Edit: Kidoisme
“Diễn đàn văn học Tấn Giang.”
[Xin ngồi đấy nhận của tại hạ một lạy.]
[Tấn Giang nào? Có thành phố nào tên Tấn Giang à?]
[Tấn Giang ra mà thu tiền cameo kìa!]
[JJ ra nhận tiền ~]
[JJ ra kìa, đừng giả chết!]
.............
Lý ảnh đế nhìn bình luận thấy toàn JJ, hoa cả mắt vội vàng nhắc nhở: “Mọi người ơi văn minh lên, cẩn thận nói bậy quá kênh live bị cấm bây giờ.”
Lời này vừa nói ra, đống bình luận điên cuồng cười ha hả.
[JJ nghe chưa!]
[Thầy Lý yên tâm đi ạ, JJ sạch lắm!!!]
[JJ này không phải JJ kia đâu thầy ơi!!!]
[JJ không có nhan sắc!]
[JJ không có lông....]
....
Toàn bộ kênh livestream toàn JJ là JJ, Lý ảnh đế mãi mới phản ứng lại, có lẽ JJ này không giống với JJ mình biết, chắc chỉ là từ ghép vần của giới trẻ.
Mục Nhiên thò đầu lại gần, đoán được Lý ảnh đế đang hiểu lầm, cậu giải thích: “Thầy Lý, JJ là viết tắt của diễn đàn văn học Tấn Giang.”
“Nó là một trang web tiểu thuyết mạng.”
Lý ảnh đế bừng tỉnh, cười ha hả chữa cháy: “Thì ra là thế.”
“Tiểu Mục thích đọc tiểu thuyết mạng hả? Giống tôi hồi trẻ thích đọc mấy bộ kiếm hiệp của Kim Dung.”
Lục Liên Trà đứng bên cạnh Mục Nhiên, ngay lập tức đáp lời: “Em cũng thích đọc.”
Cậu ta ám chỉ Mục Nhiên: “Đọc thể loại bánh ngọt nhỏ.”
Lý ảnh đế lơ mơ không hiểu mấy từ ngữ mạng bây giờ, hỏi lại Lục Liên Trà: “Bánh ngọt nhỏ gì cơ? Tức là truyện viết về nghề làm bánh?”
Lục Liên Trà giải thích đơn giản: “Không ạ, bánh ngọt nhỏ là kiểu chuyện mà hai nhân vật chính yêu đương thắm thiết, ngọt ngào từ đầu cho đến cuối.”
Nói xong, cậu ta nhìn Mục Nhiên đầy ám chỉ: “Hơn nữa lúc yêu nhau chỉ có 1v1, trong lòng vai chính không thể có người khác.”
“Bằng không, bánh ngọt nhỏ sẽ trở thành bánh thối!”
Mục Nhiên nuốt nước miếng, cười cười: “Bánh thối không ngon.”
Lục Liên Trà hừ hừ hai tiếng: “Gu tiểu thuyết thì không có gì, nhưng trong cuộc sống cần phải bắt bẻ.”
“Tục ngữ nói rất đúng, chúng ta chỉ sống một lần, cần phải sống sao cho thật đẹp...”
Lý ảnh đế nhìn hai đàn em nói chuyện rồi lắc đầu cầm máy quay xung phong đi trước. Mấy người vừa đến cạnh ruộng, anh ta quay camera giải thích cho cộng đồng mạng: “Đây là ruộng bông, nhìn kìa, mọi người đang tiến hành thu hoạch bông.”
Thấy kênh livestream đang chú ý đến vấn đề khác, Mục Nhiên giương mắt chăm chú nhìn Lục Liên Trà, cười nói: “Liên Trà, trong lòng tôi hiểu rõ.”
Bình thường Mục Nhiên thường nở nụ cười lễ phép nhưng hiện tại thì khác, cậu cười rất tươi, hai cái lúm đồng tiền ẩn hiện trong gió.
Vòng bạn bè của Lục Liên Trà không ít nhưng toàn mấy tên có gương mặt đẹp chết người, cái loại sinh viên tài cao như Mục Nhiên, Lục Liên Trà chưa từng gặp qua.
“Anh, anh mới gọi em là gì thế?”
Mục Nhiên gọi lại một tiếng: “Liên Trà.”
“Có thể gọi cậu vậy không?”
“Cứ...cứ gọi đi...” Gương mặt cậu ta đỏ bừng, hờn dỗi nói: “Anh có hiểu đâu.”
“Rõ ràng anh dùng nhan sắc để đánh trống lảng.”
Mục Nhiên cười lớn: “Không.”
“Chỉ là cảm thấy cậu rất đáng yêu.”
“A a a a a, anh lại thế nữa.”
Lục Liên Trà càng xấu hổ hơn, dậm chân nói: “Anh, anh, anh đừng có tưởng khen em là xong chuyện!!!”
“Hai người...!” Lục Liên Trà muốn nói gì đó nhưng không thể phát ra được tiếng trước nụ cười của Mục Nhiên, cậu ta vội vàng quay lưng chạy về phía Lý ảnh đế: “Mục Nhiên chơi mánh với em!!!”
Lý ảnh đế quên luôn lời muốn nói, xung quanh còn có rất nhiều camera, anh ta nhìn tổ đạo diễn và ekip quay phim, hiển nhiên bọn họ đã quen với cái tính trẻ con của Lục Liên Trà.
Cậu nhẹ nhàng thở ra, cố gắng đuổi kịp Lý ảnh đế và Lục Liên Trà.
Đến chập tối, tổ đạo diễn thống kê thành quả lao động ngày hôm nay của bọn họ. Cộng tất cả khoai, bông cùng với số người xem live, tổng kiếm được hơn ba ngàn đồng.
Lý ảnh đế nhận tiền, đầy hào khí nói với khách mời: “Muốn ăn gì thì ăn.”
Mục Nhiên quét mắt một vòng, đồ ăn trong cửa hàng rất phong phú từ gia vị đến hoa quả...
Mà từ từ.
Thấy đồ trong góc bàn, ánh mắt Mục Nhiên hơi híp lại: “Còn có cả thức ăn mặn nữa hả?”
“Thức ăn mặn gì cơ?” Lục Liên Trà nhìn theo ánh mắt cậu, không nhịn được hét lên: “Ôi má, sao lại có cả đồ ăn mặn thế này!”
Tổ đạo diễn nhanh chân giải thích: “Nhà tài trợ cung cấp đó, chỉ trong hôm nay thôi.”
Lý ảnh đế, Nguyên Binh cùng Cách Thu ngay lập tức đi qua hóng hớt.
“Trời, cá kho này, thịt heo này...”
“Vậy mà còn có cả salad.”
“Cảm tạ tình thương của nhà tài trợ.”
Mục Nhiên không kén ăn, cậu ăn cái gì cũng được cho nên để các đàn anh chọn đồ ăn trước.
Cậu ngồi vào góc, mượn điện thoại gọi điện qua cho Tạ Tắc Nghiêu.
Chờ Tạ Tắc Nghiêu đến, cậu mới bắt đầu nói chuyện hôm nay.
“Lúc chiều em thấy thư ký Dương trong tiệm cơm.”
Tạ Tắc Nghiêu nói ừ, sợ Mục Nhiên nghĩ tại sao ăn không ăn cơm trong nhà nghỉ đành phải rào trước: “Chủ nhà chưa chuẩn bị được nguyên liệu nên kêu bọn họ ra ngoài ăn...”
“Không phải, em không muốn nói chuyện này.” Mục Nhiên dừng một lát, nói: “Em muốn hỏi... hôm nay anh ăn cơm chưa?”
Lúc cậu với bọn Lý ảnh đế chuẩn bị cơm trưa, Tạ Tắc Nghiêu đứng ở tổ đạo diễn, thậm chí đến khi cậu nhìn thấy đám thư ký Dương, hắn vẫn còn đứng đó, chăm chú nhìn chằm chằm Mục Nhiên.
Mục Nhiên chưa thấy Tạ Tắc Nghiêu đi nghỉ ăn cơm bao giờ.
Cậu nhíu mày: “Anh đừng để mình đói được không?”
Tạ Tắc Nghiêu không nhịn được, đưa tay lên xoa đầu Mục Nhiên.
Thực ra trưa nay hắn đã ăn tạm vài miếng bánh quy, Tạ Tắc Nghiêu vốn là người không yêu cầu cao đến chất lượng thức ăn, ăn đủ no là được. Chỉ là từ khi về ở với Mục Nhiên, hắn mới bắt đầu nâng cao mức sống của mình lên sao cho đảm bảo sức khỏe hai người.
Tạ Tắc Nghiêu không nói với Mục Nhiên mình ăn gì, chỉ nhẹ nhàng bảo cậu: “Anh ăn rồi.”
Mục Nhiên không hỏi nữa, cậu dặn dò hắn thật kỹ: “Thân thể anh không tốt, nhớ ăn cơm đầy đủ.”
Ý cười trên mặt Tạ tổng cứng đờ: “Không, thân thể anh rất ổn.”
Mục Nhiên than nhẹ, hạ giọng nói: “Anh tính lạt mềm buộc chặt người ta thì cũng không thể làm tổn thương bản thân mình.”
Giọng nói cậu vang vọng khắp trường quay.
Mục Nhiên quên không tắt mic.
Mấy anh quay phim đứng cạnh nghe không sót chữ nào.
Tạ Tắc Nghiêu không ngờ cậu còn nhớ rõ vấn đề 'lạt mềm buộc chặt' hắn trầm mặc một lúc rồi cảnh cáo nhìn mấy người xung quanh.
Ai nấy mắt nhìn mũi, mũi nhìn chân, giả vờ tôi không nghe thấy gì hết.
Tạ Tắc Nghiêu bảo Mục Nhiên: “Qua bên kia đi, bọn họ tìm em.”
Mục Nhiên về cửa hàng, Lý ảnh đế vừa thấy cậu đã hò: “Tiểu Mục đến đây, mọi người đều chọn món xong hết rồi, còn mỗi mình cậu thôi.”
“Đêm nay không cần vất vả nấu cơm nữa, tuyệt vời.”
Mục Nhiên không từ chối, chọn phần salad lớn nhất.
Cậu kiếm được ba nghìn đồng, giờ chỉ còn lại năm mươi.
Mọi người xúm vào hội ý, quyết định dùng năm mươi đồng cuối cùng mua một rổ trái cây.
Bữa tối ăn đồ ăn có sẵn, Mục Nhiên không cần nấu, bọn họ cũng không cần rửa bát.
Cơm nước xong xuôi, Lý ảnh đế thấy vẫn còn sớm, gợi ý nói: “Nay có ai buồn ngủ không?”
“Không buồn ngủ.”
“Không buồn ngủ.”
Lý ảnh đế tiếp tục điểm danh: “Cách Thu, cái đàn ghi ta của cậu có tác dụng rồi đấy!”
Cách Thu cười ha hả về phòng lấy đàn, xung phong làm người chơi nhạc.
“Tiểu Lục trước đây từng làm idol nhỉ, còn biết nhảy không?” – Lý ảnh đế dò hỏi.
Lục Liên Trà lập tức đứng lên: “Thầy Lý, em không những biết nhảy mà em nhảy rất tốt nữa đấy!”
Nói xong, thân thể cậu ta theo tiết tấu đàn của Cách Thu, tự động nhảy một đoạn Street Dance.
Cuối cùng, người Lý ảnh đế nhìn là Mục Nhiên...
Mí mắt Mục Nhiên giật điên cuồng, tự nhiên cậu có dự cảm chẳng lành.
Quả nhiên giây tiếp theo giọng nói như ma chú của Lý ảnh đế vang lên bên tai: “Tiểu Mục, cậu từng học nhảy chưa?”
Mục Nhiên lắc đầu, cậu biết Lý ảnh đế thực sự có lòng tốt muốn giúp cậu có nhiều đất diễn hơn.
Nhưng xin lỗi, từ bé cậu chủ Mục ngũ âm không đầy đủ, tứ chi lại càng không phối hợp.
Lý ảnh đế nói: “Thế học diễn xuất?”
Mục Nhiên ăn ngay nói thật: “Từng học qua nhưng học ngoài thôi.”
Cậu nâng mắt đối diện với cái nhìn mong chờ của Nguyên Binh cùng Lý ảnh đế.
Tự nhiên cảm thấy như trưởng bối hóng hớt xem thằng cháu trai ngoan học đông học tây những nơi nào.
Nguyên Binh cười cười mở miệng khuyên nhủ: “Diễn xuất có Lý ảnh đế ở đây rồi, để Lý ảnh đế dạy cậu.”
Lý ảnh đế đáp: “Cũng đúng, tôi có kinh nghiệm.”
“Tiểu Mục, cậu cứ thử một đoạn cho tôi xem, nếu là cậu trong tình huống này cậu sẽ diễn gì?”
Mục Nhiên uống ngụm nước trong cốc, nhìn đi nhìn lại cả phòng có mỗi Cách Thu đang đàn và Lục Liên Trà nhảy nhót hăng say.
Cậu trầm tư một lát, chậm rãi nâng tay lên: “Để tôi biểu diễn khán giả cổ vũ cho bọn họ.”
“Bạch--”
“Bạch bạch--”
“Bạch bạch bạch--”
“Bạch bạch bạch bạch---”
Lý ảnh đế và Nguyên Binh ngạc nhiên, cùng nhau cười ầm ra tiếng.
Lý ảnh đế cười chảy cả nước mắt nhưng vẫn không quên khen Mục Nhiên: “Diễn tốt lắm, tràng vỗ tay này cực kỳ có sức thuyết phục người xem, giai điệu trầm bổng từ một nhịp đến bốn nhịp, good!”
Mục Nhiên ngẩng đầu lên, bình tĩnh thu tay: “Kết thúc biểu diễn.”
Lý ảnh đế cầm khăn chấm nước mắt, lấy điện thoại cá nhân ra bảo cậu: “Nào Tiểu Mục, quét Wechat.”
Đương nhiên Mục Nhiên không từ chối, cậu nhanh chóng trao đổi Wechat với cả Lý ảnh đế và Nguyên Binh.
Thấy ba người bắt đầu nghịch di động, Cách Thu bỏ đàn xuống tiến lên: “Thầy Lý, thầy Nguyên sau lưng tôi quét Wechat của Tiểu Mục, vậy là không được!”
Anh ta cũng lôi điện thoại ra: “Tiểu Mục, quét tôi nữa.”
Bốn người trao đổi xong, Lý ảnh đế cười cười nhìn Mục Nhiên: “Tiểu Mục, sau này ra khỏi đây, tôi có một nhân vật rất hợp với cậu.”
Mục Nhiên sửng sốt, bộ phim mà có Lý ảnh đế chắc chắn sẽ hot.
Cậu không sợ bị cư dân mạng mắng chửi mà cậu sợ sẽ ảnh hưởng đến đoàn phim.
Mục Nhiên chậm rì rì bảo: “Nếu có cơ hội thì tôi sẽ đến thử vai.”
“Nhưng mà kỹ thuật diễn, ngài cũng thấy rồi đấy...” Cậu uyển chuyển ám chỉ Lý ảnh đế rằng kỹ thuật của mình không tốt.
Lý ảnh đế cười nói: “Cậu vỗ tay ổn lắm mà.”
Lục Liên Trà hơi ngạc nhiên: “Mục Nhiên, anh vừa vỗ tay diễn phim hả?”
“Uầy vậy mà em không phát hiện ra!” Cậu ta nhìn về phía Mục Nhiên, mở miệng khen từ chính nội tâm: “Anh diễn đỉnh thật đấy!”
Mục Nhiên trầm mặc.
Lục Liên Trà tiếp tục khen lấy khen để: “Thầy Lý nói vai đó hợp với anh thì chắc chắn sẽ hợp.”
“Kỹ thuật diễn đâu phải là thước đo thành công của phim đâu, nói không chừng anh đóng vai diễn viên diễn kém thì sao.”
Mục Nhiên: “..............”
Lục Liên Trà cười hì hì: “Hơn nữa anh nhìn Lý ảnh đế đi, thầy ấy chưa tìm được người thích hợp chứng tỏ có yêu cầu đối với diễn viên.”
Mục Nhiên lại một lần nữa trầm mặc, xuất phát từ vai trò đồng nghiệp có lẽ cậu cũng nên khen cậu ta: “Thật ra cậu diễn cũng được lắm.”
Lục Liên Trà trợn mắt: “Chắc chắn không?”
Mục Nhiên gật đầu, chậm rãi bảo: “Ừ, nhưng hơi qua loa.”
Lục Liên Trà: “................”
Mấy người ăn trái cây xong thì ai về phòng người nấy chuẩn bị đi ngủ.
Mục Nhiên với Lục Liên Trà chơi oẳn tù tì, ai thắng thì đi tắm trước.
Lục Liên Trà đang nằm trên giường lướt Weibo thì nhận được điện thoại của Phàn Phái: “Alo, anh Phàn, làm sao đấy?”
“Chạy xuống tầng nhanh lên, có chuyện quan trọng.
Lục Liên Trà vội vàng vớ luôn cái áo khoác ngoài trùm lên, cậu ta ngại để Phàn Phái đợi lâu.
Vừa gặp gã ta đứng ngoài sân, Lục Liên Trà bất mãn nói: “Tối thui rồi anh còn đến, buồn ngủ lắm.”
Phàn Phái cười đến mức hai mắt híp lại thành sợi chỉ: “Đương nhiên là có chuyện tốt mới tìm cậu chứ.”
“Chuyện tốt gì?” Bước chân Lục Liên Trà hơi dừng lại, hỏi: “Để em gọi Mục Nhiên xuống nghe chung.”
Phàn Phái: “...................Đừng gọi bậy! Cậu đi một mình.”
Lục Liên Trà bĩu môi ồ một tiếng, đi theo Phàn Phái vào thôn nhỏ.
Đường trong thôn không nhiều, hai bên đường đen khịt thỉnh thoảng còn có tiếng côn trùng vọng lại, rợn hết cả tóc gáy.
Lục Liên Trà mở đèn pin di động lên, nhỏ giọng nói: “Anh Phàn, mình đi đâu vậy? Em sợ quá.”
Phàn Phái chỉ căn biệt thự đèn đuốc sáng trưng trước mặt: “Đi chỗ đó.”
Lục Liên Trà theo hướng gã chỉ nhìn qua, biệt thự gần giống chỗ bọn họ đang ở, mơ hồ có thể nhìn thấy một đám người đứng trên ban công.
“Họ mở tiệc à?”
Phàn Phái không trả lời mà hỏi ngược lại: “Mấy hôm nay ở chung với Mục Nhiên thế nào?”
Lục Liên Trà: “Tốt lắm.”
Trên mặt gã lộ ra nụ cười ranh mãnh: “Hỏi rồi, Mục Nhiên có thể tham gia chương trình này là do bên truyền thông Tất Hỏa tài trợ, đích thân điểm danh cậu ta đến.”
Lục Liên Trà đáp ờ: “Xem như ánh mắt Vương Hoắc còn sáng.”
Phàn Phái ái muội cười: “Đâu phải.”
“Ông chủ của truyền thông Tất Hỏa với tổng tài Diệu Tinh là bạn tốt.”
“Căn biệt thự trước mặt là do Vương tổng mua, Tạ tổng hiện đang ở đó.”
Nghe thấy hai chữ Tạ tổng, Lục Liên Trà vội vàng đi nhanh hơn, Tạ Tắc Nghiêu mở tiệc?
Đã thế còn không gọi Mục Nhiên sang chơi cùng?
Phàn Phái không biết tâm tư Lục Liên Trà tròn méo ra sao, thấy cậu bước nhanh đến biệt thự lại còn tưởng rằng cậu ta đã thông suốt, nghĩ thầm khi nào về phải chân thành cảm ơn Mục Nhiên mới được.
Lục Liên Trà dừng lại trước sân, cẩn thận đánh giá tình hình bên trong.
Biệt thự có rất nhiều cửa sổ, tùy tiện nhìn cũng có thể thu hết việc vào đáy mắt.
Lục Liên Trà thấy không ít người, còn có một người đàn ông đang đứng cạnh Tạ Tắc Nghiêu.
Một lát sau, anh ta đi đến bên cạnh một chiếc cửa sổ rồi kéo rèm xuống.
Ánh mắt Lục Liên Trà đột nhiên cứng lại, cậu biết anh ta!
Là người trong tiệm cơm chiều nay bọn họ mới gặp!
Nói như vậy thì những người khác chắc chắn cũng có mặt ở đây...
Lục Liên Trà kinh ngạc trừng lớn mắt, cái này, cái này quả thực là... không chấp nhận được!
Phàn Phái phủi vạt áo cho phẳng, nâng đầu ưỡn ngực: “Liên Trà, nào, cùng vào chào hỏi Tạ tổng.”
Gã quay người lại nhìn nhưng Lục Liên Trà đã biến mất từ lúc nào.
Mục Nhiên rửa mặt xong, đang rửa tay thì thấy Lục Liên Trà chạy hồng học về phòng.
“Em...em vừa thấy....”
Cậu ta thở hổn hển, kiểm tra hết các camera, mic rồi mới tiếp tục nói: “Em thấy Tạ tổng ở biệt thự gần đây.”
Mục Nhiên bình tĩnh gật đầu.
Lục Liên Trà: “Còn thấy rất nhiều người vây xung quanh hắn!”
Mục Nhiên ờ một tiếng, thầm nghĩ chắc là đám thư ký Dương.
Thấy Mục Nhiên không tỏ thái độ, Lục Liên Trà như ngồi trên đống lửa, cậu ta thêm mắm dặm muối: “Động tác của bọn họ rất...sắc tình!”
“Nhiều người như vậy mà hắn vẫn không biết giữ mình!”
Xét thấy Lục Liên Trà thường xuyên dùng từ lung tung, Mục Nhiên bò lên giường nằm, cầm lòng không được mà nghĩ, đừng nói là Tạ Tắc Nghiêu đang dạy cấp dưới làm việc đấy nhé?
Đi nghỉ dưỡng mà còn làm việc, ác thật chứ chả đùa.
Mục Nhiên tò mò hỏi: “Cậu còn thấy gì nữa không?”
Lục Liên Trà cởi áo khoác, cũng bò lên giường mình kể lể: “Hắn không cho nhìn.”
“Đang yên đang lành kéo rèm, ai mà biết hắn muốn tổ chức mấy cái thứ kỳ quái gì trong đấy?”
Mục Nhiên giải thích: “Hắn đi nghỉ phép với công ty.”
“Có ai đi nghỉ phép mà lại chọn vùng núi khỉ ho cò gáy này không?”
“Tạ tổng quá đáng thật, chắc chắn anh bị hắn ta lừa!”
Lục Liên Trà đấm bồm bộp vào chăn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đàn ông có tiền chẳng có thằng nào nên hồn!”
“Rõ ràng có người trong lòng rồi còn đi tìm người khác yêu đương làm gì, có mấy người em thấy á, yêu một lúc ba bốn người, cậu này mũi giống tình yêu đích thực, cậu kia miệng giống tình yêu đích thực...”
Lục Liên Trà càng nói càng giận: “Giống hệt như tiểu thuyết!”
“Anh có hay đọc tiểu thuyết không?”
Mục Nhiên ờ một tiếng, thực ra cậu chỉ muốn nói là bên Tấn Giang cấm np cũng kha khá năm rồi.
Nghe cậu đáp lời, Lục Liên Trà hỏi tiếp: “Anh đọc [Dòng sông ly biệt chưa?]”
“Ông bố của Lục Y Bình ấy, cưới đẫy vợ vào, cô nào cô nấy đều giống với người trong lòng ông ta!”
Lục Liên Trà ngồi thẳng dậy đặt ra một đống vấn đề: “Lúc bên nhau hắn có yêu cầu anh làm gì không? Xoay người? Im lặng? Tắt đèn...?”
Mục Nhiên lắc đầu, thực ra Tạ Tắc Nghiêu hoàn toàn không yêu cầu cậu làm gì cả chỉ là cậu là một tiện thụ chuyên nghiệp, cậu phải tự động lo nghĩ cho hắn.
Lục Liên Trà thấy cậu như vậy thì cuống cả lên, hò lớn: “Anh không được mê muội nữa!”
“Anh đừng tưởng hôm nay hắn cưng chiều yêu thương anh, hôm sau khéo hắn đã đuổi luôn anh ra khỏi nhà!”
“Anh nghe em khuyên đi, tiểu thuyết là tiểu thuyết, đừng áp đặt nó vào hiện thực. Anh đừng nhìn mấy thằng trai đểu trong đó theo đuổi lại vợ mà ham, ngoài đời toàn lũ chó má cả, bọn chúng chỉ ước mình cách thật xa để thỏa đam mê chịch dạo thôi...”
Lục Liên Trà tận tình khuyên bảo mãi, uốn a uốn éo trên giường mà Mục Nhiên lại bình tĩnh nằm xuống, hô hấp đầy đủ...
A a a a a a!!
Mục Nhiên anh là cái đồ quá đáng!
- Sáng hôm sau-
Mục Nhiên xuống tầng thấy trên mặt Lục Liên Trà có hai cái quầng thâm mắt đặc biệt rõ ràng, cậu ta đưa cho Mục Nhiên cốc sữa trộn yến mạch, lạnh lùng nói: “Cho anh.”
Mục Nhiên gật đầu, ngồi xuống ăn bữa sáng.
Lý ảnh đế, Nguyên Binh cùng Cách Thu đều xuống, cười haha bảo cậu: “Tiểu Mục, lần sau đến chơi nhé.”
“Nhất định phải đến đó.”
Mục Nhiên nói dạ rồi xuống hết ly sữa.
Lục Liên Trà tiến lại gần cậu, bóp chặt mic, dùng âm lượng chỉ có hai người nghe thấy: “Đợi hết hôm nay em được nghỉ quay hai ngày, lúc đó về tìm anh chơi.”
Mục Nhiên gật đầu, ăn thêm hai quả trứng luộc rồi chào tạm biệt cả đoàn, kéo hành lý ra ngoài sân.
Người phụ trách đưa đón cậu đã đứng ở ven đường chờ từ sớm.
Mục Nhiên vừa đến gần đã vội vàng mở cửa cho cậu.
Tạ Tắc Nghiêu ngồi bên trong, lẳng lặng nhìn Mục Nhiên.
Mục Nhiên hơi sửng sốt: “Kỳ nghỉ kết thúc rồi à?”
“Ừ.”
“Đêm qua anh có đánh người không?”
“Sao anh phải đánh người?”
“Không có gì, em sợ anh bị người ta đánh.”
Trên xe không có đạo diễn đi cùng, cũng không có camera mà chỉ có một người tài xế lạ mặt.
Mục Nhiên dựa vào vai Tạ Tắc Nghiêu, cùng hắn nói chuyện phiếm.
Tạ Tắc Nghiêu thấp giọng nói: “Tiện đường qua Lang Phong kiểm tra thân thể, giáo sư Thompson hẹn em từ hôm qua nhưng em đang quay.”
Mục Nhiên gật đầu, mắt càng ngày càng nặng, cuối cùng ngủ luôn trên vai Tạ Tắc Nghiêu.
Bên mũi thoang thoảng mùi thuốc lá, Mục Nhiên nửa tỉnh nửa mơ về lần đầu tiên hẹn hò với Tạ Tắc Nghiêu.
Nói là hẹn hò, không bằng nói là cùng đi ăn một bữa cơm tối.
Hành lang Hạo Cánh Hiên không tính là rộng, có người phục vụ bê đồ ăn chắn đường đi. Mục Nhiên nhích lại gần, không cẩn thận đụng vào tay Tạ Tắc Nghiêu. . truyện tiên hiệp hay
Bước chân hắn hắn dừng lại, thuận thế nắm lấy tay cậu.
“Cẩn thận.”
Mục Nhiên ngạc nhiên: “Cẩn thận gì cơ?”
Anh trai phục vụ không nhịn được quay đầu lại nhìn, sợ khách hàng không hài lòng về mình.
Tạ Tắc Nghiêu mặt không đổi sắc nhắc nhở: “Cẩn thận xe hơi.”
Mục Nhiên: “???”
Xe nào chui được vào nhà hàng, ảo tưởng à?
Ngón tay Tạ Tắc Nghiêu gập lên, hai người nắm kiểu mười ngón giao nhau. Gương mặt hắn lạnh lùng, không để ý mà nói: “Cẩn thận xe đẩy.”
Con đường tiếp theo, Tạ Tắc Nghiêu không buông tay thêm lần nào nữa.
Lúc Mục Nhiên tỉnh lại, cậu đã thấy mình ngồi trong bệnh viện Lang Phong.
Tạ Tắc Nghiêu đặt laptop trên đùi, nhìn thấy Mục Nhiên tỉnh, hắn rũ mắt thu lại vẻ mệt mỏi rồi nói với cậu: “Đi nào.”
Tạ Tắc Nghiêu dắt tay Mục Nhiên, đưa cậu vào thang máy.
Mục Nhiên nhìn chiếc nhẫn bạc trên ngón áp út của Tạ Tắc Nghiêu, đột nhiên có chút buồn.
Không biết tại sao, cậu muốn nhanh chóng đi hết cốt truyện.
Muốn kết thúc mọi thứ....
Đêm hôm đó đã có báo cáo kiểm tra sức khỏe.
Mục Nhiên click email Bỉnh Ương gửi qua.
[Kết quả chụp CT não: Máu bầm không có gì thay đổi.
Siêu âm: Bình thường.]
Mục Nhiên nhìn chằm chằm tấm ảnh siêu âm.
Tạ Tắc Nghiêu mở cửa, nhìn Mục Nhiên: “Thế nào?”
Mục Nhiên thở dài: “Không có con...”
Bước chân Tạ tổng hơi dừng lại: “Hở?”
Mục Nhiên ném cái máy tính bảng xuống cuối giường, ôm bụng hít thật sâu rồi hét ầm lên: “Ôi!”
“Con tôi!”
Cậu cắn chặt răng: “Tạ Tắc Nghiêu, anh là đồ tàn nhẫn!”
Tạ Tắc Nghiêu nâng mí mắt, đối diện với gương mặt táo bón của Mục Nhiên, hắn bình tĩnh cởi cà vạt rồi tiến lại gần cậu: “Nào qua đây, mình làm đứa khác.”
Hết chương 26
-Kidoisme: Than tí là cái chương nó dài.