Đấu Phá Chi Thiên Hạ Vô Song

Chương 392: Chương 392




Cổ Nguyên tộc trưởng của Cổ Tộc, kẻ này thực lực mạnh đến đáng sợ nhưng số lần hắn ra tay lại ít đến đáng sợ, Cổ Nguyên luôn đặt an toàn lên đầu tiên, nếu hắn không nắm chắc mười thành phần thắng thì sẽ không đánh, Cổ Nguyên trên người luôn có một nụ cười hiền hòa, khuôn mặt bình thường chất phát khiến người khác bất chi bất giác có cảm giác gần gũi, khiến người ta bất chi bất giác có cảm giác tin tưởng.

Cổ Nguyên hiện thân lập tức không khí giữa Cổ Nguyên cùng Tiêu Huyền trở nên im lặng vô cùng, Cổ Nguyên quá mạnh so với Tiêu Huyền hiện giờ, cho dù Tiêu Huyền đốt sạch toàn bộ linh hồn cũng không có khả năng có thể cùng Cổ Nguyên một trận chiến.

Tiêu Huyền nhìn thẳng về phía Cổ Nguyên sau đó từ từ phá vỡ cái không khí chết tiệt này “Tại sao ?, Cổ Nguyên ngươi giải thích cho ta rốt cuộc là tại sao ?”.

Cổ Nguyên nhếch miệng nhìn Tiêu Huyền “Vậy ta cũng muốn hỏi tại sao ngươi biết Cổ Nguyên ta phản bội ngươi, tại sao ngươi nghĩ Cổ Tộc phản bộ ngươi ?”.

Tiêu Huyền không hề suy nghĩ lập tức trả lời “Hỏi thừa, nơi ta bế quan đột phá đấu đế ngoại trừ Đường Hỏa cùng ngươi và mấy đại lão trong Tiêu tộc ra thì còn có ai có thể biết ?, Hồn Thiên Đế nếu không có ngươi báo tuyệt đối không biết, Hồn Thiên Đế nếu không biết được tình hình của ta cùng Tiêu Tộc thì hắn sao dám ra tay ?”.

Cổ Nguyên nghe đến đây liền bật cười “Vậy ngươi vẫn không hiểu tại sao ta làm thế ?, trong miệng ngươi lúc nào cũng nói ta là huynh đệ ngươi, lúc nào cũng nói ta là huynh đệ của ngươi nhưng rốt cuộc thì sao, khi ngươi bị phản bội người đầu tiên ngươi nghĩ đến chính là ta phản bội ngươi phải không ?”.

Tiêu Huyền ánh mắt nheo lại quan sát Cổ Nguyên sau đó không ngần ngại gì gật đầu “Đúng, trong mắt ta ngươi không bằng Đường Hỏa cũng không bằng Hồn Thiên Đế, trong mắt ta quả thực Đường Hỏa đáng tin hơn ngươi đồng thời phán đoán của ta đâu có sai ?”.

Cổ Nguyên thân hình lần này cuối cùng cũng hạ xuống đất, nếu lúc trước hắn còn sợ Tiêu Huyền thì bây giờ hắn không sợ, bản thân Cổ Nguyên biết chắc chắn Tiêu Huyền không còn đủ sức để làm đối thủ của hắn nữa, trận này đánh kiểu gì Cổ Nguyên hắn cũng chiến thắng.

“Tiêu Huyền ngươi biết không, ngươi vốn không nên tồn tại, nếu ngươi không được sinh ra thì Tiêu Tộc vẫn là Tiêu Tộc, Tiêu Tộc sẽ không bị tiêu diệt, nếu ngươi không được sinh ra thì thiên hạ đã là của ta của Cổ Tộc chứ không phải Tiêu Tộc của ngươi”.

“Ngươi làm cái gì cũng nhanh hơn ta một bước, ngươi sống trên đời đương nhiên ta không có cách nào vượt qua chỉ là ngươi quá tự phụ, ngươi quá coi thường thiên hạ, trong mắt ngươi thì ngươi là vô địch thiên hạ, trong mắt ngươi chắc chắn có một ngày ngươi đột phá Đấu Đế nhưng ngươi có biết chính vì như vậy mới làm ngươi càng chết nhanh không ?, chính vì ngươi như vậy mới làm toàn bộ Viễn Cổ Bát Tộc nổ ra cuộc chiến này”.

“Hừ Tiêu Tộc rơi xuống một cái ngươi biết có bao nhiêu tộc cùng công phạt Tiêu Tộc không ?, Linh Tộc xuất quân, Thạch Tộc xuất quân, Hồn Tộc xuất quân, Viêm Tộc xuất quân, Lôi Tộc xuất quân, ngươi có hiểu đó là tại sao không ?, đơn giản vì Tiêu Tộc của ngươi mắt cao hơn đầu”.

“Tiêu Huyền ngươi đã nói ta không bằng Đường Hỏa có điều Đường Hỏa lúc này chỉ sợ đã gần đất xa trời, ngươi nói ta không bằng Hồn Thiên Đế nhưng hắn không thể giết được ngươi còn ta có thể. Cổ Nguyên ta cũng giống như ngươi từ khi thành danh chưa thua một trận nào nhưng trong mắt thiên hạ ngươi luôn là số một, luôn là tâm điểm của thế gian này,ngươi chết vì ngươi quá kinh diễm. Tiêu Huyền ạ, vị trí của ngươi vốn nên thuộc về của ta”.

Tiêu Huyền liên mạnh mẽ phun ra một ngụm máu độc trong cơ thể, ánh mắt hắn đầy khinh thường nhìn Cổ Nguyên “Cổ Nguyên, nếu ngươi dám đường đường chính chính thách đấu với ta cho dù có chết ta cũng coi ngươi là huynh đệ chỉ là không ngờ ngươi lại xuất hiện bằng cách này, Cổ Nguyên ngươi mãi mãi vẫn không chịu thay đổi, ngươi thau vì ngươi không dám đánh cược, ngươi thua vì ngươi quá cầu toàn”.

“Mọi việc trong thiên hạ không có thứ gì là hoàn mỹ vô khuyết, con người cũng vậy, ngươi càng tỏ ra hoàn hảo bao nhiêu thì ngươi càng thiếu hụt bấy nhiêu, Tiêu Huyền ta thua chính vì tuổi trẻ khinh cuồng có điều ngươi cũng không chắc có thể đi được đến cuối cùng, Hồn Thiên Đế hắn có thể coi là tiểu nhân nhưng tiểu nhân như hắn còn hơn vạn lần ngụy quân tử như ngươi”.

Cổ Nguyên chậm rãi lắc đầu, nắm tay hắn dần dần nắm lại “Tiêu Huyền, ta không muốn nói nhiều với ngươi có điều tốt nhất ta hy vọng ngươi tự sát đi, dù sao ta cùng ngươi từng xưng huynh gọi đệ, tự sát đi”.

Tiêu Huyền nghe đến đây trên người hắn hiện lên một luồng kinh thiên sát khí, Tiêu Huyền hắn là người nào ?, sao có thể không đánh mà hàng, sao có thể không chiến mà tử, cho dù có chết cũng phải chết một cách oanh liệt, Cổ Nguyên đã không đến đây thì thôi nhưng Cổ Nguyên dám đến nhất định Tiêu Huyền phải đâm ngược hắn một đao.

Cổ Nguyên không chỉ là người thông báo vị trí của Tiêu Huyền cho Hồn Thiên Đế mà hắn còn là kể đưng sau thúc đẩy toàn bộ các tộc trong Viễn Cổ Bát Tộc tấn công Tiêu Tộc, diệt cỏ diệt tận gốc, việc này Cổ Nguyên làm rất tốt.

Nhìn thấy sát khí trên người Tiêu Huyền nhưng Cổ Nguyên không những không sợ thậm chí toàn thân hắn còn thả lỏng, nụ cười trên miệng càng ngày càng lớn “Tiêu Huyền, ngươi là một đời vô dịch nhưng lúc này ngươi xem lại bản thân mình đi, ngươi có thể thắng ta ?, nực cười”.

“Ta thực sự thích Tiêu Vũ, ta không muốn chính tay giết chết anh trai của nàng nên mới cho phép ngươi tự sát, đương nhiên nếu ngươi dám tấn công ta chẳng nhẽ ngươi không lo cho Tiêu Vũ ?”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.