Không phải bản thân Đường Hỏa ngu dốt mà tại ông ta quá thẳng tính, Đường Hỏa có thể sống chết vì huynh đệ đương nhiên bản thân hắn cũng hoàn toàn tin vào huynh đệ của mình, Tiêu Huyền là đại ca của hắn, Cổ Nguyên là bằng hữu tốt của hắn, hắn sao có thể nghi ngờ ?.
Không phải Đường Hỏa không cảm thấy lạ mà chỉ vì Đường Hỏa không dám liên tưởng tiếp, không dám nghĩ tiếp.
Ngày hôm đó Đường Hỏa cho dù ở trong Phần Viêm Cốc cũng có thể phát giác ra đại ca gặp nguy hiểm, hắn không tin Cổ Nguyên không nhận ra việc này nhưng Cổ Nguyên dĩ nhiên không đến cứu đại ca, trong lòng Đường Hỏa có nghi hoặc nhưng hắn chưa bao giờ nghi ngờ Cổ Nguyên, trong mắt hắn có lẽ Cổ Nguyên cũng đang bị tấn công, đang bị tập kích giống đại ca.
Khi Cổ Nguyên tiến vào tiếp viện Tiêu Tộc, hắn chiến mãi chiến mãi, hắn đánh đến khi thiên địa vỡ nát, đánh đến khi đấu khí khô kiệt, đánh đến mức toàn bộ Tiêu Giới lúc đó chỉ còn một mình hắn hiêng ngang mà đứng, máu tươi nhuộm đỏ cơ thể nhưng Cổ Nguyên vẫn chưa đến, Cổ Tộc vẫn chưa tiếp viện.
Trong lòng Đường Hỏa có nghi hoặc nhưng rất nhanh lại chuyển thành lo lắng, hắn lo cho đại ca ngoài kia, hắn biết đại ca mạnh mẽ, hắn biết đại ca tuyệt đối không có việc gì nhưng hắn vẫn lo, hắn vẫn cảm thấy sợ hãi.
Đường Hỏa lúc đó thất bại, bản thân Đường Hỏa không thể bảo vệ được Tiêu Tộc nhưng ngay cả như thế, ngay cả khi toàn thân không có chỗ nào lành lặn, cho dù đứng lên cũng khó nhưng hình ảnh đầu tiên mà Đường Hỏa muốn nhìn thấy lúc đó là Tiêu Huyền cùng Cổ Nguyên, hắn muốn thấy đại ca an toàn, hắn muốn thấy Cổ Nguyên không bị làm sao.
Vào thời đại đó khi mà Hồn Thiên Đế đã đi gặp Tiêu Huyền, khi mà Đường Hỏa quyết đấu cùng Thôn Thiên thì ai có thể gây khó khăn cho Cổ Nguyên ?, ai có thể gây khó dễ cho Cỏ Tộc ? có điều bản thân Đường Hỏa không muốn tin, ông ta thà tin việc không thể xảy ra như vậy còn hơn tin Cổ Nguyên phản bộ bọn họ.
...............
Thời gian lặng lẽ đi qua, không phải Đường Hỏa không suy nghĩ về Cổ Nguyên mà là vì ông ta không có thời gian suy nghĩ, trong suốt ngàn năm qua Đường Hỏa vốn không có cơ hội nghỉ ngơi, ngàn năm qua thời gian của ông ta chỉ là tiến vào giấc ngủ say cùng chiến đấu, chiến đấu với Hư Vô Thôn Viêm cùng Bồ Đề Cổ Thụ, thỉnh thoảng Đường Hỏa có thể liên lạc cùng Phần Viêm Cốc chỉ là bản thân ông ta cho dù thế nào vẫn cứ tin tưởng Cổ Nguyên, bản thân ông ta chưa một lần nghi ngờ Cổ Nguyên, không rõ Đường Hỏa là ngu ngốc hay là thông minh nữa nhưng chỉ riêng sự tín nhiệm huynh đệ đến mức này đã khiến Vô Song bội phục.
Thực tại thì luôn luôn phũ phàng, bản thân Đường Hỏa khi đón nhận vô số câu hỏi của Vô Song hắn mới nhận ra hắn không có cách nào trả lời, tất cả các đáp án đều đi về một người, tất cả cuộc chiến năm đó đều có bóng hình của một người chỉ là người này Đường Hỏa ông ta chưa bao giờ nghi ngờ mà thôi.
Đường Hỏa cuối cùng cũng ngồi dậy, lần này ánh mắt ông ta không còn tức giận, không còn nóng nảy cũng chẳng có một tia sát khí nào, rốt cuộc Đường Hỏa cũng khó khăn mở miệng “Ngươi rốt cuộc là ai ?, ngươi rốt cuộc có mục đích gì ?”.
Đối mặt với Đường Hỏa lúc này Vô Song không hề suy nghĩ mà lập tức trả lời “Yêu Cung – Yêu Chủ”.
“Tất nhiên có lẽ tiền bối không biết Yêu Cung là gì, Yêu Cung là thế lực do toàn bộ yêu tộc tại Đấu Khí Đại Lục tập hợp lại, ta chính là chủ nhân của Yêu Cung”.
Đường Hỏa cũng không lấy làm bất ngờ lắm mà gật đầu với Vô Song “Không lạ cho lắm, thực lực của ngươi như vậy ở bên ngoài tuyệt đối là một nhân vật, ngươi nói ngươi là chủ của Yêu tộc vậy Thiên Yêu Hoàng Tộc cùng Thái Hư Cổ Long Tộc sao rồi ?”.
Vô Song nhoẻn miệng thản nhiên cười “Hai tộc này hiện tại đều chịu dưới quyền của ta”.
Đường Hỏa lại tiếp tục lặng im, ông ta không nói đương nhiên Vô Song cũng không nói, bản thân Vô Song có thể phần nào đoán ra Đường Hỏa đang suy nghĩ gì, quả nhiên đôi mắt già nua của Đường Hỏa khẽ nhắm lại “Lần trước ta đã nhìn thấy ngươi xuất hiện trong Phần Viêm Cốc, ngươi có nhắc đến Tiêu tộc tộc nhân, Tiêu tộc bọn họ như thế nào rồi ?”.
Vô Song suy nghĩ một chút cuối cùng vẫn quyết định nói thật “Tiêu tộc hiện nay là một tiểu tộc, tộc này trong mắt bất cứ thế lực nào trong Đấu Khí Đại Lục thì chẳng khác gì kiến hôi, càng khó khăn hơi nữa là Tiêu tộc hiện nay lại đang bị Hồn Tộc giam lỏng, tính mạng của bọn họ cũng khó bảo toàn, đương nhiên Tiêu tộc cũng chưa đến hồi mạt vận, Tiêu tộc đang hồi sinh mạnh mẽ, truyền nhân đời này của Tiêu tộc gọi là Tiêu Viêm”.
“Tiêu Viêm hắn năm nay 20 tuổi đã là đấu tông cường giả, chiến lực của kẻ này mạnh kinh người có điều nếu nhận được xét trong mắt ta kẻ này thiên phú không bằng Tiêu Huyền, ngộ tĩnh cũng thua xa Tiêu Huyền có điều vận khí lại hơn Tiêu Huyền nhiều lắm, có lẽ là ông trởi không muốn tuyệt đường Tiêu gia, đương nhiên tiểu tử Tiêu Viêm đó cũng là lý do chính hôm nay cho dù thế nào ta cũng phải lấy mạng tiêng bối ở đây.
Vô Song vừa dứt lời thì toàn bộ khí thế của Đường Hỏa một lần nữa tập trung lại chỉ là rất nhanh lại tán đi, Đường Hỏa khó khăn thở dài một cái, thực sự Đường Hỏa không phải là đối thủ của Vô Song, thực sự có đánh tiếp hay không Đường Hỏa ông ta cũng thua mà thôi.
“Ngươi tính gây bất lợi cho thằng nhóc Tiêu Viêm đó ?”.
Vô Song gật đầu mà lại tựa như lắc đầu nhìn Đường Hỏa “Ngài sai rồi, nếu ta muốn gây bất lợi cho hắn thì hắn đã chết từ lâu rồi, nếu ta muốn giết hắn thì hắn bắt buộc phải chết từ lâu rồi. Tiêu Viêm có thể coi là một con cờ trong tay ta, có thể coi là một quân bài quan trọng trong tay ta, ta sẽ không lấy tính mạng của hắn bở hắn với ta vô cùng có ích chỉ là nếu tiền bối đi ra ngoài thì lại là việc khác”.
“Vãn bối thì hiểu quan hệ của tiền bối cùng Tiêu Tộc, tiền bối đi ra ngoài chỉ có thể làm mục tiêu của vãn bối thất bại mà thôi, cái này hy vọng tiền bối chịu hiểu cho vãn bối”.
Đường Hỏa nghe vậy cũng không có ý định cãi lại lời nói của Vô Song, năm đó Đường Hỏa đã không thể bảo vệ huyết mạch Tiêu gia, năm đó Đường Hỏa không thể hoàn thành được lời hứa với Tiêu Huyền vì vậy nếu ông ta có thể thoát ra được quả thật Đường Hỏa sẽ giúp Tiêu Viêm gánh cả bầu trời này.
Đừng nghĩ Đường Hỏa lúc này bấ lực ngồi một chỗ, người này chỉ cần có thể ra ngoài, chỉ cần an toàn biến mất một thời gian thfi đến cả Vô Song cũng không có tự tin đánh bại ông ta, Đường Hỏa vốn khác Thôn Thiên.
Thôn Thiên chính là bại trận sau đó bị người ta một kích xuyên ngực dẫn đến bị phong ấn ngàn năm nhưng Đường Hỏa không giống thế, ông ta yếu đến mức này chỉ vì bản thân điên cuồng chiến đấu, điên cuồng nỗ lực trong cả nghìn năm đồng thời xung quanh nơi này vốn không có bất cứ thứ gì có thể hỗ trợ Đường Hỏa hồi phục sức mạnh.
Chỉ cần Đường Hỏa ra ngoài một thời gian khi đó ông ta lại là cửu tinh đấu thánh đỉnh phong đệ ngũ thiên kiếp, khi đó lại một cái thế cường giả hiện thân, một người như này Vô Song sao dám để hắn đi ra ngoài.
Vô Song có thể hiểu phần nào suy nghĩ của Đường Hỏa thì Đường Hỏa cũng có thể hiểu phần nào suy nghĩ của Vô Song........
“Lúc trước ngươi có nói mục đích của Bồ Đề, vậy trước khi ngươi giết lão phu ngươi có thể nói cho lão phu biết mục đích đi ra ngoài của Bồ Đề là gì đưuọc không ?”.
Vô Song cũng không muốn nói dối Đường Hỏa, nơi đây chỉ có hai người thì việc gì Vô Song phải suy tính.