Đầu Óc Của Cậu Hỏng Rồi

Chương 22: Chương 22




Edit: Kidoisme

1.

Nghe thấy bốn chữ 'lấy độc trị độc' não Tạ Tắc Nghiêu lập tức phân tích hàm nghĩa của bốn chữ này.

Hắn vuốt ve chiếc chìa khóa xe nắm trong lòng bàn tay: “Không liên quan đến bác sĩ Thompson.”

“Chỉ là..........” Tạ Tắc Nghiêu dừng một chút, nghiêm túc bảo Mục Nhiên: “Anh thật lòng.”

Mục Nhiên nâng mí mắt ngẩn ngơ nhìn hắn.

Thật lòng?

“Thật lòng mà anh muốn làm bố em?”

Mục Nhiên nói xong, cảm giác không đúng vội vàng sửa lời: “Thật lòng mà anh muốn đứng trên cả bố em?”

Tạ Tắc Nghiêu: “...............”

“Ý anh là anh sẽ đối tốt với em, đền bù cho em...”

Tạ Tắc Nghiêu đột nhiên dừng lại, nuốt mấy chữ 'tình yêu của cha' xuống cổ họng.

Nếu hắn dám mở mồm nói mấy chữ này ra, khẳng định Mục Nhiên sẽ còn hiểu lầm hơn nữa.

Tuy nhiên Mục Nhiên là ai? Sinh viên tài cao tốt nghiệp đại học 985 danh giá, căn cứ vào nội dung cuộc hội thoại thì cậu có thể tự mình điền vào chỗ trống: “Đền bù cho em tình yêu của cha sao?”

Tạ Tắc Nghiêu bình tĩnh uốn nắn: “Tình yêu đôi lứa.”

Mục Nhiên nhìn thẳng vào mắt hắn, chậm rì rì gật đầu.

Sau đó nhớ lại thân phận tiện thụ của mình, cậu thầm kín khích lệ: “Anh đúng là Quan Thế Âm Bồ Tát cứu khổ cứu nạn....”

Tạ Tắc Nghiêu: “.................”

Trong xe im lặng đến đáng sợ, hai người ngồi trên xe không ai nói năng gì. Có vẻ như chiếc xe đậu ở nơi khá dễ thấy nên có chủ xe khác tò mò lên ngó thử, nhìn thấy hai người thì xấu hổ lễ phép mỉm cười rồi chạy bay chạy biến.

“Đi thôi, dì Trương đã nấu xong cơm rồi.”

Mục Nhiên lập tức thắt đai an toàn, xuống xe vào nhà.

Cơm nước xong xuôi, cậu nằm vật ra ghế sopha bắn game như thường lệ.

Tạ Tắc Nghiêu đóng laptop lại.

Câu chuyện tình cha con đã qua được ba tiếng đồng hồ.

Hắn tìm được hai quyển album trong nhà, một quyển là của gia đình Tạ Tắc Nghiêu, quyển còn lại là của gia đình Mục Nhiên.

Tạ Tắc Nghiêu cố ý bỏ qua album của mình, hắn mở ảnh của Mục Nhiên ra trước.

Mấy tấm ảnh của cậu Tạ Tắc Nghiêu đã nhìn không biết bao nhiêu lần, nhưng lần này hắn đặc biệt chú ý đến hai người đứng bên cạnh Mục Nhiên.

Bố Mục có gương mặt góc cạnh sắc bén, còn mẹ Mục tinh xảo dịu dàng, hai người thực sự rất xứng với câu nói trai tài gái sắc.

Sau một lúc lâu, Tạ Tắc Nghiêu than nhẹ: “Em không giống bố nhỉ?”

Mục Nhiên ngạc nhiên một lúc mới nhận ra Tạ Tắc Nghiêu đang nói đến bố cậu chứ không phải chú Tạ.

Cậu ờ một tiếng, chậm rãi nói: “Ai cũng bảo em giống mẹ.”

Cậu đặt máy chơi game xuống bàn, trườn qua ngó đầu vào quyển album.

Mỗi năm gia đình Mục Nhiên sẽ cùng nhau chụp một kiểu ảnh, năm cậu một tuổi, hai tuổi, ba tuổi.... đến mười bốn tuổi.

Mục Nhiên thuộc dạng dậy thì muộn, mười ba tuổi cậu vẫn còn gầy da bọc xương vừa lùn vừa nhỏ, đứng bên cạnh bố mẹ hệt như cục cơm nắm di động.

Nhìn tấm ảnh một lát, Mục Nhiên nghiêng đầu ngó Tạ Tắc Nghiêu bỗng thấy hắn đang chăm chú nhìn người đàn ông trong ảnh.

Hơn nữa, nhìn vô cùng chăm chú.

Mục Nhiên nhỏ giọng: “Anh nhìn bố à?”

Tạ Tắc Nghiêu đáp: “Bố chúng ta rất bảnh.” Hắn lật tiếp một trang, là tấm ảnh cả gia đình chơi bóng rổ, hắn cười cười: “Bố còn dạy em chơi bóng rổ sao?”

Mục Nhiên gật đầu: “Lúc còn đi học bố có tham gia đội bóng rổ nhưng mà ông ấy không thích.”

“Bức ảnh này chụp bừa đấy.”

“Khi còn bé bố chỉ biết đọc sách, học bài.”

Tạ Tắc Nghiêu rũ mắt, chỉ vào tấm ảnh chụp gia đình khác: “Bố còn biết đánh bóng bàn nữa ha?”

Mục Nhiên: “Ừ, trước đây ông từng tham gia đội tuyển thành phố.”

Tạ Tắc Nghiêu vừa lật vừa hỏi rất nhiều chuyện.

Khác với bố Tạ quanh năm suốt tháng muốn con trai mình thành tài, bố Mục là một người đàn ông dịu dàng, ông sẽ dạy Mục Nhiên theo sở thích của cậu, dạy cậu chạy nhảy, dạy cậu du lịch đến những nơi mình thích....

Mục Nhiên đã từng có một gia đình hạnh phúc mỹ mãn.

Tạ Tắc Nghiêu rũ mắt, hắn không có cách nào bù đắp tình thương của người cha cho Mục Nhiên, điều hắn có thể làm đó là khiến Mục Nhiên bước ra từ trong mất mát.

Giúp em ấy dần dần lạc quan sống tiếp, an toàn khỏi bệnh.

Nghĩ một lúc, Tạ Tắc Nghiêu đặt quyển album xuống hỏi Mục Nhiên: “Mai mình đi chơi bóng rổ đi.”

Mục Nhiên không hề nghĩ ngợi đáp: “Không chơi.”

“Bóng bàn thì sao?”

“Không.”

“Còn cầu lông?”

“Không.”

................

Từ chối nhiều quá thành ra mỏi mồm, Mục Nhiên vội vàng cầm lấy điện thoại chạy thẳng vào phòng.

Cậu trườn ra giường nhăn mày nhăn mặt.

Sao gặp bác sĩ xong Tạ Tắc Nghiêu cứ điên điên khùng khùng thế nhỉ?

Đang yên đang lành tự nhiên muốn làm bố người ta?

Cân nhắc một lát, Mục Nhiên không nhịn được nhắn tin cho Bỉnh Ương:

[Bác sĩ Thompson là chuyên gia thật hả?]

Bỉnh Ương lập tức trả lời: [Tất nhiên, sao đấy?]

Bỉnh Ương: [Có chuyện gì à?]

Bỉnh Ương: [Xảy ra chuyện gì?]

Mục Nhiên vẫn chưa tin, cậu vào trình duyệt ấn từ khóa “Bác sĩ Thompson.”

Sơ yếu lý lịch.

Họ tên: Thompson

Nghề nghiệp: Bác sĩ.

Học vấn: Tốt nghiệp đại học Harvard.

Thành tích nổi bật: Giáo sư Thompson là người đi đầu trong việc nghiên cứu cách trị những khối u, là giáo sư nổi danh trong nước....

Nhìn hết đống thành tích của Thompson, Mục Nhiên bấm ảnh chụp, xác nhận đây đúng là người mình biết.

Xem ra không phải đồ lừa đảo.

Bỉnh Ương ở đầu dây bên kia chờ mãi không thấy Mục Nhiên trả lời, nôn nóng khó hiểu không biết tại sao cậu lại hỏi chuyện của Thompson.

Hay là phát hiện mình bị bệnh....?

.........

Bỉnh Ương nghĩ lung tung một hồi, không nhịn được gọi điện thoại thẳng cho Mục Nhiên: “Ê, sao cậu lại hỏi thế?”

Mục Nhiên ăn ngay nói thật: “Nãy tôi tưởng giáo sư Thompson là đồ lừa đảo.”

“Nhưng mà tôi tra được tư liệu của ông ta rồi, nghe có vẻ chuyên nghiệp.”

“Giáo sư viện nghiên cứu có thể không chuyên nghiệp sao?” Bỉnh Ương thở ra, có chút buồn bực hỏi tiếp: “Sao cậu lại nghĩ người ta lừa đảo chứ?”

Mục Nhiên do dự một lát rồi nói với y: “Thì sau khi từ viện về, anh cậu kỳ lạ lắm.”

“Nên tôi hơi nghi ngờ phương pháp điều trị của ông ta.”

Bỉnh Ương truy hỏi: “Anh tôi hắn làm gì?”

Mục Nhiên uyển chuyển đáp: “Hắn kiểu như..... mơ ước thân phận của bố tôi.”

Bỉnh Ương nghe không hiểu lắm: “Bố cậu?”

Nhưng... bố Mục Nhiên mất nhiều năm rồi cơ mà?!

Chẳng nhẽ giáo sư Thompson muốn Tạ Tắc Nghiêu giả vờ “Tự sát” để kích thích ký ức của Mục Nhiên?

Bỉnh Ương nuốt nước miếng, cẩn thận hỏi han: “....Anh tôi tự sát rồi hả?”

“Không...” Mục Nhiên trầm mặc: “Tạ Tắc Nghiêu bảo muốn làm bố tôi.”

“À à....” Bỉnh Ương khô cằn ha hả hai tiếng: “Thế cậu nghĩ sao?”

Mục Nhiên: “Ban đầu hoài nghi cách chữa trị của giáo sư Thompson nhưng mà giờ thì tôi đã hiểu.”

Cậu uống cốc nước đặt trên tủ đầu giường, trầm mặc nói vào điện thoại: “Chắc hẳn là đầu óc Tạ Tắc Nghiêu có vấn đề.”

Thứ lỗi cho trí thông minh của Bỉnh Ương chưa đủ nếp nhăn để có thể phân tích được huyền cơ trong câu chuyện Mục Nhiên kể, nhưng y hoàn toàn có thể nghe hiểu câu nói 'Đầu Tạ Tắc Nghiêu có vấn đề'.

Trí thông minh không ảnh hưởng gì đến chuyện chửi người.

Bỉnh Ương nghiêm túc khẳng định: “Đúng, Tạ Tắc Nghiêu có vấn đề.”

“Hắn là một thằng biến thái.”

Giọng đọc to, rõ ràng hơn cả mấy học sinh cấp một.

Mục Nhiên điếc cả tai đẩy điện thoại ra xa: “Không còn chuyện gì thì tôi cúp đây.”

“Còn, còn chứ.” Bỉnh Ương vội vàng ngăn cản.

“Buổi chiều cậu đi nhanh quá nên tôi chưa có cơ hội nói.”

Mục Nhiên khó hiểu: “Nói gì cơ?”

Bỉnh Ương cười cười: “Thực ra tôi rất yêu cô bạn gái Mary của mình.”

“Tuy trước đây tôi từng yêu người khác nhưng giờ tôi chỉ muốn yêu mình cô ấy.”

Mục - đột nhiên bị thồn cơm chó- Nhiên lạnh nhạt đáp: “Thế à.”

“Mấy lời này cậu nên nói với Mary.”

Bỉnh Ương thấy cậu chẳng quan tâm lắm, cố gắng kéo dài câu chuyện: “Nói rồi.”

“Còn chuyện này nữa, Nhiên, chiều nay lúc đi ị với anh họ, tôi đã nói với anh ấy một chuyện quan trọng.”

Mục Nhiên hỏi lại: “À, chuyện cậu quyết định đi cắt trĩ hả?”

Bỉnh Ương: “.................”

“Không phải”

Mả cha Tạ Tắc Nghiêu, chắc chắn hắn ta lại nói nhăng nói cuội.

Thôi được rồi, nể tình Mục Nhiên, Bỉnh Ương quyết định tạm thời tha thứ cho hắn.

Bỉnh Ương thở ra hít vào, lạnh giọng nói: “Tôi chắc chắn trong lòng anh trai tôi đã có tình yêu đích thực.”

Mục Nhiên: “Cậu chắc chắn?”

Bỉnh Ương mãi mà không nghĩ ra lý do, ấp a ấp úng không nói không rằng.

Mục Nhiên chớp mắt, nếu mà xác định được trong lúc đi ị thì...

“Anh trai cậu xăm trổ dưới quần à?”

Bỉnh Ương: “...................”

Nếu y dám bảo có, Mục Nhiên chắc chắn sẽ cởi quần Tạ Tắc Nghiêu ra ngó.

Y cắn chặt răng, bất chấp tất cả mà nói: “Cậu đừng quan tâm làm sao tôi biết, trọng điểm là anh tôi đã có người yêu.”

Mục Nhiên ồ một tiếng, giây tiếp theo điện thoại vang lên tiếng Bỉnh Ương rít gào: “Người hắn yêu nhất là cậu!”

“Người yêu” và “Yêu nhất” vốn là hai chuyện khác nhau.

Mục Nhiên ngẩn người: “Thật à?”

Bỉnh Ương khẳng định: “Đúng.”

Cậu chẹp miệng cảm thán: “Kỹ thuật diễn của anh cậu đỉnh phết.”

Bỉnh Ương nhanh miệng phụ họa: “Đúng rồi, hắn trôi nổi trong cái nồi lẩu thập cẩm này nhiều năm như vậy, mưa dầm thấm đất, gần mực thì đen gần đèn chưa chắc đã sáng...”

Mục Nhiên chậm rì rì bổ sung: “Đến cậu mà cũng bị lừa.”

Bỉnh Ương: “..............”

2.

Bỉnh Ương vắt óc mà cũng chả biết giải thích cho Tạ Tắc Nghiêu kiểu gì, y đành cắn răng chối bay chối biến: “Tôi không bị lừa.”

“Cậu tin tôi đi, tôi quen anh tôi hơn hai mươi năm rồi.”

“Tạ Tắc Nghiêu chỉ cần cởi quần tôi cũng có thể đoán ra hắn ta muốn oánh rắm.”

Mục Nhiên ở chung kí túc xá với Bỉnh Ương bốn năm, cậu biết thừa tình cậu ta: “Thế sinh nhật Tạ Tắc Nghiêu vào ngày bao nhiêu?”

Bỉnh Ương thở dốc, chết mẹ, y không biết!

Thậm chí trước đây y yêu đương còn không nhớ ngày sinh của bạn gái, Tạ Tắc Nghiêu là cái đinh gì mà y phải nhớ?

“Sinh nhật hắn... là ngày mà hắn sinh ra.”

Mục Nhiên: “.................Nói chuyện như cái quần què vậy.”

Bỉnh Ương lập tức đốp chát: “Đàn ông đàn an, không nhớ sinh nhật người ta là chuyện bình thường.”

“Cậu phải tin tôi, anh tôi yêu cậu thật.”

Mục Nhiên: “Ừ, tôi biết.”

“Cậu bảo....” Giọng nói Bỉnh Ương đột nhiên dừng lại, khiếp sợ không thôi: “Cậu biết á?”

Mục Nhiên: “Ừ, hắn yêu tôi.”

Bỉnh Ương: “Vậy mà cậu còn...”

Lời còn chưa dứt, Mục Nhiên đã bổ sung câu tiếp theo: “Hắn yêu tôi và hắn yêu thêm người khác hoàn toàn không có gì xung đột.”

Bỉnh Ương: “..............Nào, sửa lại.”

“Anh tôi, hắn chỉ yêu một người.”

Mục Nhiên uống thêm ngụm nước, than nhẹ: “Yên tâm, sinh hoạt gia đình tôi rất hạnh phúc.”

Bỉnh Ương không nói chuyện, hạnh phúc cái con khỉ.

Tên Tạ Tắc Nghiêu kia giờ trong đầu khéo chỉ còn yêu đương.

“Nhiên à, là anh em tốt của cậu tôi đành nói thật với cậu vậy.”

Mục Nhiên cướp lời: “Tôi yêu anh ấy, còn anh ấy yêu người khác.”

Bỉnh Ương: “...............”

Im lặng một lúc, Bỉnh Ương gian nan rít gào: “Thôi chả nói với cậu.”

“Bạn gái Mary của tôi hẹn đi nhảy Disco rồi.”

Nói xong, y vội vàng cúp máy.

- Đúng lúc này, Tạ Tắc Nghiêu đẩy cửa phòng ngủ: “Em vừa nói chuyện với ai à?”

Mục Nhiên gật đầu, ăn ngay nói thật: “Bỉnh Ương.”

“Cậu ấy rất quan tâm anh.”

Tạ Tắc Nghiêu không tin lắm: “Nó nói gì?”

Mục Nhiên nghĩ nghĩ rồi tổng kết: “Cậu ấy ám chỉ anh xăm trổ dưới quần.”

Tạ Tắc Nghiêu: “................”

Mục Nhiên nghiêng đầu mong chờ: “Cho em ngó với.”

Đêm hôm đó, Mục Nhiên không tìm được bất kỳ hình xăm nào trên người Tạ Tắc Nghiêu.

Tắm rửa xong, cậu dựa vào đầu giường sâu kín thở dài.

Tạ Tắc Nghiêu nắm tay cậu đặt lên trước ngực mình, Mục Nhiên thuận thế nhéo cơ ngực của hắn.

Tạ Tắc Nghiêu: “Chỗ này có em.”

Mục Nhiên dừng tay, giơ ngón cái với hắn: “Đúng là đàn ông.”

Tạ Tắc Nghiêu: “.........”

Mục Nhiên: “Em chưa từng được nghe câu chuyện tình yêu nào cảm động đến thế.”

Tạ Tắc Nghiêu: “...............”

Đợi hai người tắm thêm lần nữa, Mục Nhiên hỏi hắn: “Anh muốn gặp bố em không?”

Tạ Tắc Nghiêu hú hồn: “Gặp ở đâu cơ?”

Mục Nhiên kỳ quái đáp: “Nghĩa trang chứ còn ở đâu?”

“Hay là anh......” Mục Nhiên dừng một chút, thầm kín hỏi han: “Anh định triệu hồn ông ấy à?”

Tạ Tắc Nghiêu trầm mặc.

Mục Nhiên không đồng ý, lắc đầu như con quay: “Không được, anh không được biến thế giới thành truyện kinh dị.”

Đây vốn là truyện đam mỹ cẩu huyết, hãy để nó được phát triển đúng hướng.

Tám giờ sáng hôm sau, Mục Nhiên gian nan mở mắt bò từ trên giường xuống đất.

Cậu vừa đánh răng vừa nhận điện thoại từ dì nhỏ nước ngoài gọi về.

Điện thoại kết nối, Mục Nhiên ngoan ngoãn chào hỏi: “Dì ạ.”

“Lát nữa con muốn đi gặp bố mẹ.”

Đầu dây bên kia vang lên tiếng ầm ầm, sau đó có giọng nữ dễ nghe tiếp lời: “Có chuyện gì?”

“Con chia tay với Tạ Tắc Nghiêu rồi?”

Tạ Tắc Nghiêu mồm đầy kem đánh răng bên cạnh: “.............”

Mục Nhiên súc miệng, chậm rì rì bảo: “Không ạ.”

“Tạ Tắc Nghiêu muốn gặp bố.”

Tạ Tắc Nghiêu: “.................”

“Sao tự nhiên muốn gặp anh rể? Nó ngoại tình à?”

Giọng nói của người phụ nữ rất trầm, Tạ Tắc Nghiêu tự nhiên thấy ớn lạnh sống lưng.

“Không...chắc là anh ấy....” Mục Nhiên nghĩ nghĩ rồi tìm từ cho phù hợp: “Anh ấy muốn học tập bố.”

Nghe vậy, người phụ nữ cười lạnh: “Học tập lão? Học gì?”

“Học chết sớm à?”

Đối mặt với quả thuốc nổ đầu dây bên kia, Tạ Tắc Nghiêu không dám ho he, đành im lặng tắt bàn chải điện tránh cho nó gây ra tiếng ồn.

Mục Nhiên đã quen với thái độ ghét bỏ bố mình của dì nhỏ, cậu vội vàng thanh minh: “Bố con cũng có ưu điểm mà.”

“Đúng, ưu điểm duy nhất của lão là mắt sáng, cưới được người chị xinh đẹp của dì rồi sinh ra con.” - Người phụ nữ ghét bỏ nói: “Thôi vậy đi, dì đi tắm đây.”

“Dạ, bye bye dì.”

Mục Nhiên cúp điện thoại rồi mà vẫn thấy Tạ Tắc Nghiêu còn đang sững sờ tại chỗ chưa chịu đánh răng, cậu thúc giục hắn: “Anh nhanh lên không lát đi đường lại kẹt xe.”

Biết Mục Nhiên và Tạ Tắc Nghiêu muốn đến nghĩa trang, dì Trương chuẩn bị riêng cho bọn họ một hộp đồ ăn, bên trong chứa rất nhiều điểm tâm, trái cây vụn vặt.

Vừa đến nơi, Mục Nhiên kêu Tạ Tắc Nghiêu đậu xe ven đường còn cậu đi mua thêm chút đồ ăn vặt và đồ uống.

Mộ của bố Mục và mẹ Mục hàng ngày đều thuê người dọn dẹp cho nên cực kỳ sạch sẽ, bên trên là hình ảnh hai vợ chồng khi còn trẻ tuổi.

Mục Nhiên đặt hộp đồ ăn xuống mặt đất, nhẹ nhàng chào hỏi: “Bố, mẹ.”

Tạ Tắc Nghiêu cũng học theo cậu.

Mục Nhiên: “Hôm nay Tạ Tắc Nghiêu muốn gặp hai người.”

“Anh ấy có chuyện muốn nói.”

Nói xong cậu lấy tờ báo cũ xin được trong cửa hàng đồ ăn vặt ra trải xuống đất rồi ngồi luôn ở đó ăn.

“Hai người cũng ăn đi nhé.”

Tạ Tắc Nghiêu nhìn đỉnh đầu cậu, thấp giọng chào hỏi: “Bố mẹ, con là Tạ Tắc Nghiêu.....”

Hắn vừa mới dứt lời, bên miệng đã nhiều hơn một miếng điểm tâm.

Mục Nhiên ăn phồng cả miệng, dùng ánh mắt hỏi hắn: “Anh ăn không?”

Tạ Tắc Nghiêu nhận miếng bánh, tiếp tục nói: “Hôm nay con đến hơi vội nên chưa mua hoa được, chờ lần sau con sẽ tặng hai người bó hoa bách hợp.”

“Dì Trương chăm sóc Nhiên Nhiên rất tốt, tháng này em ấy béo lên hai cân, nhìn qua thì không thấy khác biệt lắm....”

Mục Nhiên đứng bên cạnh nghe ngóng nhưng chỉ toàn thấy mấy chuyện vụn vặt linh tinh, cậu vừa ăn vừa uống nước.

Giỏ đồ ăn nhẹ tổng cộng có ba tầng tương đối nhiều, ăn xong hết thì Mục Nhiên cũng tu được cả chai nước.

“Em ấy đang đóng phim, còn muốn quay gameshow nữa...”

Mục Nhiên ngẩng đầu thấy Tạ Tắc Nghiêu còn đang mải lải nhải, cậu phủi mông dọn rác: “Em đi vứt đồ.”

Tạ Tắc Nghiêu ừ một tiếng, thấy cậu đi xa rồi mới sửa miệng: “Gần đây Mục Nhiên gặp chuyện...”

“Nhưng bố mẹ đừng lo, bác sĩ bảo tình trạng của em ấy rất tốt, con sẽ chăm sóc em ấy cẩn thận...”

Mục Nhiên ném xong rác, cậu đứng trên bậc thang đánh giá Tạ Tắc Nghiêu.

Cậu cúi đầu, yết hầu khẽ lăn, nhấp môi thì thầm một câu.

Giọng nói của Tạ Tắc Nghiêu rất nhỏ nhưng Mục Nhiên nghe được.

“Nếu hai người có linh, xin hãy phù hộ cho Nhiên Nhiên để em ấy luôn bình an vui vẻ...”

Mục Nhiên đứng tại chỗ không động đậy, Tạ Tắc Nghiêu xách hộp đồ ăn đến đứng bên cạnh cậu: “Sao lại ở đây?”

Hắn đưa tay lau chút đồ ăn còn sót lại trên mặt Mục Nhiên.

Lần trước hai người tới tảo mộ đã được nửa năm, hắn thuận miệng cảm thán: “Nửa năm không gặp bố mẹ, anh thấy hơi nhớ.”

Mục Nhiên: “Hôm qua anh mới gặp xong.”

Tạ Tắc Nghiêu hơi dừng lại: “Không tính.”

Mục Nhiên: “Giờ anh ở đây cũng chỉ nhìn thấy ảnh.”

“Tro cốt của bố mẹ đã được đưa ra ngoài biển lớn.”

“...............”

“Hay anh muốn lặn xuống biển gặp họ cho thỏa lòng mong nhớ?”

“.............Không cần đâu, anh tin bố mẹ mình là người rộng lượng.”

Rời khỏi nghĩa trang, Tạ Tắc Nghiêu đưa Mục Nhiên đến bệnh viện trị liệu vật lý.

Bãi đỗ xe báo đang sửa nên không cho gửi, Tạ Tắc Nghiêu đành phải đánh xe ra ngoài tìm chỗ nào đậu.

Đi ngang qua hàng ăn sáng quen thuộc, hắn bỗng nghe thấy tiếng thở dài tiếc hận: “Trời, lại đến à....”

Tạ Tắc Nghiêu nghiêng đầu nhìn, cách ba mét có một ông chú trung niên lắc đầu với hắn.

“....................”

“Ai đến cơ?” Người phụ nữ bên cạnh thấp giọng hỏi.

“Cái cậu đẹp trai tôi kể mắc bệnh giống con mình ấy.”

“Ài, chẳng nhẽ chưa chữa được à?”

“......................”

Năm phút sau, trên bàn Mục Nhiên lại nhiều thêm hai bát cháo, bữa sáng này chủ quán tặng bọn họ, nhất định không cho hai người trả tiền.

Cậu quay đầu hỏi Tạ Tắc Nghiêu: “Anh không húp à, ông chủ nói tráng dương đỉnh lắm.”

“Không.” Tạ Tắc Nghiêu mặt lạnh đáp: “Anh sợ húp xong đêm nay em sẽ rách mất.”

Vì một buổi tối ngủ no ngủ đủ, Mục Nhiên gật đầu: “Thôi để em húp hộ cho.”

Ba húp xong hai bát cháo, Mục Nhiên vui vẻ đi vào văn phòng trị liệu vật lý.

Bác sĩ Thompson mặc áo blouse trắng đốt nến thơm, tay phải ông cầm một cái máy máy mát xa mini nhưng phần đầu lại trông giống cái tông đơ cắt tóc ngoài tiệm.

Ông ra hiệu cho Mục Nhiên ngồi lên ghế, nói với Tạ Tắc Nghiêu: “Người nhà ra ngoài chờ, khoảng một tiếng sau quay lại.”

Mục Nhiên ngồi xong xuôi, Thompson đến gần điều chỉnh lại vị trí cho cậu rồi dần dần hạ chân xuống.

“Nhắm mắt.”

Mục Nhiên làm theo, từ từ thả lỏng cơ thể.

Ghế mát xa khác với ghế bình thường, Mục Nhiên không miêu tả được cái cảm giác cậu đang trải qua, đại loại chỉ biết nói rất thoải mái, hơn nữa xung quanh còn có tí nến thơm nhàn nhạt khiến đầu óc người ta bay tận lên trời.

Thompson ngồi bên cạnh chậm rãi mở miệng: “Nghe Bỉnh Ương bảo cậu với cậu ấy đều là sinh viên ngành y, thế tại sao cậu lại đi làm diễn viên?”

Giọng nói của ông rất dịu dàng, hòa tan vào hoàn cảnh xung quanh.

Mục Nhiên nhắm mắt hưởng thụ, chậm rãi trả lời: “Vì làm bác sĩ quá mệt mỏi.”

Thompson ừ một tiếng: “Giới trẻ ngày nay đều nói như thế.”

Ông tiếp tục nói: “Nhưng tôi cảm thấy, có đôi lúc làm bác sĩ có một số chuyện rất thú vị.”

“Trước tôi từng gặp qua một người bệnh nói là mình là thần tiên hạ phàm, cậu ấy còn bói cho tôi một quẻ nữa.”

Mục Nhiên tò mò hỏi lại: “Chính xác không?”

“Quên đi.” Thompson cười cười: “Cậu ta xem tay tôi rồi nói tôi là Biển Thước (*) sống.”

(*) Biển Thước: Thầy thuốc trứ danh thời Xuân Thu Chiến Quốc, là người đặt nền móng quan trọng cho ngành Đông Y.

“Tôi không muốn thành ông ta đâu, dù sao thì tôi rất sợ mình bị người ta giết chết bằng thuốc độc.”

“Tiếp đến tôi gặp một người bệnh tự cho rằng mình là mèo, còn bắt y tá, người nhà phối hợp diễn kịch với hắn....”

“Hơn nữa, tôi cũng đã gặp...”

Nói tiếp hai ba ca bệnh tương tự, Thompson nhìn Mục Nhiên thả chậm ngữ điệu: “Lần trước tôi nhận một bệnh nhân cho rằng mình là nam chính trong một bộ phim điện ảnh, thế giới này quay quanh anh ta.”

“Anh ta chủ động tìm tôi, nói rằng chắc chắn anh ta đã bị điên rồi.”

“Dù sao thì bất kể ai gặp trường hợp này có lẽ đều nghĩ mình bị điên.”

Nói xong, ông hỏi Mục Nhiên: “Cậu Mục, cậu nghĩ thế nào về chuyện này?”

Mục Nhiên không trả lời mà hỏi lại: “Anh ta là người nước ngoài à?”

Thompson khó hiểu: “Sao cậu lại nghĩ như vậy?”

Mục Nhiên: “Bởi vì anh ta có lẽ chưa đọc vài cuốn tiểu thuyết cẩu huyết...”

Thompson chỗ hiểu chỗ không: “Nếu đầu óc cậu đột nhiên hiện lên cốt truyện của một bộ phim điện ảnh, cậu sẽ tin tưởng sao?”

Mục Nhiên nhẹ nhàng đáp: “Tại sao lại không tin?”

“Trên thế giới này có rất nhiều chuyện ông không hiểu.”

Thompson tiếp tục: “Cậu không nghĩ đến lý do khác sao?”

Mục Nhiên: “Chắc là bố mẹ tôi trên trời có linh.”

Thompson: “......................”

3.

Tạ Tắc Nghiêu đợi bên ngoài phòng trị liệu vật lý tròn một tiếng.

Sau khi kết thúc, nhân lúc Mục Nhiên đi WC, Thompson đi đến bên cạnh Tạ Tắc Nghiêu nói nhỏ vào tai hắn: “Nay lúc trị liệu tôi có nói chuyện với cậu ấy.”

Tạ Tắc Nghiêu gật đầu.

Thompson chậm rãi giải thích: “Theo tôi quan sát được, cậu Mục là người có ý chí kiên định, cậu ấy sẽ không dễ dàng thay đổi ý nghĩ của mình.”

Tạ Tắc Nghiêu ngạc nhiên, cái từ 'kiên định' này không nên xuất hiện trên người Mục Nhiên mới đúng.

Thompson tiếp tục nói: “Kích thích cậu ấy bằng cốt truyện không ổn, có lẽ không có tác dụng với cậu ấy.”

“Đợi tôi quan sát thêm một thời gian nữa nếu không có gì chuyển biến, có lẽ chúng ta phải tiến hành thôi miên.

Tạ Tắc Nghiêu đáp lời, không nhịn được hỏi: “Sao ngài chắc em ấy là người kiên định?”

“Từ câu chuyện cậu ấy nói với tôi.” Thompson đáp: “Nếu là người bình thường thì căn bản sẽ đều hoài nghi mọi chuyện kỳ lạ xảy ra xung quanh mình, không nặng thì nhẹ.”

“Nhưng bạn đời của ngài thì khác, cậu ấy cực kỳ kiên trì nghĩ rằng mình khác với mọi người.”

Trên đường về nhà, Tạ Tắc Nghiêu vẫn luôn tự tìm đáp án trong lời nói của Thompson.

Nhân lúc chờ đèn đỏ, Tạ Tắc Nghiêu làm như không để ý nói: “Cơm trưa em muốn ăn ở nhà hay đến Hạo Cánh Hiên?”

Mục Nhiên nghĩ nghĩ, thực ra cơm dì Trương làm cũng ngon nhưng đổi khẩu vị thì...

“Hạo Cánh Hiên.”

Tạ Tắc Nghiêu dẫm chân ga, thuận miệng quyết định: “Thôi ăn ở nhà đi.”

Mục Nhiên không để ý lắm: “Cũng được.”

Tạ Tắc Nghiêu liếc mắt nhìn cậu, gương mặt bình thường, giọng điệu bình thường.

Không hề tức giận, không hề bất mãn cũng chẳng liên quan tới hai chữ kiên định.

Đi thêm đoạn nữa, hắn lại giả vờ hỏi: “Xem phim chứ?”

Mục Nhiên gật đầu đồng ý: “Được, lâu rồi em cũng chưa xem.”

Tạ Tắc Nghiêu: “Ra rạp hay ở nhà?”

Mục Nhiên: “Rạp đi, dạo này có vài bộ nổi tiếng mới ra.”

“Ừ.” Tạ Tắc Nghiêu nâng mí mắt, tiếp tục tự quyết định: “Xem ở nhà.”

Mục Nhiên: “Gì cũng được.”

Tạ Tắc Nghiêu lần nữa nhìn cậu.

Vẫn không có vấn đề gì cả.

Phát hiện ra ánh mắt hắn, Mục Nhiên chớp mắt hỏi: “Anh sao thế?”

Tạ Tắc Nghiêu sửa miệng: “Mình ăn ở Hạo Cánh Hiên nhé?”

Mục Nhiên: “Đều được.”

Sau một lúc lâu, Tạ Tắc Nghiêu nhịn không được hỏi: “Em không tức giận khi anh cứ thay đổi liên xoành xoạch mà không theo ý em à?”

Mục Nhiên hơi mờ mịt: “Em phải giận hả?”

Cậu uống ngụm nước, chậm rì rì bảo: “Dù anh tốt hay xấu, em đều yêu.”

Tạ Tắc Nghiêu: “..............”

Cả trưa hôm đó từ lúc ăn ở Hạo Cánh Hiên đến khi về nhà, Tạ Tắc Nghiêu tiếp tục đóng vai ông chồng ngang ngược làm trái ý vợ, nhưng Mục Nhiên cứ trơ ra đấy không chịu thể hiện mình là con người 'kiên định' theo lời Thompson nói.

Mắt thấy mới là thật, tai nghe chỉ là ảo lòi.

Tạ Tắc Nghiêu cảm thấy hơi nghi ngờ bác sĩ Thompson.

Thấy Mục Nhiên vùi đầu ăn cơm, Tạ Tắc Nghiêu buông cốc nước xuống rút điện thoại ra gỡ block Bỉnh Ương.

[Giáo sư Thompson là bác sĩ chuyên nghiệp? Chắc chắn ông ta không phải đồ lừa đảo chứ?]

Nhìn tin nhắn xong, Bỉnh Ương há hốc mồm.

Điều đầu tiên y không ngờ mình được anh trai gỡ block, điều thứ hai không ngờ chính là vợ chồng nhà này quả nhiên tâm đầu ý hợp, có đôi có cặp suốt ngày nghi ngờ kỹ thuật của Thompson.

Bỉnh Ương: [Không ai chuyên nghiệp hơn ông ấy đâu làm ơn!]

Bỉnh Ương: [Người ta là bạn học của bố em! Bằng không ông ấy đến Lang Phong làm gì???]

Bỉnh Ương: [Ông ấy tốt nghiệp Harvard đó cha nội!!!]

Tạ Tắc Nghiêu nheo mắt: [Haval? Không phải Harvard?]

Bỉnh Ương: [........Tạ Tắc Nghiêu anh quá đáng vừa thôi, sao anh dám sửa tên trường đại học của người ta!!!]

Bỉnh Ương: [Gọi là Harvard!]

Bỉnh Ương: [Sao anh cứ nghi ngờ giáo sư Thompson mãi thế???]

Tạ Tắc Nghiêu: [Có vẻ ông ấy nhận xét sai về Mục Nhiên.]

Bỉnh Ương: [Anh chắc không, người ta là giáo sư đứng đầu đấy!]

Bỉnh Ương: [Hay anh chưa hiểu Mục Nhiên!]

Bỉnh Ương: [Thậm chí anh còn không biết cậu ấy là người theo chủ nghĩa bi quan.]

Thấy ba tin nhắn này, Tạ Tắc Nghiêu cười lạnh.

Bỉnh Ương ở đầu bên kia vẫn mải miết cào phím: [Anh trai, em không nói anh đâu nhưng anh không cảm thấy anh hiểu vợ mình còn chẳng bằng thằng bạn cùng phòng à? Anh có biết xấu hổ không? Anh còn mặt mũi mà làm chồng người ta à? Đến giờ em vẫn chả hiểu sao Mục Nhiên lại chọn anh nữa?!]

Đánh xong, Bỉnh Ương tự thưởng thức ngôn từ hoa mỹ của mình, chậm rãi cảm thán quả là dòng tin nhắn cảm động thấu trời xanh, nhẹ nhàng ấn lệnh gửi.

Tuy nhiên thứ y nhận lại được chỉ là dấu chấm than quen thuộc cùng dòng nhắc nhở đầy thiện chí:

[Tin nhắn của bạn đã được gửi nhưng đối phương từ chối nhận.]

Lại nghỉ ngơi ở nhà thêm mấy ngày, Mục Nhiên nhận được tin nhắn qua wechat của Tịch Đồng.

Tịch Đồng: [Ekip 'Happy life2' gọi đến.]

Tịch Đồng: [Đây là những chuyện họ cần mình chú ý.]

Mục Nhiên bấm vào ảnh.

Những việc cần chú ý không nhiều lắm, chủ yếu là về cách ăn mặc của khách mời cũng như đồ đạc mang cùng.

Nhiệt độ trong núi rất thấp, mong quý khách mang theo quần áo giữ nhiệt.Cục Quảng Điện yêu cầu quý khách không được để lộ hình xăm, lông,.... mong quý khách ăn mặc chỉnh tề.Vì hiệu quả của chương trình, mong quý khách không mang theo bất kỳ đồ ăn thức uống nào khác.

.....

Mục Nhiên nhìn điều thứ ba trong bảng mục lục những điều cần chú ý, không nhịn được nhắn tin lại cho Tịch Đồng.

[Ekip thật hiểu lòng người.]

Thậm chí còn ám chỉ cho cậu biết trong núi cái gì cũng có để cậu đỡ phải tay xách nách mang. . truyện tiên hiệp hay

Tịch Đồng: [???]

Mục Nhiên: [Ý tôi là những điều cần chú ý của họ thật tỉ mỉ.]

Tịch Đồng: [Chắc là thế, bên họ thông báo ngày mùng 1, 2, 3 tháng sau mà, chắc chắn không có thay đổi nào nữa.]

Tịch Đồng: [Địa điểm quay ở thôn Bình Khôn, huyện Quỳnh Sơn, quận Quỳnh Sơn.]

Mục Nhiên: [Ok.]

Tịch Đồng: [Đoàn làm phim thông báo qua rồi, mấy ngày này cậu được nghỉ.]

Tịch Đồng: [Nhớ nói chuyện với Tạ tổng.]

Mục Nhiên nhìn tin nhắn sau đó bỏ điện thoại xuống, ngồi trước mặt Tạ Tắc Nghiêu nói: “Mùng 1,2,3 tháng sau em đi quay show.”

Tạ Tắc Nghiêu ừ một tiếng, mở cái bản đồ lên ngó.

Từ đây đến thôn Bình Khôn rất xa, khoảng mười tiếng đi xe.

Hắn khẽ nhíu máy gọi dì Trương: “Dì Trương, ba ngày đầu tháng sau...”

Không đợi hắn nói xong dì Trương đã bắt được sóng: “Tiểu Mục không ở nhà, bà già này có thể nghỉ ngơi thoải mái rồi.”

Mục Nhiên nghiêng đầu nhìn Tạ Tắc Nghiêu: “Mấy ngày này anh nhớ ăn cơm đúng giờ.”

Dì Trương lập tức tiếp lời: “Đàn ông trung niên ba mươi tuổi đầu rồi chứ có phải con nít đâu mà để đói.”

Tạ Tắc Nghiêu đốp chát: “Dì Trương, tôi mới có hai mươi tám tuổi.”

Dì Trương tắt máy hút bụi: “Năm nay hai mươi tám, năm sau đã ba mươi rồi còn gì?”

Mục Nhiên tán thành hai tay, gật đầu khen đúng: “Bốn bỏ lên năm, giờ anh đã ba mươi tuổi.”

Tạ Tắc Nghiêu: “................”

Ban đêm, gã trung niên ba mươi xuân xanh họ Tạ tự mình chứng minh cho Mục Nhiên thấy, hắn ổn.

Sau khi xác định hai nam diễn viên đều đi quay 'Happy life 2', đoàn làm phim 'Sủng ái thời loạn thế' quyết định đẩy nhanh tiến độ.

Từ lần mất mặt trước Mục Nhiên vẫn chưa gặp lại Lục Liên Trà, cậu ta giống như bốc hơi luôn khỏi thế giới, đến cả vòng bạn bè bình thường hay đăng linh tinh cũng không còn.

Đại khái cảm nhận được Mục Nhiên đang tìm Lục Liên Trà, Tiểu Kỳ cười cười bảo cậu: “Thầy Lục muốn tham gia 'Happy life 2' thoải mái cho nên tăng ca đóng phim rồi ạ.”

Mục Nhiên gật đầu.

Tiểu Kỷ hâm mộ ước ao: “Em nghe nói Lý ảnh đế là khách mời cố định bên đó.”

Mục Nhiên hỏi tò mò: “Cô là fans của anh ta sao?”

Tiểu Kỷ lắc đầu: “Không, em chỉ cảm thấy anh ấy có thể giành được giải diễn viên nam xuất sắc nhất hai năm liền rất là giỏi thôi.”

Mục Nhiên thích ăn bắp rang bơ nằm ườn xem phim khoa học viễn tưởng nước ngoài, bình thường cậu toàn xem phim thương mại không cần nội dung, rất ít xem phim nghệ thuật trong nước. Đơn giản là xem mệt, lười nghĩ.

Hiện tại nghe Tiểu Kỷ nói xong, Mục Nhiên lại có chút chờ mong vị ảnh đế trong truyền thuyết: “Tính tình anh ta thế nào?”

Tiểu Kỷ: “Em nghe người ta đồn tốt tính lắm, nhưng thầy Lục kể anh ấy là giảng viên khoa điện ảnh nên thường xuyên tóm đầu người ta lại mài giũa cho kỹ thuật diễn, hơi khổ nhưng nhanh lên trình.”

Mục Nhiên ồ một tiếng, ôi cái từ 'mài giũa' này hoàn toàn không nằm trong từ điển của cậu.

Cậu nói: “Anh ta quả thực là người tốt tính.”

“Muốn hỗ trợ tôi và đoàn làm phim của chúng ta uốn nắm nam chính.”

Nghe lời này, Tiểu Kỷ quan tâm rót cho cậu chén nước: “Ngài vất vả rồi, thầy Mục.”

Tịch - ngồi bên cạnh hóng hớt toàn bộ câu chuyện - Đồng: “................”

Thôn Bình Khôn cách thành phố rất xa, ekip chương trình lại yêu cầu Mục Nhiên đến trước cho nên Tạ Tắc Nghiêu đành phải giúp Mục Nhiên thu dọn đồ đạc rồi tự mình lái xe đưa cậu đến khách sạn ở thông Quỳnh Sơn, cùng nhau ở lại qua đêm.

Khách sạn trong huyện không nhiều lắm, chỗ bọn họ đang ở là khách sạn tốt nhất thư ký Dương có thể tìm được.

Mục Nhiên mở cửa, thấy tường sơn màu hồng đậm, rèm cửa cũng màu hồng đậm và một chiếc giường nước màu trắng.

Có thể là sợ khách hàng của mình bị quáng gà cho nên nhân viên vô cùng tận tâm chu đáo, thay vì để nước trên tủ đầu giường thì họ lại để mấy món đồ chơi tình thú.

Tạ Tắc Nghiêu mặt lạnh nhét thẳng chúng vào trong ngăn kéo sau đó đẩy Mục Nhiên vào phòng tắm: “Tắm nhanh còn đi ngủ, mai anh đưa em đến thôn.”

Chất lượng giấc ngủ của Mục Nhiên rất tốt, dù ngủ sớm hơn bình thường vài tiếng nhưng cậu vẫn ngủ ngon.

Độ ấm của giường nước hơi thấp, Mục Nhiên theo bản năng nhích gần cái máy sưởi hình người duy nhất Tạ Tắc Nghiêu.

Hơn nữa cậu còn dùng hết sức bình sinh mà ôm hắn, giống như coi mình là cành cây lớn trên người đối phương.

Tạ Tắc Nghiêu nhìn trần nhà, bắt lấy tay Mục Nhiên.

Cái tay quản được rồi thì lại lòi ra cái chân.

Một tiếng một lần, Tạ Tắc Nghiêu lại phải chui ra ngoài tắm nước lạnh.

Hôm sau, Mục Nhiên hớn hở chào tạm biệt Tạ Tắc Nghiêu, ngồi xe bus mini đến địa điểm quay.

Tịch Đồng xách đống hành lý, hãi hùng nhìn Tạ Tắc Nghiêu.

Giây tiếp theo sau khi Mục Nhiên lên xe, hắn thu lại ý cười ở khóe miệng, mím chặt môi, sắc mặt xanh mét.

Tịch Đồng khẩn trương nuốt nước miếng, nghĩ thầm cậu ta chưa gặp Tạ tổng thế này bao giờ.

Má ơi, cái mặt này đen sì như cục than chứ có đẹp đẽ gì...

Cả quầng thâm mắt nữa.

Tịch Đồng chậm rãi đảm bảo: “Tạ tổng, ngài yên tâm.”

“Ekip cực kỳ an toàn, trong thôn còn có bác sĩ chuyên nghiệp, khẳng định không xảy ra vấn đề nào khác.”

“Hơn nữa, mấy hôm nay toàn bộ ekip sẽ cùng nhau quay.”

Tạ Tắc Nghiêu dừng một chút, đứng dậy ra ngoài: “Đi thôi.”

Tịch Đồng ngạc nhiên, vội vàng đuổi theo hỏi: “Ngài muốn về Diệu Tinh sao?”

Tạ Tắc Nghiêu chậm rãi nhả chữ: “Đi quay.”

Tịch Đồng: “Hở?”

???

Liên quan gì đến ngài??

Tạ Tắc Nghiêu nghiêng đầu nhìn Tịch Đồng, hắn xốc mí mắt lười biếng nói: “Trong ekip có rất nhiều người mà nhỉ?”

Tịch Đồng:???

Có nhưng ngài đừng có chiếm được không?!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.