càng giận, quay đầu nhìn lại vẫn thấy Mục Nhiên ngẩn ngơ hít không khí.

Tóc Mục Nhiên rất dài tết thành bím rũ trên vai vài sợi lòa xòa trên mặt. Sáng nay đoàn làm phim đưa cho cậu bộ trường bào màu xanh, mặc vào trông có vẻ càng gầy, tưởng chừng như động một cái sẽ ngã nhào ra đất.

Mí mắt Tịch Đồng giật giật: “Mục Nhiên, cậu không sao chứ?”

Mục Nhiên chớp mắt, thẫn thờ nhìn cậu ta.

Tịch Đồng là người đại diện, cũng là bạn thân của cậu.

Do dự mãi Mục Nhiên mới mở miệng: “Không có gì, tôi đột nhiên phát hiện ra sự thật, chưa kịp phản ứng với thế giới bên ngoài.”

Tịch Đồng lập tức hỏi: “Đừng nói với tôi thằng trà xanh con đó tự biên tự diễn hại cậu đấy nhé?”

Mục Nhiên lắc đầu: “Không, tôi vừa nhận được cốt truyện của thế giới này.”

Tịch Đồng: “???”

Mục Nhiên: “Thực ra thế giới này vốn là một quyển tiểu thuyết, tên của nó là [Tình yêu ngang ngược của tổng tài bạo chúa].”

Tịch Đồng: “???”

[Tình yêu ngang ngược của tổng tài bạo chúa] là bộ phim đầu tiên Mục Nhiên tham gia diễn xuất, đây chỉ là phim chiếu mạng nho nhỏ, do cẩu huyết lung tung phèng quá nên không được Cục Quảng Điện thông qua.

Thụ chính vốn là diễn viên tuyến mười tám có chồng là tổng tài công ty giải trí. Trong một lần tai bay vạ gió, thụ chính phát hiện ra tổng tài chỉ coi mình là thế thân cho người em trai ốm yếu, thậm chí còn mơ ước quả thận của mình ý đồ giúp em trai khỏi bệnh.

Nhưng thụ chính vẫn không bỏ cuộc, quyết tâm ở bên chồng cho đến phút cuối cùng.

Một đống tình tiết ngược thân, ngược tâm như nồi lẩu thập cẩm diễn ra, giờ chả nhớ có HE nổi không nữa.

“Cậu—–“ Tịch Đồng giương mắt nhìn vào vẻ nghiêm túc của Mục Nhiên, sợ hãi hỏi: “Cậu đùa tôi à?”

“Hay lúc nằm mơ thấy ác mộng.”

Mục Nhiên thở dài: “Cậu không tin cũng là bình thường, chuyện này vốn không một ai có thể tưởng tượng được.”

“Tôi cũng không hiểu lắm.”

Tịch Đồng đi theo Mục Nhiên bốn năm, cậu ta hiểu tính Mục Nhiên là người nghiêm túc, căn bản lười đùa vui mấy kiểu này.

“Mục Nhiên, cậu ổn không? Nãy tôi ngó qua cái giường kia rồi, nặng phết đấy!” Một nhân viên đi ngang qua chào hỏi hai người.

Tịch Đồng dại ra hai giây, lấy hàng chục năm kinh nghiệm đọc tiểu thuyết mạng của cậu ta lập tức phản ứng lại mạch não của Mục Nhiên.

Mục Nhiên thực sự coi mình thành nhân vật trong phim!

Mắt cậu ta tối sầm, run rẩy đứng lên hò nhân viên công tác: “120! Gọi 120 đi mấy cha mấy mẹ!!!!”

120 đưa hai người vào bệnh viện nhanh chóng chụp chiếu.

Làm xong cả đống kiểm tra, bác sĩ đi đến trước mặt Mục Nhiên hiền từ hỏi cậu: “Tên?”

Tịch Đồng: “Mục Nhiên.”

Bác sĩ liếc mắt qua: “Người bệnh tự nói.”

Mục Nhiên mở miệng trả lời: “Mục Nhiên.”

“Nam, 24 tuổi, sinh ngày 11 tháng 11 năm 1998.”

Tịch Đồng ghé vào tai bác sĩ thì thầm: “Cậu ấy sinh ngày mùng 1 tháng 1.”

Bác sĩ bình tĩnh gật đầu hỏi tiếp: “Cậu có nhớ nghề nghiệp của mình không?’

Mục Nhiên gật đầu: “Diễn viên, flop.”

Là tiện thụ trong [Tình yêu ngang ngược của tổng tài bạo chúa].

“Công ty thì sao?”

“Truyền thông Tất Hỏa.”

Tịch Đồng ngạc nhiên, Truyền thông Tất Hỏa không phải là tên công ty của thụ chính, mà là công ty của Mục Nhiên.

Cậu ta nhỏ giọng báo lại với bác sĩ.

Bác sĩ hỏi tiếp: “Còn nhớ địa chỉ nhà không?”

Mục Nhiên gật đầu: “Vạn Hân Hoa Phủ.”

Tịch Đồng nhẹ nhàng thở ra, địa chỉ cũng đúng.

Bác sĩ thu hết phản ứng của hai người vào mắt, sau đó quay lại nhìn Mục Nhiên: “Cảm thấy trong người thế nào? Khó chịu ở đâu không?”

Mục Nhiên lắc đầu: “Không.”

Bác sĩ hơi ngạc nhiên: “Gáy cậu va mạnh, vẫn còn máu bầm kìa.”

“Cậu thực sự cảm thấy không sao?”

Mục Nhiên mờ mịt sờ đầu: “Không, chắc từ bé tôi từng luyện thiết đầu công.”

“…………..”

Tịch Đồng nhìn bác sĩ thì thầm: “Đầu óc cậu ấy hỏng rồi hả?”

Bác sĩ lạnh nhạt đẩy mắt kính, bình tĩnh nhìn hồ sơ: “Mấy hôm nữa nếu choáng đầu thì quay lại đây, nếu bình thường rồi thì ở nhà nghỉ ngơi, cố gắng nằm yên trên giường đừng đi lại.”

Nói xong ông xoay người rời đi.

Tịch Đồng vội vàng đuổi theo, sau khi chắc chắn đã cách Mục Nhiên cả một khoảng rồi mới dám mở miệng ra hỏi: “Bác sĩ, Mục Nhiên không cần nằm viện thật hả? Giờ cậu ấy cứ coi mình đang sống trong tiểu thuyết.”

Bác sĩ: “Não người bệnh không bị chảy máu, không cần nằm viện, cứ ở nhà đi cho khỏe.”

“Nhưng mà chúng tôi phát hiện ra gần não cậu ấy có kí ức khác, hai dòng kí ức này đan chéo nhau làm người bệnh xuất hiện trạng thái khác thường.”

“Trước khi xảy ra tai nạn cậu ấy đang làm gì?”

Tịch Đồng chậm rãi nhớ lại: “Đóng phim, đọc tiểu thuyết, xem TV….”

Bác sĩ bình tĩnh bảo: “Vậy thì cậu ấy chịu ảnh hướng quá nhiều của kịch bản, thực ra trường hợp này không có vấn đề gì lớn, mấy ngày nữa quay lại đây kiểm tra lại, đến lúc đó nói tiếp.”

Tịch Đồng ghi nhớ mấy lời bác sĩ, hỏi lại: “Ý ngài là Mục Nhiên sẽ trở lại bình thường?”

Bác sĩ không dám cam đoan, uyển chuyển tìm cách nói khác: “Đại não là bộ phận phức tạp nhất của con người, trước mắt y học chưa thể tìm ra sự thật tường tận về nó.”

Bệnh viện thực sự rất bận, bác sĩ không thể tiếp mỗi mình Tịch Đồng, nhanh chóng chạy đi tiếp tục công việc của mình.

Tịch Đồng đành phải quay về chăm Mục Nhiên.

Cậu ngồi trên ghế đang gặm một cái bánh quy nhỏ. Do đi vội vàng nên trên người vẫn mặc đồ cổ trang khiến người qua đường cứ đi được ba bước lại quay sang nhìn ngó.

“Mẹ ơi, anh trai tóc dài quá!”

“Nữ mà con…. Ặc, hình như là nam, sao lại tết tóc không biết.”

Nhìn hai mẹ con đánh giá Mục Nhiên như đánh giá con chó con mèo, Tịch Đồng tăng xông máu não hung hăng tiến lên phía trước như gà mẹ bảo vệ con: “Này bác gái, mắt bác có vấn đề thì đến khoa mắt, còn nếu mắt khỏe thì rẽ sang khoa thần kinh!”

Nói xong, cậu ta kéo Mục Nhiên chạy ra ngoài, vừa đi vừa chửi: “Mả cha nó, sáng ra đã gặp hãm. Sống ở thời tiền sử à mà dám nói con trai không được tết tóc.”

Mục Nhiên vẫn tiếp tục hớn hở ăn bánh quy, không hề bị chuyện ban nãy ảnh hưởng tới khẩu vị.

Thấy Tịch Đồng nhìn chằm chằm mình, cậu nhả miếng bánh ra đưa cho cậu ta: “Ăn không?”

Tịch Đồng chép miệng, Mục Nhiên tốt đến thế… tại sao số phận lại trêu ngươi cậu??

“Không—” Cậu ta mới phun ra được một chữ, giọng nói bỗng chốc nghẹn ngào: “Huhuhuhu, tôi không ăn, không ăn đâu!!!!”

Mục Nhiên ngạc nhiên, rút ra vài tờ khăn giấy đưa cho Tịch Đồng: “Bác sĩ bảo tôi không sao rồi mà.”

Tịch Đồng lau nước mắt, nghẹn ngào nói: “Tôi vui nên mới khóc chứ bộ.”

“Tôi đưa cậu về nhà, để Tạ tổng đưa cậu đi chuyên gia khám lại nhá.”

Nghe thấy tên Tạ Tắc Nghiêu, động tác ăn bánh quy của Mục Nhiên chậm hẳn lại.

Cậu rũ mắt không nói gì.

Tịch Đồng nhớ đến chuyện quan trọng… Mục Nhiên cho rằng thế giới này là một quyển tiểu thuyết được chuyển thể thành phim.

Cậu ta thử hỏi: “Ờm Mục Nhiên này, trong tiểu thuyết cậu là nhân vật gì?”

Mục Nhiên gặm bánh quy thở dài: “Thụ chính…”

Tịch Đồng vội vàng hỏi tiếp: “Thế Tạ tổng? Tạ Tắc Nghiêu? Cậu nhớ hắn ta không?”

Mục Nhiên nhai bánh quy, nghĩ thầm sao tôi có thể quên ông chồng kết hôn bốn năm của mình chứ?

Yêu đương mặn nồng, ân ái ngọt ngào, tình cảm sâu đậm.

Ai ngờ phát hiện ra chồng không yêu mình, mà là yêu quả thận của mình.

Mục Nhiên trầm tư nghĩ.

Tịch Đồng càng lo hơn vội vàng lên mạng tìm ảnh Tạ Tắc Nghiêu, kết quả không cẩn thận ấn vào video của hắn.

Mục Nhiên cúi đầu ngó qua, trên màn hình là người đàn ông cao lớn, gương mặt thâm thúy đẹp trai hơn cả ngôi sao điện ảnh, hắn đi đến đâu thu hút mọi ánh nhìn đến đó, quả thực là mặt trời sống.

“Tạ tổng, hôm nay là ngày Luật hôn nhân đồng tính chính thức được thông qua, hai ngày trước có người chụp được ảnh ngài vào khách sạn với diễn viên Lục Liên Trà, ngài định đăng ký với cậu ấy sao?”

Nghe thấy câu hỏi, người đàn ông chậm rãi giương mắt nhìn màn hình: “Trà xanh nào?”

“Xu hướng giới tính là chuyện cá nhân.”

Nghe Tạ Tắc Nghiêu nói xong, Tịch Đồng đã gào mồm lên: “Hắn, hắn là người đàn ông của cậu!”

“Là siêu cấp top toàn tâm toàn ý yêu cậu!!!”

“Đương nhiên, tôi nhớ rõ mà.” Mục Nhiên thở dài: “Hắn là công chính.”

Tịch Đồng cứng đờ. Má ơi, trong kịch bản vai công chính là thằng giai điểu cặn bã đến mức không thể bã hơn.

“Cậu, cậu chắc không? Tạ tổng, Tạ tổng hắn…” Tịch Đồng đột nhiên nhìn thoáng qua cửa sổ, thấy người đàn ông vừa đến vội vàng đứng dậy: “Tạ tổng?!”

Mục Nhiên nghiêng đầu nhìn Tạ Tắc Nghiêu.

Vai rộng, eo thon, chân dài, đẹp hơn ống kính của mấy anh chị phóng viên vài lần.

Lúc trước cậu bị chính gương mặt này mê hoặc.

“Một gương mặt đẹp.” Mục Nhiên sâu kín mở miệng: “Một trái tim đen.”

Tịch Đồng: “…………….”

Tạ Tắc Nghiêu: “Hở?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.