Đầu Óc Của Cậu Hỏng Rồi

Chương 8: Chương 8




Edit: Kidoisme

Ngày hôm sau là thứ bảy, lúc Mục Nhiên tỉnh lại Tạ Tắc Nghiêu còn nằm nướng trên giường.

Cậu nhắm mắt, mơ màng đẩy hắn: “Em đói...”

Tạ Tắc Nghiêu mặc cái áo thun vào rồi đi ra ngoài phòng ngủ.

Nhìn thấy có thằng hâm đang cười phơ lớ trên ghế sopha, bước chân hắn hơi dừng lại: “Sao cậu lại ở đây?”

Bỉnh Ương như người bị liệt nằm dài trên ghế, vừa xem TV vừa ăn trái cây: “Thì tại anh với Mục Nhiên về xong là im phăng phắc chả nhận điện thoại của em cho nên em đành phải tự thân vận động. May có dì Trương tốt bụng mở cửa không em tiêu đời rồi.”

Tạ Tắc Nghiêu nâng mí mắt, lạnh lùng bảo: “Có chuyện thì nói, có rắm thì thả.”

Bỉnh Ương đã quen cái thái độ chó má của Tạ Tắc Nghiêu cho nên cũng không để trong lòng, y nhìn về phía phòng ngủ, hỏi: “Mục Nhiên chưa dậy à?”

“Chuyện về bệnh của cậu ấy.”

Tạ Tắc Nghiêu nâng cằm, ý bảo cứ tiếp tục.

Bỉnh Ương giải thích: “Thầy em đã giúp liên hệ với một giáo sư khác ở nước ngoài, ông ấy chuyên làm nghiên cứu về thần kinh học, đã chữa được vài ca bệnh tương tự Mục Nhiên.”

“Giáo sư đó muốn tìm hiểu kỹ vấn đề của người bệnh rồi mới đưa ra phương pháp trị liệu.”

“Ổng có gửi qua cái bảng khảo sát,em chuyển tiếp email cho anh rồi á, anh là người thân thiết với Mục Nhiên nhất, anh điền đi.”

Tạ Tắc Nghiêu gật đầu, tiện tay giật luôn đĩa trái cây trên bàn mang vào phòng ngủ.

Hắn tiện tay dọn hết đống đồ đạc trên tủ đầu giường sau đó ôm Mục Nhiên dậy đút trái cây cho cậu: “Em ăn trái cây nhé.”

Hút vào được tí đường, đầu óc Mục Nhiên dần tỉnh táo, cậu ngẩng đầu nhìn thấy Bỉnh Ương đang ngồi xổm trước cửa thì hơi ngạc nhiên.

Bỉnh Ương là bạn cùng phòng 4 năm đại học của Mục Nhiên, biết cậu có thói quen không mở miệng khi ăn cơm cho nên chặn trước: “ Tôi tới thăm bệnh.”

Chờ Mục Nhiên ăn xong trái cây Bỉnh Ương mở miệng hỏi: “Sao rồi, ổn chưa?”

Mục Nhiên ăn ngay nói thật: “Chưa, tôi đói.”

“..........”

Bỉnh Ương móc ra vài thanh chocolate đưa cho cậu: “Đây, ăn lót bụng đi, dì Trương đang nấu cơm.”

“Hai hôm nay có đau đầu không?”

Mục Nhiên lắc đầu: “Không đau...”

Bỉnh Ương: “Thế phản ứng khác thì sao? Choáng? Nôn?”

Mục Nhiên tiếp tục lắc đầu: “Đều không có.”

“Cậu khỏe thật đấy...” Bỉnh Ương hơi ngạc nhiên, y tưởng với thể chết lười biếng hết ăn rồi lại nằm của anh dâu mình chắc chắn sẽ để lại di chứng lớn, ai ngờ không có vấn đề gì nhiều.

Mục Nhiên gật đầu: “Tôi di truyền tốt.”

“Không giống anh em hai người.”

Thận yếu.

Bỉnh Ương: “.............”

Tạ Tắc Nghiêu nằm không cũng dính đạn: “..........”

Bỉnh Ương lại kiểm tra thêm một chút, sau khi xác nhận thân thể Mục Nhiên hoàn toàn bình thường, y lấy điện thoại ra nhìn: “Ngày kia nhớ đi làm trị liệu vật lý tiện thể qua khoa não chụp CT xem máu bầm nhé.”

Mục Nhiên gật gật, ăn ba miếng hết thanh chocolate.

Cậu nhìn Bỉnh Ương rồi lại ngó Tạ Tắc Nghiêu: “Nếu không còn chuyện gì thì tôi không quấy rầy thế giới riêng của hai người nữa.”

Mặt Bỉnh Ương cứng đờ: “Nhiên à, cơm không thể ăn bậy, nói cũng không nói bậy được đâu!”

Y nở nụ cười méo mó: “Tạ Tắc Nghiêu là anh trai tôi, mà kể cả hắn không phải là anh tôi thì tôi không bao giờ có thể coi trọng cái loại người này! Thế giới hai người cái khỉ gì chứ, tôi về ôm bạn gái tôi còn sướng hơn!”

Mục Nhiên chui vào trong chăn, khi đi không quên cầm thêm cái gối, bình tĩnh ngủ ngon lành.

Tạ Tắc Nghiêu thấy cậu muốn ngủ tiếp, hắn xách cổ áo Bỉnh Ương lôi ra khỏi phòng ngủ.

“Đến thư phòng.”

Sau khi vào, Bỉnh Ương hạ giọng hỏi: “Chẳng nhẽ Mục Nhiên tưởng em thích anh???”

Tạ Tắc Nghiêu ờ một tiếng cho có, cũng không tính toán giải thích cụ thể.

Bỉnh Ương gãi tóc, khó hiểu hỏi: “Vì sao?”

“Em thậm chí còn bịa cậu ấy là em có bạn gái rồi!”

“Hơn nữa, kể cả em có thích anh thì chú ba cũng chả thích em!”

Tạ Tắc Nghiêu và Bỉnh Ương là anh em họ, bố một người hàng thứ ba, một người hàng thứ tư.

Chú ba trong miệng Bỉnh Ương chính là bố Tạ Tắc Nghiêu.

Tạ Tắc Nghiêu cười lạnh: “Đại khái là khi cậu còn học đại học làm quá nhiều chuyện xấu với anh.”

Bỉnh Ương nghĩ rồi lại nghĩ, lén đặt đồ chơi trong văn phòng, trộm điện thoại của Tạ Tắc Nghiêu đăng linh tinh trong vòng bạn bè của hắn, bịa đặt tổng tài Diệu Tinh yếu sinh lý...

“Mấy chuyện đó làm sao có thể gọi là chuyện xấu được???”

“Cùng lắm chỉ được coi là lòng mang chí lớn thôi!” Bỉnh Ương ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Tạ Tắc Nghiêu: “Anh, anh nói thật cho em biết đi.”

“Mục Nhiên nghĩ em thích anh ở điểm nào, em thề em sửa luôn.”

Tạ Tắc Nghiêu ồ một tiếng: “Vì cậu xấu nhất nhà.”

“Cho nên thèm muốn sắc đẹp của anh.”

Bỉnh Ương: “..............” Mẹ kiếp!

“Này, sao em có thể là người xấu nhất nhà-

Tạ Tắc Nghiêu cắt ngang lời y: “Im lặng cho anh điền bảng khảo sát.”

Trên bảng ghi rất nhiều câu hỏi, một nửa là về tình trạng hôn nhân lẫn cuộc sống gia đình, nửa còn lại là về triệu chứng khi phát bệnh.

Bỉnh Ương yên lặng được một lúc, ngó qua thấy Tạ Tắc Nghiêu ngõ phím bồm bộp, không nhịn được nhắc nhở: “Anh, sao mấy chuyện này anh nghiêm túc tỉ mỉ thế mà lúc nói chuyện với em á, một câu anh cũng lười nói.”

Tạ Tắc Nghiêu liếc mắt cười lạnh: “Anh không lười, anh chỉ đơn giản là không tin tưởng cậu.”

Bỉnh Ương: “Em là sinh viên khoa y đang học thạc sĩ và thực tập tại một bệnh viện có tiếng!”

Tạ Tắc Nghiêu: “Đúng vậy, cậu có tất cả trừ tấm bằng tốt nghiệp.”

Bỉnh Ương: “..............”

Im lặng vẫn hơn.

Tạ Tắc Nghiêu gõ phím suốt một tiếng mới điền xong bảng khảo sát.

Bỉnh Ương ngồi vào máy tính chuẩn bị gửi đi thì phát hiện ra điều không đúng.

【Câu 120: Sau khi người bệnh tỉnh dậy tính tình có thay đổi không? 】

Trả lời: Có thay đổi.

【Câu 121: Nếu có hãy nêu ví dụ cụ thể?】

Trả lời: Thỉnh thoảng sẽ cáu giận chồng vô cớ.

Ví dụ 1: Không đợi chồng tan làm, thích đi về một mình.

Ví dụ 2: Khi không vừa ý chuyện gì đó sẽ đổ lỗi lên đầu chồng, đồng thời sẽ tự động thuận theo tình tiết truyện mà không cần chồng hùa theo.

....

Tay Bỉnh Ương tự động dừng lại, vội vàng hủy bỏ lệnh gửi, hận không thể rèn sắt thành thép chỉ vào mặt Tạ Tắc Nghiêu: “Anh, em nói bao nhiêu lần là anh phải điền cẩn thận rồi mà!”

“Anh nhìn xem anh điền vớ điền vẩn gì đây?!”

Tạ Tắc Nghiêu nhìn qua: “Có vấn đề gì?”

Lòng Bỉnh Ương tràn đầy phẫn nộ: “Mục Nhiên tốt tính xưa giờ, cậu ấy chưa từng giận ai hết!”

“Tạ Tắc Nghiêu!” Bỉnh Ương hò thẳng tên cúng cơm của hắn: “Anh phải tự kiểm điểm mình.”

“Chắc chắn tại anh đã chuyện gì đó!”

Tạ Tắc Nghiêu lạnh lùng đáp: “Đúng, anh đã làm chuyện không đúng, anh không nên để dì sinh cậu ra.”

Bỉnh Ương: “..........”

Tạ Tắc Nghiêu rút điện thoại khỏi túi: “Anh phải cho dì thấy bộ mặt thật của thằng con trai ngoan nửa đêm lùng tung đi bar nhảy Disco, đã ế rồi còn bị hỏng thận.”

“Anh, em sai rồi, em chỉ sốt ruột thay hai người thôi mà...” Bỉnh Ương nháy mắt sửa miệng: “Thì cái đó đó.... Em chỉ định nói là anh điền sai rồi thôi...”

Y di chuyển con chuột chỉ vào một câu hỏi.

【Câu 122: Tính cách của bệnh nhân thay đổi theo hướng tích cực hay tiêu cực?】

Trả lời: Hướng tích cực.

“Anh nhìn này, anh điền là tích cực.” Bỉnh Ương vội vàng bổ sung: “Nếu Mục Nhiên giận anh, thì anh phải điền là theo hướng tiêu cực chứ?”

“Ngu ngốc.” Tạ Tắc Nghiêu liếc nhìn y: “Cậu nghĩ thử mà xem.”

Bỉnh Ương buồn bực: “Nghĩ cái gì, sao anh cứ thích chơi trò đánh đố em ấy nhờ?”

Tạ Tắc Nghiêu nhẹ nhàng gõ tay lên mặt bàn, hắn nâng cằm mang theo chút đắc ý: “Tại sao em ấy chỉ trút lên mỗi mình anh mà không thèm nổi giận với người khác?”

Bỉnh Ương trầm mặc một lúc, nhìn gương mặt huênh hoang của hắn, nhịn không được lẩm bẩm: “Vì anh xứng đáng.”

Tạ Tắc Nghiêu dựa lưng lên ghế, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Giận dỗi vô cớ là đãi ngộ dành cho người thân cận nhất.”

“Chứ như ai đó chỉ là người ngoài.”

Bỉnh - Suốt ngày ăn cơm chó - Ương nhỏ giọng thì thầm: “Nếu anh có khuynh hướng M thì anh nói thẳng ra đi.”

Tạ Tắc Nghiêu phun ra một chữ: “M?”

Bỉnh Ương còn tưởng hắn không hiểu, vui tươi hớn hở giải thích: “Thì là sadism và masochism ấy~”

Thấy gương mặt ngu xuẩn của y, Tạ Tắc Nghiêu nhẹ nhàng nhếch khóe miệng: “Ừ, cảm ơn cậu đã phổ cập cho anh, giờ anh sẽ điện cho dì để dì ấy cùng biết.”

Bỉnh Ương vội vàng gõ phím: “Anh, em còn phải liên lạc với giáo sư nữa, em đi gửi cho ổng ngay!!!”

Lúc Mục Nhiên tỉnh lại trời đã tối.

Cậu rời giường rửa mặt mũi đánh răng sau đó chậm rì rì ngồi vào bàn ăn.

Không thấy Bỉnh Ương ngồi xổm ở phòng khách, Mục Nhiên khó hiểu hỏi: “Bỉnh Ương đâu?”

Tạ Tắc Nghiêu thuận miệng trả lời: “Về nhà bổ thận rồi.”

“Ừ, nên cẩn thận bồi bổ.” Mục Nhiên gật đầu đồng ý: “Quầng thâm mắt của cậu ấy so với lần trước em nhìn hình như lại đen hơn một chút.”

Tạ Tắc Nghiêu múc bát cháo từ trong phòng bếp ra đặt trước mặt Mục Nhiên, mặt lạnh tiếp tục bôi đen thằng em trai ruột thừa: “Thế à, chắc thận của nó yếu lắm.”

Mục Nhiên cầm thìa múc cháo nhưng mãi chưa múc được miếng nào.

Một phần là do cậu đã uống cháo năm ngày, giờ nhìn bát cháo chẳng khác nào bát thuốc độc.

Phần còn lại là do Mục Nhiên đang tự hỏi liệu Tạ Tắc Nghiêu có ám chỉ gì trong câu nói vừa nãy không.

Chẳng nhẽ, hắn sắp lấy thận của cậu?

Vậy cậu nên làm gì bây giờ? Tiếp tục nói đùa với hắn hay dừng lại tra hỏi??

....

Trước khi Mục Nhiên tìm ra lý do, Tạ Tắc Nghiêu đã lên tiếng: “Không giống tổng tài như anh, đêm nào cũng khỏe.”

Trải qua trận chiến ngày hôm qua Mục Nhiên đã cảm nhận được năng suất làm việc cực cao của hai quả thận nam chính Tấn Giang khiến cho eo cậu đến giờ vẫn để lại di chứng.

Mục Nhiên gật đầu hùa theo: “Thận của anh đỉnh lắm.”

Tạ Tắc Nghiêu lâu rồi chưa được nghe Mục Nhiên khen, tự nhiên cảm thấy đằng sau lời khen đó là cả một bầu trời lươn lẹo.

Tuy nhiên vẫn cực kỳ vui vẻ: “Em biết em đang nói gì không?”

“Em đang khen anh.” Mục Nhiên tưởng hắn chưa nghe thấy lời mình nói, lặp lại thêm lần nữa: “Thận anh cực kỳ khỏe, là người đàn ông có hai quả thận vĩ đại.”

Khóe miệng Tạ Tắc Nghiêu nhếch ngược lên trời: “Chàng trai, em đang đùa với lửa.”

Mục Nhiên: “...............”

Hàng này vẫn còn muốn làm bậy à?

Cậu bỏ cái thìa xuống bàn, nghĩ thầm tên đàn ông này thật phiền phức.

Nói hắn thận yếu hắn cũng chịch.

Nói hắn thận khỏe hắn cũng chịch.

Mục Nhiên chậm rì rì nhắc nhở: “Bác sĩ bảo em không nên vận động quá đà.”

Máu diễn viên trong người Tạ Tắc Nghiêu lại nổi lên, hắn nắm cằm Mục Nhiên gằn từng chữ một: “Chàng trai, em không có tư cách nói điều kiện với anh.”

Mục Nhiên: “..........”

Mục Nhiên im lặng, Tạ Tắc Nghiêu thấy cậu không phối hợp đành tự biên tự diễn nốt đoạn cuối cho đỡ quê: “Đáng chết! Mấy ngày này bỏ qua cho em.”

Dì Trương vừa ra khỏi toilet đúng lúc nghe được Tạ Tắc Nghiêu nói câu kia, bước chân bà hơi dừng lại, phức tạp nhìn hắn.

Tạ Tắc Nghiêu cứng đờ.

Dì Trương làm giúp việc ở nhà họ Tạ mười mấy năm, có thể nói là nhìn Tạ Tắc Nghiêu từ bé đến lớn. Sau này hắn dọn ra ngoài ở chung với Mục Nhiên, mẹ Tạ lo hai thằng con trai ở với nhau không ổn thế là nói với dì Trương đi theo hai người.

Nếu tính ra thì dì Trương cũng được coi như là trưởng bối của Tạ Tắc Nghiêu.

Bị bà nghe thấy mấy câu xấu hổ, kể cả da mặt Tạ Tắc Nghiêu có dày như bức tường thành thì cũng không khỏi im lặng.

Bầu không khí thật vi diệu.

Mục Nhiên uống hai ngụm xong bát cháo, đánh vỡ sự trầm mặc bao trùm: “Dì Trương này...”

“Đầu óc anh ấy.” Mục Nhiên dừng một chút cố gắng sắp xếp từ ngữ: “Gần đây không được tốt lắm.”

Tạ Tắc Nghiêu: “.............”

“À vậy à, thực ra thì...” Dì Trương cũng học Mục Nhiên dừng lại: “Tai dì gần đây cũng không ổn.”

Tạ Tắc Nghiêu: “...........”

Nói xong, bà mang theo túi đựng rác chạy ra ngoài đường, tránh ảnh hưởng vợ chồng nhà chủ yêu đương.

Mục Nhiên lau miệng ngồi xuống ghế sopha đánh game.

Sopha rất mềm nhưng cậu vẫn cảm thấy khó chịu, Mục Nhiên quay ngang quay dọc đổi vài tư thế mãi mà chưa ngồi bình thường.

Tạ Tắc Nghiêu thấy cậu trườn tới chọn lui khác thường, hắn đi qua kéo quần Mục Nhiên xuống: “Đau à? Để anh xem.”

Mục Nhiên tùy ý để hắn cởi: “Không đau.”

Tạ Tắc Nghiêu cúi đầu tỉ mỉ kiểm tra.

Mục Nhiên tiếp tục chơi game, đột nhiên tay rung, nhân vật Mario của cậu mất mạng.

Cảm nhận được động tác quy củ của Tạ Tắc Nghiêu, cậu chớp mắt mặt không đổi sắc nhắc nhở: “Anh chạm vào búi trĩ của em.”

Tạ Tắc Nghiêu: “............”

Tạ Tắc Nghiêu: “Em không bị trĩ.”

Mục Nhiên ờ một tiếng: “Vậy thì anh chạm vào búi trĩ tương lai của em.”

Cậu chọc chọc tay Tạ Tắc Nghiêu: “Đừng ảnh hưởng búi trĩ của em phát triển.”

Biết cậu lại nghĩ vớ nghĩ vẩn, Tạ Tắc Nghiêu chụp lấy hai cái mông trắng mềm của ai đó: “Anh là cầm thú hả?”

Mục Nhiên: “Đây không phải là câu hỏi.”

Mục Nhiên: “Anh đổi dấu hỏi thành dấu chấm đi.”

Tạ Tắc Nghiêu: “..................”

“Hai ngày này nghỉ ngơi cho tốt.” Tạ Tắc Nghiêu mặc lại quần cho cậu, sử dụng chất giọng tổng tài được tôi luyện qua phim truyền hình cẩu huyết: “Thiếu anh mười bốn lần, em không thoát được đâu.”

Mục Nhiên: “Mười bốn?”

Tạ Tắc Nghiêu: “Một đêm bảy lần, hai đêm mười bốn lần.”

Mục Nhiên ngạc nhiên, nhỏ giọng lẩm bẩm.

Tạ Tắc Nghiêu không nghe rõ lắm: “Em nói gì?”

Mục Nhiên cao giọng phán: “Không có mảnh ruộng nào bị cày hư, chỉ có con trâu mệt chết!”

Cuối cùng trâu và ruộng đều ở nhà cả ngày, thậm chí tối cũng không thèm ra khỏi cửa.

Thời gian thứ bảy chủ nhật Mục Nhiên thường dùng để ngủ, ngủ xuyên không gian xuyên lục địa, đến tận thứ hai tỉnh lại tinh thần sáng láng, chân và eo đều không còn đau.

Tịch Đồng nhận lệnh đưa cậu đi trị liệu vật lý, sau khi xong đang định đưa về nhà thì điện thoại Mục Nhiên reo inh ỏi.

“Xin hỏi đây có phải là số điện thoại của thầy Mục không ạ?”

“Vâng?”

“Ngài tới đoàn phim chứ? Hai tiếng sau có cảnh của ngài.”

Mục Nhiên ngẩn người, tưởng đoàn làm phim đình công rồi?

Tịch Đồng: “Ai gọi?”

“Số của đoàn phim, gọi tôi đến quay.” Mục Nhiên khó hiểu lướt điện thoại thấy số này không nằm danh bạ: “Lừa đảo à?”

Đầu dây bên kia cũng nghe thấy vội vàng hò lên: “Không không phải đâu! Tôi thực sự là nhân viên trường quay của đoàn [Sủng ái thời loạn thế] - Tiểu Kỷ! Ngài Mục, chẳng nhẽ ngài chưa nhận được tin tức của đoàn phim sao?”

Tịch Đồng ghé tai vào nghe được mấy lời này thì trợn mắt há mồm, nổi giận đùng đùng quát: “Tôi đã bảo Vương Cự bao nhiêu lần rồi, Mục Nhiên ốm cần được nghỉ ngơi, thằng cha này làm sao thế không biết!”

“Xin lỗi, xin lỗi ạ. Tôi chưa nhận được tin tức, giờ tôi sẽ đi hỏi đạo diễn Vương.”

“Từ từ đã.” Mục Nhiên gọi cô lại: “Lên lịch cho tôi rồi à?”

“Vâng ạ, thật sự xin lỗi ngài, có thể là do bên chúng tôi nhầm lẫn.”

Đoàn làm phim thường có thói quen lên lịch trình từ khá sớm, bởi lẽ là phim cổ trang cho nên mọi người phải chuẩn bị trang phục và đạo cụ.

Mục Nhiên nhìn đồng hồ, đã hơn mười giờ sáng.

“Không sao, giờ tôi qua luôn. Các người đã chuẩn bị cơm hộp chưa?”

“Đã chuẩn bị xong rồi ạ.”

Mục Nhiên vừa cúp máy Tịch Đồng bên cạnh đã hét to: “Đầu óc cậu chưa bình thường mà cậu dám đi quay phim hả?”

Mục Nhiên mở cửa xe ngồi vào ghế phụ, kiên nhẫn giải thích cho Tịch Đồng: “Bên đạo cụ với diễn viên quần chúng chuẩn bị xong rồi, chúng ta cũng nên xuất phát đi.”

Tịch Đồng vô cùng bất mãn: “Tôi đã báo trước cho đoàn rồi, bọn họ không để ý là chuyện của bọn họ, liên quan chó gì đến chúng ta! Móa đầu óc cậu còn hỏng nữa!”

“Đầu óc của tôi bình thường.”

Mục Nhiên thắt chặt dây an toàn, mở miệng giục: “Nhanh lên, giờ đến đó vừa kịp giờ ăn.”

Tịch Đồng biết không thể lay chuyển được cậu, khởi động xe hướng đến trường quay.

Lúc vừa đặt chân tới đã thấy một cô gái nhỏ chờ sẵn ngoài cửa: “Xin hỏi, ngài là thầy Mục Nhiên sao ạ?”

Mục Nhiên gật đầu: “Gọi Mục Nhiên là được.”

Cô gái nhỏ cúi đầu vội vàng xin lỗi: “Thầy Mục, tôi là thư ký trường quay Tiểu Kỷ cũng là người vừa gọi điện ban nãy. Tôi mới nhận việc hai ngày trước cho nên nghiệp vụ chưa thành thạo, tôi thực sự rất xin lỗi ngài.”

Mục Nhiên cười cười: “Không sao đâu, cô đi ăn cơm đi.”

“Vậy tôi đi lấy cơm hộp giúp ngài, mong ngài chờ một lát.”

Tiểu Kỷ chạy đến chỗ đồng nghiệp nhận cơm, cô ngồi xổm xuống bảo đối phương: “Em đến lấy cơm cho Mục Nhiên với người đại diện của anh ấy.”

Đồng nghiệp ngẩn người: “Sao họ lại đến? Không phải báo nghỉ rồi à?”

Tiểu Kỷ đau khổ giải thích: “Lúc làm lịch bị lỗi, buổi chiều có cảnh của Mục Nhiên nên em gọi điện giục họ.”

Đồng nghiệp chậc một tiếng rồi đưa cho cô ba phần cơm: “May cho em là Mục Nhiên dễ tính hiền lành, nếu đổi thành người khác khéo lại chả lùng tung lên.”

Tiểu Kỷ nhận lấy, ngạc nhiên hỏi: “Anh, anh đưa thừa một hộp này, em ăn rồi.”

Đồng nghiệp: “Không, đưa cho Mục Nhiên hai phần, còn lại của Đồng Đồng.”

Lúc Tiểu Kỷ chạy lại đưa cơm, đạo diễn Vương đang nói chuyện với Mục Nhiên: “Xin lỗi cậu nhé, bên thư ký không cẩn thận đẩy cảnh của cậu ra sau.”

“Cậu ăn cơm trước đi, chiều quay một hai cảnh thôi rồi về nghỉ sớm.”

Mục Nhiên gật đầu, ngồi xuống một góc bắt đầu ăn cơm.

“Thân thể cậu sao rồi? Ổn không?” Trong lúc cậu lùa thức ăn vào miệng có nhân viên hậu trường đi qua hỏi han: “Hôm nay tôi kiểm tra kỹ đạo cụ lắm, thề với cậu là không còn vấn đề.”

“Trang phục sạch sẽ thơm tho, mấy ngày đình công ngày nào tôi cũng đem ra giặt.”

...

Mục Nhiên há mồm ăn cơm, thỉnh thoảng nở nụ cười lễ phép phối hợp với bọn họ.

Tịch Đồng chọc chọc hộp cơm, chán chả muốn ăn.

Thấy thế Mục Nhiên ra hiệu, ý là cậu không ăn cứ để tôi giúp cậu.

Tịch Đồng ôm hộp cơm vào lòng buồn bực mắng: “Đường đường là thiếu gia nhà giàu mà cứ như quỷ đói đầu thai đến nơi, ăn xong hai hộp của cậu đi!”

Mục Nhiên buông hai cái hộp rỗng đặt xuống bàn: “Chắc vì trước kia tôi thường xuyên ăn không đủ no.”

Tịch Đồng gật đầu: “Cũng đúng, dạo này cậu bị quản ăn thật.”

Tiểu Kỷ ngồi xổm bên cạnh khiếp sợ không thôi, trông Mục Nhiên nhỏ con thế mà sức ăn đúng kinh người.

Cô mon men đến hỏi: “Thầy Mục, thầy muốn ăn nữa không?”

Mục Nhiên nhìn anh quay phim đứng cách đó không xa, khẽ lắc đầu: “Không ăn nữa, tôi đi trang điểm đây.”

Tiểu Kỷ gật gật vâng dạ rồi đứng lên tìm giấy bút rồi chạy đến chỗ Vương Cự.

Công việc của thư ký trường quay là ghi lại những lời dặn dò của đạo diễn, ví dụ như diễn viên mặc quần áo gì, đi đôi giày nào hoặc là nói những gì tiếp theo.

Cô cố gắng nhớ kỹ mọi chuyện, đột nhiên phát hiện Vương Cự im lặng.

Vừa nhấc đầu đã thấy Mục Nhiên thay xong quần áo đang đi đến chỗ bọn họ.

[Sủng ái thời loạn thế] là bộ phim truyền hình cổ trang dài tập, Mục Nhiên diễn vai Ma giáo chủ không có nhiều đất diễn, vai trò chủ yếu của cậu là làm câu chuyện thêm liền mạch.

Bây giờ cậu đang khoác trên người chiếc áo màu xanh, mái tóc dài tết thành bím hờ hững buông thõng phía sau lưng. Gương mặt Mục Nhiên có tính công kích người khác cực lớn, môi hồng răng trắng mềm mại nhưng cũng không kém phần nam tính.

Trang điểm xong chẳng thấy giống nhân vật phản diện tẹo nào mà giống công tử nhà ai mới du học về nước.

Vương Cự đánh giá Mục Nhiên từ trên xuống dưới từ trong ra ngoài, nhỏ giọng nói với Tiểu Kỷ: “Về sau cứ trang điểm như này, đừng cho cậu ấy mặc vớ mặc vẩn nữa.”

Tiểu Kỷ nhẹ nhàng sửa lỗi: “Đạo diễn Vương, thầy Mục chưa trang điểm.”

Vương Cự ngạc nhiên, im lặng một lúc lâu rồi vung tay: “Thế đừng trang điểm nữa, quay luôn đi.”

Tiểu Kỷ ngơ ngác nhìn anh ta, chờ Vương Cự ngồi vào chỗ máy quay, cô tò mò hỏi: “Kỹ thuật diễn của Mục Nhiên tốt lắm à?”

“Không cần trang điểm luôn?”

Đồng nghiệp bên cạnh nghĩ lại mấy cảnh cậu đã từng diễn, chán đời lắc đầu.

Cảnh đầu tiên là vào một buổi chiều, ma giáo chủ xuống núi đi dạo, ai ngờ vừa xuống chân núi bị người dân trong thôn chặn đường, ma giáo chủ tức giận sai thuộc hạ diệt sạch thôn đó.

“Action!”

Tiểu Kỷ chăm chú nhìn chằm chằm Mục Nhiên cách đó không xa, chỉ thấy cậu chậm rì rì bước đến gần tấm bia đá ngoài thôn, nỗ lực đè khóe miệng hét: “Nổi gió lên, hủy diệt Trần gia thôn đi!”

Đôi mắt vô hồn, lời thoại lộn xộn, giọng điệu kỳ quái pha thêm chút phức tạp.

Tiểu Kỷ nhìn mà tỉnh cả người.

Kỹ thuật diễn của Mục Nhiên không chỉ là không tốt mà có thể nói là âm vô cùng, so với việc cố gắng trang điểm cậu thành nhân vật phản diện chi bằng cứ show thẳng cái mặt đẹp ra ngoài, biết đâu hút được chút fans nhan sắc.

Quả thật đúng như câu nói: Ông trời ban cho bạn gương mặt đẹp như thiên thần nhưng lại trả cho bạn kỹ thuật diễn nát như ác quỷ.

Bên kia, Tịch Đồng không biết cắn phải thuốc gì ngửa mặt lên trời cười ha hả ha hả mấy tiếng, ôm ngực nói: “Tốt quá!!!”

Ánh mắt Mục Nhiên sáng rực nhìn cậu ra: “Tôi diễn tốt lắm hả?”

“Bật mí cho cậu nhé, dạo này tôi hay ngắm Tạ Tắc Nghiêu, tuy anh ấy không phải là điển hình của tổng tài nhưng mà vẫn có chút khí chất tổng tài fake...”

Tịch Đồng lôi ra chai nước khoáng, cẩn thận vặn nắp rồi đưa cho cậu: “Ngốc ạ, sao cậu lại diễn tốt cho được?”

Mục Nhiên: “???”

Tịch Đồng thương hại nhìn cậu, nhẹ nhàng phun những lời thấm thía: “Thực ra, rất nhiều lần tôi đều nghi ngờ cậu giả bệnh lừa tôi.”

“Nhưng mà sau khi nhìn cảnh vừa rồi tôi có thể tự an ủi bản thân, cậu căn bản không biết diễn.”

“Trong tương lai, nếu đột nhiên cậu có thể diễn xuất một cách tinh tế và tỉ mỉ thì tôi nghĩ đó chính là ngày cuối cùng trong cuộc đời tôi. Tôi chết già.”

Mục Nhiên: “???”

Lịch sự chút đi bạn hiền?! Khịa nhau như thế vui lắm hả?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.